Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi
Chương 28
Một tuần sau, Hiên Viên Hàn cùng Triệu Tân thuận lợi xuất viện, trở về tổ ấm nho nhỏ của hai người.
Bởi vì thương thế đã bình phục hoàn toàn, Triệu Tân lại đang trong thời gian mang thai, nên mọi việc trong gia đình đều tự nhiên chuyển giao qua Hiên Viên Hàn. Sau khi lau chùi nhà cửa, là tới lúc Hiên Viên Hàn làm cơm, Triệu Tân cũng đã bắt đầu sinh hoạt phu thê.
“Lão tử hối hận rồi, con mẹ nó, cái gì mà qua vài bữa sẽ hết? Thứ gì cũng không ăn được, ta còn ăn làm gì a.” Hiên Viên Hàn một bên đưa muỗng đến miệng uy, bên cạnh Triệu Tân đang tức giận lớn tiếng chửi.
“Xin lỗi, Tân Tân. Ngươi đợi một chút nha, ta sẽ nấu cháo cho ngươi ăn. Mama nói ‘ phụ nữ có thai ’ trong thời gian nôn nghén nên ăn món nhẹ thôi, là ta đã quên mất a.” Hiên Viên Hàng nói với âm thanh nhỏ nhẹ, mềm mỏng, bởi hắn rất sợ Triệu Tân thực sự sẽ đến bệnh viện phá hài tử.
“Ngươi – con mẹ nó còn dám nói là ‘ phụ nữ có thai ’ hả? Lão tử mà tự nguyện làm ‘ phụ nữ có thai ’ a? Có gì tốt chứ, ta từ nãy tới giờ có ăn được cái gì đâu, vừa ăn vào là ói ra, mặc kệ ngươi, ta không biết, giờ ngươi phải đi mua thức ăn cho ta, nếu như 20 phút sau ngươi vẫn chưa mang về, lão tử sẽ không ăn đâu.”Triệu Tân sai Hiên Viên Hàn đi mua thức ăn mà không thèm để ý rằng Hiên Viên Hàn vừa mới xuất viện.
“Hảo, hảo, vậy ngươi muốn ăn cái gì na?” Hiên Viên Hàng tất cung tất kính hỏi, rất sợ chọc giận ‘ đại thiếu gia ’
“Ta muốn ăn hồng muộn thịt với cháo trứng muối của Thái Cư đích, còn có thêm vào cân táo nữa.” Mấy hôm trước lúc y nằm bệnh viện đã mắc bệnh nghiện ăn táo, bây giờ chỉ cần nhớ tới lúc đó Triệu Tân thèm đến chảy nước miếng.
“Ân, vậy ngươi nằm lên giường nghỉ một chút đi, một lát sau dậy ăn là được rồi.” Muốn Triệu Tân nằm lên giường, Hiên Viên Hàn phải dùng ngữ khí hống tiểu hài tử mà nói với Triệu Tân.
“Hảo, ngươi đi đi.” Nằm ở trên giường lầm bầm nói, Triệu Tân cứ như vậy vù vù ngủ.
Hôn lên trán Triệu Tân một cái, Hiên Viên Hàn nhanh chóng thay đồ, cầm lấy chìa khóa, tận lực trong thời gian ngắn nhất đi mua đồ ăn, bó tay rồi ai bảo hiện tại đối Hiên Viên Hàn lão bà là lớn nhất.
“Tân Tân, dậy đi nào. Ta đã mua hồng muộn thịt mà ngươi thích ăn về rồi đây này.” Bất chấp bản thân mệt mỏi đầy đầu, Hiên Viên Hàn chỉ nghĩ đến việc cho Triệu Tân ăn no trước, tuyệt không lo lắng cho bản thân.
“Hảo” nghe được đã có thức, Triệu Tân cái gì cũng không để ý nữa, bởi vì bây giờ y rất là đói bụng, không có khí lực để phát giận nữa.
Nhìn hồng muộn thịt để trên bàn cơm mọi thứ xung quanh Triệu Tân đều biến mất cả, thậm chí ngay cả một lời ‘ cảm ơn ’ cũng không nói với Hiên Viên Hàn, trong đầu chỉ có độc một ý niệm là ăn, cứ như vậy cả phần hồng muộn thịt đều bị Triệu Tân ‘ tiêu diệt ’ sạch, thấy vậy Hiên Viên Hàn có chút ngây người.
“Tân Tân, ngươi không ăn cháo trứng muối sao?” Hắn nhớ rõ là Triệu Tân nói muốn ăn hai thứ mà, sao lại chỉ ăn có một món thôi.
“Không ăn nữa, ta no rồi.” Thoả mãn sờ sờ cái bụng căng tròn, Triệu Tân được ăn no tâm tình rõ ràng là đã tốt lên rất nhiều, thấy Hiên Viên Hàn còn đứng bên cạnh bàn, lúc này hắn mới nhớ ra là nam nhân còn chưa có ăn, rồi nghĩ lại vừa rồi, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
“Hiên Viên Hàn, ta xin lỗi. Vừa rồi là ta tâm tình bất hảo, ta không nên đối với phát giận lên ngươi loạn lên như thế.” Hai má có chút hồng. Tình huống như vậy làm Triệu Tân có chút không khỏi xấu hổ.
“Không sao đâu, ta không để ý đâu. Chỉ cần ngươi thích là tốt rồi a. Ăn no chưa?” Triệu Tân ăn đến độ chén lộ thấy đáy, nên Hiên Viên Hàn không dám khẳng định Triệu Tân đúng là đã ăn no.
“No rồi, ngươi còn chưa ăn mà đúng không, để ta đây bồi ngươi ăn nhé.”
“Ngươi không phải mới ốm nghén sao? Không phải mới vừa mệt chết sao? Đi ngủ đi, lát nữa tỉnh dậy rồi ăn táo cho khoẻ nhá?”
“Vậy cũng được.” Nghĩ đến bộ dạng bản thân vừa nôn đến chết đi sống lại, Triệu Tân gật đầu nghe lời, không quấy rầy hắn ăn nữa liền đi thẳng vào phòng tiếp tục ngủ.
Tâm lý Hiên Viên Hàn bị vây quanh bởi đầy ắp những lý tưởng dào dạt, tự hỏi, lẽ nào đây là chính là vị của tình yêu sao?
Bởi vì thương thế đã bình phục hoàn toàn, Triệu Tân lại đang trong thời gian mang thai, nên mọi việc trong gia đình đều tự nhiên chuyển giao qua Hiên Viên Hàn. Sau khi lau chùi nhà cửa, là tới lúc Hiên Viên Hàn làm cơm, Triệu Tân cũng đã bắt đầu sinh hoạt phu thê.
“Lão tử hối hận rồi, con mẹ nó, cái gì mà qua vài bữa sẽ hết? Thứ gì cũng không ăn được, ta còn ăn làm gì a.” Hiên Viên Hàn một bên đưa muỗng đến miệng uy, bên cạnh Triệu Tân đang tức giận lớn tiếng chửi.
“Xin lỗi, Tân Tân. Ngươi đợi một chút nha, ta sẽ nấu cháo cho ngươi ăn. Mama nói ‘ phụ nữ có thai ’ trong thời gian nôn nghén nên ăn món nhẹ thôi, là ta đã quên mất a.” Hiên Viên Hàng nói với âm thanh nhỏ nhẹ, mềm mỏng, bởi hắn rất sợ Triệu Tân thực sự sẽ đến bệnh viện phá hài tử.
“Ngươi – con mẹ nó còn dám nói là ‘ phụ nữ có thai ’ hả? Lão tử mà tự nguyện làm ‘ phụ nữ có thai ’ a? Có gì tốt chứ, ta từ nãy tới giờ có ăn được cái gì đâu, vừa ăn vào là ói ra, mặc kệ ngươi, ta không biết, giờ ngươi phải đi mua thức ăn cho ta, nếu như 20 phút sau ngươi vẫn chưa mang về, lão tử sẽ không ăn đâu.”Triệu Tân sai Hiên Viên Hàn đi mua thức ăn mà không thèm để ý rằng Hiên Viên Hàn vừa mới xuất viện.
“Hảo, hảo, vậy ngươi muốn ăn cái gì na?” Hiên Viên Hàng tất cung tất kính hỏi, rất sợ chọc giận ‘ đại thiếu gia ’
“Ta muốn ăn hồng muộn thịt với cháo trứng muối của Thái Cư đích, còn có thêm vào cân táo nữa.” Mấy hôm trước lúc y nằm bệnh viện đã mắc bệnh nghiện ăn táo, bây giờ chỉ cần nhớ tới lúc đó Triệu Tân thèm đến chảy nước miếng.
“Ân, vậy ngươi nằm lên giường nghỉ một chút đi, một lát sau dậy ăn là được rồi.” Muốn Triệu Tân nằm lên giường, Hiên Viên Hàn phải dùng ngữ khí hống tiểu hài tử mà nói với Triệu Tân.
“Hảo, ngươi đi đi.” Nằm ở trên giường lầm bầm nói, Triệu Tân cứ như vậy vù vù ngủ.
Hôn lên trán Triệu Tân một cái, Hiên Viên Hàn nhanh chóng thay đồ, cầm lấy chìa khóa, tận lực trong thời gian ngắn nhất đi mua đồ ăn, bó tay rồi ai bảo hiện tại đối Hiên Viên Hàn lão bà là lớn nhất.
“Tân Tân, dậy đi nào. Ta đã mua hồng muộn thịt mà ngươi thích ăn về rồi đây này.” Bất chấp bản thân mệt mỏi đầy đầu, Hiên Viên Hàn chỉ nghĩ đến việc cho Triệu Tân ăn no trước, tuyệt không lo lắng cho bản thân.
“Hảo” nghe được đã có thức, Triệu Tân cái gì cũng không để ý nữa, bởi vì bây giờ y rất là đói bụng, không có khí lực để phát giận nữa.
Nhìn hồng muộn thịt để trên bàn cơm mọi thứ xung quanh Triệu Tân đều biến mất cả, thậm chí ngay cả một lời ‘ cảm ơn ’ cũng không nói với Hiên Viên Hàn, trong đầu chỉ có độc một ý niệm là ăn, cứ như vậy cả phần hồng muộn thịt đều bị Triệu Tân ‘ tiêu diệt ’ sạch, thấy vậy Hiên Viên Hàn có chút ngây người.
“Tân Tân, ngươi không ăn cháo trứng muối sao?” Hắn nhớ rõ là Triệu Tân nói muốn ăn hai thứ mà, sao lại chỉ ăn có một món thôi.
“Không ăn nữa, ta no rồi.” Thoả mãn sờ sờ cái bụng căng tròn, Triệu Tân được ăn no tâm tình rõ ràng là đã tốt lên rất nhiều, thấy Hiên Viên Hàn còn đứng bên cạnh bàn, lúc này hắn mới nhớ ra là nam nhân còn chưa có ăn, rồi nghĩ lại vừa rồi, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
“Hiên Viên Hàn, ta xin lỗi. Vừa rồi là ta tâm tình bất hảo, ta không nên đối với phát giận lên ngươi loạn lên như thế.” Hai má có chút hồng. Tình huống như vậy làm Triệu Tân có chút không khỏi xấu hổ.
“Không sao đâu, ta không để ý đâu. Chỉ cần ngươi thích là tốt rồi a. Ăn no chưa?” Triệu Tân ăn đến độ chén lộ thấy đáy, nên Hiên Viên Hàn không dám khẳng định Triệu Tân đúng là đã ăn no.
“No rồi, ngươi còn chưa ăn mà đúng không, để ta đây bồi ngươi ăn nhé.”
“Ngươi không phải mới ốm nghén sao? Không phải mới vừa mệt chết sao? Đi ngủ đi, lát nữa tỉnh dậy rồi ăn táo cho khoẻ nhá?”
“Vậy cũng được.” Nghĩ đến bộ dạng bản thân vừa nôn đến chết đi sống lại, Triệu Tân gật đầu nghe lời, không quấy rầy hắn ăn nữa liền đi thẳng vào phòng tiếp tục ngủ.
Tâm lý Hiên Viên Hàn bị vây quanh bởi đầy ắp những lý tưởng dào dạt, tự hỏi, lẽ nào đây là chính là vị của tình yêu sao?
Tác giả :
Vi Tiếu Đích Miểu Miểu