Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 162-2: Hệ thống vs hệ thống
Mãi đến tận ba tháng sau Xích Vân Tử mới tìm tới cửa, tường thuật chuyện lạ ở Thời Vũ Sơn.
Ông phải trấn thủ phái Tĩnh Hư, bởi vậy cần đệ tử đắc lực đi điều tra một chuyến, trong các thanh niên đồng lứa, Xích Vân Tử đếm tới đếm lui phát hiện chỉ còn lại Đoạn Thư Tuyệt xem như thích hợp nhất.
Trì Tiểu Trì thay Đoạn Thư Tuyệt đồng ý, cũng trong âm thầm lật xem Giao Nhân Tiên Quân một lần nữa.
Trong Giao Nhân Tiên Quân, vì không phải người thường, câu chuyện liên quan đến Sơn quỷ vẫn chưa được tường thuật rõ ràng, vì vậy cho dù là Yến Kim Hoa hay là Trì Tiểu Trì đều không có được góc nhìn của thượng đế.
Điều duy nhất bọn họ biết được là giới tính của Sơn quỷ là nữ, sống ít nhất ngàn năm, ngoài ra còn có tính cách và cuộc đời.
Trong lúc truyện được cập nhật không ít độc giả suy đoán, Đoạn Thư Tuyệt ban đầu chừa lại một mạng cho nàng có phải là vì muốn thu thập cường giả vào hậu cung hay không.
Sau đó tác giả cho Sơn quỷ ra trận trong chương mới, Đoạn Thư Tuyệt đưa cho nàng một vò rượu ngon mới cất, cố ý viết tướng mạo của nàng rất bình thường, ngoại trừ một đôi mắt hơi xếch thì chỉ miễn cưỡng xem là thanh tú.
Lần này độc giả cho rằng tác giả cố ý vả mặt bọn họ, liền nháo nhào chửi mắng trong khu bình luận.
Sau đó không lâu, tác giả lẳng lặng thái giám, vứt bỏ truyện, không còn viết tiếp nữa.
Trì Tiểu Trì cũng rất muốn biết Sơn quỷ trong tưởng tượng của tác giả rốt cục có bộ dáng gì.
Mà Yến Kim Hoa càng thêm mong đợi hơn cả Trì Tiểu Trì.
Đương nhiên hắn không thể như trong truyện đã viết, cùng những sư huynh đệ khác trực tiếp rơi vào Thời Vũ Sơn trong lúc thi hành nhiệm vụ, như vậy quá gượng ép, cho nên hắn nói dối thân thể không khỏe, tránh thoát nhiệm vụ lần đó, chờ nhóm thứ hai của phái Tĩnh Hư cũng bị kẹt trong Thời Vũ Sơn, nghe nói Xích Vân Tử đến núi Hồi Thủ thì lập tức ngóng trông mà chườn mặt ra.
Kế hoạch có biến, chiến lược của hắn cũng nên sửa lại một chút.
Sơn quỷ quả thật là một miếng mỡ dày, Đoạn Thư Tuyệt là quân tử, là thánh nhân, không đành lòng giết chết, chính mình có thể đi theo cọ một chút.
Cho dù thực lực của hắn không đủ, giết không được Sơn quỷ, nhưng là một con yêu quái ngàn năm thì bên người nàng ta cũng sẽ có chút bảo bối.
Xích Vân Tử nghe thấy nhị đệ tử luôn lười biếng của mình đưa ra yêu cầu này, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đi để làm gì?”
Yến Kim Hoa lại rất biết làm người, cũng không nói là đi cứu đồng môn, hay mấy chuyện thiên hạ đại nghĩa linh tinh này nọ, mà chỉ nói: “Bẩm sư phụ, dù sao con cũng từng cùng Đoàn sư đệ sớm hôm ở bên cạnh nhau một thời gian, đã lâu không gặp Đoàn sư đệ, trong lòng rất nhớ mong, bây giờ cùng đồng hành xuất sơn chính là cơ hội tốt, con cũng có luyện chút đan dược, không tính là quý giá nhưng cũng xem như một phần tâm ý, mong sư phụ tác thành.”
Lời này vừa “tình chân ý thiết” vừa “hợp tình hợp lý”, nhị đệ tử ngang bướng hiếm khi tự xin làm nhiệm vụ, Xích Vân Tử nghiền ngẫm trong chốc lát, cũng đồng ý, chỉ dặn dò tuyệt đối không được cậy mạnh, mọi việc đều phải nghe theo Văn Ngọc Kinh.
Nghe thấy cái tên này, Yến Kim Hoa thiếu chút nữa nôn ra máu: “…Văn…tiểu sư thúc cũng đi?”
Xích Vân Tử nói: “Hắn yêu thương đồ đệ mới của mình, sợ Đoạn Thư Tuyệt gặp chuyện nên mới nói muốn đi cùng.”
Văn Ngọc Kinh cướp đi Đoạn Thư Tuyệt, lại giữ lấy bảo châu của Yến Kim Hoa, khiến Yến Kim Hoa hoàn toàn không có chút hảo cảm nào đối với người này.
Trong âm thầm, hệ thống ân cần dạy bạo Yến Kim Hoa: “Ký chủ, bây giờ Đoạn Thư Tuyệt là đồ nhi của Văn Ngọc Kinh, là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng bảo châu nhất định phải tìm về.”
Không cần hệ thống nhắc nhở, Yến Kim Hoa cũng sớm có ý đó.
Dù cho Văn Ngọc Kinh đem giấu bảo châu thì hắn cũng phải nghĩ cách lấy về, cùng lắm thì nói dối bảo là có bằng chứng tận mắt nhìn thấy, không sợ Văn Ngọc Kinh chống chế.
Nhưng cho dù da mặt đao thương bất nhập như Yến Kim Hoa cũng nghĩ không ra Văn Ngọc Kinh sẽ dùng Định hải bảo châu kết hợp với bạc trắng thiết kế thành trang sức rồi trực tiếp khảm vào trong chuôi Kiếm Trung Thạch của Đoạn Thư Tuyệt.
Yến Kim Hoa:…C. M. N.
Loại cảm giác vật quy nguyên chủ đối với Yến Kim Hoa mà nói tương đương khó chịu lại buồn nôn, dường như tất cả những nỗ lực nhảy nhót tưng bừng của hắn đều hóa thành vô ích, những thứ mà hắn lặng lẽ lấy từ chỗ Đoạn Thư Tuyệt đều sẽ dùng hình thức khác để trả trở về.
Hắn cố trấn tĩnh, mỉm cười đưa ra đan dược quý giá mà mình cất giấu đã lâu.
Đan dược này đều là hắn luyện ra từ không gian của mình, hút đủ linh khí, hắn lưu lại sử dụng một phần, còn lại thì dự định mượn cớ để tái kiến Đoạn Thư Tuyệt, cũng không tính thật sự tặng cho người ta.
Đoạn Thư Tuyệt quả nhiên là quân tử đúng như thiết lập tính cách trong truyện, chủ động từ chối: “Như vậy thật phiền phức cho Yến đại ca.”
Yến Kim Hoa cười, ánh mắt lại như có như không mà liếc về phía Kiếm Trung Thạch bên hông cậu: “Hà tất khách khí với Yến đại ca? Cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nếu cho đệ thì cứ giữ lấy.”
Ai ngờ không chờ Đoạn Thư Tuyệt từ chối lần thứ hai thì Văn Ngọc Kinh đã nhận lấy đan dược, tinh tế kiểm tra một chút, giọng điệu ôn hòa mà bình tĩnh: “Hắn nói không sai, xác thực không tính là trân bảo, nhưng dù sao cũng là tâm ý, ngươi cứ nhận lấy là được.”
Yến Kim Hoa: “…”
Được sư phụ đồng ý, Đoạn Thư Tuyệt liền nói cám ơn, thoải mái đem đan dược cất vào trong túi gấm.
Yến Kim Hoa nhìn thấy rõ khi Đoạn Thư Tuyệt mở ra túi gấm, bên trong có cất đầy đan dược màu vàng, linh khí tràn đầy, viên nào cũng mạnh hơn sáu viên của hắn.
Hắn thậm chí còn nghe thấy hệ thống của mình hít vào một hơi lạnh.
…Yến Kim Hoa thể nghiệm được nỗi sợ hãi và mất mặt của Vương Khải năm đó bị Thạch Sùng dùng san hô cao hơn ba thước treo lên.
061 thì lại bày tỏ, chỉ là thao tác bình thường mà thôi.
Anh không biết luyện đan nhưng từng nhìn thấy cực phẩm đan dược ở chỗ của Xích Vân Tử, trải qua phân tích có thể chứng minh luyện đan không khó, đại khái là sự kết hợp của nguyên tố kim loại và các chất vô cơ như oxit, sunfua và clorua, chỉ cần sàng lọc thủy ngân dư thừa, dùng bột đá đặc biệt từ Tam Cơ Thạch ở núi Tĩnh Hư để làm nguyên liệu chủ yếu, ở bên trong tăng thêm độ tinh khiết của “Khí” hơn 98%, cộng thêm một dãy số và công thức đơn giản, đan dược thành phẩm là toàn thân màu vàng, sáng chói rạng rỡ, chính là phẩm chất tốt nhất.
Cái gọi là tinh túy của khoa học tu tiên chính là đây, học hết toán lý hóa thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Ba người cải trang, chuẩn bị lên đường.
Đoạn Thư Tuyệt là kiếm khách thiếu niên, Văn Ngọc Kinh là người ôm kiếm của Đoạn Thư Tuyệt, hai người đi cùng nhau đều là khí vũ bất phầm, càng làm nổi bật sự quý khí của Đoạn Thư Tuyệt, giống như một vị tiểu công tử lén lút chạy ra từ Vương phủ, mang giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa, người nhà không yên lòng, bởi vậy phái sư phụ của công tử ôm kiếm đi theo.
So sánh với hai người, Yến Kim Hoa lại đặc biệt dư thừa.
Yến Kim Hoa cũng không lưu ý điều này, con mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn bảo châu, dọc theo đường đi đều cắn răng để tán gẫu, chờ đến địa giới Thời Vũ Sơn thì hắn mới giả vờ kinh ngạc phát hiện bội sức trên Kiếm Trung Thạch: “Thư Tuyệt, bội sức trên chuôi kiếm của ngươi hình như hơi quen mắt.”
Bảo châu vẫn luôn bị Yến Kim Hoa cất giấu cẩn thận, không để Đoạn Thư Tuyệt nhìn thấy.
Đoạn Thư tuyệt cúi đầu, khẽ vuốt bảo châu, hơi có chút nghi hoặc: “Vật này là sư phụ tặng đệ.”
Yến Kim Hoa mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, rất giống hạt châu mà ta bị mất trong Kiếm hội Tĩnh Hư.”
Khi Yến Kim Hoa điên cuồng ám chỉ như vậy, Văn Ngọc Kinh quả thật có phản ứng.
Hắn nói: “Mười mấy năm trước ta nhặt được vật này ở một vùng biển, không biết ngươi nhặt được nó ở nơi nào?”
Yến Kim Hoa: “…”
Làm sao hắn biết mình nhặt được vật này ở trong biển?
Chẳng lẽ có hai viên bảo châu? Hay là…hắn cũng đang ám chỉ mình? Chẳng lẽ hắn biết chuyện gì sao?
Chỉ thoáng chốc Yến Kim Hoa sợ đến toát mồ hôi ròng ròng.
Văn Ngọc Kinh cười một cái, lại nói: “Đại lộ triều thiên, cơ duyên tự đến, vật tương tự nhau, cũng là lẽ thường.”
Yến Kim Hoa tỉ mỉ suy ngẫm lời này, một câu trời hạn gặp mưa, vô cùng sống động.
Mẹ nó, đây chẳng phải là đùa giỡn, đánh chết không nhận sao? Còn bày đặt nói cái gì đã nhặt được bảo châu từ lâu, rõ ràng là bịa chuyện không muốn trả lại!
Chó má nó cái gì mà đại lộ triều thiên, ngươi lụm chính là của ngươi sao? Thật không biết xấu hổ!
Yến Kim Hoa căm phẫn, mắng luôn cả chính mình mà cũng không hay.
Nhưng hắn lại không có cách gì nói Văn Ngọc Kinh, cũng chưa từng có ai nhìn thấy hắn dùng hạt châu này, ngay cả Đoạn Thư Tuyệt cũng không biết sự tồn tại của bảo châu, hắn lấy cái gì để chứng minh bảo châu từng thuộc về hắn?
Bị chiêu thức quen thuộc của mình công kích, Yến Kim Hoa vô cùng buồn nôn nhưng không thể làm được gì.
Ba người đi dọc theo sườn núi, tìm kiếm thăm dò nhưng vẫn không thấy tung tích của Sơn quỷ.
Mà ở sau lưng ba người, một con tiểu hắc xà ngũ sắc lặng lẽ bò trườn trên cành cây dưới ánh mặt trời, đôi mắt vàng óng nhìn chằm chằm sau lưng Văn Ngọc Kinh, thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
Đó chính là người mà tiểu ngư bái làm sư phụ trong đồn đãi?
Thoạt nhìn cũng chẳng ra sao cả.
Ông phải trấn thủ phái Tĩnh Hư, bởi vậy cần đệ tử đắc lực đi điều tra một chuyến, trong các thanh niên đồng lứa, Xích Vân Tử đếm tới đếm lui phát hiện chỉ còn lại Đoạn Thư Tuyệt xem như thích hợp nhất.
Trì Tiểu Trì thay Đoạn Thư Tuyệt đồng ý, cũng trong âm thầm lật xem Giao Nhân Tiên Quân một lần nữa.
Trong Giao Nhân Tiên Quân, vì không phải người thường, câu chuyện liên quan đến Sơn quỷ vẫn chưa được tường thuật rõ ràng, vì vậy cho dù là Yến Kim Hoa hay là Trì Tiểu Trì đều không có được góc nhìn của thượng đế.
Điều duy nhất bọn họ biết được là giới tính của Sơn quỷ là nữ, sống ít nhất ngàn năm, ngoài ra còn có tính cách và cuộc đời.
Trong lúc truyện được cập nhật không ít độc giả suy đoán, Đoạn Thư Tuyệt ban đầu chừa lại một mạng cho nàng có phải là vì muốn thu thập cường giả vào hậu cung hay không.
Sau đó tác giả cho Sơn quỷ ra trận trong chương mới, Đoạn Thư Tuyệt đưa cho nàng một vò rượu ngon mới cất, cố ý viết tướng mạo của nàng rất bình thường, ngoại trừ một đôi mắt hơi xếch thì chỉ miễn cưỡng xem là thanh tú.
Lần này độc giả cho rằng tác giả cố ý vả mặt bọn họ, liền nháo nhào chửi mắng trong khu bình luận.
Sau đó không lâu, tác giả lẳng lặng thái giám, vứt bỏ truyện, không còn viết tiếp nữa.
Trì Tiểu Trì cũng rất muốn biết Sơn quỷ trong tưởng tượng của tác giả rốt cục có bộ dáng gì.
Mà Yến Kim Hoa càng thêm mong đợi hơn cả Trì Tiểu Trì.
Đương nhiên hắn không thể như trong truyện đã viết, cùng những sư huynh đệ khác trực tiếp rơi vào Thời Vũ Sơn trong lúc thi hành nhiệm vụ, như vậy quá gượng ép, cho nên hắn nói dối thân thể không khỏe, tránh thoát nhiệm vụ lần đó, chờ nhóm thứ hai của phái Tĩnh Hư cũng bị kẹt trong Thời Vũ Sơn, nghe nói Xích Vân Tử đến núi Hồi Thủ thì lập tức ngóng trông mà chườn mặt ra.
Kế hoạch có biến, chiến lược của hắn cũng nên sửa lại một chút.
Sơn quỷ quả thật là một miếng mỡ dày, Đoạn Thư Tuyệt là quân tử, là thánh nhân, không đành lòng giết chết, chính mình có thể đi theo cọ một chút.
Cho dù thực lực của hắn không đủ, giết không được Sơn quỷ, nhưng là một con yêu quái ngàn năm thì bên người nàng ta cũng sẽ có chút bảo bối.
Xích Vân Tử nghe thấy nhị đệ tử luôn lười biếng của mình đưa ra yêu cầu này, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đi để làm gì?”
Yến Kim Hoa lại rất biết làm người, cũng không nói là đi cứu đồng môn, hay mấy chuyện thiên hạ đại nghĩa linh tinh này nọ, mà chỉ nói: “Bẩm sư phụ, dù sao con cũng từng cùng Đoàn sư đệ sớm hôm ở bên cạnh nhau một thời gian, đã lâu không gặp Đoàn sư đệ, trong lòng rất nhớ mong, bây giờ cùng đồng hành xuất sơn chính là cơ hội tốt, con cũng có luyện chút đan dược, không tính là quý giá nhưng cũng xem như một phần tâm ý, mong sư phụ tác thành.”
Lời này vừa “tình chân ý thiết” vừa “hợp tình hợp lý”, nhị đệ tử ngang bướng hiếm khi tự xin làm nhiệm vụ, Xích Vân Tử nghiền ngẫm trong chốc lát, cũng đồng ý, chỉ dặn dò tuyệt đối không được cậy mạnh, mọi việc đều phải nghe theo Văn Ngọc Kinh.
Nghe thấy cái tên này, Yến Kim Hoa thiếu chút nữa nôn ra máu: “…Văn…tiểu sư thúc cũng đi?”
Xích Vân Tử nói: “Hắn yêu thương đồ đệ mới của mình, sợ Đoạn Thư Tuyệt gặp chuyện nên mới nói muốn đi cùng.”
Văn Ngọc Kinh cướp đi Đoạn Thư Tuyệt, lại giữ lấy bảo châu của Yến Kim Hoa, khiến Yến Kim Hoa hoàn toàn không có chút hảo cảm nào đối với người này.
Trong âm thầm, hệ thống ân cần dạy bạo Yến Kim Hoa: “Ký chủ, bây giờ Đoạn Thư Tuyệt là đồ nhi của Văn Ngọc Kinh, là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng bảo châu nhất định phải tìm về.”
Không cần hệ thống nhắc nhở, Yến Kim Hoa cũng sớm có ý đó.
Dù cho Văn Ngọc Kinh đem giấu bảo châu thì hắn cũng phải nghĩ cách lấy về, cùng lắm thì nói dối bảo là có bằng chứng tận mắt nhìn thấy, không sợ Văn Ngọc Kinh chống chế.
Nhưng cho dù da mặt đao thương bất nhập như Yến Kim Hoa cũng nghĩ không ra Văn Ngọc Kinh sẽ dùng Định hải bảo châu kết hợp với bạc trắng thiết kế thành trang sức rồi trực tiếp khảm vào trong chuôi Kiếm Trung Thạch của Đoạn Thư Tuyệt.
Yến Kim Hoa:…C. M. N.
Loại cảm giác vật quy nguyên chủ đối với Yến Kim Hoa mà nói tương đương khó chịu lại buồn nôn, dường như tất cả những nỗ lực nhảy nhót tưng bừng của hắn đều hóa thành vô ích, những thứ mà hắn lặng lẽ lấy từ chỗ Đoạn Thư Tuyệt đều sẽ dùng hình thức khác để trả trở về.
Hắn cố trấn tĩnh, mỉm cười đưa ra đan dược quý giá mà mình cất giấu đã lâu.
Đan dược này đều là hắn luyện ra từ không gian của mình, hút đủ linh khí, hắn lưu lại sử dụng một phần, còn lại thì dự định mượn cớ để tái kiến Đoạn Thư Tuyệt, cũng không tính thật sự tặng cho người ta.
Đoạn Thư Tuyệt quả nhiên là quân tử đúng như thiết lập tính cách trong truyện, chủ động từ chối: “Như vậy thật phiền phức cho Yến đại ca.”
Yến Kim Hoa cười, ánh mắt lại như có như không mà liếc về phía Kiếm Trung Thạch bên hông cậu: “Hà tất khách khí với Yến đại ca? Cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nếu cho đệ thì cứ giữ lấy.”
Ai ngờ không chờ Đoạn Thư Tuyệt từ chối lần thứ hai thì Văn Ngọc Kinh đã nhận lấy đan dược, tinh tế kiểm tra một chút, giọng điệu ôn hòa mà bình tĩnh: “Hắn nói không sai, xác thực không tính là trân bảo, nhưng dù sao cũng là tâm ý, ngươi cứ nhận lấy là được.”
Yến Kim Hoa: “…”
Được sư phụ đồng ý, Đoạn Thư Tuyệt liền nói cám ơn, thoải mái đem đan dược cất vào trong túi gấm.
Yến Kim Hoa nhìn thấy rõ khi Đoạn Thư Tuyệt mở ra túi gấm, bên trong có cất đầy đan dược màu vàng, linh khí tràn đầy, viên nào cũng mạnh hơn sáu viên của hắn.
Hắn thậm chí còn nghe thấy hệ thống của mình hít vào một hơi lạnh.
…Yến Kim Hoa thể nghiệm được nỗi sợ hãi và mất mặt của Vương Khải năm đó bị Thạch Sùng dùng san hô cao hơn ba thước treo lên.
061 thì lại bày tỏ, chỉ là thao tác bình thường mà thôi.
Anh không biết luyện đan nhưng từng nhìn thấy cực phẩm đan dược ở chỗ của Xích Vân Tử, trải qua phân tích có thể chứng minh luyện đan không khó, đại khái là sự kết hợp của nguyên tố kim loại và các chất vô cơ như oxit, sunfua và clorua, chỉ cần sàng lọc thủy ngân dư thừa, dùng bột đá đặc biệt từ Tam Cơ Thạch ở núi Tĩnh Hư để làm nguyên liệu chủ yếu, ở bên trong tăng thêm độ tinh khiết của “Khí” hơn 98%, cộng thêm một dãy số và công thức đơn giản, đan dược thành phẩm là toàn thân màu vàng, sáng chói rạng rỡ, chính là phẩm chất tốt nhất.
Cái gọi là tinh túy của khoa học tu tiên chính là đây, học hết toán lý hóa thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Ba người cải trang, chuẩn bị lên đường.
Đoạn Thư Tuyệt là kiếm khách thiếu niên, Văn Ngọc Kinh là người ôm kiếm của Đoạn Thư Tuyệt, hai người đi cùng nhau đều là khí vũ bất phầm, càng làm nổi bật sự quý khí của Đoạn Thư Tuyệt, giống như một vị tiểu công tử lén lút chạy ra từ Vương phủ, mang giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa, người nhà không yên lòng, bởi vậy phái sư phụ của công tử ôm kiếm đi theo.
So sánh với hai người, Yến Kim Hoa lại đặc biệt dư thừa.
Yến Kim Hoa cũng không lưu ý điều này, con mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn bảo châu, dọc theo đường đi đều cắn răng để tán gẫu, chờ đến địa giới Thời Vũ Sơn thì hắn mới giả vờ kinh ngạc phát hiện bội sức trên Kiếm Trung Thạch: “Thư Tuyệt, bội sức trên chuôi kiếm của ngươi hình như hơi quen mắt.”
Bảo châu vẫn luôn bị Yến Kim Hoa cất giấu cẩn thận, không để Đoạn Thư Tuyệt nhìn thấy.
Đoạn Thư tuyệt cúi đầu, khẽ vuốt bảo châu, hơi có chút nghi hoặc: “Vật này là sư phụ tặng đệ.”
Yến Kim Hoa mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, rất giống hạt châu mà ta bị mất trong Kiếm hội Tĩnh Hư.”
Khi Yến Kim Hoa điên cuồng ám chỉ như vậy, Văn Ngọc Kinh quả thật có phản ứng.
Hắn nói: “Mười mấy năm trước ta nhặt được vật này ở một vùng biển, không biết ngươi nhặt được nó ở nơi nào?”
Yến Kim Hoa: “…”
Làm sao hắn biết mình nhặt được vật này ở trong biển?
Chẳng lẽ có hai viên bảo châu? Hay là…hắn cũng đang ám chỉ mình? Chẳng lẽ hắn biết chuyện gì sao?
Chỉ thoáng chốc Yến Kim Hoa sợ đến toát mồ hôi ròng ròng.
Văn Ngọc Kinh cười một cái, lại nói: “Đại lộ triều thiên, cơ duyên tự đến, vật tương tự nhau, cũng là lẽ thường.”
Yến Kim Hoa tỉ mỉ suy ngẫm lời này, một câu trời hạn gặp mưa, vô cùng sống động.
Mẹ nó, đây chẳng phải là đùa giỡn, đánh chết không nhận sao? Còn bày đặt nói cái gì đã nhặt được bảo châu từ lâu, rõ ràng là bịa chuyện không muốn trả lại!
Chó má nó cái gì mà đại lộ triều thiên, ngươi lụm chính là của ngươi sao? Thật không biết xấu hổ!
Yến Kim Hoa căm phẫn, mắng luôn cả chính mình mà cũng không hay.
Nhưng hắn lại không có cách gì nói Văn Ngọc Kinh, cũng chưa từng có ai nhìn thấy hắn dùng hạt châu này, ngay cả Đoạn Thư Tuyệt cũng không biết sự tồn tại của bảo châu, hắn lấy cái gì để chứng minh bảo châu từng thuộc về hắn?
Bị chiêu thức quen thuộc của mình công kích, Yến Kim Hoa vô cùng buồn nôn nhưng không thể làm được gì.
Ba người đi dọc theo sườn núi, tìm kiếm thăm dò nhưng vẫn không thấy tung tích của Sơn quỷ.
Mà ở sau lưng ba người, một con tiểu hắc xà ngũ sắc lặng lẽ bò trườn trên cành cây dưới ánh mặt trời, đôi mắt vàng óng nhìn chằm chằm sau lưng Văn Ngọc Kinh, thè ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
Đó chính là người mà tiểu ngư bái làm sư phụ trong đồn đãi?
Thoạt nhìn cũng chẳng ra sao cả.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ