Đừng Nên Gặp Lại
Chương 4: Dũng khí
Cả quá trình phỏng vấn không được thuận lợi.
Tâm tư của Doãn Ước hoàn toàn không đặt vào đây, phần vấn đáp không phải là không đáp được mà là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhóm phụ trách phỏng vấn vốn đã động lòng với vẻ xinh đẹp của cô, chỉ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bình hoa xinh đẹp này không thể không tuyển vào công ty.
Doãn Ước hoàn toàn không quan tâm đến kết quả phỏng vấn, trong đầu cô chỉ toàn là tin nhắn kia, cùng với người đã gửi nó. Cô có gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy. Sau đó cô có gọi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không được.
Hiển nhiên ý định của người đó là không muốn để cô tìm ra, gửi tin nhắn xong liền tắt máy, thậm chí số sim này có lẽ người đó không bao giờ sử dụng lại nữa.
Cô có cách gì để tìm ra được người này?
Phỏng vấn kết thúc gần giữa trưa, nhân viên đều ra ngoài ăn cơm. Doãn Ước hòa vào nhóm người đi ra ngoài, lúc chờ thang máy, cô thấy thang máy bên cạnh trống trơn không ai đi, bèn bước qua đó nhấn nút. Trong tay cô vẫn cầm điện thoại, chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm hai cuộc nữa.
Trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng tút tút tắt máy, Doãn Ước có chút ảo não. Đúng lúc cửa thang máy mở, cô không kịp nhìn rõ, bước vào.
Đi vào mới phát hiện bầu không khí có gì đó sai sai.
Trong thang máy có ba người, một ông thấp người tuổi tác hơi cao Doãn Ước nhận ra, chính là tổng giám đốc của công ty này. Cô đã nhìn thấy ảnh của ông ta trên trang chủ công ty.
Nhưng lúc này ông ấy hiển nhiên đang tiếp khách.
Hai người kia dáng thư sinh, một trong số họ là người đã đưa nước cho cô hôm ở hội sở cao cấp đó.
Vừa thấy người này, trong lòng Doãn Ước chợt có dự cảm, nhìn sang người còn lại, quả nhiên là Kỷ Tùy Châu. Anh từ trên cao liếc mắt nhìn xuống cô, sắc mặt dường như không vui.
Doãn Ước hiểu ra, đây chính là thang máy chuyên dụng cho cấp cao trong công ty, khó trách không thấy ai dùng. Cho nên đây là công ty của Kỷ Tùy Châu?
Đang muốn đi ra, cửa thang máy đột ngột đóng lại, trong không gian khép kín, bốn người đều im lặng, thang máy đi xuống trong bầu không khí khó xử.
Người mất hứng nhất phải kể đến tổng giám đốc Wenda, ông ta khó khăn mới có cơ hội để hợp tác với Thịnh Thế, còn hân hạnh mời được Kỷ Tùy Châu đến công ty tham quan. Kết quả lại nhảy ra một nữ nhân viên ẩu tả thế này. Đây chẳng phải có ý muốn đập bể chén cơm của ông à.
Trong lòng tổng giám đốc cân nhắc, chốc nữa sẽ điều tra xem nữ nhân viên này là ai, ngay tức khắc khai trừ khỏi công ty mà không cần thương lượng.
Doãn Ước không có thời gian để cân nhắc tâm tư của tổng giám đốc, cô lại nhớ đến tin nhắn kia. Nếu nhờ Kỷ Tùy Châu giúp đỡ, có thể sẽ tra ra được tung tích của đối phương.
Vì thế, cửa thang máy vừa mở ra, cô cũng theo họ ra ngoài. Mấy người đàn ông chân dài đi nhanh, cô bị bỏ lại một đoạn ở phía sau, bất giác nói: “Kỷ Tùy Châu, anh đợi chút.”
Tổng giám đốc của Wenda hoảng hốt không nhẹ, ông quay đầu lại nhìn Doãn Ước.
Kỷ Tùy Châu cũng quay lại: “Chuyện gì?”
“Tôi có việc gấp muốn tìm anh nói chuyện, hiện giờ anh có thời gian không?”
Kỷ Tùy Châu đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ tôi hơi bận, chút nữa cô…”
“Thôi vậy.”
Dũng khí của Doãn Ước chỉ ở một chớp mắt, đối phương từ chối cô liền nhụt chí. Sau đó cô nghĩ, cho dù nói với anh cũng vô dụng. Anh ghét Doãn Hàm như vậy, chắc chắn cảm thấy đó chẳng qua là trò bịp bợm của cô.
Cho anh xem, chính là rước lấy cười nhạo của anh.
Doãn Ước khoát khoát tay với anh, bước nhanh chân chuẩn bị đi. Thời điểm đi ngang qua anh, Kỷ Tùy Châu nói với cô: “Số của tôi vẫn không đổi.”
“Hả? À ừ biết rồi.”
Doãn Ước đi có hơi mau, gần như là chạy. Cô không thấy được tổng giám đốc Wenda ở đằng sau lộ ra biểu cảm tự cho đã hiểu, một đường đi thẳng ra ngoài vẫy taxi ngồi vào trong, vội vã về nhà.
Vài ngày sao đó cô nghĩ đủ mọi cách tìm ra chủ nhân của số sim đó, nhưng đều không có manh mối.
Số sim này là sim không đăng ký, đối phương quyết tâm không muốn cô tìm được, bằng bản lĩnh của cô quả thực hết đường xoay xở. Cô thử nhắn tin lại đặt điều kiện với đối phương, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm đến.
Bên này chuyện sim số vẫn chưa có tiến triển, bên Wenda lại truyền đến tin tốt. Cô thuận lợi thông qua phỏng vấn, công ty thông báo cô đi làm.
Doãn Ước nhớ lại biểu hiện hôm đó của mình, cảm thấy dùng hai chữ ‘tệ hại’ cũng không đủ để hình dung. Như vậy mà cũng muốn tuyển dụng cô, công ty này thiếu người lắm à?
Ngày đầu tiên nhận việc lại nhận được tin, càng khiến người ta khiếp vía.
Cô vốn xin vào vị trí lễ tân công ty, kết quả nhân sự lại sắp xếp cô đến văn phòng tổng giám đốc. Làm trợ lý cho thư ký tổng giám đốc, chức danh trợ lý, công việc thực tế gần như chỉ có một: pha cà phê.
Doãn Ước vô cùng khó hiểu, đối phương lại giải thích với cô: “Tổng giám đốc của chúng ta rất chú trọng đến cà phê, ngày đó lúc nhận lời phòng vấn, chẳng phải cô có nói mình rất giỏi chuyện này à.”
Cô có từng nói qua sao? Quả thực Doãn Ước không nhớ rõ. Nhưng mà kỹ thuật pha cà phê của cô cũng không tệ lắm, đây đều là nhận dạy dỗ của người nào đó. Cô theo anh một thời gian, ngoại trừ học được hàm nghĩa chân chính của câu ‘biết người biết mặt không biết lòng’ ra, thứ còn lại cũng chỉ học làm thế nào để pha được một ly cà phê thượng phẩm.
Nhưng vì một ưu điểm như vậy liền tuyển dụng cô với mức lương cao, có phải có gì đó sai sai hay không?
Doãn Ước nhớ đến hôm đó ở công ty này gặp được Kỷ Tùy Châu, lo rằng chuyện này có liên quan đến anh, vì thế lúc nói chuyện phiếm với thư ký tổng giám đốc, cô có hỏi gần hỏi xa.
Thư ký họ Đinh, là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi, thoạt nhìn con người không tệ.
“Wenda không phải công ty nhỏ, ông chủ lớn nhất của chúng ta chính là tổng giám đốc Địch. Địch tổng thưởng thức cô, cô phải cố gắng nhiều nhé.”
Thư ký Đinh không đoán được lai lịch của Doãn Ước, nhưng nghe nói cô ấy là đích thân Địch tổng tuyển vào. Nếu vậy thì chính là nhân vật tầm cỡ, cô không đắc tội nổi.
Cho nên công việc mới của Doãn Ước làm khá thuận lợi, người trong văn phòng tổng giám đốc không nhiều lắm, ngoại trừ thư ký cộng thêm cô thì tổng cộng có ba trợ lý. Hai người còn lại đều là nam, thư ký Đinh lại khách sáo với cô, cơ bản không có gì phiền lòng.
Mỗi ngày, ngoại trừ pha cà phê thì không có việc gì khác, nhưng tổng giám đốc uống không nhiều cà phê như vậy, cô chỉ có thể tìm công việc khác để làm. Máy in hết giấy cô thêm vào, giấy loại ở các nơi cô liền phụ trách bỏ vào máy hủy giấy. Trà nước của mấy người họ cô luôn pha sẵn sàng, nếu không thì làm chút chân chạy việc vặt mua trà chiều, đi photocopy.
Có lúc cô cầm khăn lau cửa sổ, bị tổng giám đốc bắt gặp, nhanh chóng kêu cô đến: “Tiểu Doãn à, mấy chuyện này có nhân viên vệ sinh làm, cô không cần làm, cô pha cà phê là được rồi. Tôi rất thích cà phê cô pha.”
Nói thật, kỹ thuật pha cà phê của Doãn Ước là thông qua khảo nghiêm khắc nghiệt của Kỷ Tùy Châu, mang đến dỗ dành Địch tổng chắc chắn không thành vấn đề.
Vì thế, ngày qua ngày cứ bình bình trôi đi, cho đến một ngày nọ Doãn Ước cùng Địch tổng đi đến sân đánh tennis.
Ngày đó, Địch tổng cùng đối tác bàn chuyện làm ăn, thuận tiện chơi bóng để gắn kết tình cảm. Dẫn theo trợ lý nam thì không hay, thư ký Đinh thì tuổi tác hơi lớn, nhìn đi nhìn lại chọn trúng Doãn Ước.
Ông lại sợ Doãn Ước hiểu lầm còn cố ý giải thích với cô: “Cô đi theo xách vợt cho tôi là được, không cần làm gì khác.”
Ông chủ khách sáo như vậy, Doãn Ước cũng không tiện chối từ, nghĩ chơi bóng cũng sẽ không gặp rắc rối gì, liền đồng ý đi theo.
Kết quả vừa đi lại phát hiện nhân vật chính hôm nay là Giang Thái, nhủ thầm, tai vạ này cũng lớn thật.
Giang Thái chạm mặt với Doãn Ước ở nơi này có chút bất ngờ, nghĩ lại một chút liền hiểu được. Cô gái này là đang trốn tránh hắn, khó trách hắn đến hội quán vật lý trị liệu hai lần, họ đều nói cô không ở đây.
Vì đề phòng hắn mà cả công việc cũng thay đổi. Nhưng chẳng lẽ cô không biết thế giới này rất nhỏ à, dạo quanh một vòng chẳng phải lại rơi vào tay hắn sao.
Trong lòng Giang Thái vô cùng đắc ý, lúc chơi bóng vì vận may tốt mà liên tục thắng, hơn nữa Địch tổng luôn có ý nhường nhịn, sáng sớm chơi tennis, toàn thân Giang Thái ra mồ hôi, tâm trạng tốt, liền bàn bạc xong một vụ lớn với Wenda ở ngay tại chỗ.
Trên sân tennis Giang Thái đắc ý, nên muốn trên tình trường cũng vô độ một phen. Hắn nhìn Doãn Ước vẫn luôn ở bên cạnh Địch tổng, chào hỏi cô: “Cô Doãn đánh một bàn chứ?”
“Ngại quá Giang tổng, tôi không biết.”
“Cô xem con người cô, lần nào tôi muốn cô làm gì đó cô đều từ chối, nhưng cuối cùng chẳng phải cô đều thuận theo tôi sao?”
Doãn Ước nghĩ, quả thật giống như hắn nói, chẳng qua mỗi lần đến cuối cùng, cô đều không cho hắn được toại nguyện. Trong lòng Giang Thái chắc là rất giận nhỉ.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện nổi giận, trước mắt xem ra vẫn đang kiềm chế.
Nhưng mà hắn kiềm chế như thế nào, thì ý đồ cướp đoạt trần trụi trong mắt hắn cũng không che giấu được. Tên cáo già Địch tổng liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong lòng nhủ thầm: Cô Doãn Ước này ở đâu ra thế này, quen biết Kỷ Tùy Châu, còn có quan hệ với Giang Thái. Nhân vật lớn như vậy, sao lại chạy đến làm việc trong công ty mình. Chẳng lẽ ông mạo phạm tổ tiên, mắc phải vận rủi?
Lúc dùng cơm trưa, ông vẫn để ý thái độ của Giang Thái với Doãn Ước, khách sáo nho nhã lễ độ, hoàn toàn khắc hẳn với vẻ cao ngạo ngang ngược lúc bình thường.
Lại nhìn thấy Doãn Ước có chút trốn tránh hắn, không biết có phải đang lăn tăn về mối quan hệ với Kỷ Tùy Châu không.
Dù sao một cô gái cũng không thể lấy hai chồng mà.
Địch tổng quyết định thử thăm dò. Dùng cơm xong, mọi người cùng nhau uống cà phê, ông bắt đầu khen ngợi kỹ thuật pha cà phê của Doãn Ước, Giang Thái nhân cơ hội tốt, yêu cầu Doãn Ước hôm nào đó cũng pha một ly cà phê cho mình.
Doãn Ước chỉ hận không thể đổ ly cà phê trong tay lên đầu hắn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đối sách. Cuối cùng phải nói như thế nào, mới có thể khiến Giang Thái bỏ hẳn tà niệm?
Nghĩ nghĩ, cô lại nghĩ đến Kỷ Tùy Châu.
Theo quan sát của cô, Giang Thái vô cùng nể nang Kỷ Tùy Châu. Dường như không chỉ vì liên quan đến Thịnh Thế.
Đối phó với hạng ngang ngược như Giang Thái, phải tìm một người ngang ngược hơn mới có thể áp chế được hắn. Mặc dù vô cùng không muốn, Doãn Ước cũng chỉ có thể tạm thời lấy Kỷ Tùy Châu làm lá chắn.
Giang Thái đợi hồi lâu không thấy cô trả lời, lại bắt đầu mất hứng: “Cô Doãn không nể mặt tôi gì cả, một ly cà phê cũng không chịu pha à.”
“Sao có thể chứ, hôm nào anh đến công ty, tôi nhất định sẽ pha cho anh. Bản lĩnh khác tôi không có, nhưng pha cà phê thì có thể.”
“Nghe ra, đã được cao nhân chỉ bảo?”
“Cũng không phải, chỉ là trước kia có pha cho Kỷ Tùy Châu. Anh cũng biết con người anh ta rất xoi mói, pha không ngon anh ta sẽ không uống đâu.”
Lúc cô nói chuyện, trên môi luôn giữ nụ cười, đối với xưng hô của Kỷ Tùy Châu cũng từ ‘chủ tịch Kỷ’ trang trọng đổi thành tên. Vậy thì thân thiết thế nào không cần nói cũng biết.
Mấu chốt là, cô nói đều là sự thật. Mặc dù tên khốn Kỷ Tùy Châu này đã hãm hại cô, nhưng chuyện pha cà phê cô không nói dối.
Về phần họ thích liên tưởng thế nào, đó là chuyện của họ. Cho dù phải giáp mặt đối chất với tên họ Kỷ, cô cũng không sợ.
Vừa nghe vậy, mấy người ở đây quả nhiên sắc mặt đều thay đổi.
Một người đàn ông đi theo bên cạnh Giang Thái vẻ mặt có hơi khoa trương, nhìn về sau lưng Doãn Ước gọi một tiếng: “Chủ tịch Kỷ.”
Doãn Ước nhìn lại, Kỷ Tùy Châu đang đứng ở sau lưng cô, biểu cảm khó lường.
Doãn Ước suýt nữa phun cà phê ra.
Tâm tư của Doãn Ước hoàn toàn không đặt vào đây, phần vấn đáp không phải là không đáp được mà là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nhóm phụ trách phỏng vấn vốn đã động lòng với vẻ xinh đẹp của cô, chỉ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bình hoa xinh đẹp này không thể không tuyển vào công ty.
Doãn Ước hoàn toàn không quan tâm đến kết quả phỏng vấn, trong đầu cô chỉ toàn là tin nhắn kia, cùng với người đã gửi nó. Cô có gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy. Sau đó cô có gọi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không được.
Hiển nhiên ý định của người đó là không muốn để cô tìm ra, gửi tin nhắn xong liền tắt máy, thậm chí số sim này có lẽ người đó không bao giờ sử dụng lại nữa.
Cô có cách gì để tìm ra được người này?
Phỏng vấn kết thúc gần giữa trưa, nhân viên đều ra ngoài ăn cơm. Doãn Ước hòa vào nhóm người đi ra ngoài, lúc chờ thang máy, cô thấy thang máy bên cạnh trống trơn không ai đi, bèn bước qua đó nhấn nút. Trong tay cô vẫn cầm điện thoại, chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm hai cuộc nữa.
Trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng tút tút tắt máy, Doãn Ước có chút ảo não. Đúng lúc cửa thang máy mở, cô không kịp nhìn rõ, bước vào.
Đi vào mới phát hiện bầu không khí có gì đó sai sai.
Trong thang máy có ba người, một ông thấp người tuổi tác hơi cao Doãn Ước nhận ra, chính là tổng giám đốc của công ty này. Cô đã nhìn thấy ảnh của ông ta trên trang chủ công ty.
Nhưng lúc này ông ấy hiển nhiên đang tiếp khách.
Hai người kia dáng thư sinh, một trong số họ là người đã đưa nước cho cô hôm ở hội sở cao cấp đó.
Vừa thấy người này, trong lòng Doãn Ước chợt có dự cảm, nhìn sang người còn lại, quả nhiên là Kỷ Tùy Châu. Anh từ trên cao liếc mắt nhìn xuống cô, sắc mặt dường như không vui.
Doãn Ước hiểu ra, đây chính là thang máy chuyên dụng cho cấp cao trong công ty, khó trách không thấy ai dùng. Cho nên đây là công ty của Kỷ Tùy Châu?
Đang muốn đi ra, cửa thang máy đột ngột đóng lại, trong không gian khép kín, bốn người đều im lặng, thang máy đi xuống trong bầu không khí khó xử.
Người mất hứng nhất phải kể đến tổng giám đốc Wenda, ông ta khó khăn mới có cơ hội để hợp tác với Thịnh Thế, còn hân hạnh mời được Kỷ Tùy Châu đến công ty tham quan. Kết quả lại nhảy ra một nữ nhân viên ẩu tả thế này. Đây chẳng phải có ý muốn đập bể chén cơm của ông à.
Trong lòng tổng giám đốc cân nhắc, chốc nữa sẽ điều tra xem nữ nhân viên này là ai, ngay tức khắc khai trừ khỏi công ty mà không cần thương lượng.
Doãn Ước không có thời gian để cân nhắc tâm tư của tổng giám đốc, cô lại nhớ đến tin nhắn kia. Nếu nhờ Kỷ Tùy Châu giúp đỡ, có thể sẽ tra ra được tung tích của đối phương.
Vì thế, cửa thang máy vừa mở ra, cô cũng theo họ ra ngoài. Mấy người đàn ông chân dài đi nhanh, cô bị bỏ lại một đoạn ở phía sau, bất giác nói: “Kỷ Tùy Châu, anh đợi chút.”
Tổng giám đốc của Wenda hoảng hốt không nhẹ, ông quay đầu lại nhìn Doãn Ước.
Kỷ Tùy Châu cũng quay lại: “Chuyện gì?”
“Tôi có việc gấp muốn tìm anh nói chuyện, hiện giờ anh có thời gian không?”
Kỷ Tùy Châu đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ tôi hơi bận, chút nữa cô…”
“Thôi vậy.”
Dũng khí của Doãn Ước chỉ ở một chớp mắt, đối phương từ chối cô liền nhụt chí. Sau đó cô nghĩ, cho dù nói với anh cũng vô dụng. Anh ghét Doãn Hàm như vậy, chắc chắn cảm thấy đó chẳng qua là trò bịp bợm của cô.
Cho anh xem, chính là rước lấy cười nhạo của anh.
Doãn Ước khoát khoát tay với anh, bước nhanh chân chuẩn bị đi. Thời điểm đi ngang qua anh, Kỷ Tùy Châu nói với cô: “Số của tôi vẫn không đổi.”
“Hả? À ừ biết rồi.”
Doãn Ước đi có hơi mau, gần như là chạy. Cô không thấy được tổng giám đốc Wenda ở đằng sau lộ ra biểu cảm tự cho đã hiểu, một đường đi thẳng ra ngoài vẫy taxi ngồi vào trong, vội vã về nhà.
Vài ngày sao đó cô nghĩ đủ mọi cách tìm ra chủ nhân của số sim đó, nhưng đều không có manh mối.
Số sim này là sim không đăng ký, đối phương quyết tâm không muốn cô tìm được, bằng bản lĩnh của cô quả thực hết đường xoay xở. Cô thử nhắn tin lại đặt điều kiện với đối phương, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm đến.
Bên này chuyện sim số vẫn chưa có tiến triển, bên Wenda lại truyền đến tin tốt. Cô thuận lợi thông qua phỏng vấn, công ty thông báo cô đi làm.
Doãn Ước nhớ lại biểu hiện hôm đó của mình, cảm thấy dùng hai chữ ‘tệ hại’ cũng không đủ để hình dung. Như vậy mà cũng muốn tuyển dụng cô, công ty này thiếu người lắm à?
Ngày đầu tiên nhận việc lại nhận được tin, càng khiến người ta khiếp vía.
Cô vốn xin vào vị trí lễ tân công ty, kết quả nhân sự lại sắp xếp cô đến văn phòng tổng giám đốc. Làm trợ lý cho thư ký tổng giám đốc, chức danh trợ lý, công việc thực tế gần như chỉ có một: pha cà phê.
Doãn Ước vô cùng khó hiểu, đối phương lại giải thích với cô: “Tổng giám đốc của chúng ta rất chú trọng đến cà phê, ngày đó lúc nhận lời phòng vấn, chẳng phải cô có nói mình rất giỏi chuyện này à.”
Cô có từng nói qua sao? Quả thực Doãn Ước không nhớ rõ. Nhưng mà kỹ thuật pha cà phê của cô cũng không tệ lắm, đây đều là nhận dạy dỗ của người nào đó. Cô theo anh một thời gian, ngoại trừ học được hàm nghĩa chân chính của câu ‘biết người biết mặt không biết lòng’ ra, thứ còn lại cũng chỉ học làm thế nào để pha được một ly cà phê thượng phẩm.
Nhưng vì một ưu điểm như vậy liền tuyển dụng cô với mức lương cao, có phải có gì đó sai sai hay không?
Doãn Ước nhớ đến hôm đó ở công ty này gặp được Kỷ Tùy Châu, lo rằng chuyện này có liên quan đến anh, vì thế lúc nói chuyện phiếm với thư ký tổng giám đốc, cô có hỏi gần hỏi xa.
Thư ký họ Đinh, là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi, thoạt nhìn con người không tệ.
“Wenda không phải công ty nhỏ, ông chủ lớn nhất của chúng ta chính là tổng giám đốc Địch. Địch tổng thưởng thức cô, cô phải cố gắng nhiều nhé.”
Thư ký Đinh không đoán được lai lịch của Doãn Ước, nhưng nghe nói cô ấy là đích thân Địch tổng tuyển vào. Nếu vậy thì chính là nhân vật tầm cỡ, cô không đắc tội nổi.
Cho nên công việc mới của Doãn Ước làm khá thuận lợi, người trong văn phòng tổng giám đốc không nhiều lắm, ngoại trừ thư ký cộng thêm cô thì tổng cộng có ba trợ lý. Hai người còn lại đều là nam, thư ký Đinh lại khách sáo với cô, cơ bản không có gì phiền lòng.
Mỗi ngày, ngoại trừ pha cà phê thì không có việc gì khác, nhưng tổng giám đốc uống không nhiều cà phê như vậy, cô chỉ có thể tìm công việc khác để làm. Máy in hết giấy cô thêm vào, giấy loại ở các nơi cô liền phụ trách bỏ vào máy hủy giấy. Trà nước của mấy người họ cô luôn pha sẵn sàng, nếu không thì làm chút chân chạy việc vặt mua trà chiều, đi photocopy.
Có lúc cô cầm khăn lau cửa sổ, bị tổng giám đốc bắt gặp, nhanh chóng kêu cô đến: “Tiểu Doãn à, mấy chuyện này có nhân viên vệ sinh làm, cô không cần làm, cô pha cà phê là được rồi. Tôi rất thích cà phê cô pha.”
Nói thật, kỹ thuật pha cà phê của Doãn Ước là thông qua khảo nghiêm khắc nghiệt của Kỷ Tùy Châu, mang đến dỗ dành Địch tổng chắc chắn không thành vấn đề.
Vì thế, ngày qua ngày cứ bình bình trôi đi, cho đến một ngày nọ Doãn Ước cùng Địch tổng đi đến sân đánh tennis.
Ngày đó, Địch tổng cùng đối tác bàn chuyện làm ăn, thuận tiện chơi bóng để gắn kết tình cảm. Dẫn theo trợ lý nam thì không hay, thư ký Đinh thì tuổi tác hơi lớn, nhìn đi nhìn lại chọn trúng Doãn Ước.
Ông lại sợ Doãn Ước hiểu lầm còn cố ý giải thích với cô: “Cô đi theo xách vợt cho tôi là được, không cần làm gì khác.”
Ông chủ khách sáo như vậy, Doãn Ước cũng không tiện chối từ, nghĩ chơi bóng cũng sẽ không gặp rắc rối gì, liền đồng ý đi theo.
Kết quả vừa đi lại phát hiện nhân vật chính hôm nay là Giang Thái, nhủ thầm, tai vạ này cũng lớn thật.
Giang Thái chạm mặt với Doãn Ước ở nơi này có chút bất ngờ, nghĩ lại một chút liền hiểu được. Cô gái này là đang trốn tránh hắn, khó trách hắn đến hội quán vật lý trị liệu hai lần, họ đều nói cô không ở đây.
Vì đề phòng hắn mà cả công việc cũng thay đổi. Nhưng chẳng lẽ cô không biết thế giới này rất nhỏ à, dạo quanh một vòng chẳng phải lại rơi vào tay hắn sao.
Trong lòng Giang Thái vô cùng đắc ý, lúc chơi bóng vì vận may tốt mà liên tục thắng, hơn nữa Địch tổng luôn có ý nhường nhịn, sáng sớm chơi tennis, toàn thân Giang Thái ra mồ hôi, tâm trạng tốt, liền bàn bạc xong một vụ lớn với Wenda ở ngay tại chỗ.
Trên sân tennis Giang Thái đắc ý, nên muốn trên tình trường cũng vô độ một phen. Hắn nhìn Doãn Ước vẫn luôn ở bên cạnh Địch tổng, chào hỏi cô: “Cô Doãn đánh một bàn chứ?”
“Ngại quá Giang tổng, tôi không biết.”
“Cô xem con người cô, lần nào tôi muốn cô làm gì đó cô đều từ chối, nhưng cuối cùng chẳng phải cô đều thuận theo tôi sao?”
Doãn Ước nghĩ, quả thật giống như hắn nói, chẳng qua mỗi lần đến cuối cùng, cô đều không cho hắn được toại nguyện. Trong lòng Giang Thái chắc là rất giận nhỉ.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện nổi giận, trước mắt xem ra vẫn đang kiềm chế.
Nhưng mà hắn kiềm chế như thế nào, thì ý đồ cướp đoạt trần trụi trong mắt hắn cũng không che giấu được. Tên cáo già Địch tổng liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong lòng nhủ thầm: Cô Doãn Ước này ở đâu ra thế này, quen biết Kỷ Tùy Châu, còn có quan hệ với Giang Thái. Nhân vật lớn như vậy, sao lại chạy đến làm việc trong công ty mình. Chẳng lẽ ông mạo phạm tổ tiên, mắc phải vận rủi?
Lúc dùng cơm trưa, ông vẫn để ý thái độ của Giang Thái với Doãn Ước, khách sáo nho nhã lễ độ, hoàn toàn khắc hẳn với vẻ cao ngạo ngang ngược lúc bình thường.
Lại nhìn thấy Doãn Ước có chút trốn tránh hắn, không biết có phải đang lăn tăn về mối quan hệ với Kỷ Tùy Châu không.
Dù sao một cô gái cũng không thể lấy hai chồng mà.
Địch tổng quyết định thử thăm dò. Dùng cơm xong, mọi người cùng nhau uống cà phê, ông bắt đầu khen ngợi kỹ thuật pha cà phê của Doãn Ước, Giang Thái nhân cơ hội tốt, yêu cầu Doãn Ước hôm nào đó cũng pha một ly cà phê cho mình.
Doãn Ước chỉ hận không thể đổ ly cà phê trong tay lên đầu hắn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đối sách. Cuối cùng phải nói như thế nào, mới có thể khiến Giang Thái bỏ hẳn tà niệm?
Nghĩ nghĩ, cô lại nghĩ đến Kỷ Tùy Châu.
Theo quan sát của cô, Giang Thái vô cùng nể nang Kỷ Tùy Châu. Dường như không chỉ vì liên quan đến Thịnh Thế.
Đối phó với hạng ngang ngược như Giang Thái, phải tìm một người ngang ngược hơn mới có thể áp chế được hắn. Mặc dù vô cùng không muốn, Doãn Ước cũng chỉ có thể tạm thời lấy Kỷ Tùy Châu làm lá chắn.
Giang Thái đợi hồi lâu không thấy cô trả lời, lại bắt đầu mất hứng: “Cô Doãn không nể mặt tôi gì cả, một ly cà phê cũng không chịu pha à.”
“Sao có thể chứ, hôm nào anh đến công ty, tôi nhất định sẽ pha cho anh. Bản lĩnh khác tôi không có, nhưng pha cà phê thì có thể.”
“Nghe ra, đã được cao nhân chỉ bảo?”
“Cũng không phải, chỉ là trước kia có pha cho Kỷ Tùy Châu. Anh cũng biết con người anh ta rất xoi mói, pha không ngon anh ta sẽ không uống đâu.”
Lúc cô nói chuyện, trên môi luôn giữ nụ cười, đối với xưng hô của Kỷ Tùy Châu cũng từ ‘chủ tịch Kỷ’ trang trọng đổi thành tên. Vậy thì thân thiết thế nào không cần nói cũng biết.
Mấu chốt là, cô nói đều là sự thật. Mặc dù tên khốn Kỷ Tùy Châu này đã hãm hại cô, nhưng chuyện pha cà phê cô không nói dối.
Về phần họ thích liên tưởng thế nào, đó là chuyện của họ. Cho dù phải giáp mặt đối chất với tên họ Kỷ, cô cũng không sợ.
Vừa nghe vậy, mấy người ở đây quả nhiên sắc mặt đều thay đổi.
Một người đàn ông đi theo bên cạnh Giang Thái vẻ mặt có hơi khoa trương, nhìn về sau lưng Doãn Ước gọi một tiếng: “Chủ tịch Kỷ.”
Doãn Ước nhìn lại, Kỷ Tùy Châu đang đứng ở sau lưng cô, biểu cảm khó lường.
Doãn Ước suýt nữa phun cà phê ra.
Tác giả :
Tô Lưu