Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 163: Hệ thống vs hệ thống
Hắc xà từ trên cây lẳng lặng bò xuống, che giấu tung tích.
Rất nhanh, một tên thư sinh mặc huyền y cõng một hòm đầy sách, từ phía Đông đi đến.
Kiếm tu và thư sinh gặp nhau, một người đeo dây chuyền nanh rắn, một người đeo vòng tay vảy cá nhỏ nhắn, sau khi gặp lại, người trước hơi ngạc nhiên, còn người sau thì cười mà như không cười.
Thư sinh uốn cong eo, lại không nhìn ra bao nhiêu khiêm nhường, mặt mày lộ rõ vẻ kiêu căng của một thiếu niên còn trẻ: “Vị tiên sinh này, tiểu sinh hữu lễ. Tiểu sinh họ Minh, tên độc nhất một chữ Dạ, xuất thân tú tài, lần này vào thành thi cử lại đổ bệnh nặng, mắt thấy phải bỏ lỡ kỳ thi, đành phải đi vòng qua ngọn núi này. Trong lòng hoảng sợ ngẫu nhiên gặp được tiên sinh, quả thật là may mắn. Không biết tiên sinh có thể tiễn tiểu sinh một đoạn đường hay không?”
Dứt lời, hắn ngước mắt lên, chớp mắt nhìn kiếm tu mặc bạch y một cách ngả ngớn.
Kiếm tu mặc bạch y tất nhiên là liếc mắt liền nhận ra hắn, có lẽ là trông thấy hắn mặc một bộ trang phục của thư sinh, có vẻ rất buồn cười, liền dùng quạt đè ép môi.
Nhìn thấy hành động của kiếm tu, Diệp Ký Minh nhất thời bừng tỉnh, thậm chí từng cho rằng người trước mắt là tiểu ngư nhà hắn, mà không phải là cái tên cùng hắn uống rượu mắng người, ăn nói rất hợp ý, cũng không biết diện mạo thật sự như thế nào.
Bất kể là vẻ mặt hay thói quen và động tác nào của Đoạn Thư Tuyệt thì người này đều bắt chước được mười phần mười.
…Chân thực đến mức như một ảo giác.
Yến Kim Hoa thì lại vô cùng chấn động.
Quả nhiên hết thảy đều như trong sách đã viết, Diệp Ký Minh cũng đi vào núi.
Có lẽ là Diệp Ký Minh muốn đi cướp đan tinh của Sơn quỷ, thuận tiện tu luyện.
Nhưng dù sao mình cũng là ân nhân của Diệp Ký Minh, Diệp Ký Minh không có tư cách tranh đoạt với mình.
Yến Kim Hoa càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước mình làm một mối buôn bán có hời.
Hắn dùng diệu kế thu nhận hai tên tiểu đệ, một tên cam nguyện xông pha chiến đấu vì mình, làm trâu làm ngựa, một tên khác tuy rằng không có lương tâm nhưng lại rất có hảo cảm với Đoạn Thư Tuyệt.
Chỉ cần hào quang nhân vật chính của Đoạn Thư Tuyệt áp trận thì có thể dễ dàng bắt trọn Sơn quỷ vào tay.
Chờ Sơn quỷ đền tội, chính mình chỉ cần quấn lấy Đoạn Thư Tuyệt nói vài câu, với tính cách không tranh giành thiệt hơn của cậu ấy, cùng với ân đức Đoạn Thư Tuyệt nợ mình thì đan tinh của Sơn quỷ dễ như trở bàn tay mà thuộc về mình.
Chỉ có điều…
Hắn liếc về phía Văn Ngọc Kinh.
Văn Ngọc Kinh ôm kiếm lẳng lặng đứng, trông có vẻ không có gì uy hiếp nhưng Yến Kim Hoa vẫn luôn nghi ngờ người này tận lực nhắm vào mình.
Bằng không vì sao từ khi đụng phải Văn Ngọc Kinh thì vận xui của hắn xảy ra liên tục, trước tiên mất Định hải bảo châu, sau đó lại mất Đoạn Thư Tuyệt?
Tốt nhất là Ngọc Văn Kinh nên thức thời một chút, đừng tranh đoạt đan tinh của Sơn quỷ với mình, bằng không hắn sẽ dạy dỗ người này, cho Văn Ngọc Kinh biết trên thế giới ai mới là nhân vật chính.
Yến Kim Hoa nhìn Văn Ngọc Kinh, Diệp Ký Minh cũng vậy.
Người này không hề xen vào khi Diệp Ký Minh đưa ra lời đề nghị gia nhập, thật sự ngoài dự đoán của Diệp Ký Minh.
Không hề cảnh giác mà cũng không hỏi một câu nào sao?
Có Văn Ngọc Kinh ở đây nên Diệp Ký Minh cũng không tiện dò hỏi họ Trì kia về lai lịch của Văn Ngọc Kinh, chỉ dùng thân phận thư sinh nghênh ngang gia nhập đại hội ba khuyết một, chậm rãi lên đường, đợi xem Sơn quỷ kia dự định hô mưa gọi gió thế nào.
Đã vào tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng nực, Yến Kim Hoa đi được một hồi mà môi khô nứt, cổ họng như muốn bốc hỏa, bỗng nhiên nhìn thấy ven đường có một gian nhà lá.
Một vị cô nương quay lưng với bọn họ, ở trước nhà hái đậu đũa.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, nàng liền thả đậu đũa xuống, giọng nói réo rắt động lòng người: “Bốn vị khách nhân muốn uống trà không?”
Dứt lời, cô liền quay đầu nhìn về phía mọi người.
Vị cô nương này có tướng mạo bình thường, ăn mặc mộc mạc, nhưng xiêm y rất sạch sẽ, khí chất không giống nông phụ tầm thường, giơ tay nhấc chân đều không tầm thường.
Yến Kim Hoa cười thầm.
Đây rõ ràng là tuồng kịch Bạch Cốt Tinh bắt Đường Tăng đây mà?
Cho dù muốn mê hoặc người ta thì cũng nên xinh đẹp một chút đi?
Linh lực của Yến Kim Hoa thuộc về loại thấp nhất trong nhóm người, chỉ biết là vị cô nương này có lẽ đã dùng thủ đoạn gì đó để đánh tan linh lực trên người chứ không nhìn ra nguyên cớ gì, đơn giản giả ngây, nhìn về phía Đoạn Thư Tuyệt và Diệp Ký Minh để xem bọn họ có phản ứng gì hay không.
Đoạn và Diệp hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bối rối từ trong mắt đối phương.
Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Thầy Lục, người này là linh lực quá cao hay là…”
Sau khi Trì Tiểu Trì đặt câu hỏi, Văn Ngọc Kinh ngẩng đầu, kiểm tra trên người vị cô nương này.
Trên người nàng ấy không phân tích được thứ gọi là “Linh khí”.
…Cũng không có yêu khí, tiên khí cũng không, hô hấp bình thường.
061 cẩn thận trả lời vấn đề của Trì Tiểu Trì: “Nếu như không phải là người thì chính là thần.”
Nghe vậy, trong lòng của Trì Tiểu Trì đại khái đã có tính toán, lễ phép chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ cô nương.”
Bên cạnh vị cô nương này có một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có một bình trà sứ thô, nàng cầm mấy cái bát bị mẻ để châm trà cho mọi người.
Nàng ôn hòa nói: “Uống hết trà thì xuống núi đi.”
Yến Kim Hoa lẳng lặng cười một tiếng.
Loại tuồng kịch cũ rích này chẳng phải là bày đặt bí ẩn, làm bộ làm tịch chờ người đặt câu hỏi sao?
Mà Trì Tiểu Trì quả nhiên thuận theo lời nàng, hỏi: “Vì sao?”
Cô nương nói: “Đừng đi về phía trước. Trong núi có ác quỷ.”
Diệp Ký Minh cố ý rùng mình lạnh lẽo, nhích sát lại gần Trì Tiểu Trì, dường như mình thật sự là một thư sinh yếu đuối.
Văn Ngọc Kinh liếc hắn một cái, vẫn chưa tỏ vẻ gì.
Trì Tiểu Trì hỏi thay Diệp Ký Minh: “Ác quỷ gì?”
Cô nương nói: “Các vị không biết truyền thuyết của Thời Vũ Sơn sao? Ngàn năm trước Thời Vũ Sơn là một nơi rừng thiên nước độc, xuất hiện một con ác quỷ chuyên ăn thịt người.”
Văn Ngọc Kinh nói: “Lúc ở chân núi có nghe một chút nhưng chưa từng để tâm. Có thể thỉnh cô nương kể rõ hơn được hay không?”
Trước khi bọn họ đến đây đúng là đã điều tra một vòng, thậm chí còn tường tận hơn cả bối cảnh giới thiệu trong sách.
Ngàn năm trước, Thời Vũ Sơn chỉ là một vùng đất hoang vu với đủ loại ác đồ lưu vong.
Có một thiếu nữ nhà nông theo cha đến thị trấn lân cận nhờ vả thân thích, đi qua nơi này bị mấy kẻ ác đánh cướp, phụ thân hoảng sợ mang theo thiếu nữ chạy trốn, bất cẩn trượt chân rơi xuống vách núi, chết tại chỗ.
Thiếu nữ có bề ngoài xấu xí nhưng lại là một vị cô nương trẻ tuổi chưa xuất giá, bị kẻ ác luân phiên làm nhục, sau đó đám người này không dám giết người, lại sợ nàng sẽ báo quan, bèn móc mắt nàng rồi vứt bỏ vào trong rừng trúc.
Thiếu nữ bị thương nặng, không thể ra khỏi rừng trúc, vì vậy đã bỏ mạng trong rừng.
Mãi đến khi lá trúc rụng đầy cả người nàng, dần dần hòa vào thổ địa, trở nên mục rữa, cũng không ai phát hiện thi thể của nàng.
Không biết bắt đầu từ khi nào ở trong Thời Sơn Vũ lại xuất hiện một thiếu nữ mù đi trên đường, mắt bịt vải trắng, cầm trong tay một thanh trúc đã rách nát.
Nàng ngẫu nhiên gặp nhiều người, bảo rằng mình bị lạc đường, cầu người đưa mình về nhà.
Có mấy người có ý tốt, cũng có người xuất phát từ ác ý, đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Thiếu nữ liền dẫn bọn họ đi vòng vòng trong núi, có thiện ý thì có thể đưa nàng đến một căn nhà gỗ nhỏ, nhận hai quả dại rồi bình yên rời đi. Còn những kẻ có ác ý cũng sẽ đưa nàng đến căn nhà gỗ, cũng nhận lấy quả dại, nhưng lại không có ý tốt mà hỏi: Chỉ có mấy thứ quả dại giập nát này thì làm sao đủ? Cô còn thứ gì khác có thể báo đáp ta hay không?
Thiếu nữ đáp: “Một đôi mắt, có được không?”
Dứt lời, nàng lấy xuống mảnh vải trắng che mắt.
Trên gương mặt đó, nơi vốn sinh trưởng một đôi mắt lại không hề có bất cứ thứ gì.
Mà chớp mắt tiếp theo, đôi mắt của đối phương sẽ bị hoán đổi với nàng.
Sơn quỷ mù lòa thường cướp đoạt đôi mắt của người khác, nhưng không biết khi còn sống nàng bị nguyền rủa cỡ nào mà đôi mắt bị hoán đổi chỉ trong vài ngày liền bị héo rút thoái hóa, biến thành hai cái lỗ đen thui.
Nàng lại bắt đầu tìm con mồi tiếp theo.
Những kẻ kiếm về một mạng nhưng bị mất hai mắt đều sợ hãi trốn xuống núi, đa phần không có cách nào miêu tả tướng mạo của vị cô nương kia, chỉ biết được họ tên của nàng.
Cô nương kia luôn tự giới thiệu mình với những người dẫn đường, nhưng mỗi người đều nói khác nhau, có người gọi nàng là Tố, có người nói là Túc, có người còn nói bổn gia của nàng họ Tô, mỗi người nói một kiểu, có một thư sinh đọc trong một quyển sách về yêu ma quỷ quái, bảo rằng không bằng xưng nàng là Túc Cơ.
Ác danh của Túc Cơ được lan truyền, bách tính phụ cận ngay cả lên núi đốn củi cũng không dám, tiếng oán than dậy trời, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau đó có một Thần nữ vân du thập phương đến nghỉ chân ở thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Ngàn năm trước người tu hành đạo môn cũng không tính là nhiều, người đắc đạo lại càng ít, mọi người thường xưng những người có thể cưỡi mây đạp gió là Thần.
Thần nữ nghe khẩn cầu của mọi người, leo lên núi, truy bắt trấn áp Sơn quỷ.
Kể từ đó truyền thuyết về Sơn quỷ mới được kết thúc.
Vì cảm tạ Thần nữ, bách tính dưới núi tự xây dựng một từ đường thờ Thần nữ, thắp hương cúng bái, mặc dù thời thế thay đổi, dưới chân núi Thời Vũ Sơn xây dựng nên một thành thị có quy mô không nhỏ tên là Thời Vũ trấn, từ đường của Thần nữ cũng đã sớm trở thành linh miếu cầu duyên của các vị cô nương, mà cũng may nhang đèn cường thịnh, ngàn năm không dứt.
Không biết có phải là được Thần nữ che chở hay không mà một vùng Thời Vũ Sơn dần dần mưa thuận gió hòa, bách tính được ân trạch, càng thêm cảm động và nhớ thương ân đức Thần nữ.
Ngàn năm sau, vì một đám trộm mộ mà hồn phách của Sơn quỷ bị trấn áp được thả ra, giết chết bảy tám kẻ trộm mộ, chỉ có một người chạy thoát.
Sơn quỷ tái xuất còn Thần nữ có lẽ đã đắc đạo từ lâu, không rõ tung tích.
Sơn quỷ tất nhiên bị trói buộc, theo lý không có cách nào rời khỏi Thời Vũ Sơn, mà tục truyền rằng có người lúc ngủ trong nhà cảm thấy bị ngộp, nửa đêm mở cửa sổ thông gió nhìn thấy có một vị cô nương mặc áo trắng đứng cách cửa sổ không xa, đưa lưng về phía bọn họ, hai tay buông xuống, băng vải cột ngang đầu rất dài, theo gió tung bay.
Dường như nghe thấy động tĩnh mở cửa sổ, nàng quay đầu lại.
Những gia đình mở cửa sổ vừa thấy rõ mặt nàng thì liền bị dọa cứng đờ, suýt nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, toàn thành đều sôi nổi truyền nhau chuyện Sơn quỷ lẻn vào thành, những người tự xưng là nhìn thấy tận mắt đều bảo Sơn quỷ hiện tại không chỉ mù mắt mà một nửa khuôn mặt đều mục nát lộ ra bạch cốt, oán niệm tất nhiên càng nặng.
Trong núi liền có mấy làn sóng người tu đạo tiến tới, nhưng đáng tiếc mỗi người đều một đi không trở lại.
Bách tính dưới chân núi càng bàng hoàng, đèn nhang từ đường của Thần nữ càng mạnh mẽ, ngày đêm không ngừng hương khói, mùi đàn hương tràn ngập toàn thành.
Trong hương khói tràn ngập đó, đám người Đoạn Thư Tuyệt lên núi.
Cô nương trước mặt thuật lại chuyện Sơn quỷ hại người, Thần nữ trừ quỷ, Sơn quỷ tái xuất, tất cả những chuyện này có nội dung không khác mấy so với những gì bọn họ đã biết.
Nghe nàng nói xong, Diệp Ký Minh hiếu kỳ nói: “Cô nương không sợ sao?”
Vị cô nương này nói năng trật tự rõ ràng, giọng lại rất êm tai: “Tiểu đã sống ở nơi này từ rất lâu, trước khi Sơn quỷ xuất hiện, nếu rời khỏi nơi này thì tiểu nữ còn có thể đến nơi nào nữa? Còn nữa, tiểu nữ là nữ nhân, không phải nam tử hại nàng, nàng sẽ không hại tiểu nữ.”
Nghe đến đây 061 hỏi Trì Tiểu Trì: “Có ý kiến gì không?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Không đúng.”
061: “Không đúng chỗ nào?”
Trì Tiểu Trì hớp một ngụm trà, chú ý nhìn tay của vị cô nương kia, cũng chưa trả lời.
Trong sách, Đoạn Thư Tuyệt không gặp được vị cô nương này nhưng Diệp Ký Minh lại gặp được, tận tình khuyên nhủ Diệp Ký Minh lúc ấy ngụy trang thành thư sinh xuống núi đi.
Trong sách Diệp Ký Minh vốn hướng về đan tinh của Sơn quỷ mà đến, liên mồm đồng ý xuống núi nhưng quay đầu liền thay đổi hướng đi, trải qua một phen tính toán khổ tâm, cuối cùng cũng xem như toại nguyện bị bắt.
Hai người khi bị nhốt chung một gian tù thất, Diệp Ký Minh kể một chút về chuyện gặp phải nữ nhân kia ở trên đường, mà sau đó tác giả vội vã cắt bớt tuyến nội dung ở Thời Vũ Sơn vì vậy cốt truyện ở chỗ này cũng bị bỏ dở.
Trước mắt đã biết được thông tin vị cô nương này có khả năng cực lớn là thật lòng khuyên người xuống núi mà không phải giả vờ gợi lên hiếu kỳ cho người khác, cố ý lôi kéo người ta lên núi. Bởi vì chỉ là phàm nhân, không có cách phân thân cho nên chỉ khuyên được Diệp Ký Minh mà không gặp được để khuyên Đoạn Thư Tuyệt.
Nhưng nếu như nàng nói thật, nàng chỉ là một nữ nhân ở nơi này một mình, cả ngày canh giữ đường vào núi, có thể dễ dàng gặp phải nguy hiểm khi bị Sơn quỷ nhìn chằm chằm, nàng ở đây chỉ là vì làm việc thiện thôi ư?
Tuy nói ngàn năm trước Túc Cơ còn có chút ranh giới, chưa từng tổn thương người lương thiện, nhưng ai biết được trải qua ngàn năm nàng sẽ biến thành dạng gì?
Vị cô nương này lấy tự tin từ đâu mà dám khẳng định rằng Sơn quỷ sẽ không làm hại mình?
Huống hồ, tay của nàng…
Bốn người uống xong nước, cảm ơn trà của vị cô nương rồi quay đầu xuống núi, mãi đến khi không nhìn thấy nữ tử kia nữa thì mới đổi đường mà đi.
Chúng đạo hữu còn bị yêu quái kia bắt trên núi, bọn họ không có đạo lý dẹp đường hồi phủ.
Rất nhanh, một tên thư sinh mặc huyền y cõng một hòm đầy sách, từ phía Đông đi đến.
Kiếm tu và thư sinh gặp nhau, một người đeo dây chuyền nanh rắn, một người đeo vòng tay vảy cá nhỏ nhắn, sau khi gặp lại, người trước hơi ngạc nhiên, còn người sau thì cười mà như không cười.
Thư sinh uốn cong eo, lại không nhìn ra bao nhiêu khiêm nhường, mặt mày lộ rõ vẻ kiêu căng của một thiếu niên còn trẻ: “Vị tiên sinh này, tiểu sinh hữu lễ. Tiểu sinh họ Minh, tên độc nhất một chữ Dạ, xuất thân tú tài, lần này vào thành thi cử lại đổ bệnh nặng, mắt thấy phải bỏ lỡ kỳ thi, đành phải đi vòng qua ngọn núi này. Trong lòng hoảng sợ ngẫu nhiên gặp được tiên sinh, quả thật là may mắn. Không biết tiên sinh có thể tiễn tiểu sinh một đoạn đường hay không?”
Dứt lời, hắn ngước mắt lên, chớp mắt nhìn kiếm tu mặc bạch y một cách ngả ngớn.
Kiếm tu mặc bạch y tất nhiên là liếc mắt liền nhận ra hắn, có lẽ là trông thấy hắn mặc một bộ trang phục của thư sinh, có vẻ rất buồn cười, liền dùng quạt đè ép môi.
Nhìn thấy hành động của kiếm tu, Diệp Ký Minh nhất thời bừng tỉnh, thậm chí từng cho rằng người trước mắt là tiểu ngư nhà hắn, mà không phải là cái tên cùng hắn uống rượu mắng người, ăn nói rất hợp ý, cũng không biết diện mạo thật sự như thế nào.
Bất kể là vẻ mặt hay thói quen và động tác nào của Đoạn Thư Tuyệt thì người này đều bắt chước được mười phần mười.
…Chân thực đến mức như một ảo giác.
Yến Kim Hoa thì lại vô cùng chấn động.
Quả nhiên hết thảy đều như trong sách đã viết, Diệp Ký Minh cũng đi vào núi.
Có lẽ là Diệp Ký Minh muốn đi cướp đan tinh của Sơn quỷ, thuận tiện tu luyện.
Nhưng dù sao mình cũng là ân nhân của Diệp Ký Minh, Diệp Ký Minh không có tư cách tranh đoạt với mình.
Yến Kim Hoa càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước mình làm một mối buôn bán có hời.
Hắn dùng diệu kế thu nhận hai tên tiểu đệ, một tên cam nguyện xông pha chiến đấu vì mình, làm trâu làm ngựa, một tên khác tuy rằng không có lương tâm nhưng lại rất có hảo cảm với Đoạn Thư Tuyệt.
Chỉ cần hào quang nhân vật chính của Đoạn Thư Tuyệt áp trận thì có thể dễ dàng bắt trọn Sơn quỷ vào tay.
Chờ Sơn quỷ đền tội, chính mình chỉ cần quấn lấy Đoạn Thư Tuyệt nói vài câu, với tính cách không tranh giành thiệt hơn của cậu ấy, cùng với ân đức Đoạn Thư Tuyệt nợ mình thì đan tinh của Sơn quỷ dễ như trở bàn tay mà thuộc về mình.
Chỉ có điều…
Hắn liếc về phía Văn Ngọc Kinh.
Văn Ngọc Kinh ôm kiếm lẳng lặng đứng, trông có vẻ không có gì uy hiếp nhưng Yến Kim Hoa vẫn luôn nghi ngờ người này tận lực nhắm vào mình.
Bằng không vì sao từ khi đụng phải Văn Ngọc Kinh thì vận xui của hắn xảy ra liên tục, trước tiên mất Định hải bảo châu, sau đó lại mất Đoạn Thư Tuyệt?
Tốt nhất là Ngọc Văn Kinh nên thức thời một chút, đừng tranh đoạt đan tinh của Sơn quỷ với mình, bằng không hắn sẽ dạy dỗ người này, cho Văn Ngọc Kinh biết trên thế giới ai mới là nhân vật chính.
Yến Kim Hoa nhìn Văn Ngọc Kinh, Diệp Ký Minh cũng vậy.
Người này không hề xen vào khi Diệp Ký Minh đưa ra lời đề nghị gia nhập, thật sự ngoài dự đoán của Diệp Ký Minh.
Không hề cảnh giác mà cũng không hỏi một câu nào sao?
Có Văn Ngọc Kinh ở đây nên Diệp Ký Minh cũng không tiện dò hỏi họ Trì kia về lai lịch của Văn Ngọc Kinh, chỉ dùng thân phận thư sinh nghênh ngang gia nhập đại hội ba khuyết một, chậm rãi lên đường, đợi xem Sơn quỷ kia dự định hô mưa gọi gió thế nào.
Đã vào tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng nực, Yến Kim Hoa đi được một hồi mà môi khô nứt, cổ họng như muốn bốc hỏa, bỗng nhiên nhìn thấy ven đường có một gian nhà lá.
Một vị cô nương quay lưng với bọn họ, ở trước nhà hái đậu đũa.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, nàng liền thả đậu đũa xuống, giọng nói réo rắt động lòng người: “Bốn vị khách nhân muốn uống trà không?”
Dứt lời, cô liền quay đầu nhìn về phía mọi người.
Vị cô nương này có tướng mạo bình thường, ăn mặc mộc mạc, nhưng xiêm y rất sạch sẽ, khí chất không giống nông phụ tầm thường, giơ tay nhấc chân đều không tầm thường.
Yến Kim Hoa cười thầm.
Đây rõ ràng là tuồng kịch Bạch Cốt Tinh bắt Đường Tăng đây mà?
Cho dù muốn mê hoặc người ta thì cũng nên xinh đẹp một chút đi?
Linh lực của Yến Kim Hoa thuộc về loại thấp nhất trong nhóm người, chỉ biết là vị cô nương này có lẽ đã dùng thủ đoạn gì đó để đánh tan linh lực trên người chứ không nhìn ra nguyên cớ gì, đơn giản giả ngây, nhìn về phía Đoạn Thư Tuyệt và Diệp Ký Minh để xem bọn họ có phản ứng gì hay không.
Đoạn và Diệp hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bối rối từ trong mắt đối phương.
Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Thầy Lục, người này là linh lực quá cao hay là…”
Sau khi Trì Tiểu Trì đặt câu hỏi, Văn Ngọc Kinh ngẩng đầu, kiểm tra trên người vị cô nương này.
Trên người nàng ấy không phân tích được thứ gọi là “Linh khí”.
…Cũng không có yêu khí, tiên khí cũng không, hô hấp bình thường.
061 cẩn thận trả lời vấn đề của Trì Tiểu Trì: “Nếu như không phải là người thì chính là thần.”
Nghe vậy, trong lòng của Trì Tiểu Trì đại khái đã có tính toán, lễ phép chắp tay nói: “Vậy thì đa tạ cô nương.”
Bên cạnh vị cô nương này có một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có một bình trà sứ thô, nàng cầm mấy cái bát bị mẻ để châm trà cho mọi người.
Nàng ôn hòa nói: “Uống hết trà thì xuống núi đi.”
Yến Kim Hoa lẳng lặng cười một tiếng.
Loại tuồng kịch cũ rích này chẳng phải là bày đặt bí ẩn, làm bộ làm tịch chờ người đặt câu hỏi sao?
Mà Trì Tiểu Trì quả nhiên thuận theo lời nàng, hỏi: “Vì sao?”
Cô nương nói: “Đừng đi về phía trước. Trong núi có ác quỷ.”
Diệp Ký Minh cố ý rùng mình lạnh lẽo, nhích sát lại gần Trì Tiểu Trì, dường như mình thật sự là một thư sinh yếu đuối.
Văn Ngọc Kinh liếc hắn một cái, vẫn chưa tỏ vẻ gì.
Trì Tiểu Trì hỏi thay Diệp Ký Minh: “Ác quỷ gì?”
Cô nương nói: “Các vị không biết truyền thuyết của Thời Vũ Sơn sao? Ngàn năm trước Thời Vũ Sơn là một nơi rừng thiên nước độc, xuất hiện một con ác quỷ chuyên ăn thịt người.”
Văn Ngọc Kinh nói: “Lúc ở chân núi có nghe một chút nhưng chưa từng để tâm. Có thể thỉnh cô nương kể rõ hơn được hay không?”
Trước khi bọn họ đến đây đúng là đã điều tra một vòng, thậm chí còn tường tận hơn cả bối cảnh giới thiệu trong sách.
Ngàn năm trước, Thời Vũ Sơn chỉ là một vùng đất hoang vu với đủ loại ác đồ lưu vong.
Có một thiếu nữ nhà nông theo cha đến thị trấn lân cận nhờ vả thân thích, đi qua nơi này bị mấy kẻ ác đánh cướp, phụ thân hoảng sợ mang theo thiếu nữ chạy trốn, bất cẩn trượt chân rơi xuống vách núi, chết tại chỗ.
Thiếu nữ có bề ngoài xấu xí nhưng lại là một vị cô nương trẻ tuổi chưa xuất giá, bị kẻ ác luân phiên làm nhục, sau đó đám người này không dám giết người, lại sợ nàng sẽ báo quan, bèn móc mắt nàng rồi vứt bỏ vào trong rừng trúc.
Thiếu nữ bị thương nặng, không thể ra khỏi rừng trúc, vì vậy đã bỏ mạng trong rừng.
Mãi đến khi lá trúc rụng đầy cả người nàng, dần dần hòa vào thổ địa, trở nên mục rữa, cũng không ai phát hiện thi thể của nàng.
Không biết bắt đầu từ khi nào ở trong Thời Sơn Vũ lại xuất hiện một thiếu nữ mù đi trên đường, mắt bịt vải trắng, cầm trong tay một thanh trúc đã rách nát.
Nàng ngẫu nhiên gặp nhiều người, bảo rằng mình bị lạc đường, cầu người đưa mình về nhà.
Có mấy người có ý tốt, cũng có người xuất phát từ ác ý, đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Thiếu nữ liền dẫn bọn họ đi vòng vòng trong núi, có thiện ý thì có thể đưa nàng đến một căn nhà gỗ nhỏ, nhận hai quả dại rồi bình yên rời đi. Còn những kẻ có ác ý cũng sẽ đưa nàng đến căn nhà gỗ, cũng nhận lấy quả dại, nhưng lại không có ý tốt mà hỏi: Chỉ có mấy thứ quả dại giập nát này thì làm sao đủ? Cô còn thứ gì khác có thể báo đáp ta hay không?
Thiếu nữ đáp: “Một đôi mắt, có được không?”
Dứt lời, nàng lấy xuống mảnh vải trắng che mắt.
Trên gương mặt đó, nơi vốn sinh trưởng một đôi mắt lại không hề có bất cứ thứ gì.
Mà chớp mắt tiếp theo, đôi mắt của đối phương sẽ bị hoán đổi với nàng.
Sơn quỷ mù lòa thường cướp đoạt đôi mắt của người khác, nhưng không biết khi còn sống nàng bị nguyền rủa cỡ nào mà đôi mắt bị hoán đổi chỉ trong vài ngày liền bị héo rút thoái hóa, biến thành hai cái lỗ đen thui.
Nàng lại bắt đầu tìm con mồi tiếp theo.
Những kẻ kiếm về một mạng nhưng bị mất hai mắt đều sợ hãi trốn xuống núi, đa phần không có cách nào miêu tả tướng mạo của vị cô nương kia, chỉ biết được họ tên của nàng.
Cô nương kia luôn tự giới thiệu mình với những người dẫn đường, nhưng mỗi người đều nói khác nhau, có người gọi nàng là Tố, có người nói là Túc, có người còn nói bổn gia của nàng họ Tô, mỗi người nói một kiểu, có một thư sinh đọc trong một quyển sách về yêu ma quỷ quái, bảo rằng không bằng xưng nàng là Túc Cơ.
Ác danh của Túc Cơ được lan truyền, bách tính phụ cận ngay cả lên núi đốn củi cũng không dám, tiếng oán than dậy trời, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau đó có một Thần nữ vân du thập phương đến nghỉ chân ở thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Ngàn năm trước người tu hành đạo môn cũng không tính là nhiều, người đắc đạo lại càng ít, mọi người thường xưng những người có thể cưỡi mây đạp gió là Thần.
Thần nữ nghe khẩn cầu của mọi người, leo lên núi, truy bắt trấn áp Sơn quỷ.
Kể từ đó truyền thuyết về Sơn quỷ mới được kết thúc.
Vì cảm tạ Thần nữ, bách tính dưới núi tự xây dựng một từ đường thờ Thần nữ, thắp hương cúng bái, mặc dù thời thế thay đổi, dưới chân núi Thời Vũ Sơn xây dựng nên một thành thị có quy mô không nhỏ tên là Thời Vũ trấn, từ đường của Thần nữ cũng đã sớm trở thành linh miếu cầu duyên của các vị cô nương, mà cũng may nhang đèn cường thịnh, ngàn năm không dứt.
Không biết có phải là được Thần nữ che chở hay không mà một vùng Thời Vũ Sơn dần dần mưa thuận gió hòa, bách tính được ân trạch, càng thêm cảm động và nhớ thương ân đức Thần nữ.
Ngàn năm sau, vì một đám trộm mộ mà hồn phách của Sơn quỷ bị trấn áp được thả ra, giết chết bảy tám kẻ trộm mộ, chỉ có một người chạy thoát.
Sơn quỷ tái xuất còn Thần nữ có lẽ đã đắc đạo từ lâu, không rõ tung tích.
Sơn quỷ tất nhiên bị trói buộc, theo lý không có cách nào rời khỏi Thời Vũ Sơn, mà tục truyền rằng có người lúc ngủ trong nhà cảm thấy bị ngộp, nửa đêm mở cửa sổ thông gió nhìn thấy có một vị cô nương mặc áo trắng đứng cách cửa sổ không xa, đưa lưng về phía bọn họ, hai tay buông xuống, băng vải cột ngang đầu rất dài, theo gió tung bay.
Dường như nghe thấy động tĩnh mở cửa sổ, nàng quay đầu lại.
Những gia đình mở cửa sổ vừa thấy rõ mặt nàng thì liền bị dọa cứng đờ, suýt nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, toàn thành đều sôi nổi truyền nhau chuyện Sơn quỷ lẻn vào thành, những người tự xưng là nhìn thấy tận mắt đều bảo Sơn quỷ hiện tại không chỉ mù mắt mà một nửa khuôn mặt đều mục nát lộ ra bạch cốt, oán niệm tất nhiên càng nặng.
Trong núi liền có mấy làn sóng người tu đạo tiến tới, nhưng đáng tiếc mỗi người đều một đi không trở lại.
Bách tính dưới chân núi càng bàng hoàng, đèn nhang từ đường của Thần nữ càng mạnh mẽ, ngày đêm không ngừng hương khói, mùi đàn hương tràn ngập toàn thành.
Trong hương khói tràn ngập đó, đám người Đoạn Thư Tuyệt lên núi.
Cô nương trước mặt thuật lại chuyện Sơn quỷ hại người, Thần nữ trừ quỷ, Sơn quỷ tái xuất, tất cả những chuyện này có nội dung không khác mấy so với những gì bọn họ đã biết.
Nghe nàng nói xong, Diệp Ký Minh hiếu kỳ nói: “Cô nương không sợ sao?”
Vị cô nương này nói năng trật tự rõ ràng, giọng lại rất êm tai: “Tiểu đã sống ở nơi này từ rất lâu, trước khi Sơn quỷ xuất hiện, nếu rời khỏi nơi này thì tiểu nữ còn có thể đến nơi nào nữa? Còn nữa, tiểu nữ là nữ nhân, không phải nam tử hại nàng, nàng sẽ không hại tiểu nữ.”
Nghe đến đây 061 hỏi Trì Tiểu Trì: “Có ý kiến gì không?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Không đúng.”
061: “Không đúng chỗ nào?”
Trì Tiểu Trì hớp một ngụm trà, chú ý nhìn tay của vị cô nương kia, cũng chưa trả lời.
Trong sách, Đoạn Thư Tuyệt không gặp được vị cô nương này nhưng Diệp Ký Minh lại gặp được, tận tình khuyên nhủ Diệp Ký Minh lúc ấy ngụy trang thành thư sinh xuống núi đi.
Trong sách Diệp Ký Minh vốn hướng về đan tinh của Sơn quỷ mà đến, liên mồm đồng ý xuống núi nhưng quay đầu liền thay đổi hướng đi, trải qua một phen tính toán khổ tâm, cuối cùng cũng xem như toại nguyện bị bắt.
Hai người khi bị nhốt chung một gian tù thất, Diệp Ký Minh kể một chút về chuyện gặp phải nữ nhân kia ở trên đường, mà sau đó tác giả vội vã cắt bớt tuyến nội dung ở Thời Vũ Sơn vì vậy cốt truyện ở chỗ này cũng bị bỏ dở.
Trước mắt đã biết được thông tin vị cô nương này có khả năng cực lớn là thật lòng khuyên người xuống núi mà không phải giả vờ gợi lên hiếu kỳ cho người khác, cố ý lôi kéo người ta lên núi. Bởi vì chỉ là phàm nhân, không có cách phân thân cho nên chỉ khuyên được Diệp Ký Minh mà không gặp được để khuyên Đoạn Thư Tuyệt.
Nhưng nếu như nàng nói thật, nàng chỉ là một nữ nhân ở nơi này một mình, cả ngày canh giữ đường vào núi, có thể dễ dàng gặp phải nguy hiểm khi bị Sơn quỷ nhìn chằm chằm, nàng ở đây chỉ là vì làm việc thiện thôi ư?
Tuy nói ngàn năm trước Túc Cơ còn có chút ranh giới, chưa từng tổn thương người lương thiện, nhưng ai biết được trải qua ngàn năm nàng sẽ biến thành dạng gì?
Vị cô nương này lấy tự tin từ đâu mà dám khẳng định rằng Sơn quỷ sẽ không làm hại mình?
Huống hồ, tay của nàng…
Bốn người uống xong nước, cảm ơn trà của vị cô nương rồi quay đầu xuống núi, mãi đến khi không nhìn thấy nữ tử kia nữa thì mới đổi đường mà đi.
Chúng đạo hữu còn bị yêu quái kia bắt trên núi, bọn họ không có đạo lý dẹp đường hồi phủ.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ