Đừng Nói Hoàng Đế Vô Tình
Chương 8: Đệ bát chương
Buổi tối an nghỉ đã lâu, An Đế ôm eo Trình Phong, ôm thân thể y, hạnh phúc liền muốn ngủ.
Trình Phong thì khẩn trương vô cùng, vừa sợ An Đế động thủ lại trông mong An Đế sớm động thủ chấm dứt tâm hoảng ý loạn của y.
Trong lòng Trình Phong mâu thuẫn thẳng đến nghe được tiếng hít thở đều đều của An Đế, mới buồn bực ngẩng đầu lên.
( hắn không phải muốn làm, y nghĩ sai sao? Hôm nay được đến y cho phép, y còn tưởng rằng hắn sẽ còn nhanh hơn con khỉ chờ không hơn một khắc sẽ đem y áp đảo, nhưng là tại sao lại là như vậy? Không phải là ~~~. )
Trình Phong nghĩ tới hậu cung Tần phi của hoàng đế.
( y như thế nào ngu như vậy, y không cho phép hắn làm, nam nhân nhẫn nại là có hạn , y không bồi! Hoàng đế tự nhiên sẽ đi tìm người khác thị tẩm, trừ dục. )
( y đối với An Đế mà nói là đặc biệt nhưng là An Đế chưa từng nói qua y là duy nhất , có lẽ chỉ có y mới sẽ mơ mộng như vậy! Tim của y đau quá, người yêu của y là cùng chung với người khác, cũng tốt về sau y đều không cần lo lắng. )
Trình Phong dúi đầu vào trong lòng An Đế, nước mắt không thể khống chế chảy ra, không có xu thế ngừng nghỉ.
An Đế ngủ ngủ chỉ cảm thấy chỗ ngực lành lạnh , hé mắt ra chợt nghe đến tiếng khóc nho nhỏ của Trình Phong.
An Đế cả kinh, mới vừa rồi còn hảo hảo , đây là làm sao vậy?
“Phong nhi, làm sao vậy? Ngươi có khỏe không? Xảy ra chuyện gì nói ra trẫm làm chủ cho ngươi.”
An Đế lật qua Trình Phong đem y nằm ngang ở trên giường, cầm lên cánh tay nhìn mặt của y.
“Bệ hạ, sáng nay lời nói cuả ta ngài coi như không nghe thấy đi!”
Trình Phong đỏ hồng mắt nói, nói rõ ràng miễn cho tự rước lấy nhục.
“Sáng nay! ?” An Đế tỉ mỉ cân nhắc.
( Tiểu Phong nhi sẽ không ở ~~ ghen đi, cho là hắn ~~. )
“Phong nhi, ngươi nói trẫm không quên. Ngươi đáp ứng trẫm có thể đối với ngươi như vậy ~ lại như vậy , không thể hối hận , nếu không chính là khi quân vọng thượng!”
Vừa nói An Đế bắt đầu lạp xả thụy y ( áo ngủ ) của Trình Phong. Cúi đầu dọc theo bên sườn của y liếm hôn đi xuống.
“Vẫn là Phong nhi của ta tối mỹ vị.” An Đế ở nói lời hạ lưu.
( cái gì gọi là y ‘ tối ’ mỹ vị? Lấy y so với người khác sao? )
Trình Phong mẫn cảm giằng co.
An Đế cầm tay y, đem y cố định ở tại trên giường. Úp sấp bên tai của y.
“Trẫm nghĩ muốn giờ khắc này thật lâu, trẫm từ lúc có ngươi đã bắt đầu thủ thân như ngọc rồi, ngươi sờ sờ nhìn ngươi đem trẫm nhịn đến mức thật là khổ a.”
An Đế ý xấu nắm tay Trình Phong đi sờ bộ vị lửa nóng của hắn. Cái kia của An Đế cứng quá nóng quá, cách quần là có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tú khí của Trình Phong đỏ lên .
An Đế đế nhẹ nhàng nói xong tình thoại, bàn tay to vuốt ve toàn thân Trình Phong, chậm rãi đi tới hạ thể của y, kích thích ngay trước lối vào phân thân của y.
Trình Phong khó nhịn cong chân lên, đem mặt vùi vào gối đầu.
Một loại cao lành lạnh bôi ở trên hậu đình của y, Trình Phong biết đây là cái gì, nhưng trong lòng vẫn là bận tâm run rẩy.
“Tin tưởng trẫm, lần này sẽ không lại thống khổ như vậy, thả lỏng không phải sợ. Ngươi là bảo bối của trẫm, Tiểu Phong nhi của trẫm, trẫm chỉ cần ngươi một người.”
An Đế dùng hôn ngăn chặn cái miệng của y.
( cái này đủ. Ngô ~ kỳ thật không dáng sợ giống như y nghĩ! Không phải sao? )
“A! Bệ hạ! Ưm! Ôm lấy ta, nhĩ hảo phá hư ~~~ a a ~~.”
Đêm dài đằng đẵng, trên long sàng xuân ý miên man.
An Đế giống như yêu không đủ Trình Phong của hắn, đem tiểu khanh khanh của hắn lật qua lật lại nghiêm túc âu yếm, thẳng đến y vô lực mà ghé vào trên người của hắn ngủ.
Kết quả của túng dục quá độ là khi vào triều An Đế ngây ngô cười không ngừng, tấu chương một cái không nghe vào.
Trình Phong đến quá trưa mới tỉnh lại, tỉnh còn dậy không nổi, hông của y đau nhức muốn chết, chính là đi cũng giống như phụ nữ có thai phải lấy tay đỡ hông mới đi được.
Ai! Túng dục hại người a.
Vì phòng ngừa An Đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta lần nữa hạ xuống ý chỉ kỳ quái, thân thể Trình Phong phục hồi như cũ liền theo thượng triều, có y nhìn chằm chằm ít nhất An Đế sẽ thu liễm chút.
Trình Phong thì khẩn trương vô cùng, vừa sợ An Đế động thủ lại trông mong An Đế sớm động thủ chấm dứt tâm hoảng ý loạn của y.
Trong lòng Trình Phong mâu thuẫn thẳng đến nghe được tiếng hít thở đều đều của An Đế, mới buồn bực ngẩng đầu lên.
( hắn không phải muốn làm, y nghĩ sai sao? Hôm nay được đến y cho phép, y còn tưởng rằng hắn sẽ còn nhanh hơn con khỉ chờ không hơn một khắc sẽ đem y áp đảo, nhưng là tại sao lại là như vậy? Không phải là ~~~. )
Trình Phong nghĩ tới hậu cung Tần phi của hoàng đế.
( y như thế nào ngu như vậy, y không cho phép hắn làm, nam nhân nhẫn nại là có hạn , y không bồi! Hoàng đế tự nhiên sẽ đi tìm người khác thị tẩm, trừ dục. )
( y đối với An Đế mà nói là đặc biệt nhưng là An Đế chưa từng nói qua y là duy nhất , có lẽ chỉ có y mới sẽ mơ mộng như vậy! Tim của y đau quá, người yêu của y là cùng chung với người khác, cũng tốt về sau y đều không cần lo lắng. )
Trình Phong dúi đầu vào trong lòng An Đế, nước mắt không thể khống chế chảy ra, không có xu thế ngừng nghỉ.
An Đế ngủ ngủ chỉ cảm thấy chỗ ngực lành lạnh , hé mắt ra chợt nghe đến tiếng khóc nho nhỏ của Trình Phong.
An Đế cả kinh, mới vừa rồi còn hảo hảo , đây là làm sao vậy?
“Phong nhi, làm sao vậy? Ngươi có khỏe không? Xảy ra chuyện gì nói ra trẫm làm chủ cho ngươi.”
An Đế lật qua Trình Phong đem y nằm ngang ở trên giường, cầm lên cánh tay nhìn mặt của y.
“Bệ hạ, sáng nay lời nói cuả ta ngài coi như không nghe thấy đi!”
Trình Phong đỏ hồng mắt nói, nói rõ ràng miễn cho tự rước lấy nhục.
“Sáng nay! ?” An Đế tỉ mỉ cân nhắc.
( Tiểu Phong nhi sẽ không ở ~~ ghen đi, cho là hắn ~~. )
“Phong nhi, ngươi nói trẫm không quên. Ngươi đáp ứng trẫm có thể đối với ngươi như vậy ~ lại như vậy , không thể hối hận , nếu không chính là khi quân vọng thượng!”
Vừa nói An Đế bắt đầu lạp xả thụy y ( áo ngủ ) của Trình Phong. Cúi đầu dọc theo bên sườn của y liếm hôn đi xuống.
“Vẫn là Phong nhi của ta tối mỹ vị.” An Đế ở nói lời hạ lưu.
( cái gì gọi là y ‘ tối ’ mỹ vị? Lấy y so với người khác sao? )
Trình Phong mẫn cảm giằng co.
An Đế cầm tay y, đem y cố định ở tại trên giường. Úp sấp bên tai của y.
“Trẫm nghĩ muốn giờ khắc này thật lâu, trẫm từ lúc có ngươi đã bắt đầu thủ thân như ngọc rồi, ngươi sờ sờ nhìn ngươi đem trẫm nhịn đến mức thật là khổ a.”
An Đế ý xấu nắm tay Trình Phong đi sờ bộ vị lửa nóng của hắn. Cái kia của An Đế cứng quá nóng quá, cách quần là có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tú khí của Trình Phong đỏ lên .
An Đế đế nhẹ nhàng nói xong tình thoại, bàn tay to vuốt ve toàn thân Trình Phong, chậm rãi đi tới hạ thể của y, kích thích ngay trước lối vào phân thân của y.
Trình Phong khó nhịn cong chân lên, đem mặt vùi vào gối đầu.
Một loại cao lành lạnh bôi ở trên hậu đình của y, Trình Phong biết đây là cái gì, nhưng trong lòng vẫn là bận tâm run rẩy.
“Tin tưởng trẫm, lần này sẽ không lại thống khổ như vậy, thả lỏng không phải sợ. Ngươi là bảo bối của trẫm, Tiểu Phong nhi của trẫm, trẫm chỉ cần ngươi một người.”
An Đế dùng hôn ngăn chặn cái miệng của y.
( cái này đủ. Ngô ~ kỳ thật không dáng sợ giống như y nghĩ! Không phải sao? )
“A! Bệ hạ! Ưm! Ôm lấy ta, nhĩ hảo phá hư ~~~ a a ~~.”
Đêm dài đằng đẵng, trên long sàng xuân ý miên man.
An Đế giống như yêu không đủ Trình Phong của hắn, đem tiểu khanh khanh của hắn lật qua lật lại nghiêm túc âu yếm, thẳng đến y vô lực mà ghé vào trên người của hắn ngủ.
Kết quả của túng dục quá độ là khi vào triều An Đế ngây ngô cười không ngừng, tấu chương một cái không nghe vào.
Trình Phong đến quá trưa mới tỉnh lại, tỉnh còn dậy không nổi, hông của y đau nhức muốn chết, chính là đi cũng giống như phụ nữ có thai phải lấy tay đỡ hông mới đi được.
Ai! Túng dục hại người a.
Vì phòng ngừa An Đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta lần nữa hạ xuống ý chỉ kỳ quái, thân thể Trình Phong phục hồi như cũ liền theo thượng triều, có y nhìn chằm chằm ít nhất An Đế sẽ thu liễm chút.
Tác giả :
Đông Trùng