Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 176-2: Hệ thống vs hệ thống
Từ sau khi Văn Ngọc Kinh lên tiếng, trước tiên ném xuống đầu lâu yêu quái làm kinh sợ toàn trường, lại làm rõ chuyện Yến Kim Hoa tung bản vẽ và tin đồn về thiên tượng, vu hại sư đồ hai người cấu kết, sau này cho dù Văn Ngọc Kinh có lên án cỡ nào thì đều sẽ được cho là sự thật.
Mà Văn Ngọc Kinh lại cố tình ngất đi sau khi giải thích tỉ mỉ, cứ như vậy càng khiến mọi người ở đây có vô hạn không gian để suy diễn!
Lời nói dối rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng lời nói dối nửa thật nửa giả thì sao?
Thấy Văn Ngọc Kinh bị đưa xuống, Yến Kim Hoa cảm thấy kinh hãi, nếu như xét xử kết thúc như vậy thì thanh danh của hắn, kế hoạch của hắn, giấc mộng vai chính của hắn triệt để tiêu tan!
Họ Văn rõ ràng là bị hệ thống mang đi, ở đâu ra “Động yêu” cơ chứ?
Lúc trước Yến Kim Hoa chỉ truyền một phong mật thư mà thôi, sợ là đám yêu tu căn bản không biết người truyền tin họ tên gì, dung mạo ra sao, ở đâu ra mà tố cáo?
Người này chứng tỏ là dựa vào việc biết tình tiết cố sự, tự suy diễn định tội cho mình!
Yến Kim Hoa thật tâm thật lòng mà quỳ, dùng đầu gối tiến lên, khóc rống: “Sư phụ! Đệ tử bị oan! Thật sự bị oan!”
Lần này hắn khóc không dùng bất kỳ kỹ năng diễn xuất nào, lệ như suối trào, nước mắt giàn giụa, nhưng những giọt nước mắt của hắn không đủ để đả động Xích Vân Tử.
Xích Vân Tử nhàn nhạt phân phó: “Thư Tuyệt.”
Trì Tiểu Trì: “Dạ.”
Xích Vân Tử: “Mau đưa sư phụ ngươi trở về núi Hồi Thủ, chăm sóc thật tốt. Thính Phong, đi lấy thuốc trị thương tốt nhất, một lát nữa ta sẽ đi kiểm tra tình huống. Còn Yến Kim Hoa…”
Xích Vân Tử ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, ngừng lại một chút, nói: “Giam giữ trên Minh Nguyệt Lâu, chọn ngày xét xử.”
Yến Kim Hoa nhìn thấy mấy tên đệ tử cấp tốc bao vây về phía mình, vô cùng sợ hãi, chỉ biết nắm lấy một con đường sống cuối cùng, cật lực chống chế: “Sư phụ! Chớ tin lời Văn Ngọc Kinh! Xin nghe một lời của đệ tử, người này…Văn Ngọc Kinh luôn miệng xưng người khác là yêu tu, kỳ thực hắn mới là yêu tu! Người này cũng không phải người nên sống trên thế giới này! Hắn là—-”
Yến Kim Hoa nói xong lời này, mọi người ở tại chỗ còn chưa kịp nghị luận thì mấy vị tôn trưởng ở phía trên đều biến sắc.
… Làm sao hắn biết được?
Nhậm Thính Phong vốn đã đưa Văn Ngọc Kinh đi mười mấy bước hơn, nghe như vậy liền quay đầu lại nhìn Yến Kim Hoa.
Trong mắt của Nhậm Thính Phong mất đi thái độ tiêu dao như xưa, ánh mắt lạnh vô cùng, nói từng chữ một: “Yến sư điệt, có lẽ ngươi bị bệnh rồi.”
Nói xong, Nhậm Thính Phong đưa tay gọi đệ tử của mình.
Hai đệ tử nội môn của Nhậm Thính Phong vô cùng nhạy bén, vâng mệnh tiến lên, bịt mồm, kéo tay, còn không quên nhét vào miệng của Yến Kim Hoa một viên đan gây tê.
Đầu lưỡi của Yến Kim Hoa lập tức sưng lên, vô cùng tê dại, sưng đau khó chịu.
Hắn che mồm, nước miếng không nhịn được mà chảy xuống, không thể nói ra từng chữ nguyên vẹn nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hét lên: “Hắn thật sự là—-”
Nhưng những người đã nghe lời nói dối của Yến Kim Hoa cũng không còn nguyện ý nghe hắn nói thật.
…
Vết thương trên người Văn Ngọc Kinh rất quái dị, rõ ràng là vết roi, tựa như đã trải qua hình phạt tra tấn rất kinh khủng nào đó, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị bỏng, nội thương thật nghiêm trọng.
Trước khi hôn mê Văn Ngọc Kinh nói vài câu đã đủ để đám người Xích Vân Tử và Nhậm Thính Phong chắp vá ra “Chân tướng.”
Yến Kim Hoa sớm có cấu kết với yêu tu, bởi vì Văn sư đệ biết được bí mật của hắn nên Yến Kim Hoa nổi lên ý đồ diệt khẩu giá họa.
Yến Kim Hoa rời khỏi đội ngũ khi ở Mê Điệp Cốc, nhân cơ hội sử dụng pháp thuật, nội ứng ngoại hợp với đám yêu tu, hại Văn sư đệ bị giam cầm, Đoạn Thư Tuyệt bị hàm oan. Văn sư đệ ở trong núi bị giam hết ba ngày, nhận hết bao nhiêu khổ sở dằn vặt, rốt cục tìm được cơ hội chạy trốn, cũng chém đầu một tên yêu tu, lấy đầu lâu mang về xem như bằng chứng tìm Yến Kim Hoa tính sổ.
Có thể nói ngoại trừ một số chi tiết nhỏ, phương hướng suy luận của mấy người bọn họ đều không có vấn đề gì.
Uống vào mấy viên đan dược, Văn Ngọc Kinh đã tỉnh lại, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vết thương trên người quá nặng, chỉ nhìn sơ qua mà đã thấy giật cả mình.
Các vị sư huynh thật sự không thể an tâm, vừa căn dặn Văn Ngọc Kinh cẩn thận dưỡng thương, tuyệt đối chớ lưu lại di chứng, vừa gọi Đoạn Thư Tuyệt phải chăm sóc tốt cho Văn Ngọc Kinh, trong lời nói cũng hàm chứa áy náy và có lỗi vì đã hiểu lầm cậu.
Đoạn Thư Tuyệt dường như không để ý chuyện này lắm, cung kính khom người đi lấy linh dược để đem đi sắc thuốc.
Đợi đến khi mọi người cùng nhau rời đi, Xích Vân Tử lưu ý liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì xoay người đi sắc thuốc: “Nhậm sư đệ, mới vừa rồi nói chuyện với Đoạn Thư Tuyệt, dường như hắn có chút mất tập trung, không biết có nghe rõ lời dặn dò của chúng ta hay không?”
“Thư Tuyệt làm việc trước giờ xem như thỏa đáng, không cần lo lắng.” Nhậm Thính Phong nói, “Huống hồ trước hôm nay hắn có lẽ cũng không biết chuyện phụ mẫu bị Yến Kim Hoa làm hại. Ân nhân biến thành nợ máu, trong lòng thẫn thờ mờ mịt cũng không có gì lạ.”
Xích Vân Tử ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, liền không nghĩ nhiều: “Phong tỏa Ngư Quang Đàm, niêm phong tất cả những thứ ở bên trong.”
Nhậm Thính Phong: “Còn việc xét xử công khai?”
Trong giọng nói của Xích Vân Tử cũng mang theo ủ rũ: “Xét xử công khai? Lại để cho hắn tiếp tục nói lời điên khùng trước mặt mọi người? Đợi Văn sư đệ khỏe lại, chúng ta đi hỏi tình huống cụ thể, đến lúc đó lại định đoạt sau.”
Trì Tiểu Trì đi sắc thuốc hết mấy canh giờ, cũng chậm chạp không vào cửa, Văn Ngọc Kinh chỉ có thể nghiêng người trên giường nhỏ, mái tóc xõa dài, cầm một cuốn sách đọc giết thời gian.
Đợi một hồi lâu bên ngoài mới truyền đến hai tiếng gõ cửa.
Cốc Cốc, cẩn thận như đập vào tim người, cũng là đập vào trong lòng của chính Trì Tiểu Trì.
Đó là một trái tim nóng đến nhũn ra.
Bên trong phòng, không nhìn thấy người kia nhưng Văn Ngọc Kinh đã không tự chủ mà nở nụ cười.
Anh giấu cuốn sách vào trong chăn, tằng hắng cổ họng nhưng khi cất tiếng vẫn hơi khàn: “Vào đi.”
Trì Tiểu Trì vào bên trong, trên khay gỗ lim là chén thuốc nhỏ mà cậu đã mất một hồi lâu mới sắc ra được, cùng với một đĩa mứt nhỏ.
Cậu đi đến bên giường: “Sư phụ, uống thuốc.”
Hai tay của Văn Ngọc Kinh đặt trong chăn, xem ra không có ý định nhận chén thuốc: “Tay không có khí lực.”
Trì Tiểu Trì không nói thêm gì, chỉ cầm lấy thìa ngọc múc thuốc, thổi nguội, dùng thìa xác nhận nhiệt độ bên môi, sau đó mới đút vào miệng Văn Ngọc Kinh, lại dùng thìa gạt đi vào giọt nước thuốc chảy ra từ khóe môi, rồi lấy một ít mứt quả mơ đưa đến bên miệng của anh.
Văn Ngọc Kinh lắc đầu một cái, từ chối món điểm tâm ngọt này.
“Ta đã nghe Tam sư huynh kể lại.” Văn Ngọc Kinh nhìn cậu, tán thưởng, “Ác Giao trong Mê Điệp Cốc bị tiêu diệt, công lao của ngươi rất lớn. Nếu không có Giao đan của ngươi thì Diệp Ký Minh tuyệt đối không thể thắng. Bởi vì bận bịu tìm kiếm ta cho nên thi thể ác Giao bị đưa đến núi Tĩnh Hư vẫn chưa được xử lý. Ta đã xin Đại sư huynh mấy món bảo bối của ác Giao, xà đan, xương rắn, mật rắn, đều là tuyệt phẩm, đối với ngươi rất có ích trong việc tu luyện.”
Cuối cùng tất cả khí lực và kỹ năng diễn xuất của Trì Tiểu Trì chỉ đủ chống đỡ cho cậu bình tĩnh nói xong bốn chữ: “Đa tạ sư phụ.”
Tiếp đó hai bên lâm vào trầm mặc dài dẳng.
Trì Tiểu Trì chầm chậm hoảng hốt suy nghĩ, hoảng hốt cảm thấy chính mình vừa nãy không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.
Nhưng cậu còn nhớ đến chính sự: “Diệp Ký Minh…”
Văn Ngọc Kinh hiểu rõ như lòng bàn tay đối với hết thảy nỗi lo lắng của Trì Tiểu Trì: “Ta đã nói với sư huynh, trong Thời Vũ Sơn, ta đã thấy Diệp Ký Minh, là một hảo hài tử có chút lỗ mãng. Lúc đó hắn xuất hiện ở nơi đó cũng có thể thông cảm được. Có ta bảo đảm, hắn sẽ không sao.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm. Đa tạ sư phụ.”
Hai bên lại tiếp tục trầm mặc.
Hương vị đắng của thuốc càng lúc càng đậm khi uống đến gần cạn chén, Văn Ngọc Kinh bị sặc cuống họng liền ho khan vài tiếng.
Trì Tiểu Trì quýnh lên, đặt chén thuốc xuống, vỗ vỗ lồng ngực của Văn Ngọc Kinh: “Làm sao vậy?”
Một bàn tay nhấc lên, giữ lấy tay cậu đặt trên ngực trái của người nọ.
Văn Ngọc Kinh nhìn cậu, đầu ngón tay của anh giữ lấy đầu ngón tay của cậu.
Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy bàn tay kia mềm mại và hơi lạnh, nhưng sự dịu dàng và bướng bỉnh trong đôi mắt kia lại phân tán hết thảy xúc giác của cậu.
Hết thảy phản xạ có điều kiện của cậu đều tuyên cáo mất đi hiệu lực trên người của Văn Ngọc Kinh.
Văn Ngọc Kinh nhẹ giọng hỏi cậu: “Còn có lời gì muốn hỏi hay không?”
….
P/S: Chúng ta đã chờ được ngày này rồi bà con ơi!!!!!!
Mà Văn Ngọc Kinh lại cố tình ngất đi sau khi giải thích tỉ mỉ, cứ như vậy càng khiến mọi người ở đây có vô hạn không gian để suy diễn!
Lời nói dối rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng lời nói dối nửa thật nửa giả thì sao?
Thấy Văn Ngọc Kinh bị đưa xuống, Yến Kim Hoa cảm thấy kinh hãi, nếu như xét xử kết thúc như vậy thì thanh danh của hắn, kế hoạch của hắn, giấc mộng vai chính của hắn triệt để tiêu tan!
Họ Văn rõ ràng là bị hệ thống mang đi, ở đâu ra “Động yêu” cơ chứ?
Lúc trước Yến Kim Hoa chỉ truyền một phong mật thư mà thôi, sợ là đám yêu tu căn bản không biết người truyền tin họ tên gì, dung mạo ra sao, ở đâu ra mà tố cáo?
Người này chứng tỏ là dựa vào việc biết tình tiết cố sự, tự suy diễn định tội cho mình!
Yến Kim Hoa thật tâm thật lòng mà quỳ, dùng đầu gối tiến lên, khóc rống: “Sư phụ! Đệ tử bị oan! Thật sự bị oan!”
Lần này hắn khóc không dùng bất kỳ kỹ năng diễn xuất nào, lệ như suối trào, nước mắt giàn giụa, nhưng những giọt nước mắt của hắn không đủ để đả động Xích Vân Tử.
Xích Vân Tử nhàn nhạt phân phó: “Thư Tuyệt.”
Trì Tiểu Trì: “Dạ.”
Xích Vân Tử: “Mau đưa sư phụ ngươi trở về núi Hồi Thủ, chăm sóc thật tốt. Thính Phong, đi lấy thuốc trị thương tốt nhất, một lát nữa ta sẽ đi kiểm tra tình huống. Còn Yến Kim Hoa…”
Xích Vân Tử ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, ngừng lại một chút, nói: “Giam giữ trên Minh Nguyệt Lâu, chọn ngày xét xử.”
Yến Kim Hoa nhìn thấy mấy tên đệ tử cấp tốc bao vây về phía mình, vô cùng sợ hãi, chỉ biết nắm lấy một con đường sống cuối cùng, cật lực chống chế: “Sư phụ! Chớ tin lời Văn Ngọc Kinh! Xin nghe một lời của đệ tử, người này…Văn Ngọc Kinh luôn miệng xưng người khác là yêu tu, kỳ thực hắn mới là yêu tu! Người này cũng không phải người nên sống trên thế giới này! Hắn là—-”
Yến Kim Hoa nói xong lời này, mọi người ở tại chỗ còn chưa kịp nghị luận thì mấy vị tôn trưởng ở phía trên đều biến sắc.
… Làm sao hắn biết được?
Nhậm Thính Phong vốn đã đưa Văn Ngọc Kinh đi mười mấy bước hơn, nghe như vậy liền quay đầu lại nhìn Yến Kim Hoa.
Trong mắt của Nhậm Thính Phong mất đi thái độ tiêu dao như xưa, ánh mắt lạnh vô cùng, nói từng chữ một: “Yến sư điệt, có lẽ ngươi bị bệnh rồi.”
Nói xong, Nhậm Thính Phong đưa tay gọi đệ tử của mình.
Hai đệ tử nội môn của Nhậm Thính Phong vô cùng nhạy bén, vâng mệnh tiến lên, bịt mồm, kéo tay, còn không quên nhét vào miệng của Yến Kim Hoa một viên đan gây tê.
Đầu lưỡi của Yến Kim Hoa lập tức sưng lên, vô cùng tê dại, sưng đau khó chịu.
Hắn che mồm, nước miếng không nhịn được mà chảy xuống, không thể nói ra từng chữ nguyên vẹn nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hét lên: “Hắn thật sự là—-”
Nhưng những người đã nghe lời nói dối của Yến Kim Hoa cũng không còn nguyện ý nghe hắn nói thật.
…
Vết thương trên người Văn Ngọc Kinh rất quái dị, rõ ràng là vết roi, tựa như đã trải qua hình phạt tra tấn rất kinh khủng nào đó, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị bỏng, nội thương thật nghiêm trọng.
Trước khi hôn mê Văn Ngọc Kinh nói vài câu đã đủ để đám người Xích Vân Tử và Nhậm Thính Phong chắp vá ra “Chân tướng.”
Yến Kim Hoa sớm có cấu kết với yêu tu, bởi vì Văn sư đệ biết được bí mật của hắn nên Yến Kim Hoa nổi lên ý đồ diệt khẩu giá họa.
Yến Kim Hoa rời khỏi đội ngũ khi ở Mê Điệp Cốc, nhân cơ hội sử dụng pháp thuật, nội ứng ngoại hợp với đám yêu tu, hại Văn sư đệ bị giam cầm, Đoạn Thư Tuyệt bị hàm oan. Văn sư đệ ở trong núi bị giam hết ba ngày, nhận hết bao nhiêu khổ sở dằn vặt, rốt cục tìm được cơ hội chạy trốn, cũng chém đầu một tên yêu tu, lấy đầu lâu mang về xem như bằng chứng tìm Yến Kim Hoa tính sổ.
Có thể nói ngoại trừ một số chi tiết nhỏ, phương hướng suy luận của mấy người bọn họ đều không có vấn đề gì.
Uống vào mấy viên đan dược, Văn Ngọc Kinh đã tỉnh lại, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vết thương trên người quá nặng, chỉ nhìn sơ qua mà đã thấy giật cả mình.
Các vị sư huynh thật sự không thể an tâm, vừa căn dặn Văn Ngọc Kinh cẩn thận dưỡng thương, tuyệt đối chớ lưu lại di chứng, vừa gọi Đoạn Thư Tuyệt phải chăm sóc tốt cho Văn Ngọc Kinh, trong lời nói cũng hàm chứa áy náy và có lỗi vì đã hiểu lầm cậu.
Đoạn Thư Tuyệt dường như không để ý chuyện này lắm, cung kính khom người đi lấy linh dược để đem đi sắc thuốc.
Đợi đến khi mọi người cùng nhau rời đi, Xích Vân Tử lưu ý liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì xoay người đi sắc thuốc: “Nhậm sư đệ, mới vừa rồi nói chuyện với Đoạn Thư Tuyệt, dường như hắn có chút mất tập trung, không biết có nghe rõ lời dặn dò của chúng ta hay không?”
“Thư Tuyệt làm việc trước giờ xem như thỏa đáng, không cần lo lắng.” Nhậm Thính Phong nói, “Huống hồ trước hôm nay hắn có lẽ cũng không biết chuyện phụ mẫu bị Yến Kim Hoa làm hại. Ân nhân biến thành nợ máu, trong lòng thẫn thờ mờ mịt cũng không có gì lạ.”
Xích Vân Tử ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, liền không nghĩ nhiều: “Phong tỏa Ngư Quang Đàm, niêm phong tất cả những thứ ở bên trong.”
Nhậm Thính Phong: “Còn việc xét xử công khai?”
Trong giọng nói của Xích Vân Tử cũng mang theo ủ rũ: “Xét xử công khai? Lại để cho hắn tiếp tục nói lời điên khùng trước mặt mọi người? Đợi Văn sư đệ khỏe lại, chúng ta đi hỏi tình huống cụ thể, đến lúc đó lại định đoạt sau.”
Trì Tiểu Trì đi sắc thuốc hết mấy canh giờ, cũng chậm chạp không vào cửa, Văn Ngọc Kinh chỉ có thể nghiêng người trên giường nhỏ, mái tóc xõa dài, cầm một cuốn sách đọc giết thời gian.
Đợi một hồi lâu bên ngoài mới truyền đến hai tiếng gõ cửa.
Cốc Cốc, cẩn thận như đập vào tim người, cũng là đập vào trong lòng của chính Trì Tiểu Trì.
Đó là một trái tim nóng đến nhũn ra.
Bên trong phòng, không nhìn thấy người kia nhưng Văn Ngọc Kinh đã không tự chủ mà nở nụ cười.
Anh giấu cuốn sách vào trong chăn, tằng hắng cổ họng nhưng khi cất tiếng vẫn hơi khàn: “Vào đi.”
Trì Tiểu Trì vào bên trong, trên khay gỗ lim là chén thuốc nhỏ mà cậu đã mất một hồi lâu mới sắc ra được, cùng với một đĩa mứt nhỏ.
Cậu đi đến bên giường: “Sư phụ, uống thuốc.”
Hai tay của Văn Ngọc Kinh đặt trong chăn, xem ra không có ý định nhận chén thuốc: “Tay không có khí lực.”
Trì Tiểu Trì không nói thêm gì, chỉ cầm lấy thìa ngọc múc thuốc, thổi nguội, dùng thìa xác nhận nhiệt độ bên môi, sau đó mới đút vào miệng Văn Ngọc Kinh, lại dùng thìa gạt đi vào giọt nước thuốc chảy ra từ khóe môi, rồi lấy một ít mứt quả mơ đưa đến bên miệng của anh.
Văn Ngọc Kinh lắc đầu một cái, từ chối món điểm tâm ngọt này.
“Ta đã nghe Tam sư huynh kể lại.” Văn Ngọc Kinh nhìn cậu, tán thưởng, “Ác Giao trong Mê Điệp Cốc bị tiêu diệt, công lao của ngươi rất lớn. Nếu không có Giao đan của ngươi thì Diệp Ký Minh tuyệt đối không thể thắng. Bởi vì bận bịu tìm kiếm ta cho nên thi thể ác Giao bị đưa đến núi Tĩnh Hư vẫn chưa được xử lý. Ta đã xin Đại sư huynh mấy món bảo bối của ác Giao, xà đan, xương rắn, mật rắn, đều là tuyệt phẩm, đối với ngươi rất có ích trong việc tu luyện.”
Cuối cùng tất cả khí lực và kỹ năng diễn xuất của Trì Tiểu Trì chỉ đủ chống đỡ cho cậu bình tĩnh nói xong bốn chữ: “Đa tạ sư phụ.”
Tiếp đó hai bên lâm vào trầm mặc dài dẳng.
Trì Tiểu Trì chầm chậm hoảng hốt suy nghĩ, hoảng hốt cảm thấy chính mình vừa nãy không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.
Nhưng cậu còn nhớ đến chính sự: “Diệp Ký Minh…”
Văn Ngọc Kinh hiểu rõ như lòng bàn tay đối với hết thảy nỗi lo lắng của Trì Tiểu Trì: “Ta đã nói với sư huynh, trong Thời Vũ Sơn, ta đã thấy Diệp Ký Minh, là một hảo hài tử có chút lỗ mãng. Lúc đó hắn xuất hiện ở nơi đó cũng có thể thông cảm được. Có ta bảo đảm, hắn sẽ không sao.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm. Đa tạ sư phụ.”
Hai bên lại tiếp tục trầm mặc.
Hương vị đắng của thuốc càng lúc càng đậm khi uống đến gần cạn chén, Văn Ngọc Kinh bị sặc cuống họng liền ho khan vài tiếng.
Trì Tiểu Trì quýnh lên, đặt chén thuốc xuống, vỗ vỗ lồng ngực của Văn Ngọc Kinh: “Làm sao vậy?”
Một bàn tay nhấc lên, giữ lấy tay cậu đặt trên ngực trái của người nọ.
Văn Ngọc Kinh nhìn cậu, đầu ngón tay của anh giữ lấy đầu ngón tay của cậu.
Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy bàn tay kia mềm mại và hơi lạnh, nhưng sự dịu dàng và bướng bỉnh trong đôi mắt kia lại phân tán hết thảy xúc giác của cậu.
Hết thảy phản xạ có điều kiện của cậu đều tuyên cáo mất đi hiệu lực trên người của Văn Ngọc Kinh.
Văn Ngọc Kinh nhẹ giọng hỏi cậu: “Còn có lời gì muốn hỏi hay không?”
….
P/S: Chúng ta đã chờ được ngày này rồi bà con ơi!!!!!!
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ