Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Chương 19: Chạy khỏi vùng biển cuồng nộ
Trong kho hàng im ắng, dây chuyền sản xuất ngừng mọi hoạt động, những người máy chưa lắp ráp xong, nằm yên không nhúc nhích trên dây chuyền sản xuất.
Hắc Kiệt kéo thi thể vào trong góc. A Lệ ném búa sắt đi, lau nhẹ tay lên quân trang, động tác vừa chậm rãi vừa nặng nề, như thể động tác nện búa vừa nãy, đã tiêu hao tất cả sức lực.
Cậu ngơ ngẩn tại chỗ một lúc, rồi mới giống các thú binh khác, nhìn về phía Hứa Mộ Triều đang đứng cạnh dây chuyền sản xuất.
Đúng lúc này Hứa Mộ Triều cũng nhìn cậu.
Rõ ràng A Lệ chủ động yêu cầu giết Minh Huy, lại khiến cô có một cảm nhận mãnh liệt rằng về bản chất cậu ấy là một người rất lương thiện.
Bởi vì cậu lương thiện, mới xúc động vì tình cảm vô cùng thuần khiết của Minh Huy; mới có thể, tự tay giết cô ấy.
Mới có thể nói, muốn hận, thì hãy hận một mình tôi thôi.
Bình ổn tâm tình, Hứa Mộ Triều chỉ vào bộ phận hình tròn ở vị trí chính giữa dây chuyền sản xuất: “Người máy lắp mặt nạ ở chỗ này.” Cô mở một cái hộp nhỏ nằm bên phải bộ phận lắp ráp ra, bên trong xếp gọn những tấm vi mạnh màu xanh lá lấp lánh, “Đây có phải là vi mạch điều khiển không?
A Lệ gật đầu: “Chắc thế.”
Hứa Mộ Triều im lặng một lúc rồi nói: “Nếu như lấy vi mạch đi, người máy sản xuất ra, sẽ thế nào?”
” . . . . . .”
“Thử xem.”
Đám bán thú theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, nhanh chóng hành động. Nửa tiếng sau, một người máy, yên lặng ngồi dậy từ đầu cuối dây chuyền sản xuất.
Nó không hề giống những người máy trước, đi thẳng ra khỏi nhà xưởng. Chỉ chậm rãi chuyển động chiếc đầu bằng kim loại trắng bạc, con ngươi màu đỏ liếc nhìn mọi người, yên lặng.
Ngoài dự liệu của mọi người, Hứa Mộ Triều nhìn chằm chằm vào người máy, lạnh nhạt nói: ” . . . . . . Tới đây.”
Cái đầu kim loại kia quay về phía Hứa Mộ Triều, tia sáng màu đỏ trong con ngươi lóe lên. Toàn thân Hứa Mộ Triều sẵn sàng hành động.
“Xác nhận mệnh lệnh.” Người máy nhấc đôi chân dài kim loại, bước về phía cô.
Khóe miệng Hứa Mộ Triều từ từ cong lên, mà các người thú sau khi ngây ngẩn, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Hai giờ sau, còn không tới một giờ nữa thì Minh Hoằng sẽ tỉnh lại.
Bốn mươi người máy cao lớn tinh tế, nhỏ giọng đồng thanh đáp: “Xác nhận mệnh lệnh.”
Trong số đó hai mươi người máy đứng thẳng tắp, giống như người máy sản xuất bình thường lúc trước, yên lặng bước từng bước vững vàng, không hề khác thường đi ra khỏi nhà xưởng. Hai mươi người máy còn lại, vây quanh đám bán thú.
Ước chừng mười phút sau, bên ngoài truyền đến vài tiếng động khác thường. Tiếng còi the thé chợt vang lên, tiếng bước chân rầm rập thể hiện quân đội đang được điều động. Ngay sau đó, trên nóc mấy nhà xưởng, lửa bốc lên khói bụi mù mịt.
“Thành công rồi!”Hắc Kiệt hưng phấn thét lên!
Hứa Mộ Triều hạ lệnh: “Đi!”
Hai mươi người máy, bốn mươi bán thú, lập tức lao ra khỏi nhà xưởng không một tiếng động, tập kích theo đường bờ biển.
Thế giới trong lòng đất, xảy ra sự hỗn loạn nho nhỏ.
Không ai biết, vì sao lại có người máy bị rối loạn chương trình, xông vào nhà xưởng, lấy vi mạch điều khiển trên dây chuyền sản xuất ra, tiếp tục truyền mệnh lệnh gây rối cho người máy mới được sản xuất; chúng còn đốt nguyên liệu và nhiên liệu sản xuất, khiến ít nhất ba nhà xưởng cháy lớn; thậm chí còn trộm một ít vũ khí.
Cũng may số lượng người máy mất khống chế không nhiều lắm, dưới sự phản ứng nhanh chóng, ra quân trấn áp của đội cảnh vệ, tổn thất của cuộc hỗn loạn này cực nhỏ. Hai mươi phút sau, mấy chục người máy phản bị đội cảnh vệ tháo đầu nhanh chóng, đưa vào lò thiêu —— Kết quả kiểm tra cho thấy, nguyên nhân rối loạn chương trình của chúng, là bởi vì không có vi mạch điều khiển.
Sỹ quan cảnh vệ tìm ra nhà xưởng sản xuất ra người máy gây chuyện rất nhanh. Hắn mang theo đội cảnh vệ kiểm tra kỹ lưỡng dây chuyền sản xuất. Ở ngay gần góc chất nguyên vật liệu, tầm mắt của hắn bị đôi chân phái nữ loài người trên mặt đất hấp dẫn.
Hắn ra lệnh cho cảnh vệ kéo thân thể đó ra ngoài. Tuy nhiên, cho dù là sỹ quan cảnh vệ lạnh lùng nghiêm túc, trong khoảnh khắc nhìn thấy thân thể đó, cũng hoàn toàn không biết mình lên làm gì?
Trên mặt đất, người máy mang hình dạng thiếu nữ loài người nhỏ nhắn, mặc bộ váy ngắn màu đỏ, vẫn thướt tha đầy đặn như cũ, làn da trắng như ngọc. Trên chiếc cổ mảnh khảnh mềm mại, đầu bị đập thành một khối dẹt —— là kết quả của máu thịt mô phỏng theo loài người và bộ phận máy móc kim loại, sau khi bị ngoại lực cực mạnh đập bẹp.
Nửa bảng vi mạch trên đầu, lộ ra ngoài không khí, còn đang phát ra những tia lửa điện xèo xèo. Cô ta đã hoàn toàn không có mặt, thứ còn lại duy nhất chính là một mảnh da nhỏ bên má trái, vẫn trắng nõn mềm mại như cũ, bao quanh phần đầu gần như vỡ vụn.
Cô cứ nằm trên mặt đất như vậy, không biết đã nằm bao lâu.
Khi sỹ quan cảnh vệ cho rằng cô đã hoàn toàn tử vong, ra lệnh cho cấp dưới khiêng cô đi thì ngón tay của cô lại khẽ run lên.
Sau đó, tia sáng màu đỏ, từ trên nửa bảng vi mạch, chậm rãi hiện lên, trong chốc lát trải rộng toàn thân cô.
Cổ của cô phát ra tiếng răng rắc răng rắc nhè nhẹ. Một lát sau, sỹ quan cảnh vệ thấy cô hơi cứng ngắc chậm chập, từ dưới đất đứng dậy.
“Minh Huy, đã xảy ra chuyện gì?” Sỹ quan cảnh vệ hỏi.
“Sỹ quan cảnh vệ.” Có lẽ cổ họng cũng bị thương nặng, giọng nói của cô không còn dịu dàng giống thiếu nữ, mà khàn khàn kiểu máy móc, “Hứa Mộ Triều đã tạo phản, lập tức phong tỏa toàn bộ, phát tín hiệu cảnh báo cho tất cả người máy.”
“Xác nhận mệnh lệnh.”
“Đổi cho tôi. . . . . . một cái đầu khác.” Cô nhận lấy một tên lửa hạng nặng từ trong tay cảnh vệ bên cạnh, “Lúc Minh Hoằng tỉnh lại, lập tức báo cáo với anh ấy. . . . . . Lệnh giết kẻ phản bội, đã triển khai.”
Ánh lửa mờ mờ, khiến cho sắc trời đen kịt ẩn hiện sắc đỏ yêu mị.
Phía sau do hai mươi người máy phóng hỏa gây rối loạn; phía trước, hai mươi người máy còn lại ngụy trang thành cảnh vệ, “áp giải” đám người Hứa Mộ Triều. Đoạn đường này đáng sợ chứ không nguy hiểm, dĩ nhiên bọn họ đã thành công tới gần đường bờ biển.
Tuy nhiên ngay khi bọn họ đến gần khu rừng rậm, sau lưng truyền đến tiếng còi kéo dài, the thé. Tiếng còi từ xa đến gần, hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng là mệnh lệnh chung truyền tới hết đợt này đến đợt khác.
“Chạy mau!” Vẻ mặt Hứa Mộ Triều căng thẳng. Các bán thú và người máy không bước đi rón rén giống lúc trước nữa, bắt đầu dùng tốc độ cao chạy như bay!
Sau khi bọn họ lao ra khỏi rừng cây, thì thấy ít nhất năm mươi người máy màu đen, hai người máy khổng lồ, đứng yên lặng trên bờ cát, con ngươi đỏ ngầu, im ắng vô tình.
“Phá vòng vây!” Hứa Mộ Triều nhảy lên, tấn công người máy khổng lồ mạnh nhất.
Ánh lửa đã tắt, tiếng sóng biển cuồn cuộn không ngớt.
Thang máy màu đen dẫn tới mặt đất dừng ở vị trí cách đường bờ biển mười mét. Bãi biển trắng tinh không tỳ vết lúc trước, lúc này trải đầy xác kim loại, ánh lửa dòng điện lập lòe khắp nơi, thỉnh thoảng có tứ chi đọng máu khô của bán thú, cảnh vật giống như địa ngục.
Hứa Mộ Triều thở hổn hển từng hơi, A Lệ có chân máy, tốc độ tăng lên rất nhiều, có thể gắng gượng đuổi theo cô. Hắc Kiệt và hai gã bán thú may mắn còn sống sót, chạy bên cạnh cô.
Đưa mắt về nơi xa, cách mấy cây số, bóng đen mênh mông bát ngát, lúc ẩn lúc hiện, giống như một đám mây đen khổng lồ, chạy dài khắp bãi biển —— đó là hàng ngàn hàng vạn người máy, dùng tốc độ cực cao tập hợp đuổi theo bọn họ.
Cũng may, rốt cuộc cũng đã tới lối ra —— với cái giá cực kỳ đắt.
Bọn họ nhảy lên thang máy, nhấn công tắc. Bốn phía xung quanh thang máy khổng lồ màu đen, nhanh chóng được những bức tường kim loại đen bóng vây lại, ánh sáng đột nhiên biến mất, thang máy chậm rãi nâng lên, từ từ gia tốc.
“Phó thống lĩnh! Chúng có nên đuổi theo hay không?” Một bán thú hỏi.
Hứa Mộ Triều gần như quát lên: “Mặc cho số phận!”
“Hứa —— quay lại ——”
Một tiếng hét căm phẫn, vang dội như sấm sét, băng qua khoảng cách xa xôi, xuyên qua tầng tầng bóng tối, xé toạc không gian mà đến!
Đám thú hoảng sợ kinh hãi, Hứa Mộ Triều đột nhiên trợn tròn hai mắt —— Minh Hoằng!
Mặc dù lúc này thang máy đã lên cao ít nhất là 10 km, xa vậy những cô vẫn không nhịn được run lẩy bẩy, nắm chặt khẩu súng laser, cực kỳ cảnh giác.
Không có việc gì, cô tự nhủ, chỉ cần chạy tới mặt đất, lên chiến xa đi được trên cả đường bộ lẫn đường thủy, thoát khỏi đảo Tây Vu, quay về lục địa, Minh Hoằng nhất định không thể truy kích bừa bãi.
Chỉ cần chạy tới mặt đất.
Vậy mà Hứa Mộ Triều và bán thú không hề ngờ tới, cuộc chạy trốn của bọn họ, lại thất bại thảm hại ở giây phút cuối cùng.
Bãi biển, giăng đầy đèn pha phát sáng cực mạnh, sáng rực như ban ngày.
Tướng quân mặc đồ xanh chắp tay đứng thẳng trầm mặc.
Sỹ quan cảnh vệ đứng bên trái hắn, xin chỉ thị: “Tướng quân, có trực tiếp sử dụng tên lửa đánh nát thang máy không?” Kẻ phản bội trốn chạy, lẽ ra phải tan xương nát thịt!
Mà Minh Huy —— lúc này đã không phải là Minh Huy trước kia nữa, thân hình của cô vẫn là dáng vẻ thiếu nữ mảnh khảnh, nhưng trên cổ, tạm thời gắn lên một chiếc đầu bằng kim loại. Chiếc đầu đó không có một chút máu thịt nào, khung xương kim loại hình người, tinh xảo, trắng bạc, lạnh lẽo. Cô đứng bên cạnh Minh Hoằng, lẳng lặng nói: “Để tôi điều khiển tên lửa.”
Nhưng Minh Hoằng lại không hạ lệnh, mặc cho thời gian trôi qua từng chút một, hắn vẫn lặng yên.
Vừa nãy, hắn tỉnh lại từ trong “giấc ngủ” đầu tiên của mình.
Có lẽ là do tác dụng của dòng điện, hắn lại có thể nằm mơ giống như động vật. Giấc mộng kia rất hỗn loạn rất khó hiểu, hắn nghe thấy một giọng nói thở than: “Minh Hoằng, làm ơn, hãy thực hiện lý tưởng của ta, chứng minh cho Quốc Vương biết. . . . . .” Nhưng hắn không thấy rõ mặt của người đó, chỉ có giọng nói nhu hòa mà bi thường kia, không ngừng lặp lại bên tai hắn.
Ngày đầu tiên hắn tồn tại trên thế gian, cái ngày hắn thức tỉnh dưới lòng đất đảo Tây Vu, trời xanh, sóng biển, bờ cát, thân thể của hắn, nằm trên bờ cát trắng mịn. Giữa trời đất, bát ngát vô biên, chỉ có một người máy là hắn, nguyên tắc căn bản của người máy giống như dao khắc được viết rõ ràng trong đầu.
Hắn thậm chí còn mơ thấy Hứa Mộ Triều, cô quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ hồng. Mà cô không mặc quần áo, bộ ngực đầy đặn mềm mại, bắp đùi thon thả khép thật chặt, hiện ra vùng đất bí ẩn ở giữa, hết sức mềm mại tinh tế.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình hiểu. Từ trong sách, từ trong vi mạch của mình, hắn hiểu tất cả. Nhưng khi nắm bộ ngực của người phụ nữ này trong lòng bàn tay, khi cô run rẩy bên cạnh hắn, hắn lại phát hiện, thì ra người máy đầu tiên sống dưới lòng đất, thật ra cũng khá là ngây thơ, hồ đồ.
. . . . . .
Hắn cũng không đạt tới “đỉnh cao” sinh lý trong trạng thái ngủ như mong muốn. Chỉ là giấc mộng này không ngừng lặp lại. Song sau khi hắn tỉnh lại, tâm trạng của hắn vui vẻ và bình tĩnh khác thường. Trực giác nói cho hắn biết, hắn còn thiếu sót vài thứ.
Hứa, chính là một thứ trong đó. Mặc dù không quan trọng gì, nhưng lại là thứ hắn muốn.
“Giết chết kẻ khác, bắt sống Hứa Mộ Triều.” Minh Hoằng lạnh nhạt ra lệnh.
Trong chốc lát Minh Hoằng ra lệnh, thang máy đang lên cao với tốc độ nhanh, chợt phanh lại!
Đám người Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy một áp lực rất mạnh ập tới, không kìm lại văng lên trời! Cánh của cô vỗ thật nhanh, tạo lực cản quán tính, một tay bắt lấy A Lệ, một tay khác bắt lấy Hắc Kiệt.
Mà hai gã bán thú kia lại không may mắn như vậy, đầu bọn họ đụng phải nóc thang máy bằng kim loại cứng rắn, lực va chạm theo quán tính khổng lồ, khiến bọn họ nát sọ, tắt thở ngay lập tức!
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắc Kiệt gầm thét!
Thang máy ngừng lại, không lên cao, cũng không xuống dưới. Cứ đứng yên lặng như vậy, nhốt ba người ở bên trong.
Lòng Hứa Mộ Triều chợt cảm thấy bất ổn —— thang máy này, cũng là máy móc —— cô nhớ tới khi ở nhà xưởng Minh Hoằng có thể ra lệnh cho máy móc cỡ lớn công kích cô!
Sự lo lắng của cô nhanh chóng trở thành sự thật.
Trong thang máy màu đen khổng lồ, tiếng cười lạnh của Minh Hoằng lại vang lên lần nữa, giống như phát ra ngay bên tai trên đỉnh đầu ——
“Hứa, cô phản bội tôi?”
Trong lòng Hứa Mộ Triều dâng lên nỗi tuyệt vọng vô bờ!
Vách tường kim loại bốn phía nhanh chóng lật lên, cả thang máy lắc lư kịch liệt, mặt phẳng dưới chân trong chớp mắt chao nghiêng với biên độ lớn, định nghiêng đổ bọn họ xuống vực sâu đen ngòm!
Hứa Mộ Triều ôm hai người nhảy phắt lên, bay lơ lửng trong đường hầm đen kịt!
Bọn họ trơ mắt nhìn thang máy màu đen lắp ráp toàn vẹn trước mặt bọn họ —— theo tiếng nổ răng rắc rắc, chiếc thang máy vốn ngay ngắn, với tốc độ nhanh như chớp, biến thành một cỗ máy khổng lồ! Thân thể hình lập phương màu đen, bốn cánh tay máy dài khổng lồ! Dữ tợn nhào tới phía bọn họ!
Hai móng vuốt của cô đều ôm người, chỉ có thể dựa vào sự đập vỗ của hai cánh, tránh những lần tập kích của người máy! Cô muốn lợi dụng khe hở để chạy lên mặt đất, nhưng cả đường hầm đã bị cỗ máy phá hỏng, không có đường để chạy!
Cả đêm chiến đấu kịch liệt, thể lực của cô đã tiêu hao, lại phải mang hai người, tốc độ bay lượn tránh né rõ ràng chậm lại.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết chắc!
Chợt nghe thấy Hắc Kiệt gầm lên một tiếng, cánh tay trái của Hứa Mộ Triều buông lỏng, thế nhưng hắn lại giãy ra. Hắn nâng một khẩu đại bác trong tay, nhảy lên cánh tay người máy, điên cuồng gào lên: “Đi mau!”
Tên lửa bắn ra đạn pháo mãnh liệt, cả người máy trở thành một biển lửa! Bóng dáng của Hắc Kiệt biến mất trong khói lửa mịt mùng!
Lòng cô đau xót, biết rõ sự hy sinh của Hắc Kiệt, không thể nào phá hủy cỗ máy khổng lồ, chỉ có thể trì hoãn chốc lát mà thôi.
Cô khẽ cắn răng, cõng A Lệ, quay đầu bay xuống phía dưới!
Minh Hoằng bên bãi biển, hài lòng nhìn phía dưới đường hầm màu đen, trong ánh sáng trắng xóa của đèn pha, xuất hiện một bóng hình nho nhỏ, bay cực nhanh xuống dưới.
Cô ấy trở lại rồi. Hắn tự nhủ, sau này phải cải tạo thế nào, cô mới biết nghe lời đây?
Cô lừa hắn, luôn luôn lừa hắn. Cái gì mà thuyết máy móc tối cao, cái gì mà một lòng được cải tạo. Bán thú nhỏ đáng giận!
Nhưng mà không sao cả, sau một giấc ngủ, hắn không chỉ hiểu rõ dục vọng của động vật, bản thân hắn cũng không còn là kẻ theo thuyết máy móc tối cao nữa, cũng không ép buộc cô nữa.
Cô vẫn là vật thí nghiệm tinh xảo nhất như trước, sẽ được cải tạo thành chiến sĩ người máy mạnh mẽ trung thành chỉ đứng sau hắn; thân thể của cô, cũng sẽ là vật dẫn để tìm kiếm dục vọng của hắn, hoàn toàn thần phục, hoàn toàn thuộc về hắn.
“Không cần nổ súng.” Minh Hoằng bình thản nói, “Cô ấy rất thức thời, sẽ không lấy trứng chọi đá.” Cuối cùng hết thảy tất cả cô làm dưới lòng đất, cũng chỉ vì mạng sống, cho nên hiện giờ, mới bay trở về phải không?
Ngàn vạn người máy, yên lặng bỏ vũ khí xuống, nhìn bóng dáng đó bay lượn, từ từ tiến tới gần. Sỹ quan cảnh vệ yên lòng, một khi bắt được Hứa Mộ Triều, cuộc hỗn loạn đêm nay, coi như kết thúc.
Vậy mà, trên khoảng không cách bọn họ chưa tới một km, bóng dáng kia đột nhiên dừng lại. Minh Hoằng thậm chí đã có thể nhìn rõ, trên lưng cô còn cõng một người.
Đôi cánh màu đỏ, chợt vỗ thật mạnh, móng vuốt lớn màu bạc, phản xạ tia sáng chói mắt dưới ánh đèn. Mái tóc đen dài của thiếu nữ đón gió tung bay, thân thẻ mảnh khảnh dường như muốn hòa vào làm một với bóng đêm.
Mang theo sự quyết tuyệt, cô chao liệng trên không trung, như chim nhạn giương cánh, nhưng lại quay đầu, bay thẳng về phía biển sâu!
“Tướng quân, cô ta chạy rồi!” Sỹ quan cảnh vệ kinh ngạc thốt lên mà không thể hiểu được —— biển không có điểm tận cùng, sóng gió đủ để phá hủy bất kỳ người máy khổng lồ nào! Bọn họ chạy trốn về phía biển sâu, chắn chắn sẽ chết.
Minh Hoằng nhìn bóng dáng quyết tuyệt càng bay càng xa của cô, vậy mà lại ngẩn ra, không hạ lệnh bắn.
Song khi hắn nhìn thấy, trên mặt biển bát ngát vô biên, ngoài mấy cây số, bóng dáng kia, mơ hồ bị sóng biển khổng lồ trùng trùng điệp điệp bao phủ, trên mặt hắn, sự phẫn nộ rốt cuộc cũng trào dâng.
Tình nguyện chết, cũng không chịu trở về sao?
Hắc Kiệt kéo thi thể vào trong góc. A Lệ ném búa sắt đi, lau nhẹ tay lên quân trang, động tác vừa chậm rãi vừa nặng nề, như thể động tác nện búa vừa nãy, đã tiêu hao tất cả sức lực.
Cậu ngơ ngẩn tại chỗ một lúc, rồi mới giống các thú binh khác, nhìn về phía Hứa Mộ Triều đang đứng cạnh dây chuyền sản xuất.
Đúng lúc này Hứa Mộ Triều cũng nhìn cậu.
Rõ ràng A Lệ chủ động yêu cầu giết Minh Huy, lại khiến cô có một cảm nhận mãnh liệt rằng về bản chất cậu ấy là một người rất lương thiện.
Bởi vì cậu lương thiện, mới xúc động vì tình cảm vô cùng thuần khiết của Minh Huy; mới có thể, tự tay giết cô ấy.
Mới có thể nói, muốn hận, thì hãy hận một mình tôi thôi.
Bình ổn tâm tình, Hứa Mộ Triều chỉ vào bộ phận hình tròn ở vị trí chính giữa dây chuyền sản xuất: “Người máy lắp mặt nạ ở chỗ này.” Cô mở một cái hộp nhỏ nằm bên phải bộ phận lắp ráp ra, bên trong xếp gọn những tấm vi mạnh màu xanh lá lấp lánh, “Đây có phải là vi mạch điều khiển không?
A Lệ gật đầu: “Chắc thế.”
Hứa Mộ Triều im lặng một lúc rồi nói: “Nếu như lấy vi mạch đi, người máy sản xuất ra, sẽ thế nào?”
” . . . . . .”
“Thử xem.”
Đám bán thú theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, nhanh chóng hành động. Nửa tiếng sau, một người máy, yên lặng ngồi dậy từ đầu cuối dây chuyền sản xuất.
Nó không hề giống những người máy trước, đi thẳng ra khỏi nhà xưởng. Chỉ chậm rãi chuyển động chiếc đầu bằng kim loại trắng bạc, con ngươi màu đỏ liếc nhìn mọi người, yên lặng.
Ngoài dự liệu của mọi người, Hứa Mộ Triều nhìn chằm chằm vào người máy, lạnh nhạt nói: ” . . . . . . Tới đây.”
Cái đầu kim loại kia quay về phía Hứa Mộ Triều, tia sáng màu đỏ trong con ngươi lóe lên. Toàn thân Hứa Mộ Triều sẵn sàng hành động.
“Xác nhận mệnh lệnh.” Người máy nhấc đôi chân dài kim loại, bước về phía cô.
Khóe miệng Hứa Mộ Triều từ từ cong lên, mà các người thú sau khi ngây ngẩn, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Hai giờ sau, còn không tới một giờ nữa thì Minh Hoằng sẽ tỉnh lại.
Bốn mươi người máy cao lớn tinh tế, nhỏ giọng đồng thanh đáp: “Xác nhận mệnh lệnh.”
Trong số đó hai mươi người máy đứng thẳng tắp, giống như người máy sản xuất bình thường lúc trước, yên lặng bước từng bước vững vàng, không hề khác thường đi ra khỏi nhà xưởng. Hai mươi người máy còn lại, vây quanh đám bán thú.
Ước chừng mười phút sau, bên ngoài truyền đến vài tiếng động khác thường. Tiếng còi the thé chợt vang lên, tiếng bước chân rầm rập thể hiện quân đội đang được điều động. Ngay sau đó, trên nóc mấy nhà xưởng, lửa bốc lên khói bụi mù mịt.
“Thành công rồi!”Hắc Kiệt hưng phấn thét lên!
Hứa Mộ Triều hạ lệnh: “Đi!”
Hai mươi người máy, bốn mươi bán thú, lập tức lao ra khỏi nhà xưởng không một tiếng động, tập kích theo đường bờ biển.
Thế giới trong lòng đất, xảy ra sự hỗn loạn nho nhỏ.
Không ai biết, vì sao lại có người máy bị rối loạn chương trình, xông vào nhà xưởng, lấy vi mạch điều khiển trên dây chuyền sản xuất ra, tiếp tục truyền mệnh lệnh gây rối cho người máy mới được sản xuất; chúng còn đốt nguyên liệu và nhiên liệu sản xuất, khiến ít nhất ba nhà xưởng cháy lớn; thậm chí còn trộm một ít vũ khí.
Cũng may số lượng người máy mất khống chế không nhiều lắm, dưới sự phản ứng nhanh chóng, ra quân trấn áp của đội cảnh vệ, tổn thất của cuộc hỗn loạn này cực nhỏ. Hai mươi phút sau, mấy chục người máy phản bị đội cảnh vệ tháo đầu nhanh chóng, đưa vào lò thiêu —— Kết quả kiểm tra cho thấy, nguyên nhân rối loạn chương trình của chúng, là bởi vì không có vi mạch điều khiển.
Sỹ quan cảnh vệ tìm ra nhà xưởng sản xuất ra người máy gây chuyện rất nhanh. Hắn mang theo đội cảnh vệ kiểm tra kỹ lưỡng dây chuyền sản xuất. Ở ngay gần góc chất nguyên vật liệu, tầm mắt của hắn bị đôi chân phái nữ loài người trên mặt đất hấp dẫn.
Hắn ra lệnh cho cảnh vệ kéo thân thể đó ra ngoài. Tuy nhiên, cho dù là sỹ quan cảnh vệ lạnh lùng nghiêm túc, trong khoảnh khắc nhìn thấy thân thể đó, cũng hoàn toàn không biết mình lên làm gì?
Trên mặt đất, người máy mang hình dạng thiếu nữ loài người nhỏ nhắn, mặc bộ váy ngắn màu đỏ, vẫn thướt tha đầy đặn như cũ, làn da trắng như ngọc. Trên chiếc cổ mảnh khảnh mềm mại, đầu bị đập thành một khối dẹt —— là kết quả của máu thịt mô phỏng theo loài người và bộ phận máy móc kim loại, sau khi bị ngoại lực cực mạnh đập bẹp.
Nửa bảng vi mạch trên đầu, lộ ra ngoài không khí, còn đang phát ra những tia lửa điện xèo xèo. Cô ta đã hoàn toàn không có mặt, thứ còn lại duy nhất chính là một mảnh da nhỏ bên má trái, vẫn trắng nõn mềm mại như cũ, bao quanh phần đầu gần như vỡ vụn.
Cô cứ nằm trên mặt đất như vậy, không biết đã nằm bao lâu.
Khi sỹ quan cảnh vệ cho rằng cô đã hoàn toàn tử vong, ra lệnh cho cấp dưới khiêng cô đi thì ngón tay của cô lại khẽ run lên.
Sau đó, tia sáng màu đỏ, từ trên nửa bảng vi mạch, chậm rãi hiện lên, trong chốc lát trải rộng toàn thân cô.
Cổ của cô phát ra tiếng răng rắc răng rắc nhè nhẹ. Một lát sau, sỹ quan cảnh vệ thấy cô hơi cứng ngắc chậm chập, từ dưới đất đứng dậy.
“Minh Huy, đã xảy ra chuyện gì?” Sỹ quan cảnh vệ hỏi.
“Sỹ quan cảnh vệ.” Có lẽ cổ họng cũng bị thương nặng, giọng nói của cô không còn dịu dàng giống thiếu nữ, mà khàn khàn kiểu máy móc, “Hứa Mộ Triều đã tạo phản, lập tức phong tỏa toàn bộ, phát tín hiệu cảnh báo cho tất cả người máy.”
“Xác nhận mệnh lệnh.”
“Đổi cho tôi. . . . . . một cái đầu khác.” Cô nhận lấy một tên lửa hạng nặng từ trong tay cảnh vệ bên cạnh, “Lúc Minh Hoằng tỉnh lại, lập tức báo cáo với anh ấy. . . . . . Lệnh giết kẻ phản bội, đã triển khai.”
Ánh lửa mờ mờ, khiến cho sắc trời đen kịt ẩn hiện sắc đỏ yêu mị.
Phía sau do hai mươi người máy phóng hỏa gây rối loạn; phía trước, hai mươi người máy còn lại ngụy trang thành cảnh vệ, “áp giải” đám người Hứa Mộ Triều. Đoạn đường này đáng sợ chứ không nguy hiểm, dĩ nhiên bọn họ đã thành công tới gần đường bờ biển.
Tuy nhiên ngay khi bọn họ đến gần khu rừng rậm, sau lưng truyền đến tiếng còi kéo dài, the thé. Tiếng còi từ xa đến gần, hết đợt này đến đợt khác, rõ ràng là mệnh lệnh chung truyền tới hết đợt này đến đợt khác.
“Chạy mau!” Vẻ mặt Hứa Mộ Triều căng thẳng. Các bán thú và người máy không bước đi rón rén giống lúc trước nữa, bắt đầu dùng tốc độ cao chạy như bay!
Sau khi bọn họ lao ra khỏi rừng cây, thì thấy ít nhất năm mươi người máy màu đen, hai người máy khổng lồ, đứng yên lặng trên bờ cát, con ngươi đỏ ngầu, im ắng vô tình.
“Phá vòng vây!” Hứa Mộ Triều nhảy lên, tấn công người máy khổng lồ mạnh nhất.
Ánh lửa đã tắt, tiếng sóng biển cuồn cuộn không ngớt.
Thang máy màu đen dẫn tới mặt đất dừng ở vị trí cách đường bờ biển mười mét. Bãi biển trắng tinh không tỳ vết lúc trước, lúc này trải đầy xác kim loại, ánh lửa dòng điện lập lòe khắp nơi, thỉnh thoảng có tứ chi đọng máu khô của bán thú, cảnh vật giống như địa ngục.
Hứa Mộ Triều thở hổn hển từng hơi, A Lệ có chân máy, tốc độ tăng lên rất nhiều, có thể gắng gượng đuổi theo cô. Hắc Kiệt và hai gã bán thú may mắn còn sống sót, chạy bên cạnh cô.
Đưa mắt về nơi xa, cách mấy cây số, bóng đen mênh mông bát ngát, lúc ẩn lúc hiện, giống như một đám mây đen khổng lồ, chạy dài khắp bãi biển —— đó là hàng ngàn hàng vạn người máy, dùng tốc độ cực cao tập hợp đuổi theo bọn họ.
Cũng may, rốt cuộc cũng đã tới lối ra —— với cái giá cực kỳ đắt.
Bọn họ nhảy lên thang máy, nhấn công tắc. Bốn phía xung quanh thang máy khổng lồ màu đen, nhanh chóng được những bức tường kim loại đen bóng vây lại, ánh sáng đột nhiên biến mất, thang máy chậm rãi nâng lên, từ từ gia tốc.
“Phó thống lĩnh! Chúng có nên đuổi theo hay không?” Một bán thú hỏi.
Hứa Mộ Triều gần như quát lên: “Mặc cho số phận!”
“Hứa —— quay lại ——”
Một tiếng hét căm phẫn, vang dội như sấm sét, băng qua khoảng cách xa xôi, xuyên qua tầng tầng bóng tối, xé toạc không gian mà đến!
Đám thú hoảng sợ kinh hãi, Hứa Mộ Triều đột nhiên trợn tròn hai mắt —— Minh Hoằng!
Mặc dù lúc này thang máy đã lên cao ít nhất là 10 km, xa vậy những cô vẫn không nhịn được run lẩy bẩy, nắm chặt khẩu súng laser, cực kỳ cảnh giác.
Không có việc gì, cô tự nhủ, chỉ cần chạy tới mặt đất, lên chiến xa đi được trên cả đường bộ lẫn đường thủy, thoát khỏi đảo Tây Vu, quay về lục địa, Minh Hoằng nhất định không thể truy kích bừa bãi.
Chỉ cần chạy tới mặt đất.
Vậy mà Hứa Mộ Triều và bán thú không hề ngờ tới, cuộc chạy trốn của bọn họ, lại thất bại thảm hại ở giây phút cuối cùng.
Bãi biển, giăng đầy đèn pha phát sáng cực mạnh, sáng rực như ban ngày.
Tướng quân mặc đồ xanh chắp tay đứng thẳng trầm mặc.
Sỹ quan cảnh vệ đứng bên trái hắn, xin chỉ thị: “Tướng quân, có trực tiếp sử dụng tên lửa đánh nát thang máy không?” Kẻ phản bội trốn chạy, lẽ ra phải tan xương nát thịt!
Mà Minh Huy —— lúc này đã không phải là Minh Huy trước kia nữa, thân hình của cô vẫn là dáng vẻ thiếu nữ mảnh khảnh, nhưng trên cổ, tạm thời gắn lên một chiếc đầu bằng kim loại. Chiếc đầu đó không có một chút máu thịt nào, khung xương kim loại hình người, tinh xảo, trắng bạc, lạnh lẽo. Cô đứng bên cạnh Minh Hoằng, lẳng lặng nói: “Để tôi điều khiển tên lửa.”
Nhưng Minh Hoằng lại không hạ lệnh, mặc cho thời gian trôi qua từng chút một, hắn vẫn lặng yên.
Vừa nãy, hắn tỉnh lại từ trong “giấc ngủ” đầu tiên của mình.
Có lẽ là do tác dụng của dòng điện, hắn lại có thể nằm mơ giống như động vật. Giấc mộng kia rất hỗn loạn rất khó hiểu, hắn nghe thấy một giọng nói thở than: “Minh Hoằng, làm ơn, hãy thực hiện lý tưởng của ta, chứng minh cho Quốc Vương biết. . . . . .” Nhưng hắn không thấy rõ mặt của người đó, chỉ có giọng nói nhu hòa mà bi thường kia, không ngừng lặp lại bên tai hắn.
Ngày đầu tiên hắn tồn tại trên thế gian, cái ngày hắn thức tỉnh dưới lòng đất đảo Tây Vu, trời xanh, sóng biển, bờ cát, thân thể của hắn, nằm trên bờ cát trắng mịn. Giữa trời đất, bát ngát vô biên, chỉ có một người máy là hắn, nguyên tắc căn bản của người máy giống như dao khắc được viết rõ ràng trong đầu.
Hắn thậm chí còn mơ thấy Hứa Mộ Triều, cô quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ hồng. Mà cô không mặc quần áo, bộ ngực đầy đặn mềm mại, bắp đùi thon thả khép thật chặt, hiện ra vùng đất bí ẩn ở giữa, hết sức mềm mại tinh tế.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình hiểu. Từ trong sách, từ trong vi mạch của mình, hắn hiểu tất cả. Nhưng khi nắm bộ ngực của người phụ nữ này trong lòng bàn tay, khi cô run rẩy bên cạnh hắn, hắn lại phát hiện, thì ra người máy đầu tiên sống dưới lòng đất, thật ra cũng khá là ngây thơ, hồ đồ.
. . . . . .
Hắn cũng không đạt tới “đỉnh cao” sinh lý trong trạng thái ngủ như mong muốn. Chỉ là giấc mộng này không ngừng lặp lại. Song sau khi hắn tỉnh lại, tâm trạng của hắn vui vẻ và bình tĩnh khác thường. Trực giác nói cho hắn biết, hắn còn thiếu sót vài thứ.
Hứa, chính là một thứ trong đó. Mặc dù không quan trọng gì, nhưng lại là thứ hắn muốn.
“Giết chết kẻ khác, bắt sống Hứa Mộ Triều.” Minh Hoằng lạnh nhạt ra lệnh.
Trong chốc lát Minh Hoằng ra lệnh, thang máy đang lên cao với tốc độ nhanh, chợt phanh lại!
Đám người Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy một áp lực rất mạnh ập tới, không kìm lại văng lên trời! Cánh của cô vỗ thật nhanh, tạo lực cản quán tính, một tay bắt lấy A Lệ, một tay khác bắt lấy Hắc Kiệt.
Mà hai gã bán thú kia lại không may mắn như vậy, đầu bọn họ đụng phải nóc thang máy bằng kim loại cứng rắn, lực va chạm theo quán tính khổng lồ, khiến bọn họ nát sọ, tắt thở ngay lập tức!
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắc Kiệt gầm thét!
Thang máy ngừng lại, không lên cao, cũng không xuống dưới. Cứ đứng yên lặng như vậy, nhốt ba người ở bên trong.
Lòng Hứa Mộ Triều chợt cảm thấy bất ổn —— thang máy này, cũng là máy móc —— cô nhớ tới khi ở nhà xưởng Minh Hoằng có thể ra lệnh cho máy móc cỡ lớn công kích cô!
Sự lo lắng của cô nhanh chóng trở thành sự thật.
Trong thang máy màu đen khổng lồ, tiếng cười lạnh của Minh Hoằng lại vang lên lần nữa, giống như phát ra ngay bên tai trên đỉnh đầu ——
“Hứa, cô phản bội tôi?”
Trong lòng Hứa Mộ Triều dâng lên nỗi tuyệt vọng vô bờ!
Vách tường kim loại bốn phía nhanh chóng lật lên, cả thang máy lắc lư kịch liệt, mặt phẳng dưới chân trong chớp mắt chao nghiêng với biên độ lớn, định nghiêng đổ bọn họ xuống vực sâu đen ngòm!
Hứa Mộ Triều ôm hai người nhảy phắt lên, bay lơ lửng trong đường hầm đen kịt!
Bọn họ trơ mắt nhìn thang máy màu đen lắp ráp toàn vẹn trước mặt bọn họ —— theo tiếng nổ răng rắc rắc, chiếc thang máy vốn ngay ngắn, với tốc độ nhanh như chớp, biến thành một cỗ máy khổng lồ! Thân thể hình lập phương màu đen, bốn cánh tay máy dài khổng lồ! Dữ tợn nhào tới phía bọn họ!
Hai móng vuốt của cô đều ôm người, chỉ có thể dựa vào sự đập vỗ của hai cánh, tránh những lần tập kích của người máy! Cô muốn lợi dụng khe hở để chạy lên mặt đất, nhưng cả đường hầm đã bị cỗ máy phá hỏng, không có đường để chạy!
Cả đêm chiến đấu kịch liệt, thể lực của cô đã tiêu hao, lại phải mang hai người, tốc độ bay lượn tránh né rõ ràng chậm lại.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết chắc!
Chợt nghe thấy Hắc Kiệt gầm lên một tiếng, cánh tay trái của Hứa Mộ Triều buông lỏng, thế nhưng hắn lại giãy ra. Hắn nâng một khẩu đại bác trong tay, nhảy lên cánh tay người máy, điên cuồng gào lên: “Đi mau!”
Tên lửa bắn ra đạn pháo mãnh liệt, cả người máy trở thành một biển lửa! Bóng dáng của Hắc Kiệt biến mất trong khói lửa mịt mùng!
Lòng cô đau xót, biết rõ sự hy sinh của Hắc Kiệt, không thể nào phá hủy cỗ máy khổng lồ, chỉ có thể trì hoãn chốc lát mà thôi.
Cô khẽ cắn răng, cõng A Lệ, quay đầu bay xuống phía dưới!
Minh Hoằng bên bãi biển, hài lòng nhìn phía dưới đường hầm màu đen, trong ánh sáng trắng xóa của đèn pha, xuất hiện một bóng hình nho nhỏ, bay cực nhanh xuống dưới.
Cô ấy trở lại rồi. Hắn tự nhủ, sau này phải cải tạo thế nào, cô mới biết nghe lời đây?
Cô lừa hắn, luôn luôn lừa hắn. Cái gì mà thuyết máy móc tối cao, cái gì mà một lòng được cải tạo. Bán thú nhỏ đáng giận!
Nhưng mà không sao cả, sau một giấc ngủ, hắn không chỉ hiểu rõ dục vọng của động vật, bản thân hắn cũng không còn là kẻ theo thuyết máy móc tối cao nữa, cũng không ép buộc cô nữa.
Cô vẫn là vật thí nghiệm tinh xảo nhất như trước, sẽ được cải tạo thành chiến sĩ người máy mạnh mẽ trung thành chỉ đứng sau hắn; thân thể của cô, cũng sẽ là vật dẫn để tìm kiếm dục vọng của hắn, hoàn toàn thần phục, hoàn toàn thuộc về hắn.
“Không cần nổ súng.” Minh Hoằng bình thản nói, “Cô ấy rất thức thời, sẽ không lấy trứng chọi đá.” Cuối cùng hết thảy tất cả cô làm dưới lòng đất, cũng chỉ vì mạng sống, cho nên hiện giờ, mới bay trở về phải không?
Ngàn vạn người máy, yên lặng bỏ vũ khí xuống, nhìn bóng dáng đó bay lượn, từ từ tiến tới gần. Sỹ quan cảnh vệ yên lòng, một khi bắt được Hứa Mộ Triều, cuộc hỗn loạn đêm nay, coi như kết thúc.
Vậy mà, trên khoảng không cách bọn họ chưa tới một km, bóng dáng kia đột nhiên dừng lại. Minh Hoằng thậm chí đã có thể nhìn rõ, trên lưng cô còn cõng một người.
Đôi cánh màu đỏ, chợt vỗ thật mạnh, móng vuốt lớn màu bạc, phản xạ tia sáng chói mắt dưới ánh đèn. Mái tóc đen dài của thiếu nữ đón gió tung bay, thân thẻ mảnh khảnh dường như muốn hòa vào làm một với bóng đêm.
Mang theo sự quyết tuyệt, cô chao liệng trên không trung, như chim nhạn giương cánh, nhưng lại quay đầu, bay thẳng về phía biển sâu!
“Tướng quân, cô ta chạy rồi!” Sỹ quan cảnh vệ kinh ngạc thốt lên mà không thể hiểu được —— biển không có điểm tận cùng, sóng gió đủ để phá hủy bất kỳ người máy khổng lồ nào! Bọn họ chạy trốn về phía biển sâu, chắn chắn sẽ chết.
Minh Hoằng nhìn bóng dáng quyết tuyệt càng bay càng xa của cô, vậy mà lại ngẩn ra, không hạ lệnh bắn.
Song khi hắn nhìn thấy, trên mặt biển bát ngát vô biên, ngoài mấy cây số, bóng dáng kia, mơ hồ bị sóng biển khổng lồ trùng trùng điệp điệp bao phủ, trên mặt hắn, sự phẫn nộ rốt cuộc cũng trào dâng.
Tình nguyện chết, cũng không chịu trở về sao?
Tác giả :
Đinh Mặc