Đừng Đùa Với Gái Hư
Chương 33
Đợt 8/3 mình quấn quýt ở nhà với mẹ cả buổi tối, Mít cũng về quê ăn cơm với gia đình nên chỉ online nói chuyện. Sau đấy là cuối tuần, mấy thanh niên phòng mình rủ nhau đi Cô Tô du lịch 2 ngày 1 đêm.
Mà cái đảo Cô Tô bác nào đi rồi thì biết, đã làm gì được đầu tư dịch vụ mấy đâu. Mình rủ Mít đi, vừa là đi chơi, vừa là để dẹp loạn thị phi nhưng Mít lại bảo không thích đi. Tính Mít nhà mình mà có rủ đi chơi đâu thì chỉ khoái kiểu du lịch nghỉ dưỡng, tức là phải có resort, khách sạn, ăn uống đi lại dễ dàng thì mới chịu, còn không thì cứ nằm nhà ngủ với nghe nhạc cũng là xả xì trét rồi.
Thế là gái lại có dịp củ hành mình.
Bình thường mình cả Mít mỗi ngày nhắn với nhau độ dăm bảy cái tin, rải rác đều từ sáng đến tối. Mình vẫn hay có thói quen không để tin nhắn hiện trên màn hình, lại còn cài pass hộp tin rất cẩn thận để tránh người ngoài đọc được những tin nhắn “nhạy cảm”. Thế mà hôm đi chơi mình đã gỡ pass hộp thư, cài hiện hộp thoại tin nhắn trên màn hình xem trước rồi cứ hở tí là quẳng điện thoại ở những chỗ anh em dễ thấy với hy vọng Mít sẽ nhắn tin hay gọi đến và có ai đó sẽ lên tiếng “Long ơi, “vợ sắp cưới” gọi/mes cho mày này” … nhưng cả ngày Mít chả thèm đoái hoài gì đến mình
Đến mức mình nhắn tin trước rồi mà cũng chỉ nhận được cái reply lạnh lùng “a cứ đi chơi vui vẻ đi, ôm khư khư cái điện thoại thế này bạn bè lại cười cho”. Tâm lý kiểu này hơi lạnh nhạt. Mà ngẫm thấy các cụ nói cũng chuẩn thật, lạt mềm buộc chặt, chả trật đi đâu được.
Mấy anh em ngủ 1 phòng, mấy chị em ngủ 1 phòng. Buổi tối ăn uống nhậu nhẹt chán chê ngoài bãi biển rồi thì mấy thằng con trai về phòng mở xới. Chạm đúng nọc của mình luôn, gì chứ lúc ngồi đan quạt là khi mình thấy tập trung nhất, tự tin nhất (hơn cả lúc ngồi bên quầy bar cạnh 1 cô gái xinh đẹp, hay những lúc nghe tiếng kẽo kẹt của 4 cái chân giường).
Gái vẫn líu ríu quanh quẩn bên cạnh mình từ lúc lên xe đi, chuyển xe mấy lượt cho đến lúc ngồi sát phạt. Mình thì vẫn đối xử với gái như trước, thoải mái, vô tư thôi. Mình với gái không hợp tuổi, không hợp cả mệnh luôn (88 với 91 tứ hành xung), gái ngồi cạnh cứ như ám quẻ mình, lên bài toàn cộc lệch Thua gần nửa tháng lương thì mình đứng dậy đi rửa tay, gái lại rủ hay là ra ngoài hóng gió?! Ừ thì hóng gió.
Gái mặc quần short không đến mức short lắm, đi chân đất, mình cũng thế. Biển đêm đen thăm thẳm, cái không khí có mùi mặn mặn và hơi lạnh nữa khiến tâm trạng người ta cũng trở nên man mác buồn …
-Hình như anh không vui ?
-Có thấy ai thua bạc mà vui không ?
Thực ra mình cũng không để ý chuyện đấy lắm, cờ quạt thắng thua là chuyện bình thường, lúc được lúc mất không có chi mà phải lăn tăn sất.
-Đêm hơi lạnh anh nhỉ ?
-Ừ.
Minh lơ đãng trả lời, không để ý nghĩa ẩn trong câu nói đấy lắm. Gái dừng lại, còn mình thì ngơ đến độ cứ thế là mà đi thêm 1 đoạn dài mới nhận ra.
-Anh cứ như người mất hồn ý ?!
Chả muốn đi nữa, ngồi xuống ngắm sao nói chuyện cho đỡ mỏi chân.
-Em biết tại sao trông anh lại ủ rũ thế rồi ?
-Tại làm sao ?
-Chắc anh thích Đồ Sơn, Hạ Long hay Nha Trang hơn … ở đây vắng tèo, tìm đỏ con mắt không thấy gái lạ mặc bikini cho anh mãn nhãn!
-Ờ, thế nên mới phải ngồi bài bạc với nhau giết thời gian!
Đại khái là ngồi nói linh tinh mấy cái chuyện vớ vẩn trên trời dưới biển. Lúc ý khuya rồi, chắc qua 12h gì đấy. Rồi gái bất ngờ hỏi :
-Anh có thấy cô đơn không ?
-Không.
-Em thấy ngưỡng mộ anh thật đấy!
-Ngưỡng mộ anh á?! Anh dựa hơi bố mẹ cô dì chú bác chứ cái thằng anh vứt ngoài đường thì có mà đói mốc mồm …
-Anh có bạn bè, có gia đình … Có người để tin tưởng, dựa dẫm…
Mình đoán là gái có chuyện muốn tâm sự, nên im lặng chờ gái nói tiếp :
-Em lúc nào cũng thấy trên đời này có mình em trơ trọi…
Gái ngồi bó gối, mắt long lanh ngấn ngấn nước. Mình biết là gái có mối tình đầu không suôn sẻ, bị thằng ex phản bội để chạy theo con khác. Một thời gian dài sau mới lại yêu người khác nhưng rồi cũng chia tay.
Hơn nữa, bố mẹ gái li dị từ lâu rồi, mẹ gái sống ở nước ngoài với chồng khác, gái ở cả bố và vợ hai .. Nói gì thì nói, kể cả kinh tế khá giả những gia đình như thế thì con gái cảm thấy thiếu thốn tình cảm cũng là điều dễ hiểu. Nên gái ưng ai thì hết mình với người đấy, khao khát có hạnh phúc riêng đến mức trở nên nhu nhược trước người yêu. Khi yêu gái quá chân thành, quá nhiệt tình, quá nồng nàn nên dễ gây nhàm chán, mà những thằng gái thích thì tính tình chắc cũng ít nhiều đào hoa lãng tử như mình … bảo sao chúng nó chả ham vui mà không muốn rằng buộc.
Chuyện gia đình gái như nào chú mình kể hết nhưng ở cơ quan thì không ai biết. Mà gái thì lúc nào cũng vui vẻ, lí lắc nên nào ai nghĩ gái lại có tuổi thơ không êm đềm như thế. Cái thói đời kể cũng buồn cười, khi người ta giữ trong lòng 1 tâm sự gì đấy nặng nề thì người ta lại càng cố yêu cuộc sống, trận trọng lấy từng phút từng giây hạnh phúc nhỏ nhoi. Không giống như nhiều người khác, bình yên quá đến khi gặp chút sóng gió thì đã vội vàng than thân trách phận đủ đường, suốt ngày kêu ca khổ sở …
Mình coi gái như mấy đứa em mình, thấy thương thương, tội tội. Xoa đầu gái, thở dài, chép miệng, bảo :
-Khổ thân em gái anh …
Gái dựa đầu vào vai mình, gió đêm mát lạnh thổi bay bay mái tóc thơm dịu. Ở góc độ nhìn nghiêng, gái có cặp lông mi dài và đen mướt. Không muốn đổ thừa cho hoàn cảnh, nhưng cũng phải thừa nhận là cái hôn nhẹ của mình lên trán gái lúc đó còn chứa đựng đôi chút tình cảm trên mức bạn bè…
Gái hình như cảm nhận được điều đó (gái khôn vãi cả ra chứ không ngơ ngơ ngờ nghệch đâu), được dịp lấn tới luôn:
- Anh chỉ giỏi nói miệng thôi, ra vẻ thương em lắm mà chả làm gì cho em vui cả!
-Thế em muốn anh làm gì? Đêm hôm đi dạo với em như này là chiều em quá còn gì nữa!
Gái cười một cách dịu dàng, không mặt nhu mì đến độ ma mị, nhưng mình lại thấy nó có chút gì đấy ranh ma, nguy hiểm.
Thấy nhói nhói ở cổ … mình đẩy gái ra nhưng gái lại cứ ôm ghì lấy cổ mình mà đánh dấu bằng miệng. Mịa, cái kiểu mút thật lực để tạo vết bầm trên da đấy phải mấy ngày, có khi đến cả tuần mới chịu tan.
Mình thở dài thườn thượt, như này thì vác mặt về gặp Mít ra làm sao cơ chứ!!! Còn gái thì bật cười khanh khách, gái vốn là thế, lúc vui lúc buồn, tính cách thất thường đúng kiểu ... con gái!
Gái này khôn quá, làm thế nếu mình chưa có người yêu thì không sao, mà lỡ có rồi thì vớ vẩn tạch để gái nhảy vào cũng nên
Mà cái đảo Cô Tô bác nào đi rồi thì biết, đã làm gì được đầu tư dịch vụ mấy đâu. Mình rủ Mít đi, vừa là đi chơi, vừa là để dẹp loạn thị phi nhưng Mít lại bảo không thích đi. Tính Mít nhà mình mà có rủ đi chơi đâu thì chỉ khoái kiểu du lịch nghỉ dưỡng, tức là phải có resort, khách sạn, ăn uống đi lại dễ dàng thì mới chịu, còn không thì cứ nằm nhà ngủ với nghe nhạc cũng là xả xì trét rồi.
Thế là gái lại có dịp củ hành mình.
Bình thường mình cả Mít mỗi ngày nhắn với nhau độ dăm bảy cái tin, rải rác đều từ sáng đến tối. Mình vẫn hay có thói quen không để tin nhắn hiện trên màn hình, lại còn cài pass hộp tin rất cẩn thận để tránh người ngoài đọc được những tin nhắn “nhạy cảm”. Thế mà hôm đi chơi mình đã gỡ pass hộp thư, cài hiện hộp thoại tin nhắn trên màn hình xem trước rồi cứ hở tí là quẳng điện thoại ở những chỗ anh em dễ thấy với hy vọng Mít sẽ nhắn tin hay gọi đến và có ai đó sẽ lên tiếng “Long ơi, “vợ sắp cưới” gọi/mes cho mày này” … nhưng cả ngày Mít chả thèm đoái hoài gì đến mình
Đến mức mình nhắn tin trước rồi mà cũng chỉ nhận được cái reply lạnh lùng “a cứ đi chơi vui vẻ đi, ôm khư khư cái điện thoại thế này bạn bè lại cười cho”. Tâm lý kiểu này hơi lạnh nhạt. Mà ngẫm thấy các cụ nói cũng chuẩn thật, lạt mềm buộc chặt, chả trật đi đâu được.
Mấy anh em ngủ 1 phòng, mấy chị em ngủ 1 phòng. Buổi tối ăn uống nhậu nhẹt chán chê ngoài bãi biển rồi thì mấy thằng con trai về phòng mở xới. Chạm đúng nọc của mình luôn, gì chứ lúc ngồi đan quạt là khi mình thấy tập trung nhất, tự tin nhất (hơn cả lúc ngồi bên quầy bar cạnh 1 cô gái xinh đẹp, hay những lúc nghe tiếng kẽo kẹt của 4 cái chân giường).
Gái vẫn líu ríu quanh quẩn bên cạnh mình từ lúc lên xe đi, chuyển xe mấy lượt cho đến lúc ngồi sát phạt. Mình thì vẫn đối xử với gái như trước, thoải mái, vô tư thôi. Mình với gái không hợp tuổi, không hợp cả mệnh luôn (88 với 91 tứ hành xung), gái ngồi cạnh cứ như ám quẻ mình, lên bài toàn cộc lệch Thua gần nửa tháng lương thì mình đứng dậy đi rửa tay, gái lại rủ hay là ra ngoài hóng gió?! Ừ thì hóng gió.
Gái mặc quần short không đến mức short lắm, đi chân đất, mình cũng thế. Biển đêm đen thăm thẳm, cái không khí có mùi mặn mặn và hơi lạnh nữa khiến tâm trạng người ta cũng trở nên man mác buồn …
-Hình như anh không vui ?
-Có thấy ai thua bạc mà vui không ?
Thực ra mình cũng không để ý chuyện đấy lắm, cờ quạt thắng thua là chuyện bình thường, lúc được lúc mất không có chi mà phải lăn tăn sất.
-Đêm hơi lạnh anh nhỉ ?
-Ừ.
Minh lơ đãng trả lời, không để ý nghĩa ẩn trong câu nói đấy lắm. Gái dừng lại, còn mình thì ngơ đến độ cứ thế là mà đi thêm 1 đoạn dài mới nhận ra.
-Anh cứ như người mất hồn ý ?!
Chả muốn đi nữa, ngồi xuống ngắm sao nói chuyện cho đỡ mỏi chân.
-Em biết tại sao trông anh lại ủ rũ thế rồi ?
-Tại làm sao ?
-Chắc anh thích Đồ Sơn, Hạ Long hay Nha Trang hơn … ở đây vắng tèo, tìm đỏ con mắt không thấy gái lạ mặc bikini cho anh mãn nhãn!
-Ờ, thế nên mới phải ngồi bài bạc với nhau giết thời gian!
Đại khái là ngồi nói linh tinh mấy cái chuyện vớ vẩn trên trời dưới biển. Lúc ý khuya rồi, chắc qua 12h gì đấy. Rồi gái bất ngờ hỏi :
-Anh có thấy cô đơn không ?
-Không.
-Em thấy ngưỡng mộ anh thật đấy!
-Ngưỡng mộ anh á?! Anh dựa hơi bố mẹ cô dì chú bác chứ cái thằng anh vứt ngoài đường thì có mà đói mốc mồm …
-Anh có bạn bè, có gia đình … Có người để tin tưởng, dựa dẫm…
Mình đoán là gái có chuyện muốn tâm sự, nên im lặng chờ gái nói tiếp :
-Em lúc nào cũng thấy trên đời này có mình em trơ trọi…
Gái ngồi bó gối, mắt long lanh ngấn ngấn nước. Mình biết là gái có mối tình đầu không suôn sẻ, bị thằng ex phản bội để chạy theo con khác. Một thời gian dài sau mới lại yêu người khác nhưng rồi cũng chia tay.
Hơn nữa, bố mẹ gái li dị từ lâu rồi, mẹ gái sống ở nước ngoài với chồng khác, gái ở cả bố và vợ hai .. Nói gì thì nói, kể cả kinh tế khá giả những gia đình như thế thì con gái cảm thấy thiếu thốn tình cảm cũng là điều dễ hiểu. Nên gái ưng ai thì hết mình với người đấy, khao khát có hạnh phúc riêng đến mức trở nên nhu nhược trước người yêu. Khi yêu gái quá chân thành, quá nhiệt tình, quá nồng nàn nên dễ gây nhàm chán, mà những thằng gái thích thì tính tình chắc cũng ít nhiều đào hoa lãng tử như mình … bảo sao chúng nó chả ham vui mà không muốn rằng buộc.
Chuyện gia đình gái như nào chú mình kể hết nhưng ở cơ quan thì không ai biết. Mà gái thì lúc nào cũng vui vẻ, lí lắc nên nào ai nghĩ gái lại có tuổi thơ không êm đềm như thế. Cái thói đời kể cũng buồn cười, khi người ta giữ trong lòng 1 tâm sự gì đấy nặng nề thì người ta lại càng cố yêu cuộc sống, trận trọng lấy từng phút từng giây hạnh phúc nhỏ nhoi. Không giống như nhiều người khác, bình yên quá đến khi gặp chút sóng gió thì đã vội vàng than thân trách phận đủ đường, suốt ngày kêu ca khổ sở …
Mình coi gái như mấy đứa em mình, thấy thương thương, tội tội. Xoa đầu gái, thở dài, chép miệng, bảo :
-Khổ thân em gái anh …
Gái dựa đầu vào vai mình, gió đêm mát lạnh thổi bay bay mái tóc thơm dịu. Ở góc độ nhìn nghiêng, gái có cặp lông mi dài và đen mướt. Không muốn đổ thừa cho hoàn cảnh, nhưng cũng phải thừa nhận là cái hôn nhẹ của mình lên trán gái lúc đó còn chứa đựng đôi chút tình cảm trên mức bạn bè…
Gái hình như cảm nhận được điều đó (gái khôn vãi cả ra chứ không ngơ ngơ ngờ nghệch đâu), được dịp lấn tới luôn:
- Anh chỉ giỏi nói miệng thôi, ra vẻ thương em lắm mà chả làm gì cho em vui cả!
-Thế em muốn anh làm gì? Đêm hôm đi dạo với em như này là chiều em quá còn gì nữa!
Gái cười một cách dịu dàng, không mặt nhu mì đến độ ma mị, nhưng mình lại thấy nó có chút gì đấy ranh ma, nguy hiểm.
Thấy nhói nhói ở cổ … mình đẩy gái ra nhưng gái lại cứ ôm ghì lấy cổ mình mà đánh dấu bằng miệng. Mịa, cái kiểu mút thật lực để tạo vết bầm trên da đấy phải mấy ngày, có khi đến cả tuần mới chịu tan.
Mình thở dài thườn thượt, như này thì vác mặt về gặp Mít ra làm sao cơ chứ!!! Còn gái thì bật cười khanh khách, gái vốn là thế, lúc vui lúc buồn, tính cách thất thường đúng kiểu ... con gái!
Gái này khôn quá, làm thế nếu mình chưa có người yêu thì không sao, mà lỡ có rồi thì vớ vẩn tạch để gái nhảy vào cũng nên
Tác giả :
khoailepho