Dung Ngữ Thư Niên
Chương 20: Cúng mộ
Cuối cùng ta vẫn không đưa Ngụy An trở về.
Dĩ nhiên không phải ta không muốn cho Quách phu nhân biết trong phòng có vàng, mà là nghe lời Ngụy An nói lúc sau, mắt phải của ta nhảy một chút. Nhũ mẫu đã từng nói với ta, mắt trái nhảy là tai họa, mắt phải nhảy là tiền tài, cho nên ta giữ Ngụy An lại.
Ta tự viết một phong thư, báo cáo cho Quách phu nhân chuyện Ngụy An theo ta đi Hoài Nam. Chuyện này che lấp phiền toái, ta viết trong thư, Ngụy An nhớ nhung huynh trưởng đến sốt ruột, tự tiện trốn đi, bị ta bắt gặp trên đường. Nhưng lúc này đã đến địa giới Ung Châu, hộ vệ vốn không nhiều lắm, nhân thủ phải chia ra chỉ sợ không hộ vệ chu đáo, cho nên trước để Ngụy An theo ta đi Hoài Nam giỗ tổ, sau sẽ cùng nhau trở về.
Chuyện này trễ nải không được, sau khi viết xong, ta để một binh lính lập tức mang thư về Ung Đô.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, không còn xe trống, Ngụy An công khai ngồi trên xe chở đồ cúng, dọc theo đường đi, trong tay loay hoay vài món đồ gỗ nhỏ.
Phó thị khởi nghiệp ở Hoài Nam, nhưng từ hai trăm năm trước, bổn gia Phó thị đã rời đến Trường An, ở Hoài Nam chỉ còn Từ đường và phần mộ tổ tiên. Trước kia ở Trường An, hàng năm phụ thân đều đưa chúng ta và tộc nhân về Hoài Nam giỗ tổ, hương khói lượn lờ, cổ nhạc ồn ào náo động, các gia đình dâng đồ cúng có thể bày từ Từ đường ra đến cửa lớn.
Hoài Nam là đất giàu có đông đúc, trong loạn thế, là miếng thịt béo trong mắt kẻ có dã tâm. Khi Hà Quỳ phò tiểu Đế đến Lạc Dương, hắn từng dung tung quân sĩ đến Hoài Nam cướp bóc, sau đó, Đàm Hi, Đổng Khuông đã từng đại chiến ở chỗ này, cộng thêm các tuyến đường bị chúng cướp bóc, mấy năm gần đây, thành trì vùng này đã bị hủy hết.
Năm ngoái, Ngụy Giác một đường đánh lui Đổng Khuông, thu Hoài Nam về tay mình. Nhưng nơi này tiếp giáp với Hoài Dương – địa phận của Ngô Chương, rừng cây rậm rạp, có nhiều nhóm binh lính lẻ tẻ.
Tổ tiên Phó thị ở Thụy Ấp, là một thành trì nhỏ, trong chiến loạn trở thành một mảnh đổ nát thê lương.
Khi ta về tới, cỏ hoang thành bụi, một mảnh tĩnh mịch.
Ngoài dự liệu của ta, trong nơi phế tích này, nhà cũ phó thị côi cút mà đứng. Ta giật mình đi tới, chỉ thấy dấu vết tường trắng bị lửa thiêu đốt, nhưng rõ ràng đã được người khác sửa chữa qua, nóc phòng và xà ngang vẫn mới.
Đi vào chính đường, bên trong có mười mấy bài vị, một hàng đầu tiên là bài vị mới làm, phía trên khắc tên phụ thân và các các huynh trưởng.
Ta nhìn chằm chằm tên họ quen thuộc, nước mắt rơi không báo trước.
Những người thân thuộc, giống như minh châu sáng ngời, họ vẫn sống trong lòng ta.
Mấy năm qua, ta cố gắng quên lãng cuộc sống làm cho ta đau đớn thở không nổi, thật giống như bọn họ chỉ đi về một nơi rất xa, thật giống như bọn họ có thể trở lại.
Nhưng khi nhìn tên bọn họ rõ ràng khắc trên bài vị, lòng ta giống như bị dao găm khoét một lỗ, ta hiểu, bọn họ sẽ không bao giờ trở về nữa.
Ta khóc lớn.
Thiên tai nhân họa, thành thị ngày xưa náo nhiệt biến thành hoang dã, gió thổi qua, chỉ có vài con quạ đen trên cây.
Quân lính bận rộn, người thì sắp xếp đồ cúng, người thì quét dọn cổng và sân, quân Tào dẫn đầu lớn tiếng gọi người đến phụ cận tìm củi và bếp lò.
Ta ngồi ở ngoài sân, nhìn trời chiều nơi xa, trong lòng không rõ thê lương hay bi thương.
Ta nhớ đến tình cảnh lúc tiễn đưa phụ huynh.
Khi đó, ta đây vẫn cao ngạo, trời đất có sụp cũng không chịu thua, ngày đó rất lạnh, ta đốt giấy để tang, vừa khóc vừa lớn tiếng hát, lúc cuối, phụ thân đột nhiên nở nụ cười.
“A Dung!” Ông lớn tiếng gọi ta, “Đừng khóc! Sống sót!”
….
“Phu nhân…” Bên tai ta truyền đến thanh âm nghẹn ngào của A Nguyên, quay đầu lại, nàng lau khóe mắt, hỏi ta, “Tối nay ngủ lại chỗ này sao?”
“Ừ.” Ta đáp. Không ngủ lại nơi này còn có thể ngủ ở đâu, lúc đến đã thấy, trong vòng trăm dặm không một bóng người.
A Nguyên gật đầu, xoay người bước đi.
Ta hít sâu, xoa xoa mắt. Khóc xong, trong lòng nhẹ đi không ít, nhưng có một việc ta vẫn nghi ngờ.
Phó thị còn vẻn vẹn mình ta, nơi này mới sửa sang lại.
Là ai?
Ngụy An từ khi tới nơi này, vẫn lặng yên đợi một bên, ta cơ hồ đã quên hắn.
Khi ta tìm được hắn, hắn đang ngồi lục lọi ở một đống gạch vụn.
“Tứ thúc tìm cái gì?” Ta hỏi.
Hắn ngẩng đầu, đáp: “Tìm chút gỗ vụn.”
Ta liếc ngang hông hắn có một túi nặng trịch, lộ ra mấy khúc gỗ cao thấp không đều, chắc đó là mấy cái đục.
Trốn nhà đi cũng không quên mang theo những thứ này, Ngụy An thật là quái nhân.
“Đây là nhà tổ tiên của Trưởng tẩu?” Bỗng nhiên Ngụy An hỏi.
“Đúng vậy.” Ta nói, ra vẻ nhẹ nhàng, “Tứ thúc cảm thấy thế nào?”
Ngụy An liếc mắt nhìn ta, ta vừa khóc đến sưng đỏ, mắt hắn dừng lại chốc lát.
“Không tệ.” Ngụy An nghĩ một đằng, nói một nẻo, sau đó bổ sung, “Phụ thân cũng có nhà cũ ở Hà Tây, nhưng náo nhiệt hơn nơi này.”
Ta lặng yên một chút, nói: “Nơi này lúc trước rất náo nhiệt.” Lời này nói chỉ thêm thương cảm, ta nói với hắn, “Sắp dùng bữa, Tứ thúc chớ đi xa.” Dứt lời, xoay người tránh đi.
Khi trở lại nhà cũ, quân Tào tới tìm ta.
Thoạt nhìn hắn có chút lo lắng: “Phu nhân, tối nay ngủ lại chỗ này phải cẩn thận một chút.”
“Làm sao?” Ta kinh ngạc.
“Nơi này cường đạo thường lui tới, lúc vừa đến, ta đã thấy có bóng người thăm dò ở rừng cây, chỉ sợ là mật thám của kẻ xấu.”
Ta trầm ngâm, nghe hắn nói vậy, có chút lo lắng. Nhưng những quân lính này đều do một tay Ngụy Đàm rèn luyện, phục sức trên người chính là binh mã triều đình, đám ô hợp muốn tới cướp bóc cùng phải nghĩ kỹ.
“Biết rồi.” Ta nói với quân Tào.
Chúng ta lo lắng quá độ, qua một đêm không phát sinh chuyện gì.
Nhà cũ mặc dù đã bị hủy, nhưng gọn gàng, ít nhất tiền đường và hai gian hai bên vẫn còn cửa. Ta và A Nguyên ở gian bên trái, Ngụy An ở gian bên phải, tiền đường để cho quân lính nghỉ ngơi.
Buổi sáng, lấy nước từ giếng súc miệng rửa mặt xong xuôi, ăn vài thứ, chúng ta lên đường về Ung Châu.
“Ra ngoài vài ngày trở về, Tứ thúc cảm thấy thú vị không?” Trước khi lên xe, ta hỏi Ngụy An.
Hăn trầm mặc, nói: “Đệ nghe nói huynh trưởng ở Dự Châu.”
Ta ngẩn người, biết người hắn nói chính là Ngụy Đàm.
“Tứ thúc muốn đi Dự Châu?” Ta hỏi.
“Phải.” Ngụy An gật đầu.
“Xa quá, không đi.” Ta cười cười, xoay người tránh đi.
Trên đường về yên tĩnh, ta nhìn ruộng hoang bên đường, nhớ lại lúc trước cảnh sắc đồng ruộng vui vẻ, hồi lâu không nói chuyện.
Mặc dù hoang vu nhưng cây cối nơi này càng thêm tươi tốt, thỉnh thoảng có khe nước vờn quanh, trời cao trong xanh.
Vừa tiến đến gần rừng cây, quân Tào bỗng lệnh xe ngựa dừng lại.
“Sao thế?” Ta cảm giác khác lạ, cách rèm hỏi.
Quân Tào không trả lời, nhìn chằm chằm phía trước, tay giữ chuôi đao.
Đột nhiên, một mũi tên từ trong rừng bắn ra, quá xa, không trúng người nào, nhưng mọi người lập tức bị hù dọa.
“Hộ vệ phu nhân, công tử!” Quân Tào hét lớn rút đao.
Quân lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức dàn trận ngăn cản. Phu xe lập tức quay đầu ngựa, thối lui về phía sau.
Tên không ngừng bay ra, ta nghe được thanh âm hô hào lỗ mãng, cách mành trúc có thể thấy thấy ảnh chạy qua chạy lại trên đường.. Nhìn ra được toàn bộ là đạo tặc, binh lính mặc dù ít, vừa chặn vừa lui, đâu vào đấy.
A Nguyên nắm chặt tay ta, khuôn mặt hoảng sợ.
Ta đang muốn an ủi nàng không cần sợ, lại nghe một trận thanh âm hô hào bên đường, nhìn lại, trong lòng kêu một tiếng “Không tốt”. Chỉ thấy một đám người vọt ra từ đống cỏ bên đường, trong tay cầm đao sáng loáng.
Mắt thấy thế, quân Tào hét lớn: “Phu nhân, công tử đi mau!”
Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, phu xe ra sức đánh xe, kéo theo ta và A Nguyên.
“Tứ thúc!” Ta không biết xe của Ngụy An có theo kịp không, gấp gáp hô to.
Không người nào trả lời, nhưng tiếng reo hò và tiếng đao va chạm không ngừng truyền đến, đột nhiên, ngựa hí một tiếng, thoáng chốc thiên địa điên đảo, buồng xe của ta và A Nguyên lật úp, đụng vào vách núi, một trận quay cuồng.
Phía ngoài hò hét sôi sùng sục, tựa hồ lại có thêm một nhóm người nữa, tiếng kêu thảm thiết không dứt. A Nguyên ôm ta phát run, ta cũng vậy, đầu óc trắng xanh.
“… Tướng quân!” Ta nghe có người gọi.
“Xem phía trước thương vong bao nhiêu, giặc cùng đường chớ đuổi!” Một thanh âm vang lên.
Giọng nói không cao không thấp, vào tới lỗ tai ta, tâm thần ta chấn động, giống như sét đánh ngang tai.
Mành xe bị vén lên, một thân ảnh xuất hiện trước mặt, chói mắt nhưng vẫn tuấn tú như cũ.
“A Dung! Có sao không?” Bùi Tiềm một tay đỡ lấy ta, thần sắc khẩn trương mà ân cần.
Dĩ nhiên không phải ta không muốn cho Quách phu nhân biết trong phòng có vàng, mà là nghe lời Ngụy An nói lúc sau, mắt phải của ta nhảy một chút. Nhũ mẫu đã từng nói với ta, mắt trái nhảy là tai họa, mắt phải nhảy là tiền tài, cho nên ta giữ Ngụy An lại.
Ta tự viết một phong thư, báo cáo cho Quách phu nhân chuyện Ngụy An theo ta đi Hoài Nam. Chuyện này che lấp phiền toái, ta viết trong thư, Ngụy An nhớ nhung huynh trưởng đến sốt ruột, tự tiện trốn đi, bị ta bắt gặp trên đường. Nhưng lúc này đã đến địa giới Ung Châu, hộ vệ vốn không nhiều lắm, nhân thủ phải chia ra chỉ sợ không hộ vệ chu đáo, cho nên trước để Ngụy An theo ta đi Hoài Nam giỗ tổ, sau sẽ cùng nhau trở về.
Chuyện này trễ nải không được, sau khi viết xong, ta để một binh lính lập tức mang thư về Ung Đô.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, không còn xe trống, Ngụy An công khai ngồi trên xe chở đồ cúng, dọc theo đường đi, trong tay loay hoay vài món đồ gỗ nhỏ.
Phó thị khởi nghiệp ở Hoài Nam, nhưng từ hai trăm năm trước, bổn gia Phó thị đã rời đến Trường An, ở Hoài Nam chỉ còn Từ đường và phần mộ tổ tiên. Trước kia ở Trường An, hàng năm phụ thân đều đưa chúng ta và tộc nhân về Hoài Nam giỗ tổ, hương khói lượn lờ, cổ nhạc ồn ào náo động, các gia đình dâng đồ cúng có thể bày từ Từ đường ra đến cửa lớn.
Hoài Nam là đất giàu có đông đúc, trong loạn thế, là miếng thịt béo trong mắt kẻ có dã tâm. Khi Hà Quỳ phò tiểu Đế đến Lạc Dương, hắn từng dung tung quân sĩ đến Hoài Nam cướp bóc, sau đó, Đàm Hi, Đổng Khuông đã từng đại chiến ở chỗ này, cộng thêm các tuyến đường bị chúng cướp bóc, mấy năm gần đây, thành trì vùng này đã bị hủy hết.
Năm ngoái, Ngụy Giác một đường đánh lui Đổng Khuông, thu Hoài Nam về tay mình. Nhưng nơi này tiếp giáp với Hoài Dương – địa phận của Ngô Chương, rừng cây rậm rạp, có nhiều nhóm binh lính lẻ tẻ.
Tổ tiên Phó thị ở Thụy Ấp, là một thành trì nhỏ, trong chiến loạn trở thành một mảnh đổ nát thê lương.
Khi ta về tới, cỏ hoang thành bụi, một mảnh tĩnh mịch.
Ngoài dự liệu của ta, trong nơi phế tích này, nhà cũ phó thị côi cút mà đứng. Ta giật mình đi tới, chỉ thấy dấu vết tường trắng bị lửa thiêu đốt, nhưng rõ ràng đã được người khác sửa chữa qua, nóc phòng và xà ngang vẫn mới.
Đi vào chính đường, bên trong có mười mấy bài vị, một hàng đầu tiên là bài vị mới làm, phía trên khắc tên phụ thân và các các huynh trưởng.
Ta nhìn chằm chằm tên họ quen thuộc, nước mắt rơi không báo trước.
Những người thân thuộc, giống như minh châu sáng ngời, họ vẫn sống trong lòng ta.
Mấy năm qua, ta cố gắng quên lãng cuộc sống làm cho ta đau đớn thở không nổi, thật giống như bọn họ chỉ đi về một nơi rất xa, thật giống như bọn họ có thể trở lại.
Nhưng khi nhìn tên bọn họ rõ ràng khắc trên bài vị, lòng ta giống như bị dao găm khoét một lỗ, ta hiểu, bọn họ sẽ không bao giờ trở về nữa.
Ta khóc lớn.
Thiên tai nhân họa, thành thị ngày xưa náo nhiệt biến thành hoang dã, gió thổi qua, chỉ có vài con quạ đen trên cây.
Quân lính bận rộn, người thì sắp xếp đồ cúng, người thì quét dọn cổng và sân, quân Tào dẫn đầu lớn tiếng gọi người đến phụ cận tìm củi và bếp lò.
Ta ngồi ở ngoài sân, nhìn trời chiều nơi xa, trong lòng không rõ thê lương hay bi thương.
Ta nhớ đến tình cảnh lúc tiễn đưa phụ huynh.
Khi đó, ta đây vẫn cao ngạo, trời đất có sụp cũng không chịu thua, ngày đó rất lạnh, ta đốt giấy để tang, vừa khóc vừa lớn tiếng hát, lúc cuối, phụ thân đột nhiên nở nụ cười.
“A Dung!” Ông lớn tiếng gọi ta, “Đừng khóc! Sống sót!”
….
“Phu nhân…” Bên tai ta truyền đến thanh âm nghẹn ngào của A Nguyên, quay đầu lại, nàng lau khóe mắt, hỏi ta, “Tối nay ngủ lại chỗ này sao?”
“Ừ.” Ta đáp. Không ngủ lại nơi này còn có thể ngủ ở đâu, lúc đến đã thấy, trong vòng trăm dặm không một bóng người.
A Nguyên gật đầu, xoay người bước đi.
Ta hít sâu, xoa xoa mắt. Khóc xong, trong lòng nhẹ đi không ít, nhưng có một việc ta vẫn nghi ngờ.
Phó thị còn vẻn vẹn mình ta, nơi này mới sửa sang lại.
Là ai?
Ngụy An từ khi tới nơi này, vẫn lặng yên đợi một bên, ta cơ hồ đã quên hắn.
Khi ta tìm được hắn, hắn đang ngồi lục lọi ở một đống gạch vụn.
“Tứ thúc tìm cái gì?” Ta hỏi.
Hắn ngẩng đầu, đáp: “Tìm chút gỗ vụn.”
Ta liếc ngang hông hắn có một túi nặng trịch, lộ ra mấy khúc gỗ cao thấp không đều, chắc đó là mấy cái đục.
Trốn nhà đi cũng không quên mang theo những thứ này, Ngụy An thật là quái nhân.
“Đây là nhà tổ tiên của Trưởng tẩu?” Bỗng nhiên Ngụy An hỏi.
“Đúng vậy.” Ta nói, ra vẻ nhẹ nhàng, “Tứ thúc cảm thấy thế nào?”
Ngụy An liếc mắt nhìn ta, ta vừa khóc đến sưng đỏ, mắt hắn dừng lại chốc lát.
“Không tệ.” Ngụy An nghĩ một đằng, nói một nẻo, sau đó bổ sung, “Phụ thân cũng có nhà cũ ở Hà Tây, nhưng náo nhiệt hơn nơi này.”
Ta lặng yên một chút, nói: “Nơi này lúc trước rất náo nhiệt.” Lời này nói chỉ thêm thương cảm, ta nói với hắn, “Sắp dùng bữa, Tứ thúc chớ đi xa.” Dứt lời, xoay người tránh đi.
Khi trở lại nhà cũ, quân Tào tới tìm ta.
Thoạt nhìn hắn có chút lo lắng: “Phu nhân, tối nay ngủ lại chỗ này phải cẩn thận một chút.”
“Làm sao?” Ta kinh ngạc.
“Nơi này cường đạo thường lui tới, lúc vừa đến, ta đã thấy có bóng người thăm dò ở rừng cây, chỉ sợ là mật thám của kẻ xấu.”
Ta trầm ngâm, nghe hắn nói vậy, có chút lo lắng. Nhưng những quân lính này đều do một tay Ngụy Đàm rèn luyện, phục sức trên người chính là binh mã triều đình, đám ô hợp muốn tới cướp bóc cùng phải nghĩ kỹ.
“Biết rồi.” Ta nói với quân Tào.
Chúng ta lo lắng quá độ, qua một đêm không phát sinh chuyện gì.
Nhà cũ mặc dù đã bị hủy, nhưng gọn gàng, ít nhất tiền đường và hai gian hai bên vẫn còn cửa. Ta và A Nguyên ở gian bên trái, Ngụy An ở gian bên phải, tiền đường để cho quân lính nghỉ ngơi.
Buổi sáng, lấy nước từ giếng súc miệng rửa mặt xong xuôi, ăn vài thứ, chúng ta lên đường về Ung Châu.
“Ra ngoài vài ngày trở về, Tứ thúc cảm thấy thú vị không?” Trước khi lên xe, ta hỏi Ngụy An.
Hăn trầm mặc, nói: “Đệ nghe nói huynh trưởng ở Dự Châu.”
Ta ngẩn người, biết người hắn nói chính là Ngụy Đàm.
“Tứ thúc muốn đi Dự Châu?” Ta hỏi.
“Phải.” Ngụy An gật đầu.
“Xa quá, không đi.” Ta cười cười, xoay người tránh đi.
Trên đường về yên tĩnh, ta nhìn ruộng hoang bên đường, nhớ lại lúc trước cảnh sắc đồng ruộng vui vẻ, hồi lâu không nói chuyện.
Mặc dù hoang vu nhưng cây cối nơi này càng thêm tươi tốt, thỉnh thoảng có khe nước vờn quanh, trời cao trong xanh.
Vừa tiến đến gần rừng cây, quân Tào bỗng lệnh xe ngựa dừng lại.
“Sao thế?” Ta cảm giác khác lạ, cách rèm hỏi.
Quân Tào không trả lời, nhìn chằm chằm phía trước, tay giữ chuôi đao.
Đột nhiên, một mũi tên từ trong rừng bắn ra, quá xa, không trúng người nào, nhưng mọi người lập tức bị hù dọa.
“Hộ vệ phu nhân, công tử!” Quân Tào hét lớn rút đao.
Quân lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức dàn trận ngăn cản. Phu xe lập tức quay đầu ngựa, thối lui về phía sau.
Tên không ngừng bay ra, ta nghe được thanh âm hô hào lỗ mãng, cách mành trúc có thể thấy thấy ảnh chạy qua chạy lại trên đường.. Nhìn ra được toàn bộ là đạo tặc, binh lính mặc dù ít, vừa chặn vừa lui, đâu vào đấy.
A Nguyên nắm chặt tay ta, khuôn mặt hoảng sợ.
Ta đang muốn an ủi nàng không cần sợ, lại nghe một trận thanh âm hô hào bên đường, nhìn lại, trong lòng kêu một tiếng “Không tốt”. Chỉ thấy một đám người vọt ra từ đống cỏ bên đường, trong tay cầm đao sáng loáng.
Mắt thấy thế, quân Tào hét lớn: “Phu nhân, công tử đi mau!”
Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, phu xe ra sức đánh xe, kéo theo ta và A Nguyên.
“Tứ thúc!” Ta không biết xe của Ngụy An có theo kịp không, gấp gáp hô to.
Không người nào trả lời, nhưng tiếng reo hò và tiếng đao va chạm không ngừng truyền đến, đột nhiên, ngựa hí một tiếng, thoáng chốc thiên địa điên đảo, buồng xe của ta và A Nguyên lật úp, đụng vào vách núi, một trận quay cuồng.
Phía ngoài hò hét sôi sùng sục, tựa hồ lại có thêm một nhóm người nữa, tiếng kêu thảm thiết không dứt. A Nguyên ôm ta phát run, ta cũng vậy, đầu óc trắng xanh.
“… Tướng quân!” Ta nghe có người gọi.
“Xem phía trước thương vong bao nhiêu, giặc cùng đường chớ đuổi!” Một thanh âm vang lên.
Giọng nói không cao không thấp, vào tới lỗ tai ta, tâm thần ta chấn động, giống như sét đánh ngang tai.
Mành xe bị vén lên, một thân ảnh xuất hiện trước mặt, chói mắt nhưng vẫn tuấn tú như cũ.
“A Dung! Có sao không?” Bùi Tiềm một tay đỡ lấy ta, thần sắc khẩn trương mà ân cần.
Tác giả :
Thanh Hải Cầm Thiên Nga