Đừng Buông Tay Anh
Chương 33: Tự Ngược Chính Mình
Thấy anh không nhúc nhích, bác sĩ mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Hạ tổng?"
Một cổ chua xót mãnh liệt ở trong thân thể cuộn trào tứ phía, cuối cùng quấn lấy trái tim Hạ Cảnh Tây tầng tầng lớp lớp, vẻ mặt anh trước sau như một không thay đổi, chỉ mấp máy môi mỏng nhàn nhạt nói: "Đã biết."
Bác sĩ: "................"
Ông ta nhìn về phía thư ký Tạ, ý muốn anh ta khuyên bảo anh.
Thư ký Tạ cũng bất lực mà lắc đầu.
Thư ký Tạ cũng rất bất đắc dĩ, nhưng anh ta làm gì có cách nào?
Tính tình Hạ Tổng chính là như vậy, nếu nói có ai có thể thay đổi được quyết định của Hạ tổng, đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, trước giờ anh ta cũng chỉ thấy qua mỗi Tang tiểu thư, Hạ tổng luôn dung túng cô ấy.
Nhưng hiện tại Tang tiểu thư..............
Thư ký Tạ lo lắng sốt ruột, theo bản năng nhìn về phía Hạ tổng, phát hiện ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đền nhìn về phía Tang tiểu thư ở trong phòng bệnh, cho dù........ở góc độ này cũng chỉ nhìn được bóng lưng.
Thư ký Tạ tâm tình phức tạp mà giương mắt, chỉ thấy trong phòng bệnh, Tang tiểu thư từ lúc bước vào phòng vẫn luôn đứng trước giường bệnh, ánh mắt dường như chưa từng rời mắt khỏi người đại diện của mình.
Cô ấy nhìn người đại diện, Hạ tổng đứng chỗ này nhìn cô......
Thư ký Tạ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, lấy hết can đảm muốn khuyên Hạ tổng đừng nhìn nữa về phòng trước đi, nhưng trong tầm mắt đột nhiên lại nhìn thấy Tang tiểu thư tự mình rót nước đưa cho người đại diện của mình.
Trong lòng thư ký Tạ run một cái, vội vàng nhìn về phía Hạ tổng đứng bên cạnh.
Hạ Cảnh Tây đứng thẳng tắp dị thường, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng có một chút biến hoá nào, chỉ là môi mỏng mím chặt cơ hồ thành một đường thẳng tắp, sương mù không dễ phát hiện lặng yên không tiếng động đang dần phủ lấy gương mặt anh.
Thư ký Tạ lo lắng, thử thuyết phục: "Hạ tổng, không bằng......"
"Từ từ hãy đi." Môi mỏng khe mở, anh phun ra một câu.
Thư ký Tạ nhất thời chưa kịp phản ứng nó có ý gì, cho đến khi cậu nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của Hạ tổng bước về phía phòng bệnh đó.
Thư ký Tạ: "................."
Chậm rãi bước tới phòng bệnh nơi người đại diện của Tang tiểu thư ở, là để xem cô quan tâm đến người đại diện như thế nào, hay vẫn là xem cô Tang di tình biệt luyến như thế nào?
Cái này.............
Hạ tổng không phải là đang tự ngược à?
Bác sĩ đương nhiên không biết thư ký Tạ suy nghĩ cái gì, với ông ta mà nói chỉ cần bệnh nhân Hạ tổng này không cần phải đứng lâu chuyển động loạn là được, lúc sau về phòng bệnh miễn cưỡng không thành vấn đề.
*********************
Hạ Cảnh Tây bước vào phòng ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vẫn không kìm được dừng trên người Tang Nhược, ngay cả khi cô không hề phát hiện ra anh, nhìn thấy anh, cho dù cô vẫn luôn nhìn về Quý Hành Thời.
Đội ngũ bác sĩ trong phòng bệnh nói lời dặn dò cuối cùng, Quý Hành Thời vốn không có vấn đề gì lớn, nếu như không phải viện trưởng tự mình mở miệng muốn bọn họ tới nơi này, thì thật sự là không cần nhiều bác sĩ đến như vậy.
Sau khi kiểm tra xong liền đi rồi.
Sau khi bác sĩ trong phòng Quý Hành Thời rời đi, tầm mắt không còn bị che khuất, anh ta mới nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Cảnh Tây lúc này.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí.
Tang Nhược đại não vẫn có chút hỗn loạn, cả người vẫn chưa thoát ra khỏi cổ cảm xúc kia hoàn toàn, trong lòng vẫn lo sợ bất an, cho dù bác sĩ và Quý Hành Thời đều đã nói với cô rằng không có vấn đề gì lớn.
Cô nhìn Quý Hành Thời, trong cổ họng những từ ngữ như bị đọng lại, cuối cùng chỉ khàn khàn hỏi: "Anh Hành Thời, anh có muốn uống nước không?"
Hạ cảnh tây ngồi trên sofa, nghe tiếng môi mỏng im hơi lặng tiếng lại mím chặt một chút.
Âm thanh giống như là đã khóc qua.
Quý Hành Thời tầm mắt thoáng thu lại, nhìn về phía Tang Nhược, nở nụ cười hiếm thấy: "Em quên à, tôi vừa mới uống rồi, tạm thời không cần."
Tang Nhược giật giật môi, muốn nói cái gì, lại thấy tầm mắt Quý Hành Thời nhìn lướt qua cô nhàn nhạt nói: "Hạ tổng."
Mày nhíu lại, cô xoay người.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cảm xúc luống cuống cùng sợ hãi lui đi, Tang Nhược khẽ chớp chớp mi, mặc dù cố gắng kìm chế, nhưng lời nói ra vẫn khàn khàn, càng mơ hồ có âm rung ở trong đó: "Tại sao anh lại ở đây?"
Một câu đơn giản, nhưng lại giống như một chuỳ thép nặng nề đâm vào cơ thể Hạ Cảnh Tây.
Cảm giác đau đớn lan toả ngay lập tức.
Mắt Hạ Cảnh Tây tối lại phá lệ đen trầm, anh nhìn Tang Nhược thật sâu, hầu kết ở giữa nhấp nhô, phảng phất như có một cổ tanh ngọt lặng lẽ đi lên, mạnh mẽ trào lên bắn ra tứ phía.
Thư ký Tạ đứng ở một bên, nghe xong trong lòng tim đập rớt một nhịp.
Tang tiểu thư quả nhiên là di tình biệt luyến sao?
"Hạ tổng......" Anh ta theo bản năng muốn nói giúp Hạ tổng cái gì đó, nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra, thì đã thấy ánh mắt của anh quét tới, như muốn cảnh cáo anh ta đừng nói lung tung.
Thư ký Tạ nghẹn lại.
Thần kinh Tang Nhược kéo căng.
Cô mở miệng nói: "Hạ Cảnh Tây......"
"Hạ tổng, cảm ơn." Quý Thịnh Hành đột ngột ngắt lời cô.
Tang Nhược nghiêng mắt: "Anh Thịnh Hành, anh nói cái gì vậy?"
Thư ký Tạ nghe được lời nói của cô hình như có sự nghi hoặc, trong lòng không khỏi thở dài, ẩn ẩn cũng có chút bất bình thay Hạ tổng.
Tang tiểu thư đến cùng với bọn họ, lúc Hạ tổng gọi điện thoại cho viện trưởng cho dù là cố ý giảm thanh âm, nhưng anh ta ngồi ở ghế phụ vẫn nghe rõ, nên không lý nào cô Tang ở bên cạnh Hạ tổng lại không nghe thấy.
Trừ khi......
Lúc đó trong lòng Tang tiểu thư chỉ tràn đầy suy nghĩ lo lắng cho người đại diện của cô ấy, không hề để ý đến Hạ tổng nói gì làm cái gì, hoặc có thể...... Tang tiểu thư có khi còn không nhớ là Hạ tổng đã đưa cô ấy đến đây.
Thư ký Tạ nhịn không được liếc nhìn Hạ tổng một cái.
Quý Hành Thời hướng Tang Nhược gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Hạ Cảnh Tây: "Nếu đoán không sai, hẳn là Hạ tổng đã an bài bác sĩ đi."
Lúc đầu anh không có nghĩ sâu xa như vậy, tuy lúc nhìn thấy đoàn bác sĩ anh rất khó hiểu hoặc là đã có suy đoán, nhưng suy đoán được xác định khi anh nhìn thấy Hạ Cảnh Tây trong nháy mắt kia.
Anh càng khẳng định, bởi vì Tang Nhược nên Hạ Cảnh Tây mới giúp anh sắp xếp.
"Cảm ơn." Quý Hành Thời nói.
Vị tanh ngọt trong cổ họng dường như trở nên đậm đặc hơn, lồng ngực cũng theo đó mà trở nên nặng nề, Hạ Cảnh Tây cố gắng kiềm chế lại kiềm chế, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quý Hành Thời, giọng điệu lãnh đạm, không chút gợn sóng nào: "Không cần khách khí."
Chỉ một lời này, không có gì khác.
Ánh mắt anh một lần nữa dừng trên gương mặt Tang Nhược gắt gao đem cô khoá lại.
Nhưng mà, trong mắt cô không có anh.
Quý Hành Thời cũng giống Hạ Cảnh Tây, là người lãnh đạm, không phải người nói nhiều, thấy anh rõ ràng chỉ vì Tang Nhược mà ở lại nơi này, cũng không cùng anh ta nói thêm câu nào, mà là nhìn về phía Tang Nhược.
Đôi mắt cô vẫn phiếm hồng.
Quý Hành Thời ánh mắt khẽ nhúc nhích, thấp giọng an ủi: "Tôi không sao, Đào Đào hẳn là sẽ nhanh trở lại, để cô ấy đưa em về, đêm nay cũng không cần cùng nhau đi ăn, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Trong lúc đang nói chuyện, thật khéo, Đào Đào cũng vừa lúc quay lại sau khi xử lý vụ tai nạn xe xong.
"Đào Đào, đưa Tang Nhược trở về." Quý Hành Thời phân phó.
Đào Đào bước nhanh đến, đem một túi đồ vật đặt trên đầu giường, gật đầu: "Được." Cô nhìn về phía Tang Nhược. "Tang tiểu thư, chúng ta trở về đi."
Tang Nhược lắc đầu, dư quang thoáng nhìn thấy đồ vật trong túi, phát hiện đó là những đồ vật cần thiết để dùng hàng ngày, thanh âm có chút vò vò nói: "Anh Hành Thời không thể dùng loại ly này, sẽ bị dị ứng, mua lại lần nữa đi."
Đào Đào không biết.
"Vâng." Cô nhanh chóng đáp ứng, có chút xin lỗi mà nói. "Tôi đây liền............."
"Không cần phiền vậy." Quý Hành Thời không để ý chút nào: "Thật ra mọi thứ nơi này đều có."
Dù gì thì đây cũng là bệnh viện tư nhân tốt nhất, không thiếu thứ gì.
"Trở về đi." Bắt gặp ánh mắt Tang Nhược vẫn còn sợ hãi và lo lắng, nghĩ đến việc cô sợ hãi tai nạn xe cộ, giọng nói Quý Hành Thời mang theo vài phần ôn nhu: "Tôi không sao, đừng lo lắng."
Mười đầu ngón tay từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt, vô thức tạo vết tích trong lòng bàn tay, môi đỏ mấp máy, Tang Nhược vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh Hành Thời, để em ở lại một lát lại đi."
Thấy cô kiên trì như vậy, Quý Hành Thời cũng không từ chối nữa, định an ủi cô vài câu, trong dư quang, anh thấy Hạ Cảnh Tây đứng lên rời đi.
Cũng giống như lúc anh ta xuất hiện, im lặng không tiếng động.
*************************
Thân hình người đàn ông cao lớn, thần sắc nhàn nhạt không có một chút gợn sóng phập phồng, chỉ có quai hàm đang dần dần căng chặt và một cỗ ảm đạm cùng tĩnh mịch nồng đậm đang yên lặng bao trùm lên.
Thư ký Tạ nhìn thấy vậy, trong đầu nhớ khung cảnh lúc ở trong phòng bệnh kia, Tang tiểu thư lo lắng cho người đại diện của cô ấy, lúc hai người đó nói chuyện quanh họ có một bầu không khí khó ai có thể xen vào, trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp.
Anh lo lắng: "Hạ tổng......"
Hạ Cảnh Tây phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ là tiết tấu hô hấp không một tiếng động thay đổi, từng chút, thực trầm.
Lưng anh thẳng tắp, đôi chân dài bước đi không hề có chút khác thường, như thể anh chưa từng bị thương, nhưng sau khi rời khỏi phòng bệnh lúc bước vào thang máy, lòng bàn tay anh chợt chống đỡ vào vách tường.
Gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên, anh cau mày, lưng cong lại.
"Hạ tổng!" Mí mắt Thư ký Tạ hung hăng giật giật, nhanh chóng đỡ lấy anh.
Cho đến lúc này, anh mới phát hiện trên trán Hạ tổng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày, mà sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Anh lo lắng, lại tự trách bản thân sao không phát hiện sớm, không khuyên nhủ.
"Không sao." Hầu kết gian nan lăn lộn lên xuống, Hạ Cảnh Tây khẽ khép mắt mắt nặng nề phun ra một câu khó chịu, rồi sau đó chậm rãi đứng lên, không để cho thư ký Tạ nâng dậy.
Môi mỏng của anh mím chặt, rõ ràng là đang kiềm chế.
Thư ký Tạ vừa gấp lại vừa đau đầu, nhanh chóng bấm thang máy, gọi cho bác sĩ về phòng bệnh trước, để ông ta chuẩn bị tốt.
Qua vài giây, thang máy dừng lại.
Thư ký Tạ theo bản năng đi đến đỡ, nhưng vẫn bị từ chối, Hạ tổng căn bản không cho anh ta chạm vào mình, kiên trì tự mình đi từng bước về phòng bệnh.
Đội ngũ bác sĩ đã sớm chuẩn bị tốt, vừa thấy Hạ Cảnh Tây xuất hiện lập tức để anh nằm lại trên giường, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ chủ trị nghiêm túc nhắc nhở: "Hạ tổng, nếu ngài muốn nhanh chóng xuất viện, thì hy vọng ngài hãy phối hợp tĩnh dưỡng cho tốt, quyết không thể cậy mạnh chống đỡ nữa, nếu không sẽ để lại di chứng."
Hạ Cảnh Tây dựa lưng vào đầu giường, nghe vậy sắc mặt lạnh nhạt, không chút gợn sóng mà gật đầu: "Ừm."
Bác sĩ thấy thế, lại dặn dò một đống những việc cần chú ý mới rời đi.
Thư ký Tạ chờ ở ngoài cửa, thấy bác sĩ ra anh tự nhiên đến hỏi thăm tình hình một phen, đem lời dặn dò nhớ kỹ ở trong lòng, thế nhưng sau khi nghe câu nói cuối cậu không khỏi thở dài.
Hạ tổng nếu có thể nghiêm túc phối hợp tịnh dưỡng, thì lúc thấy Tang tiểu thư xuất hiện tuyệt đối sẽ không vội vàng chạy đến gặp cô ấy.
Haizzz.
Anh đi vào, muốn nói lại thôi: "Hạ tổng."
Giọng Hạ cảnh Tây như mất tiếng đến cực điểm: "Đi tra thông tin của Quý Hành Thời, thật chi tiết rõ ràng."
Thư ký Tạ trong lòng cả kinh, hơi nhíu mày.
Đây là............Ý sẽ không từ bỏ?
Nhưng anh ta sẽ không nói, cũng không tiện nói, chỉ đáp ứng: "Vâng."
Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, u ám nơi đáy mắt cũng yên lặng bị giấu đi, giọng nói hờ hững: "Cậu ra ngoài đi."
Thư ký Tạ nói vâng, trong lòng yên lặng thở dài quay đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
"Hạ tổng......"
"Còn việc gì?"
Rõ ràng chỉ là một câu lạnh nhạt không có bất kì cảm xúc gì, nhưng thư ký Tạ lại cảm thấy một cỗ lạnh lẽo người sống chớ gần toả ra từ trong xương cốt phát ra.
"Hạ tổng." Anh căng da đầu bước lại gần, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại màu hồng nhạt, đây rõ là điện thoại của con gái: "Lúc trong bãi đậu xe, điện thoại của Tang tiểu thư rơi xuống lúc cô ấy suýt chút nữa bị đụng, anh và cô ấy cũng không nhìn thấy, tôi đã quên trả lại cho Tang tiểu thư."
Hạ Cảnh Tây bỗng dưng vén mắt.
Thư ký Tạ đặt chiếc điện thoại trên đầu giường: "Hạ tổng, vậy tôi đi ra ngoài đây."
Anh ta xoay người rời đi.
Rất nhanh, căn phòng bệnh lớn như vầy chỉ dư lại mỗi mình Hạ Cảnh Tây, sự yên tĩnh quá mức bao phủ lên căn phòng.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây tĩnh mịch.
Sau một lúc lâu, anh duỗi tay, cầm lấy điện thoại của cô, cảm giác hơi lạnh, giống như cảm giác khi anh chạm vào làn da cô lúc ở trong chung cư.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nhìn vào chiếc điện thoại, đầu ngón tay vô thức quẹt qua, màn hình sáng lên.
Hạ Cảnh Tây hơi thở ngưng trệ.
Hình nền màn hình khoá, là ảnh của cô ấy——
Cô một đội chiếc mũ rơm rộng vành, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, đeo kính râm to bằng bàn tay che đi nửa gương mặt, cô vừa quay đầu, khoé môi cong lên nụ cười hạnh phúc, vui tươi hoạt bát.
Xinh đẹp đến trêu chọc lòng người.
Ở bên nhau hai năm, cô chưa bao giờ mặc màu đỏ bắt mắt như vậy, khiến cho da cô càng trắng như tuyết.
Cổ họng khô khốc, tim đập gia tốc hô hấp dần dần không thuận, ngón tay thon dài của Hạ Cảnh Tây cởi ra hai viên cúc áo.
Định nhắm mắt, nhưng không ngờ lại phát hiện ra gương mặt của một người đàn ông phản chiếu trong kính, cũng mang kính râm, hình như...... Cũng đang cười.
"Cộc cộc cộc——"
Đột nhiên lúc này tiếng gõ cửa vang lên, không nhanh không chậm, mang theo lực đạo bình tĩnh.
Không phải thư ký Tạ, cũng không phải bác sĩ hay y tá.
Tim đột nhiên lỡ nhịp, Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa, phát ra tiếng nói khàn khàn mà căng chặt: "Vào đi."
Một cổ chua xót mãnh liệt ở trong thân thể cuộn trào tứ phía, cuối cùng quấn lấy trái tim Hạ Cảnh Tây tầng tầng lớp lớp, vẻ mặt anh trước sau như một không thay đổi, chỉ mấp máy môi mỏng nhàn nhạt nói: "Đã biết."
Bác sĩ: "................"
Ông ta nhìn về phía thư ký Tạ, ý muốn anh ta khuyên bảo anh.
Thư ký Tạ cũng bất lực mà lắc đầu.
Thư ký Tạ cũng rất bất đắc dĩ, nhưng anh ta làm gì có cách nào?
Tính tình Hạ Tổng chính là như vậy, nếu nói có ai có thể thay đổi được quyết định của Hạ tổng, đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, trước giờ anh ta cũng chỉ thấy qua mỗi Tang tiểu thư, Hạ tổng luôn dung túng cô ấy.
Nhưng hiện tại Tang tiểu thư..............
Thư ký Tạ lo lắng sốt ruột, theo bản năng nhìn về phía Hạ tổng, phát hiện ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đền nhìn về phía Tang tiểu thư ở trong phòng bệnh, cho dù........ở góc độ này cũng chỉ nhìn được bóng lưng.
Thư ký Tạ tâm tình phức tạp mà giương mắt, chỉ thấy trong phòng bệnh, Tang tiểu thư từ lúc bước vào phòng vẫn luôn đứng trước giường bệnh, ánh mắt dường như chưa từng rời mắt khỏi người đại diện của mình.
Cô ấy nhìn người đại diện, Hạ tổng đứng chỗ này nhìn cô......
Thư ký Tạ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, lấy hết can đảm muốn khuyên Hạ tổng đừng nhìn nữa về phòng trước đi, nhưng trong tầm mắt đột nhiên lại nhìn thấy Tang tiểu thư tự mình rót nước đưa cho người đại diện của mình.
Trong lòng thư ký Tạ run một cái, vội vàng nhìn về phía Hạ tổng đứng bên cạnh.
Hạ Cảnh Tây đứng thẳng tắp dị thường, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng có một chút biến hoá nào, chỉ là môi mỏng mím chặt cơ hồ thành một đường thẳng tắp, sương mù không dễ phát hiện lặng yên không tiếng động đang dần phủ lấy gương mặt anh.
Thư ký Tạ lo lắng, thử thuyết phục: "Hạ tổng, không bằng......"
"Từ từ hãy đi." Môi mỏng khe mở, anh phun ra một câu.
Thư ký Tạ nhất thời chưa kịp phản ứng nó có ý gì, cho đến khi cậu nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của Hạ tổng bước về phía phòng bệnh đó.
Thư ký Tạ: "................."
Chậm rãi bước tới phòng bệnh nơi người đại diện của Tang tiểu thư ở, là để xem cô quan tâm đến người đại diện như thế nào, hay vẫn là xem cô Tang di tình biệt luyến như thế nào?
Cái này.............
Hạ tổng không phải là đang tự ngược à?
Bác sĩ đương nhiên không biết thư ký Tạ suy nghĩ cái gì, với ông ta mà nói chỉ cần bệnh nhân Hạ tổng này không cần phải đứng lâu chuyển động loạn là được, lúc sau về phòng bệnh miễn cưỡng không thành vấn đề.
*********************
Hạ Cảnh Tây bước vào phòng ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vẫn không kìm được dừng trên người Tang Nhược, ngay cả khi cô không hề phát hiện ra anh, nhìn thấy anh, cho dù cô vẫn luôn nhìn về Quý Hành Thời.
Đội ngũ bác sĩ trong phòng bệnh nói lời dặn dò cuối cùng, Quý Hành Thời vốn không có vấn đề gì lớn, nếu như không phải viện trưởng tự mình mở miệng muốn bọn họ tới nơi này, thì thật sự là không cần nhiều bác sĩ đến như vậy.
Sau khi kiểm tra xong liền đi rồi.
Sau khi bác sĩ trong phòng Quý Hành Thời rời đi, tầm mắt không còn bị che khuất, anh ta mới nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Cảnh Tây lúc này.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí.
Tang Nhược đại não vẫn có chút hỗn loạn, cả người vẫn chưa thoát ra khỏi cổ cảm xúc kia hoàn toàn, trong lòng vẫn lo sợ bất an, cho dù bác sĩ và Quý Hành Thời đều đã nói với cô rằng không có vấn đề gì lớn.
Cô nhìn Quý Hành Thời, trong cổ họng những từ ngữ như bị đọng lại, cuối cùng chỉ khàn khàn hỏi: "Anh Hành Thời, anh có muốn uống nước không?"
Hạ cảnh tây ngồi trên sofa, nghe tiếng môi mỏng im hơi lặng tiếng lại mím chặt một chút.
Âm thanh giống như là đã khóc qua.
Quý Hành Thời tầm mắt thoáng thu lại, nhìn về phía Tang Nhược, nở nụ cười hiếm thấy: "Em quên à, tôi vừa mới uống rồi, tạm thời không cần."
Tang Nhược giật giật môi, muốn nói cái gì, lại thấy tầm mắt Quý Hành Thời nhìn lướt qua cô nhàn nhạt nói: "Hạ tổng."
Mày nhíu lại, cô xoay người.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cảm xúc luống cuống cùng sợ hãi lui đi, Tang Nhược khẽ chớp chớp mi, mặc dù cố gắng kìm chế, nhưng lời nói ra vẫn khàn khàn, càng mơ hồ có âm rung ở trong đó: "Tại sao anh lại ở đây?"
Một câu đơn giản, nhưng lại giống như một chuỳ thép nặng nề đâm vào cơ thể Hạ Cảnh Tây.
Cảm giác đau đớn lan toả ngay lập tức.
Mắt Hạ Cảnh Tây tối lại phá lệ đen trầm, anh nhìn Tang Nhược thật sâu, hầu kết ở giữa nhấp nhô, phảng phất như có một cổ tanh ngọt lặng lẽ đi lên, mạnh mẽ trào lên bắn ra tứ phía.
Thư ký Tạ đứng ở một bên, nghe xong trong lòng tim đập rớt một nhịp.
Tang tiểu thư quả nhiên là di tình biệt luyến sao?
"Hạ tổng......" Anh ta theo bản năng muốn nói giúp Hạ tổng cái gì đó, nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra, thì đã thấy ánh mắt của anh quét tới, như muốn cảnh cáo anh ta đừng nói lung tung.
Thư ký Tạ nghẹn lại.
Thần kinh Tang Nhược kéo căng.
Cô mở miệng nói: "Hạ Cảnh Tây......"
"Hạ tổng, cảm ơn." Quý Thịnh Hành đột ngột ngắt lời cô.
Tang Nhược nghiêng mắt: "Anh Thịnh Hành, anh nói cái gì vậy?"
Thư ký Tạ nghe được lời nói của cô hình như có sự nghi hoặc, trong lòng không khỏi thở dài, ẩn ẩn cũng có chút bất bình thay Hạ tổng.
Tang tiểu thư đến cùng với bọn họ, lúc Hạ tổng gọi điện thoại cho viện trưởng cho dù là cố ý giảm thanh âm, nhưng anh ta ngồi ở ghế phụ vẫn nghe rõ, nên không lý nào cô Tang ở bên cạnh Hạ tổng lại không nghe thấy.
Trừ khi......
Lúc đó trong lòng Tang tiểu thư chỉ tràn đầy suy nghĩ lo lắng cho người đại diện của cô ấy, không hề để ý đến Hạ tổng nói gì làm cái gì, hoặc có thể...... Tang tiểu thư có khi còn không nhớ là Hạ tổng đã đưa cô ấy đến đây.
Thư ký Tạ nhịn không được liếc nhìn Hạ tổng một cái.
Quý Hành Thời hướng Tang Nhược gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Hạ Cảnh Tây: "Nếu đoán không sai, hẳn là Hạ tổng đã an bài bác sĩ đi."
Lúc đầu anh không có nghĩ sâu xa như vậy, tuy lúc nhìn thấy đoàn bác sĩ anh rất khó hiểu hoặc là đã có suy đoán, nhưng suy đoán được xác định khi anh nhìn thấy Hạ Cảnh Tây trong nháy mắt kia.
Anh càng khẳng định, bởi vì Tang Nhược nên Hạ Cảnh Tây mới giúp anh sắp xếp.
"Cảm ơn." Quý Hành Thời nói.
Vị tanh ngọt trong cổ họng dường như trở nên đậm đặc hơn, lồng ngực cũng theo đó mà trở nên nặng nề, Hạ Cảnh Tây cố gắng kiềm chế lại kiềm chế, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quý Hành Thời, giọng điệu lãnh đạm, không chút gợn sóng nào: "Không cần khách khí."
Chỉ một lời này, không có gì khác.
Ánh mắt anh một lần nữa dừng trên gương mặt Tang Nhược gắt gao đem cô khoá lại.
Nhưng mà, trong mắt cô không có anh.
Quý Hành Thời cũng giống Hạ Cảnh Tây, là người lãnh đạm, không phải người nói nhiều, thấy anh rõ ràng chỉ vì Tang Nhược mà ở lại nơi này, cũng không cùng anh ta nói thêm câu nào, mà là nhìn về phía Tang Nhược.
Đôi mắt cô vẫn phiếm hồng.
Quý Hành Thời ánh mắt khẽ nhúc nhích, thấp giọng an ủi: "Tôi không sao, Đào Đào hẳn là sẽ nhanh trở lại, để cô ấy đưa em về, đêm nay cũng không cần cùng nhau đi ăn, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Trong lúc đang nói chuyện, thật khéo, Đào Đào cũng vừa lúc quay lại sau khi xử lý vụ tai nạn xe xong.
"Đào Đào, đưa Tang Nhược trở về." Quý Hành Thời phân phó.
Đào Đào bước nhanh đến, đem một túi đồ vật đặt trên đầu giường, gật đầu: "Được." Cô nhìn về phía Tang Nhược. "Tang tiểu thư, chúng ta trở về đi."
Tang Nhược lắc đầu, dư quang thoáng nhìn thấy đồ vật trong túi, phát hiện đó là những đồ vật cần thiết để dùng hàng ngày, thanh âm có chút vò vò nói: "Anh Hành Thời không thể dùng loại ly này, sẽ bị dị ứng, mua lại lần nữa đi."
Đào Đào không biết.
"Vâng." Cô nhanh chóng đáp ứng, có chút xin lỗi mà nói. "Tôi đây liền............."
"Không cần phiền vậy." Quý Hành Thời không để ý chút nào: "Thật ra mọi thứ nơi này đều có."
Dù gì thì đây cũng là bệnh viện tư nhân tốt nhất, không thiếu thứ gì.
"Trở về đi." Bắt gặp ánh mắt Tang Nhược vẫn còn sợ hãi và lo lắng, nghĩ đến việc cô sợ hãi tai nạn xe cộ, giọng nói Quý Hành Thời mang theo vài phần ôn nhu: "Tôi không sao, đừng lo lắng."
Mười đầu ngón tay từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt, vô thức tạo vết tích trong lòng bàn tay, môi đỏ mấp máy, Tang Nhược vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh Hành Thời, để em ở lại một lát lại đi."
Thấy cô kiên trì như vậy, Quý Hành Thời cũng không từ chối nữa, định an ủi cô vài câu, trong dư quang, anh thấy Hạ Cảnh Tây đứng lên rời đi.
Cũng giống như lúc anh ta xuất hiện, im lặng không tiếng động.
*************************
Thân hình người đàn ông cao lớn, thần sắc nhàn nhạt không có một chút gợn sóng phập phồng, chỉ có quai hàm đang dần dần căng chặt và một cỗ ảm đạm cùng tĩnh mịch nồng đậm đang yên lặng bao trùm lên.
Thư ký Tạ nhìn thấy vậy, trong đầu nhớ khung cảnh lúc ở trong phòng bệnh kia, Tang tiểu thư lo lắng cho người đại diện của cô ấy, lúc hai người đó nói chuyện quanh họ có một bầu không khí khó ai có thể xen vào, trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp.
Anh lo lắng: "Hạ tổng......"
Hạ Cảnh Tây phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ là tiết tấu hô hấp không một tiếng động thay đổi, từng chút, thực trầm.
Lưng anh thẳng tắp, đôi chân dài bước đi không hề có chút khác thường, như thể anh chưa từng bị thương, nhưng sau khi rời khỏi phòng bệnh lúc bước vào thang máy, lòng bàn tay anh chợt chống đỡ vào vách tường.
Gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên, anh cau mày, lưng cong lại.
"Hạ tổng!" Mí mắt Thư ký Tạ hung hăng giật giật, nhanh chóng đỡ lấy anh.
Cho đến lúc này, anh mới phát hiện trên trán Hạ tổng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày, mà sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Anh lo lắng, lại tự trách bản thân sao không phát hiện sớm, không khuyên nhủ.
"Không sao." Hầu kết gian nan lăn lộn lên xuống, Hạ Cảnh Tây khẽ khép mắt mắt nặng nề phun ra một câu khó chịu, rồi sau đó chậm rãi đứng lên, không để cho thư ký Tạ nâng dậy.
Môi mỏng của anh mím chặt, rõ ràng là đang kiềm chế.
Thư ký Tạ vừa gấp lại vừa đau đầu, nhanh chóng bấm thang máy, gọi cho bác sĩ về phòng bệnh trước, để ông ta chuẩn bị tốt.
Qua vài giây, thang máy dừng lại.
Thư ký Tạ theo bản năng đi đến đỡ, nhưng vẫn bị từ chối, Hạ tổng căn bản không cho anh ta chạm vào mình, kiên trì tự mình đi từng bước về phòng bệnh.
Đội ngũ bác sĩ đã sớm chuẩn bị tốt, vừa thấy Hạ Cảnh Tây xuất hiện lập tức để anh nằm lại trên giường, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ chủ trị nghiêm túc nhắc nhở: "Hạ tổng, nếu ngài muốn nhanh chóng xuất viện, thì hy vọng ngài hãy phối hợp tĩnh dưỡng cho tốt, quyết không thể cậy mạnh chống đỡ nữa, nếu không sẽ để lại di chứng."
Hạ Cảnh Tây dựa lưng vào đầu giường, nghe vậy sắc mặt lạnh nhạt, không chút gợn sóng mà gật đầu: "Ừm."
Bác sĩ thấy thế, lại dặn dò một đống những việc cần chú ý mới rời đi.
Thư ký Tạ chờ ở ngoài cửa, thấy bác sĩ ra anh tự nhiên đến hỏi thăm tình hình một phen, đem lời dặn dò nhớ kỹ ở trong lòng, thế nhưng sau khi nghe câu nói cuối cậu không khỏi thở dài.
Hạ tổng nếu có thể nghiêm túc phối hợp tịnh dưỡng, thì lúc thấy Tang tiểu thư xuất hiện tuyệt đối sẽ không vội vàng chạy đến gặp cô ấy.
Haizzz.
Anh đi vào, muốn nói lại thôi: "Hạ tổng."
Giọng Hạ cảnh Tây như mất tiếng đến cực điểm: "Đi tra thông tin của Quý Hành Thời, thật chi tiết rõ ràng."
Thư ký Tạ trong lòng cả kinh, hơi nhíu mày.
Đây là............Ý sẽ không từ bỏ?
Nhưng anh ta sẽ không nói, cũng không tiện nói, chỉ đáp ứng: "Vâng."
Hạ Cảnh Tây khép hờ mắt, u ám nơi đáy mắt cũng yên lặng bị giấu đi, giọng nói hờ hững: "Cậu ra ngoài đi."
Thư ký Tạ nói vâng, trong lòng yên lặng thở dài quay đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
"Hạ tổng......"
"Còn việc gì?"
Rõ ràng chỉ là một câu lạnh nhạt không có bất kì cảm xúc gì, nhưng thư ký Tạ lại cảm thấy một cỗ lạnh lẽo người sống chớ gần toả ra từ trong xương cốt phát ra.
"Hạ tổng." Anh căng da đầu bước lại gần, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại màu hồng nhạt, đây rõ là điện thoại của con gái: "Lúc trong bãi đậu xe, điện thoại của Tang tiểu thư rơi xuống lúc cô ấy suýt chút nữa bị đụng, anh và cô ấy cũng không nhìn thấy, tôi đã quên trả lại cho Tang tiểu thư."
Hạ Cảnh Tây bỗng dưng vén mắt.
Thư ký Tạ đặt chiếc điện thoại trên đầu giường: "Hạ tổng, vậy tôi đi ra ngoài đây."
Anh ta xoay người rời đi.
Rất nhanh, căn phòng bệnh lớn như vầy chỉ dư lại mỗi mình Hạ Cảnh Tây, sự yên tĩnh quá mức bao phủ lên căn phòng.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây tĩnh mịch.
Sau một lúc lâu, anh duỗi tay, cầm lấy điện thoại của cô, cảm giác hơi lạnh, giống như cảm giác khi anh chạm vào làn da cô lúc ở trong chung cư.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm yên lặng nhìn vào chiếc điện thoại, đầu ngón tay vô thức quẹt qua, màn hình sáng lên.
Hạ Cảnh Tây hơi thở ngưng trệ.
Hình nền màn hình khoá, là ảnh của cô ấy——
Cô một đội chiếc mũ rơm rộng vành, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, đeo kính râm to bằng bàn tay che đi nửa gương mặt, cô vừa quay đầu, khoé môi cong lên nụ cười hạnh phúc, vui tươi hoạt bát.
Xinh đẹp đến trêu chọc lòng người.
Ở bên nhau hai năm, cô chưa bao giờ mặc màu đỏ bắt mắt như vậy, khiến cho da cô càng trắng như tuyết.
Cổ họng khô khốc, tim đập gia tốc hô hấp dần dần không thuận, ngón tay thon dài của Hạ Cảnh Tây cởi ra hai viên cúc áo.
Định nhắm mắt, nhưng không ngờ lại phát hiện ra gương mặt của một người đàn ông phản chiếu trong kính, cũng mang kính râm, hình như...... Cũng đang cười.
"Cộc cộc cộc——"
Đột nhiên lúc này tiếng gõ cửa vang lên, không nhanh không chậm, mang theo lực đạo bình tĩnh.
Không phải thư ký Tạ, cũng không phải bác sĩ hay y tá.
Tim đột nhiên lỡ nhịp, Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa, phát ra tiếng nói khàn khàn mà căng chặt: "Vào đi."
Tác giả :
Mộ Thời Yên