Dục Vọng Chiếm Hữu
Chương 16
Đáng tiếc là căn phòng nhỏ không có cửa sổ, nếu không, cô nàng Hứa sẽ là người đầu tiên nhảy ra.
Đến trả thù sao!
Đánh cô em mà không nghĩ ra còn có ông anh, ngộ nhỡ bị người ta đến cổng trường gây sự thì thật nhục mặt!
Xem ra, Bạch Giai Nhu có một ông anh tốt. Vừa thấy hắn nói vậy, Hứa Triển liền cầm ngay bình nước vừa đổ, cảnh giác hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Bạch Gia Nặc tiến lại từng bước một, “Chỉ đến chào hỏi em một câu thôi, em không phải kích động!”
Trải qua sự tôi luyện ma quỷ của Uông Nhất Sơn, tính cảnh giác của Hứa Triển đã tăng cao, chẳng nhẽ chỉ nghe một câu – “không phải kích động” của người ta mà thả lỏng được? Cô lại cầm thêm cây chổi cọ trong chậu rửa lên, “Anh đi ra ngoài mau! Nếu không tôi không khách khí đâu đấy!”
Bạch Gia Nặc không nói gì nữa, chỉ giơ hai tay lên rồi xoay người đi ra ngoài. Hứa Triển cầm bình nước và chổi đi sát phía sau.
Đột nhiên, người đàn ông phía trước dừng lại, đoạt lấy vũ khí của Hứa Triển trong nháy mắt, rồi ném sang một bên. Trước khi Hứa Triển hét lên một tiếng kinh hãi, hắn đã dùng một tay ôm lấy thắt lưng Hứa Triển, tay kia bịt miệng cô.
“Suỵt! Đừng hô ầm lên, tính em cũng nóng nảy quá nhỉ? Con gái mà có tính này thì chỉ chịu thiệt thôi!”
Cô nàng Hứa tức lộn ruột, nhấc chân giẫm lên bàn chân hắn một cái thật mạnh, khiến hắn rên lên.
“Em gái tôi không hề biết, đối phó với loại con gái dã man như em, không thể lấy cứng trị cứng được!”
Hứa Triển không hiểu ý hắn, một giây sau, thân thể lay chuyển, nửa người trên bị xốc lên. Bạch Gia Nặc che kín môi cô, vừa ôm chặt vừa hôn sâu.
Tại sao đàn ông thời nay lại không biết xấu hổ đến thế? Mặc dù khí chất của gã anh trai họ Bạch này hoàn toàn khác Uông Nhất Sơn, nhưng cấp độ hạ lưu thì cũng ngang ngửa.
Hơi thở xa lạ tràn khắp mũi miệng, cả người cô nổi đầy da gà. Đẹp trai cũng vô dụng thôi! Chỉ là đồ lưu manh!
Còn đang giãy giụa, qua khóe mắt, Hứa Triển nhìn thấy bóng một người đang cầm cặp lồng cơm, sắc mặt xanh mét đứng ở cửa. Vẻ mặt đó như thể muốn giết người vậy. Không phải ông chủ Uông thì còn là ai nữa!
Đột nhiên, Hứa Triển đã hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Bạch Gia Nặc. Cách mượn dao giết người này quá thành thục, tên chết tiệt họ Uông chắc chắn sẽ lại có cớ hành hạ cô rồi.
Bạch Gia Nặc mượn chỗ rất chuẩn, chỉ tiếc là sai diễn viên. Đứng từ vị trí ngoài cửa, vóc dáng cao lớn của Bạch Gia Nặc che hết toàn bộ, không hề nhìn thấy được sự giãy giụa của Hứa Triển, chỉ thấy cô gái bé nhỏ kiễng chân nép vào lòng mỹ nam mà thôi.
Bạch Gia Nặc biết đã có thu hoạch, đột nhiên buông Hứa Triển ra, khi nhìn thấy Uông Nhất Sơn thì còn làm ra vẻ giật mình biến sắc, lại quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ bối rối, “Cảm ơn em đã giúp tôi, nhưng giữa chúng ta không thể có khả năng, nụ hôn vừa rồi xem như lời cảm ơn của tôi.”
Hứa Triển quệt mạnh qua miệng mấy cái, giậm chân mắng: “Anh điên à! Thần kinh! Ai cần anh cảm ơn!” Đáng tiếc, lời này lại quá phù hợp với màn diễn lúc nãy, đúng kiểu một người cầu xin tình yêu nhưng không có kết quả, nên thẹn quá hóa giận.
Ba cô ả đứng một bên, nhìn Hứa Triển bằng ánh mắt quỷ quái, dường như còn có vẻ là lặn lội trăm sông nghìn núi, cuối cùng cũng tìm được thầy giỏi. Nếu không vì cục diện rối ren, chắc chắn ba ả đó sẽ chạy đến hỏi Hứa Triển phương pháp cua được trai đẹp.
Nói xong, Bạch Gia Nặc quay lại chiếc xe đã được rửa sạch, chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng, Uông Nhất Sơn vẫn đứng đó, xe không tài nào ra nổi.
Bạch Gia Nặc không nói gì, chỉ ấn một tràng còi inh ỏi.
Cuối cùng, Uông Nhất Sơn cũng chịu di chuyển, thuận tay cầm cái chốt cài cửa gara bằng sắt đang dựa vào quầy hàng, híp mắt nhìn Bạch Gia Nặc sau lớp cửa kính xe, rồi tức khắc vung tay điên cuồng đập vỡ tấm kính.
Hứa Triển đã biết qua loa dáng vẻ nổi điên của Uông Nhất Sơn, còn ba cô nàng kia thì không hề biết. Lúc Uông Nhất Sơn hung hăng đập vỡ kính xe, mấy cô nàng sợ hãi hét ầm lên, cuống quýt chui ra sau quầy thu ngân.
Bạch Gia Nặc cũng chẳng phải tay vừa, ngay lập tức rồ ga lao thẳng về phía Uông Nhất Sơn. Uông Nhất Sơn ngã nhào vào khung cửa kính, “ầm” một tiếng, tấm kính vỡ choang.
Thấy Uông Nhất Sơn ngã xuống đất, Bạch Gia Nặc mới xuống xe. Hắn tao nhã cởi bỏ áo khoác trên người, gấp gọn gàng đặt trên mặt quầy, lại thuận tay nhặt thanh sắt lên, không hề khách khí mà ném đến cạnh Uông Nhất Sơn.
Uông Nhất Sơn bị xe đâm không nhẹ, sau khi nắn tay mấy cái liền nhắm trúng thời cơ mà giơ chân ngáng tên họ Bạch. Liền sau đó, cả hai bắt đầu đánh đấm loạn xạ dưới đất.
Hứa Triển đau lòng nhìn địa bàn của mình đã bị phá tan tành, nước rửa vung vãi, đèn điện vỡ tan, đều là tiền cả đấy! Hiện trường thay đổi trong chốc lát thế này, không thổ huyết mới là lạ!
Cơn tức giận bốc lên từ ruột gan, cô nàng nhặt chổi lên, ngón võ đánh chó đột nhiên trở nên phi thường, vừa đập vào hai người đàn ông, cô vừa quát: “Đi ra ngoài! Ra ngoài mà đánh nhau! Một lũ chó điên!”
Cũng may là mấy nàng lấp sau quầy bỗng dưng nhanh trí, len lén gọi 110. Chỉ một lúc sau, chiếc xe cảnh sát đã đến, ngăn hai nam một nữ lại.
Trước cửa quán rửa xe vây kín người. Mấy thành viên của Super Race chứng kiến cảnh tượng đó, vội vàng gọi cho Lý Phong.
Một viên cảnh sát xem xét tình hình, rồi chỉ vào Uông Nhất Sơn và Bạch Gia Nặc, “Hai anh ẩu đả, cô ấy có liên quan gì không?”
Uông Nhất Sơn sờ sờ khóe miệng hơi rỉ máu, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng như vừa bị ngâm trong băng, nhưng không hề liếc Hứa Triển lấy một cái.
Bạch Gia Nặc cũng khá lếch thếch, lỗ mũi chảy máu, nhưng vẫn thong dong vuốt lại mái tóc bù xù và mỉm cười phong độ với Hứa Triển.
Hứa Triển vội vàng nói: “Tôi không giúp ai cả nhé, hai người này gây rối trong cửa hàng của tôi, tôi đang đuổi họ đi!”
Viên cảnh sát gật gù, “Đưa cả ba người về đồn lấy lời khai!”
Hứa Triển còn đang lơ tơ mơ thì đã bị đưa lên xe cảnh sát. Sau khi đến sở cảnh sát, luật sư của Uông Nhất Sơn và Bạch Gia Nặc đều có mặt, tỏ rõ quan điểm muốn giảng hòa, nộp phạt xong là có thể về. Tay cảnh sát thấy hai người này có vẻ là kẻ có địa vị, hơn nữa ẩu đả cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, vậy nên tỏ ra khá khách sáo với hai người đàn ông trước mặt.
Còn Hứa Triển thì lại không được đãi ngộ tốt như vậy. Sau khi bị hỏi vài câu đơn giản, cô bị gạt sang một bên, không ai để ý đến. Hơn nữa, Bạch Gia Nặc lại tỏ ý rằng việc cô nàng này cầm chổi nện mình còn đáng sợ hơn nắm đấm của Uông Nhất Sơn, có thể còn lưu lại di chứng nhưng chưa nghĩ ra, tạm thời muốn bảo lưu quyền kiện.
Uông Nhất Sơn nghe Bạch Gia Nặc nói xong cũng không giải thích hộ cô nửa câu, thậm chí cũng không tỏ ý thích cô như đã nói nữa.
Hứa Triển thật sự không hiểu một vài điều: Tại sao một cô gái bé nhỏ như mình lại trở thành kẻ đầu sỏ vụ ẩu đả? Hai kẻ kia đổ có tí máu, một lúc đã về được, còn cửa hàng của cô bị phá tan, cô bị cào hai phát, tại sao lại phải qua đêm trong đồn cảnh sát?
“Uông…Uông Nhất Sơn, anh nói đi chứ! Rõ ràng là hai người đánh nhau! Liên quan gì đến tôi!”
Uông Nhất Sơn đang ký biên bản, làm như không nghe thấy gì, dứt khoát quay đầu lại với Hứa Triển.
So sánh ra, Bạch Gia Nặc lịch thiệp hơn nhiều, còn lấy danh thiếp từ trong túi, đưa cho Hứa Triển, “Trước đây em đã giúp tôi không ít việc, đêm nay chịu thiệt thòi chút vậy, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách giúp em!”
Hứa Triển không hiểu ra làm sao, nhưng khi cô nhìn tấm danh thiếp thì như đã ngờ ngợ ra.
Thì ra Bạch Gia Nặc là chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Đạt. Vạn Đạt? Chẳng phải là đối thủ cạnh tranh của Uông Nhất Sơn sao? Trong hai ngày vừa qua, khi Uông Nhất Sơn ở nhà xử lý công việc, số lần nhắc đến Vạn Đạt khá nhiều.
Lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần Apollo kia, Hứa Triển chợt hít một luồng hơi lạnh.
Chính xác, đối phố với loại dã man như cô, sao có thể lấy cứng trị cứng được! Tên họ Bạch này nhất định là đã nghe ngóng được chuyện cô phá máy tính của Uông Nhất Sơn, lại nói một cách nhẹ tênh như thể cô chính là tên nội gián mà Vạn Đạt sắp đặt cạnh Uông Nhất Sơn vậy.
Hiểu ra vấn đề này thì hai người đàn ông đã cùng luật sư riêng rời khỏi sở cảnh sát, còn cô thì bị đưa đến phòng tạm giam.
Một tay cảnh sát hỏi: “Cô đang là sinh viên à? Học trường nào? Có cần báo cho đại diện trường đến bảo lãnh không?” Hứa Triển vội lắc đầu, báo cho nhà trường thì chẳng phải là sẽ bị đuổi học sao?
“Vậy thì cô mau nói tên người nhà đi, bảo họ mang giấy tờ chứng thực và tiền bảo lãnh đến đây!”
Hứa Triển vẫn không nói gì. Nói gì đây? Tìm ai được? Quách Lâm Lâm? Cuối tuần này, cô nàng đó đã về huyện rồi, nước xa không dập được lửa gần…Cả thành phố lớn như vậy, cô không thể nghĩ ra ai có thể giúp mình.
Cô buồn cười rằng mình quá ngây thơ, còn tưởng vào được đại học, đến được thành phố rộng lớn này, thì sẽ ngày càng tiến lại gần hạnh phúc. Nhưng, đối mặt với song sắt lạnh tanh, cô lại tự nhắc nhở mình: Mày không thuộc về thành phố này, mày chỉ là ngọn bèo lục bình non, còn chưa biết thế nào là nước đã vui mừng, đến lúc tuyệt vọng mới biết, ngay cả một giọt nước nhỏ cũng không thể nhận biết nổi nữa.
Không nói đến cô nàng Hứa đang chảy nước mắt nhìn song sắt, sau khi ra khỏi cửa sở cảnh sát, hai người đàn ông cùng dừng bước lại.
Bạch Gia Nặc cười mỉa mai với người đi trước, “Uông Nhất Sơn, tạm không nói đến chuyện cậu đùa giỡn tình cảm với em gái tôi, hôm nay, cậu đúng là quá mất phong độ! Sao? Lần hoãn ra sản phẩm này khiến cậu khuynh gia bại sản rồi chứ hả? Phải biết rằng, lần cậu khiến tôi thua món thầu hơn ba mươi triệu, tôi cũng không phát rồ như cậu lần này!”
Hai người họ, dù trên thương trường hay tình trường cũng đều là đối thủ, lúc đi du học cũng không hề ưa nhau.
Uông Nhất Sơn học vượt cấp, nhanh chóng vào được trường Ivy League Mỹ. Một chàng trai đột nhiên vào học lớp của đàn anh, còn nhanh chóng cướp mất danh hiệu đứng đầu trong số sinh viên người Hoa của Bạch Gia Nặc. Ân oán năm xưa, đến giờ cũng chưa rõ ràng.
Ý đồ của Bạch Gia Nặc, quả thật là một mũi tên bắn chết hai con chim.
Vu oan một chút cho cô tình nhân mới của Uông Nhất Sơn, dựa vào tính cách của Uông Nhất Sơn, kẻ phản bội anh ta không chết thì cũng bị lột da. Coi như là trả thù cho em gái, mặt khác lại chọc tức được Uông Nhất Sơn, khiến anh ta không còn kiêu ngạo được nữa.
Cũng kiểu vu oan như thế này, trước kia không phải là chưa từng có. Không cần biết là thủ đoạn ngầm bỉ ổi đến đâu, bất kể là đàn bà hay chuyện làm ăn, cũng không quan tâm sẽ làm hại ai, hai người vẫn có thể tỏ thái độ lịch sự nên có, cười lạnh một cái, rồi lại giở trò xấu sau lưng.
Không hiểu lần này Uông Nhất Sơn ăn nhầm phải cái gì mà như kẻ điên, tự tay phá hỏng chiếc xe Bạch Gia Nặc mới mua.
Vì vậy, hắn cũng sôi máu nên mới lao vào đánh nhau với Uông Nhất Sơn như hai thằng trẻ ranh.
Uông Nhất Sơn không quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa với người đứng sau rồi lên xe rời đi luôn.
Lên xe, nhìn vào khuôn mặt bị đánh xanh tím của mình qua gương chiếu hậu, anh ta lấy điện thoại ra, “Lý Phong, là tôi đây…Ừ…Tôi biết rồi. Trước mắt cứ nhốt cô ấy hai ngày…Cho cô ấy ăn đủ ba bữa như bình thường, nhốt riêng cô ấy ra…Tôi biết cô ấy bị hại…Ông đừng hỏi nữa, chào!”
Uông Nhất Sơn nhắm mắt lại. Đương nhiên anh ta biết cô gái ngốc Hứa Triển không phải là nội gián gì cả, nhưng khi anh ta thấy cô hôn kẻ khác thì lửa giận bùng lên không thể nào dập nổi.
Quả nhiên, chỉ cần gặp cô thì tất cả mặt trái của anh ta đều bộ lộ ra hết, không thể khống chế được…Năm đó, rời bỏ cô là một lựa chọn chính xác.
Nhốt cô vài ngày, không phải để răn đe cô, mà là để anh ta làm cho mình tỉnh táo lại. Anh ta sợ mình không thể khống chế được loại ham muốn đó, ham muốn làm tổn thương cô!
Đến trả thù sao!
Đánh cô em mà không nghĩ ra còn có ông anh, ngộ nhỡ bị người ta đến cổng trường gây sự thì thật nhục mặt!
Xem ra, Bạch Giai Nhu có một ông anh tốt. Vừa thấy hắn nói vậy, Hứa Triển liền cầm ngay bình nước vừa đổ, cảnh giác hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Bạch Gia Nặc tiến lại từng bước một, “Chỉ đến chào hỏi em một câu thôi, em không phải kích động!”
Trải qua sự tôi luyện ma quỷ của Uông Nhất Sơn, tính cảnh giác của Hứa Triển đã tăng cao, chẳng nhẽ chỉ nghe một câu – “không phải kích động” của người ta mà thả lỏng được? Cô lại cầm thêm cây chổi cọ trong chậu rửa lên, “Anh đi ra ngoài mau! Nếu không tôi không khách khí đâu đấy!”
Bạch Gia Nặc không nói gì nữa, chỉ giơ hai tay lên rồi xoay người đi ra ngoài. Hứa Triển cầm bình nước và chổi đi sát phía sau.
Đột nhiên, người đàn ông phía trước dừng lại, đoạt lấy vũ khí của Hứa Triển trong nháy mắt, rồi ném sang một bên. Trước khi Hứa Triển hét lên một tiếng kinh hãi, hắn đã dùng một tay ôm lấy thắt lưng Hứa Triển, tay kia bịt miệng cô.
“Suỵt! Đừng hô ầm lên, tính em cũng nóng nảy quá nhỉ? Con gái mà có tính này thì chỉ chịu thiệt thôi!”
Cô nàng Hứa tức lộn ruột, nhấc chân giẫm lên bàn chân hắn một cái thật mạnh, khiến hắn rên lên.
“Em gái tôi không hề biết, đối phó với loại con gái dã man như em, không thể lấy cứng trị cứng được!”
Hứa Triển không hiểu ý hắn, một giây sau, thân thể lay chuyển, nửa người trên bị xốc lên. Bạch Gia Nặc che kín môi cô, vừa ôm chặt vừa hôn sâu.
Tại sao đàn ông thời nay lại không biết xấu hổ đến thế? Mặc dù khí chất của gã anh trai họ Bạch này hoàn toàn khác Uông Nhất Sơn, nhưng cấp độ hạ lưu thì cũng ngang ngửa.
Hơi thở xa lạ tràn khắp mũi miệng, cả người cô nổi đầy da gà. Đẹp trai cũng vô dụng thôi! Chỉ là đồ lưu manh!
Còn đang giãy giụa, qua khóe mắt, Hứa Triển nhìn thấy bóng một người đang cầm cặp lồng cơm, sắc mặt xanh mét đứng ở cửa. Vẻ mặt đó như thể muốn giết người vậy. Không phải ông chủ Uông thì còn là ai nữa!
Đột nhiên, Hứa Triển đã hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Bạch Gia Nặc. Cách mượn dao giết người này quá thành thục, tên chết tiệt họ Uông chắc chắn sẽ lại có cớ hành hạ cô rồi.
Bạch Gia Nặc mượn chỗ rất chuẩn, chỉ tiếc là sai diễn viên. Đứng từ vị trí ngoài cửa, vóc dáng cao lớn của Bạch Gia Nặc che hết toàn bộ, không hề nhìn thấy được sự giãy giụa của Hứa Triển, chỉ thấy cô gái bé nhỏ kiễng chân nép vào lòng mỹ nam mà thôi.
Bạch Gia Nặc biết đã có thu hoạch, đột nhiên buông Hứa Triển ra, khi nhìn thấy Uông Nhất Sơn thì còn làm ra vẻ giật mình biến sắc, lại quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ bối rối, “Cảm ơn em đã giúp tôi, nhưng giữa chúng ta không thể có khả năng, nụ hôn vừa rồi xem như lời cảm ơn của tôi.”
Hứa Triển quệt mạnh qua miệng mấy cái, giậm chân mắng: “Anh điên à! Thần kinh! Ai cần anh cảm ơn!” Đáng tiếc, lời này lại quá phù hợp với màn diễn lúc nãy, đúng kiểu một người cầu xin tình yêu nhưng không có kết quả, nên thẹn quá hóa giận.
Ba cô ả đứng một bên, nhìn Hứa Triển bằng ánh mắt quỷ quái, dường như còn có vẻ là lặn lội trăm sông nghìn núi, cuối cùng cũng tìm được thầy giỏi. Nếu không vì cục diện rối ren, chắc chắn ba ả đó sẽ chạy đến hỏi Hứa Triển phương pháp cua được trai đẹp.
Nói xong, Bạch Gia Nặc quay lại chiếc xe đã được rửa sạch, chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng, Uông Nhất Sơn vẫn đứng đó, xe không tài nào ra nổi.
Bạch Gia Nặc không nói gì, chỉ ấn một tràng còi inh ỏi.
Cuối cùng, Uông Nhất Sơn cũng chịu di chuyển, thuận tay cầm cái chốt cài cửa gara bằng sắt đang dựa vào quầy hàng, híp mắt nhìn Bạch Gia Nặc sau lớp cửa kính xe, rồi tức khắc vung tay điên cuồng đập vỡ tấm kính.
Hứa Triển đã biết qua loa dáng vẻ nổi điên của Uông Nhất Sơn, còn ba cô nàng kia thì không hề biết. Lúc Uông Nhất Sơn hung hăng đập vỡ kính xe, mấy cô nàng sợ hãi hét ầm lên, cuống quýt chui ra sau quầy thu ngân.
Bạch Gia Nặc cũng chẳng phải tay vừa, ngay lập tức rồ ga lao thẳng về phía Uông Nhất Sơn. Uông Nhất Sơn ngã nhào vào khung cửa kính, “ầm” một tiếng, tấm kính vỡ choang.
Thấy Uông Nhất Sơn ngã xuống đất, Bạch Gia Nặc mới xuống xe. Hắn tao nhã cởi bỏ áo khoác trên người, gấp gọn gàng đặt trên mặt quầy, lại thuận tay nhặt thanh sắt lên, không hề khách khí mà ném đến cạnh Uông Nhất Sơn.
Uông Nhất Sơn bị xe đâm không nhẹ, sau khi nắn tay mấy cái liền nhắm trúng thời cơ mà giơ chân ngáng tên họ Bạch. Liền sau đó, cả hai bắt đầu đánh đấm loạn xạ dưới đất.
Hứa Triển đau lòng nhìn địa bàn của mình đã bị phá tan tành, nước rửa vung vãi, đèn điện vỡ tan, đều là tiền cả đấy! Hiện trường thay đổi trong chốc lát thế này, không thổ huyết mới là lạ!
Cơn tức giận bốc lên từ ruột gan, cô nàng nhặt chổi lên, ngón võ đánh chó đột nhiên trở nên phi thường, vừa đập vào hai người đàn ông, cô vừa quát: “Đi ra ngoài! Ra ngoài mà đánh nhau! Một lũ chó điên!”
Cũng may là mấy nàng lấp sau quầy bỗng dưng nhanh trí, len lén gọi 110. Chỉ một lúc sau, chiếc xe cảnh sát đã đến, ngăn hai nam một nữ lại.
Trước cửa quán rửa xe vây kín người. Mấy thành viên của Super Race chứng kiến cảnh tượng đó, vội vàng gọi cho Lý Phong.
Một viên cảnh sát xem xét tình hình, rồi chỉ vào Uông Nhất Sơn và Bạch Gia Nặc, “Hai anh ẩu đả, cô ấy có liên quan gì không?”
Uông Nhất Sơn sờ sờ khóe miệng hơi rỉ máu, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng như vừa bị ngâm trong băng, nhưng không hề liếc Hứa Triển lấy một cái.
Bạch Gia Nặc cũng khá lếch thếch, lỗ mũi chảy máu, nhưng vẫn thong dong vuốt lại mái tóc bù xù và mỉm cười phong độ với Hứa Triển.
Hứa Triển vội vàng nói: “Tôi không giúp ai cả nhé, hai người này gây rối trong cửa hàng của tôi, tôi đang đuổi họ đi!”
Viên cảnh sát gật gù, “Đưa cả ba người về đồn lấy lời khai!”
Hứa Triển còn đang lơ tơ mơ thì đã bị đưa lên xe cảnh sát. Sau khi đến sở cảnh sát, luật sư của Uông Nhất Sơn và Bạch Gia Nặc đều có mặt, tỏ rõ quan điểm muốn giảng hòa, nộp phạt xong là có thể về. Tay cảnh sát thấy hai người này có vẻ là kẻ có địa vị, hơn nữa ẩu đả cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, vậy nên tỏ ra khá khách sáo với hai người đàn ông trước mặt.
Còn Hứa Triển thì lại không được đãi ngộ tốt như vậy. Sau khi bị hỏi vài câu đơn giản, cô bị gạt sang một bên, không ai để ý đến. Hơn nữa, Bạch Gia Nặc lại tỏ ý rằng việc cô nàng này cầm chổi nện mình còn đáng sợ hơn nắm đấm của Uông Nhất Sơn, có thể còn lưu lại di chứng nhưng chưa nghĩ ra, tạm thời muốn bảo lưu quyền kiện.
Uông Nhất Sơn nghe Bạch Gia Nặc nói xong cũng không giải thích hộ cô nửa câu, thậm chí cũng không tỏ ý thích cô như đã nói nữa.
Hứa Triển thật sự không hiểu một vài điều: Tại sao một cô gái bé nhỏ như mình lại trở thành kẻ đầu sỏ vụ ẩu đả? Hai kẻ kia đổ có tí máu, một lúc đã về được, còn cửa hàng của cô bị phá tan, cô bị cào hai phát, tại sao lại phải qua đêm trong đồn cảnh sát?
“Uông…Uông Nhất Sơn, anh nói đi chứ! Rõ ràng là hai người đánh nhau! Liên quan gì đến tôi!”
Uông Nhất Sơn đang ký biên bản, làm như không nghe thấy gì, dứt khoát quay đầu lại với Hứa Triển.
So sánh ra, Bạch Gia Nặc lịch thiệp hơn nhiều, còn lấy danh thiếp từ trong túi, đưa cho Hứa Triển, “Trước đây em đã giúp tôi không ít việc, đêm nay chịu thiệt thòi chút vậy, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách giúp em!”
Hứa Triển không hiểu ra làm sao, nhưng khi cô nhìn tấm danh thiếp thì như đã ngờ ngợ ra.
Thì ra Bạch Gia Nặc là chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Đạt. Vạn Đạt? Chẳng phải là đối thủ cạnh tranh của Uông Nhất Sơn sao? Trong hai ngày vừa qua, khi Uông Nhất Sơn ở nhà xử lý công việc, số lần nhắc đến Vạn Đạt khá nhiều.
Lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần Apollo kia, Hứa Triển chợt hít một luồng hơi lạnh.
Chính xác, đối phố với loại dã man như cô, sao có thể lấy cứng trị cứng được! Tên họ Bạch này nhất định là đã nghe ngóng được chuyện cô phá máy tính của Uông Nhất Sơn, lại nói một cách nhẹ tênh như thể cô chính là tên nội gián mà Vạn Đạt sắp đặt cạnh Uông Nhất Sơn vậy.
Hiểu ra vấn đề này thì hai người đàn ông đã cùng luật sư riêng rời khỏi sở cảnh sát, còn cô thì bị đưa đến phòng tạm giam.
Một tay cảnh sát hỏi: “Cô đang là sinh viên à? Học trường nào? Có cần báo cho đại diện trường đến bảo lãnh không?” Hứa Triển vội lắc đầu, báo cho nhà trường thì chẳng phải là sẽ bị đuổi học sao?
“Vậy thì cô mau nói tên người nhà đi, bảo họ mang giấy tờ chứng thực và tiền bảo lãnh đến đây!”
Hứa Triển vẫn không nói gì. Nói gì đây? Tìm ai được? Quách Lâm Lâm? Cuối tuần này, cô nàng đó đã về huyện rồi, nước xa không dập được lửa gần…Cả thành phố lớn như vậy, cô không thể nghĩ ra ai có thể giúp mình.
Cô buồn cười rằng mình quá ngây thơ, còn tưởng vào được đại học, đến được thành phố rộng lớn này, thì sẽ ngày càng tiến lại gần hạnh phúc. Nhưng, đối mặt với song sắt lạnh tanh, cô lại tự nhắc nhở mình: Mày không thuộc về thành phố này, mày chỉ là ngọn bèo lục bình non, còn chưa biết thế nào là nước đã vui mừng, đến lúc tuyệt vọng mới biết, ngay cả một giọt nước nhỏ cũng không thể nhận biết nổi nữa.
Không nói đến cô nàng Hứa đang chảy nước mắt nhìn song sắt, sau khi ra khỏi cửa sở cảnh sát, hai người đàn ông cùng dừng bước lại.
Bạch Gia Nặc cười mỉa mai với người đi trước, “Uông Nhất Sơn, tạm không nói đến chuyện cậu đùa giỡn tình cảm với em gái tôi, hôm nay, cậu đúng là quá mất phong độ! Sao? Lần hoãn ra sản phẩm này khiến cậu khuynh gia bại sản rồi chứ hả? Phải biết rằng, lần cậu khiến tôi thua món thầu hơn ba mươi triệu, tôi cũng không phát rồ như cậu lần này!”
Hai người họ, dù trên thương trường hay tình trường cũng đều là đối thủ, lúc đi du học cũng không hề ưa nhau.
Uông Nhất Sơn học vượt cấp, nhanh chóng vào được trường Ivy League Mỹ. Một chàng trai đột nhiên vào học lớp của đàn anh, còn nhanh chóng cướp mất danh hiệu đứng đầu trong số sinh viên người Hoa của Bạch Gia Nặc. Ân oán năm xưa, đến giờ cũng chưa rõ ràng.
Ý đồ của Bạch Gia Nặc, quả thật là một mũi tên bắn chết hai con chim.
Vu oan một chút cho cô tình nhân mới của Uông Nhất Sơn, dựa vào tính cách của Uông Nhất Sơn, kẻ phản bội anh ta không chết thì cũng bị lột da. Coi như là trả thù cho em gái, mặt khác lại chọc tức được Uông Nhất Sơn, khiến anh ta không còn kiêu ngạo được nữa.
Cũng kiểu vu oan như thế này, trước kia không phải là chưa từng có. Không cần biết là thủ đoạn ngầm bỉ ổi đến đâu, bất kể là đàn bà hay chuyện làm ăn, cũng không quan tâm sẽ làm hại ai, hai người vẫn có thể tỏ thái độ lịch sự nên có, cười lạnh một cái, rồi lại giở trò xấu sau lưng.
Không hiểu lần này Uông Nhất Sơn ăn nhầm phải cái gì mà như kẻ điên, tự tay phá hỏng chiếc xe Bạch Gia Nặc mới mua.
Vì vậy, hắn cũng sôi máu nên mới lao vào đánh nhau với Uông Nhất Sơn như hai thằng trẻ ranh.
Uông Nhất Sơn không quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa với người đứng sau rồi lên xe rời đi luôn.
Lên xe, nhìn vào khuôn mặt bị đánh xanh tím của mình qua gương chiếu hậu, anh ta lấy điện thoại ra, “Lý Phong, là tôi đây…Ừ…Tôi biết rồi. Trước mắt cứ nhốt cô ấy hai ngày…Cho cô ấy ăn đủ ba bữa như bình thường, nhốt riêng cô ấy ra…Tôi biết cô ấy bị hại…Ông đừng hỏi nữa, chào!”
Uông Nhất Sơn nhắm mắt lại. Đương nhiên anh ta biết cô gái ngốc Hứa Triển không phải là nội gián gì cả, nhưng khi anh ta thấy cô hôn kẻ khác thì lửa giận bùng lên không thể nào dập nổi.
Quả nhiên, chỉ cần gặp cô thì tất cả mặt trái của anh ta đều bộ lộ ra hết, không thể khống chế được…Năm đó, rời bỏ cô là một lựa chọn chính xác.
Nhốt cô vài ngày, không phải để răn đe cô, mà là để anh ta làm cho mình tỉnh táo lại. Anh ta sợ mình không thể khống chế được loại ham muốn đó, ham muốn làm tổn thương cô!
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng