Đừng Nhắc Em Nhớ Lại
Chương 33
“Bởi vì ông ấy thích mẹ con“.
“Con không biết là ông ấy thích mẹ con“. Tiểu Xán cúi đầu, giọng cũng nhỏ đi: “Ông ấy cũng không thích con“.
Tôi an ủi nó: “Đương nhiên ông ấy thích con rồi“.
“Ông ấy rất ít đến thăm con“. Tiểu Xán rầu rĩ không vui. “Ông ấy cho là con còn nhỏ, có một số việc sẽ không biết. Kỳ thực con biết hết“.
Nghĩ đến dáng vẻ của Tô Duyệt Sinh, thật tình cũng không giống một người cha chút nào, nhưng với một đứa con nít đương nhiên không thể nói vậy, tôi cố gắng an ủi Tiểu Xán: “Con xem lúc con bị thương, ông ấy liền lập tức chạy tới, lúc đó trời mưa rất to, thủy phi cơ không thể cất cánh, ông ấy vẫn mạo hiểm bay đi, nếu không thích con, sao ông ấy lại làm thế“.
Tiểu Xán do dự nhìn tôi. Sau một lúc lâu, nó dùng cánh tay không bị thương kia ôm tôi, gương mặt chính xác đặt vào cổ tôi, nhẹ nhàng nói: “Con nói cho dì nghe một chút về mẹ con nhé, được không?”
“Được.”
Tiểu Xán dừng một chút, nó nói: “Ba con không muốn con nhắc tới với người khác... Kỳ thực mẹ con là người tốt“.
“Dì nghĩ đó là điều hiển nhiên rồi.”
“Con biết chuyện, đều là do ba nói cho con biết, lúc mẹ sinh ra con sức khỏe không được tốt, từ lúc sinh con xong, bà chưa từng được ôm con. Con vốn sinh non, lúc sinh ra cân nặng không tới 3kg(*), phải ở trong phòng ấm 3 tuần...”
(*) Nguyên tác là không tới 6 pound, 1 pound ≈ 454gr, tức không tới 2,7kg nên để 3kg cho chẵn.
“Ba con nói lúc đó ông ấy mỗi ngày đều ở ngoài phòng ấm canh chừng, ông ấy sợ con không sống được, nhưng con vẫn rất dũng cảm, mỗi lần y tá đem bình sữa đến miệng, con vẫn luôn cố gắng ngậm núm cao su, tuy con không có sức, dù cố gắng thế nào cũng bú không được nổi 2 ml, nhưng ba nói, ông ấy nhìn dáng vẻ lúc con nút mãi bình sữa liền cảm thấy, bất kể thế nào, cũng không thể bỏ cuộc. Thời điểm đó khẳng định ông ấy chưa nghĩ đến việc phải làm ba đâu, con cảm thấy ông ấy cho đến bây giờ cũng chưa biết phải làm ba như thế nào mới tốt, nhưng con đã lớn rồi, ông ấy cũng đã quen rồi. Kỳ thực ba con rất đáng thương, mỗi lần đến thăm con, con đều hỏi ông ấy, có bạn gái chưa? Ba tính để ai tới làm mẹ con? Ông ấy luôn nói, bạn gái rất nhiều, nhưng người có thể làm mẹ con, vẫn chưa có“.
“Ông ấy rất ít khi nhắc tới mẹ trước mặt con, có lẽ là sợ con đau lòng. Còn có một lần ông ấy nói với con, mẹ con kỳ thực rất yêu rất yêu con, chỉ là bất đắc dĩ mới phải bỏ con mà đi... Lúc đó con còn nhỏ chưa hiểu lắm, cho đến khi lớn lên, con đã hiểu, kỳ thực mẹ con, nhất định là đã chết lâu rồi...”
Tôi dùng cánh tay ôm Tiểu Xán vào người, thân thể nó ấm áp lại mềm mại, co rúm trong lòng tôi, nó thì thào nói thêm mấy lời trẻ con, giọng càng ngày càng nhỏ, nó nói: “Mẹ nhất định rất yêu con...”
Tôi nhẹ nhàng vỗ ngực nó: “Điều đó là chắc rồi“.
Rồi nó cứ thế im lặng một lúc lâu, tôi vô cùng lo lắng nó sẽ khóc, đối với một đứa nhỏ mà nói, còn có gì đau lòng hơn so với việc không may mất mẹ?
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nó trong chốc lát, cố gắng đổi đề tài, tiện tay chỉ chỉ vào một cái rương lớn hỏi nó: “Trong rương kia là cái gì, sao trông nặng vậy?”
“Là một ít dụng cụ, mỗi khi mùa đông đến phải dùng xẻng để xúc tuyết, nếu tuyết rơi quá lớn, mái nhà có thể sẽ sập“.
Ông trời của tôi ơi!
Tôi lo lắng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, chung quanh một mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng có khối tuyết lớn đọng trên nhánh cây diệp trượt xuống, tối qua còn có một thân cây, bởi vì trên thân chứa quá nhiều tuyết đọng, bị ép tới mức chỗ chạc cây lớn bị gãy, lúc đó một tiếng “rắc” vang lên, khiến chúng tôi giật nảy mình.
Tôi hỏi Tiểu Xán: “Lúc nào thì cần phải dùng xẻng để xúc tuyết trên mái nhà?”
Tiểu Xán nói: “Con không biết, vốn dĩ đều do bảo mẫu tìm công nhân đến xúc“.
Tôi nói với Tiểu Xán: “Chúng ta vẫn nên đi hỏi ba con thì hơn“.
Sự thật là, Tô Duyệt Sinh cũng không biết chuyện nên xúc tuyết trên mái nhà, nhưng chúng tôi vừa hỏi, cũng là đã nhắc nhở anh ta. Nếu không xúc tuyết trên mái nhà sẽ rất nguy hiểm, mà hiện giờ đường giao thông bị chặn, lúc này đi đâu tìm công nhân đến xúc tuyết đây?
“Để tôi làm.”
Tôi hoảng sợ nói: “Đây không phải chuyện đùa“.
Anh ta thản nhiên nói: “Cũng đâu thể để một cô gái và một đứa con nít làm loại chuyện này“.
Á, tuy anh ta ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc đến nhìn tôi, nhưng tôi vẫn bị anh ta làm cho nghẹn giọng.
Tôi ngập ngừng một lát mới nói: “Nhưng anh cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ, vậy...”
Anh ta chặn ngang lời tôi: “Tôi đã từng leo núi tuyết“.
Nhưng leo núi tuyết với trèo lên mái nhà xúc tuyết, nói thế nào cũng là hai chuyện khác nhau. Có điều ở trong phòng anh ta là người định đoạt, tôi và Tiểu Xán dù có lo lắng cũng chỉ có thể giúp anh ta lục tung tìm áo chống lạnh, tìm dây bảo hiểm.
Thừa dịp trời chiều tuyết rơi ít, Tô Duyệt Sinh nhảy ra từ lối cửa sổ trên lầu, chúng tôi cột sợi dây bảo hiểm móc vào cửa sổ, lại lo lắng cột thêm một sợi dây khác vào chân bàn, trên mái nhà tuyết rơi rất dày, cái gì cũng không thấy rõ, anh ta phải nỗ lực một lúc mới đứng vững, sau đó xúc từng khối tuyết lớn đổ lên nóc nhà bên cạnh.
Từng khối từng khối tuyết lớn theo nóc nhà trượt xuống dưới, phát ra âm thanh nặng nề. Bởi vì trên mái nhà độ ấm cao hơn một chút, khiến tôi và Tiểu Xán thiếu chút nói không ra lời.
“Đem dụng cụ đục băng đến đây, dưới tầng hầm ấy“.
Tôi bảo Tiểu Xán đợi ở trên lầu, bản thân thở phì phò chạy vội xuống tầng hầm, rất nhanh lại vụt xuất hiện lần nữa, đưa cây đục băng cho Tô Duyệt Sinh.
Anh ta nói: “Băng nặng nhất, có lẽ đục nó rơi xuống thì tương đối an toàn“.
Tôi đề nghị: “Hay là lấy nước sôi tưới lên?”
Anh ta thế mới ngẩng đầu liếc tôi một cái nói: “Nước sôi lập tức sẽ kết băng thêm lần nữa“.
Tuy không có mắng tôi ngu, nhưng tôi cũng thấy xấu hổ. Lúc này tuyết lại rơi lớn thêm, từng bông tuyết trắng đọng trên mũ của anh ta, bám cả trên mặt, anh ta thở ra khí trắng ngưng tụ thành sương, trên khẩu trang kết tụ một vòng băng. Tiểu Xán dựa vào cửa sổ, vẫy vẫy tay với anh ta: “Hi! Lovely Santa Claus“.
Tôi cũng thấy rất giống, bất quá tôi không dám cười, vẻ mặt giả vờ như không biết từ đó nghĩa là gì, Tô Duyệt Sinh khó có lúc tâm tình tốt: “Đưa vớ ra đây, ta tặng quà cho các ngươi“.
Tôi còn chưa phản ứng kịp, Tiểu Xán đã nhanh chóng cởi phăng đôi vớ của chính nó, đưa tới cửa sổ, cao hứng ồn ào: “Present!”
Tô Duyệt Sinh lấy chiếc vớ, không biết nhét cái gì vào trong, Tiểu Xán bị kích động chạy bên này né bên kia nhìn nhìn, có lẽ Tô Duyệt Sinh thấy tôi cười hì hì bên cửa sổ, vì thế hỏi tôi: “Cô muốn không?”
“A?”
Anh ta nhíu mi nói: “Không cần thì thôi“.
“Muốn muốn!” Khó được Tô Duyệt Sinh khẳng khái như vậy, mặc kệ anh ta đưa cái gì, tôi đều tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh(*). Tôi vô cùng hồi hợp kéo chiếc vớ ra, duỗi thẳng cánh tay chuyển ra ngoài, ai biết vừa vặn có một trận gió tuyết thổi qua, cuốn chiếc tất đi thật xa.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái đâm ra lo sợ.
“Đừng nhặt!” Tôi thấy chiếc tất rơi trên mái nhà, vội vàng ngăn cản Tô Duyệt Sinh, hiện giờ trên mái nhà đều là băng, rất trơn trượt. Anh ta nhìn nhìn chiếc tất kia, vươn xẻng tới gạt gạt, nhưng khoảng cách quá xa với không tới, Tô Duyệt Sinh cẩn thận di chuyển về phía trước một bước, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi họng luôn rồi: “Đừng nhặt mà!”
Trên mái nhà độ dốc lớn như vậy, còn tất cả đều là tuyết, lỡ như anh ta trượt chân xuống thì biết làm sao?
Kết quả không đợi tôi nói tiếng rơi xuống đất, chỉ nghe “Sạt” một tiếng, ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, tôi sợ tới mức hét ầm lên, Tiểu Xán cũng nhào tới, tôi vội vã che mắt nó, bản thân thì cố kiễng chân ra ngoài nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra là cái xẻng bị rơi.
Tô Duyệt Sinh vịn vào ống khói, đang vững vàng đứng đó, thấy tôi và Tiểu Xán ngây người như phỗng, vì thế nói: “Xuống nhặt đi!”
Tôi sợ bên ngoài trời lạnh, vì thể để Tiểu Xán lại trên lầu, tự mình xuống dưới thay bộ áo chống lạnh, mang đổi ủng đi trên đất tuyết vào, bên ngoài rất lạnh, ngay cả khi tôi đã ăn mặc như một khối cầu, mà vừa mở cửa ra vẫn bị gió tuyết thổi run đến lạnh cóng. Rất lạnh, tuyết lại đóng dày, trong sân tất cả mọi chỗ đều khiến người ta bị lún muốn nửa người, mỗi bước chân đi đều khiến tôi phải bỏ ra rất nhiều sức lực, mất một lúc mới tới được chỗ phía dưới mái nhà, tìm được cây xẻng bị rơi xuống vùi sâu trong tuyết.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Tô Duyệt Sinh, anh ta đứng ở chỗ cao, tuyết đọng làm phản quang ánh sáng, làm mắt bị chói đau, có lẽ chê tôi lãng phí nhiều thời gian, anh ta vịn ống khói ngồi xuống, vươn một tay về phía tôi: “Chuyển lên đi!”
Bởi vì mái nhà là cái sườn dốc, cho nên kỳ thực mái hiên cách mặt đất cũng không cao, tôi kiễng mũi chân đẩy chiếc xẻng lên, còn thiếu một chút thôi, nhưng vẫn không với tới, tôi nói: “Tôi mang lên nhé“. Tô Duyệt Sinh lại bước từng bước sang mái nhà bên cạnh, tôi đang tính nói chuyện, đột nhiên một khối tuyết trắng xóa từ trên mái nhà rớt xuống, do phản ứng không kịp, khối tuyết lớn từ trên trời giáng xuống, “Phịch” một cái nện thẳng lên đầu tôi, tuyết vỡ ra bốn phía đổ ập xuống, vô số bông tuyết rơi vào trong cổ, trong giày, lạnh đến rùng mình, tuyết nện xuống làm cả khuôn mặt tôi nóng bừng đau dữ dội, may mắn khối tuyết tuy lớn, nhưng rơi xuống ở khoảng cách không cao, tôi hơi choáng váng, cảm thấy mờ mịt trong vài giây, cúi đầu nhìn lại bản thân cả người đều là tuyết, quả thực như bị té trong đống bột mì. Giọng Tiểu Xán trên mái nhà the thé hô to cái gì đó, tôi cố gắng ngẩng đầu cười với nó.
Đứa nhỏ này, chắc đã bị dọa sợ, tôi còn chưa biết phải làm thế nào, Tô Duyệt Sinh đã nhảy từ trên mái nhà xuống, may mắn dưới đất đều là tuyết, anh ta cũng chỉ đáp xuống nền tuyết thật dày thôi, gần như là lập tức giãy dụa đứng lên, anh ta giữ người tôi hỏi: “Không sao chứ?”
Tuyết rơi nghẹn trong mũi rất đau, tôi cố gắng trả lời: “Không sao, không sao“.
Anh ta mạnh mẽ phủi tuyết trên người tôi, tôi cảm thấy tay anh ta đang dùng lực rất lớn, quả thực đánh đến cả người đều đau, kỳ thực trên người anh ta cũng toàn là tuyết, tôi cũng đưa tay phủi tuyết cho anh ta, vỗ vỗ, đột nhiên mũi cay cay, cũng không biết vì sao, Tô Duyệt Sinh so với tôi cao hơn, hơi thở anh ta phun thẳng lên đỉnh đầu vào trong lòng tôi, anh ta vẫn đang dùng sức vỗ tuyết trên lưng tôi, trên tóc tôi cũng có tuyết đọng, dần dần kết thành băng, anh ta hỏi: “Em khóc cái gì?”
“Không có gì.”
“Không có gì sao lại khóc?” Anh ta rút bao tay ra, ngón tay lạnh như băng nâng mặt tôi lên: “Đừng khóc, đông lại bây giờ“.
Tôi đưa mu bàn tay lên lau lau, gương mặt kỳ thực đã cứng ngắc, tôi chưa từng nghĩ đến Tô Duyệt Sinh sẽ làm ra những chuyện ngạc nhiên động trời như vậy, anh ta nâng mặt tôi lên, hôn thật sâu vào mắt ướt đẫm của tôi.
Kỳ thực nước mắt vốn mặn, tôi cũng không nhận ra rằng mình đã khóc, nhiều năm qua, khóc cũng là một loại vũ khí, còn đối với cười, gặp dịp thì chơi lại rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi quên mất mình còn có trái tim, chẳng sợ vỡ nát, nhưng nó vẫn đợi ở trong lồng ngực tôi, không bỏ đi đâu cả.
Kỳ thực tôi đâu có khóc, nhưng nụ hôn này của anh, còn là vô hạn ôn nhu hôn lên môi tôi, tôi khóc đến thiếu chút nữa là ngừng thở. Cái hôn ôn nhu thế này, quyến luyến thế kia, tựa như tình yêu đầu đời, trong suốt tinh thuần như bông tuyết, đó là một tạo vật xinh đẹp được ông trời ban tặng, chẳng qua đa số mọi người vừa nhìn thấy bông tuyết chớp mắt một cái, nó đã tan mất, nên mọi người mới không biết, bông tuyết trong kính viễn vọng là một kết tinh vô cùng xinh đẹp, mỗi một bông đều khác nhau.
Tình yêu trên thế gian này, mỗi người, mỗi một đoạn tình cảm, đều không ai giống ai, loại tình yêu độc nhất vô nhị này, chỉ thuộc về chính mỗi người trong chúng ta thôi.
Tuyết còn rơi lả tả, anh dùng sức ôm chặt lấy tôi, tôi cũng không cảm thấy lạnh, trời đất cứ như vậy tan biến, trong thế giới trắng xóa, dường như chỉ còn tôi và anh, trước kia xa xăm nay gần gang tấc, mãi đến tận giờ khắc này, tôi mới cảm thấy ấm áp cùng quyến luyến, giờ khắc này thật tốt, nếu thời gian có thể ngừng trôi, tôi nguyện trong chớp mắt này có thể thành đầu bạc.
“Con không biết là ông ấy thích mẹ con“. Tiểu Xán cúi đầu, giọng cũng nhỏ đi: “Ông ấy cũng không thích con“.
Tôi an ủi nó: “Đương nhiên ông ấy thích con rồi“.
“Ông ấy rất ít đến thăm con“. Tiểu Xán rầu rĩ không vui. “Ông ấy cho là con còn nhỏ, có một số việc sẽ không biết. Kỳ thực con biết hết“.
Nghĩ đến dáng vẻ của Tô Duyệt Sinh, thật tình cũng không giống một người cha chút nào, nhưng với một đứa con nít đương nhiên không thể nói vậy, tôi cố gắng an ủi Tiểu Xán: “Con xem lúc con bị thương, ông ấy liền lập tức chạy tới, lúc đó trời mưa rất to, thủy phi cơ không thể cất cánh, ông ấy vẫn mạo hiểm bay đi, nếu không thích con, sao ông ấy lại làm thế“.
Tiểu Xán do dự nhìn tôi. Sau một lúc lâu, nó dùng cánh tay không bị thương kia ôm tôi, gương mặt chính xác đặt vào cổ tôi, nhẹ nhàng nói: “Con nói cho dì nghe một chút về mẹ con nhé, được không?”
“Được.”
Tiểu Xán dừng một chút, nó nói: “Ba con không muốn con nhắc tới với người khác... Kỳ thực mẹ con là người tốt“.
“Dì nghĩ đó là điều hiển nhiên rồi.”
“Con biết chuyện, đều là do ba nói cho con biết, lúc mẹ sinh ra con sức khỏe không được tốt, từ lúc sinh con xong, bà chưa từng được ôm con. Con vốn sinh non, lúc sinh ra cân nặng không tới 3kg(*), phải ở trong phòng ấm 3 tuần...”
(*) Nguyên tác là không tới 6 pound, 1 pound ≈ 454gr, tức không tới 2,7kg nên để 3kg cho chẵn.
“Ba con nói lúc đó ông ấy mỗi ngày đều ở ngoài phòng ấm canh chừng, ông ấy sợ con không sống được, nhưng con vẫn rất dũng cảm, mỗi lần y tá đem bình sữa đến miệng, con vẫn luôn cố gắng ngậm núm cao su, tuy con không có sức, dù cố gắng thế nào cũng bú không được nổi 2 ml, nhưng ba nói, ông ấy nhìn dáng vẻ lúc con nút mãi bình sữa liền cảm thấy, bất kể thế nào, cũng không thể bỏ cuộc. Thời điểm đó khẳng định ông ấy chưa nghĩ đến việc phải làm ba đâu, con cảm thấy ông ấy cho đến bây giờ cũng chưa biết phải làm ba như thế nào mới tốt, nhưng con đã lớn rồi, ông ấy cũng đã quen rồi. Kỳ thực ba con rất đáng thương, mỗi lần đến thăm con, con đều hỏi ông ấy, có bạn gái chưa? Ba tính để ai tới làm mẹ con? Ông ấy luôn nói, bạn gái rất nhiều, nhưng người có thể làm mẹ con, vẫn chưa có“.
“Ông ấy rất ít khi nhắc tới mẹ trước mặt con, có lẽ là sợ con đau lòng. Còn có một lần ông ấy nói với con, mẹ con kỳ thực rất yêu rất yêu con, chỉ là bất đắc dĩ mới phải bỏ con mà đi... Lúc đó con còn nhỏ chưa hiểu lắm, cho đến khi lớn lên, con đã hiểu, kỳ thực mẹ con, nhất định là đã chết lâu rồi...”
Tôi dùng cánh tay ôm Tiểu Xán vào người, thân thể nó ấm áp lại mềm mại, co rúm trong lòng tôi, nó thì thào nói thêm mấy lời trẻ con, giọng càng ngày càng nhỏ, nó nói: “Mẹ nhất định rất yêu con...”
Tôi nhẹ nhàng vỗ ngực nó: “Điều đó là chắc rồi“.
Rồi nó cứ thế im lặng một lúc lâu, tôi vô cùng lo lắng nó sẽ khóc, đối với một đứa nhỏ mà nói, còn có gì đau lòng hơn so với việc không may mất mẹ?
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nó trong chốc lát, cố gắng đổi đề tài, tiện tay chỉ chỉ vào một cái rương lớn hỏi nó: “Trong rương kia là cái gì, sao trông nặng vậy?”
“Là một ít dụng cụ, mỗi khi mùa đông đến phải dùng xẻng để xúc tuyết, nếu tuyết rơi quá lớn, mái nhà có thể sẽ sập“.
Ông trời của tôi ơi!
Tôi lo lắng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, chung quanh một mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng có khối tuyết lớn đọng trên nhánh cây diệp trượt xuống, tối qua còn có một thân cây, bởi vì trên thân chứa quá nhiều tuyết đọng, bị ép tới mức chỗ chạc cây lớn bị gãy, lúc đó một tiếng “rắc” vang lên, khiến chúng tôi giật nảy mình.
Tôi hỏi Tiểu Xán: “Lúc nào thì cần phải dùng xẻng để xúc tuyết trên mái nhà?”
Tiểu Xán nói: “Con không biết, vốn dĩ đều do bảo mẫu tìm công nhân đến xúc“.
Tôi nói với Tiểu Xán: “Chúng ta vẫn nên đi hỏi ba con thì hơn“.
Sự thật là, Tô Duyệt Sinh cũng không biết chuyện nên xúc tuyết trên mái nhà, nhưng chúng tôi vừa hỏi, cũng là đã nhắc nhở anh ta. Nếu không xúc tuyết trên mái nhà sẽ rất nguy hiểm, mà hiện giờ đường giao thông bị chặn, lúc này đi đâu tìm công nhân đến xúc tuyết đây?
“Để tôi làm.”
Tôi hoảng sợ nói: “Đây không phải chuyện đùa“.
Anh ta thản nhiên nói: “Cũng đâu thể để một cô gái và một đứa con nít làm loại chuyện này“.
Á, tuy anh ta ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc đến nhìn tôi, nhưng tôi vẫn bị anh ta làm cho nghẹn giọng.
Tôi ngập ngừng một lát mới nói: “Nhưng anh cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ, vậy...”
Anh ta chặn ngang lời tôi: “Tôi đã từng leo núi tuyết“.
Nhưng leo núi tuyết với trèo lên mái nhà xúc tuyết, nói thế nào cũng là hai chuyện khác nhau. Có điều ở trong phòng anh ta là người định đoạt, tôi và Tiểu Xán dù có lo lắng cũng chỉ có thể giúp anh ta lục tung tìm áo chống lạnh, tìm dây bảo hiểm.
Thừa dịp trời chiều tuyết rơi ít, Tô Duyệt Sinh nhảy ra từ lối cửa sổ trên lầu, chúng tôi cột sợi dây bảo hiểm móc vào cửa sổ, lại lo lắng cột thêm một sợi dây khác vào chân bàn, trên mái nhà tuyết rơi rất dày, cái gì cũng không thấy rõ, anh ta phải nỗ lực một lúc mới đứng vững, sau đó xúc từng khối tuyết lớn đổ lên nóc nhà bên cạnh.
Từng khối từng khối tuyết lớn theo nóc nhà trượt xuống dưới, phát ra âm thanh nặng nề. Bởi vì trên mái nhà độ ấm cao hơn một chút, khiến tôi và Tiểu Xán thiếu chút nói không ra lời.
“Đem dụng cụ đục băng đến đây, dưới tầng hầm ấy“.
Tôi bảo Tiểu Xán đợi ở trên lầu, bản thân thở phì phò chạy vội xuống tầng hầm, rất nhanh lại vụt xuất hiện lần nữa, đưa cây đục băng cho Tô Duyệt Sinh.
Anh ta nói: “Băng nặng nhất, có lẽ đục nó rơi xuống thì tương đối an toàn“.
Tôi đề nghị: “Hay là lấy nước sôi tưới lên?”
Anh ta thế mới ngẩng đầu liếc tôi một cái nói: “Nước sôi lập tức sẽ kết băng thêm lần nữa“.
Tuy không có mắng tôi ngu, nhưng tôi cũng thấy xấu hổ. Lúc này tuyết lại rơi lớn thêm, từng bông tuyết trắng đọng trên mũ của anh ta, bám cả trên mặt, anh ta thở ra khí trắng ngưng tụ thành sương, trên khẩu trang kết tụ một vòng băng. Tiểu Xán dựa vào cửa sổ, vẫy vẫy tay với anh ta: “Hi! Lovely Santa Claus“.
Tôi cũng thấy rất giống, bất quá tôi không dám cười, vẻ mặt giả vờ như không biết từ đó nghĩa là gì, Tô Duyệt Sinh khó có lúc tâm tình tốt: “Đưa vớ ra đây, ta tặng quà cho các ngươi“.
Tôi còn chưa phản ứng kịp, Tiểu Xán đã nhanh chóng cởi phăng đôi vớ của chính nó, đưa tới cửa sổ, cao hứng ồn ào: “Present!”
Tô Duyệt Sinh lấy chiếc vớ, không biết nhét cái gì vào trong, Tiểu Xán bị kích động chạy bên này né bên kia nhìn nhìn, có lẽ Tô Duyệt Sinh thấy tôi cười hì hì bên cửa sổ, vì thế hỏi tôi: “Cô muốn không?”
“A?”
Anh ta nhíu mi nói: “Không cần thì thôi“.
“Muốn muốn!” Khó được Tô Duyệt Sinh khẳng khái như vậy, mặc kệ anh ta đưa cái gì, tôi đều tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh(*). Tôi vô cùng hồi hợp kéo chiếc vớ ra, duỗi thẳng cánh tay chuyển ra ngoài, ai biết vừa vặn có một trận gió tuyết thổi qua, cuốn chiếc tất đi thật xa.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái đâm ra lo sợ.
“Đừng nhặt!” Tôi thấy chiếc tất rơi trên mái nhà, vội vàng ngăn cản Tô Duyệt Sinh, hiện giờ trên mái nhà đều là băng, rất trơn trượt. Anh ta nhìn nhìn chiếc tất kia, vươn xẻng tới gạt gạt, nhưng khoảng cách quá xa với không tới, Tô Duyệt Sinh cẩn thận di chuyển về phía trước một bước, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi họng luôn rồi: “Đừng nhặt mà!”
Trên mái nhà độ dốc lớn như vậy, còn tất cả đều là tuyết, lỡ như anh ta trượt chân xuống thì biết làm sao?
Kết quả không đợi tôi nói tiếng rơi xuống đất, chỉ nghe “Sạt” một tiếng, ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, tôi sợ tới mức hét ầm lên, Tiểu Xán cũng nhào tới, tôi vội vã che mắt nó, bản thân thì cố kiễng chân ra ngoài nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra là cái xẻng bị rơi.
Tô Duyệt Sinh vịn vào ống khói, đang vững vàng đứng đó, thấy tôi và Tiểu Xán ngây người như phỗng, vì thế nói: “Xuống nhặt đi!”
Tôi sợ bên ngoài trời lạnh, vì thể để Tiểu Xán lại trên lầu, tự mình xuống dưới thay bộ áo chống lạnh, mang đổi ủng đi trên đất tuyết vào, bên ngoài rất lạnh, ngay cả khi tôi đã ăn mặc như một khối cầu, mà vừa mở cửa ra vẫn bị gió tuyết thổi run đến lạnh cóng. Rất lạnh, tuyết lại đóng dày, trong sân tất cả mọi chỗ đều khiến người ta bị lún muốn nửa người, mỗi bước chân đi đều khiến tôi phải bỏ ra rất nhiều sức lực, mất một lúc mới tới được chỗ phía dưới mái nhà, tìm được cây xẻng bị rơi xuống vùi sâu trong tuyết.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Tô Duyệt Sinh, anh ta đứng ở chỗ cao, tuyết đọng làm phản quang ánh sáng, làm mắt bị chói đau, có lẽ chê tôi lãng phí nhiều thời gian, anh ta vịn ống khói ngồi xuống, vươn một tay về phía tôi: “Chuyển lên đi!”
Bởi vì mái nhà là cái sườn dốc, cho nên kỳ thực mái hiên cách mặt đất cũng không cao, tôi kiễng mũi chân đẩy chiếc xẻng lên, còn thiếu một chút thôi, nhưng vẫn không với tới, tôi nói: “Tôi mang lên nhé“. Tô Duyệt Sinh lại bước từng bước sang mái nhà bên cạnh, tôi đang tính nói chuyện, đột nhiên một khối tuyết trắng xóa từ trên mái nhà rớt xuống, do phản ứng không kịp, khối tuyết lớn từ trên trời giáng xuống, “Phịch” một cái nện thẳng lên đầu tôi, tuyết vỡ ra bốn phía đổ ập xuống, vô số bông tuyết rơi vào trong cổ, trong giày, lạnh đến rùng mình, tuyết nện xuống làm cả khuôn mặt tôi nóng bừng đau dữ dội, may mắn khối tuyết tuy lớn, nhưng rơi xuống ở khoảng cách không cao, tôi hơi choáng váng, cảm thấy mờ mịt trong vài giây, cúi đầu nhìn lại bản thân cả người đều là tuyết, quả thực như bị té trong đống bột mì. Giọng Tiểu Xán trên mái nhà the thé hô to cái gì đó, tôi cố gắng ngẩng đầu cười với nó.
Đứa nhỏ này, chắc đã bị dọa sợ, tôi còn chưa biết phải làm thế nào, Tô Duyệt Sinh đã nhảy từ trên mái nhà xuống, may mắn dưới đất đều là tuyết, anh ta cũng chỉ đáp xuống nền tuyết thật dày thôi, gần như là lập tức giãy dụa đứng lên, anh ta giữ người tôi hỏi: “Không sao chứ?”
Tuyết rơi nghẹn trong mũi rất đau, tôi cố gắng trả lời: “Không sao, không sao“.
Anh ta mạnh mẽ phủi tuyết trên người tôi, tôi cảm thấy tay anh ta đang dùng lực rất lớn, quả thực đánh đến cả người đều đau, kỳ thực trên người anh ta cũng toàn là tuyết, tôi cũng đưa tay phủi tuyết cho anh ta, vỗ vỗ, đột nhiên mũi cay cay, cũng không biết vì sao, Tô Duyệt Sinh so với tôi cao hơn, hơi thở anh ta phun thẳng lên đỉnh đầu vào trong lòng tôi, anh ta vẫn đang dùng sức vỗ tuyết trên lưng tôi, trên tóc tôi cũng có tuyết đọng, dần dần kết thành băng, anh ta hỏi: “Em khóc cái gì?”
“Không có gì.”
“Không có gì sao lại khóc?” Anh ta rút bao tay ra, ngón tay lạnh như băng nâng mặt tôi lên: “Đừng khóc, đông lại bây giờ“.
Tôi đưa mu bàn tay lên lau lau, gương mặt kỳ thực đã cứng ngắc, tôi chưa từng nghĩ đến Tô Duyệt Sinh sẽ làm ra những chuyện ngạc nhiên động trời như vậy, anh ta nâng mặt tôi lên, hôn thật sâu vào mắt ướt đẫm của tôi.
Kỳ thực nước mắt vốn mặn, tôi cũng không nhận ra rằng mình đã khóc, nhiều năm qua, khóc cũng là một loại vũ khí, còn đối với cười, gặp dịp thì chơi lại rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi quên mất mình còn có trái tim, chẳng sợ vỡ nát, nhưng nó vẫn đợi ở trong lồng ngực tôi, không bỏ đi đâu cả.
Kỳ thực tôi đâu có khóc, nhưng nụ hôn này của anh, còn là vô hạn ôn nhu hôn lên môi tôi, tôi khóc đến thiếu chút nữa là ngừng thở. Cái hôn ôn nhu thế này, quyến luyến thế kia, tựa như tình yêu đầu đời, trong suốt tinh thuần như bông tuyết, đó là một tạo vật xinh đẹp được ông trời ban tặng, chẳng qua đa số mọi người vừa nhìn thấy bông tuyết chớp mắt một cái, nó đã tan mất, nên mọi người mới không biết, bông tuyết trong kính viễn vọng là một kết tinh vô cùng xinh đẹp, mỗi một bông đều khác nhau.
Tình yêu trên thế gian này, mỗi người, mỗi một đoạn tình cảm, đều không ai giống ai, loại tình yêu độc nhất vô nhị này, chỉ thuộc về chính mỗi người trong chúng ta thôi.
Tuyết còn rơi lả tả, anh dùng sức ôm chặt lấy tôi, tôi cũng không cảm thấy lạnh, trời đất cứ như vậy tan biến, trong thế giới trắng xóa, dường như chỉ còn tôi và anh, trước kia xa xăm nay gần gang tấc, mãi đến tận giờ khắc này, tôi mới cảm thấy ấm áp cùng quyến luyến, giờ khắc này thật tốt, nếu thời gian có thể ngừng trôi, tôi nguyện trong chớp mắt này có thể thành đầu bạc.
Tác giả :
Phỉ Ngã Tư Tồn