Đừng Chạy, Mẹ Nó Ơi
Chương 10
Triệu Tân không ngờ rằng mình ngày đêm phòng bị thế mà vẫn mắc mưu tên Hiên Viên Hàn, tức chết mất, trong đầu càng quyết tâm trốn đi cho bằng được.
“Hiên Viên Hàn, ngươi là nam nhân chân chính sao? Cư nhiên lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, mẹ nó, lão tử nhất định phải giết ngươi.” Tuy rằng chỉ còn một phần mười khí lực, nhưng thế cũng đủ để Triệu Tân tung một quyền vào mặt Hiên Viên Hàn.
Không thèm để ý khóe miệng rỉ máu, Hiên Viên Hàn lãnh nói: “Ta là nam nhân hay không ngươi còn không biết sao? Ngươi đã không xác định được như thế, ta đây sẽ chứng thực cho ngươi xem một lần là được rồi.”
Hiên viên vô cùng thất vọng đau khổ nên sinh ra tức giận, không nghĩ Triệu Tân sẽ đả thương chính mình, vốn định cùng Triệu Tân khoái khoái lạc lạc một đêm, rồi sau đó nói cho đối phương tâm ý của mình, lại không nghĩ sẽ biến thành như vầy, hai từ giận dữ đã không đủ để biểu hiện tâm tình hiện tại của Hiên Viên Hàn hiện.
Cởi áo ngủ Triệu Tân một cách thô lỗ, rồi đến thụy khố không hề có bất cứ một động tác dư thừa nào, Hiên Viên Hàn cứ như vậy chạy ào vào bên trong cơ thể Triệu Tân.
Bên trong cơ thể Triệu Tân vô cùng chặt mà ấm áp đối Hiên Viên Hàn như một loại mê hoặc chí mạng, đã không còn chút lý trí nào, Hiên Viên Hàn cứ như vậy tuần tự trứ làm theo bản năng. Đối với nam nhân nằm dưới do đau đớn mà phát sinh rên rỉ càng mắt điếc tai ngơ, cho đến khi hoàn toàn thả ra mới thôi.
“Ngươi con mẹ nó làm xong chưa hả? Nếu như làm xong rồi rút ra cho lão tử, lão tử ngày mai còn muốn đi làm na, không có thời gian cùng ngươi hoạt náo đâu.” Thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn, thế nhưng khẩu khí vẫn rất quật cường.
“Ta vì sao phải buông ra, đừng quên trên pháp luật ngươi chính là lão bà của, làm tình với ngươi là quyền lợi của ta , ngươi cho rằng ngươi vẫn còn tư cách sao?” Nam nhân tựa hồ có ý định khí Triệu Tân, hai chữ lão bà cố ý làm nặng thêm ngữ khí.
“Khứ mẹ ngươi lão bà, nếu ngươi không đê tiện, ta sao có thể cùng loại người ẻo lả như ngươi ở cùng một chỗ chắc? Ta phi, vừa cùng ngươi ngươi làm việc này, ta thà chết còn hơn.” Thân thể đã không còn khí lực phản kháng, thế nhưng ngoài miệng Triệu Tân vẫn không nhượng nam nhân được như ý.
“Nga, phải? Ngươi thà chết còn hơn làm tình với ta ư? Tốt lắm, chúng ta hãy thử xem, cái ngươi thà chết của ngươi chính là hưởng thụ đó.” Không hề cấp Triệu Tân cơ hội phản bác, Hiên Viên Hàn cứ như vậy hôn lên Triệu Tân.
“Ân. . . Buông. . . ra. . . Ta.” lời nói gián đoạn, dùng hết khí lực để chống lại sự tàn sát bữa bãi trên người từ Hiên Viên Hàn, nhưng dưới tác dụng xuân dược, thân thể không có nửa điểm khí lực chống cự. Trái lại còn có vẻ hoan nghênh.
“Ngươi có còn thà chết nữa không, khán, ngươi nhìn đi, ngươi nói dối a, biểu cảm của ngươi là thích muốn chết, lẽ nào đây là biểu cảm ngươi muốn chết à?”
“Yếu. . . Nếu không. . Ngươi không kê đơn cho ta , ngươi cho là. . Ta sẽ thành như vậy sao?” Triệu Tân không còn cách nào khác đành dùng ngôn ngữ sắc bén phản bác lại nam nhân, bởi vì chính phần nam nhân của mình do được âu yếm cũng đã không chịu thua kém mà đứng lên, chờ đợi nam nhân an ủi. Mà thân thể cũng vì thế … mà trở nên vui vẻ.
“Tân Tân, ngươi đúng là nói dối không chớp mắt a, lẽ nào ngươi dám nói chính ngươi một điểm vui vẻ cũng không có sao? Cho dù có đúng hay không do tác dụng của xuân dược, nếu như ngươi thực sự không có cách nào tiếp thu những lời ta nói, ngươi đã sớm thổ huyết mà chết rồi sao còn có thể như vầy nằm dưới thân ta rên rỉ a? Miệng nói tay làm liên tiếp, Hiên Viên Hàn rất thoả mãn khi thấy Triệu Tân hoàn toàn bị dục hỏa chi phối.
Dùng máu như chất bôi trơn, Hiên Viên Hàn tiếp tục chôn sâu dục vọng mình ở trong thân thể Triệu Tân , một chút hựu một chút kích thích điểm thiên hạ đệ nhất mẫn cảm thân dưới thân, làm Triệu Tân co rúm người lại rên rỉ trong khoái cảm .
Một lúc sau, đem dục vọng của mình trừu sáp mãnh liệt phát ra âm thanh *** mỹ cùng tiếng Triệu Tân rên rỉ giống như một đoạn nhạc khúc hài hòa, vang vọng khắp gian phòng len vào mỗi khắp ngõ ngách, không tan đi, mãi đến khi Triệu Tân chịu không nổi công kích mãnh liệt của Hiên
“Hiên Viên Hàn, ngươi là nam nhân chân chính sao? Cư nhiên lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, mẹ nó, lão tử nhất định phải giết ngươi.” Tuy rằng chỉ còn một phần mười khí lực, nhưng thế cũng đủ để Triệu Tân tung một quyền vào mặt Hiên Viên Hàn.
Không thèm để ý khóe miệng rỉ máu, Hiên Viên Hàn lãnh nói: “Ta là nam nhân hay không ngươi còn không biết sao? Ngươi đã không xác định được như thế, ta đây sẽ chứng thực cho ngươi xem một lần là được rồi.”
Hiên viên vô cùng thất vọng đau khổ nên sinh ra tức giận, không nghĩ Triệu Tân sẽ đả thương chính mình, vốn định cùng Triệu Tân khoái khoái lạc lạc một đêm, rồi sau đó nói cho đối phương tâm ý của mình, lại không nghĩ sẽ biến thành như vầy, hai từ giận dữ đã không đủ để biểu hiện tâm tình hiện tại của Hiên Viên Hàn hiện.
Cởi áo ngủ Triệu Tân một cách thô lỗ, rồi đến thụy khố không hề có bất cứ một động tác dư thừa nào, Hiên Viên Hàn cứ như vậy chạy ào vào bên trong cơ thể Triệu Tân.
Bên trong cơ thể Triệu Tân vô cùng chặt mà ấm áp đối Hiên Viên Hàn như một loại mê hoặc chí mạng, đã không còn chút lý trí nào, Hiên Viên Hàn cứ như vậy tuần tự trứ làm theo bản năng. Đối với nam nhân nằm dưới do đau đớn mà phát sinh rên rỉ càng mắt điếc tai ngơ, cho đến khi hoàn toàn thả ra mới thôi.
“Ngươi con mẹ nó làm xong chưa hả? Nếu như làm xong rồi rút ra cho lão tử, lão tử ngày mai còn muốn đi làm na, không có thời gian cùng ngươi hoạt náo đâu.” Thanh âm đã hoàn toàn khàn khàn, thế nhưng khẩu khí vẫn rất quật cường.
“Ta vì sao phải buông ra, đừng quên trên pháp luật ngươi chính là lão bà của, làm tình với ngươi là quyền lợi của ta , ngươi cho rằng ngươi vẫn còn tư cách sao?” Nam nhân tựa hồ có ý định khí Triệu Tân, hai chữ lão bà cố ý làm nặng thêm ngữ khí.
“Khứ mẹ ngươi lão bà, nếu ngươi không đê tiện, ta sao có thể cùng loại người ẻo lả như ngươi ở cùng một chỗ chắc? Ta phi, vừa cùng ngươi ngươi làm việc này, ta thà chết còn hơn.” Thân thể đã không còn khí lực phản kháng, thế nhưng ngoài miệng Triệu Tân vẫn không nhượng nam nhân được như ý.
“Nga, phải? Ngươi thà chết còn hơn làm tình với ta ư? Tốt lắm, chúng ta hãy thử xem, cái ngươi thà chết của ngươi chính là hưởng thụ đó.” Không hề cấp Triệu Tân cơ hội phản bác, Hiên Viên Hàn cứ như vậy hôn lên Triệu Tân.
“Ân. . . Buông. . . ra. . . Ta.” lời nói gián đoạn, dùng hết khí lực để chống lại sự tàn sát bữa bãi trên người từ Hiên Viên Hàn, nhưng dưới tác dụng xuân dược, thân thể không có nửa điểm khí lực chống cự. Trái lại còn có vẻ hoan nghênh.
“Ngươi có còn thà chết nữa không, khán, ngươi nhìn đi, ngươi nói dối a, biểu cảm của ngươi là thích muốn chết, lẽ nào đây là biểu cảm ngươi muốn chết à?”
“Yếu. . . Nếu không. . Ngươi không kê đơn cho ta , ngươi cho là. . Ta sẽ thành như vậy sao?” Triệu Tân không còn cách nào khác đành dùng ngôn ngữ sắc bén phản bác lại nam nhân, bởi vì chính phần nam nhân của mình do được âu yếm cũng đã không chịu thua kém mà đứng lên, chờ đợi nam nhân an ủi. Mà thân thể cũng vì thế … mà trở nên vui vẻ.
“Tân Tân, ngươi đúng là nói dối không chớp mắt a, lẽ nào ngươi dám nói chính ngươi một điểm vui vẻ cũng không có sao? Cho dù có đúng hay không do tác dụng của xuân dược, nếu như ngươi thực sự không có cách nào tiếp thu những lời ta nói, ngươi đã sớm thổ huyết mà chết rồi sao còn có thể như vầy nằm dưới thân ta rên rỉ a? Miệng nói tay làm liên tiếp, Hiên Viên Hàn rất thoả mãn khi thấy Triệu Tân hoàn toàn bị dục hỏa chi phối.
Dùng máu như chất bôi trơn, Hiên Viên Hàn tiếp tục chôn sâu dục vọng mình ở trong thân thể Triệu Tân , một chút hựu một chút kích thích điểm thiên hạ đệ nhất mẫn cảm thân dưới thân, làm Triệu Tân co rúm người lại rên rỉ trong khoái cảm .
Một lúc sau, đem dục vọng của mình trừu sáp mãnh liệt phát ra âm thanh *** mỹ cùng tiếng Triệu Tân rên rỉ giống như một đoạn nhạc khúc hài hòa, vang vọng khắp gian phòng len vào mỗi khắp ngõ ngách, không tan đi, mãi đến khi Triệu Tân chịu không nổi công kích mãnh liệt của Hiên
Tác giả :
Vi Tiếu Đích Miểu Miểu