Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 93-1: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng
Hỏi sơ qua nhân vật của mỗi người bọn họ xong, đoàn người Trì Tiểu Trì dự định thăm dò hoàn cảnh pháo đài trước khi chính thức quay phim.
Bảo tồn một tòa pháo đài lớn như vậy cần tiêu tốn một khoản phí không nhỏ, mà hiển nhiên là chủ nhân của nơi này đã bỏ qua việc bảo tồn từ rất lâu rồi, trên sàn gỗ có nhiều chỗ bị ẩm thấp đến đen thui, mùi sữa bò mốc meo nhàn nhạt bay vào trong khoang mũi.
Bộ dạng của Cam Úc chứng tỏ anh ấy đã đi dạo một vòng quanh pháo đài, giới thiệu cho Trì Tiểu Trì: “Tôi và Đường Đường đã xem xét, pháo đài cổ có phong cách Gothic, thêm cả rừng cây phía sau thì diện tích ước chừng hơn một héc ta, tất cả các phòng của nhân viên và diễn viên đều tập trung ở lầu ba, đạo cụ, thiết bị và hóa trang tập trung ở phía Tây lầu hai, nơi chủ yếu dùng để quay phim lấy cảnh là toàn bộ lầu một, hành lang và gian phòng phía Đông lầu hai, cùng với rừng cây sau lưng pháo đài. Đoàn phim cộng với diễn viên có khoảng chừng bảy mươi người. Nhân viên chủ yếu đều ở trong pháo đài, vài người khác thì ở trong lều đặt bên ngoài pháo đài…”
Trì Tiểu Trì vừa thu nhận thông tin, đôi mắt vừa nhìn chăm chú vào vách tường hai bên, căn bản là không có cách nào dời mắt.
Cam Đường chú ý đến phương hướng Trì Tiểu Trì đang nhìn, nói một cách bất đắc dĩ: “Khi mới nhìn thấy tôi cũng sợ hết hồn.”
Vách tường ở hai bên hành lang treo đầy các khung kim loại có kích thước khác nhau, bên trong có một ít bức tranh cổ trông có vẻ đắt tiền, đa phần đều là chủ đề chân dung.
Trì Tiểu Trì đưa tay sờ vào một khung tranh, phát hiện là được chế tác bằng sắt.
Khung sắt bị rỉ sét nghiêm trọng, hiện ra màu sắc đồng thau loang lổ, bên trong có hai lớp kính bảo vệ bức ảnh.
Đó là một đứa bé còn nằm trong nôi, tay chân cuộn lại, đôi mắt nhằm nghiền, đang trong trạng thái ngủ say.
Phía dưới treo tờ giấy nhỏ, xem như tên của bức ảnh này.
“Andy hay là Jeny?”
Cam Úc hỏi: “Có thể nhìn ra cái gì hay không?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu.
Theo quan sát của cậu thì trong ảnh không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ là một bức ảnh bình thường mà thôi.
Nhưng để cho an toàn, cậu hỏi Cam Đường bên cạnh: “Đứa bé trong bức ảnh này đang mở mắt hay nhắm mắt?”
Cam Đường đáp: “Nhắm.”
Vẻ mặt của Trì Tiểu Trì hơi thả lỏng, chứng minh bức ảnh trong mắt mình và người bình thường là giống nhau.
Cam Úc phát hiện vẻ mặt của Trì Tiểu Trì có chút khác thường: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì lui về sau hai bước, ngắm bức ảnh: “Có chút kỳ lạ…nhưng không biết diễn tả thế nào.”
Cậu cảm thấy những bức ảnh treo trên tường này đều lộ ra không khí âm u, nhưng trong ảnh lại không nhìn ra có gì khác thường.
Bọn họ rà soát lầu một, phát hiện phần lớn đều là một ít căn phòng trống, vì vậy liền đi lên lầu.
Trì Tiểu Trì cố ý đến phòng hóa trang lấy kịch bản nhét vào trong ngực, chờ tối về tiếp tục đọc.
Tên của bọn họ ở thế giới này là tên thật, Trì Tiểu Trì rất nhanh tìm được gian phòng của mình ở lầu ba.
Sau khi đẩy cửa ra, Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm gian phòng của mình trong ba giây, sau đó lập tức rút lui, đóng cửa lại một cái rầm.
Cam Úc: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì run rẩy: “Không không không có gì.”
Cam Úc cảnh giác: “Có quỷ?”
Trì Tiểu Trì hít sâu một hơi, xoay người lại, dùng mặt dán vào vách cửa, nắm chặt khóa cửa: “Hiện tại không có.”
Cam Úc: “…?”
Vừa nãy Trì Tiểu Trì nhìn thấy rất rõ.
Trong phòng của cậu ấy có một bức ảnh mang theo phong cách cực kỳ diễm lệ.
Trong hình tràn đầy khinh khí cầu đang lơ lửng, năm màu rực rỡ, cũng chụp được người thả khinh khí cầu, mà thân thể của người phụ nữ kia bị khinh khí cầu chặn lại, chỉ còn dư lại một cái đầu rất xinh đẹp.
…Khuôn mặt của người phụ nữ này giống y như đúc người từng xuất hiện ở phòng hóa trang của cậu ấy.
Mà mặt kính của bức tranh đã vỡ nát, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, dường như có thứ gì từ trong khinh khí cầu bay ra, sau đó nhẹ nhàng trở lại.
Vừa nãy liếc mắt nhìn, Trì Tiểu Trì đã phát hiện bức ảnh kia là bình thường, chẳng qua nó mang theo không khí kỳ lạ giống những tác phẩm treo trên hành lang.
Mà cho dù chỉ là như vậy nhưng cậu ấy vẫn chậm chạp một lúc lâu, mãi đến khi Hề Lâu lạnh lùng vô tình nói: “Không nhúc nhích là đồ con rùa rụt cổ.” Lúc này Trì Tiểu Trì mới mang theo tâm sự nhớ thương thầy Lục, với sự trợ giúp của Cam Úc mà đẩy ra cửa phòng ngủ.
Cậu đi lên phía trước để xác nhận tính an toàn của bức ảnh một lần nữa.
Bức ảnh mang tên, “Khí Cầu Dẫn Nàng”.
An toàn thì an toàn nhưng mà bức ảnh kia đối diện giường ngủ của cậu ấy, bây giờ Trì Tiểu Trì không có dũng khí ngủ tại đây dưới ánh nhìn của cái đầu kia.
Cậu tỏ thái độ: “Tôi phải đổi phòng ngủ thôi.”
Cam Úc nói: “Trước tiên xem thử từng gian phòng một chút đi.”
Bây giờ nhân viên vẫn chưa lên lầu ba nghỉ ngơi, hết thảy phòng ốc đều chưa khóa cửa, Trì Tiểu Trì lần lượt xem từng gian phòng, phát hiện mỗi gian đều có treo một bức ảnh, mỗi một bức ảnh đều mang lại cảm giác nhàn nhạt bất an cho người ta.
Thế nhưng khi tiến vào một căn phòng nọ, Trì Tiểu Trì rơi vào sự sợ hãi kinh hoàng.
Ánh mắt của cậu ấy khóa chặt trên một bức ảnh treo tường, cũng không có cách nào dời đi.
Đó là một loại cảm giác vô cùng khủng bố, khủng bố hơn gấp nhiều lần so với những bức ảnh bình thường kia, kề sát vào ngửi còn tản ra mùi thơm thanh nhã của phụ nữ.
Bức ảnh tên là “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân”, trong ảnh là một cánh đồng tuyết mênh mông.
…Cảnh tuyết rất đẹp nhưng đêm về không thấy người.
Cậu không khỏi dò hỏi: “Đây là phòng của ai?”
Cam Đường đi ra ngoài xác nhận một chút rồi đáp: “Là một người tên…Quan Xảo Xảo.”
Trì Tiểu Trì: “…Ồ, vậy thì không sao.”
Cậu đi ra khỏi phòng, đang chuẩn bị cùng anh em nhà họ Cam tiếp tục điều tra thì liền nhìn thấy Viên Bản Thiện đi ra từ một gian phòng cuối lầu ba, đang muốn vẫy tay với cậu thì lại thấy rõ hai người bên cạnh cậu, bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ, xương hàm cũng cắn chặt, nhìn không rõ là bất mãn hay là căng thẳng.
Trì Tiểu Trì cũng cấp tốc tiến nhập trạng thái của Tống Thuần Dương, đầy sinh lực mà chạy tới: “Lão Viên!”
Viên Bản Thiện thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Anh ấy là bác sĩ Cam của bệnh viện em, tiền đồ vô lượng, không biết tại sao cũng tiến vào nơi này.” Giọng điệu vừa thương tiếc lại thân thiết, giống như cậu ấy và vị bác sĩ Cam này đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Không chờ Viên Bản Thiện phát biểu ý kiến, Trì Tiểu Trì liền nhìn quanh bốn phía, lộ ra một chút căng thẳng: “Lão Viên, Xảo Xảo ở đâu vậy, anh có biết không?”
Viên Bản Thiện đương nhiên biết Quan Xảo Xảo đang ở trong phòng anh ta.
Nhưng anh ta lập tức phủ nhận: “Hai người bọn anh chia nhau ra điều tra, làm sao vậy?”
“Cô ấy không ở đây là tốt rồi…” Trì Tiểu Trì thấp giọng lầm bầm một câu, lại lộ ra vẻ mặt có chút gây khó dễ, giống như quyết định một vấn đề rất lớn, sau đó mới giảm thấp âm thanh, bảo đảm chỉ có mình và Viên Bản Thiện có thể nghe thấy, “Lão Viên, em nói cho anh biết chuyện này.”
Bàn tay của Viên Bản Thiện toát mồ hôi, cố gắng trấn tĩnh: “Em nói đi.”
Trì Tiểu Trì: “Em hỏi anh nha, anh hiểu biết như thế nào đối với mắt âm dương?”
Viên Bản Thiện: “…”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt làm ngơ với vẻ mặt mất tự nhiên của Viên Bản Thiện, khẽ mím môi, thần sắc có chút do dự.
Viên Bản Thiện thu hết sắc mặt của cậu ấy vào mắt, khóe miệng nhếch một cái, cưỡng ép lộ ra một nụ cười: “Tại sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
“Không phải hỏi…” Trì Tiểu Trì đưa tay đặt sau lưng, bộ dạng như trải qua đắn đo suy nghĩ, “Em…biết một cách có thể trao đổi mắt.”
Nói đến đây, lông mi của cậu ấy run rẩy hai lần một cách đúng lúc, lại lộ ra nụ cười cực trong sáng: “Chẳng phải anh luôn lo lắng nhiệm vụ lần thứ mười chúng ta sẽ bị tách ra sao? Nếu như anh thật sự lo lắng thì em chia cho anh một con mắt của em là được rồi.”
Hề Lâu: “…” Mịa nó?
“Tại sao lại đột nhiên có suy nghĩ hoàng đường như thế?” Viên Bản Thiện đưa tay đè lại vai của cậu ấy, trong mắt không phải cảm động mà ngược lại có chút kinh hoàng giấu đầu hở đuôi.
Trì Tiểu Trì nhẹ nhàng chớp mắt hai lần, trong mắt lấp lánh ánh nước lộng lẫy, cho dù cách một tầng kính râm vẫn có thể nhìn ra sóng nước tràn ngập trong đó: “Rất, rất hoang đường sao?”
Viên Bản Thiện dùng sức trên tay: “Nói cho anh biết, Thuần Dương, tại sao lại nghĩ như vậy?”
Trì Tiểu Trì mang theo vẻ kinh hoảng mà liếc nhìn ra phía sau, dường như sợ bị đồng bạn nghe thấy.
Mà sau khi tiếp thu ánh mắt ra hiệu của Trì Tiểu Trì, Cam Úc cũng lộ ra ánh mắt ngờ vực, tiến lên phía trước một bước, giống như hoài nghi bọn họ đang tranh chấp.
Trì Tiểu Trì đẩy vai Viên Bản Thiện một cái, có chút xấu hổ: “Nhỏ giọng dùm một chút.”
Tuy rằng Viên Bản Thiện nhỏ giọng nhưng phản ứng lại kịch liệt một cách hiếm thấy: “Tại sao anh lại cần con mắt của em, trong mắt em chẳng lẽ anh là người như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, ê, khách khí với tôi làm chi, anh chính là như vậy chứ còn gì nữa.
Nhưng trên mặt cậu ấy lại giả vờ bị đau và bất an, nói năng hơi lộn xộn: “Không phải, chẳng qua em cảm thấy, chỉ…chỉ cần em và anh, là được rồi. Người khác…tuy rằng cũng rất tốt nhưng mà em vẫn muốn cùng anh…”
Lời này nói đến đây liền có chút kỳ lạ.
Viên Bản Thiện tựa như ngộ ra, bình tĩnh trở lại, giọng nói trở nên mềm nhẹ, động tác cũng không còn quá khích: “Thuần Dương, đừng đoán mò nữa, cũng đừng làm chuyện càn rỡ. Trên mạng có không ít cái gọi là phương pháp nhưng chưa chắc sẽ hữu hiệu.”
Trì Tiểu Trì nhỏ giọng thầm thì: “Chắc sẽ hữu hiệu. Là một loại nước thuốc…”
Sắc mặt của Viên Bản Thiện càng khó coi hơn, thoáng cất cao giọng: “Không được. Ngộ nhỡ tổn thương mắt thì làm sao đây?”
Trì Tiểu Trì lập tức ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên nói: “Chờ chúng ta quay lại…có thể thử xem.”
Viên Bản Thiện nói một cách qua loa: “Để sau đi.”
Tựa như thái độ không muốn làm tổn thương mình của Viên Bản Thiện làm cho cậu ấy cao hứng, Trì Tiểu Trì cũng không nhịn được mà cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng: “Ừm, nghe lời anh. Đúng rồi, còn có một việc…”
Viên Bản Thiện đã mất tập trung từ lâu: “Hả?”
Trì Tiểu Lại lại nhìn Cam Úc một chút, một lần nữa hạ thấp giọng: “Trong phòng của Xảo Xảo có treo một bức ảnh gọi là Phong Tuyết Dạ Quy Nhân…Bức ảnh kia hình như có chút vấn đề.”
Nhắc tới chuyện sống còn, rốt cục Viên Bản Thiện cũng bước ra khỏi trạng thái thất thần: “Sao vậy?”
“Em khó mà diễn tả thành lời.” Trì Tiểu Trì nói, “Mỗi một gian phòng em đều đi vào xem xét một lần, chỉ có bức ảnh kia mang lại cảm giác đặc biệt không tốt cho em…Lão Viên, chờ anh gặp Xảo Xảo thì nhắc với cô ấy một chút đi.”
Viên Bản Thiện nhìn con mắt của cậu ấy: “Tại sao em không đi tìm cô ấy?”
“…Em hả?”
Đúng như Viên Bản Thiện suy đoán, Trì Tiểu Trì liền trở nên khẩn trương, sau lưng căng chặt từng sớ thịt, cúi thấp đầu, rõ ràng là chột dạ: “Xảo Xảo…Em vẫn chưa thấy cô ấy. Nói chung anh nhìn thấy cô ấy thì nhất định phải nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy dọn ra khỏi căn phòng kia.”
Viên Bản Thiện cũng không hỏi nhiều nữa, sờ đầu cậu ấy: “Được rồi, anh sẽ đi tìm cô ấy. Em và đồng bạn của em đi điều tra thêm chút đi, phát hiện ra cái gì thì tối nay nói với anh.”
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nói: “Được.”
Dứt lời, cậu ấy xoay người đi về phía anh em nhà họ Cam.
Đi tới một nửa, cậu quay đầu lại, nháy mắt với anh ấy.
Viên Bản Thiện mở ra cánh cửa mà anh ấy vừa mới đi ra từ bên trong, một tay chống khung cửa, nhướng mày về phía Trì Tiểu Trì, ra hiệu cậu ấy có thể an tâm.
Nhưng mà lướt qua bờ vai Trì Tiểu Trì, Viên Bản Thiện nhìn thấy Cam Úc.
Đó là một người thanh niên đẹp đến mức có chút không giống bác sĩ, mặc quần áo bình thường cũng đã đủ mê người, anh ấy đường đường chính chính đứng ở nơi đó, nhưng ánh mắt luôn đuổi theo Tống Thuần Dương mới vừa từ bên cạnh mình đi ra.
Viên Bản Thiện vốn đã tàn nhẫn quyết định sẽ ra tay, nhưng có lẽ vừa trải qua một phen trò chuyện ban nãy, cuối cùng xem như vẫn nhớ tới Tống Thuần Dương là bạn trai nhỏ của mình.
Vị bác sĩ nọ có biểu hiện có thể nói là vô cùng vô lễ.
Nhưng Viên Bản Thiện cũng không tức giận.
……
P/S: Mấy bức tranh làm tớ sợ quá T____T. Vừa đọc vừa tưởng tượng thì hơi ớn.
Bảo tồn một tòa pháo đài lớn như vậy cần tiêu tốn một khoản phí không nhỏ, mà hiển nhiên là chủ nhân của nơi này đã bỏ qua việc bảo tồn từ rất lâu rồi, trên sàn gỗ có nhiều chỗ bị ẩm thấp đến đen thui, mùi sữa bò mốc meo nhàn nhạt bay vào trong khoang mũi.
Bộ dạng của Cam Úc chứng tỏ anh ấy đã đi dạo một vòng quanh pháo đài, giới thiệu cho Trì Tiểu Trì: “Tôi và Đường Đường đã xem xét, pháo đài cổ có phong cách Gothic, thêm cả rừng cây phía sau thì diện tích ước chừng hơn một héc ta, tất cả các phòng của nhân viên và diễn viên đều tập trung ở lầu ba, đạo cụ, thiết bị và hóa trang tập trung ở phía Tây lầu hai, nơi chủ yếu dùng để quay phim lấy cảnh là toàn bộ lầu một, hành lang và gian phòng phía Đông lầu hai, cùng với rừng cây sau lưng pháo đài. Đoàn phim cộng với diễn viên có khoảng chừng bảy mươi người. Nhân viên chủ yếu đều ở trong pháo đài, vài người khác thì ở trong lều đặt bên ngoài pháo đài…”
Trì Tiểu Trì vừa thu nhận thông tin, đôi mắt vừa nhìn chăm chú vào vách tường hai bên, căn bản là không có cách nào dời mắt.
Cam Đường chú ý đến phương hướng Trì Tiểu Trì đang nhìn, nói một cách bất đắc dĩ: “Khi mới nhìn thấy tôi cũng sợ hết hồn.”
Vách tường ở hai bên hành lang treo đầy các khung kim loại có kích thước khác nhau, bên trong có một ít bức tranh cổ trông có vẻ đắt tiền, đa phần đều là chủ đề chân dung.
Trì Tiểu Trì đưa tay sờ vào một khung tranh, phát hiện là được chế tác bằng sắt.
Khung sắt bị rỉ sét nghiêm trọng, hiện ra màu sắc đồng thau loang lổ, bên trong có hai lớp kính bảo vệ bức ảnh.
Đó là một đứa bé còn nằm trong nôi, tay chân cuộn lại, đôi mắt nhằm nghiền, đang trong trạng thái ngủ say.
Phía dưới treo tờ giấy nhỏ, xem như tên của bức ảnh này.
“Andy hay là Jeny?”
Cam Úc hỏi: “Có thể nhìn ra cái gì hay không?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu.
Theo quan sát của cậu thì trong ảnh không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ là một bức ảnh bình thường mà thôi.
Nhưng để cho an toàn, cậu hỏi Cam Đường bên cạnh: “Đứa bé trong bức ảnh này đang mở mắt hay nhắm mắt?”
Cam Đường đáp: “Nhắm.”
Vẻ mặt của Trì Tiểu Trì hơi thả lỏng, chứng minh bức ảnh trong mắt mình và người bình thường là giống nhau.
Cam Úc phát hiện vẻ mặt của Trì Tiểu Trì có chút khác thường: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì lui về sau hai bước, ngắm bức ảnh: “Có chút kỳ lạ…nhưng không biết diễn tả thế nào.”
Cậu cảm thấy những bức ảnh treo trên tường này đều lộ ra không khí âm u, nhưng trong ảnh lại không nhìn ra có gì khác thường.
Bọn họ rà soát lầu một, phát hiện phần lớn đều là một ít căn phòng trống, vì vậy liền đi lên lầu.
Trì Tiểu Trì cố ý đến phòng hóa trang lấy kịch bản nhét vào trong ngực, chờ tối về tiếp tục đọc.
Tên của bọn họ ở thế giới này là tên thật, Trì Tiểu Trì rất nhanh tìm được gian phòng của mình ở lầu ba.
Sau khi đẩy cửa ra, Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm gian phòng của mình trong ba giây, sau đó lập tức rút lui, đóng cửa lại một cái rầm.
Cam Úc: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì run rẩy: “Không không không có gì.”
Cam Úc cảnh giác: “Có quỷ?”
Trì Tiểu Trì hít sâu một hơi, xoay người lại, dùng mặt dán vào vách cửa, nắm chặt khóa cửa: “Hiện tại không có.”
Cam Úc: “…?”
Vừa nãy Trì Tiểu Trì nhìn thấy rất rõ.
Trong phòng của cậu ấy có một bức ảnh mang theo phong cách cực kỳ diễm lệ.
Trong hình tràn đầy khinh khí cầu đang lơ lửng, năm màu rực rỡ, cũng chụp được người thả khinh khí cầu, mà thân thể của người phụ nữ kia bị khinh khí cầu chặn lại, chỉ còn dư lại một cái đầu rất xinh đẹp.
…Khuôn mặt của người phụ nữ này giống y như đúc người từng xuất hiện ở phòng hóa trang của cậu ấy.
Mà mặt kính của bức tranh đã vỡ nát, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, dường như có thứ gì từ trong khinh khí cầu bay ra, sau đó nhẹ nhàng trở lại.
Vừa nãy liếc mắt nhìn, Trì Tiểu Trì đã phát hiện bức ảnh kia là bình thường, chẳng qua nó mang theo không khí kỳ lạ giống những tác phẩm treo trên hành lang.
Mà cho dù chỉ là như vậy nhưng cậu ấy vẫn chậm chạp một lúc lâu, mãi đến khi Hề Lâu lạnh lùng vô tình nói: “Không nhúc nhích là đồ con rùa rụt cổ.” Lúc này Trì Tiểu Trì mới mang theo tâm sự nhớ thương thầy Lục, với sự trợ giúp của Cam Úc mà đẩy ra cửa phòng ngủ.
Cậu đi lên phía trước để xác nhận tính an toàn của bức ảnh một lần nữa.
Bức ảnh mang tên, “Khí Cầu Dẫn Nàng”.
An toàn thì an toàn nhưng mà bức ảnh kia đối diện giường ngủ của cậu ấy, bây giờ Trì Tiểu Trì không có dũng khí ngủ tại đây dưới ánh nhìn của cái đầu kia.
Cậu tỏ thái độ: “Tôi phải đổi phòng ngủ thôi.”
Cam Úc nói: “Trước tiên xem thử từng gian phòng một chút đi.”
Bây giờ nhân viên vẫn chưa lên lầu ba nghỉ ngơi, hết thảy phòng ốc đều chưa khóa cửa, Trì Tiểu Trì lần lượt xem từng gian phòng, phát hiện mỗi gian đều có treo một bức ảnh, mỗi một bức ảnh đều mang lại cảm giác nhàn nhạt bất an cho người ta.
Thế nhưng khi tiến vào một căn phòng nọ, Trì Tiểu Trì rơi vào sự sợ hãi kinh hoàng.
Ánh mắt của cậu ấy khóa chặt trên một bức ảnh treo tường, cũng không có cách nào dời đi.
Đó là một loại cảm giác vô cùng khủng bố, khủng bố hơn gấp nhiều lần so với những bức ảnh bình thường kia, kề sát vào ngửi còn tản ra mùi thơm thanh nhã của phụ nữ.
Bức ảnh tên là “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân”, trong ảnh là một cánh đồng tuyết mênh mông.
…Cảnh tuyết rất đẹp nhưng đêm về không thấy người.
Cậu không khỏi dò hỏi: “Đây là phòng của ai?”
Cam Đường đi ra ngoài xác nhận một chút rồi đáp: “Là một người tên…Quan Xảo Xảo.”
Trì Tiểu Trì: “…Ồ, vậy thì không sao.”
Cậu đi ra khỏi phòng, đang chuẩn bị cùng anh em nhà họ Cam tiếp tục điều tra thì liền nhìn thấy Viên Bản Thiện đi ra từ một gian phòng cuối lầu ba, đang muốn vẫy tay với cậu thì lại thấy rõ hai người bên cạnh cậu, bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ, xương hàm cũng cắn chặt, nhìn không rõ là bất mãn hay là căng thẳng.
Trì Tiểu Trì cũng cấp tốc tiến nhập trạng thái của Tống Thuần Dương, đầy sinh lực mà chạy tới: “Lão Viên!”
Viên Bản Thiện thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Anh ấy là bác sĩ Cam của bệnh viện em, tiền đồ vô lượng, không biết tại sao cũng tiến vào nơi này.” Giọng điệu vừa thương tiếc lại thân thiết, giống như cậu ấy và vị bác sĩ Cam này đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Không chờ Viên Bản Thiện phát biểu ý kiến, Trì Tiểu Trì liền nhìn quanh bốn phía, lộ ra một chút căng thẳng: “Lão Viên, Xảo Xảo ở đâu vậy, anh có biết không?”
Viên Bản Thiện đương nhiên biết Quan Xảo Xảo đang ở trong phòng anh ta.
Nhưng anh ta lập tức phủ nhận: “Hai người bọn anh chia nhau ra điều tra, làm sao vậy?”
“Cô ấy không ở đây là tốt rồi…” Trì Tiểu Trì thấp giọng lầm bầm một câu, lại lộ ra vẻ mặt có chút gây khó dễ, giống như quyết định một vấn đề rất lớn, sau đó mới giảm thấp âm thanh, bảo đảm chỉ có mình và Viên Bản Thiện có thể nghe thấy, “Lão Viên, em nói cho anh biết chuyện này.”
Bàn tay của Viên Bản Thiện toát mồ hôi, cố gắng trấn tĩnh: “Em nói đi.”
Trì Tiểu Trì: “Em hỏi anh nha, anh hiểu biết như thế nào đối với mắt âm dương?”
Viên Bản Thiện: “…”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt làm ngơ với vẻ mặt mất tự nhiên của Viên Bản Thiện, khẽ mím môi, thần sắc có chút do dự.
Viên Bản Thiện thu hết sắc mặt của cậu ấy vào mắt, khóe miệng nhếch một cái, cưỡng ép lộ ra một nụ cười: “Tại sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?”
“Không phải hỏi…” Trì Tiểu Trì đưa tay đặt sau lưng, bộ dạng như trải qua đắn đo suy nghĩ, “Em…biết một cách có thể trao đổi mắt.”
Nói đến đây, lông mi của cậu ấy run rẩy hai lần một cách đúng lúc, lại lộ ra nụ cười cực trong sáng: “Chẳng phải anh luôn lo lắng nhiệm vụ lần thứ mười chúng ta sẽ bị tách ra sao? Nếu như anh thật sự lo lắng thì em chia cho anh một con mắt của em là được rồi.”
Hề Lâu: “…” Mịa nó?
“Tại sao lại đột nhiên có suy nghĩ hoàng đường như thế?” Viên Bản Thiện đưa tay đè lại vai của cậu ấy, trong mắt không phải cảm động mà ngược lại có chút kinh hoàng giấu đầu hở đuôi.
Trì Tiểu Trì nhẹ nhàng chớp mắt hai lần, trong mắt lấp lánh ánh nước lộng lẫy, cho dù cách một tầng kính râm vẫn có thể nhìn ra sóng nước tràn ngập trong đó: “Rất, rất hoang đường sao?”
Viên Bản Thiện dùng sức trên tay: “Nói cho anh biết, Thuần Dương, tại sao lại nghĩ như vậy?”
Trì Tiểu Trì mang theo vẻ kinh hoảng mà liếc nhìn ra phía sau, dường như sợ bị đồng bạn nghe thấy.
Mà sau khi tiếp thu ánh mắt ra hiệu của Trì Tiểu Trì, Cam Úc cũng lộ ra ánh mắt ngờ vực, tiến lên phía trước một bước, giống như hoài nghi bọn họ đang tranh chấp.
Trì Tiểu Trì đẩy vai Viên Bản Thiện một cái, có chút xấu hổ: “Nhỏ giọng dùm một chút.”
Tuy rằng Viên Bản Thiện nhỏ giọng nhưng phản ứng lại kịch liệt một cách hiếm thấy: “Tại sao anh lại cần con mắt của em, trong mắt em chẳng lẽ anh là người như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, ê, khách khí với tôi làm chi, anh chính là như vậy chứ còn gì nữa.
Nhưng trên mặt cậu ấy lại giả vờ bị đau và bất an, nói năng hơi lộn xộn: “Không phải, chẳng qua em cảm thấy, chỉ…chỉ cần em và anh, là được rồi. Người khác…tuy rằng cũng rất tốt nhưng mà em vẫn muốn cùng anh…”
Lời này nói đến đây liền có chút kỳ lạ.
Viên Bản Thiện tựa như ngộ ra, bình tĩnh trở lại, giọng nói trở nên mềm nhẹ, động tác cũng không còn quá khích: “Thuần Dương, đừng đoán mò nữa, cũng đừng làm chuyện càn rỡ. Trên mạng có không ít cái gọi là phương pháp nhưng chưa chắc sẽ hữu hiệu.”
Trì Tiểu Trì nhỏ giọng thầm thì: “Chắc sẽ hữu hiệu. Là một loại nước thuốc…”
Sắc mặt của Viên Bản Thiện càng khó coi hơn, thoáng cất cao giọng: “Không được. Ngộ nhỡ tổn thương mắt thì làm sao đây?”
Trì Tiểu Trì lập tức ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên nói: “Chờ chúng ta quay lại…có thể thử xem.”
Viên Bản Thiện nói một cách qua loa: “Để sau đi.”
Tựa như thái độ không muốn làm tổn thương mình của Viên Bản Thiện làm cho cậu ấy cao hứng, Trì Tiểu Trì cũng không nhịn được mà cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng: “Ừm, nghe lời anh. Đúng rồi, còn có một việc…”
Viên Bản Thiện đã mất tập trung từ lâu: “Hả?”
Trì Tiểu Lại lại nhìn Cam Úc một chút, một lần nữa hạ thấp giọng: “Trong phòng của Xảo Xảo có treo một bức ảnh gọi là Phong Tuyết Dạ Quy Nhân…Bức ảnh kia hình như có chút vấn đề.”
Nhắc tới chuyện sống còn, rốt cục Viên Bản Thiện cũng bước ra khỏi trạng thái thất thần: “Sao vậy?”
“Em khó mà diễn tả thành lời.” Trì Tiểu Trì nói, “Mỗi một gian phòng em đều đi vào xem xét một lần, chỉ có bức ảnh kia mang lại cảm giác đặc biệt không tốt cho em…Lão Viên, chờ anh gặp Xảo Xảo thì nhắc với cô ấy một chút đi.”
Viên Bản Thiện nhìn con mắt của cậu ấy: “Tại sao em không đi tìm cô ấy?”
“…Em hả?”
Đúng như Viên Bản Thiện suy đoán, Trì Tiểu Trì liền trở nên khẩn trương, sau lưng căng chặt từng sớ thịt, cúi thấp đầu, rõ ràng là chột dạ: “Xảo Xảo…Em vẫn chưa thấy cô ấy. Nói chung anh nhìn thấy cô ấy thì nhất định phải nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy dọn ra khỏi căn phòng kia.”
Viên Bản Thiện cũng không hỏi nhiều nữa, sờ đầu cậu ấy: “Được rồi, anh sẽ đi tìm cô ấy. Em và đồng bạn của em đi điều tra thêm chút đi, phát hiện ra cái gì thì tối nay nói với anh.”
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nói: “Được.”
Dứt lời, cậu ấy xoay người đi về phía anh em nhà họ Cam.
Đi tới một nửa, cậu quay đầu lại, nháy mắt với anh ấy.
Viên Bản Thiện mở ra cánh cửa mà anh ấy vừa mới đi ra từ bên trong, một tay chống khung cửa, nhướng mày về phía Trì Tiểu Trì, ra hiệu cậu ấy có thể an tâm.
Nhưng mà lướt qua bờ vai Trì Tiểu Trì, Viên Bản Thiện nhìn thấy Cam Úc.
Đó là một người thanh niên đẹp đến mức có chút không giống bác sĩ, mặc quần áo bình thường cũng đã đủ mê người, anh ấy đường đường chính chính đứng ở nơi đó, nhưng ánh mắt luôn đuổi theo Tống Thuần Dương mới vừa từ bên cạnh mình đi ra.
Viên Bản Thiện vốn đã tàn nhẫn quyết định sẽ ra tay, nhưng có lẽ vừa trải qua một phen trò chuyện ban nãy, cuối cùng xem như vẫn nhớ tới Tống Thuần Dương là bạn trai nhỏ của mình.
Vị bác sĩ nọ có biểu hiện có thể nói là vô cùng vô lễ.
Nhưng Viên Bản Thiện cũng không tức giận.
……
P/S: Mấy bức tranh làm tớ sợ quá T____T. Vừa đọc vừa tưởng tượng thì hơi ớn.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ