Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Chương 40: Bông hoa của đế đô
Bên ngoài tòa nhà Quốc hội.
Hôm nay là kỳ họp thủ tướng mỗi tháng một lần. Vô số phụ nữ ôm những bó hoa tươi thắm, nhốn nháo vây quanh tòa nhà. Mặc kệ ánh nắng chói chang trên đầu, họ cũng không để ý đến đám đông chật cứng hít thở không thông và sự xua đuổi của đám vệ binh.
Họ một lòng muốn đến đây chỉ để thấy khuôn mặt của người kia.
Dung mạo anh ta bị quân đội phong tỏa; tung tích của anh ta là bí mật tối cao của Bộ Quốc Phòng. Qua nhiều năm như vậy, tấm hình rõ ràng nhất bọn họ có được cũng chỉ là khi anh ta mặc quân phục Nguyên soái, đầu đội mũ nồi. Tuy dân chúng bình thường không có cách nào biết được tướng mạo của anh, nhưng tấm hình này cũng đã được điên cuồng truyền bá trên mạng. Vóc người anh tuấn kia khiến người hâm mộ trước cửa càng tin chắc rằng Nguyên soái trong truyền thuyết không những xuất sắc, còn có vẻ đẹp khiến phụ nữ nghẹt thở.
Nhưng mà hôm nay, họ vẫn không được thỏa nguyện. Cố Triệt trời sinh luôn biết khiêm tốn giữ mình, cũng không đối xử đặc biết với bất kỳ người phụ nữ nào. Cho dù là nghệ sĩ nổi tiếng đế đô, giờ phút này có đầm đìa mồ hôi chờ đợi anh ta bên ngoài tòa nhà cũng không được anh ta ưu ái.
Bên trong tòa nhà Quốc hội.
Cánh rừng rậm xanh mướt che khuất những tòa kiến trúc cổ kính tinh xảo màu xám, con đường lót đá bên hồ cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc xe hơi màu đen cực dài dừng lại ngay ngã rẽ. Vệ binh xuống xe trước xếp hàng nghiêm chỉnh hai bên, cung kính kéo cửa sau ra. Một đôi ủng quân nhân màu đen nhanh nhẹn bước ra, người sĩ quan trẻ tuổi khom lưng xuống xe.
Dưới nón lính rõ ràng là gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp, nhưng lại trầm tĩnh uy hiếp hơn bất kỳ quân nhân nào. Quân trang màu xanh tinh xảo tôn lên vóc người cao lớn của anh, hình thêu hoa Trạng Nguyên bằng chỉ vàng trên cầu vai kết hợp với hình chim ưng lạnh lùng giương cánh, phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Rất nhiều người đã đoán gìa đoán non không biết Cố Nguyên soái vận hành Nội Các như thế nào, có dùng phong cách quân nhân lạnh lùng hung dữ kết hợp với sự chuyên quyền độc đoán đặc trưng của Cố thị không.
Cho nên khi Hạ Mẫn Thận bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục mới nhậm chức, cũng là một vị học giả lão thành bốn mươi tuổi lần đầu tham gia hội nghị thường kỳ của quốc hội đã vô cùng kinh ngạc.
Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác hẳn những lời đồn đại!
Là Thống soái tối cao của con người trên Đại lục, Cố Triệt chỉ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy quân đội. Nhưng trong những năm chiến loạn này, Thống soái tối cao của quân đội, thực tế cũng là nguyên thủ quốc gia. Trong khoảnhkhắc anh ta bước vào phòng nghị sự, cho dù là người rất ít khi tiếp xúc với quân nhân như Hạ Mẫn Thận, cũng cảm thấy sự khắc nghiệt lạnh lùng tỏa ra từ người anh ta. Những chính trị gia quyền cao chức trọng của quốc gia ngồi quanh chiếc bàn tròn cũng rối rít biến sắc.
“Nguyên soái!” Bất kể là bộ trưởng đã hơn năm mươi tuổi, hay là những tướng lĩnh trẻ chỉ mới ba mươi đầu đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu về phía cửa. Mà anh ta thì bình thản đi về vị trí trung tâm, ánh mắt áp bức nhìn xung quanh một vòng. Sau lưng Hạ Mẫn Thận ứa đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta rất đẹp. Nhưng khi nhìn thấy anh ta, điều đầu tiên người ta chú ý tới, nhất định không phải là bề ngoài.
Ngoài dự đoán của Hạ Mẫn Thận, Cố Nguyên soái khí thế cường đại lại rất ít khi lên tiếng trong cuộc hội nghị. Ngược lại những vị trung thần giữ cửa chẳng còn vẻ bí hiểm, uy nghiêm cao ngạo thường ngày, mọi người đều năng nổ như học sinh tiểu học, tranh nhau đưa ra ý kiến bộc lộ tài năng. Điều này khiến Hạ Mẫn Thận giật mình —— dù thế nào bọn họ cũng là chính khách mà, đừng mất phong độ như vậy chứ?
Ông không khỏi nhớ tới một câu nói của Cố Nguyên soái được lưu truyền rộng rãi trong quan trường tại đế đô. Anh ta nói: “Nội Các của chúng ta, có thể bất đồng ý kiến, nhưng tuyệt đối không nuôi kẻ vô dụng.” Bây giờ được chứng kiến mới thấy quả nhiên là thế.
Tâm tình bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục không khỏi kích động. Ông ta vẫn lo lắng Cố Nguyên soái sẽ mang tác phong quân phiệt vào chính trị. Sau ngày hôm nay, ông dám đánh cuộc, cái Nội Các này nhất định là Nội các sáng suốt nhất từ trước tới nay.
Ôi, Cố Nguyên soái vĩ đại!
Hội nghị kết thúc sau một giờ, Hạ Mẫn Thận mới nhận chức Bộ trưởng, một mình ở lại ra mắt Cố Nguyên soái.
Đối mặt với người trẻ tuổi, anh tuấn, lạnh lùng lại sáng suốt này, Hạ Mẫn Thận vừa cung kính vừa kích động, lấy báo cáo công việc đã chuẩn bị ra, tỉ mỉ trình bày kế hoạch của mình với Nguyên soái.
Vậy mà vừa mới nói được hai phút, chân mày Nguyên soái đã nhíu lại.
“Bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục.” Giọng nói lành lạnh của anh ta truyền đến, “Những thứ này, tôi không quan tâm.”
Hạ Mẫn Thận vội vàng đứng lên, hơi cong lưng: “Xin Nguyên soái chỉ giáo.”
“Thủ tướng đã giao mục tiêu công việc lại cho ông chưa?”
“Thưa rồi, nhưng chỉ có hai nội dung rất ngắn. . . . . . Tỷ lệ phổ cập giáo dục Đại học phải đạt tới 95%; và số lượng nhân tài quy định cần chuyển giao cho tám viện khoa học lớn.”
Cố Triệt khẽ gật đầu: “Chỉ cần làm được hai điều này, ông kết bè kết cánh cũng được, loại bỏ kẻ đối lập cũng được. Bất kể ông sử dụng thủ đoạn gì, giết bao nhiêu người, chức Bộ trưởng của ông vẫn có thể yên ổn mà làm; còn không làm được thì tự động xuống đài đi.”
Hạ Mẫn Thận ngẩn ngơ, kết bè kết cánh? Giết người? Bất kể thủ đoạn chỉ cần đạt được mục đích?
Quả nhiên vẫn còn,tác phong quân phiệt cường quyền. Chỉ là khi dùng nó vào trong chính trị, dùng trên chính bản thân mình, vì sao lại làm ông cảm thấy vừa sợ vừa kích động đến thế?
“Vâng” ông kìm nén sự rung động trong lòng, cung kính nói.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh cười: “Bộ trưởng, ông là Bộ trưởng do Nguyên soái tự mình cất nhắc, cũng do các nguyên lão Cố thị đề cử, Nguyên soái mới thẳng thắn với ông như vậy. Dĩ nhiên, không thể vi phạm pháp luật đụng chạm đến bộ tư pháp. Làm cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của Nguyên soái.”
Hạ Mẫn Thận liền vội vàng gật đầu, nhớ tới không khí tại buổi hội nghị hôm nay, vội nói: “Bẩm Nguyên soái, đối với chuyện loài người thu phục Thú Tộc vẫn còn nhiều ý kiến bất đồng. Thuộc hạ sẽ chủ động hướng dẫn dư luận phát triển, không biết Nguyên soái hi vọng tôi làm như thế nào?”
Rốt cuộc Nguyên soái ban cho Thú Tộc nhân quyền, là thật lòng, hay là giả bộ?
Nguyên soái lập tức hiểu ý của vị Chính khách này, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người ông: “Thú Tộc sẽ chân chính trở thành một phần tử của xã hội loài người. Bởi vì đế quốc cần nguồn binh lực dồi dào hơn.”
Hạ Mẫn Thận không chút do dự gật đầu: “Vâng”
“Huống chi. . . . . .” Đôi mắt anh ta trong suốt như nước hồ, lạnh lẽo thấu xương, “Cho dù là con người cũng phân biệt giàu nghèo, cao thấp kia mà? Có thêm Thú Tộc cũng chẳng có gì thay đổi.”
Hạ Mẫn Thận đột nhiên cảm thấy, mình đã hiểu ra nguyên nhân chính khiến Nguyên soái đồng ý cho thú tộc nhân quyền.
Người trẻ tuổi này, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thống trị cao nhất của loài người, anh ta đã quen đứng ở trên cao nhìn xuống mọi vị trí cấp bậc của con người. Trong lòng anh ta, bất kỳ chủng tộc nào, thân phận nào cũng không có gì khác nhau. Cho dù là loài người cùng chủng tộc với anh ta.
Theo ý anh ta, thừa nhận Thú Tộc có nhân quyền, căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể chăng? Người thống trị ngồi tít trên cao, thì sao lại quan tâm tới hai con kiến dưới chân có có địa vị quyền lực giống nhau hay không
Suy nghĩ này này khiến Hạ Mẫn Thận rét run trong lòng, rồi lại không ngừng kích động.
Sau khi Hạ Mẫn Thận cáo lui, Cố Triệt trầm mặc trong chốc lát, nhìn Tạ Mẫn Hồng nói: “Gọi Cố Linh đến.”
Cố thị xưng bá Đại lục đã nhiều năm, cũng không phải chỉ dựa vào một mình Cố Triệt. Họ làmột trong những quý tộc tồn tại mấy trăm năm, lực lượng gia tộc hùng hậu cũng là thế lực lớn nhất ủng hộ Cố Triệt. Cố Linh là người phụ nữ có năng lực nhất trong số họ hàng xa với Cố Triệt, thường đại biểu những “Lão già” kia giúp đỡ Cố Triệt.
Dĩ nhiên, cũng làm thay những chuyện Cố Triệt không tiện ra mặt.
Mặc dù thế lực Cố Gia khổng lồ như vậy, cũng không có nghĩa là không có ai hi vọng thay thế. Trong lịch sử thống trị của loài người, có gia tộc hùng mạnh nào không bị những gia tộc khác lợi dụng cơ hội kéo xuống ngựa đâu? Những năm này thế cục Đại lục càng lúc càng hỗn loạn, Cố Nguyên soái bận việc quân sự, ai có thể bảo đảm không có người rục rịch ngóc đầu dậy?
Lúc Hứa Mộ Triều tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình đang bị lột sạch tắm rửa.
Một cô nàng mặc sườn xám mỹ lệ đẹp rực rỡ chói lòa ngồi bên hồ nước nóng cách cô chừng mười mét. Thấy cô tỉnh lại, liền nhìn cô cười cười.
“Hi! Hứa tướng quân!” Cô ta đưa bình tinh dầu tinh xảo trên tay cho cô, “Có muốn thử một chút không, mùi hoa Bách Hợp đấy.”
Hứa Mộ Triều vỗ vỗ hai cô hầu gái đang giúp mình tắm rửa, để bọn họ rời đi. Lúc này mới nhìn sang Cố Linh, cũng cười theo: “Ừ!”
Váy dài lộ vai màu hồng đào, giày da dê màu đen gót nhọn, dây chuyền kim cương trong suốt sáng chói, túi xách tay màu vàng nhạt. . . . . .
Hứa Mộ Triêu ngưỡng mặt nhìn Cố Linh đang nghiêm túc vẽ lông mày cho mình: “Lấy thân phận bán thú tham gia bữa tiệc thượng lưu của con người? Người đẹp, cô nói nghiêm túc chứ?”
Cố Linh: “Đây là cơ hội để Thú Tộc được xã hội thượng lưu biết đến. . . . . . Chinh phục dư luận các giới cần một nhân vật tiêu biểu. Tình yêu sống chết giữa Mộ Đạt và người vợ con người cũng là một tiêu điểm; mà cô, bán thú hình người cũng là một tiêu điểm khác.”
Hứa Mộ Triều suy nghĩ một chút nói: “Đây là chủ ý của ai?”
“Đề nghị của tôi, Nguyên soái cũng đồng ý. Huống chi, biết thêm mấy thanh niên đẹp trai tài giỏi của đế đô không phải cũng rất tốt sao?”
Qua lại với những nhân vật quan trọng trong giới quân đội, dù vì bản thân Hứa Mộ Triều, hay vì Thú Tộc, đều có lợi? Hơn nữa dung hợp văn hóa cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Cố Linh không ngừng cười ha ha: “Đúng rồi, nghe nói cô là bạn gái A Lệ?”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên, hai người quay đầu nhìn lại liền thấy Tạ Mẫn Hồng mặc quân trang, khoanh tay tựa vào cửa phòng, ánh mắt cợt nhả nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm.
Hứa Mộ Triều lườm anh ta một cái.
Cố Linh rất đắc ý nói: “Mẫn Hồng, tiệc rượu ở nhà bộ trưởng bộ quân sự ba ngày sau, anh cứ chờ sự kinh ngạc đi!”
Tạ Mẫn Hồng lơ đễnh đi tới, móc từ trong túi áo ra một phong thư, kẹp giữa hai ngón tay: “Một người tên là Đại Vũ, viết thư gửi đội trưởng. . . . . .”
Anh ta còn chưa nói hết lời, một bóng người đã lướt qua trước mắt, định thần nhìn lại lần nữa, lá thư đã không còn trong tay mình. Mà Hứa Mộ Triều đã cầm lấy lá thư, đứng cách bệ cửa sổ ba thước, mở ra xem.
Tốc độ thật nhanh! Anh ta và Cố Linh liếc mắt nhìn nhau, thở dài: “Ai! Vậy mà tôi còn muốn cầm thư này để trao đổi tin về người máy với cô!”
Hứa Mộ Triều không để ý đến anh ra, đọc nội dung bức thư, khóe miệng dần dần cong lên.
“A Lệ đâu?” Hứa Mộ Triều hỏi.
Tạ Mẫn Hồng lắc đầu: ” Sau khi A Lệ trở về, tâm tình vẫn không tốt lắm. Nguyên soái cũng an bài chút việc quân sự cho anh ta. Phòng làm việc của anh ta ở phía đông tầng ba. Nhưng không phải lúc nào anh ta cũng rảnh để gặp cô.”
Hứa Mộ Triều liếc anh ta một cái, nhưng cũng cảm thấy vui vui—— A Lệ đã bắt đầu cuộc sống mới rồi sao? Tốt quá! Tạ Mẫn Hồng không giúp, tự cô đi tìm cậu ấy cũng được.
Gần tối.
Tạ Mẫn Hồng ở trong thư phòng Cố Nguyên soái, báo cáo: ” Hôm nay cô ấy có hỏi thăm A Lệ, ngài có muốn đi thăm cô ấy không?”
Ánh mắt Cố Triệt vẫn dừng trên báo cáo nghiên cứu vũ khí trong tay như cũ, cất giọng lạnh lẽo: “Không cần thiết.”
Tạ Mẫn Hồng lắc đầu: “Thưa ngài, tôi nghĩ ngoại trừ A Lệ, không ai có thể không cần trả bất cứ giá nào mà vẫn lấy được thông tin tình báo về người từ miệng Hứa Mộ Triêu.”
Cố Triệt trầm mặc.
Tạ Mẫn Hồng nói: “Ngài định dùng hình với cô ta sao? Nhưng xem ra cô ta là loại thích mềm không thích cứng.”
Cố Triệt cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tự mình quyết định đi.”
Tạ Mẫn Hồng thầm kêu hỏng bét trong lòng!
Anh rất hối hận vì đã nói tới vấn đề này, đúng là một củ khoai lang phỏng tay! Cô gái này đặc biệt khó dây, mà Quan Duy Lăng hình như lại có chút tình ý với cô ta. Hơn nữa tuy nói mấy ngày trước Cố Nguyên vì A Lệ, mới để cho cô ôm anh ta, nhưng tưởng tượng đến một màn hai người đang ôm nhau, không hiểu saoTạ Mẫn Hồng lại cảm thấy không rét mà run?
Hơn nữa nghe nói cô gái này, cũng có giao tình với vua Zombie.
Dụng hình với cô ấy thì coi như xong! Anh cũng không muốn đồng thời đắc tội với nhiều người như vậy.
Tạ Mẫn Hồng quyết định xong liền tùy tiện viện cớ cáo từ. Cố Triệt tiếp tục vùi đầu vào công vụ, mỗi ngày đều như vậy, Nguyên soái trẻ tuổi sẽ một mình làm việc cho đến tận khuya.
Cũng không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.
Năm phút sau, cửa thư phòng bị đẩy ra lần nữa.
Cố Triệt khẽ cau mày. Anh ta thích thuộc hạ hồi báo tất cả mọi chuyện xong xuôi trong một lần, mà không phải quấy rầy lặp đi lặp lại nhiều lần. Anh ngẩng đầu nhìn qua nhưng không thấy Tạ Mẫn Hồng, mà là Hứa Mộ Triêu buộc tóc đuôi ngựa ngây thơ như cô bé nhà bên đứng ở cửa mỉm cười.
Anh im lặng một thoáng rồi gấp tài liệu trong tay lại, ném vào ngăn kéo.
Bản thân nguyên soái là người mạnh nhật thứ nhất, cũng không sắp đặt bất cứ cảnh vệ nào ở dinh thư. Ngoài cửa thư phòng chỉ có một người hầu. Nhưng Cố Triệt cũng không biết vì Tạ Mẫn Hồng ám hiệu nên người hầu đó căn bản không lộ diện, để Hứa Mộ Triều tự do đi vào.
Cô nhìn thần sắc trầm tĩnh của anh, khẽ cười: ” Trông cậu bây giờ rất có cảm giác quân nhân!” Cô lấy từ trong người ra một phong thư: “Giúp tôi giao nó cho Đại Vũ. Cậu có thể xem, nhưng đừng để rơi vào tay người khác. Nhờ cậu chuyển thư, tôi mới có thể yên tâm.”
Cậu ta cau mày nhìn cô, cũng không nhận lấy.
Hứa Mộ Triều hơi sững sờ. Cô rõ ràng cảm giác được người trước mặt rất khác với khí chất của A Lệ.
Lạnh hơn, trầm mặc hơn. Cũng xa cách hơn.
Nhưng trên đời này làm sao có thể, làm sao có thể có người giống hệt A Lệ như vậy? Quan Duy Lăng là anh trai cậu ta, dáng dấp cũng chỉ có vài phần tương tự mà thôi.
Đây là lần thứ hai sau khi tỉnh dậy cô nhìn thấy cậu ta. Vậy mà hai lần gặp mặt, cậu ta cũng không kể gì về những chuyện xảy ra khi bị Đồ Lôi bắt giữ. Chắc là cậu ấy không muốn nói đến, sau khi đã trải qua những chuyện kia.
A Lệ còn sống là được rồi, việc này quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Cô lẳng lặng nói: “Cậu chỉ cần nhớ, ở trong lòng tôi cậu giống như một đứa em trai ruột thịt. Bất cứ lúc nào, tôi cũng đều sẵn sàng ở bên cậu.”
Anh trầm mặc chốc lát, giơ tay lên nhận lấy lá thư.
Ánh mắt Hứa Mộ Triều nhìn một vòng quanh thư phòng, diện tích không lớn nhưng rất tinh tế thoải mái. Cô gật đầu cười: “Cố Triệt an bài công việc cho cậu, có kịp thích ứng không? Áp lực có lớn không?”
Cố Triệt nghe vậy, chợt lộ ra nụ cười vô cùng nhẹ.
Hứa Mộ Triều sửng sốt.
Đã nhiều lần nhìn thấy cậu ta cười, lần nào cũng làm cô sợ hãi than thầm. Nhưng cậu ta bây giờ, tuy vẫn là gương mặt cũ, nhưng nụ cười này. . . . . . tại sao còn sáng chói hơn cả trước kia, càng thêm. . . . . . kinh động lòng người?
Thậm chí khiến cô không thể nào nhìn thẳng?
“Cô nghĩ . . . . . Minh Hoằng sẽ công kích chủng tộc nào trước tiên?” Anh bỏ lá thư của cô xuống, giả như vô tình hỏi.
Hứa Mộ Triều thở dài: “Minh Hoằng này, tôn thờ lý thuyết máy móc tói thượng. Còn loài người lại là chủng tộc có trí tuệ cao cấp nhất đại lục, dựa vào tính tình hắn ta, thì chủng tộc đầu tiên muốn chinh phục e rằng chính là loài người.”
“Chỉ là. . . . . .” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Mặc dù Cố Triệt lấy tôi ra làm thí nghiệm, vô tình máu huyết. Nhưng anh ta cầm quân cũng không tệ lắm, tôi thấy thực lực của quân đội loài người cũng không thua kém người máy. Chỉ là người máy dù sao không giống với những chủng tộc, muốn thích ứng cách chiến đấu của bọn họ, có lẽ phải trả một cái giá khá cao.”
Cố Triệt mặt mày tối sầm nhìn cô chằm chằm: “. . . . . . Có lý.”
Sau khi nhờ đưa thư, cô gái an ủi vài câu rồi rời đi. Trong thư phòng lại chỉ còn lại một mình Nguyên soái, cầm lá thư mỏng đứng trước ngọn đèn bàn, im lặng xuất thần.
Không nghĩ tới cô lại có kiến thức như vậy.
Thật sự cô hiểu rất rõ tính tình của Minh Hoằng, thậm chí còn dự đoán người máy sẽ công kích loài người đầu tiên, xem ra phải tăng cường phòng ngự ở biên giới;
Điểm mấu chốt nhất trong những lời cô ta nói đó là ở Đại lục, chưa có ai từng giao chiến trực tiếp với người máy kể cả Cố Triệt. Đối mặt với kẻ địch hoàn toàn xa lạ, có lẽ khi cuộc chiến bắt đầu, nhất định phải có chút hy sinh.
Mà người nhạy bén như cô, còn đang ở trại địch không biết sẽ truyền tin tức gì cho cái tên “Đại Vũ” kia? Phải chăng là một sĩ quan Thú Tộc sao?
Cố Triệt mở lá thư ra.
Hôm nay là kỳ họp thủ tướng mỗi tháng một lần. Vô số phụ nữ ôm những bó hoa tươi thắm, nhốn nháo vây quanh tòa nhà. Mặc kệ ánh nắng chói chang trên đầu, họ cũng không để ý đến đám đông chật cứng hít thở không thông và sự xua đuổi của đám vệ binh.
Họ một lòng muốn đến đây chỉ để thấy khuôn mặt của người kia.
Dung mạo anh ta bị quân đội phong tỏa; tung tích của anh ta là bí mật tối cao của Bộ Quốc Phòng. Qua nhiều năm như vậy, tấm hình rõ ràng nhất bọn họ có được cũng chỉ là khi anh ta mặc quân phục Nguyên soái, đầu đội mũ nồi. Tuy dân chúng bình thường không có cách nào biết được tướng mạo của anh, nhưng tấm hình này cũng đã được điên cuồng truyền bá trên mạng. Vóc người anh tuấn kia khiến người hâm mộ trước cửa càng tin chắc rằng Nguyên soái trong truyền thuyết không những xuất sắc, còn có vẻ đẹp khiến phụ nữ nghẹt thở.
Nhưng mà hôm nay, họ vẫn không được thỏa nguyện. Cố Triệt trời sinh luôn biết khiêm tốn giữ mình, cũng không đối xử đặc biết với bất kỳ người phụ nữ nào. Cho dù là nghệ sĩ nổi tiếng đế đô, giờ phút này có đầm đìa mồ hôi chờ đợi anh ta bên ngoài tòa nhà cũng không được anh ta ưu ái.
Bên trong tòa nhà Quốc hội.
Cánh rừng rậm xanh mướt che khuất những tòa kiến trúc cổ kính tinh xảo màu xám, con đường lót đá bên hồ cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc xe hơi màu đen cực dài dừng lại ngay ngã rẽ. Vệ binh xuống xe trước xếp hàng nghiêm chỉnh hai bên, cung kính kéo cửa sau ra. Một đôi ủng quân nhân màu đen nhanh nhẹn bước ra, người sĩ quan trẻ tuổi khom lưng xuống xe.
Dưới nón lính rõ ràng là gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp, nhưng lại trầm tĩnh uy hiếp hơn bất kỳ quân nhân nào. Quân trang màu xanh tinh xảo tôn lên vóc người cao lớn của anh, hình thêu hoa Trạng Nguyên bằng chỉ vàng trên cầu vai kết hợp với hình chim ưng lạnh lùng giương cánh, phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Rất nhiều người đã đoán gìa đoán non không biết Cố Nguyên soái vận hành Nội Các như thế nào, có dùng phong cách quân nhân lạnh lùng hung dữ kết hợp với sự chuyên quyền độc đoán đặc trưng của Cố thị không.
Cho nên khi Hạ Mẫn Thận bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục mới nhậm chức, cũng là một vị học giả lão thành bốn mươi tuổi lần đầu tham gia hội nghị thường kỳ của quốc hội đã vô cùng kinh ngạc.
Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác hẳn những lời đồn đại!
Là Thống soái tối cao của con người trên Đại lục, Cố Triệt chỉ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy quân đội. Nhưng trong những năm chiến loạn này, Thống soái tối cao của quân đội, thực tế cũng là nguyên thủ quốc gia. Trong khoảnhkhắc anh ta bước vào phòng nghị sự, cho dù là người rất ít khi tiếp xúc với quân nhân như Hạ Mẫn Thận, cũng cảm thấy sự khắc nghiệt lạnh lùng tỏa ra từ người anh ta. Những chính trị gia quyền cao chức trọng của quốc gia ngồi quanh chiếc bàn tròn cũng rối rít biến sắc.
“Nguyên soái!” Bất kể là bộ trưởng đã hơn năm mươi tuổi, hay là những tướng lĩnh trẻ chỉ mới ba mươi đầu đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu về phía cửa. Mà anh ta thì bình thản đi về vị trí trung tâm, ánh mắt áp bức nhìn xung quanh một vòng. Sau lưng Hạ Mẫn Thận ứa đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta rất đẹp. Nhưng khi nhìn thấy anh ta, điều đầu tiên người ta chú ý tới, nhất định không phải là bề ngoài.
Ngoài dự đoán của Hạ Mẫn Thận, Cố Nguyên soái khí thế cường đại lại rất ít khi lên tiếng trong cuộc hội nghị. Ngược lại những vị trung thần giữ cửa chẳng còn vẻ bí hiểm, uy nghiêm cao ngạo thường ngày, mọi người đều năng nổ như học sinh tiểu học, tranh nhau đưa ra ý kiến bộc lộ tài năng. Điều này khiến Hạ Mẫn Thận giật mình —— dù thế nào bọn họ cũng là chính khách mà, đừng mất phong độ như vậy chứ?
Ông không khỏi nhớ tới một câu nói của Cố Nguyên soái được lưu truyền rộng rãi trong quan trường tại đế đô. Anh ta nói: “Nội Các của chúng ta, có thể bất đồng ý kiến, nhưng tuyệt đối không nuôi kẻ vô dụng.” Bây giờ được chứng kiến mới thấy quả nhiên là thế.
Tâm tình bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục không khỏi kích động. Ông ta vẫn lo lắng Cố Nguyên soái sẽ mang tác phong quân phiệt vào chính trị. Sau ngày hôm nay, ông dám đánh cuộc, cái Nội Các này nhất định là Nội các sáng suốt nhất từ trước tới nay.
Ôi, Cố Nguyên soái vĩ đại!
Hội nghị kết thúc sau một giờ, Hạ Mẫn Thận mới nhận chức Bộ trưởng, một mình ở lại ra mắt Cố Nguyên soái.
Đối mặt với người trẻ tuổi, anh tuấn, lạnh lùng lại sáng suốt này, Hạ Mẫn Thận vừa cung kính vừa kích động, lấy báo cáo công việc đã chuẩn bị ra, tỉ mỉ trình bày kế hoạch của mình với Nguyên soái.
Vậy mà vừa mới nói được hai phút, chân mày Nguyên soái đã nhíu lại.
“Bộ trưởng bộ văn hóa giáo dục.” Giọng nói lành lạnh của anh ta truyền đến, “Những thứ này, tôi không quan tâm.”
Hạ Mẫn Thận vội vàng đứng lên, hơi cong lưng: “Xin Nguyên soái chỉ giáo.”
“Thủ tướng đã giao mục tiêu công việc lại cho ông chưa?”
“Thưa rồi, nhưng chỉ có hai nội dung rất ngắn. . . . . . Tỷ lệ phổ cập giáo dục Đại học phải đạt tới 95%; và số lượng nhân tài quy định cần chuyển giao cho tám viện khoa học lớn.”
Cố Triệt khẽ gật đầu: “Chỉ cần làm được hai điều này, ông kết bè kết cánh cũng được, loại bỏ kẻ đối lập cũng được. Bất kể ông sử dụng thủ đoạn gì, giết bao nhiêu người, chức Bộ trưởng của ông vẫn có thể yên ổn mà làm; còn không làm được thì tự động xuống đài đi.”
Hạ Mẫn Thận ngẩn ngơ, kết bè kết cánh? Giết người? Bất kể thủ đoạn chỉ cần đạt được mục đích?
Quả nhiên vẫn còn,tác phong quân phiệt cường quyền. Chỉ là khi dùng nó vào trong chính trị, dùng trên chính bản thân mình, vì sao lại làm ông cảm thấy vừa sợ vừa kích động đến thế?
“Vâng” ông kìm nén sự rung động trong lòng, cung kính nói.
Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh cười: “Bộ trưởng, ông là Bộ trưởng do Nguyên soái tự mình cất nhắc, cũng do các nguyên lão Cố thị đề cử, Nguyên soái mới thẳng thắn với ông như vậy. Dĩ nhiên, không thể vi phạm pháp luật đụng chạm đến bộ tư pháp. Làm cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của Nguyên soái.”
Hạ Mẫn Thận liền vội vàng gật đầu, nhớ tới không khí tại buổi hội nghị hôm nay, vội nói: “Bẩm Nguyên soái, đối với chuyện loài người thu phục Thú Tộc vẫn còn nhiều ý kiến bất đồng. Thuộc hạ sẽ chủ động hướng dẫn dư luận phát triển, không biết Nguyên soái hi vọng tôi làm như thế nào?”
Rốt cuộc Nguyên soái ban cho Thú Tộc nhân quyền, là thật lòng, hay là giả bộ?
Nguyên soái lập tức hiểu ý của vị Chính khách này, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người ông: “Thú Tộc sẽ chân chính trở thành một phần tử của xã hội loài người. Bởi vì đế quốc cần nguồn binh lực dồi dào hơn.”
Hạ Mẫn Thận không chút do dự gật đầu: “Vâng”
“Huống chi. . . . . .” Đôi mắt anh ta trong suốt như nước hồ, lạnh lẽo thấu xương, “Cho dù là con người cũng phân biệt giàu nghèo, cao thấp kia mà? Có thêm Thú Tộc cũng chẳng có gì thay đổi.”
Hạ Mẫn Thận đột nhiên cảm thấy, mình đã hiểu ra nguyên nhân chính khiến Nguyên soái đồng ý cho thú tộc nhân quyền.
Người trẻ tuổi này, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thống trị cao nhất của loài người, anh ta đã quen đứng ở trên cao nhìn xuống mọi vị trí cấp bậc của con người. Trong lòng anh ta, bất kỳ chủng tộc nào, thân phận nào cũng không có gì khác nhau. Cho dù là loài người cùng chủng tộc với anh ta.
Theo ý anh ta, thừa nhận Thú Tộc có nhân quyền, căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể chăng? Người thống trị ngồi tít trên cao, thì sao lại quan tâm tới hai con kiến dưới chân có có địa vị quyền lực giống nhau hay không
Suy nghĩ này này khiến Hạ Mẫn Thận rét run trong lòng, rồi lại không ngừng kích động.
Sau khi Hạ Mẫn Thận cáo lui, Cố Triệt trầm mặc trong chốc lát, nhìn Tạ Mẫn Hồng nói: “Gọi Cố Linh đến.”
Cố thị xưng bá Đại lục đã nhiều năm, cũng không phải chỉ dựa vào một mình Cố Triệt. Họ làmột trong những quý tộc tồn tại mấy trăm năm, lực lượng gia tộc hùng hậu cũng là thế lực lớn nhất ủng hộ Cố Triệt. Cố Linh là người phụ nữ có năng lực nhất trong số họ hàng xa với Cố Triệt, thường đại biểu những “Lão già” kia giúp đỡ Cố Triệt.
Dĩ nhiên, cũng làm thay những chuyện Cố Triệt không tiện ra mặt.
Mặc dù thế lực Cố Gia khổng lồ như vậy, cũng không có nghĩa là không có ai hi vọng thay thế. Trong lịch sử thống trị của loài người, có gia tộc hùng mạnh nào không bị những gia tộc khác lợi dụng cơ hội kéo xuống ngựa đâu? Những năm này thế cục Đại lục càng lúc càng hỗn loạn, Cố Nguyên soái bận việc quân sự, ai có thể bảo đảm không có người rục rịch ngóc đầu dậy?
Lúc Hứa Mộ Triều tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình đang bị lột sạch tắm rửa.
Một cô nàng mặc sườn xám mỹ lệ đẹp rực rỡ chói lòa ngồi bên hồ nước nóng cách cô chừng mười mét. Thấy cô tỉnh lại, liền nhìn cô cười cười.
“Hi! Hứa tướng quân!” Cô ta đưa bình tinh dầu tinh xảo trên tay cho cô, “Có muốn thử một chút không, mùi hoa Bách Hợp đấy.”
Hứa Mộ Triều vỗ vỗ hai cô hầu gái đang giúp mình tắm rửa, để bọn họ rời đi. Lúc này mới nhìn sang Cố Linh, cũng cười theo: “Ừ!”
Váy dài lộ vai màu hồng đào, giày da dê màu đen gót nhọn, dây chuyền kim cương trong suốt sáng chói, túi xách tay màu vàng nhạt. . . . . .
Hứa Mộ Triêu ngưỡng mặt nhìn Cố Linh đang nghiêm túc vẽ lông mày cho mình: “Lấy thân phận bán thú tham gia bữa tiệc thượng lưu của con người? Người đẹp, cô nói nghiêm túc chứ?”
Cố Linh: “Đây là cơ hội để Thú Tộc được xã hội thượng lưu biết đến. . . . . . Chinh phục dư luận các giới cần một nhân vật tiêu biểu. Tình yêu sống chết giữa Mộ Đạt và người vợ con người cũng là một tiêu điểm; mà cô, bán thú hình người cũng là một tiêu điểm khác.”
Hứa Mộ Triều suy nghĩ một chút nói: “Đây là chủ ý của ai?”
“Đề nghị của tôi, Nguyên soái cũng đồng ý. Huống chi, biết thêm mấy thanh niên đẹp trai tài giỏi của đế đô không phải cũng rất tốt sao?”
Qua lại với những nhân vật quan trọng trong giới quân đội, dù vì bản thân Hứa Mộ Triều, hay vì Thú Tộc, đều có lợi? Hơn nữa dung hợp văn hóa cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Cố Linh không ngừng cười ha ha: “Đúng rồi, nghe nói cô là bạn gái A Lệ?”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên, hai người quay đầu nhìn lại liền thấy Tạ Mẫn Hồng mặc quân trang, khoanh tay tựa vào cửa phòng, ánh mắt cợt nhả nhìn Hứa Mộ Triều chằm chằm.
Hứa Mộ Triều lườm anh ta một cái.
Cố Linh rất đắc ý nói: “Mẫn Hồng, tiệc rượu ở nhà bộ trưởng bộ quân sự ba ngày sau, anh cứ chờ sự kinh ngạc đi!”
Tạ Mẫn Hồng lơ đễnh đi tới, móc từ trong túi áo ra một phong thư, kẹp giữa hai ngón tay: “Một người tên là Đại Vũ, viết thư gửi đội trưởng. . . . . .”
Anh ta còn chưa nói hết lời, một bóng người đã lướt qua trước mắt, định thần nhìn lại lần nữa, lá thư đã không còn trong tay mình. Mà Hứa Mộ Triều đã cầm lấy lá thư, đứng cách bệ cửa sổ ba thước, mở ra xem.
Tốc độ thật nhanh! Anh ta và Cố Linh liếc mắt nhìn nhau, thở dài: “Ai! Vậy mà tôi còn muốn cầm thư này để trao đổi tin về người máy với cô!”
Hứa Mộ Triều không để ý đến anh ra, đọc nội dung bức thư, khóe miệng dần dần cong lên.
“A Lệ đâu?” Hứa Mộ Triều hỏi.
Tạ Mẫn Hồng lắc đầu: ” Sau khi A Lệ trở về, tâm tình vẫn không tốt lắm. Nguyên soái cũng an bài chút việc quân sự cho anh ta. Phòng làm việc của anh ta ở phía đông tầng ba. Nhưng không phải lúc nào anh ta cũng rảnh để gặp cô.”
Hứa Mộ Triều liếc anh ta một cái, nhưng cũng cảm thấy vui vui—— A Lệ đã bắt đầu cuộc sống mới rồi sao? Tốt quá! Tạ Mẫn Hồng không giúp, tự cô đi tìm cậu ấy cũng được.
Gần tối.
Tạ Mẫn Hồng ở trong thư phòng Cố Nguyên soái, báo cáo: ” Hôm nay cô ấy có hỏi thăm A Lệ, ngài có muốn đi thăm cô ấy không?”
Ánh mắt Cố Triệt vẫn dừng trên báo cáo nghiên cứu vũ khí trong tay như cũ, cất giọng lạnh lẽo: “Không cần thiết.”
Tạ Mẫn Hồng lắc đầu: “Thưa ngài, tôi nghĩ ngoại trừ A Lệ, không ai có thể không cần trả bất cứ giá nào mà vẫn lấy được thông tin tình báo về người từ miệng Hứa Mộ Triêu.”
Cố Triệt trầm mặc.
Tạ Mẫn Hồng nói: “Ngài định dùng hình với cô ta sao? Nhưng xem ra cô ta là loại thích mềm không thích cứng.”
Cố Triệt cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tự mình quyết định đi.”
Tạ Mẫn Hồng thầm kêu hỏng bét trong lòng!
Anh rất hối hận vì đã nói tới vấn đề này, đúng là một củ khoai lang phỏng tay! Cô gái này đặc biệt khó dây, mà Quan Duy Lăng hình như lại có chút tình ý với cô ta. Hơn nữa tuy nói mấy ngày trước Cố Nguyên vì A Lệ, mới để cho cô ôm anh ta, nhưng tưởng tượng đến một màn hai người đang ôm nhau, không hiểu saoTạ Mẫn Hồng lại cảm thấy không rét mà run?
Hơn nữa nghe nói cô gái này, cũng có giao tình với vua Zombie.
Dụng hình với cô ấy thì coi như xong! Anh cũng không muốn đồng thời đắc tội với nhiều người như vậy.
Tạ Mẫn Hồng quyết định xong liền tùy tiện viện cớ cáo từ. Cố Triệt tiếp tục vùi đầu vào công vụ, mỗi ngày đều như vậy, Nguyên soái trẻ tuổi sẽ một mình làm việc cho đến tận khuya.
Cũng không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.
Năm phút sau, cửa thư phòng bị đẩy ra lần nữa.
Cố Triệt khẽ cau mày. Anh ta thích thuộc hạ hồi báo tất cả mọi chuyện xong xuôi trong một lần, mà không phải quấy rầy lặp đi lặp lại nhiều lần. Anh ngẩng đầu nhìn qua nhưng không thấy Tạ Mẫn Hồng, mà là Hứa Mộ Triêu buộc tóc đuôi ngựa ngây thơ như cô bé nhà bên đứng ở cửa mỉm cười.
Anh im lặng một thoáng rồi gấp tài liệu trong tay lại, ném vào ngăn kéo.
Bản thân nguyên soái là người mạnh nhật thứ nhất, cũng không sắp đặt bất cứ cảnh vệ nào ở dinh thư. Ngoài cửa thư phòng chỉ có một người hầu. Nhưng Cố Triệt cũng không biết vì Tạ Mẫn Hồng ám hiệu nên người hầu đó căn bản không lộ diện, để Hứa Mộ Triều tự do đi vào.
Cô nhìn thần sắc trầm tĩnh của anh, khẽ cười: ” Trông cậu bây giờ rất có cảm giác quân nhân!” Cô lấy từ trong người ra một phong thư: “Giúp tôi giao nó cho Đại Vũ. Cậu có thể xem, nhưng đừng để rơi vào tay người khác. Nhờ cậu chuyển thư, tôi mới có thể yên tâm.”
Cậu ta cau mày nhìn cô, cũng không nhận lấy.
Hứa Mộ Triều hơi sững sờ. Cô rõ ràng cảm giác được người trước mặt rất khác với khí chất của A Lệ.
Lạnh hơn, trầm mặc hơn. Cũng xa cách hơn.
Nhưng trên đời này làm sao có thể, làm sao có thể có người giống hệt A Lệ như vậy? Quan Duy Lăng là anh trai cậu ta, dáng dấp cũng chỉ có vài phần tương tự mà thôi.
Đây là lần thứ hai sau khi tỉnh dậy cô nhìn thấy cậu ta. Vậy mà hai lần gặp mặt, cậu ta cũng không kể gì về những chuyện xảy ra khi bị Đồ Lôi bắt giữ. Chắc là cậu ấy không muốn nói đến, sau khi đã trải qua những chuyện kia.
A Lệ còn sống là được rồi, việc này quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Cô lẳng lặng nói: “Cậu chỉ cần nhớ, ở trong lòng tôi cậu giống như một đứa em trai ruột thịt. Bất cứ lúc nào, tôi cũng đều sẵn sàng ở bên cậu.”
Anh trầm mặc chốc lát, giơ tay lên nhận lấy lá thư.
Ánh mắt Hứa Mộ Triều nhìn một vòng quanh thư phòng, diện tích không lớn nhưng rất tinh tế thoải mái. Cô gật đầu cười: “Cố Triệt an bài công việc cho cậu, có kịp thích ứng không? Áp lực có lớn không?”
Cố Triệt nghe vậy, chợt lộ ra nụ cười vô cùng nhẹ.
Hứa Mộ Triều sửng sốt.
Đã nhiều lần nhìn thấy cậu ta cười, lần nào cũng làm cô sợ hãi than thầm. Nhưng cậu ta bây giờ, tuy vẫn là gương mặt cũ, nhưng nụ cười này. . . . . . tại sao còn sáng chói hơn cả trước kia, càng thêm. . . . . . kinh động lòng người?
Thậm chí khiến cô không thể nào nhìn thẳng?
“Cô nghĩ . . . . . Minh Hoằng sẽ công kích chủng tộc nào trước tiên?” Anh bỏ lá thư của cô xuống, giả như vô tình hỏi.
Hứa Mộ Triều thở dài: “Minh Hoằng này, tôn thờ lý thuyết máy móc tói thượng. Còn loài người lại là chủng tộc có trí tuệ cao cấp nhất đại lục, dựa vào tính tình hắn ta, thì chủng tộc đầu tiên muốn chinh phục e rằng chính là loài người.”
“Chỉ là. . . . . .” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Mặc dù Cố Triệt lấy tôi ra làm thí nghiệm, vô tình máu huyết. Nhưng anh ta cầm quân cũng không tệ lắm, tôi thấy thực lực của quân đội loài người cũng không thua kém người máy. Chỉ là người máy dù sao không giống với những chủng tộc, muốn thích ứng cách chiến đấu của bọn họ, có lẽ phải trả một cái giá khá cao.”
Cố Triệt mặt mày tối sầm nhìn cô chằm chằm: “. . . . . . Có lý.”
Sau khi nhờ đưa thư, cô gái an ủi vài câu rồi rời đi. Trong thư phòng lại chỉ còn lại một mình Nguyên soái, cầm lá thư mỏng đứng trước ngọn đèn bàn, im lặng xuất thần.
Không nghĩ tới cô lại có kiến thức như vậy.
Thật sự cô hiểu rất rõ tính tình của Minh Hoằng, thậm chí còn dự đoán người máy sẽ công kích loài người đầu tiên, xem ra phải tăng cường phòng ngự ở biên giới;
Điểm mấu chốt nhất trong những lời cô ta nói đó là ở Đại lục, chưa có ai từng giao chiến trực tiếp với người máy kể cả Cố Triệt. Đối mặt với kẻ địch hoàn toàn xa lạ, có lẽ khi cuộc chiến bắt đầu, nhất định phải có chút hy sinh.
Mà người nhạy bén như cô, còn đang ở trại địch không biết sẽ truyền tin tức gì cho cái tên “Đại Vũ” kia? Phải chăng là một sĩ quan Thú Tộc sao?
Cố Triệt mở lá thư ra.
Tác giả :
Đinh Mặc