Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 7: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 7
Mấy ngày sau, Trì Tiểu Trì bắt tay thu dọn, chuẩn bị dời vào căn hộ của Trình Tiệm.
Cậu cố ý mời công ty dọn nhà đến, dời đi chiếc đàn dương cầm âu yếm của mình khỏi nhà Dương Bạch Hoa.
Sau khi dọn dương cầm, phòng khách trở nên trống trải rất nhiều.
Mặc dù có lót đệm dưới chân đàn dương cầm nhưng nơi để đàn vẫn để lại vệt trắng khác màu so với sàn nhà xung quanh.
Trì Tiểu Trì xách một thùng nước sạch, ngâm nga chuẩn bị lau nhà.
Dương Bạch Hoa cũng đang bận bịu quét dọn, chuẩn bị đón tiếp ba mẹ.
Trì Tiểu Trì ngâm nga chính là ca khúc mà ngày đó cậu mở trên xe, gật gù đắc ý, vô cùng sung sướng.
Sự sung sướng này rơi vào trong mắt Dương Bạch Hoa lại làm cho anh ta cảm thấy có chút bực bội.
Khi Trình Nguyên còn đi học ở nhạc viện, đam mê cuồng nhiệt xu hướng hát nhạc Accapella thời bấy giờ, cực kỳ quan tâm, có yêu cầu rất cao đối với trình độ chuyên nghiệp, bởi vậy Trình Nguyên tạo dựng một dàn nhạc nhỏ của mình nhưng bốn năm qua số thành viên chưa từng có thể vượt quá con số 5.
Dương Bạch Hoa từng đến trường học của Trình Nguyên xem bọn họ biểu diễn, mấy cậu nhóc lắc trống tay, kéo đàn viôlông, trong một gian phòng tập nho nhỏ, bọn họ vừa hát vừa nhảy, không có ca từ, chỉ là ngẫu hứng dùng miệng biển diễn, tạo ra giai điệu hòa âm.
Hát xong, Trình Nguyên ôm đàn ghi ta lon ton chạy đến bên cạnh Dương Bạch Hoa.
Dương Bạch Hoa mở nắp một chai nước cho cậu ấy: “Bọn em sắp đi biểu diễn ở chỗ nào à?”
Trình Nguyên ôm chai nước: “Không có. Bọn em chỉ chơi thôi.”
Cậu uống hai ngụm rồi hỏi: “Thấy thích không?”
Dương Bạch Hoa cười, hỏi ngược lại cậu ấy: “Vui vẻ sao?”
Trình Nguyên cười đến mức lộ ra một loạt răng trắng: “Vui vẻ.”
Dương Bạch Hoa giúp cậu vén tóc: “Em vui thì anh đều thích.”
Khi đó Trình Nguyên còn nhỏ, chỉ là cậu nhóc năm thứ hai đại học mà thôi, quen ăn sung mặc sướng thì biết cái gì? Chỉ biết chơi cũng là chuyện bình thường.
…Nhưng tại sao cho đến hiện tại cậu vẫn chưa trưởng thành.
Bốn năm đại học, cậu ấy chỉ toàn “chơi”, cho tới bây giờ không có một cái nghề chân chính, hoàn toàn trông cậy vào âm nhạc để sinh sống, chẳng lẽ phải dựa vào “chơi” để sống hết đời?
Trì Tiểu Trì lười đi đoán tâm tư phức tạp của Dương Bạch Hoa, chỉ lo ngâm nga ca hát.
Dương Bạch Hoa đem cây lau sàn đã vắt khô phơi ở ban công, lau khô tay, xoa tóc Trì Tiểu Trì, dùng giọng điệu bất đắc dĩ như dỗ con nít: “Hình như cảm thấy em dọn đi rất vui vẻ thì phải.”
Trì Tiểu Trì rất vui vẻ, thậm chí còn muốn bắn pháo hoa 3 điểm để ăn mừng.
Dù sao cậu cũng không muốn mỗi ngày tiêu hao 4 điểm để bảo đảm trinh tiết của mình và Dương Bạch Hoa được an toàn.
Trì Tiểu Trì miệng lưỡi dẻo quẹo nói: “Không có không có. Em và bạn đã rất lâu không gặp, lần này ở nhà của anh ấy, tụi em có thể tha hồ tán gẫu.”
Dương Bạch Hoa kín đáo chau mày: “Bạn nào?”
Trì Tiểu Trì nói: “Bạn nối khố.”
“…Tên gì?”
Trì Tiểu Trì nhẹ giọng đáp: “Lâu Ảnh.”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng khi nhắc đến cái tên “Lâu Ảnh”, Dương Bạch Hoa phát hiện mặt mày và giọng điệu của “Trình Nguyên” trong nháy mắt trở nên dịu dàng đến kỳ lạ, thật giống như cái tên này đối với cậu ấy là bảo vật đặc biệt giấu kín trong đáy lòng không dễ dàng đem ra, chỉ cam lòng thỉnh thoảng mang ra lau chùi một chút.
Dương Bạch Hoa cảnh giác: “Vì sao chưa từng nghe em nhắc đến?”
Trì Tiểu Trì nghịch giẻ lau ngâm trong thùng nước một chút, sau đó xách lên vắt khô: “Anh ấy đã xuất ngoại từ rất lâu rồi.”
Lúc này Dương Bạch Hoa mới nhớ tới mình chưa hỏi rõ một vấn đề quan trọng: “Em chỉ nói với anh em tìm được chỗ ở mà chưa nói cho anh biết em ở chỗ nào.”
Trì Tiểu Trì nói tên khu căn hộ, sau đó bắt đầu thỏa thích thưởng thức sắc mặt biến hóa của Dương Bạch Hoa.
—– Nơi đó mỗi tháng thu phí bất động sản còn cao hơn cả lương của Dương Bạch Hoa.
Hệ thống nói: “Nơi đó không phải căn hộ của Trình Tiệm…”
Trì Tiểu Trì đáp: “Xuỵt, không cần lên tiếng, dùng tâm lĩnh hội.”
Hệ thống: “…Lĩnh hội cái gì?”
Trì Tiểu Trì: “Cái loại khoái cảm khi dùng tiền treo người lên đánh đó.”
Hệ thống: “…”
Dương Bạch Hoa khôi phục tinh thần, hỏi: “Người đó thế nào?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Rất tốt. Anh ấy là bạn thân nhất của em khi còn bé.”
Dương Bạch Hoa nhếch đôi môi mỏng: “Tiểu Trình, em và anh ta đã bao lâu không gặp mặt?”
Trì Tiểu Trì không chút nghĩ ngợi mà đáp: “12 năm.”
Nghe nói như thế, Dương Bạch Hoa thở phào một cái, lời nói nhỏ nhẹ: “12 năm, đã lâu như vậy rồi, anh ta nhất định là không giống như lúc trước.”
Trì Tiểu Trì nhún vai, hoàn toàn thất vọng: “Hẳn là vậy.”
“Lòng người khó dò, anh ta mời em đến nhà ở, anh ta có tâm tư gì thì em có biết hay không?”
Trì Tiểu Trì dùng đôi mắt vô tội như thỏ con của Trình Nguyên để nhìn Dương Bạch Hoa, dường như không hiểu Dương Bạch Hoa đang nói cái gì.
Có vài người sớm sớm chiều chiều ở bên nhau, vậy mà lòng người vẫn quá khó dò.
Thấy Trì Tiểu Trì cũng không để lời khuyên có ý ám chỉ của mình ở trong lòng, tâm tư của Dương Bạch Hoa càng loạn hơn.
Tuy rằng tính cách của Trình Nguyên ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà do gia thế nên Dương Bạch Hoa vĩnh viễn không thể cùng cấp độ với bạn bè của Trình Nguyên. fynnz.wordpress.com
Mỗi khi bạn bè của Trình Nguyên xuất hiện thì luôn nhắc nhở Dương Bạch Hoa rằng Trình Nguyên và anh ta không phải là người cùng một tầng lớp.
Dương Bạch Hoa cần kéo Trình Nguyên vào ranh giới của mình.
Bởi vậy, dưới sự trù tính và khuyên nhủ của anh ta, anh ta đã giúp Trình Nguyên phân rõ giới hạn với rất nhiều bạn bè mà anh ta cho rằng không đáng kết giao.
Nhưng ai có thể ngờ đến bây giờ lại chui ra một tên Lâu Ảnh nào đó?
Cuộc trò chuyện lần này khiến không khí giữa hai người trở nên không quá vui vẻ.
Nói đúng hơn, chỉ một mình Dương Bạch Hoa không vui.
Đêm đó, anh ta nhắn tin báo Trình Nguyên, quản lý đột ngột gọi anh ta tăng ca, buổi tối anh ta không quay về ngủ.
Rất nhanh, Trình Nguyên hồi âm tin nhắn: “Cố lên.” Mặt sau còn thêm ba trái tim.
Dương Bạch Hoa: “…”
Hồi âm xong tin nhắn của Dương Bạch Hoa, Trì Tiểu Trì nằm trên giường lớn ở căn hộ, nói với hệ thống: “Nếu như anh ta về nhà phát hiện tôi đã rời đi, không biết vẻ mặt sẽ thế nào nhỉ?”
Hệ thống suy nghĩ, đại khái vẻ mặt trừ 20 điểm hảo cảm.
Trì Tiểu Trì chậm rãi xoay người: “Ngày mốt ba mẹ anh ta tới rồi. Lúc chưa tới thì muốn tôi dọn đi, lúc dọn đi thì lại không cao hứng, đàn ông thật là khó hiểu.”
Hệ thống bội phục sự bình tĩnh lúc này của Trì Tiểu Trì, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cậu Trì, xin chú ý tiến độ nhiệm vụ một chút.”
Những ngày gần đây, Trì Tiểu Trì luôn thăm dò ranh giới đạt yêu cầu cho độ hảo cảm của Dương Bạch Hoa, còn tiêu chuẩn duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ là trị giá hối hận thì bị Trì Tiểu Trì hoàn toàn làm lơ.
Trì Tiểu Trì đáp lại hệ thống: “Cậu không mệt à?”
Hệ thống: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Vẫn luôn gọi tôi là cậu Trì, đã mấy ngày rồi, chúng ta xa lạ như vậy sao?”
Hệ thống im lặng.
Trước đây anh không như vậy, tất cả các ký chủ đều có quan hệ với anh rất tốt.
Tình hình vẫn luôn kéo dài như thế đến khi anh bị ký chủ thứ tám báo cáo mới thôi.
Bắt đầu từ ký chủ thứ chín, anh đều xưng hô ký chủ là “Cậu X.”
“Không quen thì không quen vậy.” Trì Tiểu Trì cũng rất nhanh hiểu rõ sự lo nghĩ của hệ thống, rộng lượng nói: “Ít trao đổi tình cảm, miễn cho tương lai tôi đi rồi thì cậu sẽ khổ sở đến khóc òa.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Bởi vì cậu không bao giờ tìm được ký chủ tốt như tôi đâu, cho phép cậu hơn nửa đêm ở trong đầu của tôi xem phim.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Lần sau nhớ đừng bật loa ngoài.”
Hệ thống đáp: “…Xin lỗi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không sao, bộ phim kia đã rất lâu tôi cũng chưa xem, vừa vặn cùng cậu xem lại lần nữa.”
Sau khi cảm thấy hổ thẹn, hệ thống vẫn có chút ngờ vực, “Cậu Trì, chẳng phải cậu đã dùng thẻ thôi miên rồi sao?”
Những ngày gần đây, điểm hảo cảm mà Trì Tiểu Trì kiếm được đều bị cậu ấy dùng để đổi thẻ thôi miên, trước tiên khiến Dương Bạch Hoa say ngất, sau đó lại tới phiên cậu ta, khiến hệ thống cảm thấy chính mình đã từ một hệ thống đứng đắn giảm giá trở thành hệ thống bán thuốc mê.
“Tôi cảm thấy nó vẫn quá nhẹ.” Trì Tiểu Trì nói: “Mà cái thẻ thôi miên kia cũng không phải thẻ ngủ say như lợn chết.”
Hệ thống lại xin lỗi: “Xin lỗi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Trong phim thấy tôi đẹp mắt không?”
Hệ thống: “…Nhìn rất đẹp.”
Trì Tiểu Trì nói: “Rất tốt. Cậu ở đây có thể tải phim tôi đóng, sau này tôi làm xong nhiệm vụ trở lại thế giới cũ, nói không chừng cậu còn có thể nhìn thấy tôi.”
Nghe Trì Tiểu Trì nói như vậy, hệ thống hỏi ngược lại: “Tâm nguyện của cậu là muốn trở về thế giới cũ sao?”
Trì Tiểu Trì nhướng mày: “Đương nhiên.”
Hệ thống âm thầm cười khổ.
061 đảm nhiệm chức vụ “Hệ thống thu hồi tra công”, cũng chỉ là một chi nhánh trong thế giới với đông đảo các loại hệ thống khác nhau. Các ký chủ chấp hành nhiệm vụ cũng không ngoại lệ, đều là những người gặp sinh mệnh nguy hiểm trong thế giới của mình, khi sóng điện não sắp biến mất thì bị hệ thống chủ bắt lấy, đem sóng điện kéo tới mỗi thế giới song song, như thế hệ thống thăm dò mới có thể dẫn độ bọn họ tới đây.
Hệ thống chủ sẽ ký khế ước với các ký chủ, phân phối cho hệ thống chi nhánh, để bọn họ chấp hành một loại nhiệm vụ nào đó.
Sau khi hoàn thành mười thế giới, ký chủ có thể đưa ra một tâm nguyện, sau khi hệ thống chủ hoàn thành tâm nguyện của ký chủ thì kế ước sẽ tự động giải trừ.
Về phần thân thể trong thế giới hiện thực của bọn họ thì hệ thống chỉ có thể bảo đảm duy trì ở mức độ sinh tồn thấp nhất.
Theo các hệ thống lén lút giao lưu thì hầu hết các ký chủ bọn họ dẫn dắt khi mới gia nhập đều ôm ấp nguyện vọng được “Trở về.”
Nhưng mà tốc độ thời gian trong thế giới nhiệm vụ cũng giống như tốc độ thời gian trong thế giới thực tế của ký chủ.
Đối với một người mà nói, cảm giác nằm ở trên giường như xác chết quá mấy tháng thậm chí quá mấy năm quả thật không cần phải nhiều lời.
Chỉ điểm này cũng đủ khiến tất cả ký chủ mà 061 từng dẫn dắt đều dồn dập thay đổi tâm nguyện sau mấy phần nhiệm vụ.
Hiệu suất theo đuổi công tác của 061 có một nửa nguyên nhân là vì mau chóng đưa các ký chủ về nhà, mà từ trước đến nay cũng chưa từng thành công dù chỉ một lần.
—- Bọn họ đều không hẹn mà cùng lựa chọn lưu lại tại một thế giới nhiệm vụ, bỏ mặc thân thể trước kia của mình chết đi.
Sở dĩ anh hối thúc Trì Tiểu Trì khẩn trương hành động cũng là vì sợ cậu ấy trì hoãn tại thế giới nhiệm vụ quá lâu, sẽ quên mất nơi mình sinh sống.
Những ngày gần đây, 061 đọc không ít tư liệu của Trì Tiểu Trì, ở trong phim ảnh, anh cũng nhìn thấy diện mạo thật sự của Trì Tiểu Trì.
So với trong tưởng tượng của hệ thống thì cậu ấy còn đẹp hơn một ít.
Ánh mắt của cậu ấy nhàn nhạt, trên mặt lúc nào cũng hàm chứa sự lười biếng sau khi thỏa mãn dục vọng, mái tóc đen dày hơi dài được cột gọn sau ót, làm lộ ra cần cổ thon mảnh, vóc người gầy nhưng rắn chắc, xương cốt tinh tế, cơ bụng cũng không ít.
Dù cho đóng vai chính là thiếu niên làng chài thì cậu ấy cũng tự mang khí chất cao quý khác biệt hoàn toàn so với người khác, đồng thời diễn xuất một cách thỏa đáng cái thần của thiếu niên có tâm hồn sánh như trời cao nhưng vận mệnh lại cực kỳ bi thảm.
So với tướng mạo thiên về cao quý của mình thì xuất thân của Trì Tiểu Trì lại vô cùng bình thường.
Ba là công nhân ở xưởng sản xuất bàn chải đánh răng, mẹ là công nhân trong phân xưởng sản xuất thực phẩm địa phương, ông bà để lại một căn nhà chung cư rách nát, quan hệ với ba mẹ không tốt. Sau khi tiến vào vòng giải trí, cậu ấy cũng không có bạn thân đặc biệt nào cả, yêu đương từng trải càng là con số không, ngược lại rất được các tiền bối và các lão đại gia trong ngành yêu thích, trong số đó đặc biệt là biên kịch trứ danh họ Tôn.
Tổng hợp các loại thông tin và số liệu, 061 cho rằng, đối với Trì Tiểu Trì mà nói thì sự nghiệp đại khái là điều quan trọng nhất trong thế giới trước kia của cậu ấy, là thứ đáng giá để cậu ấy lưu luyến nhất.
Vì vậy trong lời nói của anh ấy mang theo ý nhắc nhở Trì Tiểu Trì: “Cậu ở thế giới cũ thành công như vậy, nếu không trở về được thì cũng thật đáng tiếc.”
Không ngờ Trì Tiểu Trì lại nói: “Chuyện này không có gì đáng tiếc.”
“Tôi muốn quay về, bởi vì ngoại trừ tôi thì không có ai tảo mộ cho anh ấy.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống nhớ tới nghĩa trang Bắc Mang, lại nghĩ tới việc Trì Tiểu Trì ở trước mặt Dương Bạch Hoa nhắc đến “Lâu Ảnh”, anh suy tư.
“Lâu Ảnh là bạn của cậu?”
Trì Tiểu Trì không trả lời, đem tay hướng về phía tủ đầu giường.
Nơi đó có đặt thuốc ngủ mà hôm nay cậu vừa mới mua.
Tuần này cậu không thể tiếp xúc với Dương Bạch Hoa, không kiếm được điểm hảo cảm, cậu cũng không muốn dùng hết điểm hảo cảm vừa mới đạt yêu cầu mà cậu phải cố hết sức mới kiếm được.
Hiện tại sự kiện mấu chốt vẫn chưa xảy ra, nếu độ hảo cảm rơi xuống quá thấp thì khó bảo đảm sẽ không xuất hiện biến cố bất ngờ, cho nên cậu quyết định tiết kiệm, giống như hiện thực, dùng thuốc ngủ thay thế thẻ thôi miên.
Cậu bẻ ra một viên thuốc, ngẫm lại, chỉ cầm một viên, không cần nước mà trực tiếp nuốt xuống.
Sau khi nuốt viên thuốc, Trì Tiểu Trì mới trả lời câu hỏi của hệ thống: “Là người bạn tốt nhất của tôi.”
…Câu trả lời y hệt như cậu từng nói với Dương Bạch Hoa.
061 muốn hỏi, cậu mất ngủ cũng liên quan đến người nọ sao, thế nhưng khi sắp nói ra khỏi miệng thì anh liền nhịn xuống.
Đây không phải chuyện mà một hệ thống cần phải bận tâm. Cũng như cậu đã nói, bọn họ một người một hệ thống, không cần thiết có quan hệ quá sâu, dù sao đến một lúc nào đó vẫn phải chia xa.
Hệ thống quyết định làm một hệ thống lạnh lùng vô tình.
Tốt nhất vẫn nên thúc giục cậu ấy nghĩ đến nhiệm vụ nhiều một chút thì hơn.
Dược hiệu từ từ bắt đầu phát huy tác dụng.
Nghe xong hệ thống thúc giục, Trì Tiểu Trì ôm chặt chăn, miễn cưỡng ngáp một cái: “…Muốn phá trận, thượng sách, trung sách và hạ sách, tổng cộng có ba cách.”
061: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì gối một tay sau đầu: “Có nhớ khi tôi mới tới nơi này yêu cầu cậu làm một vài chuyện hay không?”
061 đương nhiên nhớ rõ, nhưng lại không quá hiểu rõ dụng ý của Trì Tiểu Trì.
Cậu ấy yêu cầu 061 đem nội dung của thế giới này trình chiếu ba lần, có nhiều chỗ còn xem đi xem lại không dưới ba lần.
Cậu ấy yêu cầu trải nghiệm cảm xúc tuyệt vọng của Trình Nguyên trước khi tự sát, còn hỏi 061 một vài chi tiết nhỏ.
Sau đó, cậu ấy cầm điện thoại của Trình Nguyên loay hoay một hồi lâu.
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại: “…9 điểm trị giá hối hận coi như trị giá khởi đầu của anh ta. Từ từ đi, không cần phải vội.”
…….
Cậu cố ý mời công ty dọn nhà đến, dời đi chiếc đàn dương cầm âu yếm của mình khỏi nhà Dương Bạch Hoa.
Sau khi dọn dương cầm, phòng khách trở nên trống trải rất nhiều.
Mặc dù có lót đệm dưới chân đàn dương cầm nhưng nơi để đàn vẫn để lại vệt trắng khác màu so với sàn nhà xung quanh.
Trì Tiểu Trì xách một thùng nước sạch, ngâm nga chuẩn bị lau nhà.
Dương Bạch Hoa cũng đang bận bịu quét dọn, chuẩn bị đón tiếp ba mẹ.
Trì Tiểu Trì ngâm nga chính là ca khúc mà ngày đó cậu mở trên xe, gật gù đắc ý, vô cùng sung sướng.
Sự sung sướng này rơi vào trong mắt Dương Bạch Hoa lại làm cho anh ta cảm thấy có chút bực bội.
Khi Trình Nguyên còn đi học ở nhạc viện, đam mê cuồng nhiệt xu hướng hát nhạc Accapella thời bấy giờ, cực kỳ quan tâm, có yêu cầu rất cao đối với trình độ chuyên nghiệp, bởi vậy Trình Nguyên tạo dựng một dàn nhạc nhỏ của mình nhưng bốn năm qua số thành viên chưa từng có thể vượt quá con số 5.
Dương Bạch Hoa từng đến trường học của Trình Nguyên xem bọn họ biểu diễn, mấy cậu nhóc lắc trống tay, kéo đàn viôlông, trong một gian phòng tập nho nhỏ, bọn họ vừa hát vừa nhảy, không có ca từ, chỉ là ngẫu hứng dùng miệng biển diễn, tạo ra giai điệu hòa âm.
Hát xong, Trình Nguyên ôm đàn ghi ta lon ton chạy đến bên cạnh Dương Bạch Hoa.
Dương Bạch Hoa mở nắp một chai nước cho cậu ấy: “Bọn em sắp đi biểu diễn ở chỗ nào à?”
Trình Nguyên ôm chai nước: “Không có. Bọn em chỉ chơi thôi.”
Cậu uống hai ngụm rồi hỏi: “Thấy thích không?”
Dương Bạch Hoa cười, hỏi ngược lại cậu ấy: “Vui vẻ sao?”
Trình Nguyên cười đến mức lộ ra một loạt răng trắng: “Vui vẻ.”
Dương Bạch Hoa giúp cậu vén tóc: “Em vui thì anh đều thích.”
Khi đó Trình Nguyên còn nhỏ, chỉ là cậu nhóc năm thứ hai đại học mà thôi, quen ăn sung mặc sướng thì biết cái gì? Chỉ biết chơi cũng là chuyện bình thường.
…Nhưng tại sao cho đến hiện tại cậu vẫn chưa trưởng thành.
Bốn năm đại học, cậu ấy chỉ toàn “chơi”, cho tới bây giờ không có một cái nghề chân chính, hoàn toàn trông cậy vào âm nhạc để sinh sống, chẳng lẽ phải dựa vào “chơi” để sống hết đời?
Trì Tiểu Trì lười đi đoán tâm tư phức tạp của Dương Bạch Hoa, chỉ lo ngâm nga ca hát.
Dương Bạch Hoa đem cây lau sàn đã vắt khô phơi ở ban công, lau khô tay, xoa tóc Trì Tiểu Trì, dùng giọng điệu bất đắc dĩ như dỗ con nít: “Hình như cảm thấy em dọn đi rất vui vẻ thì phải.”
Trì Tiểu Trì rất vui vẻ, thậm chí còn muốn bắn pháo hoa 3 điểm để ăn mừng.
Dù sao cậu cũng không muốn mỗi ngày tiêu hao 4 điểm để bảo đảm trinh tiết của mình và Dương Bạch Hoa được an toàn.
Trì Tiểu Trì miệng lưỡi dẻo quẹo nói: “Không có không có. Em và bạn đã rất lâu không gặp, lần này ở nhà của anh ấy, tụi em có thể tha hồ tán gẫu.”
Dương Bạch Hoa kín đáo chau mày: “Bạn nào?”
Trì Tiểu Trì nói: “Bạn nối khố.”
“…Tên gì?”
Trì Tiểu Trì nhẹ giọng đáp: “Lâu Ảnh.”
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng khi nhắc đến cái tên “Lâu Ảnh”, Dương Bạch Hoa phát hiện mặt mày và giọng điệu của “Trình Nguyên” trong nháy mắt trở nên dịu dàng đến kỳ lạ, thật giống như cái tên này đối với cậu ấy là bảo vật đặc biệt giấu kín trong đáy lòng không dễ dàng đem ra, chỉ cam lòng thỉnh thoảng mang ra lau chùi một chút.
Dương Bạch Hoa cảnh giác: “Vì sao chưa từng nghe em nhắc đến?”
Trì Tiểu Trì nghịch giẻ lau ngâm trong thùng nước một chút, sau đó xách lên vắt khô: “Anh ấy đã xuất ngoại từ rất lâu rồi.”
Lúc này Dương Bạch Hoa mới nhớ tới mình chưa hỏi rõ một vấn đề quan trọng: “Em chỉ nói với anh em tìm được chỗ ở mà chưa nói cho anh biết em ở chỗ nào.”
Trì Tiểu Trì nói tên khu căn hộ, sau đó bắt đầu thỏa thích thưởng thức sắc mặt biến hóa của Dương Bạch Hoa.
—– Nơi đó mỗi tháng thu phí bất động sản còn cao hơn cả lương của Dương Bạch Hoa.
Hệ thống nói: “Nơi đó không phải căn hộ của Trình Tiệm…”
Trì Tiểu Trì đáp: “Xuỵt, không cần lên tiếng, dùng tâm lĩnh hội.”
Hệ thống: “…Lĩnh hội cái gì?”
Trì Tiểu Trì: “Cái loại khoái cảm khi dùng tiền treo người lên đánh đó.”
Hệ thống: “…”
Dương Bạch Hoa khôi phục tinh thần, hỏi: “Người đó thế nào?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Rất tốt. Anh ấy là bạn thân nhất của em khi còn bé.”
Dương Bạch Hoa nhếch đôi môi mỏng: “Tiểu Trình, em và anh ta đã bao lâu không gặp mặt?”
Trì Tiểu Trì không chút nghĩ ngợi mà đáp: “12 năm.”
Nghe nói như thế, Dương Bạch Hoa thở phào một cái, lời nói nhỏ nhẹ: “12 năm, đã lâu như vậy rồi, anh ta nhất định là không giống như lúc trước.”
Trì Tiểu Trì nhún vai, hoàn toàn thất vọng: “Hẳn là vậy.”
“Lòng người khó dò, anh ta mời em đến nhà ở, anh ta có tâm tư gì thì em có biết hay không?”
Trì Tiểu Trì dùng đôi mắt vô tội như thỏ con của Trình Nguyên để nhìn Dương Bạch Hoa, dường như không hiểu Dương Bạch Hoa đang nói cái gì.
Có vài người sớm sớm chiều chiều ở bên nhau, vậy mà lòng người vẫn quá khó dò.
Thấy Trì Tiểu Trì cũng không để lời khuyên có ý ám chỉ của mình ở trong lòng, tâm tư của Dương Bạch Hoa càng loạn hơn.
Tuy rằng tính cách của Trình Nguyên ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà do gia thế nên Dương Bạch Hoa vĩnh viễn không thể cùng cấp độ với bạn bè của Trình Nguyên. fynnz.wordpress.com
Mỗi khi bạn bè của Trình Nguyên xuất hiện thì luôn nhắc nhở Dương Bạch Hoa rằng Trình Nguyên và anh ta không phải là người cùng một tầng lớp.
Dương Bạch Hoa cần kéo Trình Nguyên vào ranh giới của mình.
Bởi vậy, dưới sự trù tính và khuyên nhủ của anh ta, anh ta đã giúp Trình Nguyên phân rõ giới hạn với rất nhiều bạn bè mà anh ta cho rằng không đáng kết giao.
Nhưng ai có thể ngờ đến bây giờ lại chui ra một tên Lâu Ảnh nào đó?
Cuộc trò chuyện lần này khiến không khí giữa hai người trở nên không quá vui vẻ.
Nói đúng hơn, chỉ một mình Dương Bạch Hoa không vui.
Đêm đó, anh ta nhắn tin báo Trình Nguyên, quản lý đột ngột gọi anh ta tăng ca, buổi tối anh ta không quay về ngủ.
Rất nhanh, Trình Nguyên hồi âm tin nhắn: “Cố lên.” Mặt sau còn thêm ba trái tim.
Dương Bạch Hoa: “…”
Hồi âm xong tin nhắn của Dương Bạch Hoa, Trì Tiểu Trì nằm trên giường lớn ở căn hộ, nói với hệ thống: “Nếu như anh ta về nhà phát hiện tôi đã rời đi, không biết vẻ mặt sẽ thế nào nhỉ?”
Hệ thống suy nghĩ, đại khái vẻ mặt trừ 20 điểm hảo cảm.
Trì Tiểu Trì chậm rãi xoay người: “Ngày mốt ba mẹ anh ta tới rồi. Lúc chưa tới thì muốn tôi dọn đi, lúc dọn đi thì lại không cao hứng, đàn ông thật là khó hiểu.”
Hệ thống bội phục sự bình tĩnh lúc này của Trì Tiểu Trì, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cậu Trì, xin chú ý tiến độ nhiệm vụ một chút.”
Những ngày gần đây, Trì Tiểu Trì luôn thăm dò ranh giới đạt yêu cầu cho độ hảo cảm của Dương Bạch Hoa, còn tiêu chuẩn duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ là trị giá hối hận thì bị Trì Tiểu Trì hoàn toàn làm lơ.
Trì Tiểu Trì đáp lại hệ thống: “Cậu không mệt à?”
Hệ thống: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Vẫn luôn gọi tôi là cậu Trì, đã mấy ngày rồi, chúng ta xa lạ như vậy sao?”
Hệ thống im lặng.
Trước đây anh không như vậy, tất cả các ký chủ đều có quan hệ với anh rất tốt.
Tình hình vẫn luôn kéo dài như thế đến khi anh bị ký chủ thứ tám báo cáo mới thôi.
Bắt đầu từ ký chủ thứ chín, anh đều xưng hô ký chủ là “Cậu X.”
“Không quen thì không quen vậy.” Trì Tiểu Trì cũng rất nhanh hiểu rõ sự lo nghĩ của hệ thống, rộng lượng nói: “Ít trao đổi tình cảm, miễn cho tương lai tôi đi rồi thì cậu sẽ khổ sở đến khóc òa.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Bởi vì cậu không bao giờ tìm được ký chủ tốt như tôi đâu, cho phép cậu hơn nửa đêm ở trong đầu của tôi xem phim.”
Hệ thống: “…”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Lần sau nhớ đừng bật loa ngoài.”
Hệ thống đáp: “…Xin lỗi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không sao, bộ phim kia đã rất lâu tôi cũng chưa xem, vừa vặn cùng cậu xem lại lần nữa.”
Sau khi cảm thấy hổ thẹn, hệ thống vẫn có chút ngờ vực, “Cậu Trì, chẳng phải cậu đã dùng thẻ thôi miên rồi sao?”
Những ngày gần đây, điểm hảo cảm mà Trì Tiểu Trì kiếm được đều bị cậu ấy dùng để đổi thẻ thôi miên, trước tiên khiến Dương Bạch Hoa say ngất, sau đó lại tới phiên cậu ta, khiến hệ thống cảm thấy chính mình đã từ một hệ thống đứng đắn giảm giá trở thành hệ thống bán thuốc mê.
“Tôi cảm thấy nó vẫn quá nhẹ.” Trì Tiểu Trì nói: “Mà cái thẻ thôi miên kia cũng không phải thẻ ngủ say như lợn chết.”
Hệ thống lại xin lỗi: “Xin lỗi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Trong phim thấy tôi đẹp mắt không?”
Hệ thống: “…Nhìn rất đẹp.”
Trì Tiểu Trì nói: “Rất tốt. Cậu ở đây có thể tải phim tôi đóng, sau này tôi làm xong nhiệm vụ trở lại thế giới cũ, nói không chừng cậu còn có thể nhìn thấy tôi.”
Nghe Trì Tiểu Trì nói như vậy, hệ thống hỏi ngược lại: “Tâm nguyện của cậu là muốn trở về thế giới cũ sao?”
Trì Tiểu Trì nhướng mày: “Đương nhiên.”
Hệ thống âm thầm cười khổ.
061 đảm nhiệm chức vụ “Hệ thống thu hồi tra công”, cũng chỉ là một chi nhánh trong thế giới với đông đảo các loại hệ thống khác nhau. Các ký chủ chấp hành nhiệm vụ cũng không ngoại lệ, đều là những người gặp sinh mệnh nguy hiểm trong thế giới của mình, khi sóng điện não sắp biến mất thì bị hệ thống chủ bắt lấy, đem sóng điện kéo tới mỗi thế giới song song, như thế hệ thống thăm dò mới có thể dẫn độ bọn họ tới đây.
Hệ thống chủ sẽ ký khế ước với các ký chủ, phân phối cho hệ thống chi nhánh, để bọn họ chấp hành một loại nhiệm vụ nào đó.
Sau khi hoàn thành mười thế giới, ký chủ có thể đưa ra một tâm nguyện, sau khi hệ thống chủ hoàn thành tâm nguyện của ký chủ thì kế ước sẽ tự động giải trừ.
Về phần thân thể trong thế giới hiện thực của bọn họ thì hệ thống chỉ có thể bảo đảm duy trì ở mức độ sinh tồn thấp nhất.
Theo các hệ thống lén lút giao lưu thì hầu hết các ký chủ bọn họ dẫn dắt khi mới gia nhập đều ôm ấp nguyện vọng được “Trở về.”
Nhưng mà tốc độ thời gian trong thế giới nhiệm vụ cũng giống như tốc độ thời gian trong thế giới thực tế của ký chủ.
Đối với một người mà nói, cảm giác nằm ở trên giường như xác chết quá mấy tháng thậm chí quá mấy năm quả thật không cần phải nhiều lời.
Chỉ điểm này cũng đủ khiến tất cả ký chủ mà 061 từng dẫn dắt đều dồn dập thay đổi tâm nguyện sau mấy phần nhiệm vụ.
Hiệu suất theo đuổi công tác của 061 có một nửa nguyên nhân là vì mau chóng đưa các ký chủ về nhà, mà từ trước đến nay cũng chưa từng thành công dù chỉ một lần.
—- Bọn họ đều không hẹn mà cùng lựa chọn lưu lại tại một thế giới nhiệm vụ, bỏ mặc thân thể trước kia của mình chết đi.
Sở dĩ anh hối thúc Trì Tiểu Trì khẩn trương hành động cũng là vì sợ cậu ấy trì hoãn tại thế giới nhiệm vụ quá lâu, sẽ quên mất nơi mình sinh sống.
Những ngày gần đây, 061 đọc không ít tư liệu của Trì Tiểu Trì, ở trong phim ảnh, anh cũng nhìn thấy diện mạo thật sự của Trì Tiểu Trì.
So với trong tưởng tượng của hệ thống thì cậu ấy còn đẹp hơn một ít.
Ánh mắt của cậu ấy nhàn nhạt, trên mặt lúc nào cũng hàm chứa sự lười biếng sau khi thỏa mãn dục vọng, mái tóc đen dày hơi dài được cột gọn sau ót, làm lộ ra cần cổ thon mảnh, vóc người gầy nhưng rắn chắc, xương cốt tinh tế, cơ bụng cũng không ít.
Dù cho đóng vai chính là thiếu niên làng chài thì cậu ấy cũng tự mang khí chất cao quý khác biệt hoàn toàn so với người khác, đồng thời diễn xuất một cách thỏa đáng cái thần của thiếu niên có tâm hồn sánh như trời cao nhưng vận mệnh lại cực kỳ bi thảm.
So với tướng mạo thiên về cao quý của mình thì xuất thân của Trì Tiểu Trì lại vô cùng bình thường.
Ba là công nhân ở xưởng sản xuất bàn chải đánh răng, mẹ là công nhân trong phân xưởng sản xuất thực phẩm địa phương, ông bà để lại một căn nhà chung cư rách nát, quan hệ với ba mẹ không tốt. Sau khi tiến vào vòng giải trí, cậu ấy cũng không có bạn thân đặc biệt nào cả, yêu đương từng trải càng là con số không, ngược lại rất được các tiền bối và các lão đại gia trong ngành yêu thích, trong số đó đặc biệt là biên kịch trứ danh họ Tôn.
Tổng hợp các loại thông tin và số liệu, 061 cho rằng, đối với Trì Tiểu Trì mà nói thì sự nghiệp đại khái là điều quan trọng nhất trong thế giới trước kia của cậu ấy, là thứ đáng giá để cậu ấy lưu luyến nhất.
Vì vậy trong lời nói của anh ấy mang theo ý nhắc nhở Trì Tiểu Trì: “Cậu ở thế giới cũ thành công như vậy, nếu không trở về được thì cũng thật đáng tiếc.”
Không ngờ Trì Tiểu Trì lại nói: “Chuyện này không có gì đáng tiếc.”
“Tôi muốn quay về, bởi vì ngoại trừ tôi thì không có ai tảo mộ cho anh ấy.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống nhớ tới nghĩa trang Bắc Mang, lại nghĩ tới việc Trì Tiểu Trì ở trước mặt Dương Bạch Hoa nhắc đến “Lâu Ảnh”, anh suy tư.
“Lâu Ảnh là bạn của cậu?”
Trì Tiểu Trì không trả lời, đem tay hướng về phía tủ đầu giường.
Nơi đó có đặt thuốc ngủ mà hôm nay cậu vừa mới mua.
Tuần này cậu không thể tiếp xúc với Dương Bạch Hoa, không kiếm được điểm hảo cảm, cậu cũng không muốn dùng hết điểm hảo cảm vừa mới đạt yêu cầu mà cậu phải cố hết sức mới kiếm được.
Hiện tại sự kiện mấu chốt vẫn chưa xảy ra, nếu độ hảo cảm rơi xuống quá thấp thì khó bảo đảm sẽ không xuất hiện biến cố bất ngờ, cho nên cậu quyết định tiết kiệm, giống như hiện thực, dùng thuốc ngủ thay thế thẻ thôi miên.
Cậu bẻ ra một viên thuốc, ngẫm lại, chỉ cầm một viên, không cần nước mà trực tiếp nuốt xuống.
Sau khi nuốt viên thuốc, Trì Tiểu Trì mới trả lời câu hỏi của hệ thống: “Là người bạn tốt nhất của tôi.”
…Câu trả lời y hệt như cậu từng nói với Dương Bạch Hoa.
061 muốn hỏi, cậu mất ngủ cũng liên quan đến người nọ sao, thế nhưng khi sắp nói ra khỏi miệng thì anh liền nhịn xuống.
Đây không phải chuyện mà một hệ thống cần phải bận tâm. Cũng như cậu đã nói, bọn họ một người một hệ thống, không cần thiết có quan hệ quá sâu, dù sao đến một lúc nào đó vẫn phải chia xa.
Hệ thống quyết định làm một hệ thống lạnh lùng vô tình.
Tốt nhất vẫn nên thúc giục cậu ấy nghĩ đến nhiệm vụ nhiều một chút thì hơn.
Dược hiệu từ từ bắt đầu phát huy tác dụng.
Nghe xong hệ thống thúc giục, Trì Tiểu Trì ôm chặt chăn, miễn cưỡng ngáp một cái: “…Muốn phá trận, thượng sách, trung sách và hạ sách, tổng cộng có ba cách.”
061: “…Hả?”
Trì Tiểu Trì gối một tay sau đầu: “Có nhớ khi tôi mới tới nơi này yêu cầu cậu làm một vài chuyện hay không?”
061 đương nhiên nhớ rõ, nhưng lại không quá hiểu rõ dụng ý của Trì Tiểu Trì.
Cậu ấy yêu cầu 061 đem nội dung của thế giới này trình chiếu ba lần, có nhiều chỗ còn xem đi xem lại không dưới ba lần.
Cậu ấy yêu cầu trải nghiệm cảm xúc tuyệt vọng của Trình Nguyên trước khi tự sát, còn hỏi 061 một vài chi tiết nhỏ.
Sau đó, cậu ấy cầm điện thoại của Trình Nguyên loay hoay một hồi lâu.
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại: “…9 điểm trị giá hối hận coi như trị giá khởi đầu của anh ta. Từ từ đi, không cần phải vội.”
…….
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ