Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 11: Lấy lòng
Hai cổ tay cô bị bàn tay của người nào đó túm lấy cố định lên đỉnh đầu. Không biết anh đã lấy ở đâu ra một sợi dây thừng, hung hăng quấn từng vòng từng vòng ghìm chặt lấy cánh tay của cô lại...
Tương Tư kinh sợ, thấy cổ tay bị anh cột vào rào chắn trên đầu giường cô hợt tỉnh táo lại, muốn giãy dụa giằng co. Không ngờ anh liếc nhìn cô một cái, cất tiếng cười lạnh, vung tay cho cô một cái bạt tai. Tương Tư bị anh đánh mặt nghiêng lệch sang một bên, tóc bay tán loạn xõa xuống che khuất nửa mặt. Cô hất mái tóc lên, ngực thở phập phồng, con ngươi màu hổ phách sâu thẳm gắt gao nhìn thẳng vào anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh là đồ biến thái...”
Câu nói còn chưa dứt, ngay lập tức anh lại cho cô một cái tát nữa vào mặt. Tương Tư cảm giác anh đã dùng một lực rất lớn, cái tát làm trong đầu cô vang lên tiếng ong ong. Cô chợt nảy ra một ý nghĩ rất buồn cười, nó tràn ngập khắp trong đầu cô, liệu cô có bị anh đánh cho bị chấn động não, sau đó sẽ biến thành kẻ ngu ngốc không nhỉ? Điều nay khó mà làm được, cô vẫn còn chưa giải oan cho ba ba, chưa báo thù được cho nhà họ Văn đâu!
Tựa như khóe miệng cô bị rách ra bởi cái tát của anh, một chất lỏng có vị tanh mặn từ trong miệng chảy ra, mặt của cô chôn ở trong chiếc gối mềm mại, nhưng thân thể lại không thể cử động được.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô ngoan ngoãn có nề nếp trở lại, lúc này mới cười trào phúng, đứng ở bên cạnh giường chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi của mình. Chiếcáo sơmi màu trắng bị anh thuận tay vứt sang một bên, thân thể cường tráng của anh tức thì lộ rõ ở trong không khí. Tương Tư nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cô không thể chết được, nếu như chính cô đã lựa chọncon đường này, đã lựa chọn làm phụ nữ của anh rồi, vậy thì cô còn có quyềnđược lựa chọn nữa haysao?
Anh nghiêng thân dưới đi, ngón tay xuyên qua mái tóc đang xõa rối của cô nắm giữ chính xác cái cằm của cô, ép cô phải ngẩng cao đầu lên. Thấy hàm răng cô nghiến chặt lại, gò má bên trái sưng vù đỏ rực trong suốt, dòng máu đỏ nổ bật trên làn da trắng noãn của cái cằm, nhìn mà thấy giật mình kia, anh chợt có một loại khoái cảm khát máu. Cô cũng có hôm nay sao! Thật tiếc là lão già họ Văn kia đã chết quá sớm, không được nhìn thấy tình trạng thảm hại này của cô con gái độc nhất của mình! Bằng không, đó mới gọi thú vị!
“Mở mắt ra Văn Tương Tư, nhìn vẻ mặt đầy vẻ nhu nhược và đáng thương như con mèo con thế này thật không giống như con người của em, vật nhỏ...” Anh có chút thích thú thưởng thức bộ dáng giờ phút này của cô, rồi trong đầu anh chợt nhớ tới ngày nào đó đã từng nhìn thấy một Văn Tương Tư không muốn sống, cánh tay giơ lưỡi dao nhỏ lên chọc người ta một nhát, vật nhỏ ngày đó giương nanh múa vuốt không hề biết sợ kia, mới là bộ dáng mà anh thích...
Ngữ điệu câu nói của cực kỳ dồn nén, diễღn。đàn。lê。qღuý。đônkhông hiểu tại sao Tương Tư cảm thấy quanh thân mình đều lạnh run, cô rùng mình một cái, không dám cự tuyệt, run rẩy mở mắt ra, lại đối diện với gương mặt anh tuấn và yêu nghiệt của anh. Con ngươi của anh rất đen rất đen, tròng mắt cũng không lớn lắm, nhưng lại trong trẻo đẹp lạ thường. Đuôi mắt hơi xếch lên một chút nhìn có vẻ gì đó rất trêu chọc, khiến thoạt nhìn càng thấy tăng thêm vài phần khí chất yêu nghiệt. Nếu như anh chuyên chú nhìn người nào đó, thì tốt nhất là ngàn vạn lần không nên đối mặt với anh, đôi mắt kia làm người ta bị thu hút, giống như chiếc giếng cổ muốn đi tìm kiếm một phen. Dù giếng cổ không nổi gợn sóng nhưng vào lúc nào đó sẽ hút cả người ta vào trong đó.
“Nhìn cái hình dáng đáng thương này...” Anh thở dài một tiếng, đưa tay lên trên mặt cô khẽ vuốt ve mấy cái. Động tác của anh nhìn tưởng như dịu dàng, nhưng kì thực lại một loại tra tấn, tại chỗ cô bị đánh sưng đỏ lên sau mấy lần ve vuốt qua lại, Tương Tư có cảm giác chỗ đó da thịt đó của mình như sắp vỡ ra đau đớn, bỏng rát. Cô cắn răng cứng rắn chống đỡ, không hề động đậy, lại đổi được một tiếng tán thưởng của anh: “Thật là một con mèo nhỏ quật cường...”
“Em nói xem, tôi nên làm thế nào để nhổ sạch hết từng sợi lông trên người em, để cho em biết rõ rốt cuộc ai mới là chủ nhân của em đây?” Anh co người lên trên giường, vén mái tóc của cô đang bị xòa xuống vai lên, một gương mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú hiện ra, ngón tay của anh bắt đầu dao động ở trên mặt của cô, từ trên trán trượt một đường xuống đến đôi môi, đầu ngón tay vuốt ve đường vân cánh môi của cô, thoáng cái lại hạ xuống bên cạnh giường, nhu hòa và mập mờ. Trong lúc đó tay kia của anh, đã sớm xâm nhập vào phía dưới chiếc áo T-shirt, dò xét đi vào. Tương Tư cảm giác toàn thân mình như bị cứng lại rồi, thân thể cô thẳng băng không dám động đậy, toàn bộ cơ thể như đã cứng lại thành tảng đá vững chãi...
“Vật nhỏ... Đừng giống như một cái cọc gỗ như vậy, hãy lấy lòng tôi...” Anh cúi đầu xuống, cắn một cái thật mạnh vào môi của cô, mà cùng lúc này, thoáng cái, móc cài chiếc áo ngực của cô đã bị tháo ra. Tương Tư kinh hãi run lên, miệng khẽ phát một tiếng rên trầm thấp. Hà Dĩ Kiệt đôi mắt híp lại, bàn tay đang phủ ở trên mặt cô lập tức dời xuống phía dưới. Tương Tư chỉ cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, chiếc áo T-shirt của cô đã bị anh cuộn lên thành đống ở trên cần cổ, mà chiếc áo ngực đã được buông lỏng gần như không che được bộ ngực của cô. Cô cảm thấy nhục nhã không nói ra được, trong hốc mắt lúc này đã ngân ngấn lệ...
Hà Dĩ Kiệt chú ý tới sự kháng cự của cô, khóe môi cong lên, ngón tay đã bắt đầu nhẹ nhàng trượt dọc theo cạnh chiếc áo ngực, tâm tình rất sung sướng, nhẹ nhàng nói: “Đã sớm không còn là con gái, vẫn còn thẹn thùng như vậy sao? Cái này thì không thể được... Tôi không thích phụ nữ giống như một cái cọc gỗ... Vật nhỏ, em phải tranh thủ thời gian để học cách chiều chuộng, đừng để cho tôi chán ghét em...”
Trong lòng Tương Tư cực kỳ hận anh, cô ước gì anh nhanh chóng chán ghét cô, sau đó đuổi cô đi thật xa!
Đôi mắt đẹp của Hà Dĩ Kiệt hơi chuyển động, anh đã nhìn thấy những suy nghĩ của cô được biểu lộ rất rõ trong đáy mắt của cô. Anh cười thành tiếng đầy sự thâm trầm, tiếng cười này ẩn chứa chút thô két gợi cảm, giống như là kích thích sợi dây đàn vi-ô-lông-xen phát ra những tiếng vang trầm ấm.
“Để cho tôi phải chán ghét, em còn khó chịu hơn là đi theo tôi đó... Cho nên, em phải chậm rãi mà học đi, hôm nào tôi sẽ dẫn em đi một vài nơi để em được học hỏi một phen, tôi thấy em cũng là người thông minh...” Nói xong, anh áp môi xuống, nhẹ nhàng mút hôn bên gáy, chỗ xương quai xanh của cô. Da thịt chỗ này vừa trơn bóng vừa đầy đặn lại đàn hồi xúc cảm vô cùng tốt, khiến người ta chạm vào rồi sẽ không cam lòng cho dịch chuyển khỏi chỗ đó. Do hai cổ tay của cô bị trói buộc lên phía trên nên bộ ngực của cô không khỏi nhô lên một chút. Nơi đỉnh cao mềm mại cọ qua bộ ngực rắn chắc của anh, giống như một đôi bàn tay nhỏ bé lúc này đang trêu chọc anh. Nhưng cô lại cứ mở trừng đôi mắt to trong veo, khiến anh trong lúc này không hiểu đột nhiên tại sao lại bốc lên một luồng lửa nóng!
“Kêu lên!” Anh hung hăng khẽ cắn vào ngực cô một cái để trừng phạt. Tương Tư bị anh khẽ cắn bất thình lình như vậy khẽ cắn, lập tức hét lên một tiếng ngắn ngủi, nhưng tiếng thét này lại kích thích anh, trong đôi mắt của anh dần dần nhiễm lên ngọn lửa tình dục. Đầu gối anh đứng vững dùng sức tách hai chân cô ra. Thân thể cô mềm mại, khung xương bé xíu xiu mềm mại đáng yêu, bị uốn cong lại thành một hình dáng đẹp đẽ. Anh không chút thương tiếc để lại ở trên người cô hàng loạt những vết nhéo, nhất là những ở những nơi mềm mại đẫy đà, những chỗ mẫn cảm. Tương Tư đau đến mức mồ hôi toát ra đầm đìa, hàm răng cô cắn chặt vào nhau nhưng vẫn không sao kiềm chế nổi phát ra tiếng rên trầm trầm khe khẽ...
Anh vẫn cảm thấy cô vẫn còn quá cứng nhắc. Anh nắm lấy mái tóc của cô trong lòng bàn tay, cưỡng bức cô không thể không ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm hé ra. Anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi quấy đảo trong miệng của cô, cảm giác thấy cô không được lưu loát lắm, nhưng lại tăng thêm một loại kích thích. Cô chưa tiếp nhận chiếc hôn, thỉnh thoảng hàm răng đụng vào anh, bị đau tiếp đó anh lại hung hăng cắn cô một cái, hoặc lại nhéo một nơi nào đó ở trên người cô. Cho nên chỉ một lát sau, cánh môi của cô cũng đã bị anh cắn sưng lên, rách mấy chỗ chảy đầy máu tươi ...
“Hãy nhớ kỹ cho tôi, người nào mới được ở trên em! Đừng tưởng như hắn. Mẹ kiếp cả ngày ở bên ngoài câu tam đáp tứ (ý nói ngoại tình lắng nhăng)!” Anh đẩy cô ngã xuống trên giường đầy vẻ lạnh lùng khinh miệt, thô lỗ gập thân thể cô lại, để cô ở tư thế quỳ sấp xuống giường. Cổ tay của cô bị trói, nên cô không cử động được, chỉ cảm thấy thân thể lúc này bị cuộn lại, cánh tay lại bị anh hung hăng nhéo một cái, đau đến mức cô vã mồ hôi lạnh, thân thể không khỏi ghé vào trên giường, mặt nặng nề đâm vào trên giường. Tuy chiếc giường này hết sức mềm mại, nhưng mặt cô đã bị đánh sưng phù giờ lại bị ma sát lên mặt vải làm cô đau không chịu nổi, cô nhếch nhếch miệng, hốc mắt dường như không còn cảm giác nữa...
Hà Dĩ Kiệt cởi bỏ dây lưng, liếc thấy cô ở trần, chỉ mặc chiếc váy đồng phục ngắn bộ dáng nằm ghé vào trên nệm giường trắng noãn, nhìn như một miếng pho mát trên lưng toàn những vết bầm mà lúc nãy anh đã cấu véo cô, mắt anh thoáng chút đỏ lên, cảnh tượng quá khứ lúc này nghĩ lại vẫn còn thấy kinh sợ, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt anh. Năm ấy anh mới đượcmười mấy tuổi, sau khi ba ba chết, anh và mẹ phải chuyển ra khỏi căn nhàxinh đẹp mà anh đã từng sống, khắp nơi đều là người đòi nợ. Tài khoản ở ngân hàng, toàn bộ bất động sản, cổ phiếu đều bị ngân hàng niêm phong lại, khi ấy anh đang trong thời điểm quan trọng nhất của bậc cao trung. Mức học phí cao ngất ngưởng đã bức bách người mẹ của anh khi đó còn trẻ trung xinh đẹp không thể không cúi đầu hạ thấp thân phận cao quý của mình. Vì cuộc sống, vì khoản nợ phải trả, vì để anh được tiếp tục đến trường học, trong nhà của bọn họ bắt đầu có rất nhiều người đàn ông khác nhau ra vào. Có một lần sau giờ tự học buổi tối trở về, anh mới vừa lên lầu liền nhìn thấy đèn trong phòng ngủ của mẹ vẫn còn đang sáng. Là một thiếu niên tâm cao khí ngạoanh cầm chiếc xẻng định xông vào, nhưng rồi ở giây phút cuối cùng anh lại gắt gao kiềm chế được chính mình, một mình anh ngồi ở trên bậc thang đen kịt, không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, chợt thấy vang lên tiếng của người đàn ông rống to đầy thỏa mãn sung sướng, sau đó, anh liền nhìn thấy hai người đàn ông xách theo chiếc quần dài, đi ra ngoải vẻ nghênh nghênh ngang ngang, khi đi qua bên cạnh anh, còn liếc mắt nhìn anh chửi một tiếng đồ nhóc con!
Hà Dĩ Kiệt nhớ rõ gương mặt của hai người kia, anh ghi nhớ vĩnh viễn, không những bọn họ, còn gia tăng thêm nợ nần mà bọn họ còn muốn chặt một tay của anh, mẹ đã phải cầu xin hồi lâu, đến cuối cùng còn phải dùng phương thức như vậy để đổi lại anh.
Trong sắc đêm đen nhánh, anh vẫn nhìn theo hai người kia đi xa, bọn họ cười rất phóng đãng, còn bàn luận mẹ của anh có dáng người thật tốt, có làn da thật trắng trẻo, trên giường có quá nhiều nhiệt tình, còn nói gì mà phu nhân của thị trưởng đã bị bọn họ lôi lên giường, nói ra ngoài cũng ê mặt...
Đôi mắt anh đỏ đọc, xoay người xông vào trong phòng, khi phá được cửa ra thì nhìn thấy người mẹ xinh đẹp mềm yếu của mình nằm gục ở chỗ đó, cả người đầy vết bầm tím. Trong lúc đó tất cả lửa giận trong anh đột nhiên biến mất toàn bộ, anh như bị phát điên kêu lên một tiếng rồi lao ra ngoài phòng. Mẹ anh ở phía sau kêu tên của anh nhưng anh như không nghe thấy gì hết, trong đêm khuya hôm ấy không biết anh đã chạy bao nhiêu lâu. Cũng trong đêm đó, rất lâu sau khi ba ba bị người ta hãm hại chết đến nay, đây là lần đầu tiên anh không muốn tiếp tục sống nữa, lần đầu tiên anh bị mất đi dũng khí muốn được sống!
Tương Tư kinh sợ, thấy cổ tay bị anh cột vào rào chắn trên đầu giường cô hợt tỉnh táo lại, muốn giãy dụa giằng co. Không ngờ anh liếc nhìn cô một cái, cất tiếng cười lạnh, vung tay cho cô một cái bạt tai. Tương Tư bị anh đánh mặt nghiêng lệch sang một bên, tóc bay tán loạn xõa xuống che khuất nửa mặt. Cô hất mái tóc lên, ngực thở phập phồng, con ngươi màu hổ phách sâu thẳm gắt gao nhìn thẳng vào anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh là đồ biến thái...”
Câu nói còn chưa dứt, ngay lập tức anh lại cho cô một cái tát nữa vào mặt. Tương Tư cảm giác anh đã dùng một lực rất lớn, cái tát làm trong đầu cô vang lên tiếng ong ong. Cô chợt nảy ra một ý nghĩ rất buồn cười, nó tràn ngập khắp trong đầu cô, liệu cô có bị anh đánh cho bị chấn động não, sau đó sẽ biến thành kẻ ngu ngốc không nhỉ? Điều nay khó mà làm được, cô vẫn còn chưa giải oan cho ba ba, chưa báo thù được cho nhà họ Văn đâu!
Tựa như khóe miệng cô bị rách ra bởi cái tát của anh, một chất lỏng có vị tanh mặn từ trong miệng chảy ra, mặt của cô chôn ở trong chiếc gối mềm mại, nhưng thân thể lại không thể cử động được.
Hà Dĩ Kiệt thấy cô ngoan ngoãn có nề nếp trở lại, lúc này mới cười trào phúng, đứng ở bên cạnh giường chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi của mình. Chiếcáo sơmi màu trắng bị anh thuận tay vứt sang một bên, thân thể cường tráng của anh tức thì lộ rõ ở trong không khí. Tương Tư nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cô không thể chết được, nếu như chính cô đã lựa chọncon đường này, đã lựa chọn làm phụ nữ của anh rồi, vậy thì cô còn có quyềnđược lựa chọn nữa haysao?
Anh nghiêng thân dưới đi, ngón tay xuyên qua mái tóc đang xõa rối của cô nắm giữ chính xác cái cằm của cô, ép cô phải ngẩng cao đầu lên. Thấy hàm răng cô nghiến chặt lại, gò má bên trái sưng vù đỏ rực trong suốt, dòng máu đỏ nổ bật trên làn da trắng noãn của cái cằm, nhìn mà thấy giật mình kia, anh chợt có một loại khoái cảm khát máu. Cô cũng có hôm nay sao! Thật tiếc là lão già họ Văn kia đã chết quá sớm, không được nhìn thấy tình trạng thảm hại này của cô con gái độc nhất của mình! Bằng không, đó mới gọi thú vị!
“Mở mắt ra Văn Tương Tư, nhìn vẻ mặt đầy vẻ nhu nhược và đáng thương như con mèo con thế này thật không giống như con người của em, vật nhỏ...” Anh có chút thích thú thưởng thức bộ dáng giờ phút này của cô, rồi trong đầu anh chợt nhớ tới ngày nào đó đã từng nhìn thấy một Văn Tương Tư không muốn sống, cánh tay giơ lưỡi dao nhỏ lên chọc người ta một nhát, vật nhỏ ngày đó giương nanh múa vuốt không hề biết sợ kia, mới là bộ dáng mà anh thích...
Ngữ điệu câu nói của cực kỳ dồn nén, diễღn。đàn。lê。qღuý。đônkhông hiểu tại sao Tương Tư cảm thấy quanh thân mình đều lạnh run, cô rùng mình một cái, không dám cự tuyệt, run rẩy mở mắt ra, lại đối diện với gương mặt anh tuấn và yêu nghiệt của anh. Con ngươi của anh rất đen rất đen, tròng mắt cũng không lớn lắm, nhưng lại trong trẻo đẹp lạ thường. Đuôi mắt hơi xếch lên một chút nhìn có vẻ gì đó rất trêu chọc, khiến thoạt nhìn càng thấy tăng thêm vài phần khí chất yêu nghiệt. Nếu như anh chuyên chú nhìn người nào đó, thì tốt nhất là ngàn vạn lần không nên đối mặt với anh, đôi mắt kia làm người ta bị thu hút, giống như chiếc giếng cổ muốn đi tìm kiếm một phen. Dù giếng cổ không nổi gợn sóng nhưng vào lúc nào đó sẽ hút cả người ta vào trong đó.
“Nhìn cái hình dáng đáng thương này...” Anh thở dài một tiếng, đưa tay lên trên mặt cô khẽ vuốt ve mấy cái. Động tác của anh nhìn tưởng như dịu dàng, nhưng kì thực lại một loại tra tấn, tại chỗ cô bị đánh sưng đỏ lên sau mấy lần ve vuốt qua lại, Tương Tư có cảm giác chỗ đó da thịt đó của mình như sắp vỡ ra đau đớn, bỏng rát. Cô cắn răng cứng rắn chống đỡ, không hề động đậy, lại đổi được một tiếng tán thưởng của anh: “Thật là một con mèo nhỏ quật cường...”
“Em nói xem, tôi nên làm thế nào để nhổ sạch hết từng sợi lông trên người em, để cho em biết rõ rốt cuộc ai mới là chủ nhân của em đây?” Anh co người lên trên giường, vén mái tóc của cô đang bị xòa xuống vai lên, một gương mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú hiện ra, ngón tay của anh bắt đầu dao động ở trên mặt của cô, từ trên trán trượt một đường xuống đến đôi môi, đầu ngón tay vuốt ve đường vân cánh môi của cô, thoáng cái lại hạ xuống bên cạnh giường, nhu hòa và mập mờ. Trong lúc đó tay kia của anh, đã sớm xâm nhập vào phía dưới chiếc áo T-shirt, dò xét đi vào. Tương Tư cảm giác toàn thân mình như bị cứng lại rồi, thân thể cô thẳng băng không dám động đậy, toàn bộ cơ thể như đã cứng lại thành tảng đá vững chãi...
“Vật nhỏ... Đừng giống như một cái cọc gỗ như vậy, hãy lấy lòng tôi...” Anh cúi đầu xuống, cắn một cái thật mạnh vào môi của cô, mà cùng lúc này, thoáng cái, móc cài chiếc áo ngực của cô đã bị tháo ra. Tương Tư kinh hãi run lên, miệng khẽ phát một tiếng rên trầm thấp. Hà Dĩ Kiệt đôi mắt híp lại, bàn tay đang phủ ở trên mặt cô lập tức dời xuống phía dưới. Tương Tư chỉ cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, chiếc áo T-shirt của cô đã bị anh cuộn lên thành đống ở trên cần cổ, mà chiếc áo ngực đã được buông lỏng gần như không che được bộ ngực của cô. Cô cảm thấy nhục nhã không nói ra được, trong hốc mắt lúc này đã ngân ngấn lệ...
Hà Dĩ Kiệt chú ý tới sự kháng cự của cô, khóe môi cong lên, ngón tay đã bắt đầu nhẹ nhàng trượt dọc theo cạnh chiếc áo ngực, tâm tình rất sung sướng, nhẹ nhàng nói: “Đã sớm không còn là con gái, vẫn còn thẹn thùng như vậy sao? Cái này thì không thể được... Tôi không thích phụ nữ giống như một cái cọc gỗ... Vật nhỏ, em phải tranh thủ thời gian để học cách chiều chuộng, đừng để cho tôi chán ghét em...”
Trong lòng Tương Tư cực kỳ hận anh, cô ước gì anh nhanh chóng chán ghét cô, sau đó đuổi cô đi thật xa!
Đôi mắt đẹp của Hà Dĩ Kiệt hơi chuyển động, anh đã nhìn thấy những suy nghĩ của cô được biểu lộ rất rõ trong đáy mắt của cô. Anh cười thành tiếng đầy sự thâm trầm, tiếng cười này ẩn chứa chút thô két gợi cảm, giống như là kích thích sợi dây đàn vi-ô-lông-xen phát ra những tiếng vang trầm ấm.
“Để cho tôi phải chán ghét, em còn khó chịu hơn là đi theo tôi đó... Cho nên, em phải chậm rãi mà học đi, hôm nào tôi sẽ dẫn em đi một vài nơi để em được học hỏi một phen, tôi thấy em cũng là người thông minh...” Nói xong, anh áp môi xuống, nhẹ nhàng mút hôn bên gáy, chỗ xương quai xanh của cô. Da thịt chỗ này vừa trơn bóng vừa đầy đặn lại đàn hồi xúc cảm vô cùng tốt, khiến người ta chạm vào rồi sẽ không cam lòng cho dịch chuyển khỏi chỗ đó. Do hai cổ tay của cô bị trói buộc lên phía trên nên bộ ngực của cô không khỏi nhô lên một chút. Nơi đỉnh cao mềm mại cọ qua bộ ngực rắn chắc của anh, giống như một đôi bàn tay nhỏ bé lúc này đang trêu chọc anh. Nhưng cô lại cứ mở trừng đôi mắt to trong veo, khiến anh trong lúc này không hiểu đột nhiên tại sao lại bốc lên một luồng lửa nóng!
“Kêu lên!” Anh hung hăng khẽ cắn vào ngực cô một cái để trừng phạt. Tương Tư bị anh khẽ cắn bất thình lình như vậy khẽ cắn, lập tức hét lên một tiếng ngắn ngủi, nhưng tiếng thét này lại kích thích anh, trong đôi mắt của anh dần dần nhiễm lên ngọn lửa tình dục. Đầu gối anh đứng vững dùng sức tách hai chân cô ra. Thân thể cô mềm mại, khung xương bé xíu xiu mềm mại đáng yêu, bị uốn cong lại thành một hình dáng đẹp đẽ. Anh không chút thương tiếc để lại ở trên người cô hàng loạt những vết nhéo, nhất là những ở những nơi mềm mại đẫy đà, những chỗ mẫn cảm. Tương Tư đau đến mức mồ hôi toát ra đầm đìa, hàm răng cô cắn chặt vào nhau nhưng vẫn không sao kiềm chế nổi phát ra tiếng rên trầm trầm khe khẽ...
Anh vẫn cảm thấy cô vẫn còn quá cứng nhắc. Anh nắm lấy mái tóc của cô trong lòng bàn tay, cưỡng bức cô không thể không ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm hé ra. Anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi quấy đảo trong miệng của cô, cảm giác thấy cô không được lưu loát lắm, nhưng lại tăng thêm một loại kích thích. Cô chưa tiếp nhận chiếc hôn, thỉnh thoảng hàm răng đụng vào anh, bị đau tiếp đó anh lại hung hăng cắn cô một cái, hoặc lại nhéo một nơi nào đó ở trên người cô. Cho nên chỉ một lát sau, cánh môi của cô cũng đã bị anh cắn sưng lên, rách mấy chỗ chảy đầy máu tươi ...
“Hãy nhớ kỹ cho tôi, người nào mới được ở trên em! Đừng tưởng như hắn. Mẹ kiếp cả ngày ở bên ngoài câu tam đáp tứ (ý nói ngoại tình lắng nhăng)!” Anh đẩy cô ngã xuống trên giường đầy vẻ lạnh lùng khinh miệt, thô lỗ gập thân thể cô lại, để cô ở tư thế quỳ sấp xuống giường. Cổ tay của cô bị trói, nên cô không cử động được, chỉ cảm thấy thân thể lúc này bị cuộn lại, cánh tay lại bị anh hung hăng nhéo một cái, đau đến mức cô vã mồ hôi lạnh, thân thể không khỏi ghé vào trên giường, mặt nặng nề đâm vào trên giường. Tuy chiếc giường này hết sức mềm mại, nhưng mặt cô đã bị đánh sưng phù giờ lại bị ma sát lên mặt vải làm cô đau không chịu nổi, cô nhếch nhếch miệng, hốc mắt dường như không còn cảm giác nữa...
Hà Dĩ Kiệt cởi bỏ dây lưng, liếc thấy cô ở trần, chỉ mặc chiếc váy đồng phục ngắn bộ dáng nằm ghé vào trên nệm giường trắng noãn, nhìn như một miếng pho mát trên lưng toàn những vết bầm mà lúc nãy anh đã cấu véo cô, mắt anh thoáng chút đỏ lên, cảnh tượng quá khứ lúc này nghĩ lại vẫn còn thấy kinh sợ, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt anh. Năm ấy anh mới đượcmười mấy tuổi, sau khi ba ba chết, anh và mẹ phải chuyển ra khỏi căn nhàxinh đẹp mà anh đã từng sống, khắp nơi đều là người đòi nợ. Tài khoản ở ngân hàng, toàn bộ bất động sản, cổ phiếu đều bị ngân hàng niêm phong lại, khi ấy anh đang trong thời điểm quan trọng nhất của bậc cao trung. Mức học phí cao ngất ngưởng đã bức bách người mẹ của anh khi đó còn trẻ trung xinh đẹp không thể không cúi đầu hạ thấp thân phận cao quý của mình. Vì cuộc sống, vì khoản nợ phải trả, vì để anh được tiếp tục đến trường học, trong nhà của bọn họ bắt đầu có rất nhiều người đàn ông khác nhau ra vào. Có một lần sau giờ tự học buổi tối trở về, anh mới vừa lên lầu liền nhìn thấy đèn trong phòng ngủ của mẹ vẫn còn đang sáng. Là một thiếu niên tâm cao khí ngạoanh cầm chiếc xẻng định xông vào, nhưng rồi ở giây phút cuối cùng anh lại gắt gao kiềm chế được chính mình, một mình anh ngồi ở trên bậc thang đen kịt, không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, chợt thấy vang lên tiếng của người đàn ông rống to đầy thỏa mãn sung sướng, sau đó, anh liền nhìn thấy hai người đàn ông xách theo chiếc quần dài, đi ra ngoải vẻ nghênh nghênh ngang ngang, khi đi qua bên cạnh anh, còn liếc mắt nhìn anh chửi một tiếng đồ nhóc con!
Hà Dĩ Kiệt nhớ rõ gương mặt của hai người kia, anh ghi nhớ vĩnh viễn, không những bọn họ, còn gia tăng thêm nợ nần mà bọn họ còn muốn chặt một tay của anh, mẹ đã phải cầu xin hồi lâu, đến cuối cùng còn phải dùng phương thức như vậy để đổi lại anh.
Trong sắc đêm đen nhánh, anh vẫn nhìn theo hai người kia đi xa, bọn họ cười rất phóng đãng, còn bàn luận mẹ của anh có dáng người thật tốt, có làn da thật trắng trẻo, trên giường có quá nhiều nhiệt tình, còn nói gì mà phu nhân của thị trưởng đã bị bọn họ lôi lên giường, nói ra ngoài cũng ê mặt...
Đôi mắt anh đỏ đọc, xoay người xông vào trong phòng, khi phá được cửa ra thì nhìn thấy người mẹ xinh đẹp mềm yếu của mình nằm gục ở chỗ đó, cả người đầy vết bầm tím. Trong lúc đó tất cả lửa giận trong anh đột nhiên biến mất toàn bộ, anh như bị phát điên kêu lên một tiếng rồi lao ra ngoài phòng. Mẹ anh ở phía sau kêu tên của anh nhưng anh như không nghe thấy gì hết, trong đêm khuya hôm ấy không biết anh đã chạy bao nhiêu lâu. Cũng trong đêm đó, rất lâu sau khi ba ba bị người ta hãm hại chết đến nay, đây là lần đầu tiên anh không muốn tiếp tục sống nữa, lần đầu tiên anh bị mất đi dũng khí muốn được sống!
Tác giả :
Minh Châu Hoàn