Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 252-2: Thế giới mới hoàn mỹ
Tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên, sau đó là tiếng lấy ra chìa khóa, cửa phòng bên cạnh vang lên tiếng lạch cạch, sau đó bị đóng lại.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Chu Thủ Thành mới đột nhiên thở ra một hơi, giật xuống sợi dây đèn.
Dây tóc vonfram trong bóng đèn mờ đi một chút rồi chậm rãi sáng lên.
Đứng dưới ánh sáng, toàn thân Chu Thủ Thành ướt đẫm mồ hôi, ùn ùn rơi xuống.
Chu Thủ Thành như điên cuồng cởi ra ráp trải giường đã bị ông làm bẩn, vò thành một cục ném vào giỏ quần áo, lại cầm chiếc quần dính đầy chất bẩn mới nãy lên, kiểm tra cẩn thận, phát hiện mặt trên không có vết máu, lúc này tinh thần như bị hút cạn kiệt, mệt mỏi mà ngã xuống bên chân giường.
Chu Thủ Thành không có sức lực đi đếm số viên kẹo đặt trong tủ đầu giường.
Bởi vì ngay tủ đầu giường và giữa kẽ hở của giường có một giấy gói kẹo còn mới.
Chu Thủ Thành thờ thẫn suy nghĩ, cmn rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Chính ông cũng bắt đầu nghi ngờ hôm nay mình có ăn kẹo hay không.
Chu Thủ Thành nắm chặt tóc tai, mạnh mẽ mắng một tiếng.
Mà ở cách ông một bức tường, *Trì Tiểu Trì* đang cúi đầu thu dọn nệm giường, hình bóng dần thay đổi.
Đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì khuôn mặt của anh đã hoàn toàn khôi phục về nguyên trang.
Lâu Ảnh dọn dẹp nệm giường của Trì Tiểu Trì xong xuôi, cầm lấy khăn mặt của cậu, xác nhận khoảng chừng mười lăm phút sau cha mẹ của Trì Tiểu Trì sẽ trở về, bèn ra ngoài đóng cửa lại, nhấc theo bánh bông lan vừa mới mua xong, đi xuống lầu, mở ra cửa phòng của mình.
Trì Tiểu Trì đã ngủ rất lâu trên giường của anh.
Một tay cậu đặt lên bụng, trên người mặt áo ba lỗ thể thao của Lâu Ảnh, nép mình thoải mái trong chiếc chăn bông mát lạnh mùa hè, từ một góc chăn lộ ra ngón tay bị nhăn do ngâm nước nóng quá lâu.
Những gì Trì Tiểu Trì làm rất đơn giản.
Sau khi Chu Thủ Thành mời vào nhà, ông ta vừa xoay người đi lấy kem đậu xanh thì cậu liền dùng một tấm thẻ thôi miên cao cấp, một tấm thẻ chế tạo giấc mộng cao cấp, và một tấm thẻ thức tỉnh khỏi thôi miên.
Tên gọi: Thẻ Thức Tỉnh Thôi Miên (trung cấp)
Thời gian kéo dài: Đặt sẵn thời gian
Số lượng: 1
Chất lượng: Tốt
Loại hình: Vật phẩm sử dụng 1 lần
Điểm hoán đổi: 5 điểm giá trị hối hận
Giới thiệu: Thức tỉnh người yêu cần hôn môi ngọt ngào, thức tỉnh em bé cần kẹo sữa thơm ngon, thức tỉnh kẻ tham ăn chỉ cần hương thơm cơm lúa mạch.
Nói trắng ra tấm thẻ này cần phải đặt một điều kiện cố định thì mới có thể trong thời gian đặc biệt thức tỉnh người bị trúng thẻ thôi miên.
Mà điều kiện thức tỉnh Trì Tiểu Trì đặt ra chính là mộng du, sau đó đi ăn một viên kẹo đặt ở đầu giường.
Khi Chu Thủ Thành đặt kem xuống, ông bị thôi miên đi vào phòng ngủ, lúc ông chuẩn bị tiếp thu hai tiếng rơi vào giấc mộng bị thiến thì Trì Tiểu Trì cũng đứng dậy, kéo ghế về vị trí cũ, mang đi bài tập của mình, đến nhà vệ sinh công cộng tắm nước nóng rồi mới đi gõ cửa nhà Lâu Ảnh, ngã đầu lập tức ngủ.
…Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đến nhà Chu Thủ Thành thì Trì Tiểu Trì đều sẽ tẩy rửa sạch sẽ ngay sau đó.
Sau khi giấc mộng của Chu Thủ Thành bắt đầu, Trì Tiểu Trì chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng kêu rên thoang thoảng của Chu Thủ Thành.
Có lẽ là ngủ có chút thoải mái nên quên mất mình đã tắm rửa trước đó, khoảng bốn giờ chiều, Trì Tiểu Trì tỉnh dậy, vẫn duy trì trạng thái nửa mộng du, đi tắm sạch sẽ, toàn thân ấm áp chui vào chăn ngủ tiếp.
Lâu Ảnh đặt bịch bánh bông lan lên đầu giường rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bên giường nhẹ nhàng lún xuống thoáng quấy rầy giấc mộng của Trì Tiểu Trì, cậu mở mắt ra nhìn Lâu Ảnh, sau đó lăn vào bên trong một chút, ngoan ngoãn nhường hơn nửa cái giường cho Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh nhìn cậu chăm chú, trong lòng mềm nhũn.
Anh dịu dàng vuốt ve trán của Trì Tiểu Trì.
Bởi vì biết người đến là ai, Trì Tiểu Trì mơ màng nằm ngửa, để mặc anh vuốt ve.
Dỗ Trì Tiểu Trì xong, Lâu Ảnh cũng không nằm lên giường mà lại đi xếp quần áo cho cậu.
Đây là quần áo mới thay ngày hôm qua, không cần giặt.
Lâu Ảnh vừa xếp quần áo vừa nghĩ kế hoạch của bọn họ rốt cục có thể bắt đầu rồi.
Chẳng qua không biết sau khi chấm dứt nhiệm vụ thì Tiểu Trì có muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa hay không…
Lâu Ảnh suy nghĩ, cầm lấy quần đùi của Trì Tiểu Trì, giũ nhẹ, đang muốn xếp lại thì chạm phải một vật rắn nho nhỏ trong túi phải.
…Một cái đĩa từ?
Lâu Ảnh suy nghĩ một chút, cũng không nhớ là mình hay là Trì Tiểu Trì đi kho hàng đổi vật phẩm này?
Kiểu dáng của nó rất phổ thông, nhưng nhìn bộ nhớ khổng lồ của nó thì cũng xác định được nó không phải sản phẩm ở thời đại này.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Lâu Ảnh đặt đĩa từ vào trong tay, nỗ lực dò xét tin tức bên trong.
Mã hóa? 32 bit?
Sau khi phán đoán được điều này, Lâu Ảnh cười cười.
Mật mã 32 bit à.
Nếu không biết suy nghĩ của người thiết lập mật mã trước kia, muốn phá giải chẳng khác nào là chuyện không tưởng.
Dù cho dùng tần suất một trăm mili giây để tiến hành phá giải thì thời gian phá giải cũng mất khoảng nửa đời người.
Lâu Ảnh vừa định đặt đĩa từ xuống thì bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một vết chém đau đớn khiến anh biến sắc, loạng choạng vịn vào mép giường, trầm thấp “ưm” một tiếng.
Trước tiên là anh ngẩng đầu xác nhận Trì Tiểu Trì có bị mình đánh thức hay không.
Sau đó tầm mắt của Lâu Ảnh nhanh chóng bị một vài bức ảnh sáng tối chập chờn bao trùm, thậm chí có tạp âm đứt quãng xen lẫn, tựa như một thước phim cũ quay trên cuộn băng bị hỏng, lôi kéo anh chậm rãi chìm xuống biển ký ức.
Cho đến lúc này Lâu Ảnh mới phát hiện chiếc đĩa có mảnh vỡ ký ức của chủ nhân chiếc đĩa bám vào từ lúc bắt đầu chế tạo nó.
Trong những mảnh vỡ ký ức có lẽ lưu lại dòng suy nghĩ khi anh ấy thiết kế mật mã lúc trước.
Vào khoảng khắc đầu tiên chìm vào biển ký ức, có một hình bóng mờ ảo di động trước mắt anh, giọng nói cũng mơ hồ không rõ: “…Cậu tên là gì?”
“Tôi tên Lâu Ảnh.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi.”
“Nguyên nhân tử vong.”
“…Tôi không rõ lắm. Có lẽ là rơi lầu.”
“…”
“…”
“Thông tin nghiệm chứng cơ bản không có sai sót. Lâu Ảnh, tôi hỏi cậu, cậu có muốn làm việc cho hệ thống chúng tôi để nhận được cơ hội sống lại một lần nữa hay không?”
….
Lâu Ảnh qua đời vào năm 16 tuổi.
Anh được cấp mã số 061 ở hệ thống tái chế tra công.
Lâu Ảnh cầm dãy số của mình mà bật cười, cảm thấy khá giống như bị mỉa mai.
Nhưng chút chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng cảm xúc của Lâu Ảnh quá lâu.
Từ đó về sau anh bắt đầu bận rộn quanh năm suốt tháng.
Phải hoàn thành 200 lần nhiệm vụ thì anh mới có thể trở về.
Ký chủ đầu tiên mà anh quen biết là một thanh niên rất điển trai, 24 tuổi, nói chuyện nhút nhát rụt rè, cha mẹ ly dị từ nhỏ, lớn lên cùng cha, thuở nhỏ hay bị cha vì say rượu mà bạo hành, cho nên rất hướng nội và e dè.
Lâu Ảnh cầm hình của người nọ, đưa cho người bạn mới quen có quan hệ không tệ lắm với anh là 089: “Anh ta có ngoại hình khá giống em trai của tôi.”
089 trang trọng gật đầu: “Tôi hiểu tâm tình của cậu. Tôi cũng cảm thấy rất nhiều người như con trai của mình.”
Lâu Ảnh cười cho qua những lời nói hưu nói vượn của 089, học thuộc hết tất cả tư liệu trong kho hàng, dốc hết toàn lực giúp ký chủ, tính toán cách lựa chọn đổi thẻ tối ưu nhất, đến thế giới thứ ba đã giúp ký chủ tích góp đủ bảy tấm thẻ áp chế thời gian.
Dựa theo quy định của hệ thống, chỉ cần ký chủ kiếm được độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ, đến một trình độ nhất định thì tự sát là có thể rời đi.
Khi ký chủ ngủ, Lâu Ảnh có quyền tự mình đi lòng vòng trong không gian Chủ Thần, làm chút chuyện riêng cho mình.
Khi dẫn dắt ký chủ đầu tiên, anh cũng bắt đầu luyện quyền anh.
Quả cầu màu đỏ hình trái lê treo lơ lửng bị anh đánh ra chấn động với tần số cao, tản ra tàn ảnh khiến người ta hoa cả mắt.
089 ngồi bên sân chơi game, hai chân bắt chéo, trong lúc bận rộn vẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâu Ảnh, chậc lưỡi: “Tôi nói này, anh là một nhà toán học mà cứ nhất định phải hướng mình thành Arnold Schwarzenegger sao?”
Lâu Ảnh vừa hoàn thành xong một chuỗi động tác, ngừng lại, thở ra một hơi.
Anh mặc áo ba lỗ màu đen của vận động viên quyền anh, cơ bắp nổi bật xinh đẹp, mồ hôi thuận theo cánh tay mà chảy xuống, mang theo nét gợi cảm hiếm thấy của người trẻ tuổi.
089 tiếp tục thuyết phục: “Tôi kiến nghị anh buông tha đi. Cha mẹ của anh cho anh tài nguyên bẩm sinh tốt như thế, trắng nõn xinh đẹp lại mịn màng thế kia, nếu không cần thì cho tôi đi.”
Lâu Ảnh dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trên cổ và xương quai xanh: “Bị thiệt thòi một lần, không muốn có lần thứ hai.”
089 vừa định lên tiếng thì đột nhiên chậc một tiếng.
089 lắc máy chơi game đang hiện lên 18237 điểm, sờ lên nốt ruồi ở đuôi mắt của mình, tự nhủ: “Một con mắt quả thật bất tiện.”
Khi đó 089 vừa mới đưa một con mắt cho 023, hiện tại đang tận sức kiếm được điểm số cao nhất cho trò chơi mà 023 yêu thích.
Lâu Ảnh làm động tác giơ cao chân, sau đó đi nhặt găng tay võ sĩ đấu quyền anh.
Trên găng tay có đánh số 061 cùng với ngày mà anh tiến vào hệ thống 0723.
Anh vừa mang găng tay vừa hỏi 089 một vấn đề đã cất giấu khá lâu trong lòng: “Anh không cảm thấy có chút kỳ lạ à?”
089: “Cái gì?”
Lâu Ảnh nói: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tại sao cần phải tự sát?”
089 bắt đầu màn game mới, lười biếng nói: “Tôi là nhân viên công tác nội bộ, mấy anh là nhân viên công tác bên ngoài, chuyện này tôi đâu có quản. Tôi bận rộn đây.”
Lâu Ảnh nhìn máy chơi game trong tay 089, bất đắc dĩ nở nụ cười.
089 luôn hờ hững như thế.
“Theo tôi kiến nghị…” Khi Lâu Ảnh xoay người thì 089 lại mở miệng, “Anh cũng đừng quản.”
Lâu Ảnh kinh ngạc quay lại, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của 089.
089 nhìn thẳng vào Lâu Ảnh.
Đôi mắt của 089 trông có vẻ bất cần đời, nhưng chỉ cần nhìn chằm chằm một lúc lâu sẽ có loại ảo giác chìm vào hố sâu.
“Tôi tiến đến trễ hơn anh, nhưng tôi sống lâu hơn anh.” 089 nói, “Tôi có cảm giác, đừng quản chuyện này. Xem như là vì trở lại gặp em trai anh, cứ mặc kệ chuyện này đi.”
061 hơi suy nghĩ, hoạt động ngón tay một chút, giữa ngón tay vang lên tiếng ma sát của lớp găng tay.
Có thẻ áp chế thời gian, mất khoảng chừng một năm ở thế giới thực, Lâu Ảnh cùng với ký chủ đầu tiên của mình thành công hoàn thành mười lần nhiệm vụ.
Nhưng tình thế phát triển vượt ngoài dự đoán của Lâu Ảnh.
“Tôi không muốn quay về đối mặt với cha của mình.” Chàng thanh niên trải qua mười thế giới không còn vẻ rụt rè nhút nhát của ngày xưa, anh ta nói, “Tôi chịu đựng đủ rồi.”
Lúc đó Lâu Ảnh còn trẻ tuổi, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nhưng mà nếu anh không quay về thì cơ thể của anh ở thế giới thực sẽ…” sẽ chết.
“Chết thì chết, ông ấy luôn mong tôi chết mà.” Thanh niên mệt mỏi xoa trán, “Tôi nhớ Ninh Thanh…trong tất cả thế giới chỉ có anh ấy đối tốt với tôi. Trước đây tôi nói với anh ấy, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi nhất định sẽ quay lại. Anh ấy vẫn đang chờ tôi.”
Ninh Thanh là người mà thanh niên gặp được trong thế giới thứ năm, là trợ lý phòng thí nghiệm của nguyên chủ, vô cùng sùng bái tài năng của nguyên chủ, là một người đàn ông ôn hòa trung thực.
Càng nói thì chàng thanh niên càng nghẹn ngào: “…Tôi quay về thế giới cũ làm gì cơ chứ? Tôi cũng có thể nghĩ ra bộ dạng sau khi thức tỉnh của mình: Dưới thân là nước tiểu khai ngấy trên đệm giường, trên thân bị hoại tử khắp nơi, cha tôi sẽ không dùng tiền chăm sóc cho tôi. Nếu tôi sống như vậy thì không bằng chết đi thì hơn.”
Nói đến mức này thì Lâu Ảnh còn có thể nói thêm gì được nữa.
Anh có chút mất hứng mà quay về hệ thống, được các tiền bối an ủi.
Mọi người nói rằng ban đầu đều như thế, quen là được rồi.
Lâu Ảnh lựa chọn nghỉ phép một tuần.
089 hỏi: “Định nghỉ phép làm gì? Anh học tán thủ và quyền anh rồi, không bằng lại học thêm đô vật đi cho đủ bộ.”
Lâu Ảnh nói: “Tôi muốn quay về thăm người thân, thăm bạn bè.”
Chẳng biết vì sao nghe anh nói như vậy, 089 và những hệ thống khác ở đây đều nhìn nhau.
089 nói: “Được rồi, đi sớm về sớm. Ba ba sẽ nhớ con lắm đấy.”
Nếu hệ thống muốn đến thế giới không có nhiệm vụ thì bọn họ không thể có thân thể của mình, không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, chỉ có năng lực ngũ quan cơ bản nhất, công năng chẳng khác nào là một hồn ma, nhưng không phải ác quỷ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Chu Thủ Thành mới đột nhiên thở ra một hơi, giật xuống sợi dây đèn.
Dây tóc vonfram trong bóng đèn mờ đi một chút rồi chậm rãi sáng lên.
Đứng dưới ánh sáng, toàn thân Chu Thủ Thành ướt đẫm mồ hôi, ùn ùn rơi xuống.
Chu Thủ Thành như điên cuồng cởi ra ráp trải giường đã bị ông làm bẩn, vò thành một cục ném vào giỏ quần áo, lại cầm chiếc quần dính đầy chất bẩn mới nãy lên, kiểm tra cẩn thận, phát hiện mặt trên không có vết máu, lúc này tinh thần như bị hút cạn kiệt, mệt mỏi mà ngã xuống bên chân giường.
Chu Thủ Thành không có sức lực đi đếm số viên kẹo đặt trong tủ đầu giường.
Bởi vì ngay tủ đầu giường và giữa kẽ hở của giường có một giấy gói kẹo còn mới.
Chu Thủ Thành thờ thẫn suy nghĩ, cmn rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Chính ông cũng bắt đầu nghi ngờ hôm nay mình có ăn kẹo hay không.
Chu Thủ Thành nắm chặt tóc tai, mạnh mẽ mắng một tiếng.
Mà ở cách ông một bức tường, *Trì Tiểu Trì* đang cúi đầu thu dọn nệm giường, hình bóng dần thay đổi.
Đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì khuôn mặt của anh đã hoàn toàn khôi phục về nguyên trang.
Lâu Ảnh dọn dẹp nệm giường của Trì Tiểu Trì xong xuôi, cầm lấy khăn mặt của cậu, xác nhận khoảng chừng mười lăm phút sau cha mẹ của Trì Tiểu Trì sẽ trở về, bèn ra ngoài đóng cửa lại, nhấc theo bánh bông lan vừa mới mua xong, đi xuống lầu, mở ra cửa phòng của mình.
Trì Tiểu Trì đã ngủ rất lâu trên giường của anh.
Một tay cậu đặt lên bụng, trên người mặt áo ba lỗ thể thao của Lâu Ảnh, nép mình thoải mái trong chiếc chăn bông mát lạnh mùa hè, từ một góc chăn lộ ra ngón tay bị nhăn do ngâm nước nóng quá lâu.
Những gì Trì Tiểu Trì làm rất đơn giản.
Sau khi Chu Thủ Thành mời vào nhà, ông ta vừa xoay người đi lấy kem đậu xanh thì cậu liền dùng một tấm thẻ thôi miên cao cấp, một tấm thẻ chế tạo giấc mộng cao cấp, và một tấm thẻ thức tỉnh khỏi thôi miên.
Tên gọi: Thẻ Thức Tỉnh Thôi Miên (trung cấp)
Thời gian kéo dài: Đặt sẵn thời gian
Số lượng: 1
Chất lượng: Tốt
Loại hình: Vật phẩm sử dụng 1 lần
Điểm hoán đổi: 5 điểm giá trị hối hận
Giới thiệu: Thức tỉnh người yêu cần hôn môi ngọt ngào, thức tỉnh em bé cần kẹo sữa thơm ngon, thức tỉnh kẻ tham ăn chỉ cần hương thơm cơm lúa mạch.
Nói trắng ra tấm thẻ này cần phải đặt một điều kiện cố định thì mới có thể trong thời gian đặc biệt thức tỉnh người bị trúng thẻ thôi miên.
Mà điều kiện thức tỉnh Trì Tiểu Trì đặt ra chính là mộng du, sau đó đi ăn một viên kẹo đặt ở đầu giường.
Khi Chu Thủ Thành đặt kem xuống, ông bị thôi miên đi vào phòng ngủ, lúc ông chuẩn bị tiếp thu hai tiếng rơi vào giấc mộng bị thiến thì Trì Tiểu Trì cũng đứng dậy, kéo ghế về vị trí cũ, mang đi bài tập của mình, đến nhà vệ sinh công cộng tắm nước nóng rồi mới đi gõ cửa nhà Lâu Ảnh, ngã đầu lập tức ngủ.
…Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đến nhà Chu Thủ Thành thì Trì Tiểu Trì đều sẽ tẩy rửa sạch sẽ ngay sau đó.
Sau khi giấc mộng của Chu Thủ Thành bắt đầu, Trì Tiểu Trì chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng kêu rên thoang thoảng của Chu Thủ Thành.
Có lẽ là ngủ có chút thoải mái nên quên mất mình đã tắm rửa trước đó, khoảng bốn giờ chiều, Trì Tiểu Trì tỉnh dậy, vẫn duy trì trạng thái nửa mộng du, đi tắm sạch sẽ, toàn thân ấm áp chui vào chăn ngủ tiếp.
Lâu Ảnh đặt bịch bánh bông lan lên đầu giường rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bên giường nhẹ nhàng lún xuống thoáng quấy rầy giấc mộng của Trì Tiểu Trì, cậu mở mắt ra nhìn Lâu Ảnh, sau đó lăn vào bên trong một chút, ngoan ngoãn nhường hơn nửa cái giường cho Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh nhìn cậu chăm chú, trong lòng mềm nhũn.
Anh dịu dàng vuốt ve trán của Trì Tiểu Trì.
Bởi vì biết người đến là ai, Trì Tiểu Trì mơ màng nằm ngửa, để mặc anh vuốt ve.
Dỗ Trì Tiểu Trì xong, Lâu Ảnh cũng không nằm lên giường mà lại đi xếp quần áo cho cậu.
Đây là quần áo mới thay ngày hôm qua, không cần giặt.
Lâu Ảnh vừa xếp quần áo vừa nghĩ kế hoạch của bọn họ rốt cục có thể bắt đầu rồi.
Chẳng qua không biết sau khi chấm dứt nhiệm vụ thì Tiểu Trì có muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa hay không…
Lâu Ảnh suy nghĩ, cầm lấy quần đùi của Trì Tiểu Trì, giũ nhẹ, đang muốn xếp lại thì chạm phải một vật rắn nho nhỏ trong túi phải.
…Một cái đĩa từ?
Lâu Ảnh suy nghĩ một chút, cũng không nhớ là mình hay là Trì Tiểu Trì đi kho hàng đổi vật phẩm này?
Kiểu dáng của nó rất phổ thông, nhưng nhìn bộ nhớ khổng lồ của nó thì cũng xác định được nó không phải sản phẩm ở thời đại này.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Lâu Ảnh đặt đĩa từ vào trong tay, nỗ lực dò xét tin tức bên trong.
Mã hóa? 32 bit?
Sau khi phán đoán được điều này, Lâu Ảnh cười cười.
Mật mã 32 bit à.
Nếu không biết suy nghĩ của người thiết lập mật mã trước kia, muốn phá giải chẳng khác nào là chuyện không tưởng.
Dù cho dùng tần suất một trăm mili giây để tiến hành phá giải thì thời gian phá giải cũng mất khoảng nửa đời người.
Lâu Ảnh vừa định đặt đĩa từ xuống thì bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một vết chém đau đớn khiến anh biến sắc, loạng choạng vịn vào mép giường, trầm thấp “ưm” một tiếng.
Trước tiên là anh ngẩng đầu xác nhận Trì Tiểu Trì có bị mình đánh thức hay không.
Sau đó tầm mắt của Lâu Ảnh nhanh chóng bị một vài bức ảnh sáng tối chập chờn bao trùm, thậm chí có tạp âm đứt quãng xen lẫn, tựa như một thước phim cũ quay trên cuộn băng bị hỏng, lôi kéo anh chậm rãi chìm xuống biển ký ức.
Cho đến lúc này Lâu Ảnh mới phát hiện chiếc đĩa có mảnh vỡ ký ức của chủ nhân chiếc đĩa bám vào từ lúc bắt đầu chế tạo nó.
Trong những mảnh vỡ ký ức có lẽ lưu lại dòng suy nghĩ khi anh ấy thiết kế mật mã lúc trước.
Vào khoảng khắc đầu tiên chìm vào biển ký ức, có một hình bóng mờ ảo di động trước mắt anh, giọng nói cũng mơ hồ không rõ: “…Cậu tên là gì?”
“Tôi tên Lâu Ảnh.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi.”
“Nguyên nhân tử vong.”
“…Tôi không rõ lắm. Có lẽ là rơi lầu.”
“…”
“…”
“Thông tin nghiệm chứng cơ bản không có sai sót. Lâu Ảnh, tôi hỏi cậu, cậu có muốn làm việc cho hệ thống chúng tôi để nhận được cơ hội sống lại một lần nữa hay không?”
….
Lâu Ảnh qua đời vào năm 16 tuổi.
Anh được cấp mã số 061 ở hệ thống tái chế tra công.
Lâu Ảnh cầm dãy số của mình mà bật cười, cảm thấy khá giống như bị mỉa mai.
Nhưng chút chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng cảm xúc của Lâu Ảnh quá lâu.
Từ đó về sau anh bắt đầu bận rộn quanh năm suốt tháng.
Phải hoàn thành 200 lần nhiệm vụ thì anh mới có thể trở về.
Ký chủ đầu tiên mà anh quen biết là một thanh niên rất điển trai, 24 tuổi, nói chuyện nhút nhát rụt rè, cha mẹ ly dị từ nhỏ, lớn lên cùng cha, thuở nhỏ hay bị cha vì say rượu mà bạo hành, cho nên rất hướng nội và e dè.
Lâu Ảnh cầm hình của người nọ, đưa cho người bạn mới quen có quan hệ không tệ lắm với anh là 089: “Anh ta có ngoại hình khá giống em trai của tôi.”
089 trang trọng gật đầu: “Tôi hiểu tâm tình của cậu. Tôi cũng cảm thấy rất nhiều người như con trai của mình.”
Lâu Ảnh cười cho qua những lời nói hưu nói vượn của 089, học thuộc hết tất cả tư liệu trong kho hàng, dốc hết toàn lực giúp ký chủ, tính toán cách lựa chọn đổi thẻ tối ưu nhất, đến thế giới thứ ba đã giúp ký chủ tích góp đủ bảy tấm thẻ áp chế thời gian.
Dựa theo quy định của hệ thống, chỉ cần ký chủ kiếm được độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ, đến một trình độ nhất định thì tự sát là có thể rời đi.
Khi ký chủ ngủ, Lâu Ảnh có quyền tự mình đi lòng vòng trong không gian Chủ Thần, làm chút chuyện riêng cho mình.
Khi dẫn dắt ký chủ đầu tiên, anh cũng bắt đầu luyện quyền anh.
Quả cầu màu đỏ hình trái lê treo lơ lửng bị anh đánh ra chấn động với tần số cao, tản ra tàn ảnh khiến người ta hoa cả mắt.
089 ngồi bên sân chơi game, hai chân bắt chéo, trong lúc bận rộn vẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâu Ảnh, chậc lưỡi: “Tôi nói này, anh là một nhà toán học mà cứ nhất định phải hướng mình thành Arnold Schwarzenegger sao?”
Lâu Ảnh vừa hoàn thành xong một chuỗi động tác, ngừng lại, thở ra một hơi.
Anh mặc áo ba lỗ màu đen của vận động viên quyền anh, cơ bắp nổi bật xinh đẹp, mồ hôi thuận theo cánh tay mà chảy xuống, mang theo nét gợi cảm hiếm thấy của người trẻ tuổi.
089 tiếp tục thuyết phục: “Tôi kiến nghị anh buông tha đi. Cha mẹ của anh cho anh tài nguyên bẩm sinh tốt như thế, trắng nõn xinh đẹp lại mịn màng thế kia, nếu không cần thì cho tôi đi.”
Lâu Ảnh dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trên cổ và xương quai xanh: “Bị thiệt thòi một lần, không muốn có lần thứ hai.”
089 vừa định lên tiếng thì đột nhiên chậc một tiếng.
089 lắc máy chơi game đang hiện lên 18237 điểm, sờ lên nốt ruồi ở đuôi mắt của mình, tự nhủ: “Một con mắt quả thật bất tiện.”
Khi đó 089 vừa mới đưa một con mắt cho 023, hiện tại đang tận sức kiếm được điểm số cao nhất cho trò chơi mà 023 yêu thích.
Lâu Ảnh làm động tác giơ cao chân, sau đó đi nhặt găng tay võ sĩ đấu quyền anh.
Trên găng tay có đánh số 061 cùng với ngày mà anh tiến vào hệ thống 0723.
Anh vừa mang găng tay vừa hỏi 089 một vấn đề đã cất giấu khá lâu trong lòng: “Anh không cảm thấy có chút kỳ lạ à?”
089: “Cái gì?”
Lâu Ảnh nói: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tại sao cần phải tự sát?”
089 bắt đầu màn game mới, lười biếng nói: “Tôi là nhân viên công tác nội bộ, mấy anh là nhân viên công tác bên ngoài, chuyện này tôi đâu có quản. Tôi bận rộn đây.”
Lâu Ảnh nhìn máy chơi game trong tay 089, bất đắc dĩ nở nụ cười.
089 luôn hờ hững như thế.
“Theo tôi kiến nghị…” Khi Lâu Ảnh xoay người thì 089 lại mở miệng, “Anh cũng đừng quản.”
Lâu Ảnh kinh ngạc quay lại, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của 089.
089 nhìn thẳng vào Lâu Ảnh.
Đôi mắt của 089 trông có vẻ bất cần đời, nhưng chỉ cần nhìn chằm chằm một lúc lâu sẽ có loại ảo giác chìm vào hố sâu.
“Tôi tiến đến trễ hơn anh, nhưng tôi sống lâu hơn anh.” 089 nói, “Tôi có cảm giác, đừng quản chuyện này. Xem như là vì trở lại gặp em trai anh, cứ mặc kệ chuyện này đi.”
061 hơi suy nghĩ, hoạt động ngón tay một chút, giữa ngón tay vang lên tiếng ma sát của lớp găng tay.
Có thẻ áp chế thời gian, mất khoảng chừng một năm ở thế giới thực, Lâu Ảnh cùng với ký chủ đầu tiên của mình thành công hoàn thành mười lần nhiệm vụ.
Nhưng tình thế phát triển vượt ngoài dự đoán của Lâu Ảnh.
“Tôi không muốn quay về đối mặt với cha của mình.” Chàng thanh niên trải qua mười thế giới không còn vẻ rụt rè nhút nhát của ngày xưa, anh ta nói, “Tôi chịu đựng đủ rồi.”
Lúc đó Lâu Ảnh còn trẻ tuổi, cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nhưng mà nếu anh không quay về thì cơ thể của anh ở thế giới thực sẽ…” sẽ chết.
“Chết thì chết, ông ấy luôn mong tôi chết mà.” Thanh niên mệt mỏi xoa trán, “Tôi nhớ Ninh Thanh…trong tất cả thế giới chỉ có anh ấy đối tốt với tôi. Trước đây tôi nói với anh ấy, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi nhất định sẽ quay lại. Anh ấy vẫn đang chờ tôi.”
Ninh Thanh là người mà thanh niên gặp được trong thế giới thứ năm, là trợ lý phòng thí nghiệm của nguyên chủ, vô cùng sùng bái tài năng của nguyên chủ, là một người đàn ông ôn hòa trung thực.
Càng nói thì chàng thanh niên càng nghẹn ngào: “…Tôi quay về thế giới cũ làm gì cơ chứ? Tôi cũng có thể nghĩ ra bộ dạng sau khi thức tỉnh của mình: Dưới thân là nước tiểu khai ngấy trên đệm giường, trên thân bị hoại tử khắp nơi, cha tôi sẽ không dùng tiền chăm sóc cho tôi. Nếu tôi sống như vậy thì không bằng chết đi thì hơn.”
Nói đến mức này thì Lâu Ảnh còn có thể nói thêm gì được nữa.
Anh có chút mất hứng mà quay về hệ thống, được các tiền bối an ủi.
Mọi người nói rằng ban đầu đều như thế, quen là được rồi.
Lâu Ảnh lựa chọn nghỉ phép một tuần.
089 hỏi: “Định nghỉ phép làm gì? Anh học tán thủ và quyền anh rồi, không bằng lại học thêm đô vật đi cho đủ bộ.”
Lâu Ảnh nói: “Tôi muốn quay về thăm người thân, thăm bạn bè.”
Chẳng biết vì sao nghe anh nói như vậy, 089 và những hệ thống khác ở đây đều nhìn nhau.
089 nói: “Được rồi, đi sớm về sớm. Ba ba sẽ nhớ con lắm đấy.”
Nếu hệ thống muốn đến thế giới không có nhiệm vụ thì bọn họ không thể có thân thể của mình, không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, chỉ có năng lực ngũ quan cơ bản nhất, công năng chẳng khác nào là một hồn ma, nhưng không phải ác quỷ.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ