Dung Nham
Chương 6: Nha đầu cổ quái
Sống để biết chân tướng? Lời nói này vừa nghe liền khiến cho người ta có cảm giác ngọn núi này chính là đầm rồng hang hổ*. Thực ra Hàn Tiếu không hiểu lắm, mặc dù con người Vân Vụ lão nhân với hai chữ “hòa nhã” chẳng có quan hệ gì, nhưng ít nhất hai chị em nàng lên núi quả thực là được ăn uống rất tốt, chỗ ở cũng tốt, không phải chịu lấy nửa điểm bạc đãi. Thậm chí đến Tiết đại phu cũng theo sự căn dặn, ba ngày hai nơi chăm chỉ đến chẩn bệnh cho Hàn Nhạc. Đương nhiên càng miễn bàn đến chuyện tiểu cô nương Liên Kiều, từ sáng tới tối coi Hàn Nhạc như đệ đệ ruột thịt mà chăm sóc. Ngay cả tổng quản Bạch Anh, xem ra cũng là người chững chạc trung hậu, tận tâm tận lực đối với việc ăn uống sinh hoạt, điều trị thuốc thang của Nhiếp Thừa Nham, một chút cũng không dám chậm trễ.
*Đầm rồng hang hổ: nơi cực kỳ nguy hiểm.
Từ sau khi Hàn Tiếu thuận lợi khiến cho Nhiếp Thừa Nham uống xong thuốc, Vân Vụ lão nhân dường như đã hiểu ra, hắn đem tất thảy nô bộc đuổi đi, chỉ lưu lại Lục Anh, Tần Giao, Cam Tùng, Thạch Trúc bốn người bọn họ thay phiên nhau canh giữ viện Nham Trúc.
Hàn Tiếu nghe tên bọn họ, lúc này mới biết thì ra nô bộc của Vân Vụ lão nhân, tất cả đều lấy theo tên thuốc mà xưng tên. Hàn Tiếu nghĩ một lát mới sực nhớ tên của mình vừa hay đồng âm với vị thuốc “tiểu tử hàm tiếu”*, đúng là kiếp tôi tớ a.
*Trong tiếng Trung “hàn” với “hàm” đồng âm.
Nhiếp Thừa Nham đúng là một chủ tử khó hầu hạ. Hắn hiện tại thân thể còn chưa đủ năng động đã không ngừng nghỉ ra lệnh người ta. Cái gì mà tuyệt đối không tiếp khách, hắn muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Không cho mở cửa sổ, không cho kéo rèm, hắn cần không gian khép kín mà tĩnh tâm. Mỗi một canh giờ đều phải báo lại, giờ nào cần xông hương thuốc, giờ nào muốn uống thuốc, bao nhiêu lượng thuốc xông, giờ nào phải ăn cơm, bao lâu phải giúp hắn lật người một lần, bao lâu nên vì hắn mà bắt mạch. Một ngày ba lần, mạch tượng cùng bệnh trạng đều phải ghi nhớ rõ ràng, tình hình bài tiết của cơ thể cũng phải chú ý…
Nửa ngày ngắn ngủn trôi qua, câu nói nhiều nhất của Hàn Tiếu chỉ có: “Đúng vậy, chủ tử”, “Vâng, chủ tử”, “Tuân lệnh, chủ tử”. Nhưng mỗi một mệnh lệnh hắn truyền tới, một số nội dung Hàn Tiếu đắn đo không rõ, không biết đối với thân thể của hắn có hại hay không. Bởi thế theo như hắn căn dặn, nàng đáp ứng và ghi nhớ kỹ, rồi đi hỏi Tiết đại phu. Lúc đó mới biết Nhiếp Thừa Nham yêu cầu nào là nhiệt độ thuốc, lượng thuốc nhiều ít, thời gian xông hương… vậy mà lại là phương pháp trị liệu tốt nhất đối với bệnh của hắn. Dĩ nhiên, những chuyện như không tiếp khách, không mở cửa, phải báo giờ chẳng qua là hắn tuỳ hứng cáu kỉnh mà thôi.
Hàn Tiếu lúc này mới phản ứng lại, đúng rồi, hắn là ai chứ, là Nhiếp Thừa Nham, là cháu của thần y, há lại không hiểu y lý y thuật. Người người trong thành đều truyền về sự tích dựng nên nghiệp lớn của hắn. Năm năm trước hắn tạo dựng nên thành Bách Kiều, tính ra thời điểm đó ước chừng hắn mới chỉ mười lăm tuổi, so với nàng bây giờ lớn hơn một tuổi. Lúc ấy muốn xây dựng thành chì, đút lót quan phủ, chiêu mộ lương y, mua ruộng sắp đất, cũng không phải chỉ nhờ có tiền mà thôi. Huống chi trong thành Bách Kiều danh y đông đảo, muốn làm cho bọn họ tuân thủ quy củ, giới hạn giá thuốc, khống chế phí khám bệnh, không có chút thủ đoạn thì sao có thể hoàn thành nghiệp lớn?
Nghĩ tới quãng thời gian ấy, sự sùng bái chôn chặt trong trái tim của Hàn Tiếu đối với Nhiếp thành chủ lại nảy sinh một cách tự nhiên. Hàn Tiếu đối với tính ngang ngược tuỳ hứng của chủ tử nhà mình thêm phần lý giải và thông cảm. Nhân vật như vậy lại phải chịu tai hoạ bất ngờ, cùng người yêu sinh ly tử biệt, bản thân từ giờ phải sống tiếp với đôi chân tàn phế, kẻ hạ độc này còn có khả năng cùng thân nhân của mình có liên quan. Cũng khó trách lúc trước hắn mất đi ý niệm sinh tồn, nếu đổi lại là người khác, có lẽ phản ứng còn kịch liệt hơn. Hiện tại chủ tử chẳng qua chỉ là yêu quá hóa giận mà thôi, không tính là gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Tiếu âm thầm nhắc nhở bản thân phải chu đáo bán lực hơn nữa, nhất định phải đem chủ tử chăm sóc thoả đáng mới được. Thành Bách Kiều chắc là vẫn đang chờ hắn trở về chủ trì nghiệp lớn.
Nhiếp Thừa Nham bị thương nặng không thể cử động, luôn phải có người túc trực bên cạnh. Tối hôm đó, Hàn Tiếu mang chăn đệm đến phòng hắn, ở cạnh cửa kê cái giường nhỏ, tiện nửa đêm có thể nghe hắn sai khiến. Vì điều này mà Hàn Nhạc có chút mất hứng, trước kia ở nhà khác, tỷ tỷ cũng sẽ không rời hắn quá lâu, cho dù là muốn thuận tiện chăm sóc bệnh nhân cũng sẽ sắp xếp Hàn Nhạc ở một bên cùng lúc chăm sóc. Giờ chủ tử mới Nhiếp Thừa Nham cư nhiên lại muốn bá chiếm tỷ tỷ.
Hàn Tiếu đối việc này cũng không có biện pháp. Theo tính khí Nhiếp Thừa Nham, sợ là không chấp nhận có tên tiểu quỷ ở bên cạnh ầm ĩ. Dỗ đệ đệ so với dỗ chủ tử xem ra dễ dàng hơn nhiều. Cho nên nàng nói với Hàn Nhạc rằng mỗi ngày sẽ trở lại thăm hắn, hai phòng cũng gần nhau, vậy cũng tiện. Liên Kiều bên cạnh cũng hết sức khuyên nhủ, nói để cho nàng coi bản thân như tỷ tỷ của Hàn Nhạc, nàng nhất định sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt. Hai người luân phiên lên trận, cuối cùng cũng trấn an được Hàn Nhạc. Hàn Nhạc tiểu đệ cuối cùng không cam lòng mà lớn tiếng tuyên bố: “Ta ghét hắn, người cướp đi tỷ tỷ ta đều không thích”. Lần này màn kịch tỷ đệ biệt ly coi như đã hạ màn.
Ngày thứ hai, Vân Vụ lão nhân dẫn theo Tiết Tùng đến xem vết thương ở chân cho Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu đứng một bên hầu hạ. Tấm vải băng bó ở chân Nhiếp Thừa Nham được tháo ra, vết thương đáng sợ lộ ra ngoài, lớp da mới còn đỏ hỏn. Trong lòng Hàn Tiếu giống như bị đá đè nặng, khó chịu nói không nên lời. Nàng đã từng gặp qua nhiều vết thương còn ghê rợn hơn nữa, nhưng đôi chân thương tàn trước mắt này lại là của đại nhân vật trong tâm nàng – Nhiếp Thừa Nham. Nàng chợt nghĩ tới câu nói kia: “Độc ta trúng là loại độc độc nhất vô nhị của núi Vân Vụ – Lục Tuyết”.
Nàng định thần, đưa mắt hướng về phía Vân Vụ lão nhân. Sắc mặt lão nghiêm túc ngưng trọng, cẩn thận xem xét vết thương của Nhiếp Thừa Nham. Hàn Tiếu lại quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham, lông mày hắn nhíu chặt, không biết là đang nhẫn nhịn đau đớn hay là không muốn nhìn thấy Vân Vụ lão nhân nữa. Hàn Tiếu đột nhiên nảy sinh ham muốn bảo hộ, di chuyển tấm thân mảnh khảnh chắn trước mặt Nhiếp Thừa Nham, che đi tầm mắt của hắn và Vân Vụ lão nhân.
Vân Vụ lão nhân nhìn xong thương tích, dặn dò Tiết Tùng đổi thuốc băng bó. Hàn Tiếu ở một bên nghiêm túc theo dõi, không ngờ Vân Vụ lão nhân nhìn chằm chằm vào nàng: “Chân của A Nham cần tĩnh dưỡng điều trị, nhất định không được cử động. Ngươi phải thường xuyên chú ý, nằm quá lâu cũng không được, cứ cách một canh giờ phải giúp hắn trở mình, nếu khí lực không đủ, cứ để cho bọn Lục Anh vào hỗ trợ”.
Hàn Tiếu nghiêm túc đáp ứng, nhìn kỹ thủ pháp đổi thuốc, băng bó của Tiết Tùng. Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng nói: “Không động cũng là tàn phế, động cũng là tàn phế, có quan hệ gì?”.
Hàn Tiếu hồi hộp trong lòng, nhìn Tiết Tùng tay hơi khựng lại rồi lại tiếp tục làm việc, nàng cũng giả bộ không nghe thấy, càng chăm chú nhìn hơn. Nhưng nàng đứng giữa Nhiếp Thừa Nham và Vân Vụ lão nhân, cho nên hai ánh mắt lạnh như băng toàn bộ đâm thẳng vào nàng. Hàn Tiếu thật hối hận bản thân không có việc gì lại đứng ở nơi đao tiêm khẩu thượng*, để bây giờ phải rơi vào cảnh lùi cũng không được mà tiến cũng không xong. May mà Tiết Tùng đã băng bó xong, đi tới đứng bên cạnh Nhiếp Thừa Nham, dạy Hàn Tiếu một bộ phương pháp bấm huyệt, bảo nàng mỗi ngày đều phải xoa bóp cho Nhiếp Thừa Nham. Lúc này vị trí bị hoán đổi, Hàn Tiếu nhân cơ hội dịch chuyển khỏi chỗ đó.
*Đao tiêm khẩu thượng: đầu sóng ngọn gió, chỗ cực kỳ nguy hiểm.
Tiết Tùng nói cặn kẽ, Hàn Tiếu cố gắng ghi nhớ, sau không nhịn được lấy cuốn sổ nhỏ bé xấu xí của mình viết viết vẽ vẽ. Tiết Tùng bật cười, Vân Vụ lão nhân cùng Nhiếp Thừa Nham trầm lặng.
Thật lâu sau đó, Vân Vụ lão nhân đằng hắng giọng, nói: “Núi này thanh tĩnh, hoàn cảnh tốt lắm, thích hợp để an tâm dưỡng bệnh”.
Hàn Tiếu liếc ngang liếc dọc, lòng nghĩ lời này chắc là nói với chủ tử.
Nhiếp Thừa Nham ban đầu không tiếp lời, một lúc sau lại âm dương quái khí cất lời: “Ta sợ rồi lại chết một lần nữa, phiền phức”.
Lời này thành công khiến Vân Vụ lão nhân sắc mặt tái mét, cũng rốt cuộc làm cho Hàn Tiếu không nén nổi tức giận, quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham một cái, đáp lại là hắn quay đầu lại đánh giá ánh mắt của nàng. Tiết Tùng ở một bên vì Vân Vụ lão nhân hoà giải: “Vết thương của công tử đã không còn nguy hại đến tính mạng, trị liệu điều dưỡng sẽ mau khỏi thôi”.
Nhiếp Thừa Nham hừ lạnh: “Nói thật ung dung, ta sau này đường cũng khỏi cần đi, tốt lắm”.
Tình huống quái gở khó ứng phó như thế, não Hàn Tiếu chợt nóng lên, đang muốn nói vài lời khuyên giải… Lời nói vừa đến khoé miệng lại nhịn xuống, Vân Vụ lão nhân còn ở đây, nàng có thích mạnh miệng xử lý bất hoà, cũng không thể ở trước mặt người khác làm cho chủ tử nhà mình mất mặt được.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, lời nói ra lại nhằm vào Vân Vụ lão nhân: “Nha đầu này là ông tìm đến?”, giọng nói nhàn nhạt không nghe rõ là ý gì. Hàn Tiếu ra sức nghĩ, nàng không có làm chủ tử mất hứng nha. Nhiếp Thừa Nham tiếp tục hỏi: “Khế ước bán thân của nàng ta đâu?”.
Hàn Tiếu thấp thỏm trong lòng, nàng cắn cắn môi, lại nghe Nhiếp Thừa Nham nói tiếp: “Nô tỳ của ta cùng núi Vân Vụ có liên quan gì đâu, khế ước bán thân hiển nhiên phải để ở chỗ ta rồi”.
Hàn Tiếu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, đáp lại ánh nhìn của Nhiếp Thừa Nham, nàng mới chợt hiểu ra, từ giờ phút này, nàng với thân phận nô bộc của Nhiếp thành chủ, mới chính thức được chủ tử thừa nhận.
Không quá hai ngày sau, Bạch Anh dẫn theo mấy gia nô, khiêng tới một cái giường mới, gỗ đàn hương thượng hạng, chạm trổ kỳ thú tiên chi*, hoa mỹ khí phái, đầu giường cạnh giường đều có gắn tấm chắn, trên đỉnh còn có dải lụa trắng, treo lên chính là đồ trang trí, kéo xuống lại tiện cho Nhiếp Thừa Nham chống đỡ ngồi dậy. Vừa nhìn đã biết là tốn không ít tâm tư thiết kế chế tạo. Nhưng Nhiếp Thừa Nham lại cười lạnh: “Cái cây mộc hương tập kích người này, là chê ta khó ngửi, hay là để khi thí nghiệm hương độc không bị phát hiện?”.
*Kỳ thú tiên chi: vật quý, cảnh tiên.
Bạch Anh sững sờ tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng quản gia Bạch Anh này lại cho Hàn Tiếu có ấn tượng rất tốt. Hắn không chê nàng là người hầu mới, lại không thuộc về núi Vân Vụ, ngược lại đối với nàng tạo thuận lợi, mọi chuyện cũng đều chiếu cố. Hàn Tiếu mặc dù tuổi còn nhỏ, song nhìn người rất chính xác, đối với thiện tâm của người này lại càng kính trọng. Vừa nhìn Nhiếp Thừa Nham đem ý tốt của người khác biến thành ác niệm, lại chê cười, trong lòng nàng có chút ấm ức.
Cuối cùng Bạch Anh cái gì cũng không nói, phất tay áo một cái để cho gia nô đem giường mới ra ngoài, sau đó cúi đầu hành lễ, vì bản thân suy nghĩ không chu toàn mà nhận lỗi, hẹn hai ngày sau lại đưa giường mới tới, tiếp liền đi ra ngoài.
Hàn Tiếu mặc dù bực bội, nhưng vẫn là cẩn thận tìm chứng cứ, sợ lúc này chính mình không biết nội tình, trách lầm Nhiếp Thừa Nham, cho nên hỏi: “Chủ tử, chẳng lẽ tổng quản Bạch Anh này có gì không ổn?”.
“Không có gì không ổn, ta cao hứng muốn tìm chuyện gây sự thôi”, Nhiếp Thừa Nham mang thái độ cây ngay không sợ chết đứng mà nói, thành công khiến Hàn Tiếu nghẹn lời .
Buổi tối hôm đó, Hàn Tiếu bưng một cái chậu nước ấm lớn, từ đầu đến đuôi giúp Nhiếp Thừa Nham lau toàn thân một lần. Mặc dù trong nhà có bày chậu than, ấm áp như mùa xuân, nhưng Nhiếp Thừa Nham rất bất mãn đối với việc nàng loay hoay trên thân thể của hắn.
“Chủ tử thích sạch sẽ, để miễn bị người ta chê hôi thối, vẫn là lau nhiều một chút mới tốt”, Hàn Tiếu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nhiếp Thừa Nham cắn chặt răng không đáp lời. Muộn một chút, đêm khuya nên đi ngủ rồi, thế nhưng Nhiếp Thừa Nham lại nói trong nhà không có mùi thơm, tên chủ tử ưa sạch sợ thối này không ngủ được, vậy nên tiểu nha hoàn Hàn Tiếu phải cầm lư hương đứng ở bên giường, nhìn hắn nhắm hai mắt lại miệng khẽ cong lên nụ cười.
Hàn Tiếu trong lòng than thở, thầm nghĩ chính mình quá xúc động. Nàng trước kia đối với các bệnh nhân khác hình như không có lỗ mãng như vậy. Phải biết rằng có người ốm đau gì đó khó nhất chính là chịu đựng, bệnh nhân khó bảo, phát cáu là chuyện bình thường. Huống chi nhân vật như Nhiếp Thừa Nham, sợ là lúc đầu đang yên đang lành thân mạnh thể kiện, cũng sẽ có mấy phần nóng nảy. Hiện tại chân không thể đi được, thân trúng độc mạnh, nằm ở trên giường không thể động đậy, muốn phát cáu thì cứ việc phát, hà cớ gì lại nghĩ không thông, nhất định phải tranh luận mới được.
Làn khói từ lư hương tản ra lúc ẩn lúc hiện, hun đến mức Hàn Tiếu có chút choáng váng, cố gắng giữ lưng thẳng, đứng vững. Nàng cố chấp lấy lại tinh thần chịu đựng đã mất, bắt đầu tập trung đầu óc âm thầm học thuộc bài thuốc, đang nghiền ngẫm chợt nghĩ đến tên của những người trên núi, không biết có hay không có người tên là Trần Bì? Hoặc là Mã Tiên Thảo? Hoặc là Bồ Kết? Hay là Ba Đậu? Nàng nghĩ đi nghĩ lại không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhiếp Thừa Nham trong lòng ngầm buồn bực, khiến nàng hơn nửa đêm phải phạt đứng ở đây, mà còn có thể trộm cười. Không biết trong đầu nàng ta chứa đựng cái gì nữa. Bất quá cũng tốt, lúc này nếu là một người mày ủ mặt ê, khóc sướt mướt, động một chút là nơm nớp lo sợ trông coi bên cạnh hắn, sợ rằng càng làm cho hắn phiền hơn. Không thể phủ nhận, lão già kia tìm cho hắn cái nha đầu này thật không tồi.
“Ngủ đi”, hắn rốt cuộc không nhịn được quát nàng đi. Nàng nhất định không biết rằng mình đọc thầm đến phát ra thành tiếng. Nàng chắc chắn cũng không hay rằng nàng càng học thuộc càng vui vẻ, khiến hắn rất tức giận sao.
Hàn Tiếu nghe được tiếng lệnh này, sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: “Vâng, thưa chủ tử”.
Một lát sau, Nhiếp Thừa Nham còn nói: “Đem lư hương ra ngoài”. Nàng đi ngủ thì cứ đi đi, lại còn kê cái ghế đặt lư hương ở cuối giường hắn tiếp tục đốt, nàng nhất định là cố ý. Nhiếp Thừa Nham nghĩ thầm, tiểu nha đầu này thật ra tính khí chẳng vừa.
“Vâng, chủ tử”.
Lại một lúc sau: “Không cho phép học thuộc nữa”.
Cạnh cửa nhỏ giường kia vang lên âm thanh nhỏ rồi lập tức ngừng, một lát sau Hàn Tiếu lúng túng đáp ứng: “Vâng, chủ tử”.
“Muốn học thuộc liền đi ra ngoài”, thanh âm ẩn ý vẫn chưa chết tâm của nàng khiến hắn ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu. Sau đó nghe được nàng đáp: “Vâng, chủ tử”, rồi rời khỏi căn phòng.
Nhiếp Thừa Nham rốt cuộc không nhịn được nhếch miệng cười, đầu óc nha đầu này thật không giống người thường, học thuộc bài thuốc có cái gì tốt, đáng để nàng nửa đêm không ngủ được chạy ra đi. Hiển nhiên từ lúc hắn bị thương tới nay, chỉ có nàng là người duy nhất khiến hắn vui vẻ lên. Nhiếp Thừa Nham từ từ chìm vào giấc mộng, trước khi ngủ hắn nghĩ ngày mai nên cho nha đầu kia tìm chút phiền toái gì tốt đây?
*Đầm rồng hang hổ: nơi cực kỳ nguy hiểm.
Từ sau khi Hàn Tiếu thuận lợi khiến cho Nhiếp Thừa Nham uống xong thuốc, Vân Vụ lão nhân dường như đã hiểu ra, hắn đem tất thảy nô bộc đuổi đi, chỉ lưu lại Lục Anh, Tần Giao, Cam Tùng, Thạch Trúc bốn người bọn họ thay phiên nhau canh giữ viện Nham Trúc.
Hàn Tiếu nghe tên bọn họ, lúc này mới biết thì ra nô bộc của Vân Vụ lão nhân, tất cả đều lấy theo tên thuốc mà xưng tên. Hàn Tiếu nghĩ một lát mới sực nhớ tên của mình vừa hay đồng âm với vị thuốc “tiểu tử hàm tiếu”*, đúng là kiếp tôi tớ a.
*Trong tiếng Trung “hàn” với “hàm” đồng âm.
Nhiếp Thừa Nham đúng là một chủ tử khó hầu hạ. Hắn hiện tại thân thể còn chưa đủ năng động đã không ngừng nghỉ ra lệnh người ta. Cái gì mà tuyệt đối không tiếp khách, hắn muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Không cho mở cửa sổ, không cho kéo rèm, hắn cần không gian khép kín mà tĩnh tâm. Mỗi một canh giờ đều phải báo lại, giờ nào cần xông hương thuốc, giờ nào muốn uống thuốc, bao nhiêu lượng thuốc xông, giờ nào phải ăn cơm, bao lâu phải giúp hắn lật người một lần, bao lâu nên vì hắn mà bắt mạch. Một ngày ba lần, mạch tượng cùng bệnh trạng đều phải ghi nhớ rõ ràng, tình hình bài tiết của cơ thể cũng phải chú ý…
Nửa ngày ngắn ngủn trôi qua, câu nói nhiều nhất của Hàn Tiếu chỉ có: “Đúng vậy, chủ tử”, “Vâng, chủ tử”, “Tuân lệnh, chủ tử”. Nhưng mỗi một mệnh lệnh hắn truyền tới, một số nội dung Hàn Tiếu đắn đo không rõ, không biết đối với thân thể của hắn có hại hay không. Bởi thế theo như hắn căn dặn, nàng đáp ứng và ghi nhớ kỹ, rồi đi hỏi Tiết đại phu. Lúc đó mới biết Nhiếp Thừa Nham yêu cầu nào là nhiệt độ thuốc, lượng thuốc nhiều ít, thời gian xông hương… vậy mà lại là phương pháp trị liệu tốt nhất đối với bệnh của hắn. Dĩ nhiên, những chuyện như không tiếp khách, không mở cửa, phải báo giờ chẳng qua là hắn tuỳ hứng cáu kỉnh mà thôi.
Hàn Tiếu lúc này mới phản ứng lại, đúng rồi, hắn là ai chứ, là Nhiếp Thừa Nham, là cháu của thần y, há lại không hiểu y lý y thuật. Người người trong thành đều truyền về sự tích dựng nên nghiệp lớn của hắn. Năm năm trước hắn tạo dựng nên thành Bách Kiều, tính ra thời điểm đó ước chừng hắn mới chỉ mười lăm tuổi, so với nàng bây giờ lớn hơn một tuổi. Lúc ấy muốn xây dựng thành chì, đút lót quan phủ, chiêu mộ lương y, mua ruộng sắp đất, cũng không phải chỉ nhờ có tiền mà thôi. Huống chi trong thành Bách Kiều danh y đông đảo, muốn làm cho bọn họ tuân thủ quy củ, giới hạn giá thuốc, khống chế phí khám bệnh, không có chút thủ đoạn thì sao có thể hoàn thành nghiệp lớn?
Nghĩ tới quãng thời gian ấy, sự sùng bái chôn chặt trong trái tim của Hàn Tiếu đối với Nhiếp thành chủ lại nảy sinh một cách tự nhiên. Hàn Tiếu đối với tính ngang ngược tuỳ hứng của chủ tử nhà mình thêm phần lý giải và thông cảm. Nhân vật như vậy lại phải chịu tai hoạ bất ngờ, cùng người yêu sinh ly tử biệt, bản thân từ giờ phải sống tiếp với đôi chân tàn phế, kẻ hạ độc này còn có khả năng cùng thân nhân của mình có liên quan. Cũng khó trách lúc trước hắn mất đi ý niệm sinh tồn, nếu đổi lại là người khác, có lẽ phản ứng còn kịch liệt hơn. Hiện tại chủ tử chẳng qua chỉ là yêu quá hóa giận mà thôi, không tính là gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Tiếu âm thầm nhắc nhở bản thân phải chu đáo bán lực hơn nữa, nhất định phải đem chủ tử chăm sóc thoả đáng mới được. Thành Bách Kiều chắc là vẫn đang chờ hắn trở về chủ trì nghiệp lớn.
Nhiếp Thừa Nham bị thương nặng không thể cử động, luôn phải có người túc trực bên cạnh. Tối hôm đó, Hàn Tiếu mang chăn đệm đến phòng hắn, ở cạnh cửa kê cái giường nhỏ, tiện nửa đêm có thể nghe hắn sai khiến. Vì điều này mà Hàn Nhạc có chút mất hứng, trước kia ở nhà khác, tỷ tỷ cũng sẽ không rời hắn quá lâu, cho dù là muốn thuận tiện chăm sóc bệnh nhân cũng sẽ sắp xếp Hàn Nhạc ở một bên cùng lúc chăm sóc. Giờ chủ tử mới Nhiếp Thừa Nham cư nhiên lại muốn bá chiếm tỷ tỷ.
Hàn Tiếu đối việc này cũng không có biện pháp. Theo tính khí Nhiếp Thừa Nham, sợ là không chấp nhận có tên tiểu quỷ ở bên cạnh ầm ĩ. Dỗ đệ đệ so với dỗ chủ tử xem ra dễ dàng hơn nhiều. Cho nên nàng nói với Hàn Nhạc rằng mỗi ngày sẽ trở lại thăm hắn, hai phòng cũng gần nhau, vậy cũng tiện. Liên Kiều bên cạnh cũng hết sức khuyên nhủ, nói để cho nàng coi bản thân như tỷ tỷ của Hàn Nhạc, nàng nhất định sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt. Hai người luân phiên lên trận, cuối cùng cũng trấn an được Hàn Nhạc. Hàn Nhạc tiểu đệ cuối cùng không cam lòng mà lớn tiếng tuyên bố: “Ta ghét hắn, người cướp đi tỷ tỷ ta đều không thích”. Lần này màn kịch tỷ đệ biệt ly coi như đã hạ màn.
Ngày thứ hai, Vân Vụ lão nhân dẫn theo Tiết Tùng đến xem vết thương ở chân cho Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu đứng một bên hầu hạ. Tấm vải băng bó ở chân Nhiếp Thừa Nham được tháo ra, vết thương đáng sợ lộ ra ngoài, lớp da mới còn đỏ hỏn. Trong lòng Hàn Tiếu giống như bị đá đè nặng, khó chịu nói không nên lời. Nàng đã từng gặp qua nhiều vết thương còn ghê rợn hơn nữa, nhưng đôi chân thương tàn trước mắt này lại là của đại nhân vật trong tâm nàng – Nhiếp Thừa Nham. Nàng chợt nghĩ tới câu nói kia: “Độc ta trúng là loại độc độc nhất vô nhị của núi Vân Vụ – Lục Tuyết”.
Nàng định thần, đưa mắt hướng về phía Vân Vụ lão nhân. Sắc mặt lão nghiêm túc ngưng trọng, cẩn thận xem xét vết thương của Nhiếp Thừa Nham. Hàn Tiếu lại quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham, lông mày hắn nhíu chặt, không biết là đang nhẫn nhịn đau đớn hay là không muốn nhìn thấy Vân Vụ lão nhân nữa. Hàn Tiếu đột nhiên nảy sinh ham muốn bảo hộ, di chuyển tấm thân mảnh khảnh chắn trước mặt Nhiếp Thừa Nham, che đi tầm mắt của hắn và Vân Vụ lão nhân.
Vân Vụ lão nhân nhìn xong thương tích, dặn dò Tiết Tùng đổi thuốc băng bó. Hàn Tiếu ở một bên nghiêm túc theo dõi, không ngờ Vân Vụ lão nhân nhìn chằm chằm vào nàng: “Chân của A Nham cần tĩnh dưỡng điều trị, nhất định không được cử động. Ngươi phải thường xuyên chú ý, nằm quá lâu cũng không được, cứ cách một canh giờ phải giúp hắn trở mình, nếu khí lực không đủ, cứ để cho bọn Lục Anh vào hỗ trợ”.
Hàn Tiếu nghiêm túc đáp ứng, nhìn kỹ thủ pháp đổi thuốc, băng bó của Tiết Tùng. Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng nói: “Không động cũng là tàn phế, động cũng là tàn phế, có quan hệ gì?”.
Hàn Tiếu hồi hộp trong lòng, nhìn Tiết Tùng tay hơi khựng lại rồi lại tiếp tục làm việc, nàng cũng giả bộ không nghe thấy, càng chăm chú nhìn hơn. Nhưng nàng đứng giữa Nhiếp Thừa Nham và Vân Vụ lão nhân, cho nên hai ánh mắt lạnh như băng toàn bộ đâm thẳng vào nàng. Hàn Tiếu thật hối hận bản thân không có việc gì lại đứng ở nơi đao tiêm khẩu thượng*, để bây giờ phải rơi vào cảnh lùi cũng không được mà tiến cũng không xong. May mà Tiết Tùng đã băng bó xong, đi tới đứng bên cạnh Nhiếp Thừa Nham, dạy Hàn Tiếu một bộ phương pháp bấm huyệt, bảo nàng mỗi ngày đều phải xoa bóp cho Nhiếp Thừa Nham. Lúc này vị trí bị hoán đổi, Hàn Tiếu nhân cơ hội dịch chuyển khỏi chỗ đó.
*Đao tiêm khẩu thượng: đầu sóng ngọn gió, chỗ cực kỳ nguy hiểm.
Tiết Tùng nói cặn kẽ, Hàn Tiếu cố gắng ghi nhớ, sau không nhịn được lấy cuốn sổ nhỏ bé xấu xí của mình viết viết vẽ vẽ. Tiết Tùng bật cười, Vân Vụ lão nhân cùng Nhiếp Thừa Nham trầm lặng.
Thật lâu sau đó, Vân Vụ lão nhân đằng hắng giọng, nói: “Núi này thanh tĩnh, hoàn cảnh tốt lắm, thích hợp để an tâm dưỡng bệnh”.
Hàn Tiếu liếc ngang liếc dọc, lòng nghĩ lời này chắc là nói với chủ tử.
Nhiếp Thừa Nham ban đầu không tiếp lời, một lúc sau lại âm dương quái khí cất lời: “Ta sợ rồi lại chết một lần nữa, phiền phức”.
Lời này thành công khiến Vân Vụ lão nhân sắc mặt tái mét, cũng rốt cuộc làm cho Hàn Tiếu không nén nổi tức giận, quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham một cái, đáp lại là hắn quay đầu lại đánh giá ánh mắt của nàng. Tiết Tùng ở một bên vì Vân Vụ lão nhân hoà giải: “Vết thương của công tử đã không còn nguy hại đến tính mạng, trị liệu điều dưỡng sẽ mau khỏi thôi”.
Nhiếp Thừa Nham hừ lạnh: “Nói thật ung dung, ta sau này đường cũng khỏi cần đi, tốt lắm”.
Tình huống quái gở khó ứng phó như thế, não Hàn Tiếu chợt nóng lên, đang muốn nói vài lời khuyên giải… Lời nói vừa đến khoé miệng lại nhịn xuống, Vân Vụ lão nhân còn ở đây, nàng có thích mạnh miệng xử lý bất hoà, cũng không thể ở trước mặt người khác làm cho chủ tử nhà mình mất mặt được.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, lời nói ra lại nhằm vào Vân Vụ lão nhân: “Nha đầu này là ông tìm đến?”, giọng nói nhàn nhạt không nghe rõ là ý gì. Hàn Tiếu ra sức nghĩ, nàng không có làm chủ tử mất hứng nha. Nhiếp Thừa Nham tiếp tục hỏi: “Khế ước bán thân của nàng ta đâu?”.
Hàn Tiếu thấp thỏm trong lòng, nàng cắn cắn môi, lại nghe Nhiếp Thừa Nham nói tiếp: “Nô tỳ của ta cùng núi Vân Vụ có liên quan gì đâu, khế ước bán thân hiển nhiên phải để ở chỗ ta rồi”.
Hàn Tiếu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, đáp lại ánh nhìn của Nhiếp Thừa Nham, nàng mới chợt hiểu ra, từ giờ phút này, nàng với thân phận nô bộc của Nhiếp thành chủ, mới chính thức được chủ tử thừa nhận.
Không quá hai ngày sau, Bạch Anh dẫn theo mấy gia nô, khiêng tới một cái giường mới, gỗ đàn hương thượng hạng, chạm trổ kỳ thú tiên chi*, hoa mỹ khí phái, đầu giường cạnh giường đều có gắn tấm chắn, trên đỉnh còn có dải lụa trắng, treo lên chính là đồ trang trí, kéo xuống lại tiện cho Nhiếp Thừa Nham chống đỡ ngồi dậy. Vừa nhìn đã biết là tốn không ít tâm tư thiết kế chế tạo. Nhưng Nhiếp Thừa Nham lại cười lạnh: “Cái cây mộc hương tập kích người này, là chê ta khó ngửi, hay là để khi thí nghiệm hương độc không bị phát hiện?”.
*Kỳ thú tiên chi: vật quý, cảnh tiên.
Bạch Anh sững sờ tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng quản gia Bạch Anh này lại cho Hàn Tiếu có ấn tượng rất tốt. Hắn không chê nàng là người hầu mới, lại không thuộc về núi Vân Vụ, ngược lại đối với nàng tạo thuận lợi, mọi chuyện cũng đều chiếu cố. Hàn Tiếu mặc dù tuổi còn nhỏ, song nhìn người rất chính xác, đối với thiện tâm của người này lại càng kính trọng. Vừa nhìn Nhiếp Thừa Nham đem ý tốt của người khác biến thành ác niệm, lại chê cười, trong lòng nàng có chút ấm ức.
Cuối cùng Bạch Anh cái gì cũng không nói, phất tay áo một cái để cho gia nô đem giường mới ra ngoài, sau đó cúi đầu hành lễ, vì bản thân suy nghĩ không chu toàn mà nhận lỗi, hẹn hai ngày sau lại đưa giường mới tới, tiếp liền đi ra ngoài.
Hàn Tiếu mặc dù bực bội, nhưng vẫn là cẩn thận tìm chứng cứ, sợ lúc này chính mình không biết nội tình, trách lầm Nhiếp Thừa Nham, cho nên hỏi: “Chủ tử, chẳng lẽ tổng quản Bạch Anh này có gì không ổn?”.
“Không có gì không ổn, ta cao hứng muốn tìm chuyện gây sự thôi”, Nhiếp Thừa Nham mang thái độ cây ngay không sợ chết đứng mà nói, thành công khiến Hàn Tiếu nghẹn lời .
Buổi tối hôm đó, Hàn Tiếu bưng một cái chậu nước ấm lớn, từ đầu đến đuôi giúp Nhiếp Thừa Nham lau toàn thân một lần. Mặc dù trong nhà có bày chậu than, ấm áp như mùa xuân, nhưng Nhiếp Thừa Nham rất bất mãn đối với việc nàng loay hoay trên thân thể của hắn.
“Chủ tử thích sạch sẽ, để miễn bị người ta chê hôi thối, vẫn là lau nhiều một chút mới tốt”, Hàn Tiếu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nhiếp Thừa Nham cắn chặt răng không đáp lời. Muộn một chút, đêm khuya nên đi ngủ rồi, thế nhưng Nhiếp Thừa Nham lại nói trong nhà không có mùi thơm, tên chủ tử ưa sạch sợ thối này không ngủ được, vậy nên tiểu nha hoàn Hàn Tiếu phải cầm lư hương đứng ở bên giường, nhìn hắn nhắm hai mắt lại miệng khẽ cong lên nụ cười.
Hàn Tiếu trong lòng than thở, thầm nghĩ chính mình quá xúc động. Nàng trước kia đối với các bệnh nhân khác hình như không có lỗ mãng như vậy. Phải biết rằng có người ốm đau gì đó khó nhất chính là chịu đựng, bệnh nhân khó bảo, phát cáu là chuyện bình thường. Huống chi nhân vật như Nhiếp Thừa Nham, sợ là lúc đầu đang yên đang lành thân mạnh thể kiện, cũng sẽ có mấy phần nóng nảy. Hiện tại chân không thể đi được, thân trúng độc mạnh, nằm ở trên giường không thể động đậy, muốn phát cáu thì cứ việc phát, hà cớ gì lại nghĩ không thông, nhất định phải tranh luận mới được.
Làn khói từ lư hương tản ra lúc ẩn lúc hiện, hun đến mức Hàn Tiếu có chút choáng váng, cố gắng giữ lưng thẳng, đứng vững. Nàng cố chấp lấy lại tinh thần chịu đựng đã mất, bắt đầu tập trung đầu óc âm thầm học thuộc bài thuốc, đang nghiền ngẫm chợt nghĩ đến tên của những người trên núi, không biết có hay không có người tên là Trần Bì? Hoặc là Mã Tiên Thảo? Hoặc là Bồ Kết? Hay là Ba Đậu? Nàng nghĩ đi nghĩ lại không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhiếp Thừa Nham trong lòng ngầm buồn bực, khiến nàng hơn nửa đêm phải phạt đứng ở đây, mà còn có thể trộm cười. Không biết trong đầu nàng ta chứa đựng cái gì nữa. Bất quá cũng tốt, lúc này nếu là một người mày ủ mặt ê, khóc sướt mướt, động một chút là nơm nớp lo sợ trông coi bên cạnh hắn, sợ rằng càng làm cho hắn phiền hơn. Không thể phủ nhận, lão già kia tìm cho hắn cái nha đầu này thật không tồi.
“Ngủ đi”, hắn rốt cuộc không nhịn được quát nàng đi. Nàng nhất định không biết rằng mình đọc thầm đến phát ra thành tiếng. Nàng chắc chắn cũng không hay rằng nàng càng học thuộc càng vui vẻ, khiến hắn rất tức giận sao.
Hàn Tiếu nghe được tiếng lệnh này, sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: “Vâng, thưa chủ tử”.
Một lát sau, Nhiếp Thừa Nham còn nói: “Đem lư hương ra ngoài”. Nàng đi ngủ thì cứ đi đi, lại còn kê cái ghế đặt lư hương ở cuối giường hắn tiếp tục đốt, nàng nhất định là cố ý. Nhiếp Thừa Nham nghĩ thầm, tiểu nha đầu này thật ra tính khí chẳng vừa.
“Vâng, chủ tử”.
Lại một lúc sau: “Không cho phép học thuộc nữa”.
Cạnh cửa nhỏ giường kia vang lên âm thanh nhỏ rồi lập tức ngừng, một lát sau Hàn Tiếu lúng túng đáp ứng: “Vâng, chủ tử”.
“Muốn học thuộc liền đi ra ngoài”, thanh âm ẩn ý vẫn chưa chết tâm của nàng khiến hắn ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu. Sau đó nghe được nàng đáp: “Vâng, chủ tử”, rồi rời khỏi căn phòng.
Nhiếp Thừa Nham rốt cuộc không nhịn được nhếch miệng cười, đầu óc nha đầu này thật không giống người thường, học thuộc bài thuốc có cái gì tốt, đáng để nàng nửa đêm không ngủ được chạy ra đi. Hiển nhiên từ lúc hắn bị thương tới nay, chỉ có nàng là người duy nhất khiến hắn vui vẻ lên. Nhiếp Thừa Nham từ từ chìm vào giấc mộng, trước khi ngủ hắn nghĩ ngày mai nên cho nha đầu kia tìm chút phiền toái gì tốt đây?
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong