Đúng Như Em Ôn Nhu
Chương 29: Hai phái quyết đấu x bóng người làm nhân tâm an
Đi vào đại sảnh đạo quán Thiên Tâm Lưu, ánh vào mi mắt là một chữ to ―― “Ngộ”.
“Genemon, ông đã đến rồi.” Boss Tezuka mặc kimônô màu xanh đậm, ngồi ngay ngắn chính giữa tràng đạo. Ở bên tay trái ông, là sáu đàn ông trong trang phục võ sĩ đang ngồi. Mà bên tay phải ông là năm sư huynh của tôi đang ngồi.
“Nếu không phải ông chậm chạp không dám thu đồ đệ thứ sáu, trận so đấu này đã sớm kết thúc.” Tezuka Kunikazu lợi hại nhìn Sanada Genemon.
“Hừ!” lão nhân Sanada khinh thường lườm một cái, đi đến ngồi cùng ông ấy ở ghế trên.
Tình huống gì vậy? Sao mọi người ở đây đều giương cung bạt kiếm vậy? Chẳng phải lão nhân nói là đến thăm nhà sao? Âm thầm buồn bực, tôi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ngũ sư huynh ngồi quỳ.
“Ba năm trước, tôi và Kunikazu đã hẹn nhau, muốn dùng phương thức đối chiến các Tịch để giải quyết ân oán giữa hai lưu phái.” Lão nhân, đây là ân oán tư nhân giữa ông và Boss Tezuka thì có! Tôi căm giận nghĩ. “Nhưng bởi vì lúc đó Kunikazu đã có sáu đệ tử, mà tôi chỉ có năm người, cho nên đối chiến mới kéo dài tới tận hôm nay.” thì ra ông vội vàng cho tôi thụ đao như vậy là do khuyết thiếu đạn dược, đúng là ma quỷ!
“Bây giờ, người hai bên đã bằng nhau, hôm nay liền cử hành trận tỷ thí trễ này đi!” Boss Tezuka nói tiếp. “Thiên Tâm Lưu chúng tôi không cho phép thất bại!”
“Vâng!” Sáu cái giọng nam vang vọng.
“Tân Âm Lưu, chỉ cho phép thắng lợi.” lão nhân Sanada nhàn nhạt nói, bao hàm nồng đậm sát khí.
“Vâng!” Tôi kiên trì cùng vài vị sư huynh khác cùng nhau rống to.
Nhìn nhìn đối diện, đều là ông chú trung niên cao lớn vạm vỡ, khỏe mạnh mạnh mẽ, căn bản là không phải là so trình tự tuổi. Hai lão nhân này không thể thể thành thục, đừng loạn so đo sao? Khóe miệng tôi run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nhờ bạn chỉ giáo!” Đại sư huynh và một người đàn ông râu quai nón bốn mươi tuổi song song hành lễ. Trận đấu này cũng là theo quy củ đại hội võ đạo, không câu nệ quy tắc kiếm đạo. Một ông chú mạnh mẽ giống như vậy chỉ cần quật một cái đao gỗ xuống, tay chân gầy nhom của tôi sợ là sẽ sưng đỏ. Hơn nữa theo lịch sử ân oán của hai vị lão ngoan đồng tông chủ kia, hôm nay khẳng định không thể toàn thân trở ra.
“Nakamura, đi thay quần áo đi.” lão nhân Sanada nhắc nhở.
“Vâng!” Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, nhỏ giọng đáp rồi rời đi.
Mặc trang phục võ sĩ màu đen đã từng mặc đêm thụ đao, kéo nhanh đai lưng, vẻ mặt sầu muộn khổ não đi về phía ‘chiến trường’.
“Nakamura.” Ồ, tôi nhìn lại, thì ra là Fuji, Oishi, còn có Tezuka.
“Ừ, chào các cậu.” Tôi cười chào hỏi với bọn họ.
“Nha, sao Nakamura lại ở đây vậy, có phải là đến tìm Tezuka không đấy.” Gấu Nhỏ ái muội nháy nháy mắt với tôi.
“Không phải, tớ cùng thầy đến đây, hôm nay hai phái đối chiến.”
“Hai phái đối chiến?” Oishi thò đầu trứng gà đến gần.
“Ừ, quyết đấu các Tịch giữa Tân Âm Lưu và Thiên Tâm Lưu.” Tôi chậm rãi giải thích, ai oán nhìn lén Tezuka một cái. Thật vất vả mới xác định tâm ý của mình, chẳng lẽ lập tức lại bị băng sơn điện hạ nhìn thấy tôi mặt mũi bầm dập, đầy mặt hoa đào đóa đóa nở? Ông trời, ông thật sự rất không công bằng.
“Bây giờ sao?” Giọng nói thật tuyệt vời.
“Ừ.” Tôi cúi đầu, bắt đầu ai điếu nhân sinh bất hạnh của mình.
“Không được sơ suất, hãy cố lên.” Tezuka lẳng lặng nhìn tôi, trong lòng liền có một trận sóng gợn.
Trở lại chỗ ngồi, thấp giọng hỏi ngũ sư huynh tình huống đối chiến vừa rồi.
“Harris tiền bối thua, tiếc thật.” Chẳng trách sắc mặt lão nhân Sanada có chút âm trầm.
Giữa sân, nhị sư huynh Sasaki tiền bối hơi chiếm thượng phong. Vị sư huynh này là một nhân viên công ty cỡ trung, nghe nói là cao thủ danh chấn giới đại học 15 năm trước, nguyên bản có thể lên tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng mà gia tộc phản đối, đành phải buông tha. Hiện tại là đang vì chứng minh bản thân mà chiến đấu, chỉ thấy một cái hồi trảm sau sườn, đao đối phương hạ xuống. Cuộc đối chiến quý trọng như vậy ít có, trong nháy mắt, sư huynh bạo phát nhiệt tình bất diệt đối với kiếm đạo.
Chỉ thấy sắc mặt lão nhân Sanada hơi hơi hòa dịu, cầm lấy ly trà phía trước, nhẹ nhấp một ngụm.
Kế tiếp, tam sư huynh cùng tứ sư huynh đều bất hạnh bị thua. Đồ đệ của Boss Tezuka thật cường hãn, lão nhân chúng tôi đã kề cận bão nổi rồi. Ông ấy nắm chặt ly trà đất, khớp ngón tay hơi trắng bệch. Xong rồi xong rồi, ngũ sư huynh thì không cần phải nói, người ta là danh thủ quốc gia, hiện nay là huấn luyện viên câu lạc bộ kiếm đạo quốc gia. Để chứng minh cường lực bên chúng tôi, chắc chắn là sẽ thắng. Không hay ho là bổn tiểu thư, thì ra tôi chính là vật hi sinh hoa lệ trong truyền thuyết!
Quả nhiên bản thiên tài đoán đúng, ngũ sư huynh vì lão nhân hòa nhau một ván.
“Cố lên, Nakamura.” Lúc sư huynh đi xuống, vỗ vỗ vai tôi. Ngẩng đầu cảm nhận được ánh mắt tha thiết của BOSS Sanada, ông ấy gật đầu ý bảo tôi lên sân khấu.
Nhâm mệnh đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc bên ngoài tràng đạo. Trong lòng mặc niệm: Tezuka, phù hộ tớ đi.
(Tác giả Phi: cậu niệm gì mà kinh thế, Tezuka-sama đâu phải Thượng Đế! Cậu như vậy thì chẳng phải là làm các vị đại boss thất vọng sao?
Kimiko: tôi sắp chết rồi, còn quản chuyện này để làm gì! )
“Nhờ bạn giúp đỡ.” Cúi đao gỗ, hơi hơi khom lưng. Đối thủ là người trẻ tuổi nhất Thiên Tâm Lưu, coi như Boss Tezuka có lương tâm.
Đứng thẳng thân thể, hai tay giao nhau nắm đao gỗ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối thủ. “ha!” Một cái đánh sâu cấp tốc. Làm ơn! Tôi chán ghét nhất gọi bậy loạn rống trong trận đấu. Đặt ngang đao đỡ công kích, đòn của đối thủ rất có lực lượng, khiến cánh tay tôi run lên. Không đợi tôi thu thế, ngay sau đó lại là một loạt đánh liên tục. Miễn cưỡng đỡ, hai tay đã tê rần. Đúng là kẻ cơ bắp, đây là chênh lệch giữa nam nữ sao? Lui ra sau hai bước, tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của anh ta. Nắm thanh kiếm Senbonzakura thật chặt, lắc lắc tóc dài. Không thể tiêu cực phòng thủ, tôi lên!
Không thể lấy lực lượng quyết đấu, vậy thì liền lấy sự linh hoạt mà thắng đi. Vọt tới trước mặt đối phương, hơi gập gối xuống, đầu đao nhằm thẳng hướng vòng tay khuỷu tay. Đối thủ cấp tốc hơi xoay người, né tránh. Đoán trước được phản ứng của anh ta, tôi cấp tốc vòng bên phải anh ta, bổ đao xuống. Anh ta giơ đao gỗ ra sau, ngăn trở tôi đánh. Sau đó đột nhiên quay đầu, đầu đao chỉ thẳng vào yết hầu tôi. Lập tức hạ eo, tránh thoát hiểm tất sát này. Một cái lộn ngược ra sau, đứng vững cách anh ta không xa. Thật mạnh! Nhưng mà như thế này chẳng phải là rất khoái nhạc sao?
Híp mắt, hưng phấn khẽ động khóe miệng, cong lên mỉm cười. Buông đao xuống, bỏ tư thế cơ bản, đứng thẳng chờ đợi anh ta công kích. Lúc đầu, đối thủ có chút khó hiểu, lập tức phát lực hướng tôi công tới. Đến gần rồi, đến gần rồi. Vẫn giữ tư thế cũ, yên lặng nhìn anh ta tới gần. Lúc đao gỗ cách chóp mũi tôi chỉ có mười cm, thấy rõ thế đao, nghiêng đầu tránh thoát kích đánh thẳng j mặt. Đồng thời, lập tức nâng đao gỗ lên, cất bước một cái, đặt ngang ở cổ đối phương.
Kết thúc. Tôi thu lại đao.
“Quả nhiên em giống như Naraka nói, rất mạnh.” Tôi hơi kinh ngạc nhìn anh ta. (Tác giả Phi: Naraka Kurachirou ――
“Anh là tiền bối đại học của Naraka, anh tên là Suzuki Kasuke, hôm nay cám ơn chỉ giáo.”
“Ha, cám ơn chỉ giáo.” Tôi khom lưng đáp lễ. Người này thật là sinh viên sao? Bề ngoài so với Sanada Genichirou còn giống ông chú ông bác hơn.
Nhìn lão nhân Sanada ở ghế trên lại bắt đầu thưởng thức trà, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cục sống sót.
Vừa quay đầu lại, nhìn thiếu niên luôn khiến người khác yên tâm kia, vui vẻ ngưng mắt mỉm cười, quả nhiên tôn đại phật Tezuka rất linh.
“Genemon, ông đã đến rồi.” Boss Tezuka mặc kimônô màu xanh đậm, ngồi ngay ngắn chính giữa tràng đạo. Ở bên tay trái ông, là sáu đàn ông trong trang phục võ sĩ đang ngồi. Mà bên tay phải ông là năm sư huynh của tôi đang ngồi.
“Nếu không phải ông chậm chạp không dám thu đồ đệ thứ sáu, trận so đấu này đã sớm kết thúc.” Tezuka Kunikazu lợi hại nhìn Sanada Genemon.
“Hừ!” lão nhân Sanada khinh thường lườm một cái, đi đến ngồi cùng ông ấy ở ghế trên.
Tình huống gì vậy? Sao mọi người ở đây đều giương cung bạt kiếm vậy? Chẳng phải lão nhân nói là đến thăm nhà sao? Âm thầm buồn bực, tôi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ngũ sư huynh ngồi quỳ.
“Ba năm trước, tôi và Kunikazu đã hẹn nhau, muốn dùng phương thức đối chiến các Tịch để giải quyết ân oán giữa hai lưu phái.” Lão nhân, đây là ân oán tư nhân giữa ông và Boss Tezuka thì có! Tôi căm giận nghĩ. “Nhưng bởi vì lúc đó Kunikazu đã có sáu đệ tử, mà tôi chỉ có năm người, cho nên đối chiến mới kéo dài tới tận hôm nay.” thì ra ông vội vàng cho tôi thụ đao như vậy là do khuyết thiếu đạn dược, đúng là ma quỷ!
“Bây giờ, người hai bên đã bằng nhau, hôm nay liền cử hành trận tỷ thí trễ này đi!” Boss Tezuka nói tiếp. “Thiên Tâm Lưu chúng tôi không cho phép thất bại!”
“Vâng!” Sáu cái giọng nam vang vọng.
“Tân Âm Lưu, chỉ cho phép thắng lợi.” lão nhân Sanada nhàn nhạt nói, bao hàm nồng đậm sát khí.
“Vâng!” Tôi kiên trì cùng vài vị sư huynh khác cùng nhau rống to.
Nhìn nhìn đối diện, đều là ông chú trung niên cao lớn vạm vỡ, khỏe mạnh mạnh mẽ, căn bản là không phải là so trình tự tuổi. Hai lão nhân này không thể thể thành thục, đừng loạn so đo sao? Khóe miệng tôi run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nhờ bạn chỉ giáo!” Đại sư huynh và một người đàn ông râu quai nón bốn mươi tuổi song song hành lễ. Trận đấu này cũng là theo quy củ đại hội võ đạo, không câu nệ quy tắc kiếm đạo. Một ông chú mạnh mẽ giống như vậy chỉ cần quật một cái đao gỗ xuống, tay chân gầy nhom của tôi sợ là sẽ sưng đỏ. Hơn nữa theo lịch sử ân oán của hai vị lão ngoan đồng tông chủ kia, hôm nay khẳng định không thể toàn thân trở ra.
“Nakamura, đi thay quần áo đi.” lão nhân Sanada nhắc nhở.
“Vâng!” Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, nhỏ giọng đáp rồi rời đi.
Mặc trang phục võ sĩ màu đen đã từng mặc đêm thụ đao, kéo nhanh đai lưng, vẻ mặt sầu muộn khổ não đi về phía ‘chiến trường’.
“Nakamura.” Ồ, tôi nhìn lại, thì ra là Fuji, Oishi, còn có Tezuka.
“Ừ, chào các cậu.” Tôi cười chào hỏi với bọn họ.
“Nha, sao Nakamura lại ở đây vậy, có phải là đến tìm Tezuka không đấy.” Gấu Nhỏ ái muội nháy nháy mắt với tôi.
“Không phải, tớ cùng thầy đến đây, hôm nay hai phái đối chiến.”
“Hai phái đối chiến?” Oishi thò đầu trứng gà đến gần.
“Ừ, quyết đấu các Tịch giữa Tân Âm Lưu và Thiên Tâm Lưu.” Tôi chậm rãi giải thích, ai oán nhìn lén Tezuka một cái. Thật vất vả mới xác định tâm ý của mình, chẳng lẽ lập tức lại bị băng sơn điện hạ nhìn thấy tôi mặt mũi bầm dập, đầy mặt hoa đào đóa đóa nở? Ông trời, ông thật sự rất không công bằng.
“Bây giờ sao?” Giọng nói thật tuyệt vời.
“Ừ.” Tôi cúi đầu, bắt đầu ai điếu nhân sinh bất hạnh của mình.
“Không được sơ suất, hãy cố lên.” Tezuka lẳng lặng nhìn tôi, trong lòng liền có một trận sóng gợn.
Trở lại chỗ ngồi, thấp giọng hỏi ngũ sư huynh tình huống đối chiến vừa rồi.
“Harris tiền bối thua, tiếc thật.” Chẳng trách sắc mặt lão nhân Sanada có chút âm trầm.
Giữa sân, nhị sư huynh Sasaki tiền bối hơi chiếm thượng phong. Vị sư huynh này là một nhân viên công ty cỡ trung, nghe nói là cao thủ danh chấn giới đại học 15 năm trước, nguyên bản có thể lên tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng mà gia tộc phản đối, đành phải buông tha. Hiện tại là đang vì chứng minh bản thân mà chiến đấu, chỉ thấy một cái hồi trảm sau sườn, đao đối phương hạ xuống. Cuộc đối chiến quý trọng như vậy ít có, trong nháy mắt, sư huynh bạo phát nhiệt tình bất diệt đối với kiếm đạo.
Chỉ thấy sắc mặt lão nhân Sanada hơi hơi hòa dịu, cầm lấy ly trà phía trước, nhẹ nhấp một ngụm.
Kế tiếp, tam sư huynh cùng tứ sư huynh đều bất hạnh bị thua. Đồ đệ của Boss Tezuka thật cường hãn, lão nhân chúng tôi đã kề cận bão nổi rồi. Ông ấy nắm chặt ly trà đất, khớp ngón tay hơi trắng bệch. Xong rồi xong rồi, ngũ sư huynh thì không cần phải nói, người ta là danh thủ quốc gia, hiện nay là huấn luyện viên câu lạc bộ kiếm đạo quốc gia. Để chứng minh cường lực bên chúng tôi, chắc chắn là sẽ thắng. Không hay ho là bổn tiểu thư, thì ra tôi chính là vật hi sinh hoa lệ trong truyền thuyết!
Quả nhiên bản thiên tài đoán đúng, ngũ sư huynh vì lão nhân hòa nhau một ván.
“Cố lên, Nakamura.” Lúc sư huynh đi xuống, vỗ vỗ vai tôi. Ngẩng đầu cảm nhận được ánh mắt tha thiết của BOSS Sanada, ông ấy gật đầu ý bảo tôi lên sân khấu.
Nhâm mệnh đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc bên ngoài tràng đạo. Trong lòng mặc niệm: Tezuka, phù hộ tớ đi.
(Tác giả Phi: cậu niệm gì mà kinh thế, Tezuka-sama đâu phải Thượng Đế! Cậu như vậy thì chẳng phải là làm các vị đại boss thất vọng sao?
Kimiko: tôi sắp chết rồi, còn quản chuyện này để làm gì! )
“Nhờ bạn giúp đỡ.” Cúi đao gỗ, hơi hơi khom lưng. Đối thủ là người trẻ tuổi nhất Thiên Tâm Lưu, coi như Boss Tezuka có lương tâm.
Đứng thẳng thân thể, hai tay giao nhau nắm đao gỗ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối thủ. “ha!” Một cái đánh sâu cấp tốc. Làm ơn! Tôi chán ghét nhất gọi bậy loạn rống trong trận đấu. Đặt ngang đao đỡ công kích, đòn của đối thủ rất có lực lượng, khiến cánh tay tôi run lên. Không đợi tôi thu thế, ngay sau đó lại là một loạt đánh liên tục. Miễn cưỡng đỡ, hai tay đã tê rần. Đúng là kẻ cơ bắp, đây là chênh lệch giữa nam nữ sao? Lui ra sau hai bước, tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của anh ta. Nắm thanh kiếm Senbonzakura thật chặt, lắc lắc tóc dài. Không thể tiêu cực phòng thủ, tôi lên!
Không thể lấy lực lượng quyết đấu, vậy thì liền lấy sự linh hoạt mà thắng đi. Vọt tới trước mặt đối phương, hơi gập gối xuống, đầu đao nhằm thẳng hướng vòng tay khuỷu tay. Đối thủ cấp tốc hơi xoay người, né tránh. Đoán trước được phản ứng của anh ta, tôi cấp tốc vòng bên phải anh ta, bổ đao xuống. Anh ta giơ đao gỗ ra sau, ngăn trở tôi đánh. Sau đó đột nhiên quay đầu, đầu đao chỉ thẳng vào yết hầu tôi. Lập tức hạ eo, tránh thoát hiểm tất sát này. Một cái lộn ngược ra sau, đứng vững cách anh ta không xa. Thật mạnh! Nhưng mà như thế này chẳng phải là rất khoái nhạc sao?
Híp mắt, hưng phấn khẽ động khóe miệng, cong lên mỉm cười. Buông đao xuống, bỏ tư thế cơ bản, đứng thẳng chờ đợi anh ta công kích. Lúc đầu, đối thủ có chút khó hiểu, lập tức phát lực hướng tôi công tới. Đến gần rồi, đến gần rồi. Vẫn giữ tư thế cũ, yên lặng nhìn anh ta tới gần. Lúc đao gỗ cách chóp mũi tôi chỉ có mười cm, thấy rõ thế đao, nghiêng đầu tránh thoát kích đánh thẳng j mặt. Đồng thời, lập tức nâng đao gỗ lên, cất bước một cái, đặt ngang ở cổ đối phương.
Kết thúc. Tôi thu lại đao.
“Quả nhiên em giống như Naraka nói, rất mạnh.” Tôi hơi kinh ngạc nhìn anh ta. (Tác giả Phi: Naraka Kurachirou ――
“Anh là tiền bối đại học của Naraka, anh tên là Suzuki Kasuke, hôm nay cám ơn chỉ giáo.”
“Ha, cám ơn chỉ giáo.” Tôi khom lưng đáp lễ. Người này thật là sinh viên sao? Bề ngoài so với Sanada Genichirou còn giống ông chú ông bác hơn.
Nhìn lão nhân Sanada ở ghế trên lại bắt đầu thưởng thức trà, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cục sống sót.
Vừa quay đầu lại, nhìn thiếu niên luôn khiến người khác yên tâm kia, vui vẻ ngưng mắt mỉm cười, quả nhiên tôn đại phật Tezuka rất linh.
Tác giả :
Khanh Phi