Đừng Chạy, Lão Sư!
Quyển 3 - Chương 22: Chia tay
Từ lúc vào đông đến nay, không biết trời đã bao nhiêu lần đổ tuyết.
Lạc Dĩ Mạt toàn thân ướt sũng, bước vô định trên đường. Lồng ngực thoát ra từng nhịp thở nặng nhọc, giống như bị một khối đá vô hình chèn ép.
Rồi không biết bản thân đã đi được bao lâu, hắn cuối cùng cũng đổ gục xuống ven đường.
Hắn ngồi bệt bên dưới một ngọn đèn đường ảm đạm.
“Thầy…”
Hắn nói không ra tiếng, chỉ thấy một làn khói trắng tỏa ra.
Chuyện đã qua, tất cả đã khép màn…
Tình yêu của bọn họ, cứ ngỡ không thể nào lay chuyển. Nhưng cuối cùng, chỉ bên nhau vỏn vẹn một năm…
Hắn muốn rũ bỏ tất cả để yêu, muốn liều lĩnh để tiếp tục yêu, nhưng tại sao thầy luôn là người duy nhất gánh chịu tổn thương? Tình yêu đồng giới có lẽ là cấm kị, có lẽ sẽ gặp báo ứng, nhưng tại sao cứ phải báo ứng tất thảy lên thầy?
“Dĩ Mạt này không cần gì cả… Em chỉ cần duy nhất mình thầy… Vì sao… Vì cái gì… Chỉ mỗi một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy… mỗi một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy cũng không có được…”
Nước mắt, chảy dài trên gương mặt cương nghị của hắn…
Lạc Dĩ Mạt khóc nhưng khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười chua chát.
“Cứ thế… Cứ thế mà chia tay… Thầy… Chúng ta…”
Kiềm nén, kiềm nén, rồi lại kiềm nén. Cuối cùng, dòng nước mắt cũng không thể giữ lại được.
“Triệt!” Tiếng gọi khản đặc vang lên, Lạc Dĩ Mạt nắm lấy ngực áo mình, nỗi đau như ăn mòn con người hắn.
Một người thanh niên, cùng tiếng khóc giữa đêm. Tình yêu không còn, hi vọng của hắn cũng không còn…
“Thầy, thầy nhất định phải hạnh phúc. Triệt, thầy phải… hạnh phúc …”
“Từ giờ về sau, Dĩ Mạt sẽ không còn bảo vệ cho thầy nữa… Không còn có thể gặp thầy … Cũng không thể ôm lấy thầy… Triệt.. Dĩ Mạt… phải đi… phải đi rồi…” Nghẹn lời, hắn cuối cũng không thể nói thêm gì nữa. Lạc Dĩ Mạt điên cuồng nắm lấy tóc mình, từng giọt nước mắt lớn nóng hổi rơi xuống nền đất, từ từ đông lại.
“Cho dù ra đi… nhưng tình yêu em dành cho thầy mãi không thay đổi… Dĩ Mạt vĩnh viễn không quên thầy… Hãy để Dĩ Mạt chọn cách ra đi để bảo vệ thầy…”
“Dĩ Mạt là một kẻ vô dụng… Thật muốn… Em thật sự muốn được ôm lấy thầy lần nữa… Dù chỉ để em nhìn thầy trong chốc lát thôi cũng được…”
“Lẽ ra… Dĩ Mạt lẽ ra sẽ ở cạnh thầy cả đời này… Nhưng… bây giờ chúng ta lại biến thành hai đường thẳng song song.”
“Thầy… Tim em đau lắm… Đau đớn như có vật gì đâm xuyên qua ấy… Thầy, quên em đi… Dĩ Mạt không muốn thầy cũng chịu đựng nỗi đau như vậy… Dĩ Mạt không đành lòng…”
“Đây là điều cuối cùng em có thể làm cho thầy… Hãy để em nhận hết mọi tội lỗi… mọi đau khổ… Thầy… nhất định phải vui vẻ… Thầy… hãy tìm một người thật lòng đối tối với thầy… Thầy… Chúc thầy hạnh phúc…”
Giọng khàn đi, hắn khóc nhiều đến mức không sao thốt được nên lời. Lạc Dĩ Mạt cố mở miệng, nhịp thở càng lúc càng nặng nề, nước mắt trên gương mặt thi nhau lăn xuống. Vì những giọt nước nóng ấm kia không ngừng tuôn chảy, dù giữa đêm đông rét buốt, chúng vẫn không kịp kết băng.
Thế giới của Lạc Dĩ Mạt đã sụp đổ. Mọi hi vọng, mọi ước mơ, mọi tình cảm đều bị chôn vùi bên trong, mãi mãi không lấy lại được…
Vùi đầu giữa hai chân, tiếng nức nở vẫn vang lên bi ai như vậy, lẻ loi như vậy…
Không biết đã khóc bao lâu, người thanh niên đột ngột ngẩng đầu, nét đau đớn trên gương mặt đã pha lẫn phẫn nộ.
“Dẹp hết đi!” Lạc Dĩ Mạt xiết chặt nắm đấm, huơ mạnh giữa không trung. “Cái gì mà hạnh phúc chứ? Đều là mấy lời sáo rỗng! Thầy không có Dĩ Mạt bên cạnh, làm sao có thể hạnh phúc? Dĩ Mạt một ngày không có thầy, cũng chẳng khác nào cực hình tra tấn…”
Run rẩy nhắm mắt lại, Lạc Dĩ Mạt ngước mặt lên. Vòm trời tràn ngập bông tuyết, những đốm trắng nhỏ nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, biến thành từng giọt nước li ti.
“Thầy, em không muốn thầy quên em… Không muốn để thầy quên đi tình yêu của chúng ta… Xin thầy… Đừng bao giờ quên Dĩ Mạt… Bất kể sau này thầy bên cạnh ai… sống cùng ai… cũng đừng quên… Từng có một người tên là Lạc Dĩ Mạt… yêu thầy… yêu thầy đến chết… yêu đến mức hận không thể khắc hình bóng thầy vào trong xương thịt… yêu đến mức không có kẻ nào có thể yêu thầy như hắn đã yêu thầy…”
Buông một tiếng thở dài, cương quyết lau khô nước mắt, Lạc Dĩ Mạt chệnh choạng đứng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, người thiếu niên đã lột xác trở thành một người đàn ông thật sự…
Tạm biệt, người tôi yêu…
Tạm biệt, người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này…
Tạm biệt, tình yêu…
Trên bầu trời đã nhuốm ánh hừng đông.
Khi mặt trời đã dần lên cao, tình yêu của Lạc Dĩ Mạt và Ân Nhược Triệt cũng sẽ giống như những bông tuyết kia, chậm rãi tan ra, hóa thành hơi nước, tan vào không khí, trở thành nỗi đau vĩnh viễn in chặt trong lòng…
Lạc Dĩ Mạt toàn thân ướt sũng, bước vô định trên đường. Lồng ngực thoát ra từng nhịp thở nặng nhọc, giống như bị một khối đá vô hình chèn ép.
Rồi không biết bản thân đã đi được bao lâu, hắn cuối cùng cũng đổ gục xuống ven đường.
Hắn ngồi bệt bên dưới một ngọn đèn đường ảm đạm.
“Thầy…”
Hắn nói không ra tiếng, chỉ thấy một làn khói trắng tỏa ra.
Chuyện đã qua, tất cả đã khép màn…
Tình yêu của bọn họ, cứ ngỡ không thể nào lay chuyển. Nhưng cuối cùng, chỉ bên nhau vỏn vẹn một năm…
Hắn muốn rũ bỏ tất cả để yêu, muốn liều lĩnh để tiếp tục yêu, nhưng tại sao thầy luôn là người duy nhất gánh chịu tổn thương? Tình yêu đồng giới có lẽ là cấm kị, có lẽ sẽ gặp báo ứng, nhưng tại sao cứ phải báo ứng tất thảy lên thầy?
“Dĩ Mạt này không cần gì cả… Em chỉ cần duy nhất mình thầy… Vì sao… Vì cái gì… Chỉ mỗi một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy… mỗi một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy cũng không có được…”
Nước mắt, chảy dài trên gương mặt cương nghị của hắn…
Lạc Dĩ Mạt khóc nhưng khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười chua chát.
“Cứ thế… Cứ thế mà chia tay… Thầy… Chúng ta…”
Kiềm nén, kiềm nén, rồi lại kiềm nén. Cuối cùng, dòng nước mắt cũng không thể giữ lại được.
“Triệt!” Tiếng gọi khản đặc vang lên, Lạc Dĩ Mạt nắm lấy ngực áo mình, nỗi đau như ăn mòn con người hắn.
Một người thanh niên, cùng tiếng khóc giữa đêm. Tình yêu không còn, hi vọng của hắn cũng không còn…
“Thầy, thầy nhất định phải hạnh phúc. Triệt, thầy phải… hạnh phúc …”
“Từ giờ về sau, Dĩ Mạt sẽ không còn bảo vệ cho thầy nữa… Không còn có thể gặp thầy … Cũng không thể ôm lấy thầy… Triệt.. Dĩ Mạt… phải đi… phải đi rồi…” Nghẹn lời, hắn cuối cũng không thể nói thêm gì nữa. Lạc Dĩ Mạt điên cuồng nắm lấy tóc mình, từng giọt nước mắt lớn nóng hổi rơi xuống nền đất, từ từ đông lại.
“Cho dù ra đi… nhưng tình yêu em dành cho thầy mãi không thay đổi… Dĩ Mạt vĩnh viễn không quên thầy… Hãy để Dĩ Mạt chọn cách ra đi để bảo vệ thầy…”
“Dĩ Mạt là một kẻ vô dụng… Thật muốn… Em thật sự muốn được ôm lấy thầy lần nữa… Dù chỉ để em nhìn thầy trong chốc lát thôi cũng được…”
“Lẽ ra… Dĩ Mạt lẽ ra sẽ ở cạnh thầy cả đời này… Nhưng… bây giờ chúng ta lại biến thành hai đường thẳng song song.”
“Thầy… Tim em đau lắm… Đau đớn như có vật gì đâm xuyên qua ấy… Thầy, quên em đi… Dĩ Mạt không muốn thầy cũng chịu đựng nỗi đau như vậy… Dĩ Mạt không đành lòng…”
“Đây là điều cuối cùng em có thể làm cho thầy… Hãy để em nhận hết mọi tội lỗi… mọi đau khổ… Thầy… nhất định phải vui vẻ… Thầy… hãy tìm một người thật lòng đối tối với thầy… Thầy… Chúc thầy hạnh phúc…”
Giọng khàn đi, hắn khóc nhiều đến mức không sao thốt được nên lời. Lạc Dĩ Mạt cố mở miệng, nhịp thở càng lúc càng nặng nề, nước mắt trên gương mặt thi nhau lăn xuống. Vì những giọt nước nóng ấm kia không ngừng tuôn chảy, dù giữa đêm đông rét buốt, chúng vẫn không kịp kết băng.
Thế giới của Lạc Dĩ Mạt đã sụp đổ. Mọi hi vọng, mọi ước mơ, mọi tình cảm đều bị chôn vùi bên trong, mãi mãi không lấy lại được…
Vùi đầu giữa hai chân, tiếng nức nở vẫn vang lên bi ai như vậy, lẻ loi như vậy…
Không biết đã khóc bao lâu, người thanh niên đột ngột ngẩng đầu, nét đau đớn trên gương mặt đã pha lẫn phẫn nộ.
“Dẹp hết đi!” Lạc Dĩ Mạt xiết chặt nắm đấm, huơ mạnh giữa không trung. “Cái gì mà hạnh phúc chứ? Đều là mấy lời sáo rỗng! Thầy không có Dĩ Mạt bên cạnh, làm sao có thể hạnh phúc? Dĩ Mạt một ngày không có thầy, cũng chẳng khác nào cực hình tra tấn…”
Run rẩy nhắm mắt lại, Lạc Dĩ Mạt ngước mặt lên. Vòm trời tràn ngập bông tuyết, những đốm trắng nhỏ nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, biến thành từng giọt nước li ti.
“Thầy, em không muốn thầy quên em… Không muốn để thầy quên đi tình yêu của chúng ta… Xin thầy… Đừng bao giờ quên Dĩ Mạt… Bất kể sau này thầy bên cạnh ai… sống cùng ai… cũng đừng quên… Từng có một người tên là Lạc Dĩ Mạt… yêu thầy… yêu thầy đến chết… yêu đến mức hận không thể khắc hình bóng thầy vào trong xương thịt… yêu đến mức không có kẻ nào có thể yêu thầy như hắn đã yêu thầy…”
Buông một tiếng thở dài, cương quyết lau khô nước mắt, Lạc Dĩ Mạt chệnh choạng đứng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, người thiếu niên đã lột xác trở thành một người đàn ông thật sự…
Tạm biệt, người tôi yêu…
Tạm biệt, người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này…
Tạm biệt, tình yêu…
Trên bầu trời đã nhuốm ánh hừng đông.
Khi mặt trời đã dần lên cao, tình yêu của Lạc Dĩ Mạt và Ân Nhược Triệt cũng sẽ giống như những bông tuyết kia, chậm rãi tan ra, hóa thành hơi nước, tan vào không khí, trở thành nỗi đau vĩnh viễn in chặt trong lòng…
Tác giả :
Lạc Dận