Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 84: Nghe nói tôi là chiến thần
Dứt lời, 061 dùng trán nhẹ nhàng cọ lên tóc của Trì Tiểu Trì, nỗ lực dùng nhiệt độ động viên cậu ấy, đôi môi như gần như xa mà chạm vào cánh môi trên của cậu ấy, hơi thở ấm áp kích thích người dưới thân hơi run rẩy.
061 và Trì Tiểu Trì như chiếc chìa khóa và ổ khóa.
Chìa khóa như một tên trộm, nhẹ nhàng cạy vào ổ khóa, triền miên xoay tròn, ma sát tinh tế, ghi nhớ mỗi một đường nét bên trong ổ khóa, ngón tay lại tỉ mỉ mà nâng lên thân ổ khóa, nhẹ nhàng xoa bóp, ban đầu trêu chọc khiến cho ổ khóa run rẩy, sau đó là kiềm chế không được mà cười khẽ, ổ khóa kia cũng dường như được thả lỏng, cửa môi hé ra, hơi nóng hầm hập từ bên trong thoát ra ngoài, dường như có một chút lưỡi khóa lộ ra, chìa khóa liền thuận lợi thăm dò vào trong, cẩn thận gảy nhẹ lưỡi khóa, tựa như đang thưởng thức trái cây đông lạnh mềm mại thơm ngọt.
Nhưng chỉ xâm nhập trong nháy mắt thì chìa khóa liền lui ra, hơi có chút bất an, không biết có nên mạo muội mở ra cánh cửa trái tim kia hay không.
Vô số kỹ thuật chảy vào trong đầu 061, anh ấy cũng học tập như thường ngày nhưng đến khi thực hành thì lại cảm thấy có chút gì đó chưa được tốt lắm.
Đầu óc của 061 trống rỗng, lúc này trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là sợ mình đè đau Trì Tiểu Trì.
Vì thế anh ôm lấy Trì Tiểu Trì, đặt lên đầu gối của mình, thuốc ức chế vẫn chưa thấm, Trì Tiểu Trì hừ nhẹ một tiếng rồi lập tức đi tìm đôi môi khiến cậu cảm thấy thoải mái.
061 lại áp môi lên, hôn khóe môi của cậu, cũng không biết tay mình đang đặt ở nơi nào, tựa như đung đưa cái nôi, khẽ vỗ về thân thể Trì Tiểu Trì, như đang dỗ dành cậu ấy vào giấc ngủ.
Trì Tiểu Trì cất lên tiếng “Ưm ưm” nhẹ nhàng, hai chân mềm oặt, đôi mắt bị hôn đến mức mở ra không nổi, chỉ biết duỗi cánh tay ôm lấy eo 061, dùng sức nắm thật chặt.
Khi hôn đến nốt ruồi nhàn nhạt ở đuôi lông mày của Trì Tiểu Trì, cậu ấy bắt đầu run rẩy, trước mắt chợt lóe lên vài tia sáng.
…Dù sao năng lượng tinh thần cũng hơi nhạy cảm một chút.
Thân thể rơi vào hỗn loạn vì bị nhuộm tin tức tố của Trì Tiểu Trì rốt cục thả lỏng.
Cậu nhắm mắt lại, khóe mắt có một vệt nước uốn lượn chảy vào bên tóc mai, mi mắt hơi bám chút hơi nước càng khiến lông mi trông có vẻ thật dài.
Mà hiện tại hàng lông mi kia đang khẽ chuyển động, dường như có thể mở ra bất cứ lúc nào.
061 bỗng nhiên giật mình, tỉnh lại từ trong ảo mộng, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Trì? Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì trở mình, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Cậu ấy tiết quá nhiều sức lực, cũng khó trách sẽ mệt mỏi.
Lúc này 061 mới có tâm tư đi cảm nhận dư vị mới nãy, toàn thân nóng cháy như lửa đốt, cảm giác như lơ lửng trên mây, chỉ có ôm Trì Tiểu Trì thì cảm giác đó mới không biến mất.
…Tựa như Trì Tiểu Trì chính là cả thế giới của anh.
Đêm đó anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến việc mình và Trì Tiểu Trì ở bên nhau, cũng nghĩ đến cái người làm cho anh khát vọng quay lại thế giới hiện thực của mình, cho dù không biết người nọ đang ở phương trời nào, nghĩ đến Trì Tiểu Trì nhất định sẽ rời đi, cùng với người mà cậu ấy đã chia lìa mười mấy năm, không biết cậu ấy có quay lại đó để tiếp tục chờ đợi hay không.
Nghĩ cho đến hừng đông cũng không nghĩ ra đáp án.
Sáng hôm sau, Trì Tiểu Trì tỉnh lại, nhìn thấy quần áo ném một bên, thái độ của cậu rất bình thản: “Thầy Lục, ngày hôm qua tôi mơ màng, nhưng mà cũng có chút cảm giác…Là anh hôn tôi phải không?”
061: “Ừm.”
Nghĩ tới nghĩ lui, 061 vẫn quyết định muốn nghe một chút suy nghĩ của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì vuốt tai rồi đưa ra lời bình: “Kỹ thuật hôn không tệ. Trước đây rất có kinh nghiệm phải không?”
Ngoài kỹ thuật hôn thì 061 cũng muốn nghe một chút bình luận khác.
Rất nhanh, bình luận mà anh muốn đã tới rồi.
Trì Tiểu Trì: “Lần này coi như tôi quyến rũ anh, được chứ? Về sau chúng ta tiếp tục làm bạn bè, anh vẫn là thầy Lục của tôi, tôi vẫn là cục cưng của anh.”
Đoạn hội thoại này có chút quá thân thiết khiến 061 nhất thời không biết phải nôn ra thế nào.
061 nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tuyệt chiêu vỗ mông trong truyền thuyết.
Trì Tiểu Trì thay đổi tư thế, đi vuốt một bên tai khác của mình: “Anh xem, tôi có người phải đợi, anh cũng có người đang đợi anh. Một nụ hôn sau khi phát tình mà thôi, trước đây cũng không phải tôi chưa từng hôn ai.”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không nhưng Trì Tiểu Trì cảm thấy giọng điệu của 061 đột nhiên trở lạnh: “…Ừm, tôi biết.”
061 nghĩ, đương nhiên anh biết chứ, trong 72 Giờ Kinh Tình, ở phút thứ 72 giây thứ 13, còn có Giấy Kết Hôn ở phút 26:02 và phút 69:59 đều có xuất hiện cảnh hôn.
72 Giờ Kinh Tình là bộ phim thứ hai của Trì Tiểu Trì, khi đó cậu ấy vừa qua tuổi 18 không lâu, bạn diễn cũng là một ngôi sao trẻ khá nổi tiếng, mới vừa 19 tuổi, hai người đều là nam cho nên bị tung tin đồn, kéo dài cũng khá lâu.
061 hỏi lại: “Như vậy thì có thể chứng minh điều gì?”
Trì Tiểu Trì cười hì hì: “Chứng minh kinh nghiệm của tôi rất phong phú đó.”
061: “…”
Nếu Trì Tiểu Trì nói như vậy thì 061 cũng dùng tiếng cười để đáp lại: “Cảm giác thế nào, cũng không tệ phải không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Không có gì cả, hôn xong tôi liền đi ói.”
061: “…”
“Tôi nói tôi không cố ý. Cô ấy không tin tôi.” Trì Tiểu Trì nói, “Tham gia liên hoan phim, khi đi thảm đỏ cô ấy không chịu đi với tôi, chỉ muốn khoác tay đi với đạo diễn, tôi chỉ có thể kéo lão Tôn đi chung, sau đó có người giống như Columbus phát hiện ra châu lục mới, bám mông tôi tung tin đồn quan hệ của tôi với lão Tôn.”
061: “…”
Rõ ràng là bầu không khí đang có xu thế cãi nhau nhưng 061 lại nhịn không được mà muốn cười.
Trì Tiểu Trì đứng dậy, nhặt quần áo nằm vương vãi dưới đất lên, mặc vào từng món, thừa dịp Quý Tác Sơn vẫn còn ngất xỉu chưa thức tỉnh, cậu cảm thấy cần thiết phải nói rõ ràng chuyện này với 061.
“Thầy Lục, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, nhưng cũng không cần coi nó là vấn đề. Anh thông minh như vậy, chắc hiểu rõ ý của tôi.”
Trì Tiểu Trì mặc quần xong, lại bắt đầu mặc áo sơ mi.
“Thật ra, thầy Lục à, tôi đây cảm thấy anh rất giống Lâu ca.” Trì Tiểu Trì cài từng khuy áo quân trang, rồi nhìn vào gương bẻ lại cổ áo cho ngay ngắn, “Nhưng tôi biết tùy tiện xem người khác làm thế thân không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, chuyện này đối với anh không công bằng, đối với Lâu ca cũng không công bằng.”
Giọng điệu của 061 có gì đó kỳ lạ: “Đối với anh ấy có cái gì không công bằng.”
“Làm sao anh biết trong lòng Lâu ca sẽ nghĩ gì?” Trì Tiểu Trì cài lại thắt lưng, phác thảo nên đường eo gầy mảnh, tiếp theo là đeo cà vạt, đồng thời hỏi ngược lại, “Anh là Lâu ca sao?”
061 lập tức phủ nhận: “Tôi không phải.”
Trì Tiểu Trì nói: “Thì đó.”
061 ngây ngẩn cả người.
…Anh nhớ đến cảm giác này.
Loại cảm giác bị cưỡng ép bịt mồm từng xuất hiện khi Trì Tiểu Trì hỏi anh có phải là Đông Phi Hồng hay không.
Không cho anh có bất kỳ phản ứng nào thì quyền hạn đã ép anh phải buộc miệng nói như thế.
Nhưng rõ ràng anh chính là Đông Phi Hồng mà…
Trong lòng 061 đột nhiên xuất hiện một suy đoán, lập tức tìm tòi trong ký ức, cái ngày anh thỏa thuận với Chủ thần, theo như lời Chủ thần.
“…Ta sẽ đặt một chương trình bảo mật vào thân thể của cậu. Một khi nhập vào thì cậu sẽ không có quyền hạn nói ra thân phận thật sự của mình.”
“Thân phận thật sự” ư…
Hầu kết của 061 khẽ lăn, nghĩ đến một loại khả năng khá là hoang đường.
Anh nói với Trì Tiểu Trì: “Cậu hỏi lại tôi một lần nữa đi.”
Trì Tiểu Trì đang nghiên cứu xem nên thắt cà vạt kiểu gì: “Hỏi cái gì?”
061 khó nén được cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, giọng điệu hơi gấp gáp: “Câu hỏi mới nãy, hỏi tôi một lần nữa đi.”
Giọng điệu của 061 cực kỳ khẩn trương, cũng lây nhiễm cho Trì Tiểu Trì. Cậu suy nghĩ một chút, thử thăm dò: “Anh là Lâu ca à?”
Hệ thống bảo mật của 061 lập tức khởi động, phủ nhận: “Tôi không phải.”
Trì Tiểu Trì: “…”
061: “…”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, woa, ngay cả thầy Lục cũng học được cách trêu người rồi này.
Về phần 061 bởi vì tâm tình chập trùng mãnh liệt mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã rớt mạng, kết nối, lại rớt mạng, nhưng Trì Tiểu Trì hoàn toàn không biết gì cả.
061 không nhịn được mà hơi run rẩy.
Thời điểm Lâu Ảnh qua đời là ở mười hai năm trước.
—-Ở mười mấy năm trước mình đi đến thế giới hệ thống.
Trì Tiểu Trì có một con chó, bình thường cậu ấy sẽ gọi nó là Thịt chó, lúc giận lên sẽ gọi nó là Nồi lẩu.
—Trong những mảnh ký ức rời rạc của mình, có một cảnh mình đang cho một con chó vàng ăn, mình gọi nó là Chôn Chôn.
Trước khi Lâu Ảnh chết có vô số bận tâm, một trong số đó chính là Trì Tiểu Trì.
—Mình vẫn luôn nhớ rõ có một người đang chờ mình trở lại.
Thiết lập bảo mật của các hệ thống khiến những người bạn hệ thống của anh khi nghe đến cái tên “Trì Tiểu Trì” sẽ mập mờ hơi cười, muốn nói lại thôi…
Rõ ràng là lần đầu tiên đến chỗ của 023 tải phim của Trì Tiểu Trì, cậu ta có thể nhanh chóng đưa ra tài liệu đã được tải sẵn, còn bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo là có một fan cuồng tải hết tất cả phim của Trì Tiểu Trì, còn đề cử cho tất cả mọi người xem cùng…
Fan cuồng…
Đúng rồi, Tiểu Trì có nói hai năm rưỡi trước có một fan hâm mộ tự xưng là Lâu Ảnh hẹn cậu ấy đến gặp mặt, lại cho cậu ấy leo cây.
Mà nếu như anh nhớ không lầm, đúng hai năm rưỡi về trước bởi vì làm trái quy tắc công việc mà anh bị trừng phạt, bị cấu trúc lại dữ liệu.
061 thở hổn hển hai tiếng, cưỡng ép khát vọng cuồn cuộn trong khoang miệng, lên tiếng: “Tiểu Trì, cậu hãy nghe tôi nói, tôi có thể là…”
Nhưng mà anh dùng hết sức lực cũng không thể nói ra câu nói tiếp theo.
Trì Tiểu Trì thắt chặt cà vạt: “Anh có thể là gì?”
Cậu đợi một hồi lâu vẫn không đợi được đoạn sau của 061, liền lấy áo khoác choàng lên vai, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trong khoang cơ giáp một người cũng khá lớn, giống như một nhà trọ nhỏ, có đầy đủ thiết bị, Trì Tiểu Trì đang tạt nước lên mặt, liền nghe thấy 061 nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên nở nụ cười.
Đó là tiếng cười ấm áp như gió xuân có thể lấp đầy cõi lòng người đối diện, Trì Tiểu Trì không thể không thừa nhận cho dù đã nghe vô số lần nhưng cậu vẫn có chút không chịu nổi âm thành này.
Cậu đỡ lấy bồn rửa mặt: “Anh cười gì vậy?”
061 nhìn khuôn mặt ướt sũng của Trì Tiểu Trì trong gương: “Lỗ tai của cậu rất đỏ.”
Trì Tiểu Trì ho nhẹ một tiếng: “Ban nãy sờ nhiều quá.”
061: “Đã qua bao lâu mà bây giờ vẫn còn đỏ sao?”
Trì Tiểu Trì đem mặt vùi vào trong khăn khô: “Khí sắc của tôi rất tốt.”
061 dịu dàng nở nụ cười, suy nghĩ, sắc mặt hôm qua lúc hôn môi vẫn đẹp mắt hơn.
Có trời mới biết vừa nãy anh phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới ngăn chặn cơn kích động lập tức trở về không gian Chủ thần để tìm đọc tư liệu quá khứ của mình.
Kết hợp với hiện trạng, nếu như anh thật sự là Lâu Ảnh thì e rằng từ lúc ban đầu Chủ thần đã nhìn chằm chằm Tiểu Trì và anh, cho dù không biết mục đích cuối cùng của nó là gì nhưng 061 hiểu rõ, hiện tại nếu không cần thiết thì không nên đánh rắn động cỏ, để tránh Chủ thần nhận ra chuyện gì đó, ngộ nhỡ nó lại ra tay với Tiểu Trì.
Cũng như tối hôm qua anh đã từng nói, cứ từ từ đi, không gấp.
………..
P/s: Một bên biết thân phận của mình rồi, còn người còn lại thôi.
061 và Trì Tiểu Trì như chiếc chìa khóa và ổ khóa.
Chìa khóa như một tên trộm, nhẹ nhàng cạy vào ổ khóa, triền miên xoay tròn, ma sát tinh tế, ghi nhớ mỗi một đường nét bên trong ổ khóa, ngón tay lại tỉ mỉ mà nâng lên thân ổ khóa, nhẹ nhàng xoa bóp, ban đầu trêu chọc khiến cho ổ khóa run rẩy, sau đó là kiềm chế không được mà cười khẽ, ổ khóa kia cũng dường như được thả lỏng, cửa môi hé ra, hơi nóng hầm hập từ bên trong thoát ra ngoài, dường như có một chút lưỡi khóa lộ ra, chìa khóa liền thuận lợi thăm dò vào trong, cẩn thận gảy nhẹ lưỡi khóa, tựa như đang thưởng thức trái cây đông lạnh mềm mại thơm ngọt.
Nhưng chỉ xâm nhập trong nháy mắt thì chìa khóa liền lui ra, hơi có chút bất an, không biết có nên mạo muội mở ra cánh cửa trái tim kia hay không.
Vô số kỹ thuật chảy vào trong đầu 061, anh ấy cũng học tập như thường ngày nhưng đến khi thực hành thì lại cảm thấy có chút gì đó chưa được tốt lắm.
Đầu óc của 061 trống rỗng, lúc này trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là sợ mình đè đau Trì Tiểu Trì.
Vì thế anh ôm lấy Trì Tiểu Trì, đặt lên đầu gối của mình, thuốc ức chế vẫn chưa thấm, Trì Tiểu Trì hừ nhẹ một tiếng rồi lập tức đi tìm đôi môi khiến cậu cảm thấy thoải mái.
061 lại áp môi lên, hôn khóe môi của cậu, cũng không biết tay mình đang đặt ở nơi nào, tựa như đung đưa cái nôi, khẽ vỗ về thân thể Trì Tiểu Trì, như đang dỗ dành cậu ấy vào giấc ngủ.
Trì Tiểu Trì cất lên tiếng “Ưm ưm” nhẹ nhàng, hai chân mềm oặt, đôi mắt bị hôn đến mức mở ra không nổi, chỉ biết duỗi cánh tay ôm lấy eo 061, dùng sức nắm thật chặt.
Khi hôn đến nốt ruồi nhàn nhạt ở đuôi lông mày của Trì Tiểu Trì, cậu ấy bắt đầu run rẩy, trước mắt chợt lóe lên vài tia sáng.
…Dù sao năng lượng tinh thần cũng hơi nhạy cảm một chút.
Thân thể rơi vào hỗn loạn vì bị nhuộm tin tức tố của Trì Tiểu Trì rốt cục thả lỏng.
Cậu nhắm mắt lại, khóe mắt có một vệt nước uốn lượn chảy vào bên tóc mai, mi mắt hơi bám chút hơi nước càng khiến lông mi trông có vẻ thật dài.
Mà hiện tại hàng lông mi kia đang khẽ chuyển động, dường như có thể mở ra bất cứ lúc nào.
061 bỗng nhiên giật mình, tỉnh lại từ trong ảo mộng, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Trì? Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì trở mình, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Cậu ấy tiết quá nhiều sức lực, cũng khó trách sẽ mệt mỏi.
Lúc này 061 mới có tâm tư đi cảm nhận dư vị mới nãy, toàn thân nóng cháy như lửa đốt, cảm giác như lơ lửng trên mây, chỉ có ôm Trì Tiểu Trì thì cảm giác đó mới không biến mất.
…Tựa như Trì Tiểu Trì chính là cả thế giới của anh.
Đêm đó anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến việc mình và Trì Tiểu Trì ở bên nhau, cũng nghĩ đến cái người làm cho anh khát vọng quay lại thế giới hiện thực của mình, cho dù không biết người nọ đang ở phương trời nào, nghĩ đến Trì Tiểu Trì nhất định sẽ rời đi, cùng với người mà cậu ấy đã chia lìa mười mấy năm, không biết cậu ấy có quay lại đó để tiếp tục chờ đợi hay không.
Nghĩ cho đến hừng đông cũng không nghĩ ra đáp án.
Sáng hôm sau, Trì Tiểu Trì tỉnh lại, nhìn thấy quần áo ném một bên, thái độ của cậu rất bình thản: “Thầy Lục, ngày hôm qua tôi mơ màng, nhưng mà cũng có chút cảm giác…Là anh hôn tôi phải không?”
061: “Ừm.”
Nghĩ tới nghĩ lui, 061 vẫn quyết định muốn nghe một chút suy nghĩ của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì vuốt tai rồi đưa ra lời bình: “Kỹ thuật hôn không tệ. Trước đây rất có kinh nghiệm phải không?”
Ngoài kỹ thuật hôn thì 061 cũng muốn nghe một chút bình luận khác.
Rất nhanh, bình luận mà anh muốn đã tới rồi.
Trì Tiểu Trì: “Lần này coi như tôi quyến rũ anh, được chứ? Về sau chúng ta tiếp tục làm bạn bè, anh vẫn là thầy Lục của tôi, tôi vẫn là cục cưng của anh.”
Đoạn hội thoại này có chút quá thân thiết khiến 061 nhất thời không biết phải nôn ra thế nào.
061 nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tuyệt chiêu vỗ mông trong truyền thuyết.
Trì Tiểu Trì thay đổi tư thế, đi vuốt một bên tai khác của mình: “Anh xem, tôi có người phải đợi, anh cũng có người đang đợi anh. Một nụ hôn sau khi phát tình mà thôi, trước đây cũng không phải tôi chưa từng hôn ai.”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không nhưng Trì Tiểu Trì cảm thấy giọng điệu của 061 đột nhiên trở lạnh: “…Ừm, tôi biết.”
061 nghĩ, đương nhiên anh biết chứ, trong 72 Giờ Kinh Tình, ở phút thứ 72 giây thứ 13, còn có Giấy Kết Hôn ở phút 26:02 và phút 69:59 đều có xuất hiện cảnh hôn.
72 Giờ Kinh Tình là bộ phim thứ hai của Trì Tiểu Trì, khi đó cậu ấy vừa qua tuổi 18 không lâu, bạn diễn cũng là một ngôi sao trẻ khá nổi tiếng, mới vừa 19 tuổi, hai người đều là nam cho nên bị tung tin đồn, kéo dài cũng khá lâu.
061 hỏi lại: “Như vậy thì có thể chứng minh điều gì?”
Trì Tiểu Trì cười hì hì: “Chứng minh kinh nghiệm của tôi rất phong phú đó.”
061: “…”
Nếu Trì Tiểu Trì nói như vậy thì 061 cũng dùng tiếng cười để đáp lại: “Cảm giác thế nào, cũng không tệ phải không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Không có gì cả, hôn xong tôi liền đi ói.”
061: “…”
“Tôi nói tôi không cố ý. Cô ấy không tin tôi.” Trì Tiểu Trì nói, “Tham gia liên hoan phim, khi đi thảm đỏ cô ấy không chịu đi với tôi, chỉ muốn khoác tay đi với đạo diễn, tôi chỉ có thể kéo lão Tôn đi chung, sau đó có người giống như Columbus phát hiện ra châu lục mới, bám mông tôi tung tin đồn quan hệ của tôi với lão Tôn.”
061: “…”
Rõ ràng là bầu không khí đang có xu thế cãi nhau nhưng 061 lại nhịn không được mà muốn cười.
Trì Tiểu Trì đứng dậy, nhặt quần áo nằm vương vãi dưới đất lên, mặc vào từng món, thừa dịp Quý Tác Sơn vẫn còn ngất xỉu chưa thức tỉnh, cậu cảm thấy cần thiết phải nói rõ ràng chuyện này với 061.
“Thầy Lục, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, nhưng cũng không cần coi nó là vấn đề. Anh thông minh như vậy, chắc hiểu rõ ý của tôi.”
Trì Tiểu Trì mặc quần xong, lại bắt đầu mặc áo sơ mi.
“Thật ra, thầy Lục à, tôi đây cảm thấy anh rất giống Lâu ca.” Trì Tiểu Trì cài từng khuy áo quân trang, rồi nhìn vào gương bẻ lại cổ áo cho ngay ngắn, “Nhưng tôi biết tùy tiện xem người khác làm thế thân không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, chuyện này đối với anh không công bằng, đối với Lâu ca cũng không công bằng.”
Giọng điệu của 061 có gì đó kỳ lạ: “Đối với anh ấy có cái gì không công bằng.”
“Làm sao anh biết trong lòng Lâu ca sẽ nghĩ gì?” Trì Tiểu Trì cài lại thắt lưng, phác thảo nên đường eo gầy mảnh, tiếp theo là đeo cà vạt, đồng thời hỏi ngược lại, “Anh là Lâu ca sao?”
061 lập tức phủ nhận: “Tôi không phải.”
Trì Tiểu Trì nói: “Thì đó.”
061 ngây ngẩn cả người.
…Anh nhớ đến cảm giác này.
Loại cảm giác bị cưỡng ép bịt mồm từng xuất hiện khi Trì Tiểu Trì hỏi anh có phải là Đông Phi Hồng hay không.
Không cho anh có bất kỳ phản ứng nào thì quyền hạn đã ép anh phải buộc miệng nói như thế.
Nhưng rõ ràng anh chính là Đông Phi Hồng mà…
Trong lòng 061 đột nhiên xuất hiện một suy đoán, lập tức tìm tòi trong ký ức, cái ngày anh thỏa thuận với Chủ thần, theo như lời Chủ thần.
“…Ta sẽ đặt một chương trình bảo mật vào thân thể của cậu. Một khi nhập vào thì cậu sẽ không có quyền hạn nói ra thân phận thật sự của mình.”
“Thân phận thật sự” ư…
Hầu kết của 061 khẽ lăn, nghĩ đến một loại khả năng khá là hoang đường.
Anh nói với Trì Tiểu Trì: “Cậu hỏi lại tôi một lần nữa đi.”
Trì Tiểu Trì đang nghiên cứu xem nên thắt cà vạt kiểu gì: “Hỏi cái gì?”
061 khó nén được cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, giọng điệu hơi gấp gáp: “Câu hỏi mới nãy, hỏi tôi một lần nữa đi.”
Giọng điệu của 061 cực kỳ khẩn trương, cũng lây nhiễm cho Trì Tiểu Trì. Cậu suy nghĩ một chút, thử thăm dò: “Anh là Lâu ca à?”
Hệ thống bảo mật của 061 lập tức khởi động, phủ nhận: “Tôi không phải.”
Trì Tiểu Trì: “…”
061: “…”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, woa, ngay cả thầy Lục cũng học được cách trêu người rồi này.
Về phần 061 bởi vì tâm tình chập trùng mãnh liệt mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã rớt mạng, kết nối, lại rớt mạng, nhưng Trì Tiểu Trì hoàn toàn không biết gì cả.
061 không nhịn được mà hơi run rẩy.
Thời điểm Lâu Ảnh qua đời là ở mười hai năm trước.
—-Ở mười mấy năm trước mình đi đến thế giới hệ thống.
Trì Tiểu Trì có một con chó, bình thường cậu ấy sẽ gọi nó là Thịt chó, lúc giận lên sẽ gọi nó là Nồi lẩu.
—Trong những mảnh ký ức rời rạc của mình, có một cảnh mình đang cho một con chó vàng ăn, mình gọi nó là Chôn Chôn.
Trước khi Lâu Ảnh chết có vô số bận tâm, một trong số đó chính là Trì Tiểu Trì.
—Mình vẫn luôn nhớ rõ có một người đang chờ mình trở lại.
Thiết lập bảo mật của các hệ thống khiến những người bạn hệ thống của anh khi nghe đến cái tên “Trì Tiểu Trì” sẽ mập mờ hơi cười, muốn nói lại thôi…
Rõ ràng là lần đầu tiên đến chỗ của 023 tải phim của Trì Tiểu Trì, cậu ta có thể nhanh chóng đưa ra tài liệu đã được tải sẵn, còn bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo là có một fan cuồng tải hết tất cả phim của Trì Tiểu Trì, còn đề cử cho tất cả mọi người xem cùng…
Fan cuồng…
Đúng rồi, Tiểu Trì có nói hai năm rưỡi trước có một fan hâm mộ tự xưng là Lâu Ảnh hẹn cậu ấy đến gặp mặt, lại cho cậu ấy leo cây.
Mà nếu như anh nhớ không lầm, đúng hai năm rưỡi về trước bởi vì làm trái quy tắc công việc mà anh bị trừng phạt, bị cấu trúc lại dữ liệu.
061 thở hổn hển hai tiếng, cưỡng ép khát vọng cuồn cuộn trong khoang miệng, lên tiếng: “Tiểu Trì, cậu hãy nghe tôi nói, tôi có thể là…”
Nhưng mà anh dùng hết sức lực cũng không thể nói ra câu nói tiếp theo.
Trì Tiểu Trì thắt chặt cà vạt: “Anh có thể là gì?”
Cậu đợi một hồi lâu vẫn không đợi được đoạn sau của 061, liền lấy áo khoác choàng lên vai, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trong khoang cơ giáp một người cũng khá lớn, giống như một nhà trọ nhỏ, có đầy đủ thiết bị, Trì Tiểu Trì đang tạt nước lên mặt, liền nghe thấy 061 nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên nở nụ cười.
Đó là tiếng cười ấm áp như gió xuân có thể lấp đầy cõi lòng người đối diện, Trì Tiểu Trì không thể không thừa nhận cho dù đã nghe vô số lần nhưng cậu vẫn có chút không chịu nổi âm thành này.
Cậu đỡ lấy bồn rửa mặt: “Anh cười gì vậy?”
061 nhìn khuôn mặt ướt sũng của Trì Tiểu Trì trong gương: “Lỗ tai của cậu rất đỏ.”
Trì Tiểu Trì ho nhẹ một tiếng: “Ban nãy sờ nhiều quá.”
061: “Đã qua bao lâu mà bây giờ vẫn còn đỏ sao?”
Trì Tiểu Trì đem mặt vùi vào trong khăn khô: “Khí sắc của tôi rất tốt.”
061 dịu dàng nở nụ cười, suy nghĩ, sắc mặt hôm qua lúc hôn môi vẫn đẹp mắt hơn.
Có trời mới biết vừa nãy anh phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới ngăn chặn cơn kích động lập tức trở về không gian Chủ thần để tìm đọc tư liệu quá khứ của mình.
Kết hợp với hiện trạng, nếu như anh thật sự là Lâu Ảnh thì e rằng từ lúc ban đầu Chủ thần đã nhìn chằm chằm Tiểu Trì và anh, cho dù không biết mục đích cuối cùng của nó là gì nhưng 061 hiểu rõ, hiện tại nếu không cần thiết thì không nên đánh rắn động cỏ, để tránh Chủ thần nhận ra chuyện gì đó, ngộ nhỡ nó lại ra tay với Tiểu Trì.
Cũng như tối hôm qua anh đã từng nói, cứ từ từ đi, không gấp.
………..
P/s: Một bên biết thân phận của mình rồi, còn người còn lại thôi.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ