Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 146: Tôi ở tận thế nuôi mèo to
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại.
Trong phút chốc cậu sinh ra ảo giác, thật giống như người đang chào hỏi buổi sáng chính là người mà cậu sáng nhớ chiều mong.
Cảm xúc cầm tay trong mộng vẫn rất chân thực và ấm áp, nhưng bây giờ trên tay lại trống trơn, trên người là túi ngủ của Đinh Thu Vân, dưới chân là báo đen của Đinh Thu Vân, dưới lầu là đồng đội của Đinh Thu Vân.
Cậu chậm rãi xoay người, chào hỏi hệ thống duy nhất thuộc về mình: “Thầy Lục, chào buổi sáng.”
Có sương mù khiến bình minh cũng không tráng lệ bao nhiêu, ánh sáng mờ ảo vẩy lên người nhưng lại mang đến một chút ấm áp chân thật.
Trì Tiểu Trì trùm mền trong phút chốc, để bắp thịt cứng ngắc thư giãn một chút rồi mới xuống lầu.
Nhan Lan Lan cả đêm không dám ngủ, ngồi yên trên bậc thang chờ đợi, lần này thấy Đinh Thu Vân liền vội vã nhào lên: “Đinh đội Đinh đội.”
Trì Tiểu Trì căng mặt: “Ừm.”
Nhan Lan Lan giống như tranh công mà chỉ xuống lầu, có mùi thịt nướng truyền đến: “Hôm qua chú La đi rửa sạch đám linh cẩu, chúng ta có bữa sáng ngon lành.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ừm, ngày hôm qua nếu như em bị linh cẩu tha đi thì có lẽ sáng nay linh cẩu cũng sẽ nói với mẹ của nó như vậy đó.”
Nhan Lan Lan làm ra bộ mặt mếu máo “Đinh đội, em thật sự biết sai rồi.”
Vì vậy, Nhan Lan Lan đã biết sai rồi bị tước đoạt quyền lợi ăn thịt, Trì Tiểu Trì yêu cầu tất cả mọi người ngồi đối mặt với Nhan Lan Lan mà ăn thịt, còn Nhan Lan chỉ có thể uống nước, gặm bánh màn thầu.
Tình cảnh này quả thật vô cùng bi thảm.
Các đội viên đương nhiên vui lòng trêu đùa Nhan Lan Lan, cắt phần da giòn rụm của linh cẩu, chấm vào gia vị ăn như gió cuốn.
Nhan Lan Lan bi phẫn nói: “Mấy người ăn thì ăn, có thể đừng chẹp miệng nữa hay không?”
Trì Tiểu Trì từ xa nói với tới: “Em đã bị linh cẩu ăn, đừng nói chuyện nữa.”
Trong tiếng cười nói, Nhan Lan Lan gặm bánh màn thầu, khóc rất thương tâm.
Vì chọc tức Nhan Lan Lan, mọi người đều ăn đến no nê, chỉ có thể đi bộ vòng quanh siêu thị cho tiêu thực.
Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí ăn uống đều xem như tiết chế, ngồi trên nóc xe tải, từ xa xa nhìn các đội viên vận động tiêu thực.
Cốc Tâm Chí đốt điếu thuốc, dùng miệng ngậm, hai tay chống đỡ ra sau, khói mù lượn lờ càng làm nổi bật hàm răng trắng cùng đôi môi hồng của cậu.
Trì Tiểu Trì ném cuộn băng gạc mới cho Cốc Tâm Chí: “Tay kìa.”
Đêm qua tay phải của Cốc Tâm Chí bị ống sắt gãy đứt cứa sâu một đường, khi đó Cốc Tâm Chí không nói lời nào, xé miếng vải nỉ trùm lên vết thương, cũng không sợ bị nhiễm trùng.
Cốc Tâm Chí đem điếu thuốc còn lượn lờ khói gắn lên tai, gỡ xuống miếng vải nỉ dính đầy máu đen, bẩn đến nhìn không ra màu sắc ban đầu, thuần thục dùng miệng và tay trái băng bó vết thương.
Cũng không biết có phải Cốc Tâm Chí thật sự không biết đau hay không, khi băng bó cậu rất vui vẻ, còn muốn nhét lại phần băng vải còn dư vào trong túi.
Trì Tiểu Trì giả vờ không nhìn thấy, ngầm cho phép cậu ấy tích trữ phần tâm tư này.
Gần đây Cốc Tâm Chí đã quen chủ động phá vỡ sự trầm mặc giữa mình và Trì Tiểu Trì.
Cậu dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể để gợi chuyện: “Chuyện hôm qua tôi xin lỗi, tôi không nên nhảy xuống lầu. Nhưng mà tôi vì cứu Nhan Lan Lan.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười.
Cốc Tâm Chí: “Cười cái gì?”
Trì Tiểu Trì: “Lời này cũng không giống cậu sẽ nói ra.”
Cốc Tâm Chí cũng không tính giải thích đường hoàng, một giây sau thẳng thắn nói: “…Được rồi, tôi là vì chính mình.”
Trì Tiểu Trì giương mắt nhìn Cốc Tâm Chí.
“Tôi không cứu thì cậu sẽ cứu.” Cốc Tâm Chí nói, “Tôi không thích để đội viên của cậu chịu ơn cậu. Không bằng chịu ơn tôi thì tốt hơn.”
Trì Tiểu Trì: “Bệnh thần kinh.”
Cốc Tâm Chí: “Tôi tự có cách trị.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm, cách trị của cậu rất cứng rắn, tự mình hại mình sau đó lại uống thuốc an thần.”
Cốc Tâm Chí hơi ngưng lại.
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng cậu vứt lọ thuốc rỗng rất bí mật sao?”
Cốc Tâm Chí nghệch mặt ra, có chút ảo não.
Cậu cũng không cảm thấy cách làm của mình có gì không đúng nhưng cậu biết Đinh Thu Vân không thích mình làm như vậy.
Từ khi đi đến bên cạnh Đinh Thu Vân, Cốc Tâm Chí trải qua mê man, kinh ngạc, vui mừng, đau đớn, bất an, bây giờ đã bình tĩnh trở lại.
Cậu trân trọng việc được trọng sinh còn hơn cả Đinh Thu Vân.
“Tôi thấy là cậu rãnh rỗi thì có.”
Trì Tiểu Trì lấy ra một chai rượu nhỏ từ trong lòng, uống một ngụm rồi gỡ điếu thuốc kẹp trên lỗ tai Cốc Tâm Chí ra, nhẹ nhàng gẫy bớt tàn thuốc, đưa đến trong miệng Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí há mồm nhận lấy, nhưng Trì Tiểu Trì vẫn không buông tay, cứ để Cốc Tâm Chí hút thuốc từ trên tay mình.
Ngón tay trỏ và ngón tay giữa bị chai, cảm giác như có như không dán lên môi khiến Cốc Tâm Chí đột nhiên đỏ ửng vành tai, cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng đờ toàn thân ngồi tại chỗ, yên tĩnh ngoan ngoãn mà hút vào thở ra khói thuốc.
Khói thuốc chuyển qua vài lần trong lá phổi khiến đầu óc sôi trào hỗn loạn của Cốc Tâm Chí cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ngậm miệng không nói, trước tiên hưởng thụ hết điếu thuốc này, sau đó mới ngã thân về sau một chút: “Đinh đội có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Trì Tiểu Trì dập tàn thuốc, từ trong lòng rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ bàn tay mới nãy đụng chạm đôi môi của Cốc Tâm Chí: “Chuyện chúng ta bàn tối hôm qua, giao cho Cốc đội phó đi làm, được không?”
Cốc Tâm Chí: “Cậu không cần lấy lòng tôi thì tôi cũng sẽ đi làm.”
Trì Tiểu Trì dùng khăn giấy cẩn thận bọc lại tàn thuốc, nhét vào túi áo của Cốc Tâm Chí, vỗ nhẹ: “Người thì tùy cậu tìm, đội viên cũng tùy cậu lôi kéo, nhưng tôi có vài điều kiện.”
Đầu tiên là phải bảo mật. Người biết nhiều thì tâm loạn, nhiều chuyện, cho nên trước khi tuyển đội viên thì phải trải qua giai đoạn quan sát, tính cách, năng lực, miệng mồm có đủ kín hay không, hết thảy đều phải nằm trong phạm vi khảo sát.
Tiếp theo, sau khi tạo thành đội ngũ thì nhất định phải báo cho đội viên biết mục đích hành động và độ nguy hiểm. Cùng quân đội hợp tác không hẳn có thể thành công, mà quan trọng nhất là lúc xảy ra xung đột với nhân loại mới thì không thể mơ mơ hồ hồ dẫn bọn họ đi chịu chết.
Cuối cùng, không ưu tiên mang cả gia đình, và những người là con một trong nhà.
Cốc Tâm Chí nghe qua hết thảy yêu cầu, sau đó chỉ nói một câu: “Cậu yên tâm.”
Cốc Tâm Chí thành lập tiểu phân đội của mình từ con số không, đến khi hoàn thành dùng nửa năm thời gian.
Cậu không nỗ lực lôi kéo bất cứ người nào trong đội ngũ ban đầu của Đinh Thu Vân, thay vào đó là tự mình chậm rãi lần mò sắp xếp, thâm nhập, kéo về mạng lưới quan hệ của riêng cậu.
Cứ cách ba ngày Cốc Tâm Chí sẽ viết một phần báo cáo cho Trì Tiểu Trì, cũng giống như viết báo cáo trong quân đội trước đây, liệt kê việc thay đổi nhân sự của tiểu phân đội, kế hoạch gần nhất, hướng đi dự bị, vân vân.
Những báo cáo này có đủ phong cách cá nhân của Cốc Tâm Chí, ngôn ngữ đơn giản không dư thừa, có lúc là nhắn tin trong thiết bị truyền tin, có lúc là viết thư tay.
Trì Tiểu Trì có lúc xem có lúc không.
061: “Cậu yên tâm về cậu ấy như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Xem gợn sóng trị giá hối hận liền biết, hiện tại cậu ấy không có tâm tư gì khác, tâm lý rất yên bình.”
061 nhìn trị giá hối hận đã lâu không nhúc nhích, trơn nhẵn như điện tâm đồ của người chết, không thể không nhắc nhở cậu: “Nhiệm vụ đó.”
Trì Tiểu Trì vừa làm cơm cho Ông Chủ Mỏ Than nhà mình vừa đáp: “Đang làm này.”
Kỳ diệu chính là vì để tận lực giảm bớt tỉ lệ thương vong, đội ngũ mà Cốc Tâm Chí lựa chọn đều là nhân loại mới.
Vòng tới vòng lui, không ngờ cậu vẫn trở thành thủ lĩnh của một đám nhân loại mới.
Thậm chí lần đó đến thị trấn của Thư Văn Thanh mua vật tư, Cốc Tâm Chí một mình thoát đội nửa ngày, trước khi rời đi bắt cóc được một đội viên trong đội trị an của Thư Văn Thanh.
Thư Văn Thanh dốc hết sức cải tạo khiến trấn nô lệ đã thành công chuyển hình thành trấn thương mại, ngoại trừ nhân loại thì bất kỳ thương phẩm nào cũng có thể lưu thông ở chỗ này.
Thư Văn Thanh tìm Trì Tiểu Trì, biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt: “Đội phó của mấy người bị gì vậy, lần trước lôi đi một tay súng bắn nhanh của tôi, lần này lại tiếp tục?”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Cậu ấy đang lôi kéo đội viên mới.”
Thư Văn Thanh: “Vậy mà tôi chẳng kéo được nhân tài nào từ bên phía của anh.”
Trì Tiểu Trì còn chưa nói tiếp thì tiếng chuông leng keng leng keng của Nhan Lan Lan đã tiến tới, ngọt ngào gọi: “Chị Thanh!”
Thư Văn Thanh hơi hòa hoãn sắc mặt, Trì Tiểu Trì nhân cơ hội thoát thân, ngoảnh đầu liền lặn mất tăm.
Thư Văn Thanh: “…” Không biết xấu hổ.
Cô khẽ thở ra một hơi, kéo Nhan Lan Lan ngồi xuống.
Nhan Lan Lan hiếu kỳ nói: “Chị đang nói gì với Đinh đội của tụi em vậy?”
Thư Văn Thanh hỏi: “Vị Cốc đội phó kia của các em bị sao vậy? Em có biết không?”
Nhan Lan Lan trừng mắt nhìn: “Cốc đội phó hả? Anh ấy làm người không tệ, lần trước đã cứu mạng em, em đã kể với chị ấy.”
Từ lần trước nhận ơn Cốc Tâm Chí, Nhan Lan Lan liền có cảm tình nhiều hơn với Cốc Tâm Chí, hơn nữa anh ấy quả thật có năng lực, lần trước chín giây ba phát súng liên tục bắn nát hệ thống trung tâm của trí tuệ nhân tạo, Nhan Lan Lan quả thật phục Cốc Tâm Chí sát đất, bắt đầu quấn lấy Cốc Tâm Chí nhờ dạy mình bắn súng.
Mặc dù Cốc Tâm Chí không thích để ý đến cô nhưng vì nể mặt Đinh đội mà vẫn bất đắc dĩ chỉ điểm vài câu cho cô.
Thư Văn Thanh xoa bóp vành tai của Nhan Lan Lan, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nếu không phải vì chuyện này thì cô căn bản sẽ không cho phép Cốc Tâm Chí mang tay súng bắn nhanh của mình đi đâu.
Thư Văn Thanh không nhắc lại chuyện của Cốc Tâm Chí nữa, đưa cho Nhan Lan Lan một cái hộp nhỏ.
Nhan Lan Lan cầm quơ quơ: “Cái gì vậy.”
Thư Văn Thanh: “Mở ra.”
Bên trong là một sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy hình phật, phỉ thúy là loại thượng hạng, mà được người ta nuôi một thời gian dài khiến chất ngọc cực đẹp, óng ánh long lanh.
“Chưa từng khai quang.” Thư Văn Thanh đeo cho Nhan Lan Lan, “Đeo chơi đi.”
Cho dù Nhan Lan Lan có thô tục thế nào thì cũng biết đây là thứ tốt, muốn từ chối nhưng lại bị Thư Văn Thanh đã có dự kiến trước mà nắm lấy hai tay, khống chế cô ấy ở trước ngực, tay còn lại thì thuần thục cột chặt sợi dây đỏ ngay sau cổ của Nhan Lan Lan.
Tiếng nói của Thư Văn Thanh trong trẻo, nghe ra có vẻ nhu hòa không sắc bén, nghe rất lọt tai: “Đây chẳng tính là vật quý giá gì cả, ở thời điểm này e rằng không bằng một ngụm nước nóng nữa kìa.”
Nhan Lan Lan ngượng ngùng nói: “Như vậy cũng quá lãng phí rồi.”
Thư Văn Thanh không nói cho cô biết, miếng ngọc này là mình đeo từ nhỏ đến lớn, mãi đến trước khi cô chết, đã nuôi được mười năm.
Thư Văn Thanh thả tay Nhan Lan Lan ra, bình thản đưa ra yêu cầu: “Cô em, Cốc đội phó của mấy người mang đi một đội viên của chị, gần đây chỗ tụi chị lại quá bận…”
Nói đến đây, Thư Văn Thanh nghiêng đầu, làm ra bộ dạng khỗ não: “Ở lại giúp chị một thời gian đi, được không?”
Trong lúc kiểm kê nhân số, Cốc Tâm Chí mới phát hiện Nhan Lan Lan vẫn chậm chạp chưa tới.
Gần đây điểm danh trong đội đều là Cốc Tâm Chí làm, Trì Tiểu Trì hoàn toàn từ bỏ, thoải mái nhàn rỗi.
Cốc Tâm Chí nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày nói: “Tôn Bân, đi tìm Nhan Lan Lan đi.”
Thế nhưng không ai động đậy.
Tôn Ngạn ngồi trong buồng lái, cảm thán một câu đầy thâm ý: “Con gái lớn không giữ được.”
Vẫn là Tôn Bân kiên trì giải thích Nhan Lan Lan muốn ở lại giúp Thư Văn Thanh một tay, cho nên lần này không đi cùng bọn họ.
Cốc Tâm Chí cau mày: “Đội viên là của chúng ta, dựa vào cái gì nói giữ cô ấy liền giữ?”
Tôn Bân: “… Chuyện này, Cốc đội phó, Lan Lan là tự mình đồng ý.”
Cốc Tâm Chí cố chấp nói: “Tôi chưa đồng ý. Gọi cô ấy trở về ngay.”
Đội viên chưa được Thư Văn Thanh đồng ý đã bị Cốc Tâm Chí lôi kéo: “…”
Nhiều đội viên: “…”
Mọi người đều kinh ngạc vì tiêu chuẩn kép của Cốc Tâm Chí, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn sang Trì Tiểu Trì, chờ chủ ý của cậu ấy.
Vẫn là Trì Tiểu Trì mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Lái xe đi.”
Trì Tiểu Trì đã nói như vậy, Cốc Tâm Chí há miệng, cũng không nói gì nữa.
061 bàng quan một hồi lâu, cuối cùng cũng mơ hồ đoán ra dụng ý của Trì Tiểu Trì.
…Cậu ấy đang thử mở rộng phạm vi độc chiếm của Cốc Tâm Chí.
Trước mắt xem ra, hiệu quả không tệ.
Mọi người bận rộn cả ngày, xe tải bấp bênh càng gia tăng cảm giác mệt mỏi khiến mọi người buồn ngủ, Trì Tiểu Trì cũng ôm Ông Chủ làm công cụ sưởi ấm tự động, bình yên mà ngủ.
Từ trước đến nay Cốc Tâm Chí sẽ không dễ dàng để hoàn cảnh cảm hóa, cúi đầu dùng bút chì vẽ lên giấy thuốc lá hình ảnh đang ngủ của Đinh Thu Vân.
Đội viên mới tới vẫn còn xa lạ, cũng không dám ngủ, thấy Cốc Tâm Chí nghiêm túc, cho rằng cậu ấy đang vẽ bản đồ quan trọng gì đó nên không dám quấy rầy, vì vậy cúi đầu bày súng ra.
Một lúc sau, cậu nghe thấy Cốc Tâm Chí dường như vô ý mở miệng hỏi: “Trong trấn của các cậu có một người trẻ tuổi am hiểu đánh nhau, cao khoảng 1m88, mặc áo trắng quần đen không?”
Khi Cốc Tâm Chí hỏi thì vẫn không nhìn đối phương, vì vậy đội viên hơi bối rối một chút, vẫn chưa kịp phản ứng, Cốc Tâm Chí vẫn lạnh lùng liếc nhìn sang: “Tôi hỏi cậu đó.”
Cảm giác ngột ngạt mà Cốc Tâm Chí mang lại cho người ta thật sự quá lớn, đội viên không dám thất lễ, tỉ mỉ suy nghĩ một chút: “Không có.”
Cốc Tâm Chí hơi khó hiểu mà cau chặt mày: “…Không sao.”
Báo đen ở một bên nhấc lên đôi mắt màu xanh xám, ngắm nhìn Cốc Tâm Chí một cái, đuôi quấn lấy eo của Trì Tiểu Trì, lặng lẽ kéo Trì Tiểu Trì vào trong lòng.
Trong phút chốc cậu sinh ra ảo giác, thật giống như người đang chào hỏi buổi sáng chính là người mà cậu sáng nhớ chiều mong.
Cảm xúc cầm tay trong mộng vẫn rất chân thực và ấm áp, nhưng bây giờ trên tay lại trống trơn, trên người là túi ngủ của Đinh Thu Vân, dưới chân là báo đen của Đinh Thu Vân, dưới lầu là đồng đội của Đinh Thu Vân.
Cậu chậm rãi xoay người, chào hỏi hệ thống duy nhất thuộc về mình: “Thầy Lục, chào buổi sáng.”
Có sương mù khiến bình minh cũng không tráng lệ bao nhiêu, ánh sáng mờ ảo vẩy lên người nhưng lại mang đến một chút ấm áp chân thật.
Trì Tiểu Trì trùm mền trong phút chốc, để bắp thịt cứng ngắc thư giãn một chút rồi mới xuống lầu.
Nhan Lan Lan cả đêm không dám ngủ, ngồi yên trên bậc thang chờ đợi, lần này thấy Đinh Thu Vân liền vội vã nhào lên: “Đinh đội Đinh đội.”
Trì Tiểu Trì căng mặt: “Ừm.”
Nhan Lan Lan giống như tranh công mà chỉ xuống lầu, có mùi thịt nướng truyền đến: “Hôm qua chú La đi rửa sạch đám linh cẩu, chúng ta có bữa sáng ngon lành.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ừm, ngày hôm qua nếu như em bị linh cẩu tha đi thì có lẽ sáng nay linh cẩu cũng sẽ nói với mẹ của nó như vậy đó.”
Nhan Lan Lan làm ra bộ mặt mếu máo “Đinh đội, em thật sự biết sai rồi.”
Vì vậy, Nhan Lan Lan đã biết sai rồi bị tước đoạt quyền lợi ăn thịt, Trì Tiểu Trì yêu cầu tất cả mọi người ngồi đối mặt với Nhan Lan Lan mà ăn thịt, còn Nhan Lan chỉ có thể uống nước, gặm bánh màn thầu.
Tình cảnh này quả thật vô cùng bi thảm.
Các đội viên đương nhiên vui lòng trêu đùa Nhan Lan Lan, cắt phần da giòn rụm của linh cẩu, chấm vào gia vị ăn như gió cuốn.
Nhan Lan Lan bi phẫn nói: “Mấy người ăn thì ăn, có thể đừng chẹp miệng nữa hay không?”
Trì Tiểu Trì từ xa nói với tới: “Em đã bị linh cẩu ăn, đừng nói chuyện nữa.”
Trong tiếng cười nói, Nhan Lan Lan gặm bánh màn thầu, khóc rất thương tâm.
Vì chọc tức Nhan Lan Lan, mọi người đều ăn đến no nê, chỉ có thể đi bộ vòng quanh siêu thị cho tiêu thực.
Trì Tiểu Trì và Cốc Tâm Chí ăn uống đều xem như tiết chế, ngồi trên nóc xe tải, từ xa xa nhìn các đội viên vận động tiêu thực.
Cốc Tâm Chí đốt điếu thuốc, dùng miệng ngậm, hai tay chống đỡ ra sau, khói mù lượn lờ càng làm nổi bật hàm răng trắng cùng đôi môi hồng của cậu.
Trì Tiểu Trì ném cuộn băng gạc mới cho Cốc Tâm Chí: “Tay kìa.”
Đêm qua tay phải của Cốc Tâm Chí bị ống sắt gãy đứt cứa sâu một đường, khi đó Cốc Tâm Chí không nói lời nào, xé miếng vải nỉ trùm lên vết thương, cũng không sợ bị nhiễm trùng.
Cốc Tâm Chí đem điếu thuốc còn lượn lờ khói gắn lên tai, gỡ xuống miếng vải nỉ dính đầy máu đen, bẩn đến nhìn không ra màu sắc ban đầu, thuần thục dùng miệng và tay trái băng bó vết thương.
Cũng không biết có phải Cốc Tâm Chí thật sự không biết đau hay không, khi băng bó cậu rất vui vẻ, còn muốn nhét lại phần băng vải còn dư vào trong túi.
Trì Tiểu Trì giả vờ không nhìn thấy, ngầm cho phép cậu ấy tích trữ phần tâm tư này.
Gần đây Cốc Tâm Chí đã quen chủ động phá vỡ sự trầm mặc giữa mình và Trì Tiểu Trì.
Cậu dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể để gợi chuyện: “Chuyện hôm qua tôi xin lỗi, tôi không nên nhảy xuống lầu. Nhưng mà tôi vì cứu Nhan Lan Lan.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười.
Cốc Tâm Chí: “Cười cái gì?”
Trì Tiểu Trì: “Lời này cũng không giống cậu sẽ nói ra.”
Cốc Tâm Chí cũng không tính giải thích đường hoàng, một giây sau thẳng thắn nói: “…Được rồi, tôi là vì chính mình.”
Trì Tiểu Trì giương mắt nhìn Cốc Tâm Chí.
“Tôi không cứu thì cậu sẽ cứu.” Cốc Tâm Chí nói, “Tôi không thích để đội viên của cậu chịu ơn cậu. Không bằng chịu ơn tôi thì tốt hơn.”
Trì Tiểu Trì: “Bệnh thần kinh.”
Cốc Tâm Chí: “Tôi tự có cách trị.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm, cách trị của cậu rất cứng rắn, tự mình hại mình sau đó lại uống thuốc an thần.”
Cốc Tâm Chí hơi ngưng lại.
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng cậu vứt lọ thuốc rỗng rất bí mật sao?”
Cốc Tâm Chí nghệch mặt ra, có chút ảo não.
Cậu cũng không cảm thấy cách làm của mình có gì không đúng nhưng cậu biết Đinh Thu Vân không thích mình làm như vậy.
Từ khi đi đến bên cạnh Đinh Thu Vân, Cốc Tâm Chí trải qua mê man, kinh ngạc, vui mừng, đau đớn, bất an, bây giờ đã bình tĩnh trở lại.
Cậu trân trọng việc được trọng sinh còn hơn cả Đinh Thu Vân.
“Tôi thấy là cậu rãnh rỗi thì có.”
Trì Tiểu Trì lấy ra một chai rượu nhỏ từ trong lòng, uống một ngụm rồi gỡ điếu thuốc kẹp trên lỗ tai Cốc Tâm Chí ra, nhẹ nhàng gẫy bớt tàn thuốc, đưa đến trong miệng Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí há mồm nhận lấy, nhưng Trì Tiểu Trì vẫn không buông tay, cứ để Cốc Tâm Chí hút thuốc từ trên tay mình.
Ngón tay trỏ và ngón tay giữa bị chai, cảm giác như có như không dán lên môi khiến Cốc Tâm Chí đột nhiên đỏ ửng vành tai, cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng đờ toàn thân ngồi tại chỗ, yên tĩnh ngoan ngoãn mà hút vào thở ra khói thuốc.
Khói thuốc chuyển qua vài lần trong lá phổi khiến đầu óc sôi trào hỗn loạn của Cốc Tâm Chí cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ngậm miệng không nói, trước tiên hưởng thụ hết điếu thuốc này, sau đó mới ngã thân về sau một chút: “Đinh đội có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Trì Tiểu Trì dập tàn thuốc, từ trong lòng rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ bàn tay mới nãy đụng chạm đôi môi của Cốc Tâm Chí: “Chuyện chúng ta bàn tối hôm qua, giao cho Cốc đội phó đi làm, được không?”
Cốc Tâm Chí: “Cậu không cần lấy lòng tôi thì tôi cũng sẽ đi làm.”
Trì Tiểu Trì dùng khăn giấy cẩn thận bọc lại tàn thuốc, nhét vào túi áo của Cốc Tâm Chí, vỗ nhẹ: “Người thì tùy cậu tìm, đội viên cũng tùy cậu lôi kéo, nhưng tôi có vài điều kiện.”
Đầu tiên là phải bảo mật. Người biết nhiều thì tâm loạn, nhiều chuyện, cho nên trước khi tuyển đội viên thì phải trải qua giai đoạn quan sát, tính cách, năng lực, miệng mồm có đủ kín hay không, hết thảy đều phải nằm trong phạm vi khảo sát.
Tiếp theo, sau khi tạo thành đội ngũ thì nhất định phải báo cho đội viên biết mục đích hành động và độ nguy hiểm. Cùng quân đội hợp tác không hẳn có thể thành công, mà quan trọng nhất là lúc xảy ra xung đột với nhân loại mới thì không thể mơ mơ hồ hồ dẫn bọn họ đi chịu chết.
Cuối cùng, không ưu tiên mang cả gia đình, và những người là con một trong nhà.
Cốc Tâm Chí nghe qua hết thảy yêu cầu, sau đó chỉ nói một câu: “Cậu yên tâm.”
Cốc Tâm Chí thành lập tiểu phân đội của mình từ con số không, đến khi hoàn thành dùng nửa năm thời gian.
Cậu không nỗ lực lôi kéo bất cứ người nào trong đội ngũ ban đầu của Đinh Thu Vân, thay vào đó là tự mình chậm rãi lần mò sắp xếp, thâm nhập, kéo về mạng lưới quan hệ của riêng cậu.
Cứ cách ba ngày Cốc Tâm Chí sẽ viết một phần báo cáo cho Trì Tiểu Trì, cũng giống như viết báo cáo trong quân đội trước đây, liệt kê việc thay đổi nhân sự của tiểu phân đội, kế hoạch gần nhất, hướng đi dự bị, vân vân.
Những báo cáo này có đủ phong cách cá nhân của Cốc Tâm Chí, ngôn ngữ đơn giản không dư thừa, có lúc là nhắn tin trong thiết bị truyền tin, có lúc là viết thư tay.
Trì Tiểu Trì có lúc xem có lúc không.
061: “Cậu yên tâm về cậu ấy như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Xem gợn sóng trị giá hối hận liền biết, hiện tại cậu ấy không có tâm tư gì khác, tâm lý rất yên bình.”
061 nhìn trị giá hối hận đã lâu không nhúc nhích, trơn nhẵn như điện tâm đồ của người chết, không thể không nhắc nhở cậu: “Nhiệm vụ đó.”
Trì Tiểu Trì vừa làm cơm cho Ông Chủ Mỏ Than nhà mình vừa đáp: “Đang làm này.”
Kỳ diệu chính là vì để tận lực giảm bớt tỉ lệ thương vong, đội ngũ mà Cốc Tâm Chí lựa chọn đều là nhân loại mới.
Vòng tới vòng lui, không ngờ cậu vẫn trở thành thủ lĩnh của một đám nhân loại mới.
Thậm chí lần đó đến thị trấn của Thư Văn Thanh mua vật tư, Cốc Tâm Chí một mình thoát đội nửa ngày, trước khi rời đi bắt cóc được một đội viên trong đội trị an của Thư Văn Thanh.
Thư Văn Thanh dốc hết sức cải tạo khiến trấn nô lệ đã thành công chuyển hình thành trấn thương mại, ngoại trừ nhân loại thì bất kỳ thương phẩm nào cũng có thể lưu thông ở chỗ này.
Thư Văn Thanh tìm Trì Tiểu Trì, biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt: “Đội phó của mấy người bị gì vậy, lần trước lôi đi một tay súng bắn nhanh của tôi, lần này lại tiếp tục?”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Cậu ấy đang lôi kéo đội viên mới.”
Thư Văn Thanh: “Vậy mà tôi chẳng kéo được nhân tài nào từ bên phía của anh.”
Trì Tiểu Trì còn chưa nói tiếp thì tiếng chuông leng keng leng keng của Nhan Lan Lan đã tiến tới, ngọt ngào gọi: “Chị Thanh!”
Thư Văn Thanh hơi hòa hoãn sắc mặt, Trì Tiểu Trì nhân cơ hội thoát thân, ngoảnh đầu liền lặn mất tăm.
Thư Văn Thanh: “…” Không biết xấu hổ.
Cô khẽ thở ra một hơi, kéo Nhan Lan Lan ngồi xuống.
Nhan Lan Lan hiếu kỳ nói: “Chị đang nói gì với Đinh đội của tụi em vậy?”
Thư Văn Thanh hỏi: “Vị Cốc đội phó kia của các em bị sao vậy? Em có biết không?”
Nhan Lan Lan trừng mắt nhìn: “Cốc đội phó hả? Anh ấy làm người không tệ, lần trước đã cứu mạng em, em đã kể với chị ấy.”
Từ lần trước nhận ơn Cốc Tâm Chí, Nhan Lan Lan liền có cảm tình nhiều hơn với Cốc Tâm Chí, hơn nữa anh ấy quả thật có năng lực, lần trước chín giây ba phát súng liên tục bắn nát hệ thống trung tâm của trí tuệ nhân tạo, Nhan Lan Lan quả thật phục Cốc Tâm Chí sát đất, bắt đầu quấn lấy Cốc Tâm Chí nhờ dạy mình bắn súng.
Mặc dù Cốc Tâm Chí không thích để ý đến cô nhưng vì nể mặt Đinh đội mà vẫn bất đắc dĩ chỉ điểm vài câu cho cô.
Thư Văn Thanh xoa bóp vành tai của Nhan Lan Lan, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nếu không phải vì chuyện này thì cô căn bản sẽ không cho phép Cốc Tâm Chí mang tay súng bắn nhanh của mình đi đâu.
Thư Văn Thanh không nhắc lại chuyện của Cốc Tâm Chí nữa, đưa cho Nhan Lan Lan một cái hộp nhỏ.
Nhan Lan Lan cầm quơ quơ: “Cái gì vậy.”
Thư Văn Thanh: “Mở ra.”
Bên trong là một sợi dây chuyền ngọc phỉ thúy hình phật, phỉ thúy là loại thượng hạng, mà được người ta nuôi một thời gian dài khiến chất ngọc cực đẹp, óng ánh long lanh.
“Chưa từng khai quang.” Thư Văn Thanh đeo cho Nhan Lan Lan, “Đeo chơi đi.”
Cho dù Nhan Lan Lan có thô tục thế nào thì cũng biết đây là thứ tốt, muốn từ chối nhưng lại bị Thư Văn Thanh đã có dự kiến trước mà nắm lấy hai tay, khống chế cô ấy ở trước ngực, tay còn lại thì thuần thục cột chặt sợi dây đỏ ngay sau cổ của Nhan Lan Lan.
Tiếng nói của Thư Văn Thanh trong trẻo, nghe ra có vẻ nhu hòa không sắc bén, nghe rất lọt tai: “Đây chẳng tính là vật quý giá gì cả, ở thời điểm này e rằng không bằng một ngụm nước nóng nữa kìa.”
Nhan Lan Lan ngượng ngùng nói: “Như vậy cũng quá lãng phí rồi.”
Thư Văn Thanh không nói cho cô biết, miếng ngọc này là mình đeo từ nhỏ đến lớn, mãi đến trước khi cô chết, đã nuôi được mười năm.
Thư Văn Thanh thả tay Nhan Lan Lan ra, bình thản đưa ra yêu cầu: “Cô em, Cốc đội phó của mấy người mang đi một đội viên của chị, gần đây chỗ tụi chị lại quá bận…”
Nói đến đây, Thư Văn Thanh nghiêng đầu, làm ra bộ dạng khỗ não: “Ở lại giúp chị một thời gian đi, được không?”
Trong lúc kiểm kê nhân số, Cốc Tâm Chí mới phát hiện Nhan Lan Lan vẫn chậm chạp chưa tới.
Gần đây điểm danh trong đội đều là Cốc Tâm Chí làm, Trì Tiểu Trì hoàn toàn từ bỏ, thoải mái nhàn rỗi.
Cốc Tâm Chí nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày nói: “Tôn Bân, đi tìm Nhan Lan Lan đi.”
Thế nhưng không ai động đậy.
Tôn Ngạn ngồi trong buồng lái, cảm thán một câu đầy thâm ý: “Con gái lớn không giữ được.”
Vẫn là Tôn Bân kiên trì giải thích Nhan Lan Lan muốn ở lại giúp Thư Văn Thanh một tay, cho nên lần này không đi cùng bọn họ.
Cốc Tâm Chí cau mày: “Đội viên là của chúng ta, dựa vào cái gì nói giữ cô ấy liền giữ?”
Tôn Bân: “… Chuyện này, Cốc đội phó, Lan Lan là tự mình đồng ý.”
Cốc Tâm Chí cố chấp nói: “Tôi chưa đồng ý. Gọi cô ấy trở về ngay.”
Đội viên chưa được Thư Văn Thanh đồng ý đã bị Cốc Tâm Chí lôi kéo: “…”
Nhiều đội viên: “…”
Mọi người đều kinh ngạc vì tiêu chuẩn kép của Cốc Tâm Chí, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn sang Trì Tiểu Trì, chờ chủ ý của cậu ấy.
Vẫn là Trì Tiểu Trì mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Lái xe đi.”
Trì Tiểu Trì đã nói như vậy, Cốc Tâm Chí há miệng, cũng không nói gì nữa.
061 bàng quan một hồi lâu, cuối cùng cũng mơ hồ đoán ra dụng ý của Trì Tiểu Trì.
…Cậu ấy đang thử mở rộng phạm vi độc chiếm của Cốc Tâm Chí.
Trước mắt xem ra, hiệu quả không tệ.
Mọi người bận rộn cả ngày, xe tải bấp bênh càng gia tăng cảm giác mệt mỏi khiến mọi người buồn ngủ, Trì Tiểu Trì cũng ôm Ông Chủ làm công cụ sưởi ấm tự động, bình yên mà ngủ.
Từ trước đến nay Cốc Tâm Chí sẽ không dễ dàng để hoàn cảnh cảm hóa, cúi đầu dùng bút chì vẽ lên giấy thuốc lá hình ảnh đang ngủ của Đinh Thu Vân.
Đội viên mới tới vẫn còn xa lạ, cũng không dám ngủ, thấy Cốc Tâm Chí nghiêm túc, cho rằng cậu ấy đang vẽ bản đồ quan trọng gì đó nên không dám quấy rầy, vì vậy cúi đầu bày súng ra.
Một lúc sau, cậu nghe thấy Cốc Tâm Chí dường như vô ý mở miệng hỏi: “Trong trấn của các cậu có một người trẻ tuổi am hiểu đánh nhau, cao khoảng 1m88, mặc áo trắng quần đen không?”
Khi Cốc Tâm Chí hỏi thì vẫn không nhìn đối phương, vì vậy đội viên hơi bối rối một chút, vẫn chưa kịp phản ứng, Cốc Tâm Chí vẫn lạnh lùng liếc nhìn sang: “Tôi hỏi cậu đó.”
Cảm giác ngột ngạt mà Cốc Tâm Chí mang lại cho người ta thật sự quá lớn, đội viên không dám thất lễ, tỉ mỉ suy nghĩ một chút: “Không có.”
Cốc Tâm Chí hơi khó hiểu mà cau chặt mày: “…Không sao.”
Báo đen ở một bên nhấc lên đôi mắt màu xanh xám, ngắm nhìn Cốc Tâm Chí một cái, đuôi quấn lấy eo của Trì Tiểu Trì, lặng lẽ kéo Trì Tiểu Trì vào trong lòng.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ