Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn
Chương 31: Yêu người, tôi vội vã quá
"Dặn lòng là mình phải tự giữ thật kĩ, rồiôi bên người qua hết từng giờ, từng ngày. Nếu tình cảm của mình chưa chín muồi, trọn vẹn thì sẽ chẳng bao giờ dám nói tiếng thương."
Có những lần tôi vội vã quá. Tại sao lại yêu một người nhanh đến như vậy? Tưởng rằng chỉ là cảm giác tạm thời thôi, tưởng rằng chỉ cảm nắng rồi chút xíu thôi. Vậy mà lại yêu thật.
Cũng chẳng biết vì sao yêu người nữa. Tình cờ gặp gỡ, Thế là ngày đợi chờ, đêm ngóng trông những tin nhắn từ người.
Yêu một người dễ dàng như vậy,không biết nói người ta có tin là thật không?
Bởi vậy, có dám nói người ta nghe đâu. Sợ người ta hoài nghi, tránh né. Nên dù thương người lắm, muốn đi chung đường với người mỗi buổi tối đi về lắm, vậy mà vẫn không thể nói cho người nghe.
Lòng lại tự hoài nghi với những bộn bề, lo lắng. Vì bên người, sợ lửa miệng nhắc đến những chuyện xưa người cũ, lại làm người thêm đau lòng.
Rồi sau này, sợ người ta hờ hững với mình. Một tin nhắn chắc chẳng còn trả lời được nguyên vẹn như trước nữa.
Thế nên, Dù thế nào cũng phải nói ra. Dặn lòng là mình phải tự giữ thật kỹ, rồi bên người qua hết từng giờ, từng ngày.
Rồi thời gian sẽ trau chuốt cho tình cảm của mình giá trị hơn, hoàn hảo hơn và trưởng thành hơn. Đến lúc đó mới dám bày tỏ với người rằng đã đem lòng thương người từ rất lâu rồi.
Nếu tình cảm của mình chưa chín muồi, trọn vẹn thì sẽ chẳng bao giờ dám nói tiếng thương. Bên người bình yên là vậy, có những giây phút người vội vã chia sẻ những chuyện vui buồn, có những tối được lắng nghe tâm sự, được ngắm nhìn người mình yêu thương mỗi ngày.
Vậy cần gì phải nói rõ tình cảm mình ra vậy cần gì phải nói rõ tình cảm mình ra? Bởi nói ra rồi, liệu người ta có chấp nhận nó? Có nâng niu nó thật lòng? Hay lại đành lòng bỏ đi và quay lưng với nó?
Biết bao nhiêu là suy nghĩ, nghĩ mãi không thôi. Vậy nói chi cho đau lòng.
Và biết đâu, có khi tôi chẳng cần nói ra. Lỡ một hôm người bảo người biết tình cảm của tôi rồi, biết từ lâu lắm rồi? Tôi sẽ không ngần ngại mà khẽ gật đầu là có.
Và, đặt tình cảm của người tôi thật sự thương vì quá vội nên chẳng nói ra vào đúng vị trí trái tim của người.
Dù sau này, chẳng biết nó có còn đủ ấm áp để sưởi ấm tim người mãi hay không nữa.
Có những lần tôi vội vã quá. Tại sao lại yêu một người nhanh đến như vậy? Tưởng rằng chỉ là cảm giác tạm thời thôi, tưởng rằng chỉ cảm nắng rồi chút xíu thôi. Vậy mà lại yêu thật.
Cũng chẳng biết vì sao yêu người nữa. Tình cờ gặp gỡ, Thế là ngày đợi chờ, đêm ngóng trông những tin nhắn từ người.
Yêu một người dễ dàng như vậy,không biết nói người ta có tin là thật không?
Bởi vậy, có dám nói người ta nghe đâu. Sợ người ta hoài nghi, tránh né. Nên dù thương người lắm, muốn đi chung đường với người mỗi buổi tối đi về lắm, vậy mà vẫn không thể nói cho người nghe.
Lòng lại tự hoài nghi với những bộn bề, lo lắng. Vì bên người, sợ lửa miệng nhắc đến những chuyện xưa người cũ, lại làm người thêm đau lòng.
Rồi sau này, sợ người ta hờ hững với mình. Một tin nhắn chắc chẳng còn trả lời được nguyên vẹn như trước nữa.
Thế nên, Dù thế nào cũng phải nói ra. Dặn lòng là mình phải tự giữ thật kỹ, rồi bên người qua hết từng giờ, từng ngày.
Rồi thời gian sẽ trau chuốt cho tình cảm của mình giá trị hơn, hoàn hảo hơn và trưởng thành hơn. Đến lúc đó mới dám bày tỏ với người rằng đã đem lòng thương người từ rất lâu rồi.
Nếu tình cảm của mình chưa chín muồi, trọn vẹn thì sẽ chẳng bao giờ dám nói tiếng thương. Bên người bình yên là vậy, có những giây phút người vội vã chia sẻ những chuyện vui buồn, có những tối được lắng nghe tâm sự, được ngắm nhìn người mình yêu thương mỗi ngày.
Vậy cần gì phải nói rõ tình cảm mình ra vậy cần gì phải nói rõ tình cảm mình ra? Bởi nói ra rồi, liệu người ta có chấp nhận nó? Có nâng niu nó thật lòng? Hay lại đành lòng bỏ đi và quay lưng với nó?
Biết bao nhiêu là suy nghĩ, nghĩ mãi không thôi. Vậy nói chi cho đau lòng.
Và biết đâu, có khi tôi chẳng cần nói ra. Lỡ một hôm người bảo người biết tình cảm của tôi rồi, biết từ lâu lắm rồi? Tôi sẽ không ngần ngại mà khẽ gật đầu là có.
Và, đặt tình cảm của người tôi thật sự thương vì quá vội nên chẳng nói ra vào đúng vị trí trái tim của người.
Dù sau này, chẳng biết nó có còn đủ ấm áp để sưởi ấm tim người mãi hay không nữa.
Tác giả :
Huỳnh Thắng