Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!
Chương 5: Phần 5
Ở cùng với nhau nửa năm, ta đột nhiên phát hiện, hóa ra mỗi người đều có nỗi niềm riêng.
Hiền phi tỷ tỷ có một tình yêu vĩnh viễn không nói nên lời với người sư phụ hơn mình 8 tuổi.
Hoa phi mãi ôm giấc mộng về một đấng nam nhi trượng nghĩa, chung tình, có lẽ một phần là bị ảnh hưởng bởi mẫu thân của nàng.
Mỹ Nhân Quý tần hăm hở vào cung, thật ra chỉ để thoát khỏi một thế gia tàn ác. Sau khi phụ thân nàng ấy qua đời, Phương gia liên tục chèn ép mẫu thân của nàng, chỉ vì bà ấy không thể sinh con trai. Sau khi vào cung, nàng ấy mới có chút tiếng nói, đổi lấy sự bình an cho mẫu thân và chỗ đứng của bà ấy trong gia tộc.
Tiểu Sam Tử lặng lẽ tương tư đường đệ của ta. Mỗi lần ta hỏi, nàng đều trả lời bâng quơ cho có lệ. Ta biết câu nói ngày đó của đường đệ đã làm tổn thương nàng, nhưng ta biết phải làm sao...
Đông Phương Anh Anh tuy nghịch ngợm vô cùng, nhưng ta biết rõ, nàng ta thầm thương trộm nhớ một người. Thỉnh thoảng khi ta lân la hỏi thăm, nàng ta sẽ nói, “Nếu ta và người đó ở cạnh nhau, thiên hạ sẽ đại loạn mất.”
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta thích Thừa tướng là thật, mà bản thân trông chờ một ngày để gặp lại tên nhóc con năm xưa cũng là thật.
Tuy ta nhìn thấu nỗi niềm của họ, nhưng với chính mình, ta lại hoàn toàn mù tịt. Ta chưa từng yêu thương một nam nhân, chưa từng được nam nhân lau nước mắt như Hiền phi tỷ tỷ, chưa từng hiểu được sự lạnh bạc của nam nhân như Hoa phi, chưa từng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người đời như Mỹ Nhân Quý tần... Thậm chí, ta còn chưa từng được như vị Thái hậu đáng ghét kia, ít ra nàng ta còn được nam nhân của mình bế, dạy cưỡi ngựa, dẫn đi chơi, ôm ngủ cùng... Đó là lúc nàng ta hứng lên thì kể, chứ ta cũng chẳng rõ nam nhân “đáng thương” đó là ai.
Ở Hoàng cung mãi cũng chán, ta nảy ra ý định xuất cung, dẫn mọi người ra ngoài chơi đùa cho thỏa thích.
Trước ngày xuất cung thì có đợt tuyển tú thứ ba. Ta giao mọi việc cho Thái hậu. Thái hậu thay ta chọn được một nữ nhân rất biết “tiết kiệm”. Mái tóc đen xõa dài, nước da trắng nõn nà, đôi môi đỏ như son, váy áo một màu trắng xóa. Ta thật muốn thốt lên hai chữ “ma nữ”.
Tối hôm đó, Đông Phương Anh Anh thở dài, “Người đó là biểu tỷ của ta ở bên Đông Linh. Hoàn cảnh của tỷ ấy có chút giống với Hoa phi và Mỹ Nhân Quý tần. Vinh Dương Trưởng công chúa mất sớm, biểu tỷ lại quá mức hiền lành, khiến cho đám di nương và thứ muội cấu kết, trộm sạch tư trang, vu oan giá họa... Tỷ ấy bị phế đi danh hiệu Quận chúa, bị đuổi khỏi Đông Linh. May thay làm sao... Người của ta vô tình gặp tỷ ấy, sau đó thì ta biến tỷ ấy thành tú nữ. Đơn giản.”
Ta thở dài. Nữ nhân trên đời này, ai nấy đều có một số phận buồn. Có lẽ chỉ có ta và mẫu thân là được an nhàn nhất.
Nhắc tới mẫu thân, ta đột nhiên phát bực.
Một thiếu nữ hái chè, một đế vương tình si, một cặp đôi “hoàn hảo”... Mẫu thân hung dữ, bưu hãn, đôi khi còn rất hay dông dài; phụ hoàng hiền dịu, kiên nhẫn,... Trời ạ...
Phụ hoàng ta năn nỉ hết lời cũng không thèm trả lời, còn nói chốn cung đình sâu tựa biển, bà ấy sẽ chết sớm. Ta thì lại thấy, ngay trong gia đình bình thường đã rất ồn ào, náo nhiệt.
...
Sau khi biết được thân phận biểu tỷ của Đông Phương Anh Anh, ta liền không ngần ngại mà phong nàng ta làm Chiêu Nghi, ban phong hiệu Ly. Nói thật, ta cũng chả hiểu phong hiệu này là gì. Thái hậu dặn sao thì ta làm vậy. Hình như Ly là tên thật của Chiêu nghi thì phải... Vĩnh Trân Quận chúa Hoàng Nhan Ly Ly...
Hình như từ đầu tới giờ mọi người chưa biết tên ta phải không? Tên ta là Tịch Tuyết. Đàm Tịch Tuyết là theo họ phụ hoàng, Hoa Tịch Tuyết là theo họ mẫu thân.
Xuất cung buổi sáng thì ta vướng phải buổi chầu, xuất cung buổi chiều thì dễ bị phát hiện. Vì vậy, ta đợi khi trời sẩm tối mới bắt đầu xuất phát.
Chỉ có một vấn đề nan giải đó là...
Tiểu Sam Tử bắt ta phải mặc nữ trang, chỉ vì ta mặc nam trang, lỡ có gặp người “quen”, ta nhất định sẽ bị lộ diện.
Được thôi. Lâu rồi không mặc nữ trang...
Chỉ là... từ cái vị trí Hoàng đế cao vời vợi, ta thành muội muội của một đám “nam nhân” chuyên bắt nạt người khác.
Họ nói, ta chẳng có phong thái nào của một tỷ tỷ cả, vì vậy làm tiểu muội vẫn hơn.
Được lắm!!! Vậy thì ta sẽ dẫn các người đến một chỗ hay ho, ở đó, các người tha hồ mà làm ca ca!!!
...
Hình như hôm nay là đêm rằm, dân chúng tụ tập bên bờ hồ Song Quy để thả hoa đăng.
Ta đứng thơ thẩn trên cầu kiều, nhìn mấy “ca ca” nhà mình ngồi trầm tư bên mấy chiếc đèn hoa.
Lại nghĩ đến Chu Dật Ninh nữa rồi, dạo này hắn có khỏe không?
“A Tuyết, xuống đây nào! Chúng ta đi ăn thịt nướng!”
Người lên tiếng là Thái hậu. Ta phì cười, lâu rồi không tự tay nướng thịt ăn.
Bảy người chúng ta hòa vào nơi đô thành hoa lệ, náo nhiệt. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi. Chúng ta hết lê la chỗ này lại chạy tới chỗ kia. Đều là người trưởng thành cả, lại phải chịu khá nhiều ấm ức trong một khoảng thời gian dài, mấy “ca ca” của ta rất hứng chí.
Bọn họ đều biết thân phận thật của ta, điều bất ngờ là họ không hề xa lánh hay có mưu đồ gì...
Ta thật sự mong là vậy.
Được rồi. Cho bọn họ chơi thỏa thích rồi, giờ tới phiên ta trả thù cái vụ ép ta làm “tiểu muội”.
...
“Chúng ta tới Túy Hồng lầu ngắm cảnh đi. Gió mát trăng thanh, phong cảnh hữu tình. Lục vị ca ca, A Tuyết muốn ăn đồ ăn ở Túy Hồng lầu.”
Tiểu Sam Tử sầm mặt, nói, “Câu trước bảo là ngắm cảnh, câu sau liền nói tới ăn uống... Đúng là không có chút tiền đồ.”
Ly Chiêu nghi... bây giờ ta mới thấy tỷ ấy cười, nét cười rạng rỡ, tươi tắn như ánh sáng đêm rằm...
“A Tuyết của chúng ta đơn thuần, đáng yêu như vậy, chiều muội ấy một lần đi A Sam.”
Ta cười đến tít mắt, dung dăng dung dẻ đi tới Túy Hồng lầu.
Trên đường đi, ta thấy Phương Niệm Vũ cứ ra vẻ suy tư, miệng lẩm bà lẩm bẩm, “Túy Hồng... Túy Hồng... cái tên này sao mà nghe quen quen...”
Kết quả sau đó, mọi người đều có thể đoán được rồi đấy.
Với nhan sắc kiêu sa lộng lẫy của ta, đám nam nhân chỉ có thể nói là muốn rớt hết cả hàm. Còn với sáu vị “ca ca”, ôi trời ạ, tú nữ của Túy Hồng lầu bu đen bu đỏ, vây kín bọn họ.
Ta khẽ chuồn ra một chỗ, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, điềm nhiên uống rượu, gặm đùi gà nướng thỏa thích.
Ánh mắt của đám nam nhân khiến ta chán ghét. Vì vậy, ta liền phô hết toàn bộ cái gọi là “thục nữ” ra ngoài. Một chân gác lên ghế, một chân thả dưới đất, hai tay cầm đùi gà béo mỡ, miệng thì nhai đến nhồm nhoàm.
Tiểu Sam Tử cố gắng thoát khỏi đám nữ nhân. Nàng ấy chỉ kéo được Hoa phi ra. Ta cười đến mức khàn giọng...
Và rồi, nàng ấy còn chưa hỏi tội ta, ta đã cảm thấy một luồng rét lạnh từ sau sống lưng.
Không dám quay đầu lại, không dám làm gì cả. Sao cả người ta run rẩy thế này?
“Chu huynh, chúng ta về thôi.”
Chu... Chu...
Đừng có nói với ta là... Chu Dật Ninh đang ở phía sau ta nhé?
Sáu người kia trốn được khỏi đám nữ nhân, trừng đôi mắt rực lửa về phía ta. Ta dở khóc dở cười.
Đúng lúc đó, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, “Tiểu Sam... Tử?”
Thôi rồi... Là Chu Dật Ninh! Là Chu Dật Ninh!
Ta cố gắng ngồi im như pho tượng, không thèm quay đầu nhìn lại đằng sau. Có lẽ nãy giờ hắn cũng nhìn thấy hình tượng của ta thế nào rồi...
Bất thình lình, một tên nam nhân to béo nào đó vội vàng nhào tới chỗ ta, vẻ mặt dê xồm hết chỗ nói. Ta theo thói quen liền nhảy khỏi ghế, trốn chạy hắn.
Ông trời ơi, sao ta xui như vậy?...
Ta đâm sầm vào Hoa phi tỷ tỷ, và rồi ta lọt vào vòng tay Chu Dật Ninh.
Hoa phi tỷ tỷ nằm gọn trong lòng của tên nam nhân nào đó.
Ta nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng không nhìn đối phương. Chu Dật Ninh hừ lạnh một tiếng, nghiến răng, “Tiến bộ lắm! Tiến bộ lắm!”
Ta sợ quá nên chẳng dám làm gì cả. Đúng lúc đó, Tiểu Sam Tử đột ngột hét lớn, “Hoa... Hoa... Nhị ca ngất đi rồi!”
Cả Túy Hồng lầu trở nên ồn ào, không sao kể xiết.
Chu Dật Ninh nghiến răng trèo trẹo, đối với cô nương như ta chỉ đành thở dài, sau đó nói, “Trương đệ, tạm thời đưa hắn đến phủ của đệ trước, sau đó mời đại phu tới khám đi. Ta cũng qua đó xem sao. Chỗ này quá mức náo nhiệt.”
“Tiểu Sam Tử, đệ cùng mấy ca ca tạm thời cùng ta qua chỗ Trương Tướng quân đây. Nhà của các người khá xa, lát nữa ta sẽ gọi xe để các người về sau. Còn vị Tiểu muội này... chắc là sợ đến mức bất tỉnh luôn rồi.”
Chuyện sau đó thì không cần phải nói. Hoa phi tỷ tỷ được đưa về Trương phủ, các vị “ca ca” lẽo đẽo theo sau.
Còn ta... vừa được đưa lên xe ngựa, Chu Dật Ninh đã trừng mắt, quát lớn, “Còn không mau mở mắt?”
Ta hí hí đôi mắt to tròn. Chu Dật Ninh... hắn thật là tuấn mỹ...
Ta đột nhiên cảm thấy không khí trong xe trở nên dồn dập, Chu Dật Ninh quay mặt đi nơi khác. Có chuyện gì bất thường à?
Thôi chết!... Trong lúc chạy nháo nhào, áo của ta... áo của ta rách... rách... rách!!! Oa oa oa...!!!
Chẳng trách hắn đành phải ôm ta từ trong kỹ viện ra, còn nói dối là ta ngất xỉu. Hóa ra hắn đang bảo vệ ta.
Ta thầm cảm động...
Sau khi tới Trương phủ, Tiểu Sam Tử vội vàng lấy áo khoác lên người ta, sau đó thì vội đi hỏi đại phu.
“Chỉ là sợ hãi quá nên ngất xỉu, không có vấn đề gì cả.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau ngày hôm đó, ta không dám đưa mọi người ra ngoài chơi nữa.
Hoa phi tỷ tỷ dần khỏe lại. Ta đích thân đến xin lỗi, nào ngờ tỷ ấy lại cảm ơn ta rối rít.
Thì ra là hôm đó, Trương Tướng quân săn sóc cho tỷ ấy một hồi lâu, sau đó mới ân cần đỡ tỷ ấy lên xe, hồi cung.
Nghĩ lại, tên đó cũng to gan thật...
Hắn đúng là rất to gan!!!
Ngày hôm sau, Trương Vĩnh Dương vào cung cầu kiến ta, đồng thời yêu cầu được nói chuyện riêng với một mình ta.
...
“Hoàng thượng... Thần một lòng yêu thương Hoa phi nương nương, xin Hoàng thượng chấp thuận!”
“Ngươi nói rõ xem nào!”
Trương Vĩnh Dương kể lại cho ta nghe một câu chuyện dài. Một đôi thanh mai trúc mã, yêu thương nồng nhiệt, giữa đường chen vào một nữ nhân đáng ghét khác. Hai người hiểu lầm nhau, một người bị ép vào cung, một người đành ôm gốc si đợi chờ.
Ta lắc đầu, thở dài ngao ngán. Có lẽ đây là việc duy nhất ta có thể làm cho hai người họ.
“Ngươi biết khinh công thì tốt. Hôm nào có dịp, ngươi qua phủ Trường An Thân vương, hỏi đệ ấy đường nào để vào đây lúc chiều tối. Nếu đệ ấy thắc mắc, ngươi cứ nói là... Ngươi tương tư một cung nữ trong cung, ngại không thể gặp, đành dùng cách này.”
Trương Vĩnh Dương dập đầu tạ ơn. Ta phất tay, bảo hắn lui ra ngoài.
...
Một tối nọ, ta qua tẩm cung của Ly Chiêu nghi để ngủ.
Tỷ ấy bình tĩnh đến mức đáng sợ, cứ như thể những chuyện đã qua là quá khứ xa xôi.
Ta thật muốn tìm cho tỷ ấy một nam nhân tốt, một nam nhân có thể yêu thương tỷ ấy cả đời.
Về phần Hiền phi tỷ tỷ... sư phụ của tỷ ấy là ai thế nhỉ?
Còn Thái hậu nữa, ta thật không rõ người có thể chịu đựng nàng ta là ai...
Quên mất một chuyện quan trọng. Ba ngày nữa, ta phải đích thân thiết yến hoàng thất Đông Linh. Họ cử người sang thăm Thái hậu, đồng thời thương nghị về một số chuyện giữa hai nước...
Hiền phi tỷ tỷ có một tình yêu vĩnh viễn không nói nên lời với người sư phụ hơn mình 8 tuổi.
Hoa phi mãi ôm giấc mộng về một đấng nam nhi trượng nghĩa, chung tình, có lẽ một phần là bị ảnh hưởng bởi mẫu thân của nàng.
Mỹ Nhân Quý tần hăm hở vào cung, thật ra chỉ để thoát khỏi một thế gia tàn ác. Sau khi phụ thân nàng ấy qua đời, Phương gia liên tục chèn ép mẫu thân của nàng, chỉ vì bà ấy không thể sinh con trai. Sau khi vào cung, nàng ấy mới có chút tiếng nói, đổi lấy sự bình an cho mẫu thân và chỗ đứng của bà ấy trong gia tộc.
Tiểu Sam Tử lặng lẽ tương tư đường đệ của ta. Mỗi lần ta hỏi, nàng đều trả lời bâng quơ cho có lệ. Ta biết câu nói ngày đó của đường đệ đã làm tổn thương nàng, nhưng ta biết phải làm sao...
Đông Phương Anh Anh tuy nghịch ngợm vô cùng, nhưng ta biết rõ, nàng ta thầm thương trộm nhớ một người. Thỉnh thoảng khi ta lân la hỏi thăm, nàng ta sẽ nói, “Nếu ta và người đó ở cạnh nhau, thiên hạ sẽ đại loạn mất.”
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta thích Thừa tướng là thật, mà bản thân trông chờ một ngày để gặp lại tên nhóc con năm xưa cũng là thật.
Tuy ta nhìn thấu nỗi niềm của họ, nhưng với chính mình, ta lại hoàn toàn mù tịt. Ta chưa từng yêu thương một nam nhân, chưa từng được nam nhân lau nước mắt như Hiền phi tỷ tỷ, chưa từng hiểu được sự lạnh bạc của nam nhân như Hoa phi, chưa từng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người đời như Mỹ Nhân Quý tần... Thậm chí, ta còn chưa từng được như vị Thái hậu đáng ghét kia, ít ra nàng ta còn được nam nhân của mình bế, dạy cưỡi ngựa, dẫn đi chơi, ôm ngủ cùng... Đó là lúc nàng ta hứng lên thì kể, chứ ta cũng chẳng rõ nam nhân “đáng thương” đó là ai.
Ở Hoàng cung mãi cũng chán, ta nảy ra ý định xuất cung, dẫn mọi người ra ngoài chơi đùa cho thỏa thích.
Trước ngày xuất cung thì có đợt tuyển tú thứ ba. Ta giao mọi việc cho Thái hậu. Thái hậu thay ta chọn được một nữ nhân rất biết “tiết kiệm”. Mái tóc đen xõa dài, nước da trắng nõn nà, đôi môi đỏ như son, váy áo một màu trắng xóa. Ta thật muốn thốt lên hai chữ “ma nữ”.
Tối hôm đó, Đông Phương Anh Anh thở dài, “Người đó là biểu tỷ của ta ở bên Đông Linh. Hoàn cảnh của tỷ ấy có chút giống với Hoa phi và Mỹ Nhân Quý tần. Vinh Dương Trưởng công chúa mất sớm, biểu tỷ lại quá mức hiền lành, khiến cho đám di nương và thứ muội cấu kết, trộm sạch tư trang, vu oan giá họa... Tỷ ấy bị phế đi danh hiệu Quận chúa, bị đuổi khỏi Đông Linh. May thay làm sao... Người của ta vô tình gặp tỷ ấy, sau đó thì ta biến tỷ ấy thành tú nữ. Đơn giản.”
Ta thở dài. Nữ nhân trên đời này, ai nấy đều có một số phận buồn. Có lẽ chỉ có ta và mẫu thân là được an nhàn nhất.
Nhắc tới mẫu thân, ta đột nhiên phát bực.
Một thiếu nữ hái chè, một đế vương tình si, một cặp đôi “hoàn hảo”... Mẫu thân hung dữ, bưu hãn, đôi khi còn rất hay dông dài; phụ hoàng hiền dịu, kiên nhẫn,... Trời ạ...
Phụ hoàng ta năn nỉ hết lời cũng không thèm trả lời, còn nói chốn cung đình sâu tựa biển, bà ấy sẽ chết sớm. Ta thì lại thấy, ngay trong gia đình bình thường đã rất ồn ào, náo nhiệt.
...
Sau khi biết được thân phận biểu tỷ của Đông Phương Anh Anh, ta liền không ngần ngại mà phong nàng ta làm Chiêu Nghi, ban phong hiệu Ly. Nói thật, ta cũng chả hiểu phong hiệu này là gì. Thái hậu dặn sao thì ta làm vậy. Hình như Ly là tên thật của Chiêu nghi thì phải... Vĩnh Trân Quận chúa Hoàng Nhan Ly Ly...
Hình như từ đầu tới giờ mọi người chưa biết tên ta phải không? Tên ta là Tịch Tuyết. Đàm Tịch Tuyết là theo họ phụ hoàng, Hoa Tịch Tuyết là theo họ mẫu thân.
Xuất cung buổi sáng thì ta vướng phải buổi chầu, xuất cung buổi chiều thì dễ bị phát hiện. Vì vậy, ta đợi khi trời sẩm tối mới bắt đầu xuất phát.
Chỉ có một vấn đề nan giải đó là...
Tiểu Sam Tử bắt ta phải mặc nữ trang, chỉ vì ta mặc nam trang, lỡ có gặp người “quen”, ta nhất định sẽ bị lộ diện.
Được thôi. Lâu rồi không mặc nữ trang...
Chỉ là... từ cái vị trí Hoàng đế cao vời vợi, ta thành muội muội của một đám “nam nhân” chuyên bắt nạt người khác.
Họ nói, ta chẳng có phong thái nào của một tỷ tỷ cả, vì vậy làm tiểu muội vẫn hơn.
Được lắm!!! Vậy thì ta sẽ dẫn các người đến một chỗ hay ho, ở đó, các người tha hồ mà làm ca ca!!!
...
Hình như hôm nay là đêm rằm, dân chúng tụ tập bên bờ hồ Song Quy để thả hoa đăng.
Ta đứng thơ thẩn trên cầu kiều, nhìn mấy “ca ca” nhà mình ngồi trầm tư bên mấy chiếc đèn hoa.
Lại nghĩ đến Chu Dật Ninh nữa rồi, dạo này hắn có khỏe không?
“A Tuyết, xuống đây nào! Chúng ta đi ăn thịt nướng!”
Người lên tiếng là Thái hậu. Ta phì cười, lâu rồi không tự tay nướng thịt ăn.
Bảy người chúng ta hòa vào nơi đô thành hoa lệ, náo nhiệt. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi. Chúng ta hết lê la chỗ này lại chạy tới chỗ kia. Đều là người trưởng thành cả, lại phải chịu khá nhiều ấm ức trong một khoảng thời gian dài, mấy “ca ca” của ta rất hứng chí.
Bọn họ đều biết thân phận thật của ta, điều bất ngờ là họ không hề xa lánh hay có mưu đồ gì...
Ta thật sự mong là vậy.
Được rồi. Cho bọn họ chơi thỏa thích rồi, giờ tới phiên ta trả thù cái vụ ép ta làm “tiểu muội”.
...
“Chúng ta tới Túy Hồng lầu ngắm cảnh đi. Gió mát trăng thanh, phong cảnh hữu tình. Lục vị ca ca, A Tuyết muốn ăn đồ ăn ở Túy Hồng lầu.”
Tiểu Sam Tử sầm mặt, nói, “Câu trước bảo là ngắm cảnh, câu sau liền nói tới ăn uống... Đúng là không có chút tiền đồ.”
Ly Chiêu nghi... bây giờ ta mới thấy tỷ ấy cười, nét cười rạng rỡ, tươi tắn như ánh sáng đêm rằm...
“A Tuyết của chúng ta đơn thuần, đáng yêu như vậy, chiều muội ấy một lần đi A Sam.”
Ta cười đến tít mắt, dung dăng dung dẻ đi tới Túy Hồng lầu.
Trên đường đi, ta thấy Phương Niệm Vũ cứ ra vẻ suy tư, miệng lẩm bà lẩm bẩm, “Túy Hồng... Túy Hồng... cái tên này sao mà nghe quen quen...”
Kết quả sau đó, mọi người đều có thể đoán được rồi đấy.
Với nhan sắc kiêu sa lộng lẫy của ta, đám nam nhân chỉ có thể nói là muốn rớt hết cả hàm. Còn với sáu vị “ca ca”, ôi trời ạ, tú nữ của Túy Hồng lầu bu đen bu đỏ, vây kín bọn họ.
Ta khẽ chuồn ra một chỗ, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, điềm nhiên uống rượu, gặm đùi gà nướng thỏa thích.
Ánh mắt của đám nam nhân khiến ta chán ghét. Vì vậy, ta liền phô hết toàn bộ cái gọi là “thục nữ” ra ngoài. Một chân gác lên ghế, một chân thả dưới đất, hai tay cầm đùi gà béo mỡ, miệng thì nhai đến nhồm nhoàm.
Tiểu Sam Tử cố gắng thoát khỏi đám nữ nhân. Nàng ấy chỉ kéo được Hoa phi ra. Ta cười đến mức khàn giọng...
Và rồi, nàng ấy còn chưa hỏi tội ta, ta đã cảm thấy một luồng rét lạnh từ sau sống lưng.
Không dám quay đầu lại, không dám làm gì cả. Sao cả người ta run rẩy thế này?
“Chu huynh, chúng ta về thôi.”
Chu... Chu...
Đừng có nói với ta là... Chu Dật Ninh đang ở phía sau ta nhé?
Sáu người kia trốn được khỏi đám nữ nhân, trừng đôi mắt rực lửa về phía ta. Ta dở khóc dở cười.
Đúng lúc đó, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, “Tiểu Sam... Tử?”
Thôi rồi... Là Chu Dật Ninh! Là Chu Dật Ninh!
Ta cố gắng ngồi im như pho tượng, không thèm quay đầu nhìn lại đằng sau. Có lẽ nãy giờ hắn cũng nhìn thấy hình tượng của ta thế nào rồi...
Bất thình lình, một tên nam nhân to béo nào đó vội vàng nhào tới chỗ ta, vẻ mặt dê xồm hết chỗ nói. Ta theo thói quen liền nhảy khỏi ghế, trốn chạy hắn.
Ông trời ơi, sao ta xui như vậy?...
Ta đâm sầm vào Hoa phi tỷ tỷ, và rồi ta lọt vào vòng tay Chu Dật Ninh.
Hoa phi tỷ tỷ nằm gọn trong lòng của tên nam nhân nào đó.
Ta nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng không nhìn đối phương. Chu Dật Ninh hừ lạnh một tiếng, nghiến răng, “Tiến bộ lắm! Tiến bộ lắm!”
Ta sợ quá nên chẳng dám làm gì cả. Đúng lúc đó, Tiểu Sam Tử đột ngột hét lớn, “Hoa... Hoa... Nhị ca ngất đi rồi!”
Cả Túy Hồng lầu trở nên ồn ào, không sao kể xiết.
Chu Dật Ninh nghiến răng trèo trẹo, đối với cô nương như ta chỉ đành thở dài, sau đó nói, “Trương đệ, tạm thời đưa hắn đến phủ của đệ trước, sau đó mời đại phu tới khám đi. Ta cũng qua đó xem sao. Chỗ này quá mức náo nhiệt.”
“Tiểu Sam Tử, đệ cùng mấy ca ca tạm thời cùng ta qua chỗ Trương Tướng quân đây. Nhà của các người khá xa, lát nữa ta sẽ gọi xe để các người về sau. Còn vị Tiểu muội này... chắc là sợ đến mức bất tỉnh luôn rồi.”
Chuyện sau đó thì không cần phải nói. Hoa phi tỷ tỷ được đưa về Trương phủ, các vị “ca ca” lẽo đẽo theo sau.
Còn ta... vừa được đưa lên xe ngựa, Chu Dật Ninh đã trừng mắt, quát lớn, “Còn không mau mở mắt?”
Ta hí hí đôi mắt to tròn. Chu Dật Ninh... hắn thật là tuấn mỹ...
Ta đột nhiên cảm thấy không khí trong xe trở nên dồn dập, Chu Dật Ninh quay mặt đi nơi khác. Có chuyện gì bất thường à?
Thôi chết!... Trong lúc chạy nháo nhào, áo của ta... áo của ta rách... rách... rách!!! Oa oa oa...!!!
Chẳng trách hắn đành phải ôm ta từ trong kỹ viện ra, còn nói dối là ta ngất xỉu. Hóa ra hắn đang bảo vệ ta.
Ta thầm cảm động...
Sau khi tới Trương phủ, Tiểu Sam Tử vội vàng lấy áo khoác lên người ta, sau đó thì vội đi hỏi đại phu.
“Chỉ là sợ hãi quá nên ngất xỉu, không có vấn đề gì cả.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau ngày hôm đó, ta không dám đưa mọi người ra ngoài chơi nữa.
Hoa phi tỷ tỷ dần khỏe lại. Ta đích thân đến xin lỗi, nào ngờ tỷ ấy lại cảm ơn ta rối rít.
Thì ra là hôm đó, Trương Tướng quân săn sóc cho tỷ ấy một hồi lâu, sau đó mới ân cần đỡ tỷ ấy lên xe, hồi cung.
Nghĩ lại, tên đó cũng to gan thật...
Hắn đúng là rất to gan!!!
Ngày hôm sau, Trương Vĩnh Dương vào cung cầu kiến ta, đồng thời yêu cầu được nói chuyện riêng với một mình ta.
...
“Hoàng thượng... Thần một lòng yêu thương Hoa phi nương nương, xin Hoàng thượng chấp thuận!”
“Ngươi nói rõ xem nào!”
Trương Vĩnh Dương kể lại cho ta nghe một câu chuyện dài. Một đôi thanh mai trúc mã, yêu thương nồng nhiệt, giữa đường chen vào một nữ nhân đáng ghét khác. Hai người hiểu lầm nhau, một người bị ép vào cung, một người đành ôm gốc si đợi chờ.
Ta lắc đầu, thở dài ngao ngán. Có lẽ đây là việc duy nhất ta có thể làm cho hai người họ.
“Ngươi biết khinh công thì tốt. Hôm nào có dịp, ngươi qua phủ Trường An Thân vương, hỏi đệ ấy đường nào để vào đây lúc chiều tối. Nếu đệ ấy thắc mắc, ngươi cứ nói là... Ngươi tương tư một cung nữ trong cung, ngại không thể gặp, đành dùng cách này.”
Trương Vĩnh Dương dập đầu tạ ơn. Ta phất tay, bảo hắn lui ra ngoài.
...
Một tối nọ, ta qua tẩm cung của Ly Chiêu nghi để ngủ.
Tỷ ấy bình tĩnh đến mức đáng sợ, cứ như thể những chuyện đã qua là quá khứ xa xôi.
Ta thật muốn tìm cho tỷ ấy một nam nhân tốt, một nam nhân có thể yêu thương tỷ ấy cả đời.
Về phần Hiền phi tỷ tỷ... sư phụ của tỷ ấy là ai thế nhỉ?
Còn Thái hậu nữa, ta thật không rõ người có thể chịu đựng nàng ta là ai...
Quên mất một chuyện quan trọng. Ba ngày nữa, ta phải đích thân thiết yến hoàng thất Đông Linh. Họ cử người sang thăm Thái hậu, đồng thời thương nghị về một số chuyện giữa hai nước...
Tác giả :
Nguyệt Hoa Dạ Tuyết