Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 137-1: Tôi ở tận thế nuôi mèo to
Trong hiện thực Trì Tiểu Trì mở mắt ra.
Cậu bình tĩnh nhìn trần nhà trong bóng đêm, thần sắc có chút hoảng hốt.
061 nhận thấy cậu đã tỉnh lại: “Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì khàn cổ họng, hỏi không đầu không đuôi: “…Tám giờ chưa?”
“Mới ba giờ.” 061 nói, “Sao không ngủ thêm chút nữa.”
Giọng điệu của 061 có chút trùng hợp với giọng nói của người trong mộng, nhất thời khiến Trì Tiểu Trì loạn nhịp tim, theo bản năng mà đi sờ túi ngực trái, sờ đến túi áo trống không liền cảm thấy khoang ngực đau nhói.
Cậu nghĩ, sôcôla của mình mất rồi.
Nhịp tim cuồng loạn như trống vỗ dường như kích động vết thương nơi xương sườn, nhưng theo thời gian trôi qua cậu cũng dần dần bình ổn trở lại.
Trì Tiểu Trì vươn mình ôm lấy báo đen đang ngủ say, nỗ lực tìm về cảm giác ôm Thịt Chó ở trong mộng.
061 dường như có cảm giác, hỏi cậu: “Mơ thấy gì?’
“Chu Thủ Thành.”
061 ngẩn ra, cái tên này thật lạ tai: “Là ai?”
“Anh không biết đâu.” Trì Tiểu Trì đem mặt chôn trên bụng Ông Chủ nhà mình, thoải mái cọ cọ, bình tĩnh nói, “Là người đầu tiên tôi xử lý.”
061: “…”
Anh không nhớ Trì Tiểu Trì từng có án tích.
Nhưng anh biết hiện tại không phải lúc để truy cứu căn nguyên, vì thế hỏi cậu: “Muốn xem phim không?”
Trì Tiểu Trì tỉnh táo tinh thần: “Ừm, xem.”
Một người một hệ thống cùng xem phim điện ảnh, trong lúc đó báo đen có tỉnh một chút, ôm Trì Tiểu Trì hít hai cái rồi nằm bên cạnh cậu ngủ thiếp đi.
Sau khi bộ phim điện ảnh dài hai tiếng đồng hồ kết thúc, Trì Tiểu Trì nhẩm tính thời gian cũng đã đến, vì vậy liền ngồi dậy đi rửa mặt.
Khi cậu dùng khăn lông nóng đắp lên mặt thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói đã hạ thấp nhưng tràn đầy lo lắng của Tôn Ngạn “Cốc đội phó, anh làm gì vậy?” và tiếng gõ cửa kịch liệt cùng nhau vang lên.
Trì Tiểu Trì móc khăn lên giá treo rồi mới đi đến bên cửa, mở chốt cửa.
Cốc Tâm Chí gần như ập người vào, ánh mắt tập trung nhìn Trì Tiểu Trì như lang sói hiện ra màu xanh lục khủng bố, khiến người ta cảm thấy tê rần.
Thái độ của Trì Tiểu Trì vẫn hòa hoãn, nói với Tôn Ngạn: “Chờ bên ngoài một chút.”
Tuy không hiểu rõ nhưng thiên tính phục tùng mệnh lệnh của quân nhân vẫn khiến Tôn Ngạn phải khép cửa lại, ở bên ngoài canh giữ, dù sao trạng thái tâm lý của Cốc Tâm Chí dưới cái nhìn của cậu rất đáng ngại.
Sau khi những người không có liên quan rời đi, Cốc Tâm Chí nhéo lấy tay mình, trong giọng nói là sự run rẩy và nỗi vui sướng như điên đang bị cực lực áp chế: “Thu Vân, thật sự là cậu sao?”
Trong nháy mắt Trì Tiểu Trì nhập vai Đinh Thu Vân.
Hoặc nên nói là vai Đinh Thu Vân sau khi “Trọng sinh”, nhớ tới hết thảy mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Cậu ngồi xuống bên giường, một tay nhẹ nhàng vỗ về đuôi của Ông Chủ nằm trên giường, hờ hững đối mặt với vấn đề thần kinh của Cốc Tâm Chí: “Cậu nói thử xem?”
Hai năm qua, trước và sau ngực của Cốc Tâm Chí luôn quấn bông băng. Bởi vì bế tắc lâu dài nên phía trên mang theo mùi máu tanh, khiến cho cậu luôn cảm thấy cuống họng ngột ngạt.
Trì Tiểu Trì nói câu này không khác nào châm lửa lên bông băng khiến toàn bộ lồng ngực bốc cháy, thiêu đốt làm cho Cốc Tâm Chí vừa sảng khoái vừa tuyệt vọng.
Vừa nãy chỉ ba phút ngắn ngủi mà cậu đã vượt qua mấy tháng trong mộng, cuối cùng vẫn kết thúc bằng cái chết của Đinh Thu Vân.
Chờ khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình không phải tỉnh lại trong kho hàng siêu thị quen thuộc như mọi khi, cậu sửng sốt khoảng chừng một phút, gian nan nhớ lại “mấy tháng trước” của mình, bị một chiếc xe tải chở đến thị trấn nhỏ.
…Trong xe tải có Đinh Thu Vân.
Trong cơn mừng rỡ như điên, Cốc Tâm Chí xông ra ngoài, kéo Tôn Bân đang ngủ trên ghế sô pha, ép hỏi Đinh Thu Vân đang ở nơi nào.
Tôn Bân đang ngủ say, bị người kéo ra từ trong chăn ấm áp khiến cho hoảng sợ, há mồm liền hô: “Anh hai! Anh hai!”
Tôn Bân la quá thê thảm làm cho Tôn Ngạn ban đầu còn tưởng là gà nhà mình nuôi gáy sáng, nhưng nghe thấy không đúng cho lắm, vừa đi ra kiểm tra thì mới thấy Tôn Bân bị dọa cho tái mặt, nhào vào lòng của Tôn Ngạn.
Không hiểu rõ Cốc Tâm Chí muốn làm gì, Tôn Ngạn mờ mịt lại bất an lái xe chở Cốc Tâm Chí đến khu ký túc xá của Trì Tiểu Trì.
Mà chờ đến khi chân chính ngồi trước mặt Trì Tiểu Trì thì ngọn lửa trong lòng Cốc Tâm Chí càng thiêu càng lạnh.
Trì Tiểu Trì cũng không thèm nhìn Cốc Tâm Chí, chỉ mặc vào áo len, áo khoác, đeo bao tay da, nhìn bộ dáng có vẻ như dự định ra ngoài.
“Thu Vân…” Nhiều lần nhắc nhở chính mình đây không phải giấc mơ, là sự thật đang diễn ra, Cốc Tâm Chí không còn dám nôn nóng như trong mộng, một câu nói phải châm chước trong lòng cả trăm lần mới dám cất tiếng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Nói chuyện?”
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía Cốc Tâm Chí, trong lời nói mang theo một chút trào phúng: “Trò chuyện việc lần này cậu tới, tính toán khi nào sẽ ra tay ư?”
Nếu như chưa từng trải qua hai năm ác mộng dằn vặt thì Cốc Tâm Chí nhất định không hiểu được lời của Trì Tiểu Trì.
Hai năm qua, cậu tường nghĩ, chính mình liên tục nằm mơ cùng một giấc mộng rốt cục là vì sao.
Nếu như đây chỉ là ảo mộng thì vì sao lại kéo dài tận hai năm, mà tình tiết trong mộng chưa từng thay đổi?
Giải thích duy nhất là đây không phải mơ mà là một sự trừng phạt gần với huyền học.
Cốc Tâm Chí vẫn cho rằng giấc mộng này là một điềm báo thần bí nào đó biểu thị chuyện sẽ xảy ra sau này.
Nhưng khi gặp Đinh Thu Vân, nhìn thấy thái độ của cậu ấy thì Cốc Tâm Chí có một loại dự cảm cực không ổn:
…Nếu như, nếu như, cậu ấy mơ thấy tất cả những gì từng xảy ra thì sao?
Nếu như mình có thể mơ một giấc mộng liên tục trong hai năm thì tại sao Đinh Thu Vân không thể mang theo ký ức trong mộng trọng sinh một lần nữa?
Cốc Tâm Chí ngăn chặn nhịp tim cuồng loạn, tìm băng ghế cách gần cửa nhất, vừa là tư thế trông có vẻ rất yếu đuối nhưng cũng có thể bảo đảm lúc Đinh Thu Vân phẫn nộ rời đi thì mình có thể đúng lúc kéo lại cậu ấy: “Cậu vẫn…còn nhớ?”
Trì Tiểu Trì cầm ly giữ ấm ở đầu giường, từ từ uống một ngụm nước nóng: “Chẳng lẽ cậu hy vọng tôi sẽ quên sao?”
“Tôi trọng sinh, vẫn luôn muốn tìm đồng bạn giống như mình, nhớ tới những chuyện từng xảy ra trước đây.” Khi Cốc Tâm Chí á khẩu không trả lời được, Trì Tiểu Trì đặt ly xuống, “Chỉ là tôi không ngờ đồng bạn này lại là cậu mà thôi.”
Cốc Tâm Chí chỉ cảm thấy khó thở: “Vậy tại sao cậu còn đến siêu thị? Cậu biết rõ tôi ở…”
“Thị trấn nhỏ này của chúng tôi mỗi ngày đều sẽ có nhân loại cũ đi ngang qua hoặc dừng chân lại.” Trì Tiểu Trì xoay nửa khuôn mặt sang, bên trong ánh mắt là sự lạnh lẽo như cười lại như không, “Tơi không đi tìm cậu thì e rằng cậu sẽ tự mình tìm tới cửa.”
Trái tim lạnh lẽo cứng rắn của Cốc Tâm Chí bị một câu lăng trì đến đau đớn.
Trước đây Đinh Thu Vân sẽ không đối với mình như vậy…
Cậu cắn răng nói: “Lần này tôi và đám nhân loại mới đó không có quan hệ gì cả.”
Trì Tiểu Trì dường như nghe được chuyện cười hay nhất trên đời: “Ha ha, lần này?”
Tâm tình của Cốc Tâm Chí càng ngày càng tệ: “Cậu không muốn nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Mặc dù việc này Đinh Thu Vân đã từng trải qua, nhưng kiếp này mình không biết gì cả, mình không thể chấp nhận việc Đinh Thu Vân quá mức nghiêm khắc với mình vì chuyện chưa từng xảy ra.
Những người kia rõ ràng đều trọng sinh, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao?
Trì Tiểu Trì nhìn Cốc Tâm Chí, đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi chỉ là thuận miệng nói, không nghờ lại khiến cậu tổn thương nghiêm trọng đến như vậy, xin lỗi.” Trì Tiểu Trì nói, “Sau này tôi sẽ làm việc đúng mực.”
Câu nói này lặp đi lặp lại gần 400 lần trong giấc mơ của Cốc Tâm Chí.
Trước đó những lời này đều là Cốc Tâm Chí nói, lần này đổi thành Đinh Thu Vân.
Cốc Tâm Chí như bị sét đánh, đầu đau như búa bổ, cúi người run rẩy, một chữ cũng không nói ra được.
Bất kỳ một câu nói nào từng xuất hiện trong mơ đều trở thành ma chướng đối với cậu, cậu căn bản không thể nghe được.
Cậu sợ một giây sau đó Đinh Thu Vân sẽ từ chỗ cao ngã xuống, tan xương nát thịt, lấy cái chết để tuyên bố một đao cắt đứt quan hệ với mình.
“Cậu đừng nói những lời này…” Cốc Tâm Chí cắn răng yếu ớt nói, “Xin cậu.”
Trì Tiểu Trì đặt ly nước xuống, đi tới trước mặt Cốc Tâm Chí, đưa tay xiết chặt sau gáy cậu ta, ép Cốc Tâm Chí phải ngẩng đầu nhìn mình.
Bao da bằng tay vang lên tiếng kin kít do ma sát vào nhau, Trì Tiểu Trì từ trên cao nhìn xuống, tinh tế nhìn vào mắt Cốc Tâm Chí, đôi môi nhạt màu hơi mở ra: “Đây cũng không phải là thái độ van cầu người khác.”
Sau khi Cốc Tâm Chí choáng váng, trái tim không dễ dàng lắm mới bình ổn nhịp đập thì lại một lần nữa trở nên cuồng loạn.
Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Đinh Thu Vân, hoàn toàn khác xa với người trong mộng nhưng lại có một loại sức hút vô cùng đặc biệt lại khó tả.
Cốc Tâm Chí cật lực ngăn chặn tâm tình của mình, hỏi: “Cậu muốn tôi van xin cậu thế nào…Bồi thường cậu thế nào? Cậu muốn gì thì tôi đều có thể cho cậu.”
Trì Tiểu Trì cười nói: “Không được. Lấy đồ của cậu, tôi sợ bị cắn ngược.”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì dạt tay ra, bụm chặt lồng ngực của mình, hơi khó thở mà cau mày, tỏ vẻ trách cứ khi liếc mắt nhìn Cốc Tâm Chí, dường như là vì Cốc Tâm Chí làm hại cậu không được thoải mái.
Cốc Tâm Chí nỗ lực bắt lấy tay Trì Tiểu Trì nhưng dường như cậu đã sớm đoán trước, cổ tay nhẹ nhàng tụt xuống một chút, rút khỏi bao tay.
Dưới bao tay màu đen là đầu ngón tay bị cóng đến trắng bệch, màu sắc đối lập rõ ràng.
Trì Tiểu Trì thuận thế nhét tay vào trong túi áo, trong túi áo có lồi ra hình dạng một khẩu súng cầm tay, trông có vẻ là khẩu Browning.
Trì Tiểu Trì cúi đầu cầm lấy khẩu súng trong túi, trực tiếp làm rõ mục đích của mình: “Tôi tìm cậu là vì tôi không thể an tâm để cậu ở nơi mà tôi không nhìn thấy.”
Trì Tiểu Trì lấy ra khẩu súng: “Khẩu này có tầm bắn 50m. Cậu có thể chọn, hoặc là bây giờ bị tôi bắn chết hoặc là sau này bất cứ lúc nào cũng phải ở trong phạm vi tầm bắn của tôi.”
Cốc Tâm Chí sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt chợt lóe lên kinh ngạc và vui sướng.
…Cậu ấy chịu để cho mình ở lại?!
Chú ý tới sắc mặt biến hóa của Cốc Tâm Chí, Trì Tiểu Trì liền đoán được cậu ấy chọn điều gì, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.
Còn chưa chờ Cốc Tâm Chí căng chân đuổi theo, bên ngoài đã truyền đến lời giải thích của Trì Tiểu Trì với Tôn Ngạn.
Giọng nói của Đinh Thu Vân vẫn ôn hòa ấm áp y như trong trí nhớ của Cốc Tâm Chí, không hề có vẻ lạnh nhạt nghiêm túc như lúc nói chuyện với mình: “Không có gì, không cần lo lắng. Lúc trước khi rời khỏi đơn vị, anh và Cốc đội phó có chút hiểu lầm…Ừm, thương thế của anh không sao, Ông Chủ, đi xuống lầu chờ trên xe đi, được rồi, đừng cọ nữa…”
Cốc Tâm Chí hơi biến sắc, ác ý không nhịn được mà bốc lên từ trong lòng.
Nhưng Cốc Tâm Chí vừa đi ra cửa đối mặt với Tôn Ngạn, còn chưa chờ cậu tỏ ra điều gì thì Trì Tiểu Trì đã đi được sáu bảy bước liền quay đầu lại, hơi cau mày, ánh mắt hơi thay đổi, bàn tay đút trong túi áo nắm chặt khẩu súng, hàng lông mày đang nhíu lại có cùng độ cong với khẩu súng.
…Mau đi theo. Trong tầm bắn.
Cốc Tâm Chí bị ánh mắt lạnh nhạt của cậu khiến trái tim tê rần, vừa hưng phấn vừa chua xót, ngăn chặn ý nghĩ ác liệt của mình, bỏ lại Tôn Ngạn, cất bước đuổi theo bóng lưng Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cũng không chờ Cốc Tâm Chí, tiếp tục nhấc chân đi xuống lầu.
….
P/S: sorry mọi người, dạo này bận việc quá nên edit cũng bị chậm >.<.
Cậu bình tĩnh nhìn trần nhà trong bóng đêm, thần sắc có chút hoảng hốt.
061 nhận thấy cậu đã tỉnh lại: “Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì khàn cổ họng, hỏi không đầu không đuôi: “…Tám giờ chưa?”
“Mới ba giờ.” 061 nói, “Sao không ngủ thêm chút nữa.”
Giọng điệu của 061 có chút trùng hợp với giọng nói của người trong mộng, nhất thời khiến Trì Tiểu Trì loạn nhịp tim, theo bản năng mà đi sờ túi ngực trái, sờ đến túi áo trống không liền cảm thấy khoang ngực đau nhói.
Cậu nghĩ, sôcôla của mình mất rồi.
Nhịp tim cuồng loạn như trống vỗ dường như kích động vết thương nơi xương sườn, nhưng theo thời gian trôi qua cậu cũng dần dần bình ổn trở lại.
Trì Tiểu Trì vươn mình ôm lấy báo đen đang ngủ say, nỗ lực tìm về cảm giác ôm Thịt Chó ở trong mộng.
061 dường như có cảm giác, hỏi cậu: “Mơ thấy gì?’
“Chu Thủ Thành.”
061 ngẩn ra, cái tên này thật lạ tai: “Là ai?”
“Anh không biết đâu.” Trì Tiểu Trì đem mặt chôn trên bụng Ông Chủ nhà mình, thoải mái cọ cọ, bình tĩnh nói, “Là người đầu tiên tôi xử lý.”
061: “…”
Anh không nhớ Trì Tiểu Trì từng có án tích.
Nhưng anh biết hiện tại không phải lúc để truy cứu căn nguyên, vì thế hỏi cậu: “Muốn xem phim không?”
Trì Tiểu Trì tỉnh táo tinh thần: “Ừm, xem.”
Một người một hệ thống cùng xem phim điện ảnh, trong lúc đó báo đen có tỉnh một chút, ôm Trì Tiểu Trì hít hai cái rồi nằm bên cạnh cậu ngủ thiếp đi.
Sau khi bộ phim điện ảnh dài hai tiếng đồng hồ kết thúc, Trì Tiểu Trì nhẩm tính thời gian cũng đã đến, vì vậy liền ngồi dậy đi rửa mặt.
Khi cậu dùng khăn lông nóng đắp lên mặt thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói đã hạ thấp nhưng tràn đầy lo lắng của Tôn Ngạn “Cốc đội phó, anh làm gì vậy?” và tiếng gõ cửa kịch liệt cùng nhau vang lên.
Trì Tiểu Trì móc khăn lên giá treo rồi mới đi đến bên cửa, mở chốt cửa.
Cốc Tâm Chí gần như ập người vào, ánh mắt tập trung nhìn Trì Tiểu Trì như lang sói hiện ra màu xanh lục khủng bố, khiến người ta cảm thấy tê rần.
Thái độ của Trì Tiểu Trì vẫn hòa hoãn, nói với Tôn Ngạn: “Chờ bên ngoài một chút.”
Tuy không hiểu rõ nhưng thiên tính phục tùng mệnh lệnh của quân nhân vẫn khiến Tôn Ngạn phải khép cửa lại, ở bên ngoài canh giữ, dù sao trạng thái tâm lý của Cốc Tâm Chí dưới cái nhìn của cậu rất đáng ngại.
Sau khi những người không có liên quan rời đi, Cốc Tâm Chí nhéo lấy tay mình, trong giọng nói là sự run rẩy và nỗi vui sướng như điên đang bị cực lực áp chế: “Thu Vân, thật sự là cậu sao?”
Trong nháy mắt Trì Tiểu Trì nhập vai Đinh Thu Vân.
Hoặc nên nói là vai Đinh Thu Vân sau khi “Trọng sinh”, nhớ tới hết thảy mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Cậu ngồi xuống bên giường, một tay nhẹ nhàng vỗ về đuôi của Ông Chủ nằm trên giường, hờ hững đối mặt với vấn đề thần kinh của Cốc Tâm Chí: “Cậu nói thử xem?”
Hai năm qua, trước và sau ngực của Cốc Tâm Chí luôn quấn bông băng. Bởi vì bế tắc lâu dài nên phía trên mang theo mùi máu tanh, khiến cho cậu luôn cảm thấy cuống họng ngột ngạt.
Trì Tiểu Trì nói câu này không khác nào châm lửa lên bông băng khiến toàn bộ lồng ngực bốc cháy, thiêu đốt làm cho Cốc Tâm Chí vừa sảng khoái vừa tuyệt vọng.
Vừa nãy chỉ ba phút ngắn ngủi mà cậu đã vượt qua mấy tháng trong mộng, cuối cùng vẫn kết thúc bằng cái chết của Đinh Thu Vân.
Chờ khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình không phải tỉnh lại trong kho hàng siêu thị quen thuộc như mọi khi, cậu sửng sốt khoảng chừng một phút, gian nan nhớ lại “mấy tháng trước” của mình, bị một chiếc xe tải chở đến thị trấn nhỏ.
…Trong xe tải có Đinh Thu Vân.
Trong cơn mừng rỡ như điên, Cốc Tâm Chí xông ra ngoài, kéo Tôn Bân đang ngủ trên ghế sô pha, ép hỏi Đinh Thu Vân đang ở nơi nào.
Tôn Bân đang ngủ say, bị người kéo ra từ trong chăn ấm áp khiến cho hoảng sợ, há mồm liền hô: “Anh hai! Anh hai!”
Tôn Bân la quá thê thảm làm cho Tôn Ngạn ban đầu còn tưởng là gà nhà mình nuôi gáy sáng, nhưng nghe thấy không đúng cho lắm, vừa đi ra kiểm tra thì mới thấy Tôn Bân bị dọa cho tái mặt, nhào vào lòng của Tôn Ngạn.
Không hiểu rõ Cốc Tâm Chí muốn làm gì, Tôn Ngạn mờ mịt lại bất an lái xe chở Cốc Tâm Chí đến khu ký túc xá của Trì Tiểu Trì.
Mà chờ đến khi chân chính ngồi trước mặt Trì Tiểu Trì thì ngọn lửa trong lòng Cốc Tâm Chí càng thiêu càng lạnh.
Trì Tiểu Trì cũng không thèm nhìn Cốc Tâm Chí, chỉ mặc vào áo len, áo khoác, đeo bao tay da, nhìn bộ dáng có vẻ như dự định ra ngoài.
“Thu Vân…” Nhiều lần nhắc nhở chính mình đây không phải giấc mơ, là sự thật đang diễn ra, Cốc Tâm Chí không còn dám nôn nóng như trong mộng, một câu nói phải châm chước trong lòng cả trăm lần mới dám cất tiếng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Nói chuyện?”
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía Cốc Tâm Chí, trong lời nói mang theo một chút trào phúng: “Trò chuyện việc lần này cậu tới, tính toán khi nào sẽ ra tay ư?”
Nếu như chưa từng trải qua hai năm ác mộng dằn vặt thì Cốc Tâm Chí nhất định không hiểu được lời của Trì Tiểu Trì.
Hai năm qua, cậu tường nghĩ, chính mình liên tục nằm mơ cùng một giấc mộng rốt cục là vì sao.
Nếu như đây chỉ là ảo mộng thì vì sao lại kéo dài tận hai năm, mà tình tiết trong mộng chưa từng thay đổi?
Giải thích duy nhất là đây không phải mơ mà là một sự trừng phạt gần với huyền học.
Cốc Tâm Chí vẫn cho rằng giấc mộng này là một điềm báo thần bí nào đó biểu thị chuyện sẽ xảy ra sau này.
Nhưng khi gặp Đinh Thu Vân, nhìn thấy thái độ của cậu ấy thì Cốc Tâm Chí có một loại dự cảm cực không ổn:
…Nếu như, nếu như, cậu ấy mơ thấy tất cả những gì từng xảy ra thì sao?
Nếu như mình có thể mơ một giấc mộng liên tục trong hai năm thì tại sao Đinh Thu Vân không thể mang theo ký ức trong mộng trọng sinh một lần nữa?
Cốc Tâm Chí ngăn chặn nhịp tim cuồng loạn, tìm băng ghế cách gần cửa nhất, vừa là tư thế trông có vẻ rất yếu đuối nhưng cũng có thể bảo đảm lúc Đinh Thu Vân phẫn nộ rời đi thì mình có thể đúng lúc kéo lại cậu ấy: “Cậu vẫn…còn nhớ?”
Trì Tiểu Trì cầm ly giữ ấm ở đầu giường, từ từ uống một ngụm nước nóng: “Chẳng lẽ cậu hy vọng tôi sẽ quên sao?”
“Tôi trọng sinh, vẫn luôn muốn tìm đồng bạn giống như mình, nhớ tới những chuyện từng xảy ra trước đây.” Khi Cốc Tâm Chí á khẩu không trả lời được, Trì Tiểu Trì đặt ly xuống, “Chỉ là tôi không ngờ đồng bạn này lại là cậu mà thôi.”
Cốc Tâm Chí chỉ cảm thấy khó thở: “Vậy tại sao cậu còn đến siêu thị? Cậu biết rõ tôi ở…”
“Thị trấn nhỏ này của chúng tôi mỗi ngày đều sẽ có nhân loại cũ đi ngang qua hoặc dừng chân lại.” Trì Tiểu Trì xoay nửa khuôn mặt sang, bên trong ánh mắt là sự lạnh lẽo như cười lại như không, “Tơi không đi tìm cậu thì e rằng cậu sẽ tự mình tìm tới cửa.”
Trái tim lạnh lẽo cứng rắn của Cốc Tâm Chí bị một câu lăng trì đến đau đớn.
Trước đây Đinh Thu Vân sẽ không đối với mình như vậy…
Cậu cắn răng nói: “Lần này tôi và đám nhân loại mới đó không có quan hệ gì cả.”
Trì Tiểu Trì dường như nghe được chuyện cười hay nhất trên đời: “Ha ha, lần này?”
Tâm tình của Cốc Tâm Chí càng ngày càng tệ: “Cậu không muốn nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Mặc dù việc này Đinh Thu Vân đã từng trải qua, nhưng kiếp này mình không biết gì cả, mình không thể chấp nhận việc Đinh Thu Vân quá mức nghiêm khắc với mình vì chuyện chưa từng xảy ra.
Những người kia rõ ràng đều trọng sinh, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao?
Trì Tiểu Trì nhìn Cốc Tâm Chí, đột nhiên nở nụ cười.
“Tôi chỉ là thuận miệng nói, không nghờ lại khiến cậu tổn thương nghiêm trọng đến như vậy, xin lỗi.” Trì Tiểu Trì nói, “Sau này tôi sẽ làm việc đúng mực.”
Câu nói này lặp đi lặp lại gần 400 lần trong giấc mơ của Cốc Tâm Chí.
Trước đó những lời này đều là Cốc Tâm Chí nói, lần này đổi thành Đinh Thu Vân.
Cốc Tâm Chí như bị sét đánh, đầu đau như búa bổ, cúi người run rẩy, một chữ cũng không nói ra được.
Bất kỳ một câu nói nào từng xuất hiện trong mơ đều trở thành ma chướng đối với cậu, cậu căn bản không thể nghe được.
Cậu sợ một giây sau đó Đinh Thu Vân sẽ từ chỗ cao ngã xuống, tan xương nát thịt, lấy cái chết để tuyên bố một đao cắt đứt quan hệ với mình.
“Cậu đừng nói những lời này…” Cốc Tâm Chí cắn răng yếu ớt nói, “Xin cậu.”
Trì Tiểu Trì đặt ly nước xuống, đi tới trước mặt Cốc Tâm Chí, đưa tay xiết chặt sau gáy cậu ta, ép Cốc Tâm Chí phải ngẩng đầu nhìn mình.
Bao da bằng tay vang lên tiếng kin kít do ma sát vào nhau, Trì Tiểu Trì từ trên cao nhìn xuống, tinh tế nhìn vào mắt Cốc Tâm Chí, đôi môi nhạt màu hơi mở ra: “Đây cũng không phải là thái độ van cầu người khác.”
Sau khi Cốc Tâm Chí choáng váng, trái tim không dễ dàng lắm mới bình ổn nhịp đập thì lại một lần nữa trở nên cuồng loạn.
Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Đinh Thu Vân, hoàn toàn khác xa với người trong mộng nhưng lại có một loại sức hút vô cùng đặc biệt lại khó tả.
Cốc Tâm Chí cật lực ngăn chặn tâm tình của mình, hỏi: “Cậu muốn tôi van xin cậu thế nào…Bồi thường cậu thế nào? Cậu muốn gì thì tôi đều có thể cho cậu.”
Trì Tiểu Trì cười nói: “Không được. Lấy đồ của cậu, tôi sợ bị cắn ngược.”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì dạt tay ra, bụm chặt lồng ngực của mình, hơi khó thở mà cau mày, tỏ vẻ trách cứ khi liếc mắt nhìn Cốc Tâm Chí, dường như là vì Cốc Tâm Chí làm hại cậu không được thoải mái.
Cốc Tâm Chí nỗ lực bắt lấy tay Trì Tiểu Trì nhưng dường như cậu đã sớm đoán trước, cổ tay nhẹ nhàng tụt xuống một chút, rút khỏi bao tay.
Dưới bao tay màu đen là đầu ngón tay bị cóng đến trắng bệch, màu sắc đối lập rõ ràng.
Trì Tiểu Trì thuận thế nhét tay vào trong túi áo, trong túi áo có lồi ra hình dạng một khẩu súng cầm tay, trông có vẻ là khẩu Browning.
Trì Tiểu Trì cúi đầu cầm lấy khẩu súng trong túi, trực tiếp làm rõ mục đích của mình: “Tôi tìm cậu là vì tôi không thể an tâm để cậu ở nơi mà tôi không nhìn thấy.”
Trì Tiểu Trì lấy ra khẩu súng: “Khẩu này có tầm bắn 50m. Cậu có thể chọn, hoặc là bây giờ bị tôi bắn chết hoặc là sau này bất cứ lúc nào cũng phải ở trong phạm vi tầm bắn của tôi.”
Cốc Tâm Chí sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt chợt lóe lên kinh ngạc và vui sướng.
…Cậu ấy chịu để cho mình ở lại?!
Chú ý tới sắc mặt biến hóa của Cốc Tâm Chí, Trì Tiểu Trì liền đoán được cậu ấy chọn điều gì, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.
Còn chưa chờ Cốc Tâm Chí căng chân đuổi theo, bên ngoài đã truyền đến lời giải thích của Trì Tiểu Trì với Tôn Ngạn.
Giọng nói của Đinh Thu Vân vẫn ôn hòa ấm áp y như trong trí nhớ của Cốc Tâm Chí, không hề có vẻ lạnh nhạt nghiêm túc như lúc nói chuyện với mình: “Không có gì, không cần lo lắng. Lúc trước khi rời khỏi đơn vị, anh và Cốc đội phó có chút hiểu lầm…Ừm, thương thế của anh không sao, Ông Chủ, đi xuống lầu chờ trên xe đi, được rồi, đừng cọ nữa…”
Cốc Tâm Chí hơi biến sắc, ác ý không nhịn được mà bốc lên từ trong lòng.
Nhưng Cốc Tâm Chí vừa đi ra cửa đối mặt với Tôn Ngạn, còn chưa chờ cậu tỏ ra điều gì thì Trì Tiểu Trì đã đi được sáu bảy bước liền quay đầu lại, hơi cau mày, ánh mắt hơi thay đổi, bàn tay đút trong túi áo nắm chặt khẩu súng, hàng lông mày đang nhíu lại có cùng độ cong với khẩu súng.
…Mau đi theo. Trong tầm bắn.
Cốc Tâm Chí bị ánh mắt lạnh nhạt của cậu khiến trái tim tê rần, vừa hưng phấn vừa chua xót, ngăn chặn ý nghĩ ác liệt của mình, bỏ lại Tôn Ngạn, cất bước đuổi theo bóng lưng Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cũng không chờ Cốc Tâm Chí, tiếp tục nhấc chân đi xuống lầu.
….
P/S: sorry mọi người, dạo này bận việc quá nên edit cũng bị chậm >.<.
Tác giả :
Kỵ Kình Nam Khứ