Đúng Như Em Ôn Nhu
Chương 31: Một khắc ấy, xuân đẹp xuân đi xuân đến
“Kunimitsu, sao giờ mới trở về vậy. Hôm nay chẳng phải con đi đạo quán sao, ông nội đã sớm về nhà rồi.” phu nhân Ayana cười cười đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Tôi và cậu ấy đột nhiên cả kinh, đều nhanh chóng quay mặt đi, cuống quít che giấu sự không bình tĩnh trong lòng.
“Rất xin lỗi, mẹ. Vừa rồi cùng Fuji, Oishi thảo luận chuyện huấn luyện, cho nên về chậm.” Tezuka đã khôi phục ngữ điệu bình bình.
“A, bác phải đi chuẩn bị cơm chiều!” bác gái nhẹ nhàng vỗ tay, nhảy lên nói với Tezuka, “Kunimitsu, đưa balo thể thao cho mẹ, mẹ mang về phòng cho con.” sau đó ái muội nháy mắt mấy cái với chúng tôi, “Con à, mẹ giao Kimiko cho con đấy. Người trẻ tuổi cứ trò chuyện với nhau đi, cố lên.” Nói xong còn làm một cái tư thế cổ vũ.
“Rất xin lỗi, mẹ tớ hơi hoạt bát.” Tezuka ngồi xếp bằng ngồi ở đối diện tôi.
“Không sao đâu, bác gái rất thân thiết, vừa rồi tán gẫu với bà ấy thật sự rất vui vẻ đấy.” Tôi cúi đầu, vân vê ly trà trong tay. “Ngày đó, rất cám ơn cậu.” Ngẩng đầu, nhìn cậu ấy, bên miệng không thể kìm chế một tia mỉm cười. Có Tezuka ở bên cạnh, thật sự rất an tâm. Tựa như vào ngày đông, mèo được một tầng tuyết mỏng manh bảo vệ vậy, rõ ràng tuyết lạnh lẽo lạp mang đến ấm áp đặc biệt nhất.
“Không cần cảm ơn đâu, dù sao tớ vẫn muộn mất một bước.” Tezuka hơi nhíu hai hàng lông mày, hai tay đặt ở trên đùi nắm thật chặt.
Nghĩ đến buổi chiều ngày hôm qua xấu hổ, hai chúng tôi không nói gì. Sau một lúc lâu, băng sơn điện hạ chậm rãi mở miệng: “Tớ mang cậu tham quan một chút nhé.”
“Được, phiền toái Tezuka-kun.” Mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Nhà Tezuka thật lớn.” Nhìn đình viện rộng rãi trước mắt, tôi không khỏi cảm thán.
“Ông nội rất thích nghề làm vườn.” Tezuka đứng ở bên cạnh tôi, ngắm nhìn hoa cỏ, sắc mặt nhu hòa.
“Nơi này còn có cá à.” Tôi ngồi xổm bên cạnh ao nhỏ xanh trong vườn, nhìn đàn cá hoặc bơi hoặc ngừng trong nước, vươn tay vào nước ao, cảm thụ sự mát lạnh. “Thật thoải mái.”
“Lúc mùa hè, trên mặt nước thường có hoa sen nở, còn đẹp hơn.” Giọng nói của Tezuka có vẻ phá lệ nhẹ nhàng chầm chậm.
Quay đầu lại, thấy cậu ấy chăm chú nhìn tôi. Lời muốn nói đột nhiên quên hết, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu ấy. Bị dịu dàng trong mắt cậu ấy bắt giữ bản thân, nhất thời quên hô hấp.
Không biết hai người nhìn nhau bao lâu, một con chim dừng ở trên cây Hương Chương trong vườn, tiếng hót uyển chuyển khiến chúng tôi tỉnh lại. Giờ mới khôi phục hơi thở, vội vàng xoay mặt đi, làm bộ như không chút để ý. Trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy lên, rất lâu không thể bình tĩnh. Một khắc tốt đẹp ấy, đã phác hoạ vào đáy lòng chúng tôi.
Yên lặng, hai người một trước một sau đi vào thư phòng đang mở. Ánh ta chiều màu quất, nhiễm lên căn phòng yên tĩnh này thêm màu ấm. Nghiêng đầu, đi đến một hàng giá sách cạnh tường. Văn học Nhật Bản, lịch sử Nhật Bản, lịch sử thế giới, địa lý quốc gia, võ đạo chiến quốc… Thật nhiều thể loại sách. Y? 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》bản Tiếng Trung!
Nhẹ nhàng rút ra quyển sách cực dày kia, mở ra bìa sách cứng, nhìn chữ hán quen thuộc, cảm xúc mênh mông. Dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên từng chữ, thật hoài niệm, khóe mắt hơi hơi ướt át.
“Cậu biết tiếng Trung?” Tezuka đứng ở bên cạnh tôi, ẩn ẩn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu ấy, tôi liền an lòng lại.
“Ừ.” Cúi đầu trả lời. “Trời sinh, nhìn đã hiểu, phảng phất như kiếp trước đến từ Côn Luân xa xôi vậy.” Ngẩng đầu, trong ánh mắt yếu đuối mang theo một tia đau thương.
Tezuka lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt mang theo thương tiếc: “Quyển sách này, cậu liền mang về đọc đi, ánh mắt như vậy không thích hợp với cậu.”
“Ừ, cám ơn.” Nháy nháy mắt bức nước mắt trở về, một lần nữa khôi phục mỉm cười. “Tezuka đã đọc 《 Tam Quốc 》 chưa?”
“Đã đọc rồi.” Băng sơn điện hạ phát ra không phải là lãnh khí, mà giống như thời tiết tháng đầu xuân.
“Vậy Tezuka thưởng thức nhân vật nào nhất?” Tôi tò mò nhìn cậu ấy.
“Tào Tháo.” ngữ điệu nhè nhẹ.
“Sao? Tào Tháo? Tớ còn tưởng rằng Tezuka sẽ thích nhân vật giống như Chư Cát Lượng, cúc cung tận tụy, dù chết cũng không thay đổi.” Kinh ngạc hỏi, “Vì sao thích Tào Tháo?”
“Khí phách, thật tình kiêu hùng.” Một Tezuka kiêu ngạo, dưới bề ngoài lạnh lùng có một linh hồn lửa nóng, thiếu niên tennis nhiệt huyết.
“Tớ cũng thích Tào Tháo nhất. Đông Hán mạt năm phân tam quốc, Phong Hỏa Liên thiên chiến không nghỉ. Hoành sóc phú thi bá thiên hạ, kiêu hùng làm gì vì nhân quân?” Tôi khép sách lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Tezuka, kiên định nói: “Thiên hạ luôn có anh hùng. Tezuka-kun, cùng nhau chế bá cả nước đi!”
“Được.” trong mắt Tezuka là tràn đầy tán thưởng và vui vẻ.
Hai thiếu nam thiếu nữ cùng toát ra hào khí tận trời, đóa hoa lửa thanh xuân thậm chí che mờ cả trời chiều.
Thì ra khí chất của Tezuka là di truyền, lẳng lặng bưng bát lên, vụng trộm nhìn bố của Tezuka đối diện ―― Tezuka Kuniharu một cái. Một người đàn ông trung niên tuấn lãng, nho nhã mà không mất nhiệt tình, hẳn là loại hình rất được đại chúng hoan nghênh. Lại đảo mắt cẩn thận trộm liếc Tezuka bên cạnh, ha ha, tôi vẫn muốn ăn loại hình này hơn. Băng sơn điện hạ đúng là ‘tú sắc có thể thay cơm’, nhìn lén thêm vài lần, tôi vui vẻ và hai miệng cơm.
“Nakamura, đồ ăn nhà bác có ngon miệng không?” phu nhân Ayana cười tủm tỉm nhìn tôi, tha thiết hỏi.
“Vâng, ăn rất ngon, tay nghề của bác gái thật không sai.” Hơn nữa, thật đúng là Tezuka ăn với cơm đâu. (Tác giả Phi:… )
“Nakamura, nhìn cháu quen quen.” bố của Tezuka nhìn tôi, hơi hơi nghiêng đầu. “Hình như có thấy qua trên tivi.”
Sẽ không, sẽ không, tôi chỉ là chụp một bức ảnh, đâu có gia nhập giới giải trí!
“Anata, trí nhớ của anh không tốt đấy nhé, hôm qua vừa mới cùng em xem TV, hôm nay đã quên rồi.” bác gái có chút làm nũng nói.
“A! Chính là chương trình truyền hình tuyển tú*!” Tezuka Kuniharu bừng tỉnh đại ngộ.
(* Tuyển tú: kiểu như chương trình thi hoa hậu ý)
Tuyển tú gì cơ, sao tôi không biết? Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhếch lông mày, vẻ mặt kinh ngạc.
“Kimiko à, tiểu thuyết mới nhất của mẹ cháu sắp được chuyển thành phim truyền hình đấy, kế hoạch mùa thu năm nay sẽ phát sóng. Ngày hôm qua, đài truyền hình Tokyo tuyên bố cử hành tuyển tú, lựa chọn nữ nhân vật chính.” phu nhân Ayana buông bát đũa, giải thích kĩ càng, “Mà cháu, lại là người được đề cử được chú ý nhất, nghe nói có vài hội Fan của Dạ Phong Linh tuyên bố, trừ cháu ra, bọn họ không chấp nhận bất cứ ai diễn nữ nhân vật chính này.”
“Phách đát.” chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn, tôi nghẹn họng nhìn bác gái trân trối, cứng ngắc dùng ngón tay chỉ mình, “Cháu? Người được đề cử được chú ý nhất?”
“Nakamura!” lão nhân Sanada lên tiếng nhắc nhở.
“Á, rất xin lỗi, thất lễ.” Tôi cúi đầu xin lỗi, đặt chiếc đũa lên bát. “Nhưng cháu căn bản không hề đăng kí.” Sầu mi khổ kiểm nói, “Hơn nữa cháu cũng không thể đăng kí, lần trước thuần túy là vì giúp mẹ cháu do sắp hết hạn nộp, bất đắc dĩ mới làm. Cháu chán ghét chụp ảnh nhất, chán ghét bị mọi người coi như khỉ mà nhìn chằm chằm nhất.”
“Đừng lo lắng, mẹ cháu đã ra mặt từ chối, chuyện này cũng là do vài fan có ý tốt tạo ra thôi.” phu nhân Ayana dịu dàng an ủi nói.
“Vâng.” Tôi rầu rĩ trả lời.
“Đừng lo lắng, không sao cả.” Tezuka cũng buông bát đũa, yên lặng ngồi ngay ngắn, dịu dàng nhìn tôi “Chỉ cần cậu không đồng ý, không có ai có thể bắt buộc cậu.”
“Ừ!” Cảm nhận được dũng khí của cậu ấy truyền lại đến.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Kunimitsu, phải đưa Kimiko an toàn về đến nhà nhé.” phu nhân Ayana đứng ở cửa tha thiết dặn dò. “Kimiko phải thường xuyên đến chơi nhé, bác gái rất thích cháu.” Cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Vâng ạ, cháu cũng rất thích bác. Hôm nay, cám ơn bác đã khoản đãi. Cháu về đây, bác không cần tiễn đâu, tạm biệt bác.” Nghiêng thân thể, lễ phép nói.
Dưới màn đêm, hai người yên lặng sóng vai mà đi, cảm giác hạnh phúc yên tĩnh lặng lẽ tràn ngập.
“Gần đây, có ai theo dõi cậu nữa không?” Tezuka nhàn nhạt mở miệng.
“Vẫn còn, nhưng đã ít hơn nhiều rồi. Hơn nữa lúc tan học, trời vẫn còn sáng, gần nhà tớ không có ngõ tối nào. Cho nên đừng lo lắng.” Ngẩng đầu mỉm cười an ủi cậu ấy.
“Không được sơ suất. Nếu cần trợ giúp, nhất định phải tìm tớ trước.” Tezuka không cho cự tuyệt nhìn tôi.
“Ừ, tôi sẽ tìm Tezuka đầu tiên.”
Ban đêm tối đen cho tôi một sự an bình say lòng người, gió hơi lạnh thổi đi lo lắng trong lòng, xuân đi xuân lại đến.
“Rất xin lỗi, mẹ. Vừa rồi cùng Fuji, Oishi thảo luận chuyện huấn luyện, cho nên về chậm.” Tezuka đã khôi phục ngữ điệu bình bình.
“A, bác phải đi chuẩn bị cơm chiều!” bác gái nhẹ nhàng vỗ tay, nhảy lên nói với Tezuka, “Kunimitsu, đưa balo thể thao cho mẹ, mẹ mang về phòng cho con.” sau đó ái muội nháy mắt mấy cái với chúng tôi, “Con à, mẹ giao Kimiko cho con đấy. Người trẻ tuổi cứ trò chuyện với nhau đi, cố lên.” Nói xong còn làm một cái tư thế cổ vũ.
“Rất xin lỗi, mẹ tớ hơi hoạt bát.” Tezuka ngồi xếp bằng ngồi ở đối diện tôi.
“Không sao đâu, bác gái rất thân thiết, vừa rồi tán gẫu với bà ấy thật sự rất vui vẻ đấy.” Tôi cúi đầu, vân vê ly trà trong tay. “Ngày đó, rất cám ơn cậu.” Ngẩng đầu, nhìn cậu ấy, bên miệng không thể kìm chế một tia mỉm cười. Có Tezuka ở bên cạnh, thật sự rất an tâm. Tựa như vào ngày đông, mèo được một tầng tuyết mỏng manh bảo vệ vậy, rõ ràng tuyết lạnh lẽo lạp mang đến ấm áp đặc biệt nhất.
“Không cần cảm ơn đâu, dù sao tớ vẫn muộn mất một bước.” Tezuka hơi nhíu hai hàng lông mày, hai tay đặt ở trên đùi nắm thật chặt.
Nghĩ đến buổi chiều ngày hôm qua xấu hổ, hai chúng tôi không nói gì. Sau một lúc lâu, băng sơn điện hạ chậm rãi mở miệng: “Tớ mang cậu tham quan một chút nhé.”
“Được, phiền toái Tezuka-kun.” Mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Nhà Tezuka thật lớn.” Nhìn đình viện rộng rãi trước mắt, tôi không khỏi cảm thán.
“Ông nội rất thích nghề làm vườn.” Tezuka đứng ở bên cạnh tôi, ngắm nhìn hoa cỏ, sắc mặt nhu hòa.
“Nơi này còn có cá à.” Tôi ngồi xổm bên cạnh ao nhỏ xanh trong vườn, nhìn đàn cá hoặc bơi hoặc ngừng trong nước, vươn tay vào nước ao, cảm thụ sự mát lạnh. “Thật thoải mái.”
“Lúc mùa hè, trên mặt nước thường có hoa sen nở, còn đẹp hơn.” Giọng nói của Tezuka có vẻ phá lệ nhẹ nhàng chầm chậm.
Quay đầu lại, thấy cậu ấy chăm chú nhìn tôi. Lời muốn nói đột nhiên quên hết, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu ấy. Bị dịu dàng trong mắt cậu ấy bắt giữ bản thân, nhất thời quên hô hấp.
Không biết hai người nhìn nhau bao lâu, một con chim dừng ở trên cây Hương Chương trong vườn, tiếng hót uyển chuyển khiến chúng tôi tỉnh lại. Giờ mới khôi phục hơi thở, vội vàng xoay mặt đi, làm bộ như không chút để ý. Trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy lên, rất lâu không thể bình tĩnh. Một khắc tốt đẹp ấy, đã phác hoạ vào đáy lòng chúng tôi.
Yên lặng, hai người một trước một sau đi vào thư phòng đang mở. Ánh ta chiều màu quất, nhiễm lên căn phòng yên tĩnh này thêm màu ấm. Nghiêng đầu, đi đến một hàng giá sách cạnh tường. Văn học Nhật Bản, lịch sử Nhật Bản, lịch sử thế giới, địa lý quốc gia, võ đạo chiến quốc… Thật nhiều thể loại sách. Y? 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》bản Tiếng Trung!
Nhẹ nhàng rút ra quyển sách cực dày kia, mở ra bìa sách cứng, nhìn chữ hán quen thuộc, cảm xúc mênh mông. Dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên từng chữ, thật hoài niệm, khóe mắt hơi hơi ướt át.
“Cậu biết tiếng Trung?” Tezuka đứng ở bên cạnh tôi, ẩn ẩn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu ấy, tôi liền an lòng lại.
“Ừ.” Cúi đầu trả lời. “Trời sinh, nhìn đã hiểu, phảng phất như kiếp trước đến từ Côn Luân xa xôi vậy.” Ngẩng đầu, trong ánh mắt yếu đuối mang theo một tia đau thương.
Tezuka lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt mang theo thương tiếc: “Quyển sách này, cậu liền mang về đọc đi, ánh mắt như vậy không thích hợp với cậu.”
“Ừ, cám ơn.” Nháy nháy mắt bức nước mắt trở về, một lần nữa khôi phục mỉm cười. “Tezuka đã đọc 《 Tam Quốc 》 chưa?”
“Đã đọc rồi.” Băng sơn điện hạ phát ra không phải là lãnh khí, mà giống như thời tiết tháng đầu xuân.
“Vậy Tezuka thưởng thức nhân vật nào nhất?” Tôi tò mò nhìn cậu ấy.
“Tào Tháo.” ngữ điệu nhè nhẹ.
“Sao? Tào Tháo? Tớ còn tưởng rằng Tezuka sẽ thích nhân vật giống như Chư Cát Lượng, cúc cung tận tụy, dù chết cũng không thay đổi.” Kinh ngạc hỏi, “Vì sao thích Tào Tháo?”
“Khí phách, thật tình kiêu hùng.” Một Tezuka kiêu ngạo, dưới bề ngoài lạnh lùng có một linh hồn lửa nóng, thiếu niên tennis nhiệt huyết.
“Tớ cũng thích Tào Tháo nhất. Đông Hán mạt năm phân tam quốc, Phong Hỏa Liên thiên chiến không nghỉ. Hoành sóc phú thi bá thiên hạ, kiêu hùng làm gì vì nhân quân?” Tôi khép sách lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Tezuka, kiên định nói: “Thiên hạ luôn có anh hùng. Tezuka-kun, cùng nhau chế bá cả nước đi!”
“Được.” trong mắt Tezuka là tràn đầy tán thưởng và vui vẻ.
Hai thiếu nam thiếu nữ cùng toát ra hào khí tận trời, đóa hoa lửa thanh xuân thậm chí che mờ cả trời chiều.
Thì ra khí chất của Tezuka là di truyền, lẳng lặng bưng bát lên, vụng trộm nhìn bố của Tezuka đối diện ―― Tezuka Kuniharu một cái. Một người đàn ông trung niên tuấn lãng, nho nhã mà không mất nhiệt tình, hẳn là loại hình rất được đại chúng hoan nghênh. Lại đảo mắt cẩn thận trộm liếc Tezuka bên cạnh, ha ha, tôi vẫn muốn ăn loại hình này hơn. Băng sơn điện hạ đúng là ‘tú sắc có thể thay cơm’, nhìn lén thêm vài lần, tôi vui vẻ và hai miệng cơm.
“Nakamura, đồ ăn nhà bác có ngon miệng không?” phu nhân Ayana cười tủm tỉm nhìn tôi, tha thiết hỏi.
“Vâng, ăn rất ngon, tay nghề của bác gái thật không sai.” Hơn nữa, thật đúng là Tezuka ăn với cơm đâu. (Tác giả Phi:… )
“Nakamura, nhìn cháu quen quen.” bố của Tezuka nhìn tôi, hơi hơi nghiêng đầu. “Hình như có thấy qua trên tivi.”
Sẽ không, sẽ không, tôi chỉ là chụp một bức ảnh, đâu có gia nhập giới giải trí!
“Anata, trí nhớ của anh không tốt đấy nhé, hôm qua vừa mới cùng em xem TV, hôm nay đã quên rồi.” bác gái có chút làm nũng nói.
“A! Chính là chương trình truyền hình tuyển tú*!” Tezuka Kuniharu bừng tỉnh đại ngộ.
(* Tuyển tú: kiểu như chương trình thi hoa hậu ý)
Tuyển tú gì cơ, sao tôi không biết? Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhếch lông mày, vẻ mặt kinh ngạc.
“Kimiko à, tiểu thuyết mới nhất của mẹ cháu sắp được chuyển thành phim truyền hình đấy, kế hoạch mùa thu năm nay sẽ phát sóng. Ngày hôm qua, đài truyền hình Tokyo tuyên bố cử hành tuyển tú, lựa chọn nữ nhân vật chính.” phu nhân Ayana buông bát đũa, giải thích kĩ càng, “Mà cháu, lại là người được đề cử được chú ý nhất, nghe nói có vài hội Fan của Dạ Phong Linh tuyên bố, trừ cháu ra, bọn họ không chấp nhận bất cứ ai diễn nữ nhân vật chính này.”
“Phách đát.” chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn, tôi nghẹn họng nhìn bác gái trân trối, cứng ngắc dùng ngón tay chỉ mình, “Cháu? Người được đề cử được chú ý nhất?”
“Nakamura!” lão nhân Sanada lên tiếng nhắc nhở.
“Á, rất xin lỗi, thất lễ.” Tôi cúi đầu xin lỗi, đặt chiếc đũa lên bát. “Nhưng cháu căn bản không hề đăng kí.” Sầu mi khổ kiểm nói, “Hơn nữa cháu cũng không thể đăng kí, lần trước thuần túy là vì giúp mẹ cháu do sắp hết hạn nộp, bất đắc dĩ mới làm. Cháu chán ghét chụp ảnh nhất, chán ghét bị mọi người coi như khỉ mà nhìn chằm chằm nhất.”
“Đừng lo lắng, mẹ cháu đã ra mặt từ chối, chuyện này cũng là do vài fan có ý tốt tạo ra thôi.” phu nhân Ayana dịu dàng an ủi nói.
“Vâng.” Tôi rầu rĩ trả lời.
“Đừng lo lắng, không sao cả.” Tezuka cũng buông bát đũa, yên lặng ngồi ngay ngắn, dịu dàng nhìn tôi “Chỉ cần cậu không đồng ý, không có ai có thể bắt buộc cậu.”
“Ừ!” Cảm nhận được dũng khí của cậu ấy truyền lại đến.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Kunimitsu, phải đưa Kimiko an toàn về đến nhà nhé.” phu nhân Ayana đứng ở cửa tha thiết dặn dò. “Kimiko phải thường xuyên đến chơi nhé, bác gái rất thích cháu.” Cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Vâng ạ, cháu cũng rất thích bác. Hôm nay, cám ơn bác đã khoản đãi. Cháu về đây, bác không cần tiễn đâu, tạm biệt bác.” Nghiêng thân thể, lễ phép nói.
Dưới màn đêm, hai người yên lặng sóng vai mà đi, cảm giác hạnh phúc yên tĩnh lặng lẽ tràn ngập.
“Gần đây, có ai theo dõi cậu nữa không?” Tezuka nhàn nhạt mở miệng.
“Vẫn còn, nhưng đã ít hơn nhiều rồi. Hơn nữa lúc tan học, trời vẫn còn sáng, gần nhà tớ không có ngõ tối nào. Cho nên đừng lo lắng.” Ngẩng đầu mỉm cười an ủi cậu ấy.
“Không được sơ suất. Nếu cần trợ giúp, nhất định phải tìm tớ trước.” Tezuka không cho cự tuyệt nhìn tôi.
“Ừ, tôi sẽ tìm Tezuka đầu tiên.”
Ban đêm tối đen cho tôi một sự an bình say lòng người, gió hơi lạnh thổi đi lo lắng trong lòng, xuân đi xuân lại đến.
Tác giả :
Khanh Phi