Dục Uyển
Chương 34: Gia quy của Hoắc gia
“Thiếu gia! bây giờ phải làm sao”
Hoắc Khiêm đang đứng khoanh tay nhìn về phía toà nhà đối diện, nên không ai trong phòng biết hắn đang suy nghĩ gì, sau khi nhìn thấy mười mấy lá đơn xin nghỉ phép còn nằm trên bàn, mà họ vừa nhận được chiều nay.
“Thiếu gia! ba đại diện của công ty Protte, Maxis, và Wkin vừa gọi điện, họ nói.. giám đốc của công ty chúng ta để họ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, xem thường họ quá mức ...nên chuyện hợp tác không cần phải bàn nữa” Trợ lý Lưu lên tiếng.
“đã liên lạc được với họ chưa”Hoắc Khiêm lên tiếng.
“thiếu gia! ba người họ vừa gọi điện đến công ty, nói xin lỗi vì không có mặt ở buổi kí hợp đồng chiều nay, do họ có chuyện đột xuất...”
“giám đốc Trình nói...ông ta bị đau ruột thừa phải đi cấp cứu nên xin nghỉ phép mười ngày, giám đốc Phạm nói... ông ta phải đưa mẹ qua nước ngoài trị bệnh nên xin nghỉ dài hạn, còn giám đốc Mẫn nói... mặt cô ta bị dị ứng nên xin nghỉ phép một tuần” Thư kí Trần lên tiếng
“thiếu gia! bọn họ đều là người của Bành Tổng, tôi nghĩ chuyện này là do ông ta đứng ở phía sau giở trò” Trợ lý Lưu lên tiếng.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, hắn xoay người lại. Chuyện này hắn đương nhiên hiểu. Mấy lão già này đã quá xem thường hắn, nếu họ nghĩ như vậy có thể hạ gục được hắn thì đã lầm to.
“Thư kí Trần! mang hết các dự án trong tay ba người họ và bản kế hoạch chi tiết... sớm nhất vào sáng ngày mai, tôi muốn chúng có mặt trên bàn”
“Dạ! thiếu gia”
“Trợ lý Lưu! anh liên lạc với ba đại diện của Protte, Maxis, and Wkin, tôi muốn có một cuộc hẹn riêng với họ...”
“dạ! thiếu gia”
Lưu trợ lý Lưu đi ra ngoài thì nhớ đến xấp đơn xin nghỉ việc đang nằm trên bàn của Hoắc Khiêm.
“Thiếu gia! vậy còn mấy cái đơn xin nghỉ phép của các giám đốc , cậu giải quyết sao..”
“họ muốn nghỉ...tôi đương nhiên phải kí cho họ”
“Reng...eng...!!!”
Lúc này thì chuông điện thoại trên bàn của Hoắc Khiêm lại rung...
“Hoắc quản gia! có chuyện gì” Hắn nhấc điện thoại lên nghe.
“Thiếu gia! cậu mau về gấp...lão gia đang rất tức giận, là chuyện của tiểu thư”
--------------------
Hoắc gia- phòng của Dục Uyển
Sau khi được đưa về nhà, cô giống như một con mèo con yếu đuối đầy sợ hãi, nép sát vào trong ngực của Tiêu Tường, như chưa đủ thảm, cô còn khóc thúc thích trong ngực mẹ.
“Hic...c..!!! mẹ ơi...vừa rồi con rất sợ, nếu mẹ không đến kịp, có lẽ con đã không còn cơ hội gặp lại mẹ...”
“Dục Uyển! đừng sợ, đã có mẹ...mẹ sẽ bảo vệ con”
Cảnh tượng đáng thương của Dục Uyển, và tình cảm thấm thiết của hai mẹ con lúc này, đã góp phần làm tăng thêm tội ác của Hoắc Phi. Suốt cả buổi tối hắn phải đối diện với khuôn mặt hầm hầm của Hoắc Nghị. Lữ Tranh và Lữ Trị thì đứng bên cạnh Hoắc Phi, như hai thần hộ vệ. Trong tư thế sẵn sàng. Bất cứ khi nào cơn thịnh nộ của Hoắc Nghị trút xuống, họ sẽ đứng ra đỡ thay cho hắn.
Chờ đợi bác sĩ khám qua cho Dục Uyển, xác nhận là cô không sao, chỉ bị chút hoảng sợ và sức khỏe thì vẫn rất tốt. Thì mọi người trong phòng mới nhẹ nhõm, nhất là Tiêu Tường, bây giờ trên mặt bà đã có nụ cười.
Sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài và đuổi hết những người không liên quan, thì Hoắc Nghị mới có thời gian xử lý đến chuyện Hoắc Phi.
“bắt cóc...tra tấn...ép cung..tiếp theo mày còn muốn làm ra chuyện khủng khiếp gì hả....” Hoắc Nghị lên tiếng quát tháo Hoắc Phi.
“lão gia! Phi không phải là đứa không hiểu chuyện...ông đừng có la nó, nó làm vậy nhất định là có lý do” Lữ Trị bước ra ngăn lại cơn thịnh nộ của Hoắc Nghị.
“đúng vậy lão gia..ông hãy nghe con giải thích...Phi, con nói gì đi” Lữ Tranh đùng đẩy, nháy mắt với Hoắc Phi.
“Cha! con nghi ngờ nó không phải là Dục Uyển, nó là hàng giả mạo” Hoắc Phi hiên ngang dõng dạt chỉ tay về phía Dục Uyển.
“giả mạo sao...”
Mọi người trong phòng sau khi nghe Hoắc Phi nói, đều đổ dồn ánh mắt về phía Dục Uyển, nhưng họ vẫn chưa tin vào lời của hắn. Bởi giả cũng không thể nào giống đến như vậy, cả khuôn mặt và giọng nói đến không ai nhận ra.
“Cha! mọi người đều biết Dục Uyển không hề biết võ...nhưng vừa rồi trước cửa Đế vương..con và mọi người đã nhìn thấy nó đánh mười mấy tên côn đồ phải bỏ chạy, nếu không tin, cha có thể hỏi anh Luật và anh Khiêm, họ cũng nhìn thấy”
Lại một trận ầm ĩ khác...
“Dục Uyển biết võ...không thể nào”
“đúng vậy”
Tạm gác lại chuyện Dục Uyển này có phải là thật không, mà quan tâm lớn của họ là cô biết võ. Bởi vì quy định xưa nay của Hoắc gia, nữ nhân không được phép tập võ.
“Dục Uyển! con giải thích thế nào về chuyện này...lời Hoắc Phi nói có thật không” Hoắc Nghị nhìn Dục Uyển.
“lão gia! chắc chắn là thật rồi...ông nhìn nó xem...ấp a ấp úng..” Lữ Trị lên tiếng
“Con...con...”
Cô làm sao mở miệng đây, chuyện cô đánh người là thật, chuyện cô biết võ cũng là thật, thật hơn chính là quy định “kì quặc” đó của Hoắc gia, mà cô lại quên mất.
“là tôi dạy võ cho Dục Uyển” giọng nói của Tiêu Tường vang lên như sấm.
Phải nói kinh ngạc nhất là Hoắc Phi, vì hắn không hề biết chuyện Tiêu Tường biết võ.
Thật ra, chỉ có những người làm lâu năm trong nhà, và chị em Lữ gia mới biết chuyện này. Nhưng nhiều năm rồi Tiêu Tường an phận làm bà ba, cũng ít khi lộ diện ra ngoài, càng không có thi triển quyền cước trước mặt mọi người, nên người ta cũng đã quên chuyện bà từng là con gái của quyền vương.
“lão gia! ông nghe thấy chưa..là em ba dạy võ cho Dục Uyển.. lão gia..”
Lữ Trị đục nước béo cò, sợ vẫn nước chưa đủ đục nên quậy thêm, lời nói vừa rồi của Tiêu Tường, trong phòng có ai là không nghe thấy nhưng bà ta cứ thích lập lại.”lão gia! nữ nhân tập võ...chính là cấm kỵ của Hoắc gia, em ba như vậy là đã phạm vào gia quy của Hoắc gia”
Nữ nhân của Hoắc gia không được luyện võ cũng giống như quy định nữ nhân hậu cung không được can thiệp triều chính vậy, mức độ nặng nhẹ là ngang tầm nhau. Đây là gia quy của Hoắc gia, tồn tại hàng mấy trăm năm nay, không ai biết là vì sao nhưng đời này sang đời khác họ đều tuân thủ.
“Dục Uyển bẩm sinh thiệt thòi hơn người khác, vừa sinh ra đã có dung mạo xấu xí, bị người ta chê cười...vì tôi không muốn con bé ra ngoài bị người khác bắt nạt, nên dạy võ cho nó để phòng thân”
“em ba! chắc là em đã quên gia quy của Hoắc gia, em làm như vậy là biết pháp phạm pháp, em là không xem lão gia ra gì... lão gia làm sao có thể giúp em được đây...” Lữ Trị lại nói chen ngang lời của Tiêu Tường.
“lão gia! em biết mình đã làm sai...gia quy của Hoắc gia không cho nữ nhân học võ, vì vậy em chỉ có thể lén lút dạy võ cho Dục Uyển, nếu ông trách tội thì cứ tránh một mình tôi, không liên quan Dục Uyển....”
Tiêu Tường đang khóc đến sưng mắt, còn quỳ dưới đất nhận tội, Hoắc Nghị nhìn thấy đau không chịu nổi, ông ta làm sao có thể để bà tiếp tục quỳ mãi..
“lão gia! quốc có quốc pháp, gia có gia quy....em ba phạm vào gia quy, ông không cho qua, nếu không phạt thì trên dưới Hoắc gia sẽ không có người phục” Lữ Trị lên tiếng.
Bà đang rất phấn khởi, để xem Hoắc Nghị sẽ chấp hành gia pháp với Tiêu Tường, nhưng có lẽ đã làm bà thất vọng. Bởi vì với Hoắc Nghị thì Tiêu Tường còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, gia quy ư...nó không là gì.
“quy định nữ nhân không thể tập võ là gia quy từ xưa nay của Hoắc gia, nhưng...thời đại đã thay đổi, con cháu của Hoắc gia cũng nên được hưởng sự bình đẳng như những gia đình khác...con trai có thể tập võ thì con gái cũng vậy... cho nên quy định cổ hủ...sẽ không còn...”
“lão gia! ông vừa nói gì...đó là ..”
Hoắc Nghị quay sang nhìn Lữ Trị, ánh mắt của ông ta như nhắc nhở Lữ Trị, tội mà bà gây ra cũng không nhẹ hơn Tiêu Tường. Nên ngoan ngoãn đừng gây thêm rắc rối.
“Tường! gia quy không còn, thì em không có tội gì cả....em mau đứng lên”
“lão gia”
Hoắc Phi không ngờ chuyện lại diễn ra như vậy, gia quy gì chứ...hắn không quan tâm.
“Cha! Không nói đến chuyện nó có biết võ hay không...nhưng nó không phải là Dục Uyển, cách cư xử và thái độ của nó gần đây rất kỳ quặc, mọi người không nhận ra sao...so với trước đây nó như là một người khác “
Lời này của Hoắc Phi đã đánh đúng vào trọng điểm. Chuyện này còn đáng quan tâm hơn cả chuyện Dục Uyển có biết võ hay là không. Bởi vì Lữ Trị, Hoắc Nghị và ngay cả người làm mẹ ruột Tiêu Tường đều nhận ra sự khác lạ gần đây của con mình.
“thiếu gia! đã có kết quả xét nghiệm ADN của tiểu thư và tam phu nhân” Kịp lúc Viện Trưởng Lương mang theo tờ xét nghiệm đến.
Với kết quả xét nghiệm từ trên trời rơi xuống này, Dục Uyển rất bất ngờ. Cô không hề biết trong lúc mình đang mê mang thì các bác sĩ ở Gok đã tiến hành vô số cuộc kiểm tra và xét nghiệm ngay trên người cô.
“kết quả thế nào..có phải nó không phải là Dục Uyển...” Hoắc Phi lên tiếng, khuôn mặt và mọi thứ đều có thể làm giả nhưng kết quả xét nghiệm thì không thể nào giả được.
Trái ngược với sự hào hứng của Hoắc Phi, là sự do dự hiện rõ trên mặt của viện trưởng Lương.
“kết quả cho thấy...họ thật sự là hai mẹ con”
“không thể nào, nhất định là có sự nhầm lẫn”
Hoắc Phi bàng hoàng giựt lấy tờ xét nghiệm từ tay của viện trưởng Lương, nhưng dù kết quả trùng khớp đến 99%, hắn vẫn không tin vào sự thật. Viện trưởng Lương lại tiếp tục đưa ra một bằng chứng khác.
“còn nữa.. đây là kết quả kiểm tra tổng quát của tiểu thư hồi chiều, nó hoàn toàn trùng khớp với kết quả kiểm tra sức khỏe của sáu tháng trước...cho thấy đây là cùng một người”
Một lần nữa, Hoắc Phi vẫn không thể nào tin. Dù trước mặt hắn có nhiều bằng chứng hơn, nhưng hắn còn một thắc mắc.
“nếu là cùng một người...tại sao hành động và cách cư xử của nó gần đây không hề giống trước kia, chuyện này làm sao giải thích”
“việc này thì y học có thể lý giải...khi con người ta gặp một cú sock hay đã kích lớn về mặt tinh thần thì tính cách của họ có thể thay đổi...làm những hành động mà trước đây họ chưa từng làm, hay chán ghét những thứ mà mình thích mà ngược lại, đây gọi là tổn thương về mặt tâm lý”
“Nên có một điều tôi có thể chắc chắn với cậu...người này chính là Hoắc Dục Uyển tiểu thư” Viện Trưởng Lương tự tin vào 30 năm hành nghề và sự chân thật của y học, mà chỉ tay về phía Dục Uyển.
“thôi đủ rồi! chuyện này dừng lại tại đây...” Hoắc Nghị lên tiếng.
“Viện Trưởng Lương! Thật đã làm phiền ông...ông có thể về được rồi, chuyện xảy ra hôm nay tôi mong ông sẽ không nói ra bên ngoài”
“Chủ tịch! Tôi hiểu mà...”
Mọi thắc mắc nghi ngờ của Hoắc Phi về thân phận của Dục Uyển đã có lời giải đáp, hắn đã tin cô chính là Hoắc Dục Uyển. Còn bây giờ vấn đề lớn hắn phải đối mặt không phải Dục Uyển mà là Hoắc Nghị.
“đi theo cha tới thư phòng..ngay lập tức...”
------- hết
Hoắc Khiêm đang đứng khoanh tay nhìn về phía toà nhà đối diện, nên không ai trong phòng biết hắn đang suy nghĩ gì, sau khi nhìn thấy mười mấy lá đơn xin nghỉ phép còn nằm trên bàn, mà họ vừa nhận được chiều nay.
“Thiếu gia! ba đại diện của công ty Protte, Maxis, và Wkin vừa gọi điện, họ nói.. giám đốc của công ty chúng ta để họ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, xem thường họ quá mức ...nên chuyện hợp tác không cần phải bàn nữa” Trợ lý Lưu lên tiếng.
“đã liên lạc được với họ chưa”Hoắc Khiêm lên tiếng.
“thiếu gia! ba người họ vừa gọi điện đến công ty, nói xin lỗi vì không có mặt ở buổi kí hợp đồng chiều nay, do họ có chuyện đột xuất...”
“giám đốc Trình nói...ông ta bị đau ruột thừa phải đi cấp cứu nên xin nghỉ phép mười ngày, giám đốc Phạm nói... ông ta phải đưa mẹ qua nước ngoài trị bệnh nên xin nghỉ dài hạn, còn giám đốc Mẫn nói... mặt cô ta bị dị ứng nên xin nghỉ phép một tuần” Thư kí Trần lên tiếng
“thiếu gia! bọn họ đều là người của Bành Tổng, tôi nghĩ chuyện này là do ông ta đứng ở phía sau giở trò” Trợ lý Lưu lên tiếng.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, hắn xoay người lại. Chuyện này hắn đương nhiên hiểu. Mấy lão già này đã quá xem thường hắn, nếu họ nghĩ như vậy có thể hạ gục được hắn thì đã lầm to.
“Thư kí Trần! mang hết các dự án trong tay ba người họ và bản kế hoạch chi tiết... sớm nhất vào sáng ngày mai, tôi muốn chúng có mặt trên bàn”
“Dạ! thiếu gia”
“Trợ lý Lưu! anh liên lạc với ba đại diện của Protte, Maxis, and Wkin, tôi muốn có một cuộc hẹn riêng với họ...”
“dạ! thiếu gia”
Lưu trợ lý Lưu đi ra ngoài thì nhớ đến xấp đơn xin nghỉ việc đang nằm trên bàn của Hoắc Khiêm.
“Thiếu gia! vậy còn mấy cái đơn xin nghỉ phép của các giám đốc , cậu giải quyết sao..”
“họ muốn nghỉ...tôi đương nhiên phải kí cho họ”
“Reng...eng...!!!”
Lúc này thì chuông điện thoại trên bàn của Hoắc Khiêm lại rung...
“Hoắc quản gia! có chuyện gì” Hắn nhấc điện thoại lên nghe.
“Thiếu gia! cậu mau về gấp...lão gia đang rất tức giận, là chuyện của tiểu thư”
--------------------
Hoắc gia- phòng của Dục Uyển
Sau khi được đưa về nhà, cô giống như một con mèo con yếu đuối đầy sợ hãi, nép sát vào trong ngực của Tiêu Tường, như chưa đủ thảm, cô còn khóc thúc thích trong ngực mẹ.
“Hic...c..!!! mẹ ơi...vừa rồi con rất sợ, nếu mẹ không đến kịp, có lẽ con đã không còn cơ hội gặp lại mẹ...”
“Dục Uyển! đừng sợ, đã có mẹ...mẹ sẽ bảo vệ con”
Cảnh tượng đáng thương của Dục Uyển, và tình cảm thấm thiết của hai mẹ con lúc này, đã góp phần làm tăng thêm tội ác của Hoắc Phi. Suốt cả buổi tối hắn phải đối diện với khuôn mặt hầm hầm của Hoắc Nghị. Lữ Tranh và Lữ Trị thì đứng bên cạnh Hoắc Phi, như hai thần hộ vệ. Trong tư thế sẵn sàng. Bất cứ khi nào cơn thịnh nộ của Hoắc Nghị trút xuống, họ sẽ đứng ra đỡ thay cho hắn.
Chờ đợi bác sĩ khám qua cho Dục Uyển, xác nhận là cô không sao, chỉ bị chút hoảng sợ và sức khỏe thì vẫn rất tốt. Thì mọi người trong phòng mới nhẹ nhõm, nhất là Tiêu Tường, bây giờ trên mặt bà đã có nụ cười.
Sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài và đuổi hết những người không liên quan, thì Hoắc Nghị mới có thời gian xử lý đến chuyện Hoắc Phi.
“bắt cóc...tra tấn...ép cung..tiếp theo mày còn muốn làm ra chuyện khủng khiếp gì hả....” Hoắc Nghị lên tiếng quát tháo Hoắc Phi.
“lão gia! Phi không phải là đứa không hiểu chuyện...ông đừng có la nó, nó làm vậy nhất định là có lý do” Lữ Trị bước ra ngăn lại cơn thịnh nộ của Hoắc Nghị.
“đúng vậy lão gia..ông hãy nghe con giải thích...Phi, con nói gì đi” Lữ Tranh đùng đẩy, nháy mắt với Hoắc Phi.
“Cha! con nghi ngờ nó không phải là Dục Uyển, nó là hàng giả mạo” Hoắc Phi hiên ngang dõng dạt chỉ tay về phía Dục Uyển.
“giả mạo sao...”
Mọi người trong phòng sau khi nghe Hoắc Phi nói, đều đổ dồn ánh mắt về phía Dục Uyển, nhưng họ vẫn chưa tin vào lời của hắn. Bởi giả cũng không thể nào giống đến như vậy, cả khuôn mặt và giọng nói đến không ai nhận ra.
“Cha! mọi người đều biết Dục Uyển không hề biết võ...nhưng vừa rồi trước cửa Đế vương..con và mọi người đã nhìn thấy nó đánh mười mấy tên côn đồ phải bỏ chạy, nếu không tin, cha có thể hỏi anh Luật và anh Khiêm, họ cũng nhìn thấy”
Lại một trận ầm ĩ khác...
“Dục Uyển biết võ...không thể nào”
“đúng vậy”
Tạm gác lại chuyện Dục Uyển này có phải là thật không, mà quan tâm lớn của họ là cô biết võ. Bởi vì quy định xưa nay của Hoắc gia, nữ nhân không được phép tập võ.
“Dục Uyển! con giải thích thế nào về chuyện này...lời Hoắc Phi nói có thật không” Hoắc Nghị nhìn Dục Uyển.
“lão gia! chắc chắn là thật rồi...ông nhìn nó xem...ấp a ấp úng..” Lữ Trị lên tiếng
“Con...con...”
Cô làm sao mở miệng đây, chuyện cô đánh người là thật, chuyện cô biết võ cũng là thật, thật hơn chính là quy định “kì quặc” đó của Hoắc gia, mà cô lại quên mất.
“là tôi dạy võ cho Dục Uyển” giọng nói của Tiêu Tường vang lên như sấm.
Phải nói kinh ngạc nhất là Hoắc Phi, vì hắn không hề biết chuyện Tiêu Tường biết võ.
Thật ra, chỉ có những người làm lâu năm trong nhà, và chị em Lữ gia mới biết chuyện này. Nhưng nhiều năm rồi Tiêu Tường an phận làm bà ba, cũng ít khi lộ diện ra ngoài, càng không có thi triển quyền cước trước mặt mọi người, nên người ta cũng đã quên chuyện bà từng là con gái của quyền vương.
“lão gia! ông nghe thấy chưa..là em ba dạy võ cho Dục Uyển.. lão gia..”
Lữ Trị đục nước béo cò, sợ vẫn nước chưa đủ đục nên quậy thêm, lời nói vừa rồi của Tiêu Tường, trong phòng có ai là không nghe thấy nhưng bà ta cứ thích lập lại.”lão gia! nữ nhân tập võ...chính là cấm kỵ của Hoắc gia, em ba như vậy là đã phạm vào gia quy của Hoắc gia”
Nữ nhân của Hoắc gia không được luyện võ cũng giống như quy định nữ nhân hậu cung không được can thiệp triều chính vậy, mức độ nặng nhẹ là ngang tầm nhau. Đây là gia quy của Hoắc gia, tồn tại hàng mấy trăm năm nay, không ai biết là vì sao nhưng đời này sang đời khác họ đều tuân thủ.
“Dục Uyển bẩm sinh thiệt thòi hơn người khác, vừa sinh ra đã có dung mạo xấu xí, bị người ta chê cười...vì tôi không muốn con bé ra ngoài bị người khác bắt nạt, nên dạy võ cho nó để phòng thân”
“em ba! chắc là em đã quên gia quy của Hoắc gia, em làm như vậy là biết pháp phạm pháp, em là không xem lão gia ra gì... lão gia làm sao có thể giúp em được đây...” Lữ Trị lại nói chen ngang lời của Tiêu Tường.
“lão gia! em biết mình đã làm sai...gia quy của Hoắc gia không cho nữ nhân học võ, vì vậy em chỉ có thể lén lút dạy võ cho Dục Uyển, nếu ông trách tội thì cứ tránh một mình tôi, không liên quan Dục Uyển....”
Tiêu Tường đang khóc đến sưng mắt, còn quỳ dưới đất nhận tội, Hoắc Nghị nhìn thấy đau không chịu nổi, ông ta làm sao có thể để bà tiếp tục quỳ mãi..
“lão gia! quốc có quốc pháp, gia có gia quy....em ba phạm vào gia quy, ông không cho qua, nếu không phạt thì trên dưới Hoắc gia sẽ không có người phục” Lữ Trị lên tiếng.
Bà đang rất phấn khởi, để xem Hoắc Nghị sẽ chấp hành gia pháp với Tiêu Tường, nhưng có lẽ đã làm bà thất vọng. Bởi vì với Hoắc Nghị thì Tiêu Tường còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, gia quy ư...nó không là gì.
“quy định nữ nhân không thể tập võ là gia quy từ xưa nay của Hoắc gia, nhưng...thời đại đã thay đổi, con cháu của Hoắc gia cũng nên được hưởng sự bình đẳng như những gia đình khác...con trai có thể tập võ thì con gái cũng vậy... cho nên quy định cổ hủ...sẽ không còn...”
“lão gia! ông vừa nói gì...đó là ..”
Hoắc Nghị quay sang nhìn Lữ Trị, ánh mắt của ông ta như nhắc nhở Lữ Trị, tội mà bà gây ra cũng không nhẹ hơn Tiêu Tường. Nên ngoan ngoãn đừng gây thêm rắc rối.
“Tường! gia quy không còn, thì em không có tội gì cả....em mau đứng lên”
“lão gia”
Hoắc Phi không ngờ chuyện lại diễn ra như vậy, gia quy gì chứ...hắn không quan tâm.
“Cha! Không nói đến chuyện nó có biết võ hay không...nhưng nó không phải là Dục Uyển, cách cư xử và thái độ của nó gần đây rất kỳ quặc, mọi người không nhận ra sao...so với trước đây nó như là một người khác “
Lời này của Hoắc Phi đã đánh đúng vào trọng điểm. Chuyện này còn đáng quan tâm hơn cả chuyện Dục Uyển có biết võ hay là không. Bởi vì Lữ Trị, Hoắc Nghị và ngay cả người làm mẹ ruột Tiêu Tường đều nhận ra sự khác lạ gần đây của con mình.
“thiếu gia! đã có kết quả xét nghiệm ADN của tiểu thư và tam phu nhân” Kịp lúc Viện Trưởng Lương mang theo tờ xét nghiệm đến.
Với kết quả xét nghiệm từ trên trời rơi xuống này, Dục Uyển rất bất ngờ. Cô không hề biết trong lúc mình đang mê mang thì các bác sĩ ở Gok đã tiến hành vô số cuộc kiểm tra và xét nghiệm ngay trên người cô.
“kết quả thế nào..có phải nó không phải là Dục Uyển...” Hoắc Phi lên tiếng, khuôn mặt và mọi thứ đều có thể làm giả nhưng kết quả xét nghiệm thì không thể nào giả được.
Trái ngược với sự hào hứng của Hoắc Phi, là sự do dự hiện rõ trên mặt của viện trưởng Lương.
“kết quả cho thấy...họ thật sự là hai mẹ con”
“không thể nào, nhất định là có sự nhầm lẫn”
Hoắc Phi bàng hoàng giựt lấy tờ xét nghiệm từ tay của viện trưởng Lương, nhưng dù kết quả trùng khớp đến 99%, hắn vẫn không tin vào sự thật. Viện trưởng Lương lại tiếp tục đưa ra một bằng chứng khác.
“còn nữa.. đây là kết quả kiểm tra tổng quát của tiểu thư hồi chiều, nó hoàn toàn trùng khớp với kết quả kiểm tra sức khỏe của sáu tháng trước...cho thấy đây là cùng một người”
Một lần nữa, Hoắc Phi vẫn không thể nào tin. Dù trước mặt hắn có nhiều bằng chứng hơn, nhưng hắn còn một thắc mắc.
“nếu là cùng một người...tại sao hành động và cách cư xử của nó gần đây không hề giống trước kia, chuyện này làm sao giải thích”
“việc này thì y học có thể lý giải...khi con người ta gặp một cú sock hay đã kích lớn về mặt tinh thần thì tính cách của họ có thể thay đổi...làm những hành động mà trước đây họ chưa từng làm, hay chán ghét những thứ mà mình thích mà ngược lại, đây gọi là tổn thương về mặt tâm lý”
“Nên có một điều tôi có thể chắc chắn với cậu...người này chính là Hoắc Dục Uyển tiểu thư” Viện Trưởng Lương tự tin vào 30 năm hành nghề và sự chân thật của y học, mà chỉ tay về phía Dục Uyển.
“thôi đủ rồi! chuyện này dừng lại tại đây...” Hoắc Nghị lên tiếng.
“Viện Trưởng Lương! Thật đã làm phiền ông...ông có thể về được rồi, chuyện xảy ra hôm nay tôi mong ông sẽ không nói ra bên ngoài”
“Chủ tịch! Tôi hiểu mà...”
Mọi thắc mắc nghi ngờ của Hoắc Phi về thân phận của Dục Uyển đã có lời giải đáp, hắn đã tin cô chính là Hoắc Dục Uyển. Còn bây giờ vấn đề lớn hắn phải đối mặt không phải Dục Uyển mà là Hoắc Nghị.
“đi theo cha tới thư phòng..ngay lập tức...”
------- hết
Tác giả :
Mac Lam Hue