Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Chương 48: Trao đổi lợi ích
“Anh hai tôn kính
Khi anh đọc được bức thư này, có lẽ em không còn trên đời này nữa.
Khi định viết bức thư này, em cũng hơi lo lắng bất an. Em rời đi nhiều năm như vậy, nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ nhíu mày, trách em bướng bỉnh. Vậy mà đến lúc viết, lòng em lại vô cùng bình tĩnh.
……Anh ở đế đô có khỏe không? Nghe anh họ Quan nói, em biết mấy năm nay anh lập không ít chiến công còn hoàn hảo hơn cả trước kia. Anh đã trở thành người xứng đáng thống trị đại lục, em thật sự rất vui. Em cũng biết, bởi vì sự bướng bỉnh của em, khiến anh bỏ lại việc lớn trong quân, trong nước, mạo hiểm tìm kiếm hết lần này đến lần khác. Nhưng đến lúc sắp chết em vẫn chưa có cơ hội không nhận lỗi với anh…..
….Em yêu một cô gái, có lẽ anh cũng biết, là Hứa Mộ Triều…Cô ấy là người kiên cường nhất, đặc biệt nhất, làm người ta đau lòng nhất mà em từng gặp. Em biết, cô ấy cũng không yêu em, chỉ thương hại em. Nhưng đây cũng là mối tình đầu của em, anh hai….
Cho dù là em, người em trai không hề có năng lực chiến đấu, khiến gia tộc hổ thẹn của anh, cũng có cô gái mình yêu, cũng muốn thấy cô vui vẻ, muốn cứu cô ấy….
….Anh hai, nếu em chết mà cô ấy còn sống, em xin anh. Xin hãy thay em chăm sóc cô ấy. Xin anh đừng ghét bỏ thân phận bán thú của cô ấy, cô là một cô gái tốt, đáng giá để anh bảo vệ. Em tin rằng, cô ấy cũng sẽ thay em, chăm sóc cho anh thật tốt. Coi như đây là nguyện vọng cuối cùng của đứa em bất tài vô dụng này, được không anh?
Em không biết mình có thể giết Đồ Lôi hay không. Nếu cô ấy cũng chết, mà Đồ Lôi vẫn còn sống, em tin anh nhất định sẽ thay em và Hứa Mộ Triều báo thù. Những người trong Thú tộc là tộc nhân của cô ấy, xin anh đừng vì cái chết của em mà giận chó đánh mèo lên những người khác. Em không muốn cô ấy đau lòng.
….Anh hai, mùa này, đế đô có giống như trước kia không, cuối thu không khí thoáng đãng, đẹp đẽ mà trang nghiêm? Em còn có một thỉnh cầu, xin anh hãy yêu quý thân thể của mình. Bởi vì chỉ có anh, mới là hy vọng của loài người. là trụ cột của Cố thị ta.
Tuyệt bút của Cố Lệ ở đại doanh Thú tộc.”
Cẩn thận gấp giấy viết thư lại, trên mặt Nguyên soái của đế đô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lẽo. Anh cho gọi nhân viên thông tin, lập tức ra lệnh truyền tin tức của người máy cho người chỉ huy tối cao ở tiền tuyến.
“Quân địch sẽ triển khai phản công mãnh liệt.” Anh lạnh lùng nói, “Ra lệnh cho Tư lệnh, không được lui một bước nào.”
Hứa Mộ Triều nhanh chóng thu dọn bàn của Nguyên soái xong xuôi, cũng rất biết điều không liếc mắt nhìn ngó gì, lập tức ra khỏi phòng sách ngày. Nói cho cùng cô đã từng nếm mùi đau khổ rồi, ai biết phòng này có gắn trang bị hệ thống giám thị bí mật hay không.
Mới vừa đi tới cửa, liền gặp người hầu của Cố Nguyên soái cúi đầu đứng một bên. Lúc này, bụng Hứa Mộ Triều bỗng nhiên kêu”ùng ục”. Cô hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta vẫn đứng yên như cũ, chỉ có khóe miệng ẩn hiện ý cười ôn hòa.
Thật đúng là hơi đói nha.
Cô cười với anh ta: “Anh này, anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?”
Người hầu trẻ tuổi ngẩng đầu, nao nao, liền thấy cô càng cười nhu hòa thân thiết hơn: “Nếu có, cũng mang cho tôi một phần được không?”
Anh chàng kia lập tức sai người dẫn Hứa Mộ Triều đến một gian phòng nghỉ và đem đến một phần ăn khuya thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng. Chỉ là câu hỏi của cô, làm cho anh ta hơi do dự.
Anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?
Thân là người hầu cận, anh ta đương nhiên hy vọng Nguyên soái yêu quý thân thể, nếu thức đêm thì phải bổ sung dinh dưỡng. Chỉ là hình như Nguyên soái cũng không để ý thân thể của mình, thức ăn khuya từng được đưa tới, sáng sớm hôm sau lại vẫn lạnh lẽo đặt ở vị trí cũ.
Cô gái này luôn ở trong thư phòng của Nguyên soái, cô nam quả nữ ngây người lâu như vậy. Câu hỏi của cô, chẳng lẽ là ám chỉ mình nên chuẩn bị một bữa ăn khuya sao?
Cứ cân nhắc mãi, anh ta thấy phòng ngủ của Nguyên soái vẫn còn sáng đèn, liền bưng một phần ăn khuya, gõ cửa tiến vào.
Nguyên soái quả nhiên còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy thức ăn trên tay người hầu, Cố Triệt thản nhiên nói: “Tôi không đói bụng.”
Người hầu chần chờ một chút, nói: “Dạ….Là Thượng tá Hứa Mộ Triều sai thuộc hạ mang tới cho ngài.”
Lúc này nguyên soái mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở khay thức ăn trên tay người hầu một chút.
Trong lòng người hầu buông lỏng, xem ra nhắc tới Hứa Thượng tá, phản ứng của Nguyên soái quả nhiên khác hẳn, chắc là sẽ ăn? Thật tốt quá, sau này cứ nhờ cô ấy khuyên Nguyên soái ăn cơm….
Nguyên soái lại cúi đầu lần nữa, ánh mắt trở lại tập báo cáo.
Người hầu không biết làm sao cho phải.
“Cô ấy kêu cậu đưa cậu sẽ đưa? Cậu là người hầu của ai? Muốn đưa thì đưa cho cô ấy. Không ăn, đem ra ngoài.” Nguyên soái cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói.
Người hầu vừa buồn bực vừa sợ hãi rời khỏi phòng.
Đêm đó, trong phòng của Hứa Mộ Triều, được tới hai phần ăn khuya do người hầu của Nguyên soái đưa tới. Lúc hỏi tại sao đưa đến hai phần, người hầu im lặng một chút rồi trả lời: “Nguyên soái sai tôi đưa tới.”
Hứa Mộ Triều hơi sửng sốt, cảm giác có chút phức tạp. Cố Triệt sợ một phần mình ăn không đủ sao? Thì ra tên lạnh lùng này cũng biết quan tâm đến người khác.
Trải qua đêm nay, sự tức giận trong lòng trước kia hình như cũng tiêu tan không ít. Mà người kia, hình như cũng không ngang ngược như trong tưởng tượng,.
Cô hạnh phúc ăn cả hai phần ăn khuya, ngủ thẳng đến hừng đông. Cho đến lúc bị người hầu của Nguyên soái đánh thức.
Tuy rằng chỉ ngủ mấy giờ, tinh thần Hứa Mộ Triều lại vô cùng phấn chấn, thoải mái chạy đến thư phòng của Nguyên soái. Ánh nắng ấm áp xuyên qua bức màn nhạt màu, khiến cho căn phòng có vẻ tươi mát thanh nhã lạ kỳ. Cố Triệt khoanh tay đứng trước một màn hình tinh thể lỏng thật lớn, xem xét hình ảnh biểu thị binh lực ở tiền tuyến.
Nghe thấy tiếng động, anh chậm rãi quay lại, đồng phục Nguyên soái màu xanh dương sẫm phẳng phiu, càng khiến sắc mặt anhtrắng như tuyết. Ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ lên màn hình: “Tiền tuyến hồi báo, đã phát hiện một vạn bộ đội của quân địch, xuất hiện ở đây.”
Gần một đêm không ngủ, anh lại có tinh thần hơn cả cô, thân thể cao lớn tràn trề sức mạnh, hai mắt trong suốt lấp lánh những tia sáng âm trầm. Hứa Mộ Triều nhìn sườn mặt như một bức phác họa kiểu công bút *của anh, khiến cả căn phòng tràn đầy ánh mặt trời cũng phải ảm đạm đi không ít.
(*Công bút: một kĩ pháp của nghệ thuật tạo hình dùng trong việc diễn tả bằng những nét chính xác. Ở Châu Âu dùng bút sắt, Châu Á dùng bút nho để viết hay vẽ. Lối vẽ công bút dùng cho hội hoạ, đồ hoạ và trang trí trên các tác phẩm mĩ nghệ và nghệ thuật gốm_theo đại từ điển.)
“Hẳn là đang cải tạo bộ đội.” Hứa Mộ Triều nói, “Chúng ta tính sao đây?”
Cố Triệt liếc nhìn cô một cái: “Chúng ta….quyết không rút lui.”
Người hầu thay Nguyên soái truyền lại mệnh lệnh, Hứa Mộ Triều lẳng lặng đứng giữ bên bàn làm việc của anh, chờ những Tham mưu khác đến, cũng nhau tìm ra đối sách cụ thể.
Đồng phục Nguyên soái càng khiến cả người anh thêm lạnh lùng xa cách. Khiến Hứa Mộ Triều hoài nghi, người hạ lệnh tặng phần ăn khuya cho cô, thật sự là con người trước mắt sao?
“Phần ăn khuya ngày hôm qua, cám ơn anh.” Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn dừng lại ở cửa, “Ăn ngon lắm.”
Mà Nguyên soái cũng không ngẩng đầu, ngón tay đang viết chỉ dừng một chút, cũng không hề đáp lại.
Chỉ là đêm đó, khi Nguyên soái công tác đến nửa đêm, nhìn bóng đêm chập chờn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đói. Anh gọi người hầu đến, thản nhiên nói: “Đêm nay là cái gì?”
Anh hỏi không đầu không đuôi, khiến người hầu sửng sốt. Tuy nhiên, người hầu cận nhanh chóng phản ứng, thử đáp: “Cháo giàu dinh dưỡng với mật ong và lòng trắng trứng.” Thấy Nguyên soái không có phản ứng, người hầu nhẹ giọng nói: “Tôi lập tức mang đến đây ngay.”
Anh chàng người hầu ngẩng đầu, thấy Nguyên soái nhìn mình lại thử nói: “Tôi cũng sẽ chuẩn bị cho Hứa Thượng tá một phần.”
Nguyên soái cúi đầu, từ chối cho ý kiến.
Người hầu ra khỏi thư phòng, vẻ mặt vui mừng. Từ lúc tin tức Cố Lệ qua đời truyền đến, Nguyên soái ăn rất ít, làm việc cũng càng thêm liều mạng. Hiện tại chịu ăn khuya, đối với tổ người hầu mà nói chính là chuyện tốt nhất trên đời.
Anh ta gọi đầu bếp đến, cẩn thận dặn dò một phen, ôn hòa cười nói: “Sau này bữa khuya mỗi đêm, đều chuẩn bị cho Hứa Thượng tá một phần giống như vậy. Không, hai phần.”
Sắc trời mờ mịt, hẻm núi rạn nứt màu máu, giống như làn da cứng rắn nứt nẻ của zombie khiến người ta như lạc vào một thế giới tiêu điều hoang tàn.
Đây là lãnh địa của zombie, nơi đã không có sức sống nhiều năm. Hôm nay lại có một sinh mệnh mới được sinh ra.
Nhà xưởng được dựng ở ngoài trời, cũng không vì cơn mưa mà giảm sức sản xuất. Chỉ làm cho làn da ngăm đen và những vật dụng kim loại màu xám có vẻ âm trầm lạnh lùng thêm.
Quân trang phẳng phiu màu xanh, bởi vì được đan với sợi kim loại chịu lực cao nên sáng mờ mờ dưới ánh đèn. Chiếc mũ màu xanh đậm kéo thấp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn của người đàn ông. Trong đôi mắt đỏ đậm có ánh sáng lưu chuyển.
Hắn đan tay chống trên xe bọc thép, tay kia cầm điếu thuốc lá. Đôi mắt híp lại theo cánh tay của mình nhìn về nơi xa.
“Người máy cũng hút thuốc?” Bên cạnh là zombie cao lớn với khuôn mặt mang hoa văn hình bướm dữ tợn mặc khôi giáp màu đen, thản nhiên hỏi người kia.
Minh Hoằng dập tắt đầu thuốc lá, cười nhẹ: “Những thứ của loài người, tôi đều phải nếm thử.” Hắn chuyển hướng “Vua zombie, anh cũng từng là người mà phải không?
Vua zombie —— Thẩm Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, ngữ khí châm chọc: “Người? Chuyện của trăm năm trước, ai còn nhớ nổi?”
“Không bằng xuất binh đi? Lãnh địa của loài người, chúng ta chia đôi?” Minh Hoằng nói bâng quơ.
Thẩm Mặc Sơ thong thả lắc đầu: “Quân tôi vứa mới chiến bại trong tay loài người, tổn thất nặng nề. Vẫn là để Minh tướng quân bộc lộ tài năng đi.”
Minh Hoằng cười nhạt, cũng không đề cập chuyện hợp tác nữa.
Giữa màn mưa, cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ, giày bó màu đen, sắc mặt lạnh lùng hơn cả mưa thu.
“Tướng quân, nhóm người máy cải tạo đầu tiên đã xong.” Miệng cô khẽ nở nụ cười dịu dàng: “Xin cho phép tôi triển lãm trước ngài.”
Minh Hoằng gật gật đầu, quay qua nói với Thẩm Mặc Sơ: “Đây là Minh Huy – người đã từng bị tay sai của Hứa Mộ Triều chặt đầu.”
Vẻ mặt Thẩm Mặc Sơ không chút thay đổi, cũng không thèm liếc Minh Huy lấy một cái.
Minh Hoằng nở nụ cười ấm áp: “Vua zombie, cám ơn anh đã không ăn Hứa Mộ Triều.”
Thẩm Mặc Sơ lạnh lùng nói: “Cô ta da trơn thịt non, vốn là bữa ăn ngon, chỉ là quá giảo hoạt, chạy thoát mất. Chẳng phải cô ta cũng chạy thoát từ trong tay anh sao?”
Minh Hoằng nghe vậy, ngẩng ra, cười to sang sảng: “Sau này tôi sẽ đưa cho anh, năm mươi cô gái loài người sạch sẽ xinh đẹp. Hứa Mộ Triều này có một số ân oán cũ với tôi, tôi phải đến mang cô ta về đảo Tây Vu.”
Lúc này, vua zombie mới mỉm cười: “Tướng quân khách sáo rồi.”
Nhìn thân ảnh hai người họ Minh đi vào trong mưa, Thẩm Mặc Sơ nhíu mày.
Dựa theo mệnh lệnh của Hudgens, anh đồng ý để bọn người máy mượn đường. Chỉ là đám người cận tinh tính tình cẩn thận, bảo Thẩm Mặc Sơ đừng nhắc tới sự tồn tại của bọn họ. Cho nên đến nay, Minh Hoằng vẫn cho rằng Thẩm Mặc Sơ là thủ lĩnh duy nhất của zombie.
Gần đây, người máy xâm nhập vào khu vực chỉ huy phía Tây của loài người, thắng lợi liên tiếp. Minh Hoằng lại bằng lòng bỏ ra nhiều vũ khí hơn để mượn khu phía Đông của Thẩm Mặc Sơ sản xuất người máy.
Chỉ là nghe cảnh vệ zombie báo lại, thấy mấy ngàn binh lính loài người kinh hoàng bị bắt vào nơi sản xuất, Thẩm Mặc Sơ biết rằng, bọn họ không chỉ sản xuất người máy thuần túy, vì thế tự mình đến xem. Minh Hoằng cũng thoải mái hoan nghênh.
Chiến tranh giữa người máy và zombie là tương lai không thể tránh né. Chỉ là bây giờ, hai bên đều có lòng riêng bắt tay với nhau theo nhu cầu mà thôi. Về phần khi hắn nhắc tới Hứa Mộ Triều, Thẩm Mặc Sơ dĩ nhiên là cố ý giấu diếm. Đối với cô ấy, chiếm phân lượng trong lòng vua Zombie chỉ có hại mà không có lợi lộc gì.
“Tư lệnh, đã an bài thỏa đáng.” Tướng quân Zombie Lưu Phi, vội vàng đi tới, thì thầm bên cạnh anh.
Thẩm Mặc Sơ gật đầu: “Minh Hoằng rất khôn khéo, phải làm việc thật cẩn thận.”
Khuôn mặt dữ tợn của tướng quân Zombie lộ ra thần sắc bi thương: “Bọn họ chắc chắn sẽ hoàn thành mười phần mười, mong Tư lệnh yên tâm.”
Răng nanh của Thẩm Mặc Sơ dính bụi mờ mịt, đôi môi xanh đen mím chặt lại, trầm mặc không nói.
Lưu Phi lặng im một lát, lại nói: “Tư lệnh, ngài sẽ không thay đổi quyết định chứ?”
Thẩm Mặc Sơ thản nhiên nói: “Cố Triệt muốn gì, tôi sẽ giúp hắn có được. Thứ tôi muốn, tin rằng, hắn cũng sẽ bằng lòng đưa ra.”
Khi anh đọc được bức thư này, có lẽ em không còn trên đời này nữa.
Khi định viết bức thư này, em cũng hơi lo lắng bất an. Em rời đi nhiều năm như vậy, nếu là lúc trước, có lẽ anh sẽ nhíu mày, trách em bướng bỉnh. Vậy mà đến lúc viết, lòng em lại vô cùng bình tĩnh.
……Anh ở đế đô có khỏe không? Nghe anh họ Quan nói, em biết mấy năm nay anh lập không ít chiến công còn hoàn hảo hơn cả trước kia. Anh đã trở thành người xứng đáng thống trị đại lục, em thật sự rất vui. Em cũng biết, bởi vì sự bướng bỉnh của em, khiến anh bỏ lại việc lớn trong quân, trong nước, mạo hiểm tìm kiếm hết lần này đến lần khác. Nhưng đến lúc sắp chết em vẫn chưa có cơ hội không nhận lỗi với anh…..
….Em yêu một cô gái, có lẽ anh cũng biết, là Hứa Mộ Triều…Cô ấy là người kiên cường nhất, đặc biệt nhất, làm người ta đau lòng nhất mà em từng gặp. Em biết, cô ấy cũng không yêu em, chỉ thương hại em. Nhưng đây cũng là mối tình đầu của em, anh hai….
Cho dù là em, người em trai không hề có năng lực chiến đấu, khiến gia tộc hổ thẹn của anh, cũng có cô gái mình yêu, cũng muốn thấy cô vui vẻ, muốn cứu cô ấy….
….Anh hai, nếu em chết mà cô ấy còn sống, em xin anh. Xin hãy thay em chăm sóc cô ấy. Xin anh đừng ghét bỏ thân phận bán thú của cô ấy, cô là một cô gái tốt, đáng giá để anh bảo vệ. Em tin rằng, cô ấy cũng sẽ thay em, chăm sóc cho anh thật tốt. Coi như đây là nguyện vọng cuối cùng của đứa em bất tài vô dụng này, được không anh?
Em không biết mình có thể giết Đồ Lôi hay không. Nếu cô ấy cũng chết, mà Đồ Lôi vẫn còn sống, em tin anh nhất định sẽ thay em và Hứa Mộ Triều báo thù. Những người trong Thú tộc là tộc nhân của cô ấy, xin anh đừng vì cái chết của em mà giận chó đánh mèo lên những người khác. Em không muốn cô ấy đau lòng.
….Anh hai, mùa này, đế đô có giống như trước kia không, cuối thu không khí thoáng đãng, đẹp đẽ mà trang nghiêm? Em còn có một thỉnh cầu, xin anh hãy yêu quý thân thể của mình. Bởi vì chỉ có anh, mới là hy vọng của loài người. là trụ cột của Cố thị ta.
Tuyệt bút của Cố Lệ ở đại doanh Thú tộc.”
Cẩn thận gấp giấy viết thư lại, trên mặt Nguyên soái của đế đô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lẽo. Anh cho gọi nhân viên thông tin, lập tức ra lệnh truyền tin tức của người máy cho người chỉ huy tối cao ở tiền tuyến.
“Quân địch sẽ triển khai phản công mãnh liệt.” Anh lạnh lùng nói, “Ra lệnh cho Tư lệnh, không được lui một bước nào.”
Hứa Mộ Triều nhanh chóng thu dọn bàn của Nguyên soái xong xuôi, cũng rất biết điều không liếc mắt nhìn ngó gì, lập tức ra khỏi phòng sách ngày. Nói cho cùng cô đã từng nếm mùi đau khổ rồi, ai biết phòng này có gắn trang bị hệ thống giám thị bí mật hay không.
Mới vừa đi tới cửa, liền gặp người hầu của Cố Nguyên soái cúi đầu đứng một bên. Lúc này, bụng Hứa Mộ Triều bỗng nhiên kêu”ùng ục”. Cô hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu lên thì thấy anh ta vẫn đứng yên như cũ, chỉ có khóe miệng ẩn hiện ý cười ôn hòa.
Thật đúng là hơi đói nha.
Cô cười với anh ta: “Anh này, anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?”
Người hầu trẻ tuổi ngẩng đầu, nao nao, liền thấy cô càng cười nhu hòa thân thiết hơn: “Nếu có, cũng mang cho tôi một phần được không?”
Anh chàng kia lập tức sai người dẫn Hứa Mộ Triều đến một gian phòng nghỉ và đem đến một phần ăn khuya thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng. Chỉ là câu hỏi của cô, làm cho anh ta hơi do dự.
Anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?
Thân là người hầu cận, anh ta đương nhiên hy vọng Nguyên soái yêu quý thân thể, nếu thức đêm thì phải bổ sung dinh dưỡng. Chỉ là hình như Nguyên soái cũng không để ý thân thể của mình, thức ăn khuya từng được đưa tới, sáng sớm hôm sau lại vẫn lạnh lẽo đặt ở vị trí cũ.
Cô gái này luôn ở trong thư phòng của Nguyên soái, cô nam quả nữ ngây người lâu như vậy. Câu hỏi của cô, chẳng lẽ là ám chỉ mình nên chuẩn bị một bữa ăn khuya sao?
Cứ cân nhắc mãi, anh ta thấy phòng ngủ của Nguyên soái vẫn còn sáng đèn, liền bưng một phần ăn khuya, gõ cửa tiến vào.
Nguyên soái quả nhiên còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy thức ăn trên tay người hầu, Cố Triệt thản nhiên nói: “Tôi không đói bụng.”
Người hầu chần chờ một chút, nói: “Dạ….Là Thượng tá Hứa Mộ Triều sai thuộc hạ mang tới cho ngài.”
Lúc này nguyên soái mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở khay thức ăn trên tay người hầu một chút.
Trong lòng người hầu buông lỏng, xem ra nhắc tới Hứa Thượng tá, phản ứng của Nguyên soái quả nhiên khác hẳn, chắc là sẽ ăn? Thật tốt quá, sau này cứ nhờ cô ấy khuyên Nguyên soái ăn cơm….
Nguyên soái lại cúi đầu lần nữa, ánh mắt trở lại tập báo cáo.
Người hầu không biết làm sao cho phải.
“Cô ấy kêu cậu đưa cậu sẽ đưa? Cậu là người hầu của ai? Muốn đưa thì đưa cho cô ấy. Không ăn, đem ra ngoài.” Nguyên soái cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói.
Người hầu vừa buồn bực vừa sợ hãi rời khỏi phòng.
Đêm đó, trong phòng của Hứa Mộ Triều, được tới hai phần ăn khuya do người hầu của Nguyên soái đưa tới. Lúc hỏi tại sao đưa đến hai phần, người hầu im lặng một chút rồi trả lời: “Nguyên soái sai tôi đưa tới.”
Hứa Mộ Triều hơi sửng sốt, cảm giác có chút phức tạp. Cố Triệt sợ một phần mình ăn không đủ sao? Thì ra tên lạnh lùng này cũng biết quan tâm đến người khác.
Trải qua đêm nay, sự tức giận trong lòng trước kia hình như cũng tiêu tan không ít. Mà người kia, hình như cũng không ngang ngược như trong tưởng tượng,.
Cô hạnh phúc ăn cả hai phần ăn khuya, ngủ thẳng đến hừng đông. Cho đến lúc bị người hầu của Nguyên soái đánh thức.
Tuy rằng chỉ ngủ mấy giờ, tinh thần Hứa Mộ Triều lại vô cùng phấn chấn, thoải mái chạy đến thư phòng của Nguyên soái. Ánh nắng ấm áp xuyên qua bức màn nhạt màu, khiến cho căn phòng có vẻ tươi mát thanh nhã lạ kỳ. Cố Triệt khoanh tay đứng trước một màn hình tinh thể lỏng thật lớn, xem xét hình ảnh biểu thị binh lực ở tiền tuyến.
Nghe thấy tiếng động, anh chậm rãi quay lại, đồng phục Nguyên soái màu xanh dương sẫm phẳng phiu, càng khiến sắc mặt anhtrắng như tuyết. Ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ lên màn hình: “Tiền tuyến hồi báo, đã phát hiện một vạn bộ đội của quân địch, xuất hiện ở đây.”
Gần một đêm không ngủ, anh lại có tinh thần hơn cả cô, thân thể cao lớn tràn trề sức mạnh, hai mắt trong suốt lấp lánh những tia sáng âm trầm. Hứa Mộ Triều nhìn sườn mặt như một bức phác họa kiểu công bút *của anh, khiến cả căn phòng tràn đầy ánh mặt trời cũng phải ảm đạm đi không ít.
(*Công bút: một kĩ pháp của nghệ thuật tạo hình dùng trong việc diễn tả bằng những nét chính xác. Ở Châu Âu dùng bút sắt, Châu Á dùng bút nho để viết hay vẽ. Lối vẽ công bút dùng cho hội hoạ, đồ hoạ và trang trí trên các tác phẩm mĩ nghệ và nghệ thuật gốm_theo đại từ điển.)
“Hẳn là đang cải tạo bộ đội.” Hứa Mộ Triều nói, “Chúng ta tính sao đây?”
Cố Triệt liếc nhìn cô một cái: “Chúng ta….quyết không rút lui.”
Người hầu thay Nguyên soái truyền lại mệnh lệnh, Hứa Mộ Triều lẳng lặng đứng giữ bên bàn làm việc của anh, chờ những Tham mưu khác đến, cũng nhau tìm ra đối sách cụ thể.
Đồng phục Nguyên soái càng khiến cả người anh thêm lạnh lùng xa cách. Khiến Hứa Mộ Triều hoài nghi, người hạ lệnh tặng phần ăn khuya cho cô, thật sự là con người trước mắt sao?
“Phần ăn khuya ngày hôm qua, cám ơn anh.” Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn dừng lại ở cửa, “Ăn ngon lắm.”
Mà Nguyên soái cũng không ngẩng đầu, ngón tay đang viết chỉ dừng một chút, cũng không hề đáp lại.
Chỉ là đêm đó, khi Nguyên soái công tác đến nửa đêm, nhìn bóng đêm chập chờn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đói. Anh gọi người hầu đến, thản nhiên nói: “Đêm nay là cái gì?”
Anh hỏi không đầu không đuôi, khiến người hầu sửng sốt. Tuy nhiên, người hầu cận nhanh chóng phản ứng, thử đáp: “Cháo giàu dinh dưỡng với mật ong và lòng trắng trứng.” Thấy Nguyên soái không có phản ứng, người hầu nhẹ giọng nói: “Tôi lập tức mang đến đây ngay.”
Anh chàng người hầu ngẩng đầu, thấy Nguyên soái nhìn mình lại thử nói: “Tôi cũng sẽ chuẩn bị cho Hứa Thượng tá một phần.”
Nguyên soái cúi đầu, từ chối cho ý kiến.
Người hầu ra khỏi thư phòng, vẻ mặt vui mừng. Từ lúc tin tức Cố Lệ qua đời truyền đến, Nguyên soái ăn rất ít, làm việc cũng càng thêm liều mạng. Hiện tại chịu ăn khuya, đối với tổ người hầu mà nói chính là chuyện tốt nhất trên đời.
Anh ta gọi đầu bếp đến, cẩn thận dặn dò một phen, ôn hòa cười nói: “Sau này bữa khuya mỗi đêm, đều chuẩn bị cho Hứa Thượng tá một phần giống như vậy. Không, hai phần.”
Sắc trời mờ mịt, hẻm núi rạn nứt màu máu, giống như làn da cứng rắn nứt nẻ của zombie khiến người ta như lạc vào một thế giới tiêu điều hoang tàn.
Đây là lãnh địa của zombie, nơi đã không có sức sống nhiều năm. Hôm nay lại có một sinh mệnh mới được sinh ra.
Nhà xưởng được dựng ở ngoài trời, cũng không vì cơn mưa mà giảm sức sản xuất. Chỉ làm cho làn da ngăm đen và những vật dụng kim loại màu xám có vẻ âm trầm lạnh lùng thêm.
Quân trang phẳng phiu màu xanh, bởi vì được đan với sợi kim loại chịu lực cao nên sáng mờ mờ dưới ánh đèn. Chiếc mũ màu xanh đậm kéo thấp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn của người đàn ông. Trong đôi mắt đỏ đậm có ánh sáng lưu chuyển.
Hắn đan tay chống trên xe bọc thép, tay kia cầm điếu thuốc lá. Đôi mắt híp lại theo cánh tay của mình nhìn về nơi xa.
“Người máy cũng hút thuốc?” Bên cạnh là zombie cao lớn với khuôn mặt mang hoa văn hình bướm dữ tợn mặc khôi giáp màu đen, thản nhiên hỏi người kia.
Minh Hoằng dập tắt đầu thuốc lá, cười nhẹ: “Những thứ của loài người, tôi đều phải nếm thử.” Hắn chuyển hướng “Vua zombie, anh cũng từng là người mà phải không?
Vua zombie —— Thẩm Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, ngữ khí châm chọc: “Người? Chuyện của trăm năm trước, ai còn nhớ nổi?”
“Không bằng xuất binh đi? Lãnh địa của loài người, chúng ta chia đôi?” Minh Hoằng nói bâng quơ.
Thẩm Mặc Sơ thong thả lắc đầu: “Quân tôi vứa mới chiến bại trong tay loài người, tổn thất nặng nề. Vẫn là để Minh tướng quân bộc lộ tài năng đi.”
Minh Hoằng cười nhạt, cũng không đề cập chuyện hợp tác nữa.
Giữa màn mưa, cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ, giày bó màu đen, sắc mặt lạnh lùng hơn cả mưa thu.
“Tướng quân, nhóm người máy cải tạo đầu tiên đã xong.” Miệng cô khẽ nở nụ cười dịu dàng: “Xin cho phép tôi triển lãm trước ngài.”
Minh Hoằng gật gật đầu, quay qua nói với Thẩm Mặc Sơ: “Đây là Minh Huy – người đã từng bị tay sai của Hứa Mộ Triều chặt đầu.”
Vẻ mặt Thẩm Mặc Sơ không chút thay đổi, cũng không thèm liếc Minh Huy lấy một cái.
Minh Hoằng nở nụ cười ấm áp: “Vua zombie, cám ơn anh đã không ăn Hứa Mộ Triều.”
Thẩm Mặc Sơ lạnh lùng nói: “Cô ta da trơn thịt non, vốn là bữa ăn ngon, chỉ là quá giảo hoạt, chạy thoát mất. Chẳng phải cô ta cũng chạy thoát từ trong tay anh sao?”
Minh Hoằng nghe vậy, ngẩng ra, cười to sang sảng: “Sau này tôi sẽ đưa cho anh, năm mươi cô gái loài người sạch sẽ xinh đẹp. Hứa Mộ Triều này có một số ân oán cũ với tôi, tôi phải đến mang cô ta về đảo Tây Vu.”
Lúc này, vua zombie mới mỉm cười: “Tướng quân khách sáo rồi.”
Nhìn thân ảnh hai người họ Minh đi vào trong mưa, Thẩm Mặc Sơ nhíu mày.
Dựa theo mệnh lệnh của Hudgens, anh đồng ý để bọn người máy mượn đường. Chỉ là đám người cận tinh tính tình cẩn thận, bảo Thẩm Mặc Sơ đừng nhắc tới sự tồn tại của bọn họ. Cho nên đến nay, Minh Hoằng vẫn cho rằng Thẩm Mặc Sơ là thủ lĩnh duy nhất của zombie.
Gần đây, người máy xâm nhập vào khu vực chỉ huy phía Tây của loài người, thắng lợi liên tiếp. Minh Hoằng lại bằng lòng bỏ ra nhiều vũ khí hơn để mượn khu phía Đông của Thẩm Mặc Sơ sản xuất người máy.
Chỉ là nghe cảnh vệ zombie báo lại, thấy mấy ngàn binh lính loài người kinh hoàng bị bắt vào nơi sản xuất, Thẩm Mặc Sơ biết rằng, bọn họ không chỉ sản xuất người máy thuần túy, vì thế tự mình đến xem. Minh Hoằng cũng thoải mái hoan nghênh.
Chiến tranh giữa người máy và zombie là tương lai không thể tránh né. Chỉ là bây giờ, hai bên đều có lòng riêng bắt tay với nhau theo nhu cầu mà thôi. Về phần khi hắn nhắc tới Hứa Mộ Triều, Thẩm Mặc Sơ dĩ nhiên là cố ý giấu diếm. Đối với cô ấy, chiếm phân lượng trong lòng vua Zombie chỉ có hại mà không có lợi lộc gì.
“Tư lệnh, đã an bài thỏa đáng.” Tướng quân Zombie Lưu Phi, vội vàng đi tới, thì thầm bên cạnh anh.
Thẩm Mặc Sơ gật đầu: “Minh Hoằng rất khôn khéo, phải làm việc thật cẩn thận.”
Khuôn mặt dữ tợn của tướng quân Zombie lộ ra thần sắc bi thương: “Bọn họ chắc chắn sẽ hoàn thành mười phần mười, mong Tư lệnh yên tâm.”
Răng nanh của Thẩm Mặc Sơ dính bụi mờ mịt, đôi môi xanh đen mím chặt lại, trầm mặc không nói.
Lưu Phi lặng im một lát, lại nói: “Tư lệnh, ngài sẽ không thay đổi quyết định chứ?”
Thẩm Mặc Sơ thản nhiên nói: “Cố Triệt muốn gì, tôi sẽ giúp hắn có được. Thứ tôi muốn, tin rằng, hắn cũng sẽ bằng lòng đưa ra.”
Tác giả :
Đinh Mặc