Đừng Hỏi
Chương 2
Phượng Tường Cung.
Sớm tinh mơ, tiểu thái giám của kính sự phòng [1] ló đầu ra nhìn, trông thấy Ðức Ngôn đi ra liền kéo lại lí nhí van nài: “Bà cô ơi, xin hãy chỉ dạy cho nô tài, sen này… nên đưa mấy hạt?”
Hoàng thượng đêm nay lâm hạnh bao nhiêu lần thì đưa bấy nhiêu hạt, đương nhiên không có ai dám hỏi hoàng thượng cả, dựa theo tiền lệ, các phi tử khác gửi một hạt, còn hoàng hậu thì hai hạt thành đôi thành cặp, nhưng hiện giờ Ðức Ngôn ôm trong lòng tấm chăn vừa được thay xuống từ trên giường của hoàng hậu nương nương, bề mặt vô cùng sạch sẽ… Ðức Ngôn chán nản lắc đầu, tiểu thái giám cả kinh, không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu lui đi.
Ðức Ngôn giao tấm chăn cho tiểu cung nữ, mới sáng ra thần sắc đã ủ dột, khi nhìn về phía hoàng hậu nương nương, mấy lần muốn nói lại thôi.
Số lần hoàng thượng đến Phượng Tường Cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến rồi cũng chưa từng lâm hạnh hoàng hậu nương nương, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e có một ngày…
Trạm Lam dùng bữa sáng xong, cả buổi đều ở trong thư phòng vẽ tranh, Ðức Ngôn hầu hạ bên cạnh, chỉ thấy thứ mà hoàng hậu nương nương vẽ không phải là cỏ cây hoa lá chim chóc, mà lại là những vòng mực đen, không nhìn ra là thứ gì.
“Nương nương, bức họa này là… non nước sao?” Ðức Ngôn ngắm nhìn hồi lâu, nghi hoặc hỏi.
Trạm Lam hé miệng khẽ cười: “Là ngôi sao.”
Ðức Ngôn càng hiếu kỳ: “Nô tì nhìn thế nào cũng không thấy giống ngôi sao?”
“Bị mây che mất rồi.” Trạm Lam ngẩng đầu, chớp mắt với cô.
Ðức Ngôn đơ người một lúc, rồi che miệng phì cười.
Hoàng hậu nương nương tính cách dịu dàng độ lượng, về nhan sắc cả hậu cung không một ai có thể sánh bằng, lại càng không thiếu dáng vẻ đáng yêu thú vị như lúc này, thật sự không tài nào hiểu nổi vì sao hoàng thượng lại đối xử với Người như vậy. Ðức Ngôn khẽ cất giọng lưỡng lự: “Là nô tỳ ngu dốt… nếu như có hoàng thượng ở đây, Người nhất định có thể hiểu được tâm tư tinh tế của nương nương.”
Cô đang ám chỉ Trạm Lam, cần nắm chắc cơ hội gần gũi hơn với hoàng thượng.
Trạm Lam dường như nghe không hiểu, nhếch miệng mỉm cười, vẫn yên tĩnh vẽ những ngôi sao của nàng.
Trong cung này tai mắt bốn phía, sát khí khắp nơi, Ðức Ngôn không dám nhiều lời. Cả hoàng cung đều biết hoàng hậu nương nương không được lòng hoàng thượng, thậm chí vẫn ngầm có lời đồn đại nói rằng sau ngày đại hôn hoàng hậu nương nương vẫn chưa thể giao ra khăn hỉ… Thái hậu cũng cực kỳ không thích hoàng hậu nương nương, trong cung đều rỉ tai nhau nếu không phải là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương quyền thế ngất trời, thì e rằng đã sớm bị bỏ rồi.
Ðức Ngôn trái lại không hề nghĩ như vậy, mấy năm cô sống trong cung đã học được tốt nhất là phải biết đo mặt ướm lời, hoàng thượng tuy ít khi tới, nhưng mỗi lần đến thăm hoàng hậu nương nương, ánh mắt ấy thực sự rất khác… Ðức Ngôn không biết diễn tả sự khác biệt đó như thế nào, ngoài cung có người đang đợi cô, khi người ấy nhìn cô, nét mặt cũng giống y như vậy.
Nhớ đến người bên ngoài cung, Ðức Ngôn càng không thể nhiều lời, vẫn còn hai năm nữa cô mới được thả ra ngoài, không thể phạm phải chút sai lầm nào.
“Tần phi nương nương!” Ðúng lúc này một người hầu vừa hô vừa đuổi theo một vị phu nhân vận cung trang bước vào điện, cắt đứt mạch trầm tư của Ðức Ngôn, Trạm Lam cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vị Tần phi ở Diên Khánh Cung được hoàng thượng sủng ái, đã bước nhanh tới trước bàn sách cách chưa đầy một trượng, hơi cúi người coi như vấn an, rồi đứng thẳng dậy vội vàng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe nói Người muốn hoàng thượng nghỉ ở chỗ Người một tháng mười lăm ngày?!”
Trạm Lam vô cùng kinh ngạc đặt bút xuống, Ðức Ngôn lo nàng đích thân răn dạy sẽ mất đi tôn nghiêm, vì vậy xông lên trước cất giọng dõng dạc: “Tần phi nương nương xin cẩn thận lời nói!” Cô đanh mặt lại, “Quy củ trong cung kỵ nhất là lời đồn đại, hoàng hậu nương nương thứ nhất chưa từng ban chỉ, thứ hai chưa từng có khẩu dụ, Tần phi nương nương nghe từ đâu mà nói xằng nói càn, còn dám đến đây chất vấn hoàng hậu nương nương?!”
Tần phi lại khóc lóc om sòm, vành mắt đỏ hồng cáo tội rồi lui xuống. Trạm Lam thở dài, im lặng chẳng nói năng gì.
Ðến tối vẫn chưa dọn cơm nước, hoàng thượng đã tới, hiếm khi nào hoàng thượng ngự giá đến Phượng Tường Cung hai ngày liên tiếp, Ðức Ngôn vội sai người hầu đi dặn dò thêm đồ ăn, vừa xoay người trở về, nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói thâm trầm tức giận của hoàng thượng: “Lấy sự từ bi của thái hậu để ép trẫm đến chỗ của ngươi, trẫm còn chưa trách tội, ngươi được một tấc lại vẫn muốn tiến thêm một bước! Trước mặt thái hậu và trẫm thì tỏ ra ngoan ngoãn yếu đuối, vừa xoay người đã giễu võ dương oai với ái phi của trẫm sao?!”
Ðức Ngôn sợ tới nỗi quỳ rạp xuống đất thở từng cơn, lòng thầm rõ là do Tần phi không biết lễ nghi, sao ngay cả hoàng thượng cũng không phân biệt được phải trái?
Chỉ nghe giọng nói của Trạm Lam vẫn trong trẻo như cũ: “Nô tỳ không dám.”
Hoàng thượng cười gằn một tiếng, “Loại phụ nữ chỉ biết đố kỵ.”
***
[1] Kính sự phòng: thuộc phủ nội vụ, chuyên quản chuyện phòng the.
Sớm tinh mơ, tiểu thái giám của kính sự phòng [1] ló đầu ra nhìn, trông thấy Ðức Ngôn đi ra liền kéo lại lí nhí van nài: “Bà cô ơi, xin hãy chỉ dạy cho nô tài, sen này… nên đưa mấy hạt?”
Hoàng thượng đêm nay lâm hạnh bao nhiêu lần thì đưa bấy nhiêu hạt, đương nhiên không có ai dám hỏi hoàng thượng cả, dựa theo tiền lệ, các phi tử khác gửi một hạt, còn hoàng hậu thì hai hạt thành đôi thành cặp, nhưng hiện giờ Ðức Ngôn ôm trong lòng tấm chăn vừa được thay xuống từ trên giường của hoàng hậu nương nương, bề mặt vô cùng sạch sẽ… Ðức Ngôn chán nản lắc đầu, tiểu thái giám cả kinh, không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu lui đi.
Ðức Ngôn giao tấm chăn cho tiểu cung nữ, mới sáng ra thần sắc đã ủ dột, khi nhìn về phía hoàng hậu nương nương, mấy lần muốn nói lại thôi.
Số lần hoàng thượng đến Phượng Tường Cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến rồi cũng chưa từng lâm hạnh hoàng hậu nương nương, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e có một ngày…
Trạm Lam dùng bữa sáng xong, cả buổi đều ở trong thư phòng vẽ tranh, Ðức Ngôn hầu hạ bên cạnh, chỉ thấy thứ mà hoàng hậu nương nương vẽ không phải là cỏ cây hoa lá chim chóc, mà lại là những vòng mực đen, không nhìn ra là thứ gì.
“Nương nương, bức họa này là… non nước sao?” Ðức Ngôn ngắm nhìn hồi lâu, nghi hoặc hỏi.
Trạm Lam hé miệng khẽ cười: “Là ngôi sao.”
Ðức Ngôn càng hiếu kỳ: “Nô tì nhìn thế nào cũng không thấy giống ngôi sao?”
“Bị mây che mất rồi.” Trạm Lam ngẩng đầu, chớp mắt với cô.
Ðức Ngôn đơ người một lúc, rồi che miệng phì cười.
Hoàng hậu nương nương tính cách dịu dàng độ lượng, về nhan sắc cả hậu cung không một ai có thể sánh bằng, lại càng không thiếu dáng vẻ đáng yêu thú vị như lúc này, thật sự không tài nào hiểu nổi vì sao hoàng thượng lại đối xử với Người như vậy. Ðức Ngôn khẽ cất giọng lưỡng lự: “Là nô tỳ ngu dốt… nếu như có hoàng thượng ở đây, Người nhất định có thể hiểu được tâm tư tinh tế của nương nương.”
Cô đang ám chỉ Trạm Lam, cần nắm chắc cơ hội gần gũi hơn với hoàng thượng.
Trạm Lam dường như nghe không hiểu, nhếch miệng mỉm cười, vẫn yên tĩnh vẽ những ngôi sao của nàng.
Trong cung này tai mắt bốn phía, sát khí khắp nơi, Ðức Ngôn không dám nhiều lời. Cả hoàng cung đều biết hoàng hậu nương nương không được lòng hoàng thượng, thậm chí vẫn ngầm có lời đồn đại nói rằng sau ngày đại hôn hoàng hậu nương nương vẫn chưa thể giao ra khăn hỉ… Thái hậu cũng cực kỳ không thích hoàng hậu nương nương, trong cung đều rỉ tai nhau nếu không phải là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương quyền thế ngất trời, thì e rằng đã sớm bị bỏ rồi.
Ðức Ngôn trái lại không hề nghĩ như vậy, mấy năm cô sống trong cung đã học được tốt nhất là phải biết đo mặt ướm lời, hoàng thượng tuy ít khi tới, nhưng mỗi lần đến thăm hoàng hậu nương nương, ánh mắt ấy thực sự rất khác… Ðức Ngôn không biết diễn tả sự khác biệt đó như thế nào, ngoài cung có người đang đợi cô, khi người ấy nhìn cô, nét mặt cũng giống y như vậy.
Nhớ đến người bên ngoài cung, Ðức Ngôn càng không thể nhiều lời, vẫn còn hai năm nữa cô mới được thả ra ngoài, không thể phạm phải chút sai lầm nào.
“Tần phi nương nương!” Ðúng lúc này một người hầu vừa hô vừa đuổi theo một vị phu nhân vận cung trang bước vào điện, cắt đứt mạch trầm tư của Ðức Ngôn, Trạm Lam cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vị Tần phi ở Diên Khánh Cung được hoàng thượng sủng ái, đã bước nhanh tới trước bàn sách cách chưa đầy một trượng, hơi cúi người coi như vấn an, rồi đứng thẳng dậy vội vàng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe nói Người muốn hoàng thượng nghỉ ở chỗ Người một tháng mười lăm ngày?!”
Trạm Lam vô cùng kinh ngạc đặt bút xuống, Ðức Ngôn lo nàng đích thân răn dạy sẽ mất đi tôn nghiêm, vì vậy xông lên trước cất giọng dõng dạc: “Tần phi nương nương xin cẩn thận lời nói!” Cô đanh mặt lại, “Quy củ trong cung kỵ nhất là lời đồn đại, hoàng hậu nương nương thứ nhất chưa từng ban chỉ, thứ hai chưa từng có khẩu dụ, Tần phi nương nương nghe từ đâu mà nói xằng nói càn, còn dám đến đây chất vấn hoàng hậu nương nương?!”
Tần phi lại khóc lóc om sòm, vành mắt đỏ hồng cáo tội rồi lui xuống. Trạm Lam thở dài, im lặng chẳng nói năng gì.
Ðến tối vẫn chưa dọn cơm nước, hoàng thượng đã tới, hiếm khi nào hoàng thượng ngự giá đến Phượng Tường Cung hai ngày liên tiếp, Ðức Ngôn vội sai người hầu đi dặn dò thêm đồ ăn, vừa xoay người trở về, nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói thâm trầm tức giận của hoàng thượng: “Lấy sự từ bi của thái hậu để ép trẫm đến chỗ của ngươi, trẫm còn chưa trách tội, ngươi được một tấc lại vẫn muốn tiến thêm một bước! Trước mặt thái hậu và trẫm thì tỏ ra ngoan ngoãn yếu đuối, vừa xoay người đã giễu võ dương oai với ái phi của trẫm sao?!”
Ðức Ngôn sợ tới nỗi quỳ rạp xuống đất thở từng cơn, lòng thầm rõ là do Tần phi không biết lễ nghi, sao ngay cả hoàng thượng cũng không phân biệt được phải trái?
Chỉ nghe giọng nói của Trạm Lam vẫn trong trẻo như cũ: “Nô tỳ không dám.”
Hoàng thượng cười gằn một tiếng, “Loại phụ nữ chỉ biết đố kỵ.”
***
[1] Kính sự phòng: thuộc phủ nội vụ, chuyên quản chuyện phòng the.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh