Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
Quyển 1 - Chương 10: Chương thứ mười
Tối hôm đó, Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa ngủ lại Hành Hương uyển.
Sau khi tắt đèn, lúc Dịch Khinh Nhan muốn rời đi, Nguyên Tĩnh Vũ chợt lên tiếng: “Khinh Nhan, nàng cảm thấy cần thiết không?”
“Chuyện gì?”
“Ta hiểu rõ nàng chỉ chú trọng sự thật mà không quản danh phận, đã như vậy, nàng cần gì phải rời đi? Nếu nàng không muốn, lẽ nào ta có thể cưỡng bách được nàng?”
Dịch Khinh Nhan đang định mở cửa sổ lại từ từ thu tay về, lời Nguyên Tĩnh Vũ nói không phải là không có đạo lý, dù sao thì giữa bọn họ cũng không có gì, thì cớ sao nàng nhất định phải rời đi? Nếu đã chấp nhận cho hắn cơ hội cũng như cho chính mình cơ hội, như vậy trước khi đi thân mật với hắn hơn một chút, hiểu rõ hơn một chút cũng là cần thiết đi!
Nguyên Tĩnh Vũ cởi áo khoác nằm lên giường xong, khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười thực hiện được gian kế. Sau hắn lại ngồi dậy, nghiêm nghị nói: “Khinh Nhan, nếu không nàng ngủ trên giường, ta xuống dưới đất là được!”
“Không cần!” Khinh Nhan nhớ tới phòng ngoài có một cái ghế nằm (ghế quý phi), mặc dù đã tháng tám nhưng buổi tối trời vẫn không lạnh, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng là được rồi. Nàng cứ ngủ một đêm ở phòng ngoài đi!
Mắt thấy Khinh Nhan tính lấy thảm mỏng đi ra ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ khẩn trương nói: “Khinh Nhan, ban đêm chỉ sợ có chút lạnh, bằng không chúng ta ngủ chung đi? Ta đảm bảo sẽ không làm loạn!”
Khinh Nhan lạnh lùng liếc hắn một cái, không lên tiếng, trực tiếp đi ra ngoài.
“Khinh Nhan, ta thật sự chỉ muốn ôm nàng ngủ! Tựa như tối hôm qua, ôm một chút đâu có sao đâu?” Nguyên Tĩnh Vũ tiếp tục cố gắng.
Khinh Nhan không nói lời nào, ngả lưng nằm xuống ghế dựa ở phòng ngoài.
“Khinh Nhan, nàng sợ ta sao? Hay nàng lo lắng chính mình?” Nguyên Tĩnh Vũ chưa từ bỏ ý đinh, cơ hội khó có được!
“Ít dát vàng lên mặt mình đi! Phép khích tướng lúc này dùng không được đâu!” Dịch Khinh Nhan không nhịn được nói một tiếng.
“Khinh Nhan, ta hiểu rõ, thật ra trong lòng nàng là có ta, cho nên nàng mới lo lắng chính mình cầm lòng không được …” Lời nói tuy vậy nhưng đối với tâm ý của nàng, hắn không nắm chắc được. Dù sao ba phần tình cảm so với tám chín phần có khác biệt rất lớn.
“Câm miệng!” Khinh Nhan gầm nhẹ một câu, sau đó đứng dậy ôm chăn mỏng đi vào. Không phải chỉ là ôm ngủ sao? Cũng không có gì. Cũng không phải là chưa từng ôm qua. Dù sao … Dù sao sau này bọn họ cũng phải làm phu thê …
Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý cười, vội dịch thân thể qua bên trong nằm xuống, để chỗ nằm đã được chính mình ủ ấm cho nàng, bộ mặt vui sướng, cứ như hài tử chiếm được kẹo đường.
Khinh Nhan trừng hắn: “Ngươi cao hứng cái gì?”
“Bổn vương tìm được nữ tử ưng ý nhất lấy làm vợ thì làm sao lại không cao hưng? Chỉ tiếc … trước mắt còn hữu danh vô thực …” Nguyên Tĩnh Vũ làm bộ nặng nề thở dài, khóe mắt dư quang nhưng trước sau chăm chú nhìn thần sắc trên mặt Dịch Khinh Nhan. Tối nay có thể biến danh thành thực sao?
“Nói hay lắm, không được làm loạn!” Dịch Khinh Nhan đỏ mặt, không yên tâm dặn thêm một câu. Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, nếu không có đại sự kia, nếu hắn thật muốn làm, nàng có thể cự tuyệt một hai lần, nhưng không thể cự tuyệt hắn mười hai mươi lần, nói không chừng lại rất nhanh thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ nháy mắt cười: “Trước mặt cao thủ như nàng, công phu mèo quào của ta có thể làm được chuyện xấu gì?”
Dịch Khinh Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng yên lòng lên giường.
“Khinh Nhan, ngủ một chút đi, không lại có người rơi xuống gầm giường …”
Dịch Khinh Nhan vung tay áo, ngọn đèn dầu trong phòng tắt ngúm. “Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi!”
Nàng cố gắng điều hòa hô hấp của mình, cố gắng không nghĩ đến nam nhân đang nằm bên cạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể lừa mình dối người, trong lòng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, dù sao cũng là lần đầu ngủ chung với một nam tử.
“Khinh Nhan, ta ôm nàng được không? Hai người gần nhau sẽ ấm hơn một chút …” Nguyên Tĩnh Vũ cảm giác lòng mình bị một cỗ hạnh phúc thỏa mãn lấp đầy, hắn biết nếu Khinh Nhan chịu ngủ cùng giường với hắn, ít nhất trong lòng nàng đã chấp nhận hắn.
Mũi nhạy cảm nghe được mùi thơm thanh nhã của nàng, cơ thể Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung. Trong đầu vẫn ồn ào một thanh âm đầy mong đợi, nói không chừng nàng cũng mơ hồ có ý tứ kia, chỉ là do da mặt nữ tử mong thôi, nếu không sao có thể đáp ứng ngủ cùng hắn? Nàng không phải đang dò xét đó chứ? Đã vậy phu quân như hắn cũng không thể để cho nữ nhân của mình thất vọng a! Nếu bọn họ đã quyết định tiếp tục quan hệ với nhau, hắn nên sớm để nàng mang thai mới phải, Dụ Dương cần người thừa kế để ổn định lòng người. Nếu để cho Thôi Ngọc Thụy sinh con trai, tương lai cũng không tốt lắm! Theo tính cách của Khinh Nhan, sợ là sẽ không nguyện ý mặc áo cưới cho mình… Hơn nữa, nếu nàng có con, thì không dễ đi lại nơi chiến trường, trăm vạn nghĩa quân Giang Nam cũng chỉ có thể giao cho hắn …
Rồi sau đó, hắn lại nghĩ, nghĩ đến từ nay về sau làm gì cũng có người bên cạnh, cho dù hạnh phúc hay thống khổ, cũng có thể cùng nàng chia sẻ, dù là khói lửa chiến trường, cũng có nàng sóng vai đồng hành…
Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!
Đột nhiên, hắn muốn cùng nàng chia sẻ những gì hắn đã trả qua, những kiêu ngạo cùng mơ ước của mình.
“Khinh Nhan, nàng biết không? Ta lúc ba tuổi đã mất đi mẫu thân, phụ vương năm ta sáu tuổi cũng tạ thế, chỉ để lại nhi tử là đại ca với ta. Dù lúc đó đại ca đã trưởng thành, hơn nữa thuận lợi kế thừa vương vị, Vương Thái phi vẫn muốn diệt trừ ta để miễn hậu hoạn… Cũng may lòng đại ca bao dung, cố gắng bảo vệ ta ở mọi nơi. Vì để cho ta bình an trưởng thành, đại ca để cho ta ngụ ở bên nhà cữu cữu (cậu), chỉ khi có lễ lộc mới về vương phủ. Vì vậy, việc ta bái sư học nghệ cũng không có người biết. Cho đến khi đại ca đột nhiên qua đời, Du Dương sắp lâm vào nội loạn, Nghệ An Vương cố gắng tìm được ta trở về kế thừa vương vị…”
Khinh Nhan nghe chuyện xưa của hắn, mới hiểu được tính quật cường cùng kiên trì của hắn, cũng gần như giống y với nàng. Bọn họ đều là hài tử không có mẫu thân, chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của phụ thân, tại nơi bị kế mẫu chèn ép mà trưởng thành, cho nên mới đặc biệt khát vọng quyền lực để chứng minh bản thân. May mắn nàng có một vị sư phụ từ mẫu thương nàng, hắn còn có một người cữu cữu để dựa vào. Mà cữu cữu của hắn, không phải phụ thân của Giản vương phi sao? Bọn họ là tình cảm thanh mai trúc mã, cho đến bây giờ vẫn vậy. Vì vậy, hắn đối với nàng chỉ sợ cũng không có mấy phần chân tình…
Khinh Nhan tự nhắc mình lẽ ra phải luôn nhớ trong lòng điều này mới phải.
Nhưng không nghĩ sau đó hắn lại nói đến Giản vương phi: “Ta cùng Thục Ninh là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nàng ta…… Rất hiền huệ, cũng rất tốt, nên xem như là một thê tử tốt. Nhưng mà … nàng ấy có thể chia sẻ vinh hạnh với ta, lại không thể chia sẻ tịch mịch cùng ta; nàng ấy hiểu khát vọng của ta, nhưng lại không cách nào cùng ta cầm tay đi về phía trước! Có lẽ trong mắt tất cả nữ nhân, nam nhân đều là đội trời đạp đất, chống đỡ tất thảy, không bao giờ biết mệt mỏi? Nhưng thực tế thì cũng có những lúc nam nhân cảm thấy mệt mỏi, chỉ mong muốn có người có thể nghe mình nói … Thật ra cũng không cần làm gì, chỉ cần nghe ta nói là tốt rồi. Nhưng nhìn ánh mắt kính sợ của nàng ta, cái gì ta cũng không thể nói ra miệng …”
Cho đến lúc nói ra miệng, Nguyên Tĩnh Vũ mới chân chính hiểu được, thì ra những năm gần đây, hắn bất kể cố gắng thế nào cũng không thể yêu Thục Ninh… Ra là nguyên nhân này.
Mà nếu nói “tâm linh tri kỷ” nhất đinh phải cùng hắn nhìn về một phương, như vậy bọn họ mới có thể cùng một tiếng nói, cùng một mục tiêu phấn đấu. Dõi mắt cả thiên hạ, cũng chỉ có một Dịch Khinh Nhan mà thôi …
Dịch Khinh Nhan không nói gì, chỉ tỉ mỉ suy nghĩ lời của hắn. Nghe hắn nói như vậy, xem ra hắn cũng không phải là người lãnh tâm, hắn đối với Giản vương phi vẫn có tình, chỉ là những năm này có chút thất vọng mà thôi. Có lẽ Giản vương phi làm chưa đủ tốt, có lẽ là hắn yêu cầu quá cao, có lẽ chỉ là vì tính cách bọn hắn không hợp …
Chợt trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ khác người, nói không chừng Giản vương phi chỉ là biến khéo quá hóa vụng rồi…
“Thật ra thì trước kia Thục Ninh không phải là người như thế, nàng rất dịu dàng cũng biết cách săn sóc. Ta đã từng định sẽ cùng nàng tôn trọng nhau mà bình thản hạnh phúc qua cả đời, nhưng kể từ khi là Dụ Dương vương phi, nàng lại càng để ý đến danh phận đó, ngày càng hiện huệ đại độ, cũng không nói thật lòng với ta nữa. Rất lâu sau này, ta muốn nói với nàng ấy chút gì đó, đều không thể nói ra miệng…” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ thở dài một tiếng. Đem lời nói chôn giấu trong lòng nhiều năm nói ra, quả nhiên thoải mái hơn.
Dịch Khinh Nhan lại suy nghĩ một lát, rốt cuộc lấy dũng khí chần chừ nhỏ giọng lên tiếng: “Cảnh Hãn …” Đây là lần đầu nàng gọi tên hắn, hắn từng nói qua thời điểm chỉ có hai người, hắn hy vọng nàng gọi tên hắn, chưa từng có người nào gọi hắn như vậy, mà cái tên này chỉ để mình nàng gọi.
Nguyên Tĩnh Vũ chân động, nàng gọi tên của hắn! Tên này là hắn sau khi kế vị mới lấy, hy vọng tâm phóng như đại dương rộng lớn bao trọn không gian, làm cho Dụ Dương trở nên cường đại lên. Nhưng dù có được tên này, cũng chưa có người nào gọi qua.
Chợt hắn cảm thấy lòng bọn họ nhích đến gần nhau rất nhiều, vì vậy hắn tiếp tục thở dài nói: “Khinh Nhan, nàng cũng từng thể nghiệm được cái cảm giác cô độc đó sao? Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ngay cả một người nói chuyện cũng không có …”
Nghe được câu này, Dịch Khinh Nhan tâm thần chấn động, giống như tìm được tri kỷ. Bọn họ quả nhiên cứ như vậy mà giống nhau sao? Nàng nhẹ thở dài, xoay người lại nhìn hắn, nhưng lại bị hắn ôm vào ngực.
“Đừng động! Cứ để cho ta ôm một lát, ta sẽ không làm loạn…” Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng ôm nàng, cằm đặt tại đỉnh đầu nàng, nghe được hương tóc thơm ngát của nàng, trong lòng giống như được rót vào một cỗ ấm áp, cực kỳ thoải mái.
“Khinh Nhan, nàng hiểu ta đúng không? Bởi vì chúng ta giống nhau… Ta ngay thời điểm gặp nàng đã biết, cái cảm giác từ sâu tận linh hồn tản mát ra, cảm nhận được một người giống mình…” Cũng vì giống nhau hắn mới có thể cảm thụ được bản chất cao ngạo của nàng. Bọn họ là một đôi trời sinh!
Dịch Khinh Nhan nhẹ nhắm mắt lại, trong mũi quanh quẩn hơi thờ đầy nam tính của hắn, mang theo vị nhàn nhạt đỗ nhược xông áo quần, cảm thấy rất thoải mái… Nam nhân này sẽ là phụ thân của con nàng, là người nàng muốn phó thác cả đời! Nàng đỏ mặt nghĩ đến những điều này, lại không cảm giác bài xích.
“Khinh Nhan, nàng cũng kể chuyện xưa cho ta nghe xem? Ta muốn hiểu tất cả về nàng, quá khứ của nàng, sự yêu thích của nàng, đem tất cả chuyện tình vui vẻ cùng không vui nói hết cho ta đi!” Hắn nhẹ nhàng hôn trên đỉnh đầu nàng, cảm giác trong lòng vô cùng thỏa mãn, loại cảm giác này so với một cuộc tình lâm ly càng làm cho con người ta cảm thấy dễ dàng cùng thỏa mãn. Thì ra an ủi giữa người với người không chỉ là thân thể, tâm linh chạm vào nhau mới càng làm cho người ta cảm động.
“Chuyện xưa của ta rất đơn giản… Mẫu thân lúc sinh ta thì khó sinh, phụ thân nói bảo vệ người lớn, mẫu thân lại không chịu. Kết quả là việc sinh ta ra khiến mẫu thân tử vong, có lẽ bởi vì nguyên do này, phụ thân từ nhỏ đã không thân cận với ta. Ký ức tuổi thơ của ta rất mơ hồ, ca ca lúc sáu tuổi đã không chơi đùa với ta nữa, ngược lại ba đường huynh nhà thúc phụ lại có chút ấn tượng, giống như từ nhỏ có chơi đùa qua, nhưng bọn hắn luôn khi dễ ta không có mẫu thân … Trong trí nhớ loáng thoáng có bà vú mập mạp thật lòng yêu thương ta … Sau đó gặp được sư phụ…” Nàng chợt ngừng lại, tựa hồ đang hồi tưởng năm đó nàng cùng sư phụ gặp nhau.
Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nghe, không có thúc giục, cũng không có an ủi, chỉ là dịu dàng ôm nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp. Thân thế của bọn hắn cùng trải qua quá là giống nhau.
“Những ngày ở cùng sư phụ là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời hai mươi mấy năm qua. Trong lòng ta, sư phụ không chỉ là sư phụ, người còn là mẫu thân ta, trừ sinh mạng, tất cả của ta đề là sư phụ ban cho …”
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ vuốt tóc nàng, bất tri bất giác ngừng lại, nàng nói tất cả đều là sư phụ cho, vậy nghĩa quan Giang Nang kia thì sao? Cũng là sư phụ giao cho nàng sao? Nhưng hắn hiểu lúc này tuyệt đối không thể mở miệng hỏi, một ngày nào đó, nàng sẽ nguyện ý nói tất cả với hắn, hơn nữa hắn tự tin rằng ngày kia sẽ không quá xa xôi.
“Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là chờ thiên hạ thái bình, cùng người mình yêu hành tẩu giang hô, thưởng thức cảnh đẹp khắp thiên hạ, hành y cứu người, cùng trải qua một cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Nhưng xem trước mắt, nguyện vọng này chỉ sợ là vọng tưởng rồi …” Nàng chợt thở dài một hơi, như một thanh âm nỉ non trước ngực hắn, thanh âm kia cùng mấy phần ưu thương nhàn nhạt như thấm vào xương tủy hắn, cùng để cho hắn cảm giác một loại chua xót khó chịu. Sao lại như vậy chứ? Hắn nghĩ không hiểu.
Nhưng hắn lại cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ hắn quan tâm nàng còn hơn so với tưởng tượng? Một nam nhân muốn thành chuyện lớn, không nên cứ thế đắm chìm vào chuyện tình nam nữ a! Nhưng, Khinh Nhan là khác biệt, nàng sẽ không liên lụy hắn, ngược lại còn trở thành sự hỗ trợ cường đại cho hắn. Cho nên, có thể yêu nàng được chứ?
Hắn chợt ôm chặt nàng, chỉ đơn thuần muốn đem lại ấm áp, một chỗ dựa cho nàng.
“Khinh Nhan, nàng là thê tử của ta, tâm nguyện của nàng ta sẽ đem hết khả năng vì nàng mà đạt thành, nhưng hiện tại ta chưa thể cam kết với nàng. Tuy ta có hùng tâm vạn trượng (chí lớn, dã tâm lớn), nhưng thế cục thiên hạ phức tạp, nháy mắt thay đổi, ta không đảm bảo nắm chắc phần thắng. Hơn nữa, cho dù thiên hạ có bình định xong, ta cũng không dám đảm bảo mình có thể bỏ xuống quyền thế vô thượng cùng tôn vinh kia … Nhưng xin nàng tin tưởng ta, nguyện vọng muốn bình định thiên hạ của hai ta là giống nhau, chúng ta có thể dựa vào nhau, cùng nhau bước tới, ta nhất định sẽ cố gắng đem lại thiên hạ yên bình cho con của chúng ta …” Bọn họ sẽ đồng hành sóng vai bước tới trước, cho đến bên kia của sinh mạng.
Dịch Khinh Nhan ngược lại bởi vì lời thẳng thắn của hắn mà an tâm. Cho dù thế nào, mục tiêu của bọn họ luôn là một. Giờ phút này, nàng tin tưởng hắn. “Ta tin tưởng ngươi một lần, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng …”
Nguyên Tĩnh Vũ kích động nắm tay nàng, khóe miệng hôn lên, chống lên thân thể cẩn thận nhìn nàng nói: “Khinh Nhan, tin tưởng ta, ta thật lòng yêu nàng …”
Dịch Khinh Nhan nhìn trong ánh mắt hắn một mảng tình cảm rừng rực, điên cuồng mà nghiêm túc, ngập tràn dã tính. Nàng chợt có chút sợ, nam nhân này, nàng cho đến giờ vẫn chưa hiểu hết hắn. Nàng sao có thể ngây thơ cho rằng có thể dùng tình cảm mà nắm hắn trong tay đây? Nếu như cái nàng muốn hắn có thể cho nàng, vậy thì cái hắn muốn là gì đây? Cái hắn muốn nàng cho hắn được sao? Hắn nói hắn yêu nàng, lòng dạ hắn sâu như vậy, làm sao có thể kinh doanh lỗ vốn? “Ngươi … muốn cái gì?”
Nguyên Tĩnh Vũ cười. Nàng hỏi, chứng tỏ nàng thật sự hiểu, cũng tin tâm ý của hắn. “Ta muốn nàng, toàn bộ của nàng, tất cả của nàng!” Hắn tuyên bố nghiêm túc và bá đạo.
Lòng nàng đột nhiên rung động một chút, trong nhất thời không thể nào suy nghĩ, ngơ ngác nhìn hắn một lúc mới nghĩ đến mở miệng hỏi hắn: “Ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?”
“Toàn bộ của ta, tất cả của ta!” Hắn không chớp mắt nhìn nàng, thái độ so với lúc hắn thề tối hôm đó càng thêm nghiêm túc kiên định.
Ánh mắt hai người khóa chặt đối phương, thật như muốn nhìn vào linh hồn của nhau. Bọn họ nằm gần nhau như vậy, trong mũi đều là hương hơi thở thơm ấm áp của đối phương, một tay của hắn vẫn nắm chặt tay của nàng, một tay khác vẫn đặt ở đỉnh đầu nàng … Bất tri bất giác, hắn nhìn thấy ánh mắt nàng có chút biến hóa, cứ như vậy làm hắn nóng rực, hừng hực thiêu đốt dục hỏa. Đầu hắn từ từ thấp xuống, cách môi nàng ngày càng gần…
Nàng có thể tin tưởng hắn như vậy sao? Có thể sao? Hắn có đang lừa gạt nàng hay không? Nhưng sao ánh mắt hắn lại nghiêm túc như vậy? Hắn rốt cuộc là Vương một phương, sẽ luôn phụ trách lời thề của mình chứ?
Chương thứ mười (hạ) Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ánh mắt Khinh Nhan có chút sương mù, mặt bởi vì sôi trào mà đỏ ửng, không hề biết được vẻ mặt mình lúc này làm người ta dễ hiểu lầm cỡ nào.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng không khỏi mừng rõ. Nàng nguyện ý sao? Vậy hắn cũng không nên để nàng thất vọng a! Cách đôi môi của nàng ngày càng gần, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lòng đầy mong đợi hôn xuống __
“Nha!” Chợt Dịch Khinh Nhan thét một tiếng đầy kinh hãi, đẩy hắn ra, vội vàng ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?”
Nguyên Tĩnh Vũ mở mắt nhìn nàng đầy nghi ngờ, bộ mặt vô tội. Không lẽ hắn nhìn nhầm rồi? Nàng khi nãy rõ ràng không có ý tứ ngăn cản hắn, nhưng giờ là hối hận sao?
“Khinh Nhan, nàng không muốn sao?” Nhìn mặt nàng có vẻ tức giận bừng bừng, hắn tranh thủ giải thích, “Ngày mai chúng ta phải tách ra, ta cho là nàng …”
Dịch Khinh Nhan ảo não muốn chết, nàng sao lại ngay thời điểm mấu chốt này lại mất hồn đây? Thiếu chút nữa là … Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng là không biết nói cái gì. Trách hắn không giữ lời sao? Hay là đuổi hắn đi? Hay là mình dứt khoát rời đi là tốt rồi!
Nhìn thần sắc của nàng càng lúc càng tức giận, hắn vội vàng đổi một câu hợp lý: “Khinh Nhan, nàng đừng tức giận, ta đảm bảo sẽ không loạn … ”
“Ngươi không đáng tin cậy!” Nàng cắt đứt lời hắn, đỏ mặt nói : “Ta đến Miên Nguyệt Lâu!” Nói xong lập tức vén thảm nhảy xuống giường.
“ …” Nguyên Tĩnh Vũ im lặng, không cản được nàng bỏ đi, chỉ còn cách là theo nàng xuống giường.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Nang xoay người lại nhìn hắn chằm chằm, vừa thẹn vừa tức, trên người còn như mang theo khí tức của hắn.
“Nếu không chúng ta cùng lên nóc Miên Nguyệt lâu ngắm sao đi!” Hắn đề nghị. Dù thế nào hắn cũng muốn đêm nay cùng nàng một chỗ.
Nàng theo bản năng cự tuyệt nói: “Ngày mai ta phải lên đường, cũng muốn đi nghỉ ngơi!”
“Dù sao mai nàng cũng ngồi xe ngựa, lúc đó ngủ bù cũng không sao! Tối nay ta muốn ở một chỗ với nàng.” Nhìn vẻ mặt nàng có chút do dự, hắn biết có hy vọng, vội bổ sung, “Khinh Nhan, lần này chúng ta phải tách ra một thời gian dài, nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?”
“Được rồi!” Nàng gật đầu một cái. Nếu giữa bọn họ đã ước định như vậy, thì hiểu nhau nhiều hơn một chút cũng tốt. Lại nói, ở trên nóc nhà hắn cũng không thể làm gì với nàng được. Nghĩ đi nghĩ lại nàng có chút chán nản, rõ ràng võ công của mình cao hơn hẳn hắn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn xâm phạm mình?
Nguyên Tĩnh Vũ phủ thêm áo khoác, lại bắt một cái áo choàng vắt lên cánh tay, liền lôi kéo nàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vừa mới bay lên Miên Nguyệt lâu, liền nghe từ sau có tiếng thị vệ quát tháo: “Kẻ nào dám xông vào vương phủ!” Ngay tức thì có một đoàn thị vệ hướng về phía này, vây quanh lại.
Nguyên Tĩnh Vũ ảo não dừng lại, xoạy người lạnh mặt nói: “Bổn vương cùng vương phi đi lầu thượng ngắm sao, các ngươi tránh xa ra một chút!”
Bọn thị vệ thấy rõ hai bóng người xông vào vương phủ là chủ tử của bọn họ, vội vàng quỳ xuống xin tội.
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ “Ân” một tiếng, nói: “Các ngươi làm rất tốt! Nhưng chuyện này không cần ồn ào, giải tán đi!”
Đợi tất cả thị vệ ẩn thân trong bóng tối, Khinh Nhan không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười. Đường đường Dụ Dương vương nửa đêm đem nữ nhân lên lầu thượng ngắm sao, lại bị thị vệ tưởng nhầm là thích khách, chỉ sợ từ lúc kế vị đến nay hắn vẫn chưa gặp phải chuyện gì buồn cười đến vậy.
Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn Khinh Nhan, thấy hắn mất mặt vậy buồn cười lắm sao? Nhưng ngẫm lại, hắn cũng thấy buồn cười. Nguyên Tĩnh Vũ hắn thì lúc nào lãng mạn như vậy? Không nghĩ tới lần đầu gặp phải thì bị bọn thị vệ của chính mình cho là thích khách xông vào vương phủ. Chỉ mong mấy tiểu tử này miệng mồm chặt một chút, nếu không mặt mũi Vương gia hắn phải để chỗ nào?
Rốt cuộc như ý nguyện đến được tầng thượng, hai người ngồi sát nhau trên nóc nhà.
Mặt trăng cong cong thật giống như cái móc treo giữa bầu trời, phía dưới có một mảng mây trắng, nhẹ nhàng, lững lờ, thật giống như một luồng khói nhẹ bao quanh dải ngân hà trên kia. Những ngôi sao thật sáng treo giữa màn đêm màu xanh thẫm, hài hòa cùng bốn phía vương phủ, hành lang của các viện rực rỡ đèn hoa.
Gió đêm từng trận quất vào mặt, mát mẻ, nâng tóc dài bọn họ quấn lấy. Nguyên Tĩnh Vũ giũ mở áo choàng, đem hai người vây lại.
“Dựa vào ta đi!” Hắn nói, đưa tay ôm hông nàng, để cho nàng tựa vào vai mình.
Dịch Khinh Nhan nhìn tóc bọn họ dây dưa với nhau, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay hắn ôm ngang hông, cảm thấy được phần dịu dàng cùng bá đạo, mặt như cứng nhắc, không có cự tuyệt.
“Ngươi trước kia từng ngắm sao không?” Nàng phá vỡ không gian mập mờ này.
“Không có, nàng thì sao?” Hắn hỏi ngược lại.
“Từng ngắm rất nhiều lần!” Nàng nhàn nhạt cười, hai tay đặt lên đầu gối, đỡ lấy cằm của mình, ngửa đầu nhìn trời, không dám nhìn hắn.
“Cùng với ai?” Hắn chợt khẩn trương quay lại nhìn nàng.
“Cúng với sư phụ, các sư huynh, cũng có cùng đại ca ngắm qua …” Nàng len lén cười. Hắn thật để ý vậy sao? Chuyện đã qua cũng khẩn trương như vậy…
“Sư huynh?” Nhớ đến vị Lâm sư huynh tuấn nhã ngập phong thái kia, trong lòng hắn rất không dễ chịu.
“Ừ, ngươi đã gặp qua, Lâm sư huynh. Bọn ta cùng nhau lớn lên.” Nàng len lén nhìn hắn một cái. Trong đêm tối không nhìn thấy rõ ràng, chỉ là vẻ mặt tự hồ có chút thối!
Nguyên Tĩnh Vũ chợt ôm sát nàng, trầm mặc một hồi mới nói : “Nàng là của ta, về sau không được cùng người khác ngắm sao nữa!”
Nàng nhịn không được cười một tiếng, sau đó đáp “Được !”
Suy nghĩ một chút, hắn chợt cười hỏi: “Sao nàng lại chọn ta? Yến vương so với ta mạnh hơn, Nghệ An vương trẻ tuổi hơn ta, Trung Châu lại lớn hơn so với Dụ Dương. Phải chăng vì bổn vương anh tuấn trẻ tuổi?”
“Ngươi cho rằng mình là Phan An tái thế sao?” Nàng tức giận đánh nhẹ hắn. “Ngươi chẳng qua cũng chỉ quan tâm đến phú cường cùng bình an của Dụ Dương thôi, so với Yến vương cùng thế tử Giang Việt vương không có mấy ưu thế, Trung Châu hiện nay Nghệ An Vương cũng không hề thua kém ngươi. Nhưng là, mấy nhi tử của Yến vương không được mạnh, Nghệ An vương nhiều bệnh, Giang Việt vương an phận thủ thường … Nhìn chung thế cục thiên hạ, ta xem trọng Dụ Dương. Còn nữa, ngươi ở nhân gian cũng xem như có hiền danh (danh tiếng tốt) … huống chi phụ thân huynh trưởng ta cũng ở Dụ Dương, mặc dù không được yêu thương, nhưng ta vẫn không thể đối đầu với bọn họ.
Nghe đến hình tượng to lớn của mình trong lòng nàng, lòng Nguyên Tĩnh Vũ thật cao hứng. Chỉ là, nguyên nhân chính vẫn là phụ thân cùng huynh trưởng? Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy hắn không quá hiểu rõ nàng. Lòng của nữ nhân này bao dung đến cỡ nào đây? Nếu như hắn không có hiền danh, nếu Dụ Dương không đủ mạnh, nàng sẽ không phải ruồng bỏ gia tộc mình mà lựa chọn vương phiên khác chứ?
Nhìn sắc mặt nàng có chút ảm đạm, hắn bất giác cũng khó chịu. Nàng nhất định đang nhớ về gia đình bạc tình của nàng đi! Dịch thị là gia tộc hiển hách nhất trong các gia tộc ở Dụ Dương, đối với Dụ Dương vương rất tận trung, cũng rất được dân chúng kính yêu, thế nhưng hào nhoáng cũng chỉ là bề ngoài, chỉ có người sống ở trong mới biết nơi đó cũng ảm đạm không kém với những nhà dân nghèo túng, thậm chí còn hơn …
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên dùng sức đem cả thân thể nàng kéo vào trong ngực, miệng hung dữ nói: “Ý nàng là vi phu không đủ anh tuấn? Hừ! Dõi mắt cả Dụ Dương, không ai nói Bổn vương không ôn văn tuấn nhã, khí vũ hiên ngang, tác phong nhanh nhạy …”
Dịch Khinh Nhan khúc khích cười mềm mại trong ngực hắn, bất tri bất giác cười ra nước mắt. Nam nhân này, sao hắn lại nhạy cảm chu đáo đến vậy? Ngực hắn sao lại ấm áp như vậy, làm cho nàng sinh lòng tưởng nhớ? Lại nghĩ thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không dài, hắn làm sao có ma lực gỡ xuống hết tất cả những phòng bị của nàng đây?
Nhìn mỹ nhân trong ngực như cười đến rực rỡ, hắn chậm rã thở ra một hơi, đoán là tâm tình của nàng có chút khá hơn đi! Thêm nữa, có lẽ hắn đã tìm được phương pháp giải trừ phòng bị của nàng rồi.
“Khinh Nhan, nàng thật không thấy ta tuấn mỹ sao?” Nguyên Tĩnh Vũ sờ sờ cằm mình, chưa từng để ý qua tướng mạo của mình, thế nhưng lúc này lại quan tâm đến cái nhìn của nàng.
“Ân, tạm được đi!” Nàng khẽ cười đáp.
“Cài gì là tạm được?” Hắn bất mãn trừng mắt nhìn nàng. Là do nàng ngượng miệng nói sao, hay thật là tướng mạo hắn không xứng với nàng?
Nàng từ trong ngực hắn ngẩng mặt lên, dù khóe môi mỉm cười nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Lăng Tiêu các chúng ta chọn đệ tử, ngoại trừ tư chất được xem trọng nhất, còn có tướng mạo. Cho nên, nam nữ trong sư môn về mặt tướng mạo cũng tương đối xuất chúng, so với mấy sư huynh đệ kia của ta, ngươi mặc dù không kém, nhưng cũng không như là tốt nhất.”
Nhìn mặt hắn âm tình bất định, không biết lại đang nghĩ cái gì, nàng tiếp tục nói: “Nam nhân quan trọng nhất không phải là tướng mạo, mà là khí độ, ngươi không cảm thấy sao? Chỉ có nam nhân mới trọng tướng mạo của nữ nhân, nếu như tướng mạo ta chỉ bình thường, ngươi chắc cũng lười nhìn đến ta?”
Nguyên Tĩnh Vũ liền cười. Thì ra nàng đã thích hắn đến mức này sao? Hắn nhìn thẳng vào nàng, dù trong con ngươi hàm chứa đầy sắc cười, nhưng cũng rất nghiêm túc nói: “Nàng muốn ta nói lời thật lòng sao? Nói thật là, nếu nàng quá xấu ta hẳn chỉ có thể thưởng thức tài hoa của nàng, không thể yêu nàng được. Nhưng chỉ cần không phải Dạ Xoa, mặc dù tướng mạo thường thường, ta cũng sẽ coi trọng nàng, còn là yêu nàng, chỉ là có thể tốn nhiều thời gian một chút. Dù sao thì sắc đẹp dễ kiếm, tri kỷ khó cầu.”
Nàng liếc hắn một cái, điều này giống như lời nói thật. “Ngươi cười cái gì?” Nhìn hắn cười đến độ chả tốt lành gì, nàng tức giận nhéo tay hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ vô cùng thích động tác thân mật này của nàng, dù nàng nhéo có thật chút đau.
“Khinh Nhan, nàng nhớ: bất kể nàng biến thành hình dáng gì, bất kể bao lâu, lòng ta đều chỉ có một mình nàng!” Hắn không cười nữa, nói vô cùng nghiêm túc.
“Thật sao …” Nàng chợt cười hạ xuống, nét cười không rõ.
“Nàng không tin tưởng ta?” Hắn cau mày giả vờ giận nói.
Nàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lại tràn ý cười nói: “Ta đây có lẽ cả đời giữ nguyên hình dáng này, sẽ không có biến đổi lớn, cho nên làm cho ngươi thất vọng rồi.”
Nguyên Tĩnh Vũ run sợ một hồi mới phản ứng được. Chỉ nghe hắn chần chừ hỏi: “Nàng nói là … nàng sẽ vĩnh viễn không già sao?”
“Nội công của Lăng Tiêu các không giống bình thường, nếu luyện đến tầng thứ tám, tướng mạo cũng không già đi nữa. Nói cách khác thì khi nào luyện đến tầng thứ tám, tướng mạo liền giữ nguyên vào thời điểm đó. Ta lúc mười chín tuổi thì luyện đến tầng thứ tám.” Nàng tươi cười, trên mặt rõ ràng có mấy phần đắc ý.
“Thiên a, xem ra ta thật đúng là nhặt được tiên nữ.” Khó trách nhìn nàng cũng chỉ như bộ dáng mười tám mười chín tuổi. Kinh ngạc nhìn nàng, đầu óc hắn ngưng trệ. Mặc dù hắn không phải dạng háo sắc, nhưng vẫn không nhịn được đắc ý. Nữ tử như thiên tiên này, lại là thê tử của hắn! Chỉ là, sau này nàng sẽ không ghét bỏ vì hắn già đi chứ?
“Haha …” Nàng cười, nhìn ý hắn chuẩn bị nói viết hết ở trên mặt, không khỏi làm nàng vui vẻ. Cười một trận, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi đối với ta thế nào, ta liền đối với ngươi như thế, chỉ cần ngươi không ghét ta, ta cũng không ngại ngươi …” Đồng nghĩa, nếu hắn phản bội nàng, nàng cũng sẽ không mềm lòng.
Thật là một nữ tử vô cùng thông minh! Nàng nhất định biết hắn đối với nàng trong tình cảm có lẫn chút lợi ích đi. Vì vậy mới nói lời này. Chỉ là, tình cảm của hắn nếu không có suy tính, thì cũng không thực tế. Hơn nữa, trí tuệ cùng tài cán, cả thế lực trong tay nàng kia, không phải là một phần của nàng sao? Hăn yêu là yêu toàn bộ của nàng, tất cả của nàng …
“Khinh Nhan, nàng ngồi lên người ta đi!” Chưa từng ngồi trên nóc nhà, đã lâu thật sự không thể nào thoải mái.
Nàng lắc đầu: “Chúng ta trở về đi!”
“Trở về nàng cho ta ôm sao?” Hắn hỏi.
Nàng trừng hắn.
“Vậy ở đây luôn đi! Không sao, nàng ngồi lên người ta, ta ôm nàng ngủ!” Hắn duỗi tay về phía nàng.
Nàng mang theo chút bất đắc dĩ nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc thỏa hiệp nói: “Vậy cũng nên trở về đi!”
“Thật?” Hắn mặt mũi tràn đầy hưng phấn, lập tức lôi kéo nàng.
Hai người cùng nhau nhảy xuống từ lầu thượng tầng bảy cao chót vót, bay xuống đến ngọn cây của một gốc bạch quả thật cao, dừng một chút, hít một hơi, mượn lực từ nhánh cây, lần nữa bay xuống. Gió thổi nâng áo bào cùng tóc bọn họ, hai người thân thủ tuyệt đẹp, tay áo bồng bềnh, nhẹ nhàng tiếp đất.
Bọn hộ vệ trong sân núp trong bóng tối, nhìn một đôi bạch sắc nhân ảnh từ tầng bảy bay xuống, nhẹ nhàng phiêu dật, từ xa nhìn lại như một đôi tiên nhân từ trên trời giáng xuống …
Sau khi tắt đèn, lúc Dịch Khinh Nhan muốn rời đi, Nguyên Tĩnh Vũ chợt lên tiếng: “Khinh Nhan, nàng cảm thấy cần thiết không?”
“Chuyện gì?”
“Ta hiểu rõ nàng chỉ chú trọng sự thật mà không quản danh phận, đã như vậy, nàng cần gì phải rời đi? Nếu nàng không muốn, lẽ nào ta có thể cưỡng bách được nàng?”
Dịch Khinh Nhan đang định mở cửa sổ lại từ từ thu tay về, lời Nguyên Tĩnh Vũ nói không phải là không có đạo lý, dù sao thì giữa bọn họ cũng không có gì, thì cớ sao nàng nhất định phải rời đi? Nếu đã chấp nhận cho hắn cơ hội cũng như cho chính mình cơ hội, như vậy trước khi đi thân mật với hắn hơn một chút, hiểu rõ hơn một chút cũng là cần thiết đi!
Nguyên Tĩnh Vũ cởi áo khoác nằm lên giường xong, khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười thực hiện được gian kế. Sau hắn lại ngồi dậy, nghiêm nghị nói: “Khinh Nhan, nếu không nàng ngủ trên giường, ta xuống dưới đất là được!”
“Không cần!” Khinh Nhan nhớ tới phòng ngoài có một cái ghế nằm (ghế quý phi), mặc dù đã tháng tám nhưng buổi tối trời vẫn không lạnh, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng là được rồi. Nàng cứ ngủ một đêm ở phòng ngoài đi!
Mắt thấy Khinh Nhan tính lấy thảm mỏng đi ra ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ khẩn trương nói: “Khinh Nhan, ban đêm chỉ sợ có chút lạnh, bằng không chúng ta ngủ chung đi? Ta đảm bảo sẽ không làm loạn!”
Khinh Nhan lạnh lùng liếc hắn một cái, không lên tiếng, trực tiếp đi ra ngoài.
“Khinh Nhan, ta thật sự chỉ muốn ôm nàng ngủ! Tựa như tối hôm qua, ôm một chút đâu có sao đâu?” Nguyên Tĩnh Vũ tiếp tục cố gắng.
Khinh Nhan không nói lời nào, ngả lưng nằm xuống ghế dựa ở phòng ngoài.
“Khinh Nhan, nàng sợ ta sao? Hay nàng lo lắng chính mình?” Nguyên Tĩnh Vũ chưa từ bỏ ý đinh, cơ hội khó có được!
“Ít dát vàng lên mặt mình đi! Phép khích tướng lúc này dùng không được đâu!” Dịch Khinh Nhan không nhịn được nói một tiếng.
“Khinh Nhan, ta hiểu rõ, thật ra trong lòng nàng là có ta, cho nên nàng mới lo lắng chính mình cầm lòng không được …” Lời nói tuy vậy nhưng đối với tâm ý của nàng, hắn không nắm chắc được. Dù sao ba phần tình cảm so với tám chín phần có khác biệt rất lớn.
“Câm miệng!” Khinh Nhan gầm nhẹ một câu, sau đó đứng dậy ôm chăn mỏng đi vào. Không phải chỉ là ôm ngủ sao? Cũng không có gì. Cũng không phải là chưa từng ôm qua. Dù sao … Dù sao sau này bọn họ cũng phải làm phu thê …
Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý cười, vội dịch thân thể qua bên trong nằm xuống, để chỗ nằm đã được chính mình ủ ấm cho nàng, bộ mặt vui sướng, cứ như hài tử chiếm được kẹo đường.
Khinh Nhan trừng hắn: “Ngươi cao hứng cái gì?”
“Bổn vương tìm được nữ tử ưng ý nhất lấy làm vợ thì làm sao lại không cao hưng? Chỉ tiếc … trước mắt còn hữu danh vô thực …” Nguyên Tĩnh Vũ làm bộ nặng nề thở dài, khóe mắt dư quang nhưng trước sau chăm chú nhìn thần sắc trên mặt Dịch Khinh Nhan. Tối nay có thể biến danh thành thực sao?
“Nói hay lắm, không được làm loạn!” Dịch Khinh Nhan đỏ mặt, không yên tâm dặn thêm một câu. Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, nếu không có đại sự kia, nếu hắn thật muốn làm, nàng có thể cự tuyệt một hai lần, nhưng không thể cự tuyệt hắn mười hai mươi lần, nói không chừng lại rất nhanh thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ nháy mắt cười: “Trước mặt cao thủ như nàng, công phu mèo quào của ta có thể làm được chuyện xấu gì?”
Dịch Khinh Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng yên lòng lên giường.
“Khinh Nhan, ngủ một chút đi, không lại có người rơi xuống gầm giường …”
Dịch Khinh Nhan vung tay áo, ngọn đèn dầu trong phòng tắt ngúm. “Đừng nói nhảm nữa, ngủ đi!”
Nàng cố gắng điều hòa hô hấp của mình, cố gắng không nghĩ đến nam nhân đang nằm bên cạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không thể lừa mình dối người, trong lòng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, dù sao cũng là lần đầu ngủ chung với một nam tử.
“Khinh Nhan, ta ôm nàng được không? Hai người gần nhau sẽ ấm hơn một chút …” Nguyên Tĩnh Vũ cảm giác lòng mình bị một cỗ hạnh phúc thỏa mãn lấp đầy, hắn biết nếu Khinh Nhan chịu ngủ cùng giường với hắn, ít nhất trong lòng nàng đã chấp nhận hắn.
Mũi nhạy cảm nghe được mùi thơm thanh nhã của nàng, cơ thể Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung. Trong đầu vẫn ồn ào một thanh âm đầy mong đợi, nói không chừng nàng cũng mơ hồ có ý tứ kia, chỉ là do da mặt nữ tử mong thôi, nếu không sao có thể đáp ứng ngủ cùng hắn? Nàng không phải đang dò xét đó chứ? Đã vậy phu quân như hắn cũng không thể để cho nữ nhân của mình thất vọng a! Nếu bọn họ đã quyết định tiếp tục quan hệ với nhau, hắn nên sớm để nàng mang thai mới phải, Dụ Dương cần người thừa kế để ổn định lòng người. Nếu để cho Thôi Ngọc Thụy sinh con trai, tương lai cũng không tốt lắm! Theo tính cách của Khinh Nhan, sợ là sẽ không nguyện ý mặc áo cưới cho mình… Hơn nữa, nếu nàng có con, thì không dễ đi lại nơi chiến trường, trăm vạn nghĩa quân Giang Nam cũng chỉ có thể giao cho hắn …
Rồi sau đó, hắn lại nghĩ, nghĩ đến từ nay về sau làm gì cũng có người bên cạnh, cho dù hạnh phúc hay thống khổ, cũng có thể cùng nàng chia sẻ, dù là khói lửa chiến trường, cũng có nàng sóng vai đồng hành…
Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi!
Đột nhiên, hắn muốn cùng nàng chia sẻ những gì hắn đã trả qua, những kiêu ngạo cùng mơ ước của mình.
“Khinh Nhan, nàng biết không? Ta lúc ba tuổi đã mất đi mẫu thân, phụ vương năm ta sáu tuổi cũng tạ thế, chỉ để lại nhi tử là đại ca với ta. Dù lúc đó đại ca đã trưởng thành, hơn nữa thuận lợi kế thừa vương vị, Vương Thái phi vẫn muốn diệt trừ ta để miễn hậu hoạn… Cũng may lòng đại ca bao dung, cố gắng bảo vệ ta ở mọi nơi. Vì để cho ta bình an trưởng thành, đại ca để cho ta ngụ ở bên nhà cữu cữu (cậu), chỉ khi có lễ lộc mới về vương phủ. Vì vậy, việc ta bái sư học nghệ cũng không có người biết. Cho đến khi đại ca đột nhiên qua đời, Du Dương sắp lâm vào nội loạn, Nghệ An Vương cố gắng tìm được ta trở về kế thừa vương vị…”
Khinh Nhan nghe chuyện xưa của hắn, mới hiểu được tính quật cường cùng kiên trì của hắn, cũng gần như giống y với nàng. Bọn họ đều là hài tử không có mẫu thân, chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của phụ thân, tại nơi bị kế mẫu chèn ép mà trưởng thành, cho nên mới đặc biệt khát vọng quyền lực để chứng minh bản thân. May mắn nàng có một vị sư phụ từ mẫu thương nàng, hắn còn có một người cữu cữu để dựa vào. Mà cữu cữu của hắn, không phải phụ thân của Giản vương phi sao? Bọn họ là tình cảm thanh mai trúc mã, cho đến bây giờ vẫn vậy. Vì vậy, hắn đối với nàng chỉ sợ cũng không có mấy phần chân tình…
Khinh Nhan tự nhắc mình lẽ ra phải luôn nhớ trong lòng điều này mới phải.
Nhưng không nghĩ sau đó hắn lại nói đến Giản vương phi: “Ta cùng Thục Ninh là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nàng ta…… Rất hiền huệ, cũng rất tốt, nên xem như là một thê tử tốt. Nhưng mà … nàng ấy có thể chia sẻ vinh hạnh với ta, lại không thể chia sẻ tịch mịch cùng ta; nàng ấy hiểu khát vọng của ta, nhưng lại không cách nào cùng ta cầm tay đi về phía trước! Có lẽ trong mắt tất cả nữ nhân, nam nhân đều là đội trời đạp đất, chống đỡ tất thảy, không bao giờ biết mệt mỏi? Nhưng thực tế thì cũng có những lúc nam nhân cảm thấy mệt mỏi, chỉ mong muốn có người có thể nghe mình nói … Thật ra cũng không cần làm gì, chỉ cần nghe ta nói là tốt rồi. Nhưng nhìn ánh mắt kính sợ của nàng ta, cái gì ta cũng không thể nói ra miệng …”
Cho đến lúc nói ra miệng, Nguyên Tĩnh Vũ mới chân chính hiểu được, thì ra những năm gần đây, hắn bất kể cố gắng thế nào cũng không thể yêu Thục Ninh… Ra là nguyên nhân này.
Mà nếu nói “tâm linh tri kỷ” nhất đinh phải cùng hắn nhìn về một phương, như vậy bọn họ mới có thể cùng một tiếng nói, cùng một mục tiêu phấn đấu. Dõi mắt cả thiên hạ, cũng chỉ có một Dịch Khinh Nhan mà thôi …
Dịch Khinh Nhan không nói gì, chỉ tỉ mỉ suy nghĩ lời của hắn. Nghe hắn nói như vậy, xem ra hắn cũng không phải là người lãnh tâm, hắn đối với Giản vương phi vẫn có tình, chỉ là những năm này có chút thất vọng mà thôi. Có lẽ Giản vương phi làm chưa đủ tốt, có lẽ là hắn yêu cầu quá cao, có lẽ chỉ là vì tính cách bọn hắn không hợp …
Chợt trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ khác người, nói không chừng Giản vương phi chỉ là biến khéo quá hóa vụng rồi…
“Thật ra thì trước kia Thục Ninh không phải là người như thế, nàng rất dịu dàng cũng biết cách săn sóc. Ta đã từng định sẽ cùng nàng tôn trọng nhau mà bình thản hạnh phúc qua cả đời, nhưng kể từ khi là Dụ Dương vương phi, nàng lại càng để ý đến danh phận đó, ngày càng hiện huệ đại độ, cũng không nói thật lòng với ta nữa. Rất lâu sau này, ta muốn nói với nàng ấy chút gì đó, đều không thể nói ra miệng…” Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ thở dài một tiếng. Đem lời nói chôn giấu trong lòng nhiều năm nói ra, quả nhiên thoải mái hơn.
Dịch Khinh Nhan lại suy nghĩ một lát, rốt cuộc lấy dũng khí chần chừ nhỏ giọng lên tiếng: “Cảnh Hãn …” Đây là lần đầu nàng gọi tên hắn, hắn từng nói qua thời điểm chỉ có hai người, hắn hy vọng nàng gọi tên hắn, chưa từng có người nào gọi hắn như vậy, mà cái tên này chỉ để mình nàng gọi.
Nguyên Tĩnh Vũ chân động, nàng gọi tên của hắn! Tên này là hắn sau khi kế vị mới lấy, hy vọng tâm phóng như đại dương rộng lớn bao trọn không gian, làm cho Dụ Dương trở nên cường đại lên. Nhưng dù có được tên này, cũng chưa có người nào gọi qua.
Chợt hắn cảm thấy lòng bọn họ nhích đến gần nhau rất nhiều, vì vậy hắn tiếp tục thở dài nói: “Khinh Nhan, nàng cũng từng thể nghiệm được cái cảm giác cô độc đó sao? Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ngay cả một người nói chuyện cũng không có …”
Nghe được câu này, Dịch Khinh Nhan tâm thần chấn động, giống như tìm được tri kỷ. Bọn họ quả nhiên cứ như vậy mà giống nhau sao? Nàng nhẹ thở dài, xoay người lại nhìn hắn, nhưng lại bị hắn ôm vào ngực.
“Đừng động! Cứ để cho ta ôm một lát, ta sẽ không làm loạn…” Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng ôm nàng, cằm đặt tại đỉnh đầu nàng, nghe được hương tóc thơm ngát của nàng, trong lòng giống như được rót vào một cỗ ấm áp, cực kỳ thoải mái.
“Khinh Nhan, nàng hiểu ta đúng không? Bởi vì chúng ta giống nhau… Ta ngay thời điểm gặp nàng đã biết, cái cảm giác từ sâu tận linh hồn tản mát ra, cảm nhận được một người giống mình…” Cũng vì giống nhau hắn mới có thể cảm thụ được bản chất cao ngạo của nàng. Bọn họ là một đôi trời sinh!
Dịch Khinh Nhan nhẹ nhắm mắt lại, trong mũi quanh quẩn hơi thờ đầy nam tính của hắn, mang theo vị nhàn nhạt đỗ nhược xông áo quần, cảm thấy rất thoải mái… Nam nhân này sẽ là phụ thân của con nàng, là người nàng muốn phó thác cả đời! Nàng đỏ mặt nghĩ đến những điều này, lại không cảm giác bài xích.
“Khinh Nhan, nàng cũng kể chuyện xưa cho ta nghe xem? Ta muốn hiểu tất cả về nàng, quá khứ của nàng, sự yêu thích của nàng, đem tất cả chuyện tình vui vẻ cùng không vui nói hết cho ta đi!” Hắn nhẹ nhàng hôn trên đỉnh đầu nàng, cảm giác trong lòng vô cùng thỏa mãn, loại cảm giác này so với một cuộc tình lâm ly càng làm cho con người ta cảm thấy dễ dàng cùng thỏa mãn. Thì ra an ủi giữa người với người không chỉ là thân thể, tâm linh chạm vào nhau mới càng làm cho người ta cảm động.
“Chuyện xưa của ta rất đơn giản… Mẫu thân lúc sinh ta thì khó sinh, phụ thân nói bảo vệ người lớn, mẫu thân lại không chịu. Kết quả là việc sinh ta ra khiến mẫu thân tử vong, có lẽ bởi vì nguyên do này, phụ thân từ nhỏ đã không thân cận với ta. Ký ức tuổi thơ của ta rất mơ hồ, ca ca lúc sáu tuổi đã không chơi đùa với ta nữa, ngược lại ba đường huynh nhà thúc phụ lại có chút ấn tượng, giống như từ nhỏ có chơi đùa qua, nhưng bọn hắn luôn khi dễ ta không có mẫu thân … Trong trí nhớ loáng thoáng có bà vú mập mạp thật lòng yêu thương ta … Sau đó gặp được sư phụ…” Nàng chợt ngừng lại, tựa hồ đang hồi tưởng năm đó nàng cùng sư phụ gặp nhau.
Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nghe, không có thúc giục, cũng không có an ủi, chỉ là dịu dàng ôm nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp. Thân thế của bọn hắn cùng trải qua quá là giống nhau.
“Những ngày ở cùng sư phụ là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời hai mươi mấy năm qua. Trong lòng ta, sư phụ không chỉ là sư phụ, người còn là mẫu thân ta, trừ sinh mạng, tất cả của ta đề là sư phụ ban cho …”
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ vuốt tóc nàng, bất tri bất giác ngừng lại, nàng nói tất cả đều là sư phụ cho, vậy nghĩa quan Giang Nang kia thì sao? Cũng là sư phụ giao cho nàng sao? Nhưng hắn hiểu lúc này tuyệt đối không thể mở miệng hỏi, một ngày nào đó, nàng sẽ nguyện ý nói tất cả với hắn, hơn nữa hắn tự tin rằng ngày kia sẽ không quá xa xôi.
“Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là chờ thiên hạ thái bình, cùng người mình yêu hành tẩu giang hô, thưởng thức cảnh đẹp khắp thiên hạ, hành y cứu người, cùng trải qua một cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Nhưng xem trước mắt, nguyện vọng này chỉ sợ là vọng tưởng rồi …” Nàng chợt thở dài một hơi, như một thanh âm nỉ non trước ngực hắn, thanh âm kia cùng mấy phần ưu thương nhàn nhạt như thấm vào xương tủy hắn, cùng để cho hắn cảm giác một loại chua xót khó chịu. Sao lại như vậy chứ? Hắn nghĩ không hiểu.
Nhưng hắn lại cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ hắn quan tâm nàng còn hơn so với tưởng tượng? Một nam nhân muốn thành chuyện lớn, không nên cứ thế đắm chìm vào chuyện tình nam nữ a! Nhưng, Khinh Nhan là khác biệt, nàng sẽ không liên lụy hắn, ngược lại còn trở thành sự hỗ trợ cường đại cho hắn. Cho nên, có thể yêu nàng được chứ?
Hắn chợt ôm chặt nàng, chỉ đơn thuần muốn đem lại ấm áp, một chỗ dựa cho nàng.
“Khinh Nhan, nàng là thê tử của ta, tâm nguyện của nàng ta sẽ đem hết khả năng vì nàng mà đạt thành, nhưng hiện tại ta chưa thể cam kết với nàng. Tuy ta có hùng tâm vạn trượng (chí lớn, dã tâm lớn), nhưng thế cục thiên hạ phức tạp, nháy mắt thay đổi, ta không đảm bảo nắm chắc phần thắng. Hơn nữa, cho dù thiên hạ có bình định xong, ta cũng không dám đảm bảo mình có thể bỏ xuống quyền thế vô thượng cùng tôn vinh kia … Nhưng xin nàng tin tưởng ta, nguyện vọng muốn bình định thiên hạ của hai ta là giống nhau, chúng ta có thể dựa vào nhau, cùng nhau bước tới, ta nhất định sẽ cố gắng đem lại thiên hạ yên bình cho con của chúng ta …” Bọn họ sẽ đồng hành sóng vai bước tới trước, cho đến bên kia của sinh mạng.
Dịch Khinh Nhan ngược lại bởi vì lời thẳng thắn của hắn mà an tâm. Cho dù thế nào, mục tiêu của bọn họ luôn là một. Giờ phút này, nàng tin tưởng hắn. “Ta tin tưởng ngươi một lần, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng …”
Nguyên Tĩnh Vũ kích động nắm tay nàng, khóe miệng hôn lên, chống lên thân thể cẩn thận nhìn nàng nói: “Khinh Nhan, tin tưởng ta, ta thật lòng yêu nàng …”
Dịch Khinh Nhan nhìn trong ánh mắt hắn một mảng tình cảm rừng rực, điên cuồng mà nghiêm túc, ngập tràn dã tính. Nàng chợt có chút sợ, nam nhân này, nàng cho đến giờ vẫn chưa hiểu hết hắn. Nàng sao có thể ngây thơ cho rằng có thể dùng tình cảm mà nắm hắn trong tay đây? Nếu như cái nàng muốn hắn có thể cho nàng, vậy thì cái hắn muốn là gì đây? Cái hắn muốn nàng cho hắn được sao? Hắn nói hắn yêu nàng, lòng dạ hắn sâu như vậy, làm sao có thể kinh doanh lỗ vốn? “Ngươi … muốn cái gì?”
Nguyên Tĩnh Vũ cười. Nàng hỏi, chứng tỏ nàng thật sự hiểu, cũng tin tâm ý của hắn. “Ta muốn nàng, toàn bộ của nàng, tất cả của nàng!” Hắn tuyên bố nghiêm túc và bá đạo.
Lòng nàng đột nhiên rung động một chút, trong nhất thời không thể nào suy nghĩ, ngơ ngác nhìn hắn một lúc mới nghĩ đến mở miệng hỏi hắn: “Ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?”
“Toàn bộ của ta, tất cả của ta!” Hắn không chớp mắt nhìn nàng, thái độ so với lúc hắn thề tối hôm đó càng thêm nghiêm túc kiên định.
Ánh mắt hai người khóa chặt đối phương, thật như muốn nhìn vào linh hồn của nhau. Bọn họ nằm gần nhau như vậy, trong mũi đều là hương hơi thở thơm ấm áp của đối phương, một tay của hắn vẫn nắm chặt tay của nàng, một tay khác vẫn đặt ở đỉnh đầu nàng … Bất tri bất giác, hắn nhìn thấy ánh mắt nàng có chút biến hóa, cứ như vậy làm hắn nóng rực, hừng hực thiêu đốt dục hỏa. Đầu hắn từ từ thấp xuống, cách môi nàng ngày càng gần…
Nàng có thể tin tưởng hắn như vậy sao? Có thể sao? Hắn có đang lừa gạt nàng hay không? Nhưng sao ánh mắt hắn lại nghiêm túc như vậy? Hắn rốt cuộc là Vương một phương, sẽ luôn phụ trách lời thề của mình chứ?
Chương thứ mười (hạ) Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ánh mắt Khinh Nhan có chút sương mù, mặt bởi vì sôi trào mà đỏ ửng, không hề biết được vẻ mặt mình lúc này làm người ta dễ hiểu lầm cỡ nào.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng không khỏi mừng rõ. Nàng nguyện ý sao? Vậy hắn cũng không nên để nàng thất vọng a! Cách đôi môi của nàng ngày càng gần, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lòng đầy mong đợi hôn xuống __
“Nha!” Chợt Dịch Khinh Nhan thét một tiếng đầy kinh hãi, đẩy hắn ra, vội vàng ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?”
Nguyên Tĩnh Vũ mở mắt nhìn nàng đầy nghi ngờ, bộ mặt vô tội. Không lẽ hắn nhìn nhầm rồi? Nàng khi nãy rõ ràng không có ý tứ ngăn cản hắn, nhưng giờ là hối hận sao?
“Khinh Nhan, nàng không muốn sao?” Nhìn mặt nàng có vẻ tức giận bừng bừng, hắn tranh thủ giải thích, “Ngày mai chúng ta phải tách ra, ta cho là nàng …”
Dịch Khinh Nhan ảo não muốn chết, nàng sao lại ngay thời điểm mấu chốt này lại mất hồn đây? Thiếu chút nữa là … Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng là không biết nói cái gì. Trách hắn không giữ lời sao? Hay là đuổi hắn đi? Hay là mình dứt khoát rời đi là tốt rồi!
Nhìn thần sắc của nàng càng lúc càng tức giận, hắn vội vàng đổi một câu hợp lý: “Khinh Nhan, nàng đừng tức giận, ta đảm bảo sẽ không loạn … ”
“Ngươi không đáng tin cậy!” Nàng cắt đứt lời hắn, đỏ mặt nói : “Ta đến Miên Nguyệt Lâu!” Nói xong lập tức vén thảm nhảy xuống giường.
“ …” Nguyên Tĩnh Vũ im lặng, không cản được nàng bỏ đi, chỉ còn cách là theo nàng xuống giường.
“Ngươi lại muốn làm gì?” Nang xoay người lại nhìn hắn chằm chằm, vừa thẹn vừa tức, trên người còn như mang theo khí tức của hắn.
“Nếu không chúng ta cùng lên nóc Miên Nguyệt lâu ngắm sao đi!” Hắn đề nghị. Dù thế nào hắn cũng muốn đêm nay cùng nàng một chỗ.
Nàng theo bản năng cự tuyệt nói: “Ngày mai ta phải lên đường, cũng muốn đi nghỉ ngơi!”
“Dù sao mai nàng cũng ngồi xe ngựa, lúc đó ngủ bù cũng không sao! Tối nay ta muốn ở một chỗ với nàng.” Nhìn vẻ mặt nàng có chút do dự, hắn biết có hy vọng, vội bổ sung, “Khinh Nhan, lần này chúng ta phải tách ra một thời gian dài, nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?”
“Được rồi!” Nàng gật đầu một cái. Nếu giữa bọn họ đã ước định như vậy, thì hiểu nhau nhiều hơn một chút cũng tốt. Lại nói, ở trên nóc nhà hắn cũng không thể làm gì với nàng được. Nghĩ đi nghĩ lại nàng có chút chán nản, rõ ràng võ công của mình cao hơn hẳn hắn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn xâm phạm mình?
Nguyên Tĩnh Vũ phủ thêm áo khoác, lại bắt một cái áo choàng vắt lên cánh tay, liền lôi kéo nàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vừa mới bay lên Miên Nguyệt lâu, liền nghe từ sau có tiếng thị vệ quát tháo: “Kẻ nào dám xông vào vương phủ!” Ngay tức thì có một đoàn thị vệ hướng về phía này, vây quanh lại.
Nguyên Tĩnh Vũ ảo não dừng lại, xoạy người lạnh mặt nói: “Bổn vương cùng vương phi đi lầu thượng ngắm sao, các ngươi tránh xa ra một chút!”
Bọn thị vệ thấy rõ hai bóng người xông vào vương phủ là chủ tử của bọn họ, vội vàng quỳ xuống xin tội.
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ “Ân” một tiếng, nói: “Các ngươi làm rất tốt! Nhưng chuyện này không cần ồn ào, giải tán đi!”
Đợi tất cả thị vệ ẩn thân trong bóng tối, Khinh Nhan không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười. Đường đường Dụ Dương vương nửa đêm đem nữ nhân lên lầu thượng ngắm sao, lại bị thị vệ tưởng nhầm là thích khách, chỉ sợ từ lúc kế vị đến nay hắn vẫn chưa gặp phải chuyện gì buồn cười đến vậy.
Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn Khinh Nhan, thấy hắn mất mặt vậy buồn cười lắm sao? Nhưng ngẫm lại, hắn cũng thấy buồn cười. Nguyên Tĩnh Vũ hắn thì lúc nào lãng mạn như vậy? Không nghĩ tới lần đầu gặp phải thì bị bọn thị vệ của chính mình cho là thích khách xông vào vương phủ. Chỉ mong mấy tiểu tử này miệng mồm chặt một chút, nếu không mặt mũi Vương gia hắn phải để chỗ nào?
Rốt cuộc như ý nguyện đến được tầng thượng, hai người ngồi sát nhau trên nóc nhà.
Mặt trăng cong cong thật giống như cái móc treo giữa bầu trời, phía dưới có một mảng mây trắng, nhẹ nhàng, lững lờ, thật giống như một luồng khói nhẹ bao quanh dải ngân hà trên kia. Những ngôi sao thật sáng treo giữa màn đêm màu xanh thẫm, hài hòa cùng bốn phía vương phủ, hành lang của các viện rực rỡ đèn hoa.
Gió đêm từng trận quất vào mặt, mát mẻ, nâng tóc dài bọn họ quấn lấy. Nguyên Tĩnh Vũ giũ mở áo choàng, đem hai người vây lại.
“Dựa vào ta đi!” Hắn nói, đưa tay ôm hông nàng, để cho nàng tựa vào vai mình.
Dịch Khinh Nhan nhìn tóc bọn họ dây dưa với nhau, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay hắn ôm ngang hông, cảm thấy được phần dịu dàng cùng bá đạo, mặt như cứng nhắc, không có cự tuyệt.
“Ngươi trước kia từng ngắm sao không?” Nàng phá vỡ không gian mập mờ này.
“Không có, nàng thì sao?” Hắn hỏi ngược lại.
“Từng ngắm rất nhiều lần!” Nàng nhàn nhạt cười, hai tay đặt lên đầu gối, đỡ lấy cằm của mình, ngửa đầu nhìn trời, không dám nhìn hắn.
“Cùng với ai?” Hắn chợt khẩn trương quay lại nhìn nàng.
“Cúng với sư phụ, các sư huynh, cũng có cùng đại ca ngắm qua …” Nàng len lén cười. Hắn thật để ý vậy sao? Chuyện đã qua cũng khẩn trương như vậy…
“Sư huynh?” Nhớ đến vị Lâm sư huynh tuấn nhã ngập phong thái kia, trong lòng hắn rất không dễ chịu.
“Ừ, ngươi đã gặp qua, Lâm sư huynh. Bọn ta cùng nhau lớn lên.” Nàng len lén nhìn hắn một cái. Trong đêm tối không nhìn thấy rõ ràng, chỉ là vẻ mặt tự hồ có chút thối!
Nguyên Tĩnh Vũ chợt ôm sát nàng, trầm mặc một hồi mới nói : “Nàng là của ta, về sau không được cùng người khác ngắm sao nữa!”
Nàng nhịn không được cười một tiếng, sau đó đáp “Được !”
Suy nghĩ một chút, hắn chợt cười hỏi: “Sao nàng lại chọn ta? Yến vương so với ta mạnh hơn, Nghệ An vương trẻ tuổi hơn ta, Trung Châu lại lớn hơn so với Dụ Dương. Phải chăng vì bổn vương anh tuấn trẻ tuổi?”
“Ngươi cho rằng mình là Phan An tái thế sao?” Nàng tức giận đánh nhẹ hắn. “Ngươi chẳng qua cũng chỉ quan tâm đến phú cường cùng bình an của Dụ Dương thôi, so với Yến vương cùng thế tử Giang Việt vương không có mấy ưu thế, Trung Châu hiện nay Nghệ An Vương cũng không hề thua kém ngươi. Nhưng là, mấy nhi tử của Yến vương không được mạnh, Nghệ An vương nhiều bệnh, Giang Việt vương an phận thủ thường … Nhìn chung thế cục thiên hạ, ta xem trọng Dụ Dương. Còn nữa, ngươi ở nhân gian cũng xem như có hiền danh (danh tiếng tốt) … huống chi phụ thân huynh trưởng ta cũng ở Dụ Dương, mặc dù không được yêu thương, nhưng ta vẫn không thể đối đầu với bọn họ.
Nghe đến hình tượng to lớn của mình trong lòng nàng, lòng Nguyên Tĩnh Vũ thật cao hứng. Chỉ là, nguyên nhân chính vẫn là phụ thân cùng huynh trưởng? Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy hắn không quá hiểu rõ nàng. Lòng của nữ nhân này bao dung đến cỡ nào đây? Nếu như hắn không có hiền danh, nếu Dụ Dương không đủ mạnh, nàng sẽ không phải ruồng bỏ gia tộc mình mà lựa chọn vương phiên khác chứ?
Nhìn sắc mặt nàng có chút ảm đạm, hắn bất giác cũng khó chịu. Nàng nhất định đang nhớ về gia đình bạc tình của nàng đi! Dịch thị là gia tộc hiển hách nhất trong các gia tộc ở Dụ Dương, đối với Dụ Dương vương rất tận trung, cũng rất được dân chúng kính yêu, thế nhưng hào nhoáng cũng chỉ là bề ngoài, chỉ có người sống ở trong mới biết nơi đó cũng ảm đạm không kém với những nhà dân nghèo túng, thậm chí còn hơn …
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên dùng sức đem cả thân thể nàng kéo vào trong ngực, miệng hung dữ nói: “Ý nàng là vi phu không đủ anh tuấn? Hừ! Dõi mắt cả Dụ Dương, không ai nói Bổn vương không ôn văn tuấn nhã, khí vũ hiên ngang, tác phong nhanh nhạy …”
Dịch Khinh Nhan khúc khích cười mềm mại trong ngực hắn, bất tri bất giác cười ra nước mắt. Nam nhân này, sao hắn lại nhạy cảm chu đáo đến vậy? Ngực hắn sao lại ấm áp như vậy, làm cho nàng sinh lòng tưởng nhớ? Lại nghĩ thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không dài, hắn làm sao có ma lực gỡ xuống hết tất cả những phòng bị của nàng đây?
Nhìn mỹ nhân trong ngực như cười đến rực rỡ, hắn chậm rã thở ra một hơi, đoán là tâm tình của nàng có chút khá hơn đi! Thêm nữa, có lẽ hắn đã tìm được phương pháp giải trừ phòng bị của nàng rồi.
“Khinh Nhan, nàng thật không thấy ta tuấn mỹ sao?” Nguyên Tĩnh Vũ sờ sờ cằm mình, chưa từng để ý qua tướng mạo của mình, thế nhưng lúc này lại quan tâm đến cái nhìn của nàng.
“Ân, tạm được đi!” Nàng khẽ cười đáp.
“Cài gì là tạm được?” Hắn bất mãn trừng mắt nhìn nàng. Là do nàng ngượng miệng nói sao, hay thật là tướng mạo hắn không xứng với nàng?
Nàng từ trong ngực hắn ngẩng mặt lên, dù khóe môi mỉm cười nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Lăng Tiêu các chúng ta chọn đệ tử, ngoại trừ tư chất được xem trọng nhất, còn có tướng mạo. Cho nên, nam nữ trong sư môn về mặt tướng mạo cũng tương đối xuất chúng, so với mấy sư huynh đệ kia của ta, ngươi mặc dù không kém, nhưng cũng không như là tốt nhất.”
Nhìn mặt hắn âm tình bất định, không biết lại đang nghĩ cái gì, nàng tiếp tục nói: “Nam nhân quan trọng nhất không phải là tướng mạo, mà là khí độ, ngươi không cảm thấy sao? Chỉ có nam nhân mới trọng tướng mạo của nữ nhân, nếu như tướng mạo ta chỉ bình thường, ngươi chắc cũng lười nhìn đến ta?”
Nguyên Tĩnh Vũ liền cười. Thì ra nàng đã thích hắn đến mức này sao? Hắn nhìn thẳng vào nàng, dù trong con ngươi hàm chứa đầy sắc cười, nhưng cũng rất nghiêm túc nói: “Nàng muốn ta nói lời thật lòng sao? Nói thật là, nếu nàng quá xấu ta hẳn chỉ có thể thưởng thức tài hoa của nàng, không thể yêu nàng được. Nhưng chỉ cần không phải Dạ Xoa, mặc dù tướng mạo thường thường, ta cũng sẽ coi trọng nàng, còn là yêu nàng, chỉ là có thể tốn nhiều thời gian một chút. Dù sao thì sắc đẹp dễ kiếm, tri kỷ khó cầu.”
Nàng liếc hắn một cái, điều này giống như lời nói thật. “Ngươi cười cái gì?” Nhìn hắn cười đến độ chả tốt lành gì, nàng tức giận nhéo tay hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ vô cùng thích động tác thân mật này của nàng, dù nàng nhéo có thật chút đau.
“Khinh Nhan, nàng nhớ: bất kể nàng biến thành hình dáng gì, bất kể bao lâu, lòng ta đều chỉ có một mình nàng!” Hắn không cười nữa, nói vô cùng nghiêm túc.
“Thật sao …” Nàng chợt cười hạ xuống, nét cười không rõ.
“Nàng không tin tưởng ta?” Hắn cau mày giả vờ giận nói.
Nàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lại tràn ý cười nói: “Ta đây có lẽ cả đời giữ nguyên hình dáng này, sẽ không có biến đổi lớn, cho nên làm cho ngươi thất vọng rồi.”
Nguyên Tĩnh Vũ run sợ một hồi mới phản ứng được. Chỉ nghe hắn chần chừ hỏi: “Nàng nói là … nàng sẽ vĩnh viễn không già sao?”
“Nội công của Lăng Tiêu các không giống bình thường, nếu luyện đến tầng thứ tám, tướng mạo cũng không già đi nữa. Nói cách khác thì khi nào luyện đến tầng thứ tám, tướng mạo liền giữ nguyên vào thời điểm đó. Ta lúc mười chín tuổi thì luyện đến tầng thứ tám.” Nàng tươi cười, trên mặt rõ ràng có mấy phần đắc ý.
“Thiên a, xem ra ta thật đúng là nhặt được tiên nữ.” Khó trách nhìn nàng cũng chỉ như bộ dáng mười tám mười chín tuổi. Kinh ngạc nhìn nàng, đầu óc hắn ngưng trệ. Mặc dù hắn không phải dạng háo sắc, nhưng vẫn không nhịn được đắc ý. Nữ tử như thiên tiên này, lại là thê tử của hắn! Chỉ là, sau này nàng sẽ không ghét bỏ vì hắn già đi chứ?
“Haha …” Nàng cười, nhìn ý hắn chuẩn bị nói viết hết ở trên mặt, không khỏi làm nàng vui vẻ. Cười một trận, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngươi đối với ta thế nào, ta liền đối với ngươi như thế, chỉ cần ngươi không ghét ta, ta cũng không ngại ngươi …” Đồng nghĩa, nếu hắn phản bội nàng, nàng cũng sẽ không mềm lòng.
Thật là một nữ tử vô cùng thông minh! Nàng nhất định biết hắn đối với nàng trong tình cảm có lẫn chút lợi ích đi. Vì vậy mới nói lời này. Chỉ là, tình cảm của hắn nếu không có suy tính, thì cũng không thực tế. Hơn nữa, trí tuệ cùng tài cán, cả thế lực trong tay nàng kia, không phải là một phần của nàng sao? Hăn yêu là yêu toàn bộ của nàng, tất cả của nàng …
“Khinh Nhan, nàng ngồi lên người ta đi!” Chưa từng ngồi trên nóc nhà, đã lâu thật sự không thể nào thoải mái.
Nàng lắc đầu: “Chúng ta trở về đi!”
“Trở về nàng cho ta ôm sao?” Hắn hỏi.
Nàng trừng hắn.
“Vậy ở đây luôn đi! Không sao, nàng ngồi lên người ta, ta ôm nàng ngủ!” Hắn duỗi tay về phía nàng.
Nàng mang theo chút bất đắc dĩ nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc thỏa hiệp nói: “Vậy cũng nên trở về đi!”
“Thật?” Hắn mặt mũi tràn đầy hưng phấn, lập tức lôi kéo nàng.
Hai người cùng nhau nhảy xuống từ lầu thượng tầng bảy cao chót vót, bay xuống đến ngọn cây của một gốc bạch quả thật cao, dừng một chút, hít một hơi, mượn lực từ nhánh cây, lần nữa bay xuống. Gió thổi nâng áo bào cùng tóc bọn họ, hai người thân thủ tuyệt đẹp, tay áo bồng bềnh, nhẹ nhàng tiếp đất.
Bọn hộ vệ trong sân núp trong bóng tối, nhìn một đôi bạch sắc nhân ảnh từ tầng bảy bay xuống, nhẹ nhàng phiêu dật, từ xa nhìn lại như một đôi tiên nhân từ trên trời giáng xuống …
Tác giả :
Lý Tranh