Dục Vọng Chiếm Hữu
Chương 44
Nhà của Uông Dương ở gần sân golf, ngay cạnh có một trường đua ngựa đang thi công, đúng là chốn hưởng thụ lí tưởng của những tay chơi.
Sau khi vào nhà họ Uông, Địch Diễm Thu mạnh tay thay đổi cách bài trí của cả ngôi nhà, cô ta tự mình vẽ tranh treo đầy hành lang.
Có điều, không biết tại sao trên tường phòng khách lại có ảnh chụp người già, trông không hợp với phong cách trang nhã xung quanh.
Uông Dương vừa sĩ diện lại ham hư vinh, vẫn hay khoe khoang trong thương giới rằng mình thuộc dòng dõi quan lại, chứ không phải một tay nhà giàu mới nổi. Khi Địch Diễm Thu tự vẽ tranh chân dung, Uông Dương đã rất nhanh trí, lôi ảnh chụp của bố mẹ ra treo ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách.
Đương nhiên là Địch Diễm Thu không ngăn cản ý muốn của chồng. Đúng là “vợ hiền” đối với cánh đàn ông, không bao giờ oán giận vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Lúc này, cô ta mặc một chiếc quần ống rộng, chiếc áo khoét chữ V sâu để lộ tấm lưng trắng nõn, vẻ mặt tươi cười đón vợ chồng Uông Nhất Sơn ở cửa.
Uông Dương thì lại bày ra bộ dạng của “lão gia”, ngồi nghiêm nghị trên salon, bình tĩnh chờ Uông Nhất Sơn và Hứa Triển đến chào.
Mỗi lần gặp ông ta, Hứa Triển đều phải nắm chặt hai tay mới khống chế được tâm trạng. Cũng vì thế, khi Uông Dương chờ cô chào, cô chỉ gật đầu một cái, có đánh chết cô cũng không gọi từ “bố” được. Sau khi gật đầu, Hứa Triển đứng ở phòng khách xem ảnh.
Uông Dương chẳng buồn nhìn Hứa Triển, chỉ gật đầu nói với Uông Nhất Sơn, “Về rồi à, rửa tay đi rồi vào ăn cơm.”
Trên bàn cơm, Địch Diễm Thu ân cần gắp thức ăn và rót nước hoa quả cho Hứa Triển, dường như cô ta của lúc này với người đàn bà cảnh cáo Hứa Triển trong thang máy không phải là một.
Cô ta đang diễn trò, Hứa Triển cũng không chịu thua. Cô nhận chỗ thức ăn mà cô ta gắp cho, tươi cười rồi mới từ từ ăn.
Đến nửa bữa, Uông Dương dõng dạc lên tiếng: “Hôm nay gọi hai đứa đến là vì muốn công bố một tin mừng.” Nói xong, ông ta cười, kéo tay Địch Diễm Thu lại, “Dì Địch mang thai rồi.”
Uông Nhất Sơn ngẩng lên, nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, bây giờ không có người ngoài, con không ngại nói thẳng, bố…mà còn có khả năng sinh con sao?”
Những năm gần đây, số người muốn mang thai cho Uông Dương và về làm bà chủ nhà họ Uông không chỉ có một hay hai, nhưng đều bị Uông Dương làm lơ. Ngày trước Uông Dương bị nhiễm bệnh lây qua đường tình dục, mặc dù đã chữa khỏi nhưng để lại di chứng ở ống dẫn tinh, lúc lên giường với phụ nữ, thứ phun ra không có lấy một con tinh trùng, chỉ hệt như nước mũi.
Nhưng bây giờ, đột nhiên ông ta lại tuyên bố rằng vợ mới cưới có thai, không thể không khiến người ta hoài nghi về cái thai đó.
Uông Dương không tỏ ra bực mình mà chỉ nhíu mày, nói lãnh đạm, “Diễm Thu còn trẻ, không thể không có đứa con nào. Thế nên, bố đã dẫn cô ấy đến Bắc Kinh làm thụ tinh trong ống nghiệm. Hôm qua vừa có kết quả, hai trứng được thụ tinh thành công, giờ đã ba tháng rồi, là thai đôi.”
Nghe thế, ai mà không phục sự khôn khéo của Địch Diễm Thu? Muốn lấy tài sản nhà họ Uông vào túi, không đẻ mấy đứa mới là dại!
Uông Nhất Sơn đặt bát đũa trong tay xuống, tươi cười với Địch Diễm Thu, “Dì Địch, chúc mừng dì.”
Địch Diễm Thu cười, “Sơn Sơn thật có dáng của anh trai, dì với bố con còn lo con không vui cơ đấy.”
“Sao thế được chứ, con cũng không phải trẻ con, đâu cần lo em trai em gái được bố cưng mất phần.”
Hứa Triển cúi đầu ăn salad xoài, răng nghiến đến đau buốt. Tên súc sinh này có con ư? Có tiền, vợ đẹp, lại có con quấn chân, ba niềm vui của đời người, lão ta đều không thiếu!
Uông Dương thấy Uông Nhất Sơn phản ứng như vậy thì vẻ mặt dịu hẳn, ông ta nói: “Tiểu Sơn, nếu anh nghĩ được thế thì bố yên tâm rồi. Có điều, bố nhiều tuổi hơn Diễm Thu, không thể không nhân dịp này mà bàn chút chuyện, chuẩn bị cho tương lai của mẹ con cô ấy.”
Uông Nhất Sơn uống một ngụm rượu đỏ, chỉ cười chứ không nói, anh ta muốn chờ xem bố mình định tặng món quà gì cho hai quả trứng mới được thụ tinh.
“Bây giờ, tập đoàn ngày càng mạnh, điều này có công lao của anh. Tập đoàn vững mạnh như vậy, sau này, mẹ con cô ấy không phải lao động mệt nhọc cũng vẫn có cơm ăn, cho nên, bố muốn phân chia cổ phần lại một chút. Chia cho hai thằng bé này mỗi đứa 20%, trong 40% này sẽ chích 20% của bố, anh làm anh trai cũng nên có chút ít, chia 20% đi!”
Nghe thế, Hứa Triển chậm rãi ngẩng đầu, cực kỳ hào hứng nhìn cặp đôi đối diện. Cô cảm thấy, tối nay cũng có chuyện hay để xem rồi, cảnh “gà nhà bôi mặt đá nhau” không bao giờ là chán. Có điều, cô đang không biết đôi vợ chồng này làm cách nào để đứa con cả nôn ra miếng thịt béo trong bụng.
Uông Nhất Sơn nghe xong lời đề nghị của bố, bình tĩnh chớp mắt, bình tĩnh nói: “Bố, trong tay con chỉ có 40% cổ phần của tập đoàn.”
Uông Dương gật đầu, “Như vậy thì cả ba đứa đều có 20%, bố cũng được xem là phân chia công bằng rồi.”
Uông Nhất Sơn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu trong ly, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh bố, “Bố, hẳn là bố còn nhớ ngày đầu tiên của tập đoàn. Là ông ngoại con nể tình con nên mới chi ra 40% cổ phần gốc, nếu không, dựa vào thực lực của bố, e là mở một cửa hàng còn khó.”
Uông Dương biết rõ điều con trai nói. Tiền thân của tập đoàn là một công ty bất động sản. Hồi đó, ông ta nhận thầu một công trình hạng cao, sau đó bị lỗ một nửa, tài chính của công ty lao đao trông thấy, còn phải thế chấp nhà để vay ngân hàng. Lâm vào đường cùng, ông ta đành phải đến xin ông ngoại Uông Nhất Sơn ra tay giúp đỡ. Mặc dù con gái của ông lão đã ly hôn với Uông Dương, cũng đã định cư ở nước ngoài, nhưng ông vẫn thương cho thằng cháu ngoại. Cuối cùng, ông dùng phương thức tặng tài sản để cho Uông Nhất Sơn hai trăm vạn, để anh ta có được cổ phần của ông trên danh nghĩa, coi như đền bù sự thiệt thòi vì thiếu vắng mẹ.
Hai trăm vạn lúc đó giờ đã như nước đẩy cao thuyền, nhưng truy ra ngọn nguồn thì vẫn cứ là tài sản của ông ngoại Uông Nhất Sơn.
Nói đến điều này, chủ tịch Uông đương nhiên đã hiểu rõ ý của con trai: Lấy tiền của nhà vợ trước đi trợ cấp cho con của vợ sau, có vẻ không ổn nhỉ?
Nhưng vốn mặt dày, cho dù con trai có nói đến mức ấy thì Uông Dương vẫn làm như không hiểu, còn nói tiếp: “Đến khi bố chết, chẳng phải là cổ phần của bố thuộc về anh hết sao? Chỉ là, bây giờ dì Địch đang mang thai, tâm trạng bất ổn, bố sắp xếp trước để cô ấy được yên tâm, có lợi cho cái thai thôi.”
Hứa Triển nghe thế mà vui thầm trong lòng. Huyết thống của tên súc sinh Uông Dương đúng là cùng một loại, là điển hình của kiểu có mới quên cũ. Kết hợp với chuyện điều động người ở công ty mấy hôm nay, cô dám khẳng định, nếu Uông Nhất Sơn không đồng ý, Uông Dương sẽ đường hoàng nổi dậy, để cho con trai ông ta biết, ông ta sẽ chiếm trọn tập đoàn này.
Đáng tiếc, cô còn chưa cười đủ, Uông Nhất Sơn đột nhiên liếc mắt nhìn cô, ánh mắt không hề chứa ý tốt.
“Bố nói cũng có lý, con là anh, đúng là không thể hẹp hòi, chỉ có điều…” Nhìn Uông Dương và Địch Diễm Thu cùng tập trung chờ mình hạ quyết định, Uông Nhất Sơn trở về chỗ ngồi, mỉm cười, “40% cổ phần của con, từ lúc kết hôn, đã chuyển hết sang cho vợ con – Hứa Triển rồi.”
Mọi ánh mắt dồn vào Hứa Triển khiến cô suýt nữa bị nghẹn miếng xoài trong miệng. Chuyện đó từ lúc nào? Người họ Uông, nói điêu cũng không cần luyện tập.
Không chỉ có Uông Dương nhăn nhó khó chịu, ngay cả Địch Diễm Thu cũng mang vẻ mặt như đít nồi bị đun một năm ròng.
“Sao mày không thương lượng với tao mà đã đem cổ phần cho người ngoài?” Uông Dương tức giận đập bàn.
Uông Nhất Sơn ôm vai Hứa Triển, “Bố, cô ấy không phải người ngoài, mà là con dâu họ Uông.”
Uông Dương trừng mắt nhìn Hứa Triển. Đồ rác rưởi này là một khối u ác tính trong ông ta, đáng ra phải loại bỏ từ trước.
“Nếu cổ phần trong tay cô, vậy thì tôi phải gọi luật sư, cô chuẩn bị làm thủ tục chuyển giao đi.” Uông Dương không hề giả mù sa mưa, giọng điệu không chút ý thương lượng, ông ta cầm điện thoại chuẩn bị gọi người.
Đúng là Uông Nhất Sơn không phải đồ vật, cũng không có cái kiểu ông chủ lớn như thế này. Nếu như Uông Nhất Sơn đã đá quả bóng đến chân cô, không giơ chân sút quả bóng vỡ mặt lão già này thì thật là phí.
“Ông đừng gọi vội! Tôi có thể hiểu tâm lý của dì Địch đây, làm mẹ thì luôn muốn tương lai tốt đẹp cho con. Cũng như tôi với Nhất Sơn đây. Thầy xem tướng đã nói, hông tôi nở, khả năng sinh tốt, về năng lực của con ông, hẳn là ông cũng hiểu rõ, trong lương lai có muốn sinh tám hay mười đứa cũng không thành vấn đề.” Lúc nói câu “cũng hiểu rõ”, Hứa Triển cố tình liếc Địch Diễm Thu. “Ông là ông nội nên thử nói xem, chỗ cổ phần đấy, đủ cho tôi dưỡng thai không?…Hơn nữa, muốn sinh được đứa con khỏe mạnh, phải là cả hai chúng tôi cùng khỏe mạnh; còn ông sống dở chết dở, rút ra được vài con tinh trùng èo uột…chỉ sợ đứa bé này…Hay là, nhân lúc thai chưa thành hình, ông mau chóng bỏ đi, đỡ cho việc sinh ra một đứa ngây ngô mà lại cướp hết cơm của cháu ông, làm cho cháu ông phải sống cảnh màn trời chiếu đất.”
Sau khi kết hôn, Hứa Triển đã bớt phần ăn nói độc địa, lại càng không nói ra trước mặt Uông Dương. Nhưng so với sự nhục nhã mà ông ta để lại cho mẹ cô, thế này đâu đáng là gì.
Không ngờ lại nghe được những lời độc địa như vậy, Uông Dương đứng phắt dậy, giơ tay lên định dạy dỗ cô con dâu ngỗ nghịch.
Đáng tiếc, ông ta còn chưa tiến được thì thân mình cao lớn của Uông Nhất Sơn đã đứng chắn.
“Bố, Triển Triển không hiểu chuyện, hay bạ đâu nói đấy, về nhà con sẽ dạy lại, bố bớt giận đi. Cũng không còn sớm nữa, dì Địch nghỉ đi, bọn con về đây.” Nói xong, không chờ Uông Dương nói gì, anh ta đã kéo Hứa Triển ra ngoài.
Phía sau họ truyền đến tiếng bát đĩa vỡ choang và tiếng quát mắng, nhưng nhanh chóng tắt sau khi cánh cổng khép lại.
Trước khi tới xe, Uông Nhất Sơn dừng lại, nhìn Hứa Triển từ trên xuống dưới.
“Làm gì đấy?” Cô tức giận hỏi.
“Muốn nhìn xem với cái hông nở của em, bao giờ thì sinh con!” Gió đêm thổi qua, làm dịu đi nét mặt của Uông Nhất Sơn, anh ta trêu cô.
Hứa Triển chợt căng thẳng, rồi tức giận đi qua Uông Nhất Sơn. Vừa rồi là vì cơn tức dồn nén lâu ngày nên mới liều lĩnh buông lời cục cằn, chứ còn sinh con cho Uông Nhất Sơn ư? Nằm mơ đi!
“Anh không định hồ đồ thật đấy chứ? Chúng ta mà có thể sinh con sao?” Hứa Triển ngồi trong xe, châm chọc nhìn Uông Nhất Sơn.
Uông Nhất Sơn chậm rãi quay sang nhìn Hứa Triển, “Có ý gì chứ?”
“Anh lừa được mẹ tôi, nhưng lừa được chính mình không? Hay là anh thật sự muốn đẻ một đứa con dị dạng vì cận huyết thống?”
Đôi mắt phượng của người đàn ông trước mặt cô chậm rãi híp lại, bên trong như sắp nổi lên sấm chớp, “Lời em nói, anh nghe không hiểu.”
Hứa Triển cười tự giễu, “Chẳng lẽ anh chưa xem ảnh chụp hồi trẻ của bà nội anh sao? Tôi không giống tên súc sinh Uông Dương, nhưng giống bà nội anh đến bảy tám phần. Tiếp sau đây, anh định nói với tôi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp?”
Uông Nhất Sơn nhíu mày, như thể đang ảo não vì sơ suất của mình.
“Tôi bị anh vấy bẩn rồi, không tẩy sạch được nữa, thế nên anh có phải anh trai tôi hay không, thật sự là không sao nữa rồi. Nhưng anh chắc chắn là muốn tôi sinh con cho anh ư?” Hứa Triển nhìn anh ta.
Uông Nhất Sơn cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, lại nhanh chóng khôi phục được vẻ thong dong thường ngày, “Bây giờ khoa học kĩ thuật rất phát triển, xét nghiệm gien là biết con khỏe hay không. Yên tâm, con của chúng ta sẽ rất khỏe mạnh.”
Lúc này là đêm mùa hè, cái oi nóng của ban ngày còn chưa tan hết, nhưng Hứa Triển lại cảm thấy khắp các khớp xương đang lan tràn khí lạnh.
“Tôi thấy anh còn độc ác hơn bố anh gấp tỷ lần, mà bây giờ tôi mới phát hiện ra, anh phát điên đến mức không còn là người nữa!”
Lời nguyền rủa còn chưa nói xong, cô đã bị người đàn ông đáng sợ bóp cổ.
“Về điều này, em nói không sai, tôi đúng là kẻ điên, điên đến mức chính tôi cũng phải sợ. Cho nên, em muốn làm một cô gái tốt, muốn trả thù cho mẹ em, muốn trả thù ông già kia, tôi có thể chiều hết. Có điều…” Vừa nói, môi anh ta nhẹ nhàng chạm vào tai Hứa Triển, “…có chết cũng đừng hòng rời khỏi tôi!”
Nói xong, anh ta khởi động xe, xoay vô lăng tiến vào rừng cây cạnh căn biệt thự, lôi Hứa Triển xuống xe rồi đè cô vào một gốc cây lớn.
“Biết cây này tên là gì không?” Uông Nhất Sơn thở khẽ, nhoẻn miệng cười.
Hứa Triển đâu còn tâm trạng mà trả lời, lúc này, quần lót của cô đã bị anh ta tụt xuống, trôi theo hai bắp đùi trắng nõn rơi xuống đất. Hai bàn tay cô bị ghì chặt trên thân cây xù xì, một bắp đùi bị bàn tay kia của anh ta nâng đến thắt lưng.
Thân dưới khô khốc bị anh ta đâm vào trong nháy mắt.
“Chặt quá! Bảo bối, cố chịu một chút, rồi em sẽ ướt thôi.” Uông Nhất Sơn nhanh chóng chuyển động thắt lưng, ghé vào tai cô thì thầm: “Đây là thạch lựu, nhiều con nhiều cháu*, em phải sinh con cho tôi cả đời. Cho nên hôm nay, nhân dịp này, tôi sẽ làm cho đến khi em mang thai thì thôi!”
*Cây thạch lựu tượng trưng cho sự đông đúc con cháu.
Hứa Triển nức nở, cắn bả vai Uông Nhất Sơn theo thói quen.
Cô đã mây mưa với anh ta vô số lần, nhưng Uông Nhất Sơn chưa bao giờ lưu lại mầm mống trong người cô. Còn hôm nay, người đàn ông này đè chặt cô vào gốc cây, không chịu buông tha cho cô, sau mấy lần đâm mạnh, một dòng nhiệt nóng rẫy chạy thẳng vào tử cung của cô.
Sau khi vào nhà họ Uông, Địch Diễm Thu mạnh tay thay đổi cách bài trí của cả ngôi nhà, cô ta tự mình vẽ tranh treo đầy hành lang.
Có điều, không biết tại sao trên tường phòng khách lại có ảnh chụp người già, trông không hợp với phong cách trang nhã xung quanh.
Uông Dương vừa sĩ diện lại ham hư vinh, vẫn hay khoe khoang trong thương giới rằng mình thuộc dòng dõi quan lại, chứ không phải một tay nhà giàu mới nổi. Khi Địch Diễm Thu tự vẽ tranh chân dung, Uông Dương đã rất nhanh trí, lôi ảnh chụp của bố mẹ ra treo ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách.
Đương nhiên là Địch Diễm Thu không ngăn cản ý muốn của chồng. Đúng là “vợ hiền” đối với cánh đàn ông, không bao giờ oán giận vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Lúc này, cô ta mặc một chiếc quần ống rộng, chiếc áo khoét chữ V sâu để lộ tấm lưng trắng nõn, vẻ mặt tươi cười đón vợ chồng Uông Nhất Sơn ở cửa.
Uông Dương thì lại bày ra bộ dạng của “lão gia”, ngồi nghiêm nghị trên salon, bình tĩnh chờ Uông Nhất Sơn và Hứa Triển đến chào.
Mỗi lần gặp ông ta, Hứa Triển đều phải nắm chặt hai tay mới khống chế được tâm trạng. Cũng vì thế, khi Uông Dương chờ cô chào, cô chỉ gật đầu một cái, có đánh chết cô cũng không gọi từ “bố” được. Sau khi gật đầu, Hứa Triển đứng ở phòng khách xem ảnh.
Uông Dương chẳng buồn nhìn Hứa Triển, chỉ gật đầu nói với Uông Nhất Sơn, “Về rồi à, rửa tay đi rồi vào ăn cơm.”
Trên bàn cơm, Địch Diễm Thu ân cần gắp thức ăn và rót nước hoa quả cho Hứa Triển, dường như cô ta của lúc này với người đàn bà cảnh cáo Hứa Triển trong thang máy không phải là một.
Cô ta đang diễn trò, Hứa Triển cũng không chịu thua. Cô nhận chỗ thức ăn mà cô ta gắp cho, tươi cười rồi mới từ từ ăn.
Đến nửa bữa, Uông Dương dõng dạc lên tiếng: “Hôm nay gọi hai đứa đến là vì muốn công bố một tin mừng.” Nói xong, ông ta cười, kéo tay Địch Diễm Thu lại, “Dì Địch mang thai rồi.”
Uông Nhất Sơn ngẩng lên, nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, bây giờ không có người ngoài, con không ngại nói thẳng, bố…mà còn có khả năng sinh con sao?”
Những năm gần đây, số người muốn mang thai cho Uông Dương và về làm bà chủ nhà họ Uông không chỉ có một hay hai, nhưng đều bị Uông Dương làm lơ. Ngày trước Uông Dương bị nhiễm bệnh lây qua đường tình dục, mặc dù đã chữa khỏi nhưng để lại di chứng ở ống dẫn tinh, lúc lên giường với phụ nữ, thứ phun ra không có lấy một con tinh trùng, chỉ hệt như nước mũi.
Nhưng bây giờ, đột nhiên ông ta lại tuyên bố rằng vợ mới cưới có thai, không thể không khiến người ta hoài nghi về cái thai đó.
Uông Dương không tỏ ra bực mình mà chỉ nhíu mày, nói lãnh đạm, “Diễm Thu còn trẻ, không thể không có đứa con nào. Thế nên, bố đã dẫn cô ấy đến Bắc Kinh làm thụ tinh trong ống nghiệm. Hôm qua vừa có kết quả, hai trứng được thụ tinh thành công, giờ đã ba tháng rồi, là thai đôi.”
Nghe thế, ai mà không phục sự khôn khéo của Địch Diễm Thu? Muốn lấy tài sản nhà họ Uông vào túi, không đẻ mấy đứa mới là dại!
Uông Nhất Sơn đặt bát đũa trong tay xuống, tươi cười với Địch Diễm Thu, “Dì Địch, chúc mừng dì.”
Địch Diễm Thu cười, “Sơn Sơn thật có dáng của anh trai, dì với bố con còn lo con không vui cơ đấy.”
“Sao thế được chứ, con cũng không phải trẻ con, đâu cần lo em trai em gái được bố cưng mất phần.”
Hứa Triển cúi đầu ăn salad xoài, răng nghiến đến đau buốt. Tên súc sinh này có con ư? Có tiền, vợ đẹp, lại có con quấn chân, ba niềm vui của đời người, lão ta đều không thiếu!
Uông Dương thấy Uông Nhất Sơn phản ứng như vậy thì vẻ mặt dịu hẳn, ông ta nói: “Tiểu Sơn, nếu anh nghĩ được thế thì bố yên tâm rồi. Có điều, bố nhiều tuổi hơn Diễm Thu, không thể không nhân dịp này mà bàn chút chuyện, chuẩn bị cho tương lai của mẹ con cô ấy.”
Uông Nhất Sơn uống một ngụm rượu đỏ, chỉ cười chứ không nói, anh ta muốn chờ xem bố mình định tặng món quà gì cho hai quả trứng mới được thụ tinh.
“Bây giờ, tập đoàn ngày càng mạnh, điều này có công lao của anh. Tập đoàn vững mạnh như vậy, sau này, mẹ con cô ấy không phải lao động mệt nhọc cũng vẫn có cơm ăn, cho nên, bố muốn phân chia cổ phần lại một chút. Chia cho hai thằng bé này mỗi đứa 20%, trong 40% này sẽ chích 20% của bố, anh làm anh trai cũng nên có chút ít, chia 20% đi!”
Nghe thế, Hứa Triển chậm rãi ngẩng đầu, cực kỳ hào hứng nhìn cặp đôi đối diện. Cô cảm thấy, tối nay cũng có chuyện hay để xem rồi, cảnh “gà nhà bôi mặt đá nhau” không bao giờ là chán. Có điều, cô đang không biết đôi vợ chồng này làm cách nào để đứa con cả nôn ra miếng thịt béo trong bụng.
Uông Nhất Sơn nghe xong lời đề nghị của bố, bình tĩnh chớp mắt, bình tĩnh nói: “Bố, trong tay con chỉ có 40% cổ phần của tập đoàn.”
Uông Dương gật đầu, “Như vậy thì cả ba đứa đều có 20%, bố cũng được xem là phân chia công bằng rồi.”
Uông Nhất Sơn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu trong ly, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh bố, “Bố, hẳn là bố còn nhớ ngày đầu tiên của tập đoàn. Là ông ngoại con nể tình con nên mới chi ra 40% cổ phần gốc, nếu không, dựa vào thực lực của bố, e là mở một cửa hàng còn khó.”
Uông Dương biết rõ điều con trai nói. Tiền thân của tập đoàn là một công ty bất động sản. Hồi đó, ông ta nhận thầu một công trình hạng cao, sau đó bị lỗ một nửa, tài chính của công ty lao đao trông thấy, còn phải thế chấp nhà để vay ngân hàng. Lâm vào đường cùng, ông ta đành phải đến xin ông ngoại Uông Nhất Sơn ra tay giúp đỡ. Mặc dù con gái của ông lão đã ly hôn với Uông Dương, cũng đã định cư ở nước ngoài, nhưng ông vẫn thương cho thằng cháu ngoại. Cuối cùng, ông dùng phương thức tặng tài sản để cho Uông Nhất Sơn hai trăm vạn, để anh ta có được cổ phần của ông trên danh nghĩa, coi như đền bù sự thiệt thòi vì thiếu vắng mẹ.
Hai trăm vạn lúc đó giờ đã như nước đẩy cao thuyền, nhưng truy ra ngọn nguồn thì vẫn cứ là tài sản của ông ngoại Uông Nhất Sơn.
Nói đến điều này, chủ tịch Uông đương nhiên đã hiểu rõ ý của con trai: Lấy tiền của nhà vợ trước đi trợ cấp cho con của vợ sau, có vẻ không ổn nhỉ?
Nhưng vốn mặt dày, cho dù con trai có nói đến mức ấy thì Uông Dương vẫn làm như không hiểu, còn nói tiếp: “Đến khi bố chết, chẳng phải là cổ phần của bố thuộc về anh hết sao? Chỉ là, bây giờ dì Địch đang mang thai, tâm trạng bất ổn, bố sắp xếp trước để cô ấy được yên tâm, có lợi cho cái thai thôi.”
Hứa Triển nghe thế mà vui thầm trong lòng. Huyết thống của tên súc sinh Uông Dương đúng là cùng một loại, là điển hình của kiểu có mới quên cũ. Kết hợp với chuyện điều động người ở công ty mấy hôm nay, cô dám khẳng định, nếu Uông Nhất Sơn không đồng ý, Uông Dương sẽ đường hoàng nổi dậy, để cho con trai ông ta biết, ông ta sẽ chiếm trọn tập đoàn này.
Đáng tiếc, cô còn chưa cười đủ, Uông Nhất Sơn đột nhiên liếc mắt nhìn cô, ánh mắt không hề chứa ý tốt.
“Bố nói cũng có lý, con là anh, đúng là không thể hẹp hòi, chỉ có điều…” Nhìn Uông Dương và Địch Diễm Thu cùng tập trung chờ mình hạ quyết định, Uông Nhất Sơn trở về chỗ ngồi, mỉm cười, “40% cổ phần của con, từ lúc kết hôn, đã chuyển hết sang cho vợ con – Hứa Triển rồi.”
Mọi ánh mắt dồn vào Hứa Triển khiến cô suýt nữa bị nghẹn miếng xoài trong miệng. Chuyện đó từ lúc nào? Người họ Uông, nói điêu cũng không cần luyện tập.
Không chỉ có Uông Dương nhăn nhó khó chịu, ngay cả Địch Diễm Thu cũng mang vẻ mặt như đít nồi bị đun một năm ròng.
“Sao mày không thương lượng với tao mà đã đem cổ phần cho người ngoài?” Uông Dương tức giận đập bàn.
Uông Nhất Sơn ôm vai Hứa Triển, “Bố, cô ấy không phải người ngoài, mà là con dâu họ Uông.”
Uông Dương trừng mắt nhìn Hứa Triển. Đồ rác rưởi này là một khối u ác tính trong ông ta, đáng ra phải loại bỏ từ trước.
“Nếu cổ phần trong tay cô, vậy thì tôi phải gọi luật sư, cô chuẩn bị làm thủ tục chuyển giao đi.” Uông Dương không hề giả mù sa mưa, giọng điệu không chút ý thương lượng, ông ta cầm điện thoại chuẩn bị gọi người.
Đúng là Uông Nhất Sơn không phải đồ vật, cũng không có cái kiểu ông chủ lớn như thế này. Nếu như Uông Nhất Sơn đã đá quả bóng đến chân cô, không giơ chân sút quả bóng vỡ mặt lão già này thì thật là phí.
“Ông đừng gọi vội! Tôi có thể hiểu tâm lý của dì Địch đây, làm mẹ thì luôn muốn tương lai tốt đẹp cho con. Cũng như tôi với Nhất Sơn đây. Thầy xem tướng đã nói, hông tôi nở, khả năng sinh tốt, về năng lực của con ông, hẳn là ông cũng hiểu rõ, trong lương lai có muốn sinh tám hay mười đứa cũng không thành vấn đề.” Lúc nói câu “cũng hiểu rõ”, Hứa Triển cố tình liếc Địch Diễm Thu. “Ông là ông nội nên thử nói xem, chỗ cổ phần đấy, đủ cho tôi dưỡng thai không?…Hơn nữa, muốn sinh được đứa con khỏe mạnh, phải là cả hai chúng tôi cùng khỏe mạnh; còn ông sống dở chết dở, rút ra được vài con tinh trùng èo uột…chỉ sợ đứa bé này…Hay là, nhân lúc thai chưa thành hình, ông mau chóng bỏ đi, đỡ cho việc sinh ra một đứa ngây ngô mà lại cướp hết cơm của cháu ông, làm cho cháu ông phải sống cảnh màn trời chiếu đất.”
Sau khi kết hôn, Hứa Triển đã bớt phần ăn nói độc địa, lại càng không nói ra trước mặt Uông Dương. Nhưng so với sự nhục nhã mà ông ta để lại cho mẹ cô, thế này đâu đáng là gì.
Không ngờ lại nghe được những lời độc địa như vậy, Uông Dương đứng phắt dậy, giơ tay lên định dạy dỗ cô con dâu ngỗ nghịch.
Đáng tiếc, ông ta còn chưa tiến được thì thân mình cao lớn của Uông Nhất Sơn đã đứng chắn.
“Bố, Triển Triển không hiểu chuyện, hay bạ đâu nói đấy, về nhà con sẽ dạy lại, bố bớt giận đi. Cũng không còn sớm nữa, dì Địch nghỉ đi, bọn con về đây.” Nói xong, không chờ Uông Dương nói gì, anh ta đã kéo Hứa Triển ra ngoài.
Phía sau họ truyền đến tiếng bát đĩa vỡ choang và tiếng quát mắng, nhưng nhanh chóng tắt sau khi cánh cổng khép lại.
Trước khi tới xe, Uông Nhất Sơn dừng lại, nhìn Hứa Triển từ trên xuống dưới.
“Làm gì đấy?” Cô tức giận hỏi.
“Muốn nhìn xem với cái hông nở của em, bao giờ thì sinh con!” Gió đêm thổi qua, làm dịu đi nét mặt của Uông Nhất Sơn, anh ta trêu cô.
Hứa Triển chợt căng thẳng, rồi tức giận đi qua Uông Nhất Sơn. Vừa rồi là vì cơn tức dồn nén lâu ngày nên mới liều lĩnh buông lời cục cằn, chứ còn sinh con cho Uông Nhất Sơn ư? Nằm mơ đi!
“Anh không định hồ đồ thật đấy chứ? Chúng ta mà có thể sinh con sao?” Hứa Triển ngồi trong xe, châm chọc nhìn Uông Nhất Sơn.
Uông Nhất Sơn chậm rãi quay sang nhìn Hứa Triển, “Có ý gì chứ?”
“Anh lừa được mẹ tôi, nhưng lừa được chính mình không? Hay là anh thật sự muốn đẻ một đứa con dị dạng vì cận huyết thống?”
Đôi mắt phượng của người đàn ông trước mặt cô chậm rãi híp lại, bên trong như sắp nổi lên sấm chớp, “Lời em nói, anh nghe không hiểu.”
Hứa Triển cười tự giễu, “Chẳng lẽ anh chưa xem ảnh chụp hồi trẻ của bà nội anh sao? Tôi không giống tên súc sinh Uông Dương, nhưng giống bà nội anh đến bảy tám phần. Tiếp sau đây, anh định nói với tôi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp?”
Uông Nhất Sơn nhíu mày, như thể đang ảo não vì sơ suất của mình.
“Tôi bị anh vấy bẩn rồi, không tẩy sạch được nữa, thế nên anh có phải anh trai tôi hay không, thật sự là không sao nữa rồi. Nhưng anh chắc chắn là muốn tôi sinh con cho anh ư?” Hứa Triển nhìn anh ta.
Uông Nhất Sơn cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, lại nhanh chóng khôi phục được vẻ thong dong thường ngày, “Bây giờ khoa học kĩ thuật rất phát triển, xét nghiệm gien là biết con khỏe hay không. Yên tâm, con của chúng ta sẽ rất khỏe mạnh.”
Lúc này là đêm mùa hè, cái oi nóng của ban ngày còn chưa tan hết, nhưng Hứa Triển lại cảm thấy khắp các khớp xương đang lan tràn khí lạnh.
“Tôi thấy anh còn độc ác hơn bố anh gấp tỷ lần, mà bây giờ tôi mới phát hiện ra, anh phát điên đến mức không còn là người nữa!”
Lời nguyền rủa còn chưa nói xong, cô đã bị người đàn ông đáng sợ bóp cổ.
“Về điều này, em nói không sai, tôi đúng là kẻ điên, điên đến mức chính tôi cũng phải sợ. Cho nên, em muốn làm một cô gái tốt, muốn trả thù cho mẹ em, muốn trả thù ông già kia, tôi có thể chiều hết. Có điều…” Vừa nói, môi anh ta nhẹ nhàng chạm vào tai Hứa Triển, “…có chết cũng đừng hòng rời khỏi tôi!”
Nói xong, anh ta khởi động xe, xoay vô lăng tiến vào rừng cây cạnh căn biệt thự, lôi Hứa Triển xuống xe rồi đè cô vào một gốc cây lớn.
“Biết cây này tên là gì không?” Uông Nhất Sơn thở khẽ, nhoẻn miệng cười.
Hứa Triển đâu còn tâm trạng mà trả lời, lúc này, quần lót của cô đã bị anh ta tụt xuống, trôi theo hai bắp đùi trắng nõn rơi xuống đất. Hai bàn tay cô bị ghì chặt trên thân cây xù xì, một bắp đùi bị bàn tay kia của anh ta nâng đến thắt lưng.
Thân dưới khô khốc bị anh ta đâm vào trong nháy mắt.
“Chặt quá! Bảo bối, cố chịu một chút, rồi em sẽ ướt thôi.” Uông Nhất Sơn nhanh chóng chuyển động thắt lưng, ghé vào tai cô thì thầm: “Đây là thạch lựu, nhiều con nhiều cháu*, em phải sinh con cho tôi cả đời. Cho nên hôm nay, nhân dịp này, tôi sẽ làm cho đến khi em mang thai thì thôi!”
*Cây thạch lựu tượng trưng cho sự đông đúc con cháu.
Hứa Triển nức nở, cắn bả vai Uông Nhất Sơn theo thói quen.
Cô đã mây mưa với anh ta vô số lần, nhưng Uông Nhất Sơn chưa bao giờ lưu lại mầm mống trong người cô. Còn hôm nay, người đàn ông này đè chặt cô vào gốc cây, không chịu buông tha cho cô, sau mấy lần đâm mạnh, một dòng nhiệt nóng rẫy chạy thẳng vào tử cung của cô.
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng