Đừng Nhìn Xuống Đáy
Chương 40
Bất tri bất giác đã sống chung với Trương Nhiên gần một tháng, nhưng An Lạc chưa từng đi thu âm với anh lần nào, hôm nay cuối tuần rốt cuộc cũng có thời gian đi đến phòng thu với anh.
Hôm nay Đản Thúc dẫn một đám người đến gặp bạn gái của Oa Gia, An Lạc thật sự chịu không nổi: “Đản Thúc, lần nào anh cũng kéo cả một đám người đến gặp tôi, bộ tôi là sinh vật gì quý hiếm lắm hả?”
Đản Thúc đưa mắt ra hiệu với Trương Nhiên, cười: “Bạn gái của Oa Gia đương nhiên là quý hiếm.”
”Đến vườn bách thú xem động vật quý hiếm đều cần chi tiền, tôi cũng muốn thu phí!” An Lạc nói xong xòe tay ra.
Trương Nhiên kéo cô sang một bên: “Muốn thu phí? Em thực sự coi mình là động vật trong vườn bách thú à?”
An Lạc giật mình: “Ừ nhỉ!”
Trương Nhiên càng lúc càng phát hiện ra, chỉ số IQ của bạn gái thấp đến độ phải lo lắng...
”Sao lần nào cũng thấy Oa Gia dạy dỗ bạn gái thế? Lạc Lạc, có phải Oa Gia rất dữ không?” Cô gái nào đó cau mày hỏi.
An Lạc nghe thế không phục: “Cái gì chứ, chỉ cần ba giây tôi có thể chế ngự được anh ấy.”
”Chế ngự thế nào?” Mọi người hứng thú.
”Thì tôi và anh ấy mà đùa giỡn nhau, lần nào anh ấy cũng không đánh lại tôi, bị tôi đè trên giường cầu xin tha thứ...” An Lạc mặt mày hớn hở kể, không để ý đến vẻ mặt mọi người đã thay đổi.
Tất cẩ đều bị cái câu “đè trê giường cầu xin tha thứ” kia gợi lên đủ tưởng tượng phong phú...
Trương Nhiên quả thực rất muốn ôm trán, đề cao giọng ngăn cô lại: “An Lạc, xim em thương tình, đừng nói nữa được không?”
Về nhà sẽ cho cô ấy uống Não Bạch Kim*.
(*Là loại thực phẩm chức năng có tác dụng điều tiết đồng hồ sinh học, chữa mất ngủ.)
An Lạc nhìn thoáng qua gương mặt giận tái của in, ngoan ngoãn im lặng.
”Ấy, Oa Gia này, sao không để em gái nói hết? Đàn ông mà, thỉnh thoảng xấu hổ cũng rất đáng yêu.” Cô gái nào đó nói xong liền che miệng bật cười.
An Lạc: “Ha ha ha chính là như thế, anh ấy vô cùng đáng yêu, hở một chút là làm như con nít không bằng, muốn tôi ôm anh ấy...”
Trương Nhiên: “...”
”Mọi người cứ từ từ mà chơi, tôi đi trước.”
An Lạc cũng không dám nói ra những chuyện giữa cô và Trương Nhiên nữa, trò chuyện với mọi người một hồi, còn Trương Nhiên ở bên trong ghi âm.
Dáng vẻ đeo tai nghe của Trương Nhiên thật sự rất đẹp trai, quả thật An Lạc rất muốn si mê liếm lấy anh cách qua một lớp cửa kính.
Kết quả là... Trương Nhiên ngại An Lạc đứng ngoài cửa kính làm phân tán sự tập trung của anh, nên muốn đuổi cô ra ngoài...
An Lạc không chịu, lấy khăn quàng cổ che mặt: “Không còn thấy gương mặt xinh đẹp của em nữa, vậy là anh có thể hát được rồi chứ?”
Riết rồi Trương Nhiên cũng quen với việc bó tay trước cô, không so đo nữa.
”Lạc Lạc, cô kích động thế làm gì? Chẳng lẽ ở nhà Oa Gia không hát cho cô nghe?” Đản Thúc ở bên cạnh hỏi.
An Lạc gật đầu, khóc lóc rầu rĩ: “Đúng thế, nói gì mà dáng vẻ tôi nghe anh ấy hát thật đáng sợ! Em có ăn anh ấy đâu.
Trong lòng Đản Thúc nghĩ em gái này thật đáng yêu, bèn bật cười: “Đợi cậu ta ra rồi chúng ta sẽ phê bình cậu ta.”
Cuối cùng cũng xong việc, An Lạc kéo tay áo Đản Thúc, ý bảo cùng phê bình Trương Nhiên.
Đản Thúc nháy mắt một cái với An Lạc, ho một tiếng: “Oa Gia này, có chuyện này tôi phải nói với cậu.”
Trương Nhiên đang mặc áo khoác, vừa nói vừa mặc: “Sủa đi.”
”Cậu có hiểu tôn trọng người khác là thế nào không hả?” Đản Thúc phẫn nộ.
Trương Nhiên mất kiên nhẫn nhìn anh ta: “Nói đi!”
”Chính là thế này, Lạc Lạc nhà chúng ta...”
”Cái gì "nhà chúng ta"?” Trương Nhiên nhíu mày ngắt lời.
”Đậu má! Không cách nào trao đổi bình thường với Trương Nhiên được, nói thật đấy, An Lạc cô làm thế nào mà chịu được cậu ta vậy?” Đản Thúc tỏ vẻ phẫn nộ.
”Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Trương Nhiên nhíu mày.
”Chỉ là tôi cảm thấy, cũng nên cho vợ nhà mình nhiều phúc lợi hơn, hát hai giọng cũng sẽ không sao đúng không?” Dứt lời, Đản Thúc vỗ vai An Lạc.
Trương Nhiên nhìn An Lạc, cô chìa tay ra vẻ vô tội, tỏ vẻ không phải mình nói.
Đản Thúc lại kéo Trương Nhiên sang: “Cậu không hát cho người ta, cẩn thận đến một vài thời điểm cần cô ấy lên tiếng thì cô ấy cũng không rên đâu, đến lúc đó ngạt chết cậu!”
Trương Nhiên: “...”
An Lạc: “...”
Này! Người đâu! Đem cái gã không có trung tiết này ném ra ngoài đi!
***
Trên đường về nhà, An Lạc nắm tay Trương Nhiên, vừa lắc vừa cười.
Nắm tay mà còn lắc qua lắc lại, đâu còn là trẻ nhỏ gì, Trương Nhiên vốn định ngăn cô lại nhưng lại bị cô lắc đến mức phải nhịn.
”Tháng sau có đợt thi đấu, anh sẽ tham gia.” Bất chợt Trương Nhiên nói.
An Lạc ngẩng đầu nhìn anh: “Bơi lội?”
”Ừ.”
”Thi đấu gì?” An Lạc mơ hồ nhưng lại rất chờ mông.
”Tranh giải mùa đông toàn quốc.” Trương Nhiên nói xong lại chèn thêm một câu: “Không phải em rất muốn xem sao?”
”Câu sau là có ý gì thế? Là vì em nên mới tham gia sao?” An Lạc chớp chớp mắt với anh.
Trương Nhiên im lặng, không muốn thừa nhận là cô nói đúng nên giả vờ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên không phải?”
”Nói một chữ “đúng” thì sao ư?” An Lạc nói rồi cười cười, “Vậy là anh kỳ vọng em xông lên ôm anh hả?”
Trương Nhiên cười: “Thật ra cũng tạm.”
Trương Nhiên nói “thật ra cũng tạm”, điều đó chứng minh anh rất mong chờ, An Lạc đứng chặn đường trước mặt anh: “Đến lúc đó em nên ôm anh với tư thế gì đây?”
Nói xong vòng hai tay qua hông anh, dựa đầu vào ngực anh: “Là thế này?”
”Hay là thế này?” Cô nhảy lên, tay đặt lên vai anh.
Trương Nhiên không khẩu thị tâm phi đùa cô nữa, dùng chiêu ôm đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng đầy sủng nịch: “Thế nào cũng tốt cả.”
Chỉ cần là em, chỉ cần có em ở đó.
***
Gần đây An Lạc bị huấn luyện viên nuôi đến phát phì, cả ngày ở nhà nằm ngây ra với anh. Cả hai đều thuộc dạng trạch nam trạch nữ, có thể không ra ngoài là tuyệt đối ở ngay trong nhà.
”Anh nói đi, hai chúng ta như thế có phải đang bạc nhược quá không?” An Lạc nằm trên sô pha, nhìn Trương Nhiên đang chơi game bên kia.
”Vậy em muốn thế nào?” Trương Nhiên hờ hững hỏi lại.
”Chúng mình đi du lịch đi, đi đâu cũng được!” An Lạc trượt từ trên ghế xuống.
”Lúc nào?”
”Đợi sau khi anh thi đấu xong có được không?” An Lạc nghiêm túc.
”Ừ.”
Thế là sở thích gần đây của An Lạc biến thành nghiên cứu danh lam thẳng cảnh và đồ ăn nổi tiếng thế giới.
”An Lạc, đi chơi với tôi trước bộ không vui à? Du lịch với Oa Gia đợi tuần trăng mật rồi tính sau!” Gần đây Trà Trà rất buồn chán.
”Tôi đã đồng ý với anh ấy rồi, đợi anh ấy thi xong sẽ đi.” An Lạc vừa ăn mì vừa xem điện thoại.
Trà Trà gẩy mì thịt bò: “Tôi không dám đi xem anh ấy thi đấu với cô đâu.”
An Lạc ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Vì nhất định cô sẽ kích động đến chết, kéo tôi chạy lên bục ôm anh ấy.” Trà Trà nói.
An Lạc cười ha ha hai tiếng: “Sao lại biết tôi như thế hay vậy? Sao cô biết tôi muốn lên bục ôm anh ấy?”
”Cô thật sự muốn chạy lên đó?” Trà Trà ngạc nhiên nhìn cô.
”Đương nhiên rồi! Cô đừng hòng ngăn tôi lại!” An Lạc đắc ý nhướn mày.
”Tôi tuyệt đối không cản cô đâu!”
Trà Trà bĩu môi.
Những lúc chờ đợi thì thời gian trôi thật chậm, nhưng ở bên Trương Nhiên, thậm chí An Lạc hi vọng có thể chậm nữa, mỗi một phút đều có thể được kéo dài ra.
Có đôi khi ngẫm lại, so với lúc vừa đến thành phố S thì bản thân đã thay đổi rất nhiều, cũng nhận được nhiều thứ, những đau khổ dằn vặt của mấy năm trước vào lúc này đều đã tan thành mây khói.
Gần đây Trương Nhiên thường xuyên ra ngoài tập luyện, An Lạc ở nhà xem tivi, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Bắc Kinh.
”An Lạc?” Đầu dây lên tiếng trước.
An Lạc nghe ra giọng của Giang Việt, điều chỉnh lại tư thế nằm trên ghế một chút: “Ừ, Giang Việt hả?”
”Gần đây có bận gì không?” Ở bên kia rất yên tĩnh.
”Mình bận gì chứ? Sao thế?” An Lạc lạnh nhạt nói.
Giang Việt hơi do dự: “Mấy hôm nữa mình đến thành phố S công tác, có tiện ăn bữa cơm không?”
An Lạc nghĩ rồi sảng khoái nhận lời: “Sao lại không tiện chứ? Đến lúc đó cậu đến đây sẽ mời cậu ăn một bữa đặc sắc.”
”Đến lúc đó mình lại liên hệ với cậu được chứ?”
An Lạc: “Ừ, bye bye!”
Tạm biệt xong, xem tivi một lúc lâu, An Lạc mới từ từ hoàn hồn, huấn luyện viện sẽ đồng ý đấy chứ?
Không nói cho anh cũng không sao nhỉ?
Nhưng giờ giữa cô với Giang Việt còn trắng hơn sữa, thanh giả tự thanh, cũng không có chuyện gì nào mập mờ.
Nghĩ đến đó, cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Cùng đi tập luyện với Trương Nhiên, An Lạc cầm hai cốc trà chanh, ngồi trên ghế ngây ngô cười.
Huấn luyện viên Hoàng ở bên cạnh cười: “Trước kia khi Trương Nhiên tập, chị gái cậu ta cũng đi với cậu ta nhứ thế.”
An Lạc nghe thế mà ngạc nhiên, anh có chị ư? Sao chưa nghe anh nhắc đến?
”Là chị họ?” An Lạc tò mò hỏi.
”Tôi cũng không rõ lắm, hình như lớn hơn cậu ấy.”
Trong lòng An Lạc như có gì đó đè nặng lên, chịu ảnh hưởng của đủ phim truyền hình trong nước, từ nhỏ cô đã cảm thấy khó mà qua ải của mẹ chồng cô dì bên nhà trai được, không ngờ bây giờ còn nhảy ra một chị gái...
Đợi Trương Nhiên lập xong, An Lạc đưa nước đến cho anh, hỏi câu nghi ngờ: “Trong nhà anh có chị em gái gì không?”
Trương Nhiên cầm lấy nước ngửa đầu uống, rồi từ từ nói: “Có chị anh.”
An Lạc: “Tốt thế sao? Còn đi tập cùng anh?”
”Cho tới giờ chị ấy chưa từng đi đâu với anh cả.” Trương Nhiên đáp.
”Nhưng vừa nãy huấn luyện viên Hoàng nói...”
An Lạc còn chưa nói xong, Trương Nhiên đã lạnh giọng ngắt lời: “Đó là bạn của chị anh.”
An Lạc:?
Chị gái ruột không chăm sóc, nên bạn của chị thay thế?
Logic gì thế này?
Cô còn chưa hỏi thì anh đã trả lời:
”Là bạn gái trước của anh.”
Thế là An Lạc im lặng ngậm miệng, còn chơi cả tình chị em?!
Ngay cả bạn của chị gái cũng không tha?!
Khinh bỉ!
Người như thế... thì tự sấy tóc đi!
Hôm nay Đản Thúc dẫn một đám người đến gặp bạn gái của Oa Gia, An Lạc thật sự chịu không nổi: “Đản Thúc, lần nào anh cũng kéo cả một đám người đến gặp tôi, bộ tôi là sinh vật gì quý hiếm lắm hả?”
Đản Thúc đưa mắt ra hiệu với Trương Nhiên, cười: “Bạn gái của Oa Gia đương nhiên là quý hiếm.”
”Đến vườn bách thú xem động vật quý hiếm đều cần chi tiền, tôi cũng muốn thu phí!” An Lạc nói xong xòe tay ra.
Trương Nhiên kéo cô sang một bên: “Muốn thu phí? Em thực sự coi mình là động vật trong vườn bách thú à?”
An Lạc giật mình: “Ừ nhỉ!”
Trương Nhiên càng lúc càng phát hiện ra, chỉ số IQ của bạn gái thấp đến độ phải lo lắng...
”Sao lần nào cũng thấy Oa Gia dạy dỗ bạn gái thế? Lạc Lạc, có phải Oa Gia rất dữ không?” Cô gái nào đó cau mày hỏi.
An Lạc nghe thế không phục: “Cái gì chứ, chỉ cần ba giây tôi có thể chế ngự được anh ấy.”
”Chế ngự thế nào?” Mọi người hứng thú.
”Thì tôi và anh ấy mà đùa giỡn nhau, lần nào anh ấy cũng không đánh lại tôi, bị tôi đè trên giường cầu xin tha thứ...” An Lạc mặt mày hớn hở kể, không để ý đến vẻ mặt mọi người đã thay đổi.
Tất cẩ đều bị cái câu “đè trê giường cầu xin tha thứ” kia gợi lên đủ tưởng tượng phong phú...
Trương Nhiên quả thực rất muốn ôm trán, đề cao giọng ngăn cô lại: “An Lạc, xim em thương tình, đừng nói nữa được không?”
Về nhà sẽ cho cô ấy uống Não Bạch Kim*.
(*Là loại thực phẩm chức năng có tác dụng điều tiết đồng hồ sinh học, chữa mất ngủ.)
An Lạc nhìn thoáng qua gương mặt giận tái của in, ngoan ngoãn im lặng.
”Ấy, Oa Gia này, sao không để em gái nói hết? Đàn ông mà, thỉnh thoảng xấu hổ cũng rất đáng yêu.” Cô gái nào đó nói xong liền che miệng bật cười.
An Lạc: “Ha ha ha chính là như thế, anh ấy vô cùng đáng yêu, hở một chút là làm như con nít không bằng, muốn tôi ôm anh ấy...”
Trương Nhiên: “...”
”Mọi người cứ từ từ mà chơi, tôi đi trước.”
An Lạc cũng không dám nói ra những chuyện giữa cô và Trương Nhiên nữa, trò chuyện với mọi người một hồi, còn Trương Nhiên ở bên trong ghi âm.
Dáng vẻ đeo tai nghe của Trương Nhiên thật sự rất đẹp trai, quả thật An Lạc rất muốn si mê liếm lấy anh cách qua một lớp cửa kính.
Kết quả là... Trương Nhiên ngại An Lạc đứng ngoài cửa kính làm phân tán sự tập trung của anh, nên muốn đuổi cô ra ngoài...
An Lạc không chịu, lấy khăn quàng cổ che mặt: “Không còn thấy gương mặt xinh đẹp của em nữa, vậy là anh có thể hát được rồi chứ?”
Riết rồi Trương Nhiên cũng quen với việc bó tay trước cô, không so đo nữa.
”Lạc Lạc, cô kích động thế làm gì? Chẳng lẽ ở nhà Oa Gia không hát cho cô nghe?” Đản Thúc ở bên cạnh hỏi.
An Lạc gật đầu, khóc lóc rầu rĩ: “Đúng thế, nói gì mà dáng vẻ tôi nghe anh ấy hát thật đáng sợ! Em có ăn anh ấy đâu.
Trong lòng Đản Thúc nghĩ em gái này thật đáng yêu, bèn bật cười: “Đợi cậu ta ra rồi chúng ta sẽ phê bình cậu ta.”
Cuối cùng cũng xong việc, An Lạc kéo tay áo Đản Thúc, ý bảo cùng phê bình Trương Nhiên.
Đản Thúc nháy mắt một cái với An Lạc, ho một tiếng: “Oa Gia này, có chuyện này tôi phải nói với cậu.”
Trương Nhiên đang mặc áo khoác, vừa nói vừa mặc: “Sủa đi.”
”Cậu có hiểu tôn trọng người khác là thế nào không hả?” Đản Thúc phẫn nộ.
Trương Nhiên mất kiên nhẫn nhìn anh ta: “Nói đi!”
”Chính là thế này, Lạc Lạc nhà chúng ta...”
”Cái gì "nhà chúng ta"?” Trương Nhiên nhíu mày ngắt lời.
”Đậu má! Không cách nào trao đổi bình thường với Trương Nhiên được, nói thật đấy, An Lạc cô làm thế nào mà chịu được cậu ta vậy?” Đản Thúc tỏ vẻ phẫn nộ.
”Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Trương Nhiên nhíu mày.
”Chỉ là tôi cảm thấy, cũng nên cho vợ nhà mình nhiều phúc lợi hơn, hát hai giọng cũng sẽ không sao đúng không?” Dứt lời, Đản Thúc vỗ vai An Lạc.
Trương Nhiên nhìn An Lạc, cô chìa tay ra vẻ vô tội, tỏ vẻ không phải mình nói.
Đản Thúc lại kéo Trương Nhiên sang: “Cậu không hát cho người ta, cẩn thận đến một vài thời điểm cần cô ấy lên tiếng thì cô ấy cũng không rên đâu, đến lúc đó ngạt chết cậu!”
Trương Nhiên: “...”
An Lạc: “...”
Này! Người đâu! Đem cái gã không có trung tiết này ném ra ngoài đi!
***
Trên đường về nhà, An Lạc nắm tay Trương Nhiên, vừa lắc vừa cười.
Nắm tay mà còn lắc qua lắc lại, đâu còn là trẻ nhỏ gì, Trương Nhiên vốn định ngăn cô lại nhưng lại bị cô lắc đến mức phải nhịn.
”Tháng sau có đợt thi đấu, anh sẽ tham gia.” Bất chợt Trương Nhiên nói.
An Lạc ngẩng đầu nhìn anh: “Bơi lội?”
”Ừ.”
”Thi đấu gì?” An Lạc mơ hồ nhưng lại rất chờ mông.
”Tranh giải mùa đông toàn quốc.” Trương Nhiên nói xong lại chèn thêm một câu: “Không phải em rất muốn xem sao?”
”Câu sau là có ý gì thế? Là vì em nên mới tham gia sao?” An Lạc chớp chớp mắt với anh.
Trương Nhiên im lặng, không muốn thừa nhận là cô nói đúng nên giả vờ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên không phải?”
”Nói một chữ “đúng” thì sao ư?” An Lạc nói rồi cười cười, “Vậy là anh kỳ vọng em xông lên ôm anh hả?”
Trương Nhiên cười: “Thật ra cũng tạm.”
Trương Nhiên nói “thật ra cũng tạm”, điều đó chứng minh anh rất mong chờ, An Lạc đứng chặn đường trước mặt anh: “Đến lúc đó em nên ôm anh với tư thế gì đây?”
Nói xong vòng hai tay qua hông anh, dựa đầu vào ngực anh: “Là thế này?”
”Hay là thế này?” Cô nhảy lên, tay đặt lên vai anh.
Trương Nhiên không khẩu thị tâm phi đùa cô nữa, dùng chiêu ôm đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng đầy sủng nịch: “Thế nào cũng tốt cả.”
Chỉ cần là em, chỉ cần có em ở đó.
***
Gần đây An Lạc bị huấn luyện viên nuôi đến phát phì, cả ngày ở nhà nằm ngây ra với anh. Cả hai đều thuộc dạng trạch nam trạch nữ, có thể không ra ngoài là tuyệt đối ở ngay trong nhà.
”Anh nói đi, hai chúng ta như thế có phải đang bạc nhược quá không?” An Lạc nằm trên sô pha, nhìn Trương Nhiên đang chơi game bên kia.
”Vậy em muốn thế nào?” Trương Nhiên hờ hững hỏi lại.
”Chúng mình đi du lịch đi, đi đâu cũng được!” An Lạc trượt từ trên ghế xuống.
”Lúc nào?”
”Đợi sau khi anh thi đấu xong có được không?” An Lạc nghiêm túc.
”Ừ.”
Thế là sở thích gần đây của An Lạc biến thành nghiên cứu danh lam thẳng cảnh và đồ ăn nổi tiếng thế giới.
”An Lạc, đi chơi với tôi trước bộ không vui à? Du lịch với Oa Gia đợi tuần trăng mật rồi tính sau!” Gần đây Trà Trà rất buồn chán.
”Tôi đã đồng ý với anh ấy rồi, đợi anh ấy thi xong sẽ đi.” An Lạc vừa ăn mì vừa xem điện thoại.
Trà Trà gẩy mì thịt bò: “Tôi không dám đi xem anh ấy thi đấu với cô đâu.”
An Lạc ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Vì nhất định cô sẽ kích động đến chết, kéo tôi chạy lên bục ôm anh ấy.” Trà Trà nói.
An Lạc cười ha ha hai tiếng: “Sao lại biết tôi như thế hay vậy? Sao cô biết tôi muốn lên bục ôm anh ấy?”
”Cô thật sự muốn chạy lên đó?” Trà Trà ngạc nhiên nhìn cô.
”Đương nhiên rồi! Cô đừng hòng ngăn tôi lại!” An Lạc đắc ý nhướn mày.
”Tôi tuyệt đối không cản cô đâu!”
Trà Trà bĩu môi.
Những lúc chờ đợi thì thời gian trôi thật chậm, nhưng ở bên Trương Nhiên, thậm chí An Lạc hi vọng có thể chậm nữa, mỗi một phút đều có thể được kéo dài ra.
Có đôi khi ngẫm lại, so với lúc vừa đến thành phố S thì bản thân đã thay đổi rất nhiều, cũng nhận được nhiều thứ, những đau khổ dằn vặt của mấy năm trước vào lúc này đều đã tan thành mây khói.
Gần đây Trương Nhiên thường xuyên ra ngoài tập luyện, An Lạc ở nhà xem tivi, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Bắc Kinh.
”An Lạc?” Đầu dây lên tiếng trước.
An Lạc nghe ra giọng của Giang Việt, điều chỉnh lại tư thế nằm trên ghế một chút: “Ừ, Giang Việt hả?”
”Gần đây có bận gì không?” Ở bên kia rất yên tĩnh.
”Mình bận gì chứ? Sao thế?” An Lạc lạnh nhạt nói.
Giang Việt hơi do dự: “Mấy hôm nữa mình đến thành phố S công tác, có tiện ăn bữa cơm không?”
An Lạc nghĩ rồi sảng khoái nhận lời: “Sao lại không tiện chứ? Đến lúc đó cậu đến đây sẽ mời cậu ăn một bữa đặc sắc.”
”Đến lúc đó mình lại liên hệ với cậu được chứ?”
An Lạc: “Ừ, bye bye!”
Tạm biệt xong, xem tivi một lúc lâu, An Lạc mới từ từ hoàn hồn, huấn luyện viện sẽ đồng ý đấy chứ?
Không nói cho anh cũng không sao nhỉ?
Nhưng giờ giữa cô với Giang Việt còn trắng hơn sữa, thanh giả tự thanh, cũng không có chuyện gì nào mập mờ.
Nghĩ đến đó, cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.
Cùng đi tập luyện với Trương Nhiên, An Lạc cầm hai cốc trà chanh, ngồi trên ghế ngây ngô cười.
Huấn luyện viên Hoàng ở bên cạnh cười: “Trước kia khi Trương Nhiên tập, chị gái cậu ta cũng đi với cậu ta nhứ thế.”
An Lạc nghe thế mà ngạc nhiên, anh có chị ư? Sao chưa nghe anh nhắc đến?
”Là chị họ?” An Lạc tò mò hỏi.
”Tôi cũng không rõ lắm, hình như lớn hơn cậu ấy.”
Trong lòng An Lạc như có gì đó đè nặng lên, chịu ảnh hưởng của đủ phim truyền hình trong nước, từ nhỏ cô đã cảm thấy khó mà qua ải của mẹ chồng cô dì bên nhà trai được, không ngờ bây giờ còn nhảy ra một chị gái...
Đợi Trương Nhiên lập xong, An Lạc đưa nước đến cho anh, hỏi câu nghi ngờ: “Trong nhà anh có chị em gái gì không?”
Trương Nhiên cầm lấy nước ngửa đầu uống, rồi từ từ nói: “Có chị anh.”
An Lạc: “Tốt thế sao? Còn đi tập cùng anh?”
”Cho tới giờ chị ấy chưa từng đi đâu với anh cả.” Trương Nhiên đáp.
”Nhưng vừa nãy huấn luyện viên Hoàng nói...”
An Lạc còn chưa nói xong, Trương Nhiên đã lạnh giọng ngắt lời: “Đó là bạn của chị anh.”
An Lạc:?
Chị gái ruột không chăm sóc, nên bạn của chị thay thế?
Logic gì thế này?
Cô còn chưa hỏi thì anh đã trả lời:
”Là bạn gái trước của anh.”
Thế là An Lạc im lặng ngậm miệng, còn chơi cả tình chị em?!
Ngay cả bạn của chị gái cũng không tha?!
Khinh bỉ!
Người như thế... thì tự sấy tóc đi!
Tác giả :
Hứa Sâm Nhiên