Đúng Như Em Ôn Nhu
Chương 54: Chính văn ngoại truyện thứ nhất: Câu chuyện đấu với ‘sói’
Edit: tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Lúc hai cô con gái sinh ra là lúc Nakamura Shunseki tôi hạnh phúc nhất ngoài việc cưới được Chie. Hai mươi năm trước, khi tôi khẩn trương ôm lấy con gái lớn, một người đàn ông ở trên sân đấu dù cẳng chân gãy xương cũng không rên một tiếng như tôi thế mà lại lệ nóng doanh tròng. “Gọi con bé là Kuyou đi, hoa anh đào vĩnh viễn nở rộ, cả đời xán lạn!” Tôi run run mà lại tự hào đặt tên cho con gái.
Mười lăm năm trước, cô con gái nhỏ của tôi ở buổi đêm đầu xuân được sinh hạ ra đời. Ôm thiên sứ bé bỏng đáng yêu, tôi hưng phấn mà nhìn đôi mắt xanh biếc của con gái giống hệt tôi, vuốt ve mái tóc màu lá cọ hơi xoăn giống Kuyou của con gái, kiêu ngạo khó có thể tả gọi con gái là “Kimiko”. Miệng cười xinh đẹp, như gió xuân phất đi sự vắng lặng và tiêu điều của buổi đêm lạnh này; dung nhan khuynh thành, xinh đẹp hơn cả anh đào xuân tháng ba.
Đứa con gái lớn Kuyou của tôi kế thừa sự dịu dàng của Chie và sự kiên cường của tôi, từ nhỏ đã rất nhu thuận hiểu chuyện, là một đứa con gái ngoan vô cùng tri kỷ, cũng là một người chị yêu thương em gái. Mái tóc nâu sẫm, đôi mắt màu tím nhạt, lúc ở vườn trẻ đã bị các đám ‘chồn’ theo đuổi. Để đối phó với đám sói nhỏ chưa dứt sữa đó, tôi lấy ra uy nghiêm của nha sĩ, uy hiếp nho nhỏ: “Thích Kuyou nhà bác sao, thế thì phải thường đến phòng khám nha khoa của chú chơi đấy.” sau đó khoe hàm răng trắng phau, đám trẻ chết tiệt kia lập tức giải tán, đúng là không chịu nổi một kích mà! Tôi đắc ý nghĩ.
Đến khi Kuyou lên tiểu học, đám nam sinh kia không dễ bị đuổi giống như đám ở vườn trẻ. Vì thế tôi gọi Kuyou và Kimiko-chan ra vườn, đặt búp bê gỗ TaeKwonDo ở một bên. Nghiêm túc nói với các con: “Hôm nay, bố gọi các con đến, là có chuyện rất quan trọng.”
Kuyou hồn nhiên mở to mắt tò mò nhìn tôi, còn Kimiko-chan thì nghiền ngẫm. Đúng, là nghiền ngẫm! Cô con gái nhỏ của tôi từ nhỏ đã biểu hiện sự thành thục cùng cơ trí siêu việt hơn bạn cùng lứa tuổi, quả nhiên là con gái Nakamura Shunseki tôi mà! (Tác giả Phi: bố Nakamura cảm giác sâu sắc thật, kỳ thực cô ấy chỉ là sống lâu hơn người ta vài năm thôi. )
“Ngày hôm qua, trong phim “Thủy thủ Mặt Trăng”, có phải đã xuất hiện một người xấu hay lật váy các cô gái lên không?” Tôi dụ dỗ nói.
“Có ạ! Thật đáng sợ.” Kuyou hoảng sợ, sắc mặt ửng đỏ. Kimiko-chan nghiêng đầu đi, không nói gì.
“Thế nếu đụng tới người như vậy, Kuyou và Kimiko-chan tính làm thế nào?” Tiếp tục hướng dẫn.
“Con… con sẽ lớn tiếng kêu bố, bố nhất định sẽ tới cứu con và em con!” Kuyou kiên định nhìn tôi, trong lòng xúc động. Con gái ngoan, bố nhất định sẽ bảo vệ con. Sau đó quay đầu, chờ mong nhìn Kimiko-chan.
“Trọc hai mắt hắn, đá giữa hai chân hắn, sau đó báo cảnh sát.” cô con gái nhỏ trông ngây thơ đáng yêu lại nói một cách chính đáng hợp tình, khiến tôi lập tức hóa đá.
“Ha ha, hai con đều trả lời rất tốt.” Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, tôi sờ sờ đỉnh đầu của các con, cười hề hề nói, “Nhưng Kimiko-chan à, con còn chưa có năng lực cũng không có kỹ xảo làm những điều con nói đâu. Nếu bố nói có biện pháp trợ giúp các con đánh người xấu chạy mất, các con có học hay không?”
“Có ạ!” Con gái lớn tin tưởng nhìn tôi, cô con gái nhỏ nghiêng đầu kỳ quái nhìn tôi.
Nhất định phải triển lãm phong thái phi phàm của người bố trước mặt các con gái bảo bối đáng yêu mới được, được tin tưởng, tôi vận khí phát lực, tung một đá ra sau hoàn mỹ. Rối gỗ đầu lập tức bị nứt vỡ rời ra, Kuyou có chút sợ hãi nhìn tôi, yếu ớt nói: “Chẳng lẽ bố không đau ạ?”
“Không đau, một chút cũng không đau.” Tôi hơi cúi người trước mặt con, dịu dàng nói.
“Vậy rối gỗ có đau ạ không?” Con gái lớn run rẩy chỉ vào con rối gỗ bị phá thành mảnh nhỏ, hoảng sợ nhìn tôi.
Lập tức, tôi không nói được gì, không nghĩ tới phát uy nhất thời lại khiến tiểu Kuyou sợ tôi. Kimiko-chan nhỏ tuổi hơn liệu có sợ người bố “khủng bố” này hay không? Không được! Ngàn vạn không được! Tôi lộ vẻ ôn hòa dễ thân, chậm rãi quay đầu lại, không nghĩ tới lại nhìn thẳng vào ánh mắt sáng lên lấp lánh của Kimiko-chan.
“Bố, đòn vừa rồi là võ Nhật Bản ạ?” cô con gái nhỏ kích động nhìn tôi, chỉ vào rối gỗ trên đất.
“Không phải, là TaeKwonDo.” Tôi bị hai tròng mắt cực nóng của con gái nhìn, hơi kinh ngạc nhìn con gái.
“Con muốn học! Bố! Xin bố nhất định phải dạy con TaeKwonDo!” Kimiko-chan giữ chặt tay của tôi, hưng phấn mà kêu to.
Cứ như thế, cô con gái nhỏ năm tuổi của tôi bắt đầu được tôi dạy TaeKwonDo. Mà Kuyou thì bộc lộ tài năng trong trận đấu vũ đạo, tản mát ra khí chất dịu dàng độc hữu. Còn cô con gái nhỏ của tôi không chỉ có thiên phú kinh người và năng lực vận động xuất sắc, lại còn có thể chịu khổ, nói không chừng về sau có thể kế thừa y bát của tôi, lúc đó tôi vui mừng nghĩ.
Nhưng mà ngay tại mùa hè năm học lớp 5, Kimiko-chan từ TaeKwonDo quán trở về đột nhiên trịnh trọng ngồi quỳ ở trước mặt tôi. “Bố.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con gái có sự kiên định không tầm thường, “Bố, xin hãy cho con học tập kiếm đạo!” Nói xong còn cúi sâu người với tôi.
“Vì sao Kimiko-chan muốn học kiếm đạo? TaeKwonDo không tốt sao?” Tôi nâng con gái dậy, kinh ngạc hỏi.
“TaeKwonDo không có gì không tốt, chỉ là tay trần đánh nhau thì cứ cảm thấy có chút không đã ghiền.” Con gái cuốn cuốn tóc, bĩu môi nói, “Kiếm đạo thì khác, cảm giác vung vụt kiếm trúc rất tuyệt. Hôm nay, con không cẩn thận đi vào kiếm đạo quán bên cạnh TaeKwonDo quán, nhìn thấy bọn họ la lên vung đánh, cảm giác nhiệt huyết sôi trào!” đôi mắt màu xanh biếc của con gái lấp lánh động lòng người, ánh sáng di chuyển trong ấy siêu việt tuổi, “Bố!” con gái gắt gao bắt lấy tay của tôi, “Quả nhiên lấy đao chém người thích hợp với con hơn!”
Chie vừa mới đi vào, nghe vậy liền nghẹn họng nhìn trân trối, đĩa đựng trái cây trong tay lập tức rơi xuống.
Nếu Kuyou thi vào St. Malina là do tôi tận lực sắp xếp, vậy thì Kimiko-chan thi vào trường nữ này chính là kết quả mà mẹ của con gái đau khổ cầu xin. “Tuyên ngôn chém người” lần đó khiến Chie thẫn thờ một tháng, sau đó cô ấy dùng nước mắt rốt cục khiến Kimiko-chan đáp ứng đi học trường nữ.
“Tiến vào một hoàn cảnh chỉ có con gái, hẳn là có thể kích phát nữ tính nhu tình tiềm tàng trong Kimiko-chan.” Đây là nguyên lời của Chie, có lẽ đó cũng chính là nguyện vọng tốt đẹp của cô ấy.
Kimiko-chan quả nhiên thành thật lên, đem toàn bộ tinh lực và nhiệt tình tập trung vào kiếm đạo và học tập. Năm thứ ba của trường tiểu học, con bé tham gia trại thăng cấp kiếm đạo, trở thành tuyển thủ sơ đoạn. Nhưng nếu không phải bị hạn chế tuổi thăng đoạn kiếm đạo, khi đó hẳn là con bé đã đoạt được đẳng cấp nhị đoạn, thậm chí là tam đoạn rồi. Sau trận đấu lần đó, thầy vỡ lòng của con bé nói với tôi, ông ấy đã không còn năng lực để dạy đứa trẻ này nữa, mà sau khi một vị tiền bối đức cao vọng trọng nhìn thấy trận đấu của Kimiko-chan, đã chủ động yêu cầu phụ đạo con bé. Cơ hội tốt như vậy, tôi đương nhiên kiêu ngạo mà vui vẻ đáp ứng.
Nhưng mà nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không chút do dự cự tuyệt! Nếu mà tôi còn do dự thêm một giây, thì chắc chắn nhân loại sẽ diệt vong! Nếu mà tôi không đồng ý, thì sẽ không gặp phải một con ‘chồn’ không hề có ý tốt mà lại cực kỳ giảo hoạt!
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thung lũng đó là ngày Kuyou mang ‘chồn’ Sanada về nhà, nhìn Kuyou dịu dàng xấu hổ liếc mắt đưa tình với thằng nhóc Sanada kia, lòng tôi như đang đổ máu, linh hồn tôi gào thét. Cô con gái lớn đáng yêu của tôi, tiểu thiên sứ xinh đẹp của tôi, đã bị ‘chồn’ ngậm đi rồi! Lập tức nghiêng đầu nhìn thấy Kimiko-chan cũng khó chịu, không hổ là cô con gái giống tôi nhất. Lúc Kuyou mang theo con ‘chồn’ kia trở về phòng, tôi và Kimiko-chan không mưu mà hợp dính sát vào cánh cửa, giám sát mọi cử động trong phòng. Chỉ cần con ‘chồn’ kia có dị động gì, chúng tôi sẽ lập tức vọt vào, bắt hắn, sau đó lột da rút xương! Đây là quyết định của tôi và cô con gái nhỏ sau khi trao đổi ánh mắt.
Nửa năm sau, ngày u ám nhất trong đời tôi đã đến, Kuyou đã đáp ứng lời cầu hôn của chồn Sanada! Khi hai người họ trở về từ chuyến đi xa của các tình nguyện viên, tôi tức giận tiếp Sanada Kamechirou, còn Kimiko-chan thì chà lau thanh đao ở trên sofa cả đêm.
Hành động của chúng tôi ngày đó chắc chắn đã khiến Kuyou rất đau lòng, giữa trưa hôm ấy, khi tôi nhìn thấy con gái lớn vốn luôn kiên cường lại khóc hỏi tôi vì sao không thích Kamechirou. Lòng cha trong phút chốc mềm hoá, không có, tôi không nhằm vào hắn, tôi chỉ là một người cha không thích bất cứ đứa con trai nào mơ ước con gái mình thôi, đây chỉ là lòng tham và sự tùy hứng của một người cha mà thôi.
Mặc dù có chút khó chịu nhìn Kuyou đi vào vòng ôm của tên con trai kia, trở thành vị hôn thê của Sanada Kamechirou. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn gỡ ra mối tơ vò trong lòng, chân thành chúc phúc con gái tôi cả đời bình an, hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng mà tôi tiếp nhận Kamechirou không có nghĩa là tôi tiếp nhận tất cả đám ‘chồn’! Trong nghi thức đính hôn, tôi nhìn ba tên sói con chảy nước miếng bên cạnh Kimiko-chan, tôi căm giận trong lòng: đừng tưởng rằng Nakamura Shunseki ta dễ đối phó như thế!!!
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Kimiko-chan lập tức nổi tiếng ở giải đấu khu vực Kanto, kỹ năng của con bé làm mọi người kinh ngạc. Mang vết thương chiến đấu hăng hái, bất khuất, không hổ là con gái tôi! Tôi không khỏi đứng dậy, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi cô con gái xinh đẹp mà tôi luôn kiêu ngạo.
Tôi không biết, ngay tại ngày thứ hai, Kimiko-chan lại nhận được một bó hoa hồng đỏ lớn và 27 phong thư tỏ tình. Không khống chế được, tôi cướp đi bó hoa chói mắt kia, không cẩn thận làm nát đóa hoa nở rộ. Kỳ thực tôi thật sự không cố ý, chỉ là do đã tiến vào trạng thái chiến đấu mà thôi.
Nóng nảy là ma quỷ, đúng là một lời lẽ chí lý. Khi tôi phát hiện một cây hoa sơn trà trắng trong vườn vào buổi sáng ngày thứ hai, tôi chỉ biết mình nhất thời không chú ý, để lọt mất một cái cá lớn! Vì thế tôi chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu “chăm sóc” hoa sơn trà chói mắt kia. Bắt đầu, tôi đi tưới nước, khiến nó chết chìm trong sự dễ chịu vô tận đi! Nhưng mà, vài ngày nắng to liên tục, cho nên chỉ tốt cho nó. Vài ngày sau, tôi thay đổi chiến lược, khiến cho ngươi bị khát trong tuyệt vọng đi! Lúc này, thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa dầm liên tục. Sáng sớm, cây sơn trà trắng kia mọc như nấm, mọc ra mấy cành lá non, nụ hoa gần như nhô đầu ra, rung rung nở rộ trong gió.
“A! Thật cám ơn bố, nếu không có bố dốc lòng chăm sóc, nó sẽ không sum xuê được như bề ngoài!” trong mắt Kimiko-chan toát lên hạnh phúc, con gái cảm kích nhìn tôi, “Xin bố tiếp tục nỗ lực!”
“Ha…” Tôi bất giác đáp ứng.
Thì ra cái ngày biết được Kuyou đáp ứng Kamechirou cầu hôn, căn bản không phải ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi! Đây là phản ứng đầu tiên khi nghe chủ nhà Tezuka nói rằng cô con gái nhỏ của tôi đang cùng cháu ông ấy yêu nhau. Mà một câu của Chie như trêu chọc chế nhạo, càng khiến tôi như rơi vào mười tám tầng địa ngục, thế giới lập tức đầy hắc ám…
Con chồn mắt phượng kia có cái gì tốt? Bạn nói tướng mạo, Áck… Tướng mạo coi như không tệ. Còn có cái gì nữa? Tôi có thể phản bác ngay được! Sao? Năng lực thể thao à, cái này… hình như có thể xứng với con gái của tôi. Tuyệt đối không còn gì khác nữa! Ờ… học thức à, Chie từng nói là từ tiểu học đã đứng thứ nhất hàng năm… Điều này cũng bình thường, bình thường thôi. Còn có gia thế? Ừm… nhà Tezuka quả thật toàn là đại sư làm người ta kính ngưỡng, Tezuka-kouhai cũng rất ôn hòa khiêm tốn, phu nhân Tezuka cực kỳ hiền thục dễ gần, về phương diện này quả thật không thể oán thầm người ta. Ngoài mấy cái đó ra, tôi cam đoan không còn cái gì nữa! Tuyệt đối không có! Khẳng định không có!
(Tác giả Phi: mấy thứ đó còn chưa đủ sao? Bao nhiêu thứ tốt đều nói hét rồi, băng sơn điện hạ đáng được chấm 100 điểm đỗ!
Bố Nakamura: *tung một cú đá*!
Phi: biến mất~ing… )
“Bác sĩ Nakamura? Bác sĩ Nakamura?” Một hộ sĩ sợ hãi kéo kéo tay áo của tôi.
“Chuyện gì?” Tôi thu liễm sát khí, định thần lại, mỉm cười dịu dàng.
“Đúng rồi, bác sĩ Nakamura làm sao có thể có biểu cảm khủng bố như vậy chứ, nhất định là mình nhìn lầm rồi.” Cô bé thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi mắt, “Bác sĩ, có bệnh nhân đang đợi khám bệnh.”
“À, thế thì mời khách vào đi.” Tôi nhàn nhạt đáp lại.
“Anh Ogiyama, mời vào.”
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi gầy yếu đeo kính mắt dày đi vào, tôi nhíu mắt lại, thoáng chốc khó chịu, có một điểm giống con ‘chồn’ kia.
“Mời ngồi! Để tôi kiểm tra cho anh một chút.” Bày ra chiêu mỉm cười, “Ai nha, hình như ngài có một cái răng bị sâu, còn rất nghiêm trọng nữa, đạt tới trình độ thâm lại.” Tôi nghiêm túc nói.
“Vậy sao? Tôi lại không phát hiện ra.” đồng chí Ogiyama há mồm há miệng trả lời.
“Xem ra tôi nên xử lý triệt để cho anh!” Tôi cười cười cầm lấy kim gây tê, “Đầu tiên phải làm gây tê thần kinh ở cằm, sau đó chúng ta sẽ từ từ chữa răng.” Nhướn mày, hưng phấn mà tới gần~ing.
“Nhưng mà, nhưng mà, tôi chỉ là đến tẩy trắng răng mà thôi!!!” Trong phòng khám truyền ra một tiếng hét thảm.
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Lúc hai cô con gái sinh ra là lúc Nakamura Shunseki tôi hạnh phúc nhất ngoài việc cưới được Chie. Hai mươi năm trước, khi tôi khẩn trương ôm lấy con gái lớn, một người đàn ông ở trên sân đấu dù cẳng chân gãy xương cũng không rên một tiếng như tôi thế mà lại lệ nóng doanh tròng. “Gọi con bé là Kuyou đi, hoa anh đào vĩnh viễn nở rộ, cả đời xán lạn!” Tôi run run mà lại tự hào đặt tên cho con gái.
Mười lăm năm trước, cô con gái nhỏ của tôi ở buổi đêm đầu xuân được sinh hạ ra đời. Ôm thiên sứ bé bỏng đáng yêu, tôi hưng phấn mà nhìn đôi mắt xanh biếc của con gái giống hệt tôi, vuốt ve mái tóc màu lá cọ hơi xoăn giống Kuyou của con gái, kiêu ngạo khó có thể tả gọi con gái là “Kimiko”. Miệng cười xinh đẹp, như gió xuân phất đi sự vắng lặng và tiêu điều của buổi đêm lạnh này; dung nhan khuynh thành, xinh đẹp hơn cả anh đào xuân tháng ba.
Đứa con gái lớn Kuyou của tôi kế thừa sự dịu dàng của Chie và sự kiên cường của tôi, từ nhỏ đã rất nhu thuận hiểu chuyện, là một đứa con gái ngoan vô cùng tri kỷ, cũng là một người chị yêu thương em gái. Mái tóc nâu sẫm, đôi mắt màu tím nhạt, lúc ở vườn trẻ đã bị các đám ‘chồn’ theo đuổi. Để đối phó với đám sói nhỏ chưa dứt sữa đó, tôi lấy ra uy nghiêm của nha sĩ, uy hiếp nho nhỏ: “Thích Kuyou nhà bác sao, thế thì phải thường đến phòng khám nha khoa của chú chơi đấy.” sau đó khoe hàm răng trắng phau, đám trẻ chết tiệt kia lập tức giải tán, đúng là không chịu nổi một kích mà! Tôi đắc ý nghĩ.
Đến khi Kuyou lên tiểu học, đám nam sinh kia không dễ bị đuổi giống như đám ở vườn trẻ. Vì thế tôi gọi Kuyou và Kimiko-chan ra vườn, đặt búp bê gỗ TaeKwonDo ở một bên. Nghiêm túc nói với các con: “Hôm nay, bố gọi các con đến, là có chuyện rất quan trọng.”
Kuyou hồn nhiên mở to mắt tò mò nhìn tôi, còn Kimiko-chan thì nghiền ngẫm. Đúng, là nghiền ngẫm! Cô con gái nhỏ của tôi từ nhỏ đã biểu hiện sự thành thục cùng cơ trí siêu việt hơn bạn cùng lứa tuổi, quả nhiên là con gái Nakamura Shunseki tôi mà! (Tác giả Phi: bố Nakamura cảm giác sâu sắc thật, kỳ thực cô ấy chỉ là sống lâu hơn người ta vài năm thôi. )
“Ngày hôm qua, trong phim “Thủy thủ Mặt Trăng”, có phải đã xuất hiện một người xấu hay lật váy các cô gái lên không?” Tôi dụ dỗ nói.
“Có ạ! Thật đáng sợ.” Kuyou hoảng sợ, sắc mặt ửng đỏ. Kimiko-chan nghiêng đầu đi, không nói gì.
“Thế nếu đụng tới người như vậy, Kuyou và Kimiko-chan tính làm thế nào?” Tiếp tục hướng dẫn.
“Con… con sẽ lớn tiếng kêu bố, bố nhất định sẽ tới cứu con và em con!” Kuyou kiên định nhìn tôi, trong lòng xúc động. Con gái ngoan, bố nhất định sẽ bảo vệ con. Sau đó quay đầu, chờ mong nhìn Kimiko-chan.
“Trọc hai mắt hắn, đá giữa hai chân hắn, sau đó báo cảnh sát.” cô con gái nhỏ trông ngây thơ đáng yêu lại nói một cách chính đáng hợp tình, khiến tôi lập tức hóa đá.
“Ha ha, hai con đều trả lời rất tốt.” Sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, tôi sờ sờ đỉnh đầu của các con, cười hề hề nói, “Nhưng Kimiko-chan à, con còn chưa có năng lực cũng không có kỹ xảo làm những điều con nói đâu. Nếu bố nói có biện pháp trợ giúp các con đánh người xấu chạy mất, các con có học hay không?”
“Có ạ!” Con gái lớn tin tưởng nhìn tôi, cô con gái nhỏ nghiêng đầu kỳ quái nhìn tôi.
Nhất định phải triển lãm phong thái phi phàm của người bố trước mặt các con gái bảo bối đáng yêu mới được, được tin tưởng, tôi vận khí phát lực, tung một đá ra sau hoàn mỹ. Rối gỗ đầu lập tức bị nứt vỡ rời ra, Kuyou có chút sợ hãi nhìn tôi, yếu ớt nói: “Chẳng lẽ bố không đau ạ?”
“Không đau, một chút cũng không đau.” Tôi hơi cúi người trước mặt con, dịu dàng nói.
“Vậy rối gỗ có đau ạ không?” Con gái lớn run rẩy chỉ vào con rối gỗ bị phá thành mảnh nhỏ, hoảng sợ nhìn tôi.
Lập tức, tôi không nói được gì, không nghĩ tới phát uy nhất thời lại khiến tiểu Kuyou sợ tôi. Kimiko-chan nhỏ tuổi hơn liệu có sợ người bố “khủng bố” này hay không? Không được! Ngàn vạn không được! Tôi lộ vẻ ôn hòa dễ thân, chậm rãi quay đầu lại, không nghĩ tới lại nhìn thẳng vào ánh mắt sáng lên lấp lánh của Kimiko-chan.
“Bố, đòn vừa rồi là võ Nhật Bản ạ?” cô con gái nhỏ kích động nhìn tôi, chỉ vào rối gỗ trên đất.
“Không phải, là TaeKwonDo.” Tôi bị hai tròng mắt cực nóng của con gái nhìn, hơi kinh ngạc nhìn con gái.
“Con muốn học! Bố! Xin bố nhất định phải dạy con TaeKwonDo!” Kimiko-chan giữ chặt tay của tôi, hưng phấn mà kêu to.
Cứ như thế, cô con gái nhỏ năm tuổi của tôi bắt đầu được tôi dạy TaeKwonDo. Mà Kuyou thì bộc lộ tài năng trong trận đấu vũ đạo, tản mát ra khí chất dịu dàng độc hữu. Còn cô con gái nhỏ của tôi không chỉ có thiên phú kinh người và năng lực vận động xuất sắc, lại còn có thể chịu khổ, nói không chừng về sau có thể kế thừa y bát của tôi, lúc đó tôi vui mừng nghĩ.
Nhưng mà ngay tại mùa hè năm học lớp 5, Kimiko-chan từ TaeKwonDo quán trở về đột nhiên trịnh trọng ngồi quỳ ở trước mặt tôi. “Bố.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con gái có sự kiên định không tầm thường, “Bố, xin hãy cho con học tập kiếm đạo!” Nói xong còn cúi sâu người với tôi.
“Vì sao Kimiko-chan muốn học kiếm đạo? TaeKwonDo không tốt sao?” Tôi nâng con gái dậy, kinh ngạc hỏi.
“TaeKwonDo không có gì không tốt, chỉ là tay trần đánh nhau thì cứ cảm thấy có chút không đã ghiền.” Con gái cuốn cuốn tóc, bĩu môi nói, “Kiếm đạo thì khác, cảm giác vung vụt kiếm trúc rất tuyệt. Hôm nay, con không cẩn thận đi vào kiếm đạo quán bên cạnh TaeKwonDo quán, nhìn thấy bọn họ la lên vung đánh, cảm giác nhiệt huyết sôi trào!” đôi mắt màu xanh biếc của con gái lấp lánh động lòng người, ánh sáng di chuyển trong ấy siêu việt tuổi, “Bố!” con gái gắt gao bắt lấy tay của tôi, “Quả nhiên lấy đao chém người thích hợp với con hơn!”
Chie vừa mới đi vào, nghe vậy liền nghẹn họng nhìn trân trối, đĩa đựng trái cây trong tay lập tức rơi xuống.
Nếu Kuyou thi vào St. Malina là do tôi tận lực sắp xếp, vậy thì Kimiko-chan thi vào trường nữ này chính là kết quả mà mẹ của con gái đau khổ cầu xin. “Tuyên ngôn chém người” lần đó khiến Chie thẫn thờ một tháng, sau đó cô ấy dùng nước mắt rốt cục khiến Kimiko-chan đáp ứng đi học trường nữ.
“Tiến vào một hoàn cảnh chỉ có con gái, hẳn là có thể kích phát nữ tính nhu tình tiềm tàng trong Kimiko-chan.” Đây là nguyên lời của Chie, có lẽ đó cũng chính là nguyện vọng tốt đẹp của cô ấy.
Kimiko-chan quả nhiên thành thật lên, đem toàn bộ tinh lực và nhiệt tình tập trung vào kiếm đạo và học tập. Năm thứ ba của trường tiểu học, con bé tham gia trại thăng cấp kiếm đạo, trở thành tuyển thủ sơ đoạn. Nhưng nếu không phải bị hạn chế tuổi thăng đoạn kiếm đạo, khi đó hẳn là con bé đã đoạt được đẳng cấp nhị đoạn, thậm chí là tam đoạn rồi. Sau trận đấu lần đó, thầy vỡ lòng của con bé nói với tôi, ông ấy đã không còn năng lực để dạy đứa trẻ này nữa, mà sau khi một vị tiền bối đức cao vọng trọng nhìn thấy trận đấu của Kimiko-chan, đã chủ động yêu cầu phụ đạo con bé. Cơ hội tốt như vậy, tôi đương nhiên kiêu ngạo mà vui vẻ đáp ứng.
Nhưng mà nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không chút do dự cự tuyệt! Nếu mà tôi còn do dự thêm một giây, thì chắc chắn nhân loại sẽ diệt vong! Nếu mà tôi không đồng ý, thì sẽ không gặp phải một con ‘chồn’ không hề có ý tốt mà lại cực kỳ giảo hoạt!
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thung lũng đó là ngày Kuyou mang ‘chồn’ Sanada về nhà, nhìn Kuyou dịu dàng xấu hổ liếc mắt đưa tình với thằng nhóc Sanada kia, lòng tôi như đang đổ máu, linh hồn tôi gào thét. Cô con gái lớn đáng yêu của tôi, tiểu thiên sứ xinh đẹp của tôi, đã bị ‘chồn’ ngậm đi rồi! Lập tức nghiêng đầu nhìn thấy Kimiko-chan cũng khó chịu, không hổ là cô con gái giống tôi nhất. Lúc Kuyou mang theo con ‘chồn’ kia trở về phòng, tôi và Kimiko-chan không mưu mà hợp dính sát vào cánh cửa, giám sát mọi cử động trong phòng. Chỉ cần con ‘chồn’ kia có dị động gì, chúng tôi sẽ lập tức vọt vào, bắt hắn, sau đó lột da rút xương! Đây là quyết định của tôi và cô con gái nhỏ sau khi trao đổi ánh mắt.
Nửa năm sau, ngày u ám nhất trong đời tôi đã đến, Kuyou đã đáp ứng lời cầu hôn của chồn Sanada! Khi hai người họ trở về từ chuyến đi xa của các tình nguyện viên, tôi tức giận tiếp Sanada Kamechirou, còn Kimiko-chan thì chà lau thanh đao ở trên sofa cả đêm.
Hành động của chúng tôi ngày đó chắc chắn đã khiến Kuyou rất đau lòng, giữa trưa hôm ấy, khi tôi nhìn thấy con gái lớn vốn luôn kiên cường lại khóc hỏi tôi vì sao không thích Kamechirou. Lòng cha trong phút chốc mềm hoá, không có, tôi không nhằm vào hắn, tôi chỉ là một người cha không thích bất cứ đứa con trai nào mơ ước con gái mình thôi, đây chỉ là lòng tham và sự tùy hứng của một người cha mà thôi.
Mặc dù có chút khó chịu nhìn Kuyou đi vào vòng ôm của tên con trai kia, trở thành vị hôn thê của Sanada Kamechirou. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn gỡ ra mối tơ vò trong lòng, chân thành chúc phúc con gái tôi cả đời bình an, hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng mà tôi tiếp nhận Kamechirou không có nghĩa là tôi tiếp nhận tất cả đám ‘chồn’! Trong nghi thức đính hôn, tôi nhìn ba tên sói con chảy nước miếng bên cạnh Kimiko-chan, tôi căm giận trong lòng: đừng tưởng rằng Nakamura Shunseki ta dễ đối phó như thế!!!
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Kimiko-chan lập tức nổi tiếng ở giải đấu khu vực Kanto, kỹ năng của con bé làm mọi người kinh ngạc. Mang vết thương chiến đấu hăng hái, bất khuất, không hổ là con gái tôi! Tôi không khỏi đứng dậy, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi cô con gái xinh đẹp mà tôi luôn kiêu ngạo.
Tôi không biết, ngay tại ngày thứ hai, Kimiko-chan lại nhận được một bó hoa hồng đỏ lớn và 27 phong thư tỏ tình. Không khống chế được, tôi cướp đi bó hoa chói mắt kia, không cẩn thận làm nát đóa hoa nở rộ. Kỳ thực tôi thật sự không cố ý, chỉ là do đã tiến vào trạng thái chiến đấu mà thôi.
Nóng nảy là ma quỷ, đúng là một lời lẽ chí lý. Khi tôi phát hiện một cây hoa sơn trà trắng trong vườn vào buổi sáng ngày thứ hai, tôi chỉ biết mình nhất thời không chú ý, để lọt mất một cái cá lớn! Vì thế tôi chủ động xin đi giết giặc, yêu cầu “chăm sóc” hoa sơn trà chói mắt kia. Bắt đầu, tôi đi tưới nước, khiến nó chết chìm trong sự dễ chịu vô tận đi! Nhưng mà, vài ngày nắng to liên tục, cho nên chỉ tốt cho nó. Vài ngày sau, tôi thay đổi chiến lược, khiến cho ngươi bị khát trong tuyệt vọng đi! Lúc này, thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa dầm liên tục. Sáng sớm, cây sơn trà trắng kia mọc như nấm, mọc ra mấy cành lá non, nụ hoa gần như nhô đầu ra, rung rung nở rộ trong gió.
“A! Thật cám ơn bố, nếu không có bố dốc lòng chăm sóc, nó sẽ không sum xuê được như bề ngoài!” trong mắt Kimiko-chan toát lên hạnh phúc, con gái cảm kích nhìn tôi, “Xin bố tiếp tục nỗ lực!”
“Ha…” Tôi bất giác đáp ứng.
Thì ra cái ngày biết được Kuyou đáp ứng Kamechirou cầu hôn, căn bản không phải ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi! Đây là phản ứng đầu tiên khi nghe chủ nhà Tezuka nói rằng cô con gái nhỏ của tôi đang cùng cháu ông ấy yêu nhau. Mà một câu của Chie như trêu chọc chế nhạo, càng khiến tôi như rơi vào mười tám tầng địa ngục, thế giới lập tức đầy hắc ám…
Con chồn mắt phượng kia có cái gì tốt? Bạn nói tướng mạo, Áck… Tướng mạo coi như không tệ. Còn có cái gì nữa? Tôi có thể phản bác ngay được! Sao? Năng lực thể thao à, cái này… hình như có thể xứng với con gái của tôi. Tuyệt đối không còn gì khác nữa! Ờ… học thức à, Chie từng nói là từ tiểu học đã đứng thứ nhất hàng năm… Điều này cũng bình thường, bình thường thôi. Còn có gia thế? Ừm… nhà Tezuka quả thật toàn là đại sư làm người ta kính ngưỡng, Tezuka-kouhai cũng rất ôn hòa khiêm tốn, phu nhân Tezuka cực kỳ hiền thục dễ gần, về phương diện này quả thật không thể oán thầm người ta. Ngoài mấy cái đó ra, tôi cam đoan không còn cái gì nữa! Tuyệt đối không có! Khẳng định không có!
(Tác giả Phi: mấy thứ đó còn chưa đủ sao? Bao nhiêu thứ tốt đều nói hét rồi, băng sơn điện hạ đáng được chấm 100 điểm đỗ!
Bố Nakamura: *tung một cú đá*!
Phi: biến mất~ing… )
“Bác sĩ Nakamura? Bác sĩ Nakamura?” Một hộ sĩ sợ hãi kéo kéo tay áo của tôi.
“Chuyện gì?” Tôi thu liễm sát khí, định thần lại, mỉm cười dịu dàng.
“Đúng rồi, bác sĩ Nakamura làm sao có thể có biểu cảm khủng bố như vậy chứ, nhất định là mình nhìn lầm rồi.” Cô bé thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi mắt, “Bác sĩ, có bệnh nhân đang đợi khám bệnh.”
“À, thế thì mời khách vào đi.” Tôi nhàn nhạt đáp lại.
“Anh Ogiyama, mời vào.”
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi gầy yếu đeo kính mắt dày đi vào, tôi nhíu mắt lại, thoáng chốc khó chịu, có một điểm giống con ‘chồn’ kia.
“Mời ngồi! Để tôi kiểm tra cho anh một chút.” Bày ra chiêu mỉm cười, “Ai nha, hình như ngài có một cái răng bị sâu, còn rất nghiêm trọng nữa, đạt tới trình độ thâm lại.” Tôi nghiêm túc nói.
“Vậy sao? Tôi lại không phát hiện ra.” đồng chí Ogiyama há mồm há miệng trả lời.
“Xem ra tôi nên xử lý triệt để cho anh!” Tôi cười cười cầm lấy kim gây tê, “Đầu tiên phải làm gây tê thần kinh ở cằm, sau đó chúng ta sẽ từ từ chữa răng.” Nhướn mày, hưng phấn mà tới gần~ing.
“Nhưng mà, nhưng mà, tôi chỉ là đến tẩy trắng răng mà thôi!!!” Trong phòng khám truyền ra một tiếng hét thảm.
Tác giả :
Khanh Phi