Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
Quyển 3 - Chương 16: Cuộc hôn nhân chính trị
“Bậc thánh hiền mắc sai lầm nhỏ bé cũng ra sức sửa đổi,
Kẻ tiểu nhân dù tội nghiệt tày trời vẫn thờ ơ, bất cần;
Bánh sữa vương chút bụi bẩn cũng phải đổ bỏ,
Rượu ủ buộc phải rắc thêm bột men.”
(Cách ngôn Sakya)
Dòng sông Xiabuqu uốn lượn quanh cung đường gập ghềnh, khúc khuỷu. Đoàn người ngựa rầm rập diễu qua. Hơn mười cỗ xe ngựa chất ngất hòm xiểng, núi của hồi môn ấy của nhà gái khiến thiên hạ phải đỏ mắt. Kháp Na cưỡi ngựa trắng phủ lụa đỏ, đi giữa cả rừng người, phía sau là xe hoa lộng lẫy, nổi bật. Tháng Mười một, mùa đông đã về trên đất Tạng. Kháp Na khoác áo choàng da báo, lối phục trang trang trọng càng làm nổi bật thân hình mảnh khảnh, nho nhã của cậu. Mái tóc dài được bện xen kẽ với chuỗi hạt san hô và hổ phách, thành những lọn nhỏ thả lơ lửng trước ngực. Vẻ điển trai hiếm có của chàng trai đất Tạng một lần nữa thu hút mọi ánh mắt và là đối tượng tung hô, ái mộ của đám đông các thiếu nữ xung quanh.
Nhưng lạ lùng thay, gương mặt của chàng trai đang cưỡi trên con tuấn mã là tâm điểm của sự chú ý ấy lại trắng bệch, nhợt nhạt đến dị thường. So với lần gặp cuối cùng cách đó một tháng, tôi thấy cậu ấy hốc hác đi rất nhiều. Vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt thẫn thờ, vô hồn, chốc chốc cậu ấy lại nghiên đầu ho khan dữ dội, gương mặt đỏ tía tái sau mỗi cơn ho, mỗi khi gió lạnh ào tới, sắc đỏ lịm dần, gương mặt trở nên trắng bệch, cậu ấy phải rút khăn thấm mồ hôi liên tục.
Khoảnh khắc gặp lại cậu ấy, trái tim tôi quặn thắt như bị một bàn tay vô hình vò xé. Mới một tháng không gặp, sao cậu ấy tiều tụy nhường vậy? Sao cậu ấy vẫn chưa khỏi bệnh?
Kunga Zangpo thúc ngựa tiến lên, bẩm báo:
- Cậu chủ, trời đã tối, phía trước có một thôn nhỏ gọi là Sedui, chúng ta hãy dừng chân nghỉ lại một đêm, ngày mai lên đường về Sakya.
Kháp Na gật đầu khó nhoc.
Kunga Zangpo nhận ra vẻ mệt mỏi của cậu chủ, bèn khuyên:
- Cậu cưỡi ngựa đường xa như vậy nên sẽ rất mất sức, chi bằng hãy vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Kháp Na xua tay:
- Không sao, ta không mệt.
Kunga Zangpo còn muốn nài nỉ thêm đôi câu nhưng gương mặt xinh đẹp lấp ló ngoài cửa xe và tiếng cười hồn nhiên của Kangtsoban đã chặn đứng ý định của Kunga Zangpo:
- Chàng ơi, lại đây với em!
Kháp Na khách sáo đáp lại:
- Tiểu thư à, chúng ta vẫn chưa thành thân, không nên ngồi chung xe ngựa.
Gương mặt tươi cười, hoan hỉ của Kangtsoban lập tức biến thành vẻ ấm ức, giận dỗi, hai tay đập điên cuồng vào khung cửa, giậm chân bình bịch khiến cả cỗ xe ngựa rung lên:
- Không chịu đâu! Cha bảo chàng là chồng ta, chàng phải nghe lời ta!
Anh trai cô dâu vội vã chạy lại khuyên nhủ em gái nhưng Kangtsoban một mực không chịu, gào khóc dữ hơn. Đám đông hiếu kỳ chỉ trỏ, bàn tán xôn xao hai bên đường. Selangqe đành muối mặt cầu xin Kháp Na:
- Em gái tôi tính tình ương bướng, xưa nay muốn thứ gì là đòi cho bằng được. bằng không sẽ gào khóc, la hét không dứt. Thường ngày, cha và tôi đều phải chiều theo ý nó.
Kháp Na ho vài tiếng rồi khẽ chau mày, nhưng cậu ấy vẫn xuống ngựa, bước về phía Kangtsoban:
- Huynh đừng lo, ta sẽ chiều theo cô ấy!
Kháp Na vén rèm cửa, ngồi vào xe ngựa của Kangtsoban. Cô nàng vội vàng nắm chặt cánh tay cậu ấy, ngả người vào lòng cậu ấy, mặt tươi như hoa. Tôi lặng lẽ bám theo đoàn rước dâu, lòng thắt lại khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Hôm ấy, tôi không tìm được dịp nào để gặp riêng Kháp Na vì Kangtsoban cứ bám riết lấy cậu ấy, hễ Kháp Na rời khỏi tầm mắt là cô nàng lại gào khóc ầm ĩ. Ngay cả lúc đi ngủ, Kháp Na cũng phải túc trực bên Kangtsoban. Selangqe dường như phát sốt vì cô em gái khó bảo, còn Kháp Na vẫn nhẫn nại, hòa nhã, mặc dù những con ho dữ dội vẫn đeo bám cậu. Jichoi chứng kiến tất cả, chốc chốc lại đưa tay áo lên chấm nước mắt, hết lời ca ngợi Kháp Na, tán tụng cậu ấy với tất cả những người trong đoàn đưa dâu rằng, Phật Tổ đã ban cho ông ta một chàng rể tuyệt vời, hiếm có.
Dù đã gần kiệt sức, Kháp Na vẫn chiều ý Kangtsoban, ngồi bên giường dỗ dành cô nàng ngủ, hệt như dỗ dành một đứa trẻ. Cậu để mặc Kangtsoban nắm chặt bàn tay mình, khe khẽ hát ru:
- “Ầu ơ, ầu ơ, nhịp võng ru
Ngủ ngoan con yêu, tay mẹ đưa
Mai sau khôn lớn con hãy nhớ
Tình mẹ ngày đêm vẫn đợi chờ.”
Giọng hát trầm buồn, nghẹn ngào như khóc than quyến luyến, da diết. Ánh mắt mơ màng hướng lên khoảng không mông lung, cậu ấy hát đi hát lại khúc ru êm ả, khóe môi chợt hé một nét cười nhạt nhòa. Kangtsoban khẽ xoay người, thiếp đi. Gương mặt Kangtsoban lúc ngủ trông rất dễ thương, đó là gương mặt thiếu nữ hồn nhiên, ngây thơ, vô tư lự. Những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô gái lấp ló dưới tấm chăn mỏng. Tôi cứ dán mắt vào thân hình tuyệt mỹ đó mà cổ họng nghẹn đắng.
Kháp Na không rút cánh tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Kangtsoban, trái lại, cậu ấy ngồi yên bên giường rất lâu, ngắm nghía người vợ thứ ba của mình. Cậu ấy bàng hoàng, sợ hãi trong hôn lễ đầu tiên, ấm ức, khó chịu trong hôn lễ thứ hai, và trong cuộc hôn nhân lần thứ ba này, cậu ấy trở nên thờ ơ, lạnh nhạt. Chao đèn đung đưa, dưới ánh nến nhập nhòa, gương mặt Kháp Na biểu lộ vẻ thương hại, cậu ấy nhè nhẹ vuốt gọn những lọn tóc rối của Kangtsoban.
Tôi nép mình trong góc khuất, cõi lòng tan nát khi chứng kiến những cử chỉ rất đỗi dịu dàng của cậu ấy dành cho Kangtsoban, toàn thân rã rời vì mỏi mệt và đau khổ. Cậu ấy chưa từng thân mật với hai người vợ trước đó như thế. Tôi cứ hồn nhiên cho rằng, trên cõi đời này, chỉ có tôi được thấy cậu ấy ân cần, dịu dàng, chỉ có tôi được nắm tay cậu ấy như thế, chỉ có tôi mới khiến cậu ấy mỉm cười. Thì ra, không phải vậy. Tôi thẫn thờ bước ra khỏi góc tói, muốn đến trước mặt và nói với cậu ấy rằng: “Kháp Na ơi! Đừng mỉm cười với những người phụ nữ khác, vì tôi sẽ đau lòng lắm.”
Bỗng “cộc” một cái, đầu tôi va vào vách ngăn của chiếc tủ gỗ gắn trên tường đau điếng, mắt hoa lên, tôi chợt nhận ra thực tế trước mắt. Tôi chìa cánh tay ra, không, không phải cánh tay mà là chân trước đầy lông lá. Nước mắt rưng rưng, đúng rồi, tôi chỉ là một tiểu hồ ly, là thú cưng của anh em họ, tôi lấy tư cách gì mà buộc cậu ấy không được yêu chiều người vợ mà cậu ấy đã cưới hỏi đàng hoàng? Hà cớ gì mà tôi buộc cậu ấy chỉ được phép cười với một con hồ ly?
Nghe thấy tiếng động, Kháp Na thoát khỏi bàn tay Kangtsoban, bước lại chiếc tủ giường để xem xét. Tôi vội vã ẩn mình, cắn chặt mội, nín thở, gắng sức không phát ra tiếng động. Tôi không muốn cậu ấy thấy tình cảnh bi đát của tôi lúc này, không muốn cậu ấy biết rằng tôi đang ghen đến cuồng điên. Không phát hiện ra điều gì khác lạ, cậu ấy bèn lại gần cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, chênh chếch trên những tán cây cao. Trăng sáng lung linh, diễm lệ. Ánh trăng tỏa mát dáng hình cao gầy, gương mặt dịu dàng của cậu ấy. Tôi mê mải ngắm nhìn bóng dáng cô đơn, tịch liêu ấy, tâm hồm ngây ngất.
Ngôi đền Sakya được sơn quét, trang hoàng với ba gam màu: đỏ, trắng và xanh lam rực rỡ, vốn là màu sắc đặc trưng của giáo phái này. Người ta chăng kết những dòng cờ phướn ngũ sắc khắp nơi bên trong và ngoài ngôi đền. Sư tăng tấp nập bày biện, lau dọn, trang trí, những dải lụa đỏ được treo trên khắp các điện thờ. Không khí đầu đông dường như bớt u tịch hơn nhờ những sắc màu rực rỡ, sống động này. Nhà cửa sáng sủa, trang hoàng lộng lẫy, bắt mắt, bầu không khí vui tươi lan tỏa đến từng người. Những ngày qua, khách khứa tấp nập kéo về Sakya tham dự đám cưới. Họ là cao tăng của các ngôi đền, quan chức địa phương và vạn hộ hầu khắp đất Tạng. Bản khâm Shakya Zangpo mệt bở hơi tai vì phải tiếp đón quan khách và sắp đặt mọi việc.
Viện cớ bệnh tình chưa thuyên giảm, cần tĩnh dưỡng, Kháp Na thờ ơ với mọi thứ. Cậu ấy căn dặn người nhà rằng, ngoài Bát Tư Ba và Kunga Zangpo, không ai được phép bước vào Lang Như Thư Lầu, không ai được phép gây ồn ào, huyên náo quanh nơi ở của cậu ấy. Đó là vùng trời riêng, cách biệt với thế giới mà cậu quyết tâm gây dựng. Ở nơi đây, cậu ấy có thể trút bỏ mọi sự đời phiền não. Một chén trà, một cuốn sách, bình yên thưởng thức, thư thái chiêm nghiệm, ngày tháng êm đềm trôi qua kẽ tay.
Kẻ tiểu nhân dù tội nghiệt tày trời vẫn thờ ơ, bất cần;
Bánh sữa vương chút bụi bẩn cũng phải đổ bỏ,
Rượu ủ buộc phải rắc thêm bột men.”
(Cách ngôn Sakya)
Dòng sông Xiabuqu uốn lượn quanh cung đường gập ghềnh, khúc khuỷu. Đoàn người ngựa rầm rập diễu qua. Hơn mười cỗ xe ngựa chất ngất hòm xiểng, núi của hồi môn ấy của nhà gái khiến thiên hạ phải đỏ mắt. Kháp Na cưỡi ngựa trắng phủ lụa đỏ, đi giữa cả rừng người, phía sau là xe hoa lộng lẫy, nổi bật. Tháng Mười một, mùa đông đã về trên đất Tạng. Kháp Na khoác áo choàng da báo, lối phục trang trang trọng càng làm nổi bật thân hình mảnh khảnh, nho nhã của cậu. Mái tóc dài được bện xen kẽ với chuỗi hạt san hô và hổ phách, thành những lọn nhỏ thả lơ lửng trước ngực. Vẻ điển trai hiếm có của chàng trai đất Tạng một lần nữa thu hút mọi ánh mắt và là đối tượng tung hô, ái mộ của đám đông các thiếu nữ xung quanh.
Nhưng lạ lùng thay, gương mặt của chàng trai đang cưỡi trên con tuấn mã là tâm điểm của sự chú ý ấy lại trắng bệch, nhợt nhạt đến dị thường. So với lần gặp cuối cùng cách đó một tháng, tôi thấy cậu ấy hốc hác đi rất nhiều. Vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt thẫn thờ, vô hồn, chốc chốc cậu ấy lại nghiên đầu ho khan dữ dội, gương mặt đỏ tía tái sau mỗi cơn ho, mỗi khi gió lạnh ào tới, sắc đỏ lịm dần, gương mặt trở nên trắng bệch, cậu ấy phải rút khăn thấm mồ hôi liên tục.
Khoảnh khắc gặp lại cậu ấy, trái tim tôi quặn thắt như bị một bàn tay vô hình vò xé. Mới một tháng không gặp, sao cậu ấy tiều tụy nhường vậy? Sao cậu ấy vẫn chưa khỏi bệnh?
Kunga Zangpo thúc ngựa tiến lên, bẩm báo:
- Cậu chủ, trời đã tối, phía trước có một thôn nhỏ gọi là Sedui, chúng ta hãy dừng chân nghỉ lại một đêm, ngày mai lên đường về Sakya.
Kháp Na gật đầu khó nhoc.
Kunga Zangpo nhận ra vẻ mệt mỏi của cậu chủ, bèn khuyên:
- Cậu cưỡi ngựa đường xa như vậy nên sẽ rất mất sức, chi bằng hãy vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Kháp Na xua tay:
- Không sao, ta không mệt.
Kunga Zangpo còn muốn nài nỉ thêm đôi câu nhưng gương mặt xinh đẹp lấp ló ngoài cửa xe và tiếng cười hồn nhiên của Kangtsoban đã chặn đứng ý định của Kunga Zangpo:
- Chàng ơi, lại đây với em!
Kháp Na khách sáo đáp lại:
- Tiểu thư à, chúng ta vẫn chưa thành thân, không nên ngồi chung xe ngựa.
Gương mặt tươi cười, hoan hỉ của Kangtsoban lập tức biến thành vẻ ấm ức, giận dỗi, hai tay đập điên cuồng vào khung cửa, giậm chân bình bịch khiến cả cỗ xe ngựa rung lên:
- Không chịu đâu! Cha bảo chàng là chồng ta, chàng phải nghe lời ta!
Anh trai cô dâu vội vã chạy lại khuyên nhủ em gái nhưng Kangtsoban một mực không chịu, gào khóc dữ hơn. Đám đông hiếu kỳ chỉ trỏ, bàn tán xôn xao hai bên đường. Selangqe đành muối mặt cầu xin Kháp Na:
- Em gái tôi tính tình ương bướng, xưa nay muốn thứ gì là đòi cho bằng được. bằng không sẽ gào khóc, la hét không dứt. Thường ngày, cha và tôi đều phải chiều theo ý nó.
Kháp Na ho vài tiếng rồi khẽ chau mày, nhưng cậu ấy vẫn xuống ngựa, bước về phía Kangtsoban:
- Huynh đừng lo, ta sẽ chiều theo cô ấy!
Kháp Na vén rèm cửa, ngồi vào xe ngựa của Kangtsoban. Cô nàng vội vàng nắm chặt cánh tay cậu ấy, ngả người vào lòng cậu ấy, mặt tươi như hoa. Tôi lặng lẽ bám theo đoàn rước dâu, lòng thắt lại khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Hôm ấy, tôi không tìm được dịp nào để gặp riêng Kháp Na vì Kangtsoban cứ bám riết lấy cậu ấy, hễ Kháp Na rời khỏi tầm mắt là cô nàng lại gào khóc ầm ĩ. Ngay cả lúc đi ngủ, Kháp Na cũng phải túc trực bên Kangtsoban. Selangqe dường như phát sốt vì cô em gái khó bảo, còn Kháp Na vẫn nhẫn nại, hòa nhã, mặc dù những con ho dữ dội vẫn đeo bám cậu. Jichoi chứng kiến tất cả, chốc chốc lại đưa tay áo lên chấm nước mắt, hết lời ca ngợi Kháp Na, tán tụng cậu ấy với tất cả những người trong đoàn đưa dâu rằng, Phật Tổ đã ban cho ông ta một chàng rể tuyệt vời, hiếm có.
Dù đã gần kiệt sức, Kháp Na vẫn chiều ý Kangtsoban, ngồi bên giường dỗ dành cô nàng ngủ, hệt như dỗ dành một đứa trẻ. Cậu để mặc Kangtsoban nắm chặt bàn tay mình, khe khẽ hát ru:
- “Ầu ơ, ầu ơ, nhịp võng ru
Ngủ ngoan con yêu, tay mẹ đưa
Mai sau khôn lớn con hãy nhớ
Tình mẹ ngày đêm vẫn đợi chờ.”
Giọng hát trầm buồn, nghẹn ngào như khóc than quyến luyến, da diết. Ánh mắt mơ màng hướng lên khoảng không mông lung, cậu ấy hát đi hát lại khúc ru êm ả, khóe môi chợt hé một nét cười nhạt nhòa. Kangtsoban khẽ xoay người, thiếp đi. Gương mặt Kangtsoban lúc ngủ trông rất dễ thương, đó là gương mặt thiếu nữ hồn nhiên, ngây thơ, vô tư lự. Những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô gái lấp ló dưới tấm chăn mỏng. Tôi cứ dán mắt vào thân hình tuyệt mỹ đó mà cổ họng nghẹn đắng.
Kháp Na không rút cánh tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Kangtsoban, trái lại, cậu ấy ngồi yên bên giường rất lâu, ngắm nghía người vợ thứ ba của mình. Cậu ấy bàng hoàng, sợ hãi trong hôn lễ đầu tiên, ấm ức, khó chịu trong hôn lễ thứ hai, và trong cuộc hôn nhân lần thứ ba này, cậu ấy trở nên thờ ơ, lạnh nhạt. Chao đèn đung đưa, dưới ánh nến nhập nhòa, gương mặt Kháp Na biểu lộ vẻ thương hại, cậu ấy nhè nhẹ vuốt gọn những lọn tóc rối của Kangtsoban.
Tôi nép mình trong góc khuất, cõi lòng tan nát khi chứng kiến những cử chỉ rất đỗi dịu dàng của cậu ấy dành cho Kangtsoban, toàn thân rã rời vì mỏi mệt và đau khổ. Cậu ấy chưa từng thân mật với hai người vợ trước đó như thế. Tôi cứ hồn nhiên cho rằng, trên cõi đời này, chỉ có tôi được thấy cậu ấy ân cần, dịu dàng, chỉ có tôi được nắm tay cậu ấy như thế, chỉ có tôi mới khiến cậu ấy mỉm cười. Thì ra, không phải vậy. Tôi thẫn thờ bước ra khỏi góc tói, muốn đến trước mặt và nói với cậu ấy rằng: “Kháp Na ơi! Đừng mỉm cười với những người phụ nữ khác, vì tôi sẽ đau lòng lắm.”
Bỗng “cộc” một cái, đầu tôi va vào vách ngăn của chiếc tủ gỗ gắn trên tường đau điếng, mắt hoa lên, tôi chợt nhận ra thực tế trước mắt. Tôi chìa cánh tay ra, không, không phải cánh tay mà là chân trước đầy lông lá. Nước mắt rưng rưng, đúng rồi, tôi chỉ là một tiểu hồ ly, là thú cưng của anh em họ, tôi lấy tư cách gì mà buộc cậu ấy không được yêu chiều người vợ mà cậu ấy đã cưới hỏi đàng hoàng? Hà cớ gì mà tôi buộc cậu ấy chỉ được phép cười với một con hồ ly?
Nghe thấy tiếng động, Kháp Na thoát khỏi bàn tay Kangtsoban, bước lại chiếc tủ giường để xem xét. Tôi vội vã ẩn mình, cắn chặt mội, nín thở, gắng sức không phát ra tiếng động. Tôi không muốn cậu ấy thấy tình cảnh bi đát của tôi lúc này, không muốn cậu ấy biết rằng tôi đang ghen đến cuồng điên. Không phát hiện ra điều gì khác lạ, cậu ấy bèn lại gần cửa sổ, ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, chênh chếch trên những tán cây cao. Trăng sáng lung linh, diễm lệ. Ánh trăng tỏa mát dáng hình cao gầy, gương mặt dịu dàng của cậu ấy. Tôi mê mải ngắm nhìn bóng dáng cô đơn, tịch liêu ấy, tâm hồm ngây ngất.
Ngôi đền Sakya được sơn quét, trang hoàng với ba gam màu: đỏ, trắng và xanh lam rực rỡ, vốn là màu sắc đặc trưng của giáo phái này. Người ta chăng kết những dòng cờ phướn ngũ sắc khắp nơi bên trong và ngoài ngôi đền. Sư tăng tấp nập bày biện, lau dọn, trang trí, những dải lụa đỏ được treo trên khắp các điện thờ. Không khí đầu đông dường như bớt u tịch hơn nhờ những sắc màu rực rỡ, sống động này. Nhà cửa sáng sủa, trang hoàng lộng lẫy, bắt mắt, bầu không khí vui tươi lan tỏa đến từng người. Những ngày qua, khách khứa tấp nập kéo về Sakya tham dự đám cưới. Họ là cao tăng của các ngôi đền, quan chức địa phương và vạn hộ hầu khắp đất Tạng. Bản khâm Shakya Zangpo mệt bở hơi tai vì phải tiếp đón quan khách và sắp đặt mọi việc.
Viện cớ bệnh tình chưa thuyên giảm, cần tĩnh dưỡng, Kháp Na thờ ơ với mọi thứ. Cậu ấy căn dặn người nhà rằng, ngoài Bát Tư Ba và Kunga Zangpo, không ai được phép bước vào Lang Như Thư Lầu, không ai được phép gây ồn ào, huyên náo quanh nơi ở của cậu ấy. Đó là vùng trời riêng, cách biệt với thế giới mà cậu quyết tâm gây dựng. Ở nơi đây, cậu ấy có thể trút bỏ mọi sự đời phiền não. Một chén trà, một cuốn sách, bình yên thưởng thức, thư thái chiêm nghiệm, ngày tháng êm đềm trôi qua kẽ tay.
Tác giả :
Chương Xuân Di