Đừng Nên Gặp Lại
Chương 41-1: Phòng trộm 4 (1)
Chính là không thấy Hà Mỹ Hi đâu.
Sáng hôm sau Doãn Ước đến phòng tìm người, gõ cửa cả buổi không ai trả lời, cô liền gọi điện cho đối phương, nhưng điện thoại báo tắt máy. Không còn cách nào, cô chỉ có thể liên lạc với Phương Thành Tựu.
Điện thoại gọi qua một hồi không ai nhận, cuối cùng nối máy lại là giọng nói lạ hoắc. Đối phương nói mình tên Tiểu Lâm, là một trong những người cùng nhau đến lần này, bây giờ đang cùng Phương Thành Tựu trong nhà hàng uống rượu.
Đến nhà hàng vừa thấy, trước mặt Phương Thành Tựu một đống vỏ chai rượu, cả người có vài phần say. Doãn Ước bước đến chào hỏi anh, Tiểu Lâm thấy có vẻ cô có lời muốn nói, chủ động nhường chỗ cho cô, còn mình thì nhân cơ hội chuồn mất.
Chuyện bồi người uống rượu giải sầu, thật đúng là vô cùng nhàm chán.
Doãn Ước chờ Tiểu Lâm đi rồi, mới hỏi Phương Thành Tựu Hà Mỹ Hi đi đâu. Phương Thành Tựu chỉ liếc mắt nhìn cô, cười vô cùng khinh bỉ:
– Em còn tìm cô ta làm gì. Em xem cô ta là bạn, không chừng cô ta lại xem em là kẻ thù. Nhìn xem tối qua cô ta đã làm gì em, đẩy em một cái chả chút khách sáo. Quay đầu lại cả lòng cướp bạn trai em cũng có đấy.
Khóe miệng Doãn Ước giật nhẹ, không thể cười ra. Phương Thành Tựu hiển nhiên hiểu lầm quá sâu. Chuyện đó Kỷ Tùy Châu đã giải thích với cô rồi.
“Tôi đang hỏi cô ấy hành tung hai ngày đó, cô ấy có hơi hoảng, nhưng cứng miệng lắm, chỉ nói lâu rồi không nhớ. Mặt khác, tôi hỏi cô ấy có quen Chung Vi không, vẻ mặt cô ấy hơi khác, nhưng một mực phủ nhận. Hiển nhiên cô ấy không ngờ bị tôi nói trúng. Có lẽ em hành động sẽ mang lại hiệu quả hơn.”
Doãn Ước cũng cảm thấy như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải lập tức tìm được người đã.
Nhưng Phương Thành Tựu cũng không biết cô ở đâu:
– Tụi anh cãi nhau một trận, anh tức quá mắng cô ấy, cô liền ra tay đánh anh. Phụ nữ tụi em có phải đều như vậy không, nói không lại liền động tay, cào mặt anh trầy hết rồi.
– Mỹ Hi là kích động, có thể cậu ấy cảm thấy anh hiểu lầm cậu ấy làm cậu ấy quá đau lòng.
– Anh hiểu lầm sao?- Phương Thành Tựu nâng ly tự cụng vào chai rượu phát ra tiếng cong- Em đâu phải người mù. Từ sau khi Kỷ Tùy Châu đến đây, hắn và Mỹ Hi qua lại đặc biệt thân thiết. Chủ động bắt tay, chủ động mua thuốc bôi, còn chủ động ngồi bên cạnh cô ấy, chỉ thiếu đút cô ấy ăn nữa thôi. Anh không phải người keo kiệt, nhưng chuyện này ai cũng không thể chịu được. Hơn nữa có rất nhiều chuyện em hoàn toàn không biết.
– Ví dụ như?
Phương Thành Tựu bấu chặt thân chai, lộ ra vẻ mặt thống khổ. Hồi lâu nhìn như hạ được quyết tâm, quay sang nhìn Doãn Ước:
– Mỹ Hi gạt anh, gặp mặt đàn ông trong khách sạn.
– Điều này không có khả năng- Doãn Ước bất giác lắc đầu.
– Sao em biết không có khả năng? Là chuyện của hôm trước thôi. Hai tụi anh ngủ cùng phòng, cô ấy đợi anh ngủ say rồi, một mình lặng lẽ ra ngoài. Anh nhìn từ phía sau, thấy chính là một người đàn ông.
– Người đàn ông đó là ai?
– Không biết, nhưng chắc chắn không phải Kỷ Tùy Châu. Khoảng cách quá xa nhìn không rõ, nhưng có thể là bạn của cô ấy. Vốn đến đây là đề nghị của cô ấy, cô ấy nói có bạn đang làm việc ở đây, đặt phòng có thể được giảm giá. Anh cũng thật ngốc, còn tưởng rằng là chuyến du lịch tình yêu, kết quả lại làm bình phong cho người ta.
Doãn Ước nhìn bộ dạng của anh, biết không khuyên được, dứt khoát không khuyên nữa. Có lẽ trút bầu tâm sự xong rồi, tự anh có thể nghĩ thông suốt.
Việc cấp bách chính là tìm được Hà Mỹ Hi, nhưng cô ấy như bị bốc hơi, không còn xuất hiện nữa. Doãn Ước vào phòng cô xem xét, đồ đạc vẫn còn ở đây. Trong phòng cũng bình thường không có gì khác, nhìn không ra có gì khác thường.
Cô lại hỏi những người khác, họ đều nói không gặp Hà Mỹ Hi. Một vòng chạy tới lui mệt bở hơi tai, cũng không thu hoạch được gì.
Ban đầu Doãn Ước có chút tức giận, tức Hà Mỹ Hi đi đâu không nhắn lại. Nhưng dần dà cô lại cảm thấy không đúng, vô thức nghĩ đến chuyện của Triệu Sương.
Cô rất sợ Hà Mỹ Hi cũng giống như Triệu Sương, từ nay về sau không xuất hiện nữa.
Tưởng tượng đến đó tay Doãn Ước phát run, hấp tấp đi tìm Kỷ Tùy Châu. Mời vừa đi ra khỏi thang máy liền thấy trước phòng Kỷ Tùy Châu có hai người đứng đó, đang tranh chấp chuyện gì.
Đến gần thì thấy là Phương Thành Tựu và Trịnh Đạc. Trong tay Phương Thành Tựu kéo một chiếc va li, thấy Doãn Ước liền quay mặt đi, bộ dạng không vui. Trịnh Đạc liền giải thích với Doãn Ước:
– Thành Tựu nói muốn về trước, anh đang khuyên cậu ấy.
– Anh đừng khuyên em, em đi chắc rồi.
– Muốn đi cũng được, trước hết nói rõ ràng đi, đừng mang theo một bụng khó chịu quay về. Tốt xấu gì cũng đợi tỉnh rượu rồi tính.
Trịnh Đạc nói xong liền kéo anh ta vào phòng, Doãn Ước cũng đi theo vào, thấy Trịnh Đạc nhìn mình, có hơi xấu hổ giải thích:
– À cái đó, em đến tìm Kỷ Tùy Châu.
Trịnh Đạc gật đầu, để cô vào trong phòng. Doãn Ước vừa vào liền gọi tên Kỷ Tùy Châu, ngoắc anh ra:
– Anh ra đây một lát.
Thuận tiện nhường không gian lại cho Trịnh Đạc và Phương Thành Tựu. Hy vọng anh có thể thuyết phục Phương Thành Tựu, cứ vậy mà đi cũng không tốt.
Cô kéo Kỷ Tùy Châu đến quán cà phê ngồi, nói lại chuyện không tìm thấy Hà Mỹ Hi với anh, lại nhắc đến lo lắng trong lòng mình.
Kỷ Tùy Châu không phủ định cũng không tán thành, chỉ hỏi cô:
– Tại sao em lại nghĩ vậy, là phát hiện có chỗ nào không đúng à?
– Thật không có, chỉ là cảm giác mà thôi. Lúc trước Triệu Sương cũng không nhắn nhủ lại gì, đột nhiên mất tích không thấy tăm hơi. Nhiều ngày trôi qua rồi vẫn bặt vô âm tín. Hiện giờ Mỹ Hi lại như vậy…
– Hai người đó không nhìn ra có mối liên hệ gì- Kỷ Tùy Châu cầm tay cô- cũng không thấy có điểm chung gì cả, em không cần vội vàng kết luận như vậy.
– Cho nên anh cũng thấy có khả năng?
– Mọi chuyện đều có khả năng, nhưng khả năng này lại vô cùng nhỏ. Triệu Sương sao lại mất tích tôi không rõ lắm, nhưng Hà Mỹ Hi hình như có tính khả thi. Phụ nữ cãi nhau bỏ đi, chuyện này cũng không có gì lạ. Có thể cô ấy không muốn đối mặt với chất vấn của tôi, lựa chọn âm thầm chạy lấy người.
Doãn Ước nghĩ có cũng khả năng đó, ngược lại nhẹ nhõm:
– Nếu thật sự là vậy thì không sao, sau này hỏi lại vậy.
– Em không lo cho em trai em à?
– Có lo cũng vô ích. Đã lo lắng nhiều năm như vậy rồi, nếu nội dung tin nhắn là thật, vậy em trai tôi có thể rời khỏi nơi quỷ quái đó rồi. Nhưng nếu là thật, anh định làm gì?
– Làm gì là làm gì- Kỷ Tùy Châu bật cười- Nếu là thật, em trai em cùng nhà họ Kỷ không có gì liên quan đến nhau, tôi cũng không cắn chặt hắn không buông, ngược lại sẽ theo đuổi tên hung thủ thực sự đang nhởn nhơ ngoài vòng phát luật kia. Doãn Ước, tôi hận không hề vô duyên vô cớ, hy vọng em có thể hiểu. Tôi chỉ nhìn việc không nhìn người.
Hai người nói chuyện rất lâu, lần đầu tiên đem tất cả suy nghĩ để trong lòng bày tỏ với đối phương. Cho đến khi cà phê trước mặt đã nguội, Kỷ Tùy Châu mới kéo cô đứng lên.
– Muốn tôi tìm ra Hà Mỹ Hi không?
– Có thể chứ?
– Xem băng ghi hình rồi nói- Kỷ Tùy Châu chỉ lên trần nhà.
Kết quả băng ghi hình lại khiến hai người kinh ngạc, vốn chỉ là một chuyến du lịch đơn giản lại bắt đầu tiến triển theo chiều hướng phức tạp.
Kỷ Tùy Châu thông qua quan hệ đưa Doãn Ước vào phòng bảo an của khách sạn, xem băng ghi hình suốt hai mươi bốn giờ ở tầng mười nơi họ ở. Kết quả bên khách sạn vô cùng tiếc nuối nói với họ: Camera bị hư.
Một cái cơ thô tục rách nát làm người ta không thể nói gì, Doãn Ước thậm chí nghĩ muốn nói với họ: Có thể tìm lý do nào tốt hơn không?
Đội trưởng đội bảo an của khách sạn vô cùng bất đắc dĩ:
– Thật sự hư rồi, là chuyện mấy hôm nay, chúng tôi cũng vừa mới phát hiện.
– Sao lại hư?
– Hình như bởi vì sai sót khi thao tác.
Là sai sót hay là cố ý, phải điều tra mới biết được. Kỷ Tùy Châu hiệu suất làm việc rất cao, mau chóng tìm ra được người đàn ông khả nghi phá hư camera của khách sạn, kéo đến trước mặt mọi người.
Người này tên Chương Hoa, khoảng hơn hai mươi tuổi, là phó đội trưởng đội bảo an, trong tay có chút quyền hành. Trông có vẻ hơi xấu, tố chất tâm lý cũng yếu kém, không đợi khách sạn uy hiếp đòi báo cảnh sát, anh ta đã khai hết tất cả.
– Là có người bảo tôi làm vậy, cho tôi một số tiền không nhiều lắm, thật sự là không nhiều lắm.
– Cho bao nhiêu?- Đội trưởng đội bảo an cũng rất tò mò.
– Chỉ… một ngàn tệ.
Quả thật không nhiều lắm, nhưng người này lại đồng ý, có thể thấy được là một tên ấm đầu.
Kỷ Tùy Châu đứng trước mặt hắn, không nói một lời chỉ nhìn hắn chằm chằm khoảng năm phút, làm người nọ mồ hôi rơi như mưa. Anh không hỏi gì, đối phương lại thú nhận toàn bộ:
– Tôi thật sự chỉ lấy của cô ấy một ngàn tệ. Gần đây tình hình kinh tế của tôi có hơi khó khăn, cô ấy tìm tôi giúp đỡ, đều là bạn học cũ, không đồng ý cũng không thể mở miệng nói được.
– Sao anh không hỏi tại sao cô ấy lại làm vậy?
Mắt Chương Hoa sáng lên:
– Có hỏi, cô ấy không chịu nói, chỉ nói không có gì hệ trọng đâu. Tôi nhất thời mềm lòng, liền, liền…
Lời nói dối này ngay cả Doãn Ước cũng không tin, huống chi là Kỷ Tùy Châu. Anh tiến lên từng bước, càng thêm tới gần đối phương. Chương Hoa bị anh áp sát đến bối rối, đột nhiên xoay người bỏ chạy. Tất cả mọi người trong phòng bảo an không kịp phản ứng, chỉ duy nhất một mình Kỷ Tùy Châu ra tay nhanh nhất, hai ba bước túm cổ áo hắn lại, lập tức quật hắn ngã xuống đất, Chương Hoa té xuống đến trời đất quay cuồng, quằn quại ở đó tru tréo lên.
Kỷ Tùy Châu hét một tiếng với đội bảo an đang đứng như trời trồng kia, lúc này đối phương mới xông đến kéo hắn dậy, sau đó hỏi anh:
– Tiếp theo nên làm gì?
– Báo cảnh sát đi.
– Đừng, đừng mà- Chương Hoa liên tục xin tha- Tôi chỉ phá hoại vài camera theo dõi, không đến mức phải báo cảnh sát mà. Tôi sẽ giao nộp hết số tiền đó, thật mà thật mà.
Kỷ Tùy Châu đi đến trước mặt hắn, giơ chân đá hắn hai cú:
– Giữ lại để nói với cảnh sát đi, một ngàn tệ quả thật không đến mức làm lớn chuyện đến mức này, nhưng mà lừa gạt cướp tài sản tội danh không nhỏ, đoán chừng anh phải ở trong tù lâu à.
Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, đội trưởng đội bảo an không nhịn được, hỏi:
– Vậy là sao, tên này có tiền án?
Quản lý khách sạn nghe báo động, liền bước đến lật mặt Chương Hoa qua lại nhìn nửa ngày, vẫn không nhìn ra được manh mối. Anh ta nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Kỷ Tùy Châu, vừa xin lỗi vừa thỉnh giáo anh.
Kỷ Tùy Châu chỉ cười, rút điếu thuốc ra định hút, đối phương mau mắn đưa bật lửa. Kết quả anh liếc mắt nhìn thấy Doãn Ước đứng bên cạnh, lại từ chối ý tốt của đối phương.
Doãn Ước vẫn không nói gì, cô đang tìm một lý do hợp lý về hành vi của Hà Mỹ Hi. Nhưng tìm tới tìm lui cũng không có. Cố ý tắt đi thiết bị theo dõi trong khách sạn, trăm phần trăm là để làm chuyện xấu. Người ở tầng này tất cả đều là bạn, cô ấy muốn xuống tay với ai đây?
Chương Hoa nhanh chóng bị đưa đến đồn cảnh sát, những người khác vẫn ở lại tiếp tục theo dõi băng ghi hình. Tuy rằng camera ở tầng mười bị phá, nhưng camera ở những chỗ khác trong khách sạn vẫn hoạt động bình thường, chỉ cần Hà Mỹ Hi rời khỏi tầng mười, nhất định có thể bị quay trúng.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, xem rất nhiền lần vào tất cả thời gian, lại không phát hiện ra bất cứ ai giống Hà Mỹ Hi.
Doãn Ước chưa từ bỏ ý định, hỏi đội trưởng xem có góc chết mà camera không quay tới không. Đội trưởng gật đầu:
– Chắc chắn có, khách sạn lớn thế nào, có vài nơi không có khả năng trang bị camera. Nhưng muốn tránh được tất cả các camera rời khỏi khách sạn rất khó. Tất cả các lối ra vào của khách sạn đều có gắn camera, hơn nữa rất khó tránh đi hoàn toàn. Tôi nghĩ cô Hà vẫn còn trong khách sạn.
Kỷ Tùy Châu ngồi ở kia, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, Doãn Ước không dám quấy rầy anh, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh. Trong màn hình bóng người qua lại, người quen thuộc kia cuối cùng không hề xuất hiện.
Khoảnh khắc đó, một sự bất an dâng lên trong lòng cô, cô sợ cả đời này không thể gặp lại Hà Mỹ Hi nữa.
Sáng hôm sau Doãn Ước đến phòng tìm người, gõ cửa cả buổi không ai trả lời, cô liền gọi điện cho đối phương, nhưng điện thoại báo tắt máy. Không còn cách nào, cô chỉ có thể liên lạc với Phương Thành Tựu.
Điện thoại gọi qua một hồi không ai nhận, cuối cùng nối máy lại là giọng nói lạ hoắc. Đối phương nói mình tên Tiểu Lâm, là một trong những người cùng nhau đến lần này, bây giờ đang cùng Phương Thành Tựu trong nhà hàng uống rượu.
Đến nhà hàng vừa thấy, trước mặt Phương Thành Tựu một đống vỏ chai rượu, cả người có vài phần say. Doãn Ước bước đến chào hỏi anh, Tiểu Lâm thấy có vẻ cô có lời muốn nói, chủ động nhường chỗ cho cô, còn mình thì nhân cơ hội chuồn mất.
Chuyện bồi người uống rượu giải sầu, thật đúng là vô cùng nhàm chán.
Doãn Ước chờ Tiểu Lâm đi rồi, mới hỏi Phương Thành Tựu Hà Mỹ Hi đi đâu. Phương Thành Tựu chỉ liếc mắt nhìn cô, cười vô cùng khinh bỉ:
– Em còn tìm cô ta làm gì. Em xem cô ta là bạn, không chừng cô ta lại xem em là kẻ thù. Nhìn xem tối qua cô ta đã làm gì em, đẩy em một cái chả chút khách sáo. Quay đầu lại cả lòng cướp bạn trai em cũng có đấy.
Khóe miệng Doãn Ước giật nhẹ, không thể cười ra. Phương Thành Tựu hiển nhiên hiểu lầm quá sâu. Chuyện đó Kỷ Tùy Châu đã giải thích với cô rồi.
“Tôi đang hỏi cô ấy hành tung hai ngày đó, cô ấy có hơi hoảng, nhưng cứng miệng lắm, chỉ nói lâu rồi không nhớ. Mặt khác, tôi hỏi cô ấy có quen Chung Vi không, vẻ mặt cô ấy hơi khác, nhưng một mực phủ nhận. Hiển nhiên cô ấy không ngờ bị tôi nói trúng. Có lẽ em hành động sẽ mang lại hiệu quả hơn.”
Doãn Ước cũng cảm thấy như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải lập tức tìm được người đã.
Nhưng Phương Thành Tựu cũng không biết cô ở đâu:
– Tụi anh cãi nhau một trận, anh tức quá mắng cô ấy, cô liền ra tay đánh anh. Phụ nữ tụi em có phải đều như vậy không, nói không lại liền động tay, cào mặt anh trầy hết rồi.
– Mỹ Hi là kích động, có thể cậu ấy cảm thấy anh hiểu lầm cậu ấy làm cậu ấy quá đau lòng.
– Anh hiểu lầm sao?- Phương Thành Tựu nâng ly tự cụng vào chai rượu phát ra tiếng cong- Em đâu phải người mù. Từ sau khi Kỷ Tùy Châu đến đây, hắn và Mỹ Hi qua lại đặc biệt thân thiết. Chủ động bắt tay, chủ động mua thuốc bôi, còn chủ động ngồi bên cạnh cô ấy, chỉ thiếu đút cô ấy ăn nữa thôi. Anh không phải người keo kiệt, nhưng chuyện này ai cũng không thể chịu được. Hơn nữa có rất nhiều chuyện em hoàn toàn không biết.
– Ví dụ như?
Phương Thành Tựu bấu chặt thân chai, lộ ra vẻ mặt thống khổ. Hồi lâu nhìn như hạ được quyết tâm, quay sang nhìn Doãn Ước:
– Mỹ Hi gạt anh, gặp mặt đàn ông trong khách sạn.
– Điều này không có khả năng- Doãn Ước bất giác lắc đầu.
– Sao em biết không có khả năng? Là chuyện của hôm trước thôi. Hai tụi anh ngủ cùng phòng, cô ấy đợi anh ngủ say rồi, một mình lặng lẽ ra ngoài. Anh nhìn từ phía sau, thấy chính là một người đàn ông.
– Người đàn ông đó là ai?
– Không biết, nhưng chắc chắn không phải Kỷ Tùy Châu. Khoảng cách quá xa nhìn không rõ, nhưng có thể là bạn của cô ấy. Vốn đến đây là đề nghị của cô ấy, cô ấy nói có bạn đang làm việc ở đây, đặt phòng có thể được giảm giá. Anh cũng thật ngốc, còn tưởng rằng là chuyến du lịch tình yêu, kết quả lại làm bình phong cho người ta.
Doãn Ước nhìn bộ dạng của anh, biết không khuyên được, dứt khoát không khuyên nữa. Có lẽ trút bầu tâm sự xong rồi, tự anh có thể nghĩ thông suốt.
Việc cấp bách chính là tìm được Hà Mỹ Hi, nhưng cô ấy như bị bốc hơi, không còn xuất hiện nữa. Doãn Ước vào phòng cô xem xét, đồ đạc vẫn còn ở đây. Trong phòng cũng bình thường không có gì khác, nhìn không ra có gì khác thường.
Cô lại hỏi những người khác, họ đều nói không gặp Hà Mỹ Hi. Một vòng chạy tới lui mệt bở hơi tai, cũng không thu hoạch được gì.
Ban đầu Doãn Ước có chút tức giận, tức Hà Mỹ Hi đi đâu không nhắn lại. Nhưng dần dà cô lại cảm thấy không đúng, vô thức nghĩ đến chuyện của Triệu Sương.
Cô rất sợ Hà Mỹ Hi cũng giống như Triệu Sương, từ nay về sau không xuất hiện nữa.
Tưởng tượng đến đó tay Doãn Ước phát run, hấp tấp đi tìm Kỷ Tùy Châu. Mời vừa đi ra khỏi thang máy liền thấy trước phòng Kỷ Tùy Châu có hai người đứng đó, đang tranh chấp chuyện gì.
Đến gần thì thấy là Phương Thành Tựu và Trịnh Đạc. Trong tay Phương Thành Tựu kéo một chiếc va li, thấy Doãn Ước liền quay mặt đi, bộ dạng không vui. Trịnh Đạc liền giải thích với Doãn Ước:
– Thành Tựu nói muốn về trước, anh đang khuyên cậu ấy.
– Anh đừng khuyên em, em đi chắc rồi.
– Muốn đi cũng được, trước hết nói rõ ràng đi, đừng mang theo một bụng khó chịu quay về. Tốt xấu gì cũng đợi tỉnh rượu rồi tính.
Trịnh Đạc nói xong liền kéo anh ta vào phòng, Doãn Ước cũng đi theo vào, thấy Trịnh Đạc nhìn mình, có hơi xấu hổ giải thích:
– À cái đó, em đến tìm Kỷ Tùy Châu.
Trịnh Đạc gật đầu, để cô vào trong phòng. Doãn Ước vừa vào liền gọi tên Kỷ Tùy Châu, ngoắc anh ra:
– Anh ra đây một lát.
Thuận tiện nhường không gian lại cho Trịnh Đạc và Phương Thành Tựu. Hy vọng anh có thể thuyết phục Phương Thành Tựu, cứ vậy mà đi cũng không tốt.
Cô kéo Kỷ Tùy Châu đến quán cà phê ngồi, nói lại chuyện không tìm thấy Hà Mỹ Hi với anh, lại nhắc đến lo lắng trong lòng mình.
Kỷ Tùy Châu không phủ định cũng không tán thành, chỉ hỏi cô:
– Tại sao em lại nghĩ vậy, là phát hiện có chỗ nào không đúng à?
– Thật không có, chỉ là cảm giác mà thôi. Lúc trước Triệu Sương cũng không nhắn nhủ lại gì, đột nhiên mất tích không thấy tăm hơi. Nhiều ngày trôi qua rồi vẫn bặt vô âm tín. Hiện giờ Mỹ Hi lại như vậy…
– Hai người đó không nhìn ra có mối liên hệ gì- Kỷ Tùy Châu cầm tay cô- cũng không thấy có điểm chung gì cả, em không cần vội vàng kết luận như vậy.
– Cho nên anh cũng thấy có khả năng?
– Mọi chuyện đều có khả năng, nhưng khả năng này lại vô cùng nhỏ. Triệu Sương sao lại mất tích tôi không rõ lắm, nhưng Hà Mỹ Hi hình như có tính khả thi. Phụ nữ cãi nhau bỏ đi, chuyện này cũng không có gì lạ. Có thể cô ấy không muốn đối mặt với chất vấn của tôi, lựa chọn âm thầm chạy lấy người.
Doãn Ước nghĩ có cũng khả năng đó, ngược lại nhẹ nhõm:
– Nếu thật sự là vậy thì không sao, sau này hỏi lại vậy.
– Em không lo cho em trai em à?
– Có lo cũng vô ích. Đã lo lắng nhiều năm như vậy rồi, nếu nội dung tin nhắn là thật, vậy em trai tôi có thể rời khỏi nơi quỷ quái đó rồi. Nhưng nếu là thật, anh định làm gì?
– Làm gì là làm gì- Kỷ Tùy Châu bật cười- Nếu là thật, em trai em cùng nhà họ Kỷ không có gì liên quan đến nhau, tôi cũng không cắn chặt hắn không buông, ngược lại sẽ theo đuổi tên hung thủ thực sự đang nhởn nhơ ngoài vòng phát luật kia. Doãn Ước, tôi hận không hề vô duyên vô cớ, hy vọng em có thể hiểu. Tôi chỉ nhìn việc không nhìn người.
Hai người nói chuyện rất lâu, lần đầu tiên đem tất cả suy nghĩ để trong lòng bày tỏ với đối phương. Cho đến khi cà phê trước mặt đã nguội, Kỷ Tùy Châu mới kéo cô đứng lên.
– Muốn tôi tìm ra Hà Mỹ Hi không?
– Có thể chứ?
– Xem băng ghi hình rồi nói- Kỷ Tùy Châu chỉ lên trần nhà.
Kết quả băng ghi hình lại khiến hai người kinh ngạc, vốn chỉ là một chuyến du lịch đơn giản lại bắt đầu tiến triển theo chiều hướng phức tạp.
Kỷ Tùy Châu thông qua quan hệ đưa Doãn Ước vào phòng bảo an của khách sạn, xem băng ghi hình suốt hai mươi bốn giờ ở tầng mười nơi họ ở. Kết quả bên khách sạn vô cùng tiếc nuối nói với họ: Camera bị hư.
Một cái cơ thô tục rách nát làm người ta không thể nói gì, Doãn Ước thậm chí nghĩ muốn nói với họ: Có thể tìm lý do nào tốt hơn không?
Đội trưởng đội bảo an của khách sạn vô cùng bất đắc dĩ:
– Thật sự hư rồi, là chuyện mấy hôm nay, chúng tôi cũng vừa mới phát hiện.
– Sao lại hư?
– Hình như bởi vì sai sót khi thao tác.
Là sai sót hay là cố ý, phải điều tra mới biết được. Kỷ Tùy Châu hiệu suất làm việc rất cao, mau chóng tìm ra được người đàn ông khả nghi phá hư camera của khách sạn, kéo đến trước mặt mọi người.
Người này tên Chương Hoa, khoảng hơn hai mươi tuổi, là phó đội trưởng đội bảo an, trong tay có chút quyền hành. Trông có vẻ hơi xấu, tố chất tâm lý cũng yếu kém, không đợi khách sạn uy hiếp đòi báo cảnh sát, anh ta đã khai hết tất cả.
– Là có người bảo tôi làm vậy, cho tôi một số tiền không nhiều lắm, thật sự là không nhiều lắm.
– Cho bao nhiêu?- Đội trưởng đội bảo an cũng rất tò mò.
– Chỉ… một ngàn tệ.
Quả thật không nhiều lắm, nhưng người này lại đồng ý, có thể thấy được là một tên ấm đầu.
Kỷ Tùy Châu đứng trước mặt hắn, không nói một lời chỉ nhìn hắn chằm chằm khoảng năm phút, làm người nọ mồ hôi rơi như mưa. Anh không hỏi gì, đối phương lại thú nhận toàn bộ:
– Tôi thật sự chỉ lấy của cô ấy một ngàn tệ. Gần đây tình hình kinh tế của tôi có hơi khó khăn, cô ấy tìm tôi giúp đỡ, đều là bạn học cũ, không đồng ý cũng không thể mở miệng nói được.
– Sao anh không hỏi tại sao cô ấy lại làm vậy?
Mắt Chương Hoa sáng lên:
– Có hỏi, cô ấy không chịu nói, chỉ nói không có gì hệ trọng đâu. Tôi nhất thời mềm lòng, liền, liền…
Lời nói dối này ngay cả Doãn Ước cũng không tin, huống chi là Kỷ Tùy Châu. Anh tiến lên từng bước, càng thêm tới gần đối phương. Chương Hoa bị anh áp sát đến bối rối, đột nhiên xoay người bỏ chạy. Tất cả mọi người trong phòng bảo an không kịp phản ứng, chỉ duy nhất một mình Kỷ Tùy Châu ra tay nhanh nhất, hai ba bước túm cổ áo hắn lại, lập tức quật hắn ngã xuống đất, Chương Hoa té xuống đến trời đất quay cuồng, quằn quại ở đó tru tréo lên.
Kỷ Tùy Châu hét một tiếng với đội bảo an đang đứng như trời trồng kia, lúc này đối phương mới xông đến kéo hắn dậy, sau đó hỏi anh:
– Tiếp theo nên làm gì?
– Báo cảnh sát đi.
– Đừng, đừng mà- Chương Hoa liên tục xin tha- Tôi chỉ phá hoại vài camera theo dõi, không đến mức phải báo cảnh sát mà. Tôi sẽ giao nộp hết số tiền đó, thật mà thật mà.
Kỷ Tùy Châu đi đến trước mặt hắn, giơ chân đá hắn hai cú:
– Giữ lại để nói với cảnh sát đi, một ngàn tệ quả thật không đến mức làm lớn chuyện đến mức này, nhưng mà lừa gạt cướp tài sản tội danh không nhỏ, đoán chừng anh phải ở trong tù lâu à.
Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, đội trưởng đội bảo an không nhịn được, hỏi:
– Vậy là sao, tên này có tiền án?
Quản lý khách sạn nghe báo động, liền bước đến lật mặt Chương Hoa qua lại nhìn nửa ngày, vẫn không nhìn ra được manh mối. Anh ta nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Kỷ Tùy Châu, vừa xin lỗi vừa thỉnh giáo anh.
Kỷ Tùy Châu chỉ cười, rút điếu thuốc ra định hút, đối phương mau mắn đưa bật lửa. Kết quả anh liếc mắt nhìn thấy Doãn Ước đứng bên cạnh, lại từ chối ý tốt của đối phương.
Doãn Ước vẫn không nói gì, cô đang tìm một lý do hợp lý về hành vi của Hà Mỹ Hi. Nhưng tìm tới tìm lui cũng không có. Cố ý tắt đi thiết bị theo dõi trong khách sạn, trăm phần trăm là để làm chuyện xấu. Người ở tầng này tất cả đều là bạn, cô ấy muốn xuống tay với ai đây?
Chương Hoa nhanh chóng bị đưa đến đồn cảnh sát, những người khác vẫn ở lại tiếp tục theo dõi băng ghi hình. Tuy rằng camera ở tầng mười bị phá, nhưng camera ở những chỗ khác trong khách sạn vẫn hoạt động bình thường, chỉ cần Hà Mỹ Hi rời khỏi tầng mười, nhất định có thể bị quay trúng.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, xem rất nhiền lần vào tất cả thời gian, lại không phát hiện ra bất cứ ai giống Hà Mỹ Hi.
Doãn Ước chưa từ bỏ ý định, hỏi đội trưởng xem có góc chết mà camera không quay tới không. Đội trưởng gật đầu:
– Chắc chắn có, khách sạn lớn thế nào, có vài nơi không có khả năng trang bị camera. Nhưng muốn tránh được tất cả các camera rời khỏi khách sạn rất khó. Tất cả các lối ra vào của khách sạn đều có gắn camera, hơn nữa rất khó tránh đi hoàn toàn. Tôi nghĩ cô Hà vẫn còn trong khách sạn.
Kỷ Tùy Châu ngồi ở kia, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, Doãn Ước không dám quấy rầy anh, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh. Trong màn hình bóng người qua lại, người quen thuộc kia cuối cùng không hề xuất hiện.
Khoảnh khắc đó, một sự bất an dâng lên trong lòng cô, cô sợ cả đời này không thể gặp lại Hà Mỹ Hi nữa.
Tác giả :
Tô Lưu