Dưa
Chương 20
Ngày hôm sau cũng chẳng khá hơn là mấy.
Chúa ơi! Bạn đã từng gặp ai than thân trách phận đến mức như tôi chưa?
Quá điên khùng, và phải chấm dứt ngay lập tức.
Thế là tôi lê mình ra khỏi giường mà chăm cho Kate. Rồi tôi chăm đến mình.
Ôi đừng lo, bạn sẽ không phải nghe lại cái trò say xỉn rồi không tắm rửa gì nữa đâu.
Ồ không, không tệ đến thế.
Rồi cũng qua hết được một ngày.
Công bằng mà nói thì tôi cũng chẳng nặn ra một thành tựu siêu phàm nào.
Không tìm ra được một phương pháp chữa ung thư.
Cũng không sáng chế ra một loại vớ da không thể rách.
Và tôi xấu hổ phải nói với bạn là tôi cũng không gọi cho James.
Tôi biết, tôi biết rồi. Tôi xin lỗi. Tôi biết lẽ ra mình đã phải làm việc ấy. Tôi biết tôi đang né tránh trách nhiệm.
Nhưng tôi cảm thấy trống rỗng và cô độc. Buồn bã, cô đơn và tất cả các loại cảm giác thuộc giống “Hoang Mang”, nằm trong nhóm “Bị Ruồng Bỏ”.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa tôi được phép để cho cỏ lên đầy dưới chân mình.
Cái cỏ ở đây, dĩ nhiên, là thứ cỏ lúc nào cũng xanh hơn của thiên hạ.
Nhất là khi bạn không còn được bén mảng đến đấy nữa.
Thôi thì bạn thứ lỗi cho cái kiểu gán ghép tục ngữ lộn xộn này vậy nhé.
Mà thôi, đến thứ Năm thì tôi cũng có khá hơn thật.
Không chỉ thế thôi đâu, tôi còn gọi cho James.
Tôi thậm chí không lo lắng, hồi hộp.
Tôi phải cám ơn Adam vì chuyện này. Trong cái rủi có cái may, v.v. và v.v...
Vì tư tưởng của tôi khi gọi cho James là như thế này: Hừ, đừng tưởng anh có gì đặc biệt. Bởi vì không hề đâu. Anh chẳng phải tên đàn ông duy nhất khiến tôi buồn khổ, cô độc, bị chối bỏ. Ồ không! Có hàng triệu triệu tên ngoài kia cũng làm được y chang anh kìa. Thế đấy!
Có thể không được lý tưởng cho lắm xét trên quan điểm tự trọng bản thân, nhưng mà thôi thì...
Tôi quay số máy London. Tay tôi không lẩy bẩy, giọng tôi cũng không run run.
Hay thế!
James đã không còn cái khả năng biến tôi thành một kẻ yếu ớt run rẩy nữa. Ừ thì, ít ra là việc gọi điện thoại đến văn phòng của anh ta đã không còn có thể biến tôi thành một kẻ yếu ớt run rẩy nữa. Mà thôi đừng đi lan man quá.
Với một giọng nói đầy tự tin, điềm tĩnh, tôi nhờ cô tiếp tân chuyển máy cho tôi nói chuyện với anh.
Tôi cảm giác như London đang ở cách xa hàng vạn dặm. Xa như thể nó thuộc về một hành tinh khác. Chắc bạn sẽ không tin là tối nào tôi cũng xem thấy nó trong chương trình tin tức đâu. Giọng cô tiếp tân nghe cũng rất xa xôi, rất xa lạ.
Phản ánh chính xác cái cảm giác của tôi lúc này. Cuộc sống của tôi với James đã trở nên quá xa xôi, quá xa lạ.
Hay cũng có thể vì cô tiếp tân là người Hy Lạp.
Kiểu gì thì tôi cũng vô cùng bình tĩnh trong khi chờ được nối máy với anh.
Thì còn gì để nói nữa đâu?
Tôi còn gì để mất?
Không gì hết.
Như ai đó có nói - một ai đó khốn khổ, khinh bỉ và căm ghét cái xã hội loài người - tự do chỉ là một từ nói thay cho chẳng còn gì để mất.
Trước khi nghe được điều này tôi vẫn nghĩ tự do nghĩa là vẫn có thể đi bơi khi đang có kinh.
Sao mà lệch lạc.
Dĩ nhiên đến mười hai tuổi thì ai nói gì bạn chẳng tin.
Bạn có biết là bạn không thể có em bé nếu bạn đứng mà làm chuyện đó?
Thật đấy, đúng thế mà.
Rồi bạn có biết bạn có thể có em bé nếu bạn dùng lưỡi mà làm chuyện đó?
Nhưng tôi biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy đến với tôi vì tôi không bao giờ làm bất cứ việc gì kinh tởm như thế.
Và tôi không hề tin, dù chỉ trong một khắc, là bất cứ ai, ở bất cứ chỗ nào đó, cũng có thể làm những chuyện vô cùng ghê tờm và quái dị.
Đến năm mười hai tuổi tôi vẫn chưa nghe được từ “Trò Quái Dị”. Nếu nghe được chắc tôi đã đeo bám nó lẵng nhẵng như đeo bám một cô chị mất liên lạc đã lâu.
Tôi phát rớt nước mắt vì cảm động trước cái đứa con nít ngây thơ là mình hồi ấy, cho cái tuổi mười hai trong sáng ngày xưa ấy.
Nhưng đồng thời, tôi cũng không biết mình đã bỏ lỡ những gì.
Ôi xin lỗi, xin lỗi, bạn đang muốn biết diễn tiến cuộc nói chuyện điện thoại của tôi với James như thế nào mà.
Tôi vẫn chưa nói sao?
Anh ta không có ở đấy.
Đang họp, hay gì gì nữa không biết.
Và, không, tôi không để lại tên.
Và, vâng, bạn đúng đấy nếu đang ngờ là tôi cảm thấy nhẹ nhõm được tí chút vì không phải nói chuyện với anh ta.
Nhưng tôi đang ở vào một vị thế không ai có thể buộc tội được.
Tôi đã gọi, đúng không?
Tôi phản đối nếu ai đó nói tôi đã không gọi. Anh ta không có ở đó chẳng lẽ là lỗi của tôi?
Không, không hề.
Nhưng như thế thì tôi có thể tạm ngưng cảm thấy tội lỗi được vài tiếng đồng hồ. Thế nên đến khoảng giờ trưa thì tinh thần tôi phấn chấn lắm.
Tôi sung sướng nhấc Kate ra khỏi cái cũi, quay con bé vòng vòng.
Hai mẹ con mình thế này trông đẹp lắm đây, tôi nghĩ bụng.
Một em bé xinh xắn trong vòng tay trìu mến của người mẹ hết lòng thương yêu. Kate trông hoảng sợ và khóc thét lên, nhưng không sao.
Tôi có ý tốt thôi mà.
Ý tôi là, trái tim tôi vẫn ở đúng chỗ của nó. Ngay cả khi cái trọng tâm của Kate thì không.
- Nào, con yêu. Diện áo đẹp nhất vào rồi hai mẹ con mình đi chơi phố nhé?
Vậy là Kate và tôi xuống phố.
Tôi không lòng dạ nào dám mua thêm món quần áo nào cho bản thân nữa.
Nhưng tôi có thể mua quần áo cho Kate. Ha! Đừng phí thời gian tìm cách làm cho tôi phải thấy tội lỗi vì việc này.
Tôi có bằng chứng ngoại phạm vững như thạch đây.
Mỗi ngày tôi lại phát hiện ra thêm những điều hay khi có Kate. Con bé không ngừng nâng cấp mọi mặt cuộc sống của tôi.
Tôi mua cho bé một cái đầm xòe bằng vải jean tí hon nhất, đẹp nhất.
Cả cái tí hon nhất cũng quá rộng với bé, nhưng bé sẽ chóng lớn thôi.
Cái áo đầm đẹp tuyệt vời.
Tôi còn mua cho bé một cái áo liền quần xinh xinh dễ thương nhất, màu xanh nhạt có chấm bi xanh đậm, và đây nữa: một chiếc áo khoác tí ti có dây kéo phía trước và có nón trùm đầu, đi tông với cái áo liền quần.
Để nhỡ có đụng mấy cậu nhóc lang thang cơ nhỡ dễ thương, con bé còn trùm vào. Thêm đôi tất!
Tôi có thể kể hoài, kể hoài về đôi tất tôi mua cho bé.
Bé tí ti, mềm mịn, ấm áp, để bảo vệ đôi chân bé tí teo hồng hồng của bé.
Đôi lúc tôi chợt thấy yêu con vô cùng. Tôi muốn siết con bé thật chặt, chặt đến nỗi tôi giật mình sợ con bị nguy hiểm.
Rồi hai mẹ con thơ thẩn trong hiệu sách một lúc.
Bất cứ lúc nào trong phạm vi bán kính khoảng trăm dặm từ một tiệm sách, lượng adrenaline trong người tôi cứ dâng lên ồ ạt.
Tôi yêu sách.
Gần như bằng với yêu quần áo. Mà việc này cũng nói lên một điều gì đó ấy chứ nhí?
Tôi mê cái cảm giác khi chạm tay vào những trang sách, được ngửi thấy mùi sách. Một tiệm sách với tôi giống như cái hang của chàng Alađin. Cả thế giới với bao nhiêu sự sống nằm gọn lỏn bên trong cái bìa sách bóng láng kia. Bạn cứ thế mà tìm và đọc thôi.
Vậy là cái thế giới đầy màu sắc mà tôi chọn bước vào là của một cô tên Samantha, một người “có tất cả”. Một lâu đài ở Florence, một căn hộ tầng thượng cao cấp ở New York, một khu nhà nuôi ngựa ngay kế Điện Buckingham, nữ trang vô giá các loại không đếm xuể, một hai nhà xuất bản gì đó, một phi cơ riêng, một ông bạn trai si mê đeo đuổi - là bá tước hay công tước gì đấy, và một bí mật vô cùng mật, một quá khứ đầy kịch tính được giữ kín.
Tiền trong túi tôi từ từ chạy ra theo cái bí mật của cô - từng là gái bán hoa đồng tính trước khi vận may từ trên trời rớt xuống. Là gái bán hoa thì đã nhằm nhò gì. Có còn là chuyện sốc nữa đâu.
Bạn muốn nghe thứ gì đó hơn thế kia. Một thứ gì đó “câu khách”.
Đồng tính nữ thì vẫn chưa tới hồi hạ nhiệt. Người ta vẫn còn dè bỉu nó lắm.
Nên liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ thôi không còn nhướng mày khi nghe đến chuyện đồng tính nữ nữa?
Tôi sợ không dám nghĩ tới.
Người ta làm chuyện ấy với thú vật chăng?
Người ta làm chuyện ấy với xác chết? Toàn những viễn cảnh kinh tởm, rất sốc. Chắc là tôi sẽ mua một cuốn sách dạng “trí thức” một chút.
Kiểu như của mấy chị em nhà Bront chẳng hạn. Hay thậm chí Joseph Conrad cũng được. Sách ông này viết đọc vui lắm.
Nhưng tôi muốn đọc thứ gì đó đừng quá mệt mỏi.
Thế là, để cho chắc ăn, tôi mua một cuốn đúng kiểu rác rưởi.
Ra khỏi tiệm sách, tay ôm con và cuốn sách bán chạy số một bìa mạ vàng, tôi vô tình bước ngang quán cà phê đã ngồi với Adam hôm thứ Bảy, và tôi cũng vô tình còn một, hai tiếng đồng hồ để giết nên vô tình ghé vào và - bạn đoán thử xem! - Adam tình cờ bước vào chỉ một tiếng rưỡi sau đó.
Sao mà trùng hợp ngẫu nhiên!
Không thể tin được phải không?
Nói thế nào bây giờ nhỉ? Nếu không phải là số phận.
Bạn giải thích thử tôi nghe?
Tôi không phải là đứa sống duy tâm cho lắm nhưng, thề có Chúa, tôi biết lúc nào thì mình có duy tâm.
Tôi vẫn chưa thuyết phục được bạn, phải vậy không?
Ừm, tôi cứ nói trắng ra luôn thì hơn.
Chắc có lẽ tôi đã phần nào nuôi một tia hy vọng cỏn con là có thể, có thể thôi nhé, nếu tôi xuống phố chơi, có thể, có thể thôi nhé, tôi sẽ đụng Adam.
Là nếu cậu ta đã ngồi đúng cái quán cà phê này hôm thứ Bảy và mấy người bạn của cậu cũng đến đây thì phải có một cơ may nào đó là cậu có thể sẽ tạt ngang vào chiều thứ Năm.
Ai chẳng biết khi không say xỉn hay hút hít, đám sinh viên chỉ túm tụm trong quán cà phê hàng giờ liền, cứ mười đứa thì mới có được một ly cà phê để đến nguội lạnh, ngồi ngoáy ngó hũ đường. mm Và có lẽ tôi đã ngồi nấn ná bên ấm trà với m thanh KitKat lâu hơn mức cần thiết.
Vài người thậm chí có thể đã tuyên bố tôi trông như đang đợi cậu ta.
Nên tôi cho là khi cuối cùng cậu ta cũng xuất hiện, tôi không thể nói đó là chuyện tâm linh hay siêu hình được.
Thậm chí người ta có thể nói là tôi đã thiết kế nên cái sự gặp gỡ này.
Mặc dù, khốn nạn thật, thế là không công bằng.
Chúa trời chỉ giúp đỡ những ai tự biết cứu mình.
Chúa không thể khởi động một cái xe đã đỗ trong bãi được.
Nếu tôi chỉ nằm dài trên giường nhai sô cô la và lật tới lật lui tờ Marie Claire, liệu tôi có gặp được cậu không?
Câu trả lời chắc chắn phải là không.
Tôi ngồi đó, một mắt ngắm nghía cái chiến lợi phẩm từ tiệm sách của Samantha, mắt kia phóng ra cửa. Mặc dù hy vọng cậu sẽ đến và thậm chí gần như đã trông chờ cậu xuất hiện, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cái tâm trạng của mình nếu cậu đến thật.
Cậu quá, cậu quá... quá đẹp.
Thật cao lớn và ánh nhìn mạnh mẽ, cương nghị. Nhưng đồng thời cũng có cái vẻ dễ thương của một cậu bé con nữa. Bình tĩnh, bình tĩnh! tôi nhủ mình, Hít sâu vào!
Tôi phải cố kiềm chế không đặt bộp Kate lên bàn mà chạy tới ôm chầm lấy cậu.
Tôi tự nhắc mình là tôi đã xài hết hạn mức của chứng loạn thần kinh với cậu rồi, và có lẽ cư xử như một phụ nữ bình thường, tâm thần ổn định sẽ hay hơn.
Trời ạ, chịu khó luyện tập một chút chắc rồi tôi cũng sẽ được như thế thật.
Thế là tôi ngồi yên đấy, bình tĩnh, đĩnh đạc, cố làm ra vẻ bình thản, bình thường và thần kinh ổn định.
Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy tôi.
Tôi nín thở.
Tôi chờ cho cậu lồng, hí lên như một con ngựa bị hoảng vía, rồi trực chỉ hướng cửa như thể bị lũ chó săn của địa ngục đuổi theo.
Tôi vẫn nghĩ cậu sẽ chạy ngoắt đi, nhanh như thỏ, va cả vào bàn ghế của khách, làm rớt hết trà và cà phê vào người những kẻ vô tội, tóc dựng đứng, mắt điên dại, tay chỉ về phía tôi và Kate mà hét vào mặt cứ ai muốn nghe chuyện: - Cô này bị điên. Cái cô ấy đấy. Mất trí rồi. Không quan hệ gì với cô ta hết.
Nhưng cậu không phản ứng theo bất cứ kiểu nào kể trên.
Cậu mỉm cười.
Tôi phải nhìn nhận đó là một nụ cười có phần cẩn trọng.
Nhưng vẫn là một nụ cười.
- Claire! - cậu bước tới. - Kate nữa, - cậu tiếp.
Đều đúng cả.
Vẫn chưa quên gì mấy.
Cậu hôn Kate.
Cậu không hôn tôi.
Nhưng tôi vẫn có thể chấp nhận chuyện ấy.
Tôi mừng vô hạn vì lại được trông thấy cậu, và mừng hơn gấp vạn lần vì cậu muốn nói chuyện với tôi. Tôi không quan tâm lắm đến chuyện cậu hôn ai trong hai mẹ con.
- Cậu ngồi xuống chơi với hai mẹ con tôi một chút? - tôi lịch sự mời.
Đĩnh đạc, tao nhã. Cô chủ hiếu khách nhất trần đời chính là tôi đây mà.
Phong thái không chê vào đâu được. Mọi cảm xúc trong người tôi, nếu đúng là trong người tôi đang dạt dào cảm xúc thật, dứt khoát, thậm chí rất kỷ luật nữa, chạy ngay ngắn vào lề vào lối.
Tôi ngẩng cao đầu, môi trên dứt khoát không run, gương mặt không biểu lộ gì. Không có gì để cậu sợ mà chạy mất.
- Vâng, - cậu đáp.
Thận trọng. Dè chừng. Dòm chừng tôi rất kỹ. Chắc chỉ chờ tôi cáo buộc cậu đã quyến rũ mẹ tôi.
- Em đi gọi gì đó uống đã, - cậu nói.
- Ừ, - tôi cười tươi rói, mỗi xăng ti mét trên người tôi đều trông hoàn toàn bình thường và thoải mái (tôi hy vọng thế). Cậu đi lại phía quầy nước.
Tôi chờ.
Và chờ.
Ôi trời ơi, tôi buồn bã nghĩ thầm, chắc là chạy mất dép rồi. Chắc cậu ta chẳng muốn liên quan dính dáng gì đến tôi nữa. Có vẻ như tôi đã quen gây nên những cảnh thế này rồi.
Có lẽ cậu ta đang vùng vẫy trong cái khung cửa sổ bé tẹo trong nhà vệ sinh nam, cố thoát ra ngoài bằng cái ngõ sau đầy những thùng rác bốc mùi, những vỏ chai rượu vứt la liệt.
Tôi bỏ cuốn sách vào giỏ (tôi đã mừng đến độ quên cả che đi cái bìa cuốn sách không ra gì lúc cậu đến), rồi cột lại dây đeo em bé, đặt Kate vào trong, ít ra thì tôi cũng đã cố thử xem sao.
Tôi mừng vì điều đó.
Tôi vẫn không có được thứ mình muốn, nhưng ít ra tôi đã có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Tôi đã cố gắng sửa chữa mọi rắc rối, tôi đã cố để chuyện gì đó phải diễn ra.
Tôi đã không cho phép mình làm một nạn nhân bát hạnh, chỉ chờ cuộc sống xảy đến như thế nào thì đến.
Tôi đã tập kiểm soát nó.
Không đi đến đâu, nhưng đã sao?
Điều quan trọng là tôi đã nỗ lực.
Và lần sau nếu gặp được một người đàn ông dễ mến, tôi sẽ không xử sự như một đứa con gái nông nổi, tự cho người ấy là bạn trai mình và nghi ngờ tất cả những phụ nữ khác đều đang thèm muốn anh ấy. Tôi vừa sẵn sàng ra về thì cậu vui vẻ bước lại, cầm theo khay cà phê và bánh.
Quân tệ bạc!
Tôi đã phải cố ra vẻ người lớn, chín chắn, khôn ngoan để rồi không được việc quái gì cả.
Tôi vừa đang cảm thấy rất ổn, buồn nhưng học hỏi thêm được nhiều từ những sai lầm của mình thì cậu ta lại quay lại phá hỏng hết tất cả.
Vẻ trầm ngâm, nội tâm, lạc quan hay ho kia đã tan tành như mây khói.
Tên ích kỷ đáng ghét!
Tôi đã định bảo cậu biến đi, để cho tôi được yên. Còn chưa đầy năm phút trước tôi đã chấp nhận mất cậu, vậy giờ tôi phải làm gì với cậu đây?
Vui vẻ ngồi lại chơi với cậu?
Điên à?
- Xin lỗi em đi hơi lâu. Cô thu ngân có chuyện bực nên... mà này... chị đi đâu đấy?
Trông cậu ngạc nhiên tột độ.
Rồi giận dữ.
- Xin lỗi, - tôi xấu hổ lí nhí.
Nếu trước đây cậu đã có đầy đủ lý do để nghĩ tôi là đứa chỉ giỏi bị kích động thì việc này đúng là đã khẳng định tôi là một con mụ chuyên nổi cơn tam bành đáng kinh tởm.
- Sao chị lại đi? - cậu hỏi, giọng nghe vừa giận dữ vừa như bị xúc phạm. - Em xin lỗi đã đi lâu quá. Nhưng em nghĩ chị sẽ đợi.
- Tôi cứ nghĩ cậu đi luôn rồi, - tôi vẫn lí nhí.
- Nhưng tại sao chứ? - cậu giận sôi lên. - Sao lại phải bỏ đi?
- Tôi không biết nữa, - tôi đáp, hổ thẹn đến mức thấy buồn nôn.
Ôi, lần này mày đã làm rối tung mọi thứ lên thật rồi.
- Chị nghe đây! - cậu dập cái khay lên bàn, khiến cà phê văng tung tóe khắp nơi. Tôi giật bắn mình vì sợ.
- Ngồi xuống! - cậu ấn vai tôi, đẩy tôi ngồi thụp trở lại xuống ghế.
Lạy Chúa! tôi kinh hoàng nghĩ. Làm ơn bình tĩnh lại!
- Ôi, xin lỗi Kate, - cậu giật mình. Cái khuôn mặt nhỏ xíu của con bé chắc là ngạc nhiên lắm trước sự thay đổi đột ngột này.
- Chuyện quỷ tha ma bắt gì đang diễn ra đây? - cậu đã quay lại với cơn giận dữ.
- Cậu hỏi thế là sao? - tôi nói trong cổ họng.
Rõ ràng cậu đang cố hết sức kiềm chế cơn giận như nước sôi lửa bỏng. Trông càng sợ.
- Sao chị lại cư xử với tôi như thế? - cậu tra hỏi, mặt rướn sát mặt tôi.
Tôi không tin nổi tai mắt mình.
Cái cậu Adam hiền hậu, giàu lòng cảm thông đã biến đi đâu mất rồi?
Thay vào đó là cái con người dữ tợn nào thế này?
- Như là sao? - tôi như bị hớp hồn. Tôi sợ cậu, nhưng giống như một con thỏ bị những ánh đèn pha của xe đi đường chiếu vào, tôi không tài nào dứt ra được cái đôi mắt xanh biếc đang giận dữ kia.
- Như thể tôi là một tên hạ lưu.
- Đâu có, - tôi ngạc nhiên phản đối.
Đúng là không có mà?
- Có đấy, chị đúng là đã cư xử khốn kiếp thế đấy, - cậu hét vào mặt tôi, mấy ngón tay ấn mạnh xuống vai tôi. - Thậm chí ngay từ lần đầu tiên gặp tôi rồi kia. Tôi gặp chị. Tôi thực sự rất quý chị. Tôi muốn gặp chị. Như thế có gì là sai?
- Không có gì sai, - tôi thì thầm.
- Vậy tại sao chị cư xử như thể tôi là một tên Sở khanh đốn mạt, và tại sao chị lại nghĩ tôi nhì nhằng với em gái chị, tại sao chị nghĩ tôi bỏ chị ngồi lại đây, nói cho tôi biết tại sao?
Mọi người ở các bàn xung quanh đã bắt đầu khoái chí liếc nhìn chúng tôi, nhưng Adam vẫn không để ý và tôi cũng không nghĩ nên cho cậu hay, ít nhất là trong khi cậu đang như thế này.
- Chị không thấy được như thế là xúc phạm đến thế nào sao?
- Không, - tôi gần như không dám nhìn cậu.
- À, có đấy!
Tôi không biết phải nói gì. Chỉ biết ngồi yên nhìn cậu, đôi mắt xanh thẳm của cậu xoáy vào tận cùng mắt tôi.
Đột nhiên tôi nhận ra mình đang gần cậu đến thế nào.
Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau vài xăng ti.
Tôi thấy được từng sợi tóc của cậu, làn da hơi ngăm căng ra ôm lấy hai gò má đẹp tuyệt vời, hàm răng đều tăm tắp, đôi môi vô cùng quyến rũ...
Rồi đột nhiên cậu sững lại.
Mọi cơn thịnh nộ, mọi sự thô bạo dường như đã được giải phóng.
Chúng tôi ngồi bất động, tay cậu vẫn trên vai tôi. Cả hai nhìn nhau không chớp mắt. Tôi cảm nhận được rất rõ con người cậu, sự mạnh mẽ, và sự yếu đuối.
Sự căng thẳng giữa hai chúng tôi run lên bần bật trong cái sự bất động ấy.
Rồi cậu buông vai tôi, ngả người ra ghế. Hoàn toàn đuối sức, vô cùng, vô cùng mệt mỏi, cậu buông thõng hai tay.
- Adam! - tôi rụt rè, đánh liều lên tiếng.
Cậu thậm chí không thèm nhìn lên.
Cậu đang ngồi gục đầu.
Nên tôi được ngắm trọn mái tóc đen tuyệt đẹp của cậu.
- Adam, - tôi gọi lại lần nữa, rón rén đụng cánh tay cậu.
Cậu hơi đanh người phản ứng, nhưng không giật tay lại.
- Không phải tại cậu đâu, là tôi, - tôi ngượng ngập cố nói.
Cậu im lặng thêm một lúc.
- Nghĩa là sao? - cậu hỏi.
Ừm, ít ra là tôi nghĩ cậu hỏi thế. Cũng khó mà nghe được vì giọng cậu bị nghẹt lại do cái phần đầu đã gục xuống cả lồng ngực. Cậu gần như đang nói với cái áo của mình.
- Là, vấn đề nằm ở chỗ tôi, - tôi nói một cách khó khăn.
Nhưng tôi phải nói ra.
Tôi nợ cậu việc này.
Tôi đã khiến cậu nổi giận và điều tối thiểu tôi có thể làm được là nói cho cậu nghe trong đầu tôi đang nghĩ gì.
Cậu vừa nói thêm câu gì đó.
- Ờ... xin lỗi, Adam, nhưng tôi nghe chưa kịp, - tôi nói, giọng rất thành khẩn.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi.
Trông cậu vẫn còn nóng nảy, nhưng đẹp lạ lùng.
- Tôi hỏi chị có vấn đề gì? - cậu khó chịu lặp lại.
Tôi lại thấy thêm một luồng điện chạy dọc sống lưng vì sợ.
Tôi phải sửa chữa mọi chuyện thôi. Nhưng nói cho cậu nghe thật là khó khi cậu trông dữ tợn như thế này.
- Là vì tôi cảm thấy bất an và hoài nghi. Cậu không nói gì.
Chỉ ngồi nhìn tôi giận dữ.
- Cậu không làm gì sai cả, - tôi ngập ngừng nói tiếp.
Cậu gật đầu một cái thật sơ sài. Ừm, tôi nghĩ là cậu gật đầu.
Thấy rất giống vậy.
Dù gật rất sơ sài và khó chịu.
Dĩ nhiên, cũng có thể cậu chỉ ngúc ngoắc lại cái đầu thôi.
Nhưng như thế cũng đủ động viên tôi tiếp tục.
- Tôi nghĩ cậu bỏ đi vì không muốn nói chuyện với tôi.
- Tôi hiểu rồi, - cậu nói, nhưng không biểu lộ gì.
Tôi chỉ muốn thoi cho cậu một cú.
Nói gì, làm gì đó đi chứ, vì Chúa!
Nói với tôi là tôi vớ vẩn, nói với tôi là cậu vẫn luôn muốn gặp tôi.
Nhưng không.
Có thể cậu không thấy thích thú chuyện bị dẫn dụ đến đoạn phải ca ngợi tôi.
Công bằng thôi.
Có lẽ đã đến lúc tôi phải thôi dẫn dụ cậu.
Hay bất cứ ai theo kiểu ấy.
Nhưng đôi khi nó rất bản năng, như hít thở vậy.
Tôi cố gắng giải thích cho cậu hiểu.
- Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa sau cuộc điện thoại tối Chủ nhật. Tôi đã rất vô lý.
- Chị đã rất vô lý, - cậu tán thành.
- Nhưng tôi sợ, - tôi buồn bã nói.
- Sợ gì? - cậu hỏi, nghe không có vẻ hung tợn.
- Sợ, sợ... tất cả mọi thứ, - rồi tôi bật khóc. Tôi không cố tình đâu. Tôi thề mình không cố tình khóc.
Tôi kinh ngạc vì cái kiểu ướt át bất ngờ của mình không kém gì cậu.
- Xin lỗi, - tôi khụt khịt mũi. - Không phải tôi khóc để cậu phải nhẹ nhàng, từ tốn với tôi đâu.
- Tốt. Bởi vì chẳng ích gì đâu.
Tên tàn nhẫn, tôi thoáng nghĩ, nhưng rồi dẹp ngay cái ý nghĩ không đáng ấy khỏi đầu mình.
- Tôi chỉ nhẹ nhàng với phụ nữ đang khóc nếu họ dưới hai tuổi, - cậu nựng má Kate, thoáng mỉm cười.
- Ồ, - tôi liều cười, mặc dù vẫn đang khóc.
- Vậy chị sợ gì mà phải xử tệ với tôi? - lần này cậu hỏi nghe có vẻ dịu dàng.
- Thì, những chuyện thông thường thôi mà, - tôi cố thu hết can đảm, bình tĩnh nói.
- Ví dụ như?
- Yêu thương, lo lắng cho người ta rồi để mất họ; tự biến mình thành kẻ dại; bị tổn thương; khiến mọi người sợ hãi tránh xa; quá dửng dưng; quá tự phụ... - tôi nói liền một mạch. - Cậu muốn tôi kể tiếp không? Tôi có thể kể thêm nhiều giờ đồng hồ nữa.
- Không, thế được rồi. Nhưng chúng ta ai chẳng sợ những thứ ấy.
- Vậy sao? - tôi ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên, - cậu trấn an tôi. - Sao chị lại nghĩ mình khác biệt? Chị đâu có được cái độc quyền đó, biết không? Mà thôi, tôi đã làm gì để chị phải sợ?
- Vì tôi nghĩ cậu đang gài cho tôi với Helen phải thù ghét nhau.
- Nhưng tôi đã nói với chị là không phải thế, - cậu cáu tiết. - Và tôi đã nói với chị là tôi hiểu tại sao chị nghĩ như vậy, dù tôi không hề thích cái lối suy nghĩ ấy.
- Thôi, mà sao cậu lại tự ái thế? - tôi hỏi, bỗng quên mất nỗi khổ của bản thân. - Tôi tưởng đàn ông ai cũng thích mang cái vẻ bạt mạng, xốc nổi?
- Tôi thì chắc chắn không, - trông cậu buồn buồn, tư lự. Tôi biết trong đầu cậu lúc này không chỉ về tôi và Helen.
Có chuyện gì đã xảy ra với cậu?
Cậu cứ mang trong lòng nỗi u sầu gì thế? Tôi phải truy cho ra mới được.
Nhưng tôi phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
Tôi mạnh dạn nói tiếp: - Rồi sau khi nói chuyện điện thoại với cậu hôm Chủ nhật, tôi thấy mình hình như đã quá kích động, kiểu như chuyện bé xé ra to, làm cậu sợ, rồi cậu sẽ chẳng muốn gọi nữa, - tôi buột miệng nói ra một tràng rồi len lén ngó lên xem cậu phản ứng thế nào.
- Ừm...
Ôi nhanh lên, vì Chúa! tôi hoảng sợ nghĩ, các dây thần kinh của tôi sắp đứt hết rồi.
- Tôi đã không định gọi cho chị nữa.
- Ô.
Vậy là tôi đã đúng.
Điểm mười cho linh cảm của mình.
Điểm vài tỉ âm cho khả năng thẩm định thể trạng, tinh thần mình.
Tôi thấy như vừa bị một con ngựa đá vào bụng.
Thực ra cũng không đúng, vì tôi chưa từng bị ngựa đá vào bụng.
Bạn nghĩ tôi ngồi đây để nói với bạn tôi là một kẻ may mắn được ngựa đá vào bụng ư?
Câu trả lời chỉ có thể là không.
Nhưng tôi thấy y như hồi mười tuổi, lúc bị té từ trên bờ tường, bụng đập oạch xuống bãi cỏ cháy khô cong dưới cái nắng mùa hè, cứng như bê tông. Kinh hoàng và buồn nôn, như thể bị ai nắm hết cả hơi thở mà lôi ra.
Giờ tôi cảm thấy đúng như thế.
- Không phải vì tôi không muốn gọi chị, - cậu nói tiếp, không nhận ra tôi đang đau quặn bụng. - Mà vì tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn cả cho chị.
- Ý cậu là sao? - tôi hỏi lại, trong người nhẹ nhõm hẳn.
- Vì gần đây chị đã trải qua quá nhiều xáo động. Tôi không muốn làm chị phải thấy bức bối theo bất cứ nghĩa nào hay gây thêm bất cứ rắc rối nào cho chị.
Thiên thần!
- Cậu đâu có làm tôi thấy bức bối.
- Nhưng rõ ràng thế mà.
- Nhưng cậu không cố ý.
- Tôi biết. Chính vì thế nên khi nãy tôi mới nổi nóng, tôi xin lỗi, nhưng hễ cứ gặp tôi là dường như chị lại thấy bức bối, hoặc bực bội, hay thế nào ấy.
Cảm giác nhẹ nhõm như những con sóng, cứ thế vỗ tràn khắp người tôi.
- Tôi xin lỗi đã quá khó khăn. Nhưng...
Rồi tôi hít thật sâu.
Tôi sắp liều một phen đây.
Cứ nói toạc móng heo ra.
- Tôi thà được gặp cậu còn hơn không, - tôi nói, sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
- Thật không? - giọng cậu nghe tràn trề hy vọng, hăm hở và ngây ngô.
- Thật.
- Chắc không?
- Chắc.
- Chị tin tôi?
- Ôi Adam, - tôi nửa khóc nửa cười. - Tôi nói là tôi muốn gặp cậu. Không ai nói gì đến chuyện tin tưởng hết.
- Thôi được, - cậu cũng cười (không thấy có vẻ gì là khóc). - Nhưng chị có tin tôi không nếu tôi nói muốn gặp chị chứ không phải Helen?
- Có, - tôi nghiêm mặt. - Tôi tin.
- Rồi nếu cô thu ngân cãi với khách chuyện tiền trả lại, rồi nổi cơn tam bành, rồi cứ thế trút giận làm tôi phải đợi hàng tiếng đồng hồ mới mua được nước, chị sẽ không nghĩ tôi đã chuồn mất theo lối cửa sau chứ?
- Không. Không đâu.
- Vậy mình là bạn?
- Ừ. Mình là bạn, - tôi gật.
Mặc dù trong đầu tôi đang bảo: “Xin lỗi, bạn, cô nói bạn á? Tôi không nghĩ bạn bè thông thường lại làm những chuyện cô vẫn muốn làm với Adam. Laura nó là bạn cô, nhưng cô sẽ không xé tung áo nó ra mỗi khi gặp nó và nếu tôi nói sai thì cứ chỉnh tôi, chẳng phải đó chính xác là điều cô muốn làm với Adam sao?”
Im ngay! tôi lầm bầm với nó.
- Chị nói sao? - Adam hoảng hồn nhìn tôi, rõ ràng cậu đang nghĩ: “ôi trời ạ, không, cái bà này lại thế nữa rồi.”
- Không có gì, - tôi mỉm cười. - Không có gì.
- Vậy xem như mình đã giải tỏa hết hiểu lầm, khi nào thì tôi lại gặp chị được?
- Ồ, tôi cũng chưa biết nữa, - tôi đáp, ngượng nghịu, e lệ như con gái mới lớn.
- Tối Chủ nhật chị có làm gì không?
- Chắc là không, - tôi vờ suy nghĩ. Mặc dù cuốn sổ nhật trình của tôi lật mãi vẫn độc thấy trắng tinh, chẳng ra hình thù gì, giống như sa mạc Gobi.
- Vậy tôi nấu đãi chị bữa tối nhé?
- Hay quá.
- Tốt. Cuối tuần này Jenny và Andy đi chơi xa nên mình có chỗ để nấu nướng.
- Ồ.
Tôi là một phụ nữ từng trải.
Tôi biết quá rõ đến nhà một người đàn ông trong lúc những chủ nhân khác đều đi vắng để thưởng thức bữa tối tự tay chàng nấu có ý nghĩa hơn nhiều so với lời gợi ý đi mua ít thịt nướng sẵn với bánh gatô. Tuyệt vời.
Tôi không tin nổi vận may của mình.
- Được, Adam ạ. Thế hay quá.
Chúng tôi thống nhất giờ hẹn rồi cậu đưa Kate và tôi ra xe. Hai mẹ con lái xe về.
Chúa ơi! Bạn đã từng gặp ai than thân trách phận đến mức như tôi chưa?
Quá điên khùng, và phải chấm dứt ngay lập tức.
Thế là tôi lê mình ra khỏi giường mà chăm cho Kate. Rồi tôi chăm đến mình.
Ôi đừng lo, bạn sẽ không phải nghe lại cái trò say xỉn rồi không tắm rửa gì nữa đâu.
Ồ không, không tệ đến thế.
Rồi cũng qua hết được một ngày.
Công bằng mà nói thì tôi cũng chẳng nặn ra một thành tựu siêu phàm nào.
Không tìm ra được một phương pháp chữa ung thư.
Cũng không sáng chế ra một loại vớ da không thể rách.
Và tôi xấu hổ phải nói với bạn là tôi cũng không gọi cho James.
Tôi biết, tôi biết rồi. Tôi xin lỗi. Tôi biết lẽ ra mình đã phải làm việc ấy. Tôi biết tôi đang né tránh trách nhiệm.
Nhưng tôi cảm thấy trống rỗng và cô độc. Buồn bã, cô đơn và tất cả các loại cảm giác thuộc giống “Hoang Mang”, nằm trong nhóm “Bị Ruồng Bỏ”.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa tôi được phép để cho cỏ lên đầy dưới chân mình.
Cái cỏ ở đây, dĩ nhiên, là thứ cỏ lúc nào cũng xanh hơn của thiên hạ.
Nhất là khi bạn không còn được bén mảng đến đấy nữa.
Thôi thì bạn thứ lỗi cho cái kiểu gán ghép tục ngữ lộn xộn này vậy nhé.
Mà thôi, đến thứ Năm thì tôi cũng có khá hơn thật.
Không chỉ thế thôi đâu, tôi còn gọi cho James.
Tôi thậm chí không lo lắng, hồi hộp.
Tôi phải cám ơn Adam vì chuyện này. Trong cái rủi có cái may, v.v. và v.v...
Vì tư tưởng của tôi khi gọi cho James là như thế này: Hừ, đừng tưởng anh có gì đặc biệt. Bởi vì không hề đâu. Anh chẳng phải tên đàn ông duy nhất khiến tôi buồn khổ, cô độc, bị chối bỏ. Ồ không! Có hàng triệu triệu tên ngoài kia cũng làm được y chang anh kìa. Thế đấy!
Có thể không được lý tưởng cho lắm xét trên quan điểm tự trọng bản thân, nhưng mà thôi thì...
Tôi quay số máy London. Tay tôi không lẩy bẩy, giọng tôi cũng không run run.
Hay thế!
James đã không còn cái khả năng biến tôi thành một kẻ yếu ớt run rẩy nữa. Ừ thì, ít ra là việc gọi điện thoại đến văn phòng của anh ta đã không còn có thể biến tôi thành một kẻ yếu ớt run rẩy nữa. Mà thôi đừng đi lan man quá.
Với một giọng nói đầy tự tin, điềm tĩnh, tôi nhờ cô tiếp tân chuyển máy cho tôi nói chuyện với anh.
Tôi cảm giác như London đang ở cách xa hàng vạn dặm. Xa như thể nó thuộc về một hành tinh khác. Chắc bạn sẽ không tin là tối nào tôi cũng xem thấy nó trong chương trình tin tức đâu. Giọng cô tiếp tân nghe cũng rất xa xôi, rất xa lạ.
Phản ánh chính xác cái cảm giác của tôi lúc này. Cuộc sống của tôi với James đã trở nên quá xa xôi, quá xa lạ.
Hay cũng có thể vì cô tiếp tân là người Hy Lạp.
Kiểu gì thì tôi cũng vô cùng bình tĩnh trong khi chờ được nối máy với anh.
Thì còn gì để nói nữa đâu?
Tôi còn gì để mất?
Không gì hết.
Như ai đó có nói - một ai đó khốn khổ, khinh bỉ và căm ghét cái xã hội loài người - tự do chỉ là một từ nói thay cho chẳng còn gì để mất.
Trước khi nghe được điều này tôi vẫn nghĩ tự do nghĩa là vẫn có thể đi bơi khi đang có kinh.
Sao mà lệch lạc.
Dĩ nhiên đến mười hai tuổi thì ai nói gì bạn chẳng tin.
Bạn có biết là bạn không thể có em bé nếu bạn đứng mà làm chuyện đó?
Thật đấy, đúng thế mà.
Rồi bạn có biết bạn có thể có em bé nếu bạn dùng lưỡi mà làm chuyện đó?
Nhưng tôi biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy đến với tôi vì tôi không bao giờ làm bất cứ việc gì kinh tởm như thế.
Và tôi không hề tin, dù chỉ trong một khắc, là bất cứ ai, ở bất cứ chỗ nào đó, cũng có thể làm những chuyện vô cùng ghê tờm và quái dị.
Đến năm mười hai tuổi tôi vẫn chưa nghe được từ “Trò Quái Dị”. Nếu nghe được chắc tôi đã đeo bám nó lẵng nhẵng như đeo bám một cô chị mất liên lạc đã lâu.
Tôi phát rớt nước mắt vì cảm động trước cái đứa con nít ngây thơ là mình hồi ấy, cho cái tuổi mười hai trong sáng ngày xưa ấy.
Nhưng đồng thời, tôi cũng không biết mình đã bỏ lỡ những gì.
Ôi xin lỗi, xin lỗi, bạn đang muốn biết diễn tiến cuộc nói chuyện điện thoại của tôi với James như thế nào mà.
Tôi vẫn chưa nói sao?
Anh ta không có ở đấy.
Đang họp, hay gì gì nữa không biết.
Và, không, tôi không để lại tên.
Và, vâng, bạn đúng đấy nếu đang ngờ là tôi cảm thấy nhẹ nhõm được tí chút vì không phải nói chuyện với anh ta.
Nhưng tôi đang ở vào một vị thế không ai có thể buộc tội được.
Tôi đã gọi, đúng không?
Tôi phản đối nếu ai đó nói tôi đã không gọi. Anh ta không có ở đó chẳng lẽ là lỗi của tôi?
Không, không hề.
Nhưng như thế thì tôi có thể tạm ngưng cảm thấy tội lỗi được vài tiếng đồng hồ. Thế nên đến khoảng giờ trưa thì tinh thần tôi phấn chấn lắm.
Tôi sung sướng nhấc Kate ra khỏi cái cũi, quay con bé vòng vòng.
Hai mẹ con mình thế này trông đẹp lắm đây, tôi nghĩ bụng.
Một em bé xinh xắn trong vòng tay trìu mến của người mẹ hết lòng thương yêu. Kate trông hoảng sợ và khóc thét lên, nhưng không sao.
Tôi có ý tốt thôi mà.
Ý tôi là, trái tim tôi vẫn ở đúng chỗ của nó. Ngay cả khi cái trọng tâm của Kate thì không.
- Nào, con yêu. Diện áo đẹp nhất vào rồi hai mẹ con mình đi chơi phố nhé?
Vậy là Kate và tôi xuống phố.
Tôi không lòng dạ nào dám mua thêm món quần áo nào cho bản thân nữa.
Nhưng tôi có thể mua quần áo cho Kate. Ha! Đừng phí thời gian tìm cách làm cho tôi phải thấy tội lỗi vì việc này.
Tôi có bằng chứng ngoại phạm vững như thạch đây.
Mỗi ngày tôi lại phát hiện ra thêm những điều hay khi có Kate. Con bé không ngừng nâng cấp mọi mặt cuộc sống của tôi.
Tôi mua cho bé một cái đầm xòe bằng vải jean tí hon nhất, đẹp nhất.
Cả cái tí hon nhất cũng quá rộng với bé, nhưng bé sẽ chóng lớn thôi.
Cái áo đầm đẹp tuyệt vời.
Tôi còn mua cho bé một cái áo liền quần xinh xinh dễ thương nhất, màu xanh nhạt có chấm bi xanh đậm, và đây nữa: một chiếc áo khoác tí ti có dây kéo phía trước và có nón trùm đầu, đi tông với cái áo liền quần.
Để nhỡ có đụng mấy cậu nhóc lang thang cơ nhỡ dễ thương, con bé còn trùm vào. Thêm đôi tất!
Tôi có thể kể hoài, kể hoài về đôi tất tôi mua cho bé.
Bé tí ti, mềm mịn, ấm áp, để bảo vệ đôi chân bé tí teo hồng hồng của bé.
Đôi lúc tôi chợt thấy yêu con vô cùng. Tôi muốn siết con bé thật chặt, chặt đến nỗi tôi giật mình sợ con bị nguy hiểm.
Rồi hai mẹ con thơ thẩn trong hiệu sách một lúc.
Bất cứ lúc nào trong phạm vi bán kính khoảng trăm dặm từ một tiệm sách, lượng adrenaline trong người tôi cứ dâng lên ồ ạt.
Tôi yêu sách.
Gần như bằng với yêu quần áo. Mà việc này cũng nói lên một điều gì đó ấy chứ nhí?
Tôi mê cái cảm giác khi chạm tay vào những trang sách, được ngửi thấy mùi sách. Một tiệm sách với tôi giống như cái hang của chàng Alađin. Cả thế giới với bao nhiêu sự sống nằm gọn lỏn bên trong cái bìa sách bóng láng kia. Bạn cứ thế mà tìm và đọc thôi.
Vậy là cái thế giới đầy màu sắc mà tôi chọn bước vào là của một cô tên Samantha, một người “có tất cả”. Một lâu đài ở Florence, một căn hộ tầng thượng cao cấp ở New York, một khu nhà nuôi ngựa ngay kế Điện Buckingham, nữ trang vô giá các loại không đếm xuể, một hai nhà xuất bản gì đó, một phi cơ riêng, một ông bạn trai si mê đeo đuổi - là bá tước hay công tước gì đấy, và một bí mật vô cùng mật, một quá khứ đầy kịch tính được giữ kín.
Tiền trong túi tôi từ từ chạy ra theo cái bí mật của cô - từng là gái bán hoa đồng tính trước khi vận may từ trên trời rớt xuống. Là gái bán hoa thì đã nhằm nhò gì. Có còn là chuyện sốc nữa đâu.
Bạn muốn nghe thứ gì đó hơn thế kia. Một thứ gì đó “câu khách”.
Đồng tính nữ thì vẫn chưa tới hồi hạ nhiệt. Người ta vẫn còn dè bỉu nó lắm.
Nên liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ thôi không còn nhướng mày khi nghe đến chuyện đồng tính nữ nữa?
Tôi sợ không dám nghĩ tới.
Người ta làm chuyện ấy với thú vật chăng?
Người ta làm chuyện ấy với xác chết? Toàn những viễn cảnh kinh tởm, rất sốc. Chắc là tôi sẽ mua một cuốn sách dạng “trí thức” một chút.
Kiểu như của mấy chị em nhà Bront chẳng hạn. Hay thậm chí Joseph Conrad cũng được. Sách ông này viết đọc vui lắm.
Nhưng tôi muốn đọc thứ gì đó đừng quá mệt mỏi.
Thế là, để cho chắc ăn, tôi mua một cuốn đúng kiểu rác rưởi.
Ra khỏi tiệm sách, tay ôm con và cuốn sách bán chạy số một bìa mạ vàng, tôi vô tình bước ngang quán cà phê đã ngồi với Adam hôm thứ Bảy, và tôi cũng vô tình còn một, hai tiếng đồng hồ để giết nên vô tình ghé vào và - bạn đoán thử xem! - Adam tình cờ bước vào chỉ một tiếng rưỡi sau đó.
Sao mà trùng hợp ngẫu nhiên!
Không thể tin được phải không?
Nói thế nào bây giờ nhỉ? Nếu không phải là số phận.
Bạn giải thích thử tôi nghe?
Tôi không phải là đứa sống duy tâm cho lắm nhưng, thề có Chúa, tôi biết lúc nào thì mình có duy tâm.
Tôi vẫn chưa thuyết phục được bạn, phải vậy không?
Ừm, tôi cứ nói trắng ra luôn thì hơn.
Chắc có lẽ tôi đã phần nào nuôi một tia hy vọng cỏn con là có thể, có thể thôi nhé, nếu tôi xuống phố chơi, có thể, có thể thôi nhé, tôi sẽ đụng Adam.
Là nếu cậu ta đã ngồi đúng cái quán cà phê này hôm thứ Bảy và mấy người bạn của cậu cũng đến đây thì phải có một cơ may nào đó là cậu có thể sẽ tạt ngang vào chiều thứ Năm.
Ai chẳng biết khi không say xỉn hay hút hít, đám sinh viên chỉ túm tụm trong quán cà phê hàng giờ liền, cứ mười đứa thì mới có được một ly cà phê để đến nguội lạnh, ngồi ngoáy ngó hũ đường. mm Và có lẽ tôi đã ngồi nấn ná bên ấm trà với m thanh KitKat lâu hơn mức cần thiết.
Vài người thậm chí có thể đã tuyên bố tôi trông như đang đợi cậu ta.
Nên tôi cho là khi cuối cùng cậu ta cũng xuất hiện, tôi không thể nói đó là chuyện tâm linh hay siêu hình được.
Thậm chí người ta có thể nói là tôi đã thiết kế nên cái sự gặp gỡ này.
Mặc dù, khốn nạn thật, thế là không công bằng.
Chúa trời chỉ giúp đỡ những ai tự biết cứu mình.
Chúa không thể khởi động một cái xe đã đỗ trong bãi được.
Nếu tôi chỉ nằm dài trên giường nhai sô cô la và lật tới lật lui tờ Marie Claire, liệu tôi có gặp được cậu không?
Câu trả lời chắc chắn phải là không.
Tôi ngồi đó, một mắt ngắm nghía cái chiến lợi phẩm từ tiệm sách của Samantha, mắt kia phóng ra cửa. Mặc dù hy vọng cậu sẽ đến và thậm chí gần như đã trông chờ cậu xuất hiện, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cái tâm trạng của mình nếu cậu đến thật.
Cậu quá, cậu quá... quá đẹp.
Thật cao lớn và ánh nhìn mạnh mẽ, cương nghị. Nhưng đồng thời cũng có cái vẻ dễ thương của một cậu bé con nữa. Bình tĩnh, bình tĩnh! tôi nhủ mình, Hít sâu vào!
Tôi phải cố kiềm chế không đặt bộp Kate lên bàn mà chạy tới ôm chầm lấy cậu.
Tôi tự nhắc mình là tôi đã xài hết hạn mức của chứng loạn thần kinh với cậu rồi, và có lẽ cư xử như một phụ nữ bình thường, tâm thần ổn định sẽ hay hơn.
Trời ạ, chịu khó luyện tập một chút chắc rồi tôi cũng sẽ được như thế thật.
Thế là tôi ngồi yên đấy, bình tĩnh, đĩnh đạc, cố làm ra vẻ bình thản, bình thường và thần kinh ổn định.
Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy tôi.
Tôi nín thở.
Tôi chờ cho cậu lồng, hí lên như một con ngựa bị hoảng vía, rồi trực chỉ hướng cửa như thể bị lũ chó săn của địa ngục đuổi theo.
Tôi vẫn nghĩ cậu sẽ chạy ngoắt đi, nhanh như thỏ, va cả vào bàn ghế của khách, làm rớt hết trà và cà phê vào người những kẻ vô tội, tóc dựng đứng, mắt điên dại, tay chỉ về phía tôi và Kate mà hét vào mặt cứ ai muốn nghe chuyện: - Cô này bị điên. Cái cô ấy đấy. Mất trí rồi. Không quan hệ gì với cô ta hết.
Nhưng cậu không phản ứng theo bất cứ kiểu nào kể trên.
Cậu mỉm cười.
Tôi phải nhìn nhận đó là một nụ cười có phần cẩn trọng.
Nhưng vẫn là một nụ cười.
- Claire! - cậu bước tới. - Kate nữa, - cậu tiếp.
Đều đúng cả.
Vẫn chưa quên gì mấy.
Cậu hôn Kate.
Cậu không hôn tôi.
Nhưng tôi vẫn có thể chấp nhận chuyện ấy.
Tôi mừng vô hạn vì lại được trông thấy cậu, và mừng hơn gấp vạn lần vì cậu muốn nói chuyện với tôi. Tôi không quan tâm lắm đến chuyện cậu hôn ai trong hai mẹ con.
- Cậu ngồi xuống chơi với hai mẹ con tôi một chút? - tôi lịch sự mời.
Đĩnh đạc, tao nhã. Cô chủ hiếu khách nhất trần đời chính là tôi đây mà.
Phong thái không chê vào đâu được. Mọi cảm xúc trong người tôi, nếu đúng là trong người tôi đang dạt dào cảm xúc thật, dứt khoát, thậm chí rất kỷ luật nữa, chạy ngay ngắn vào lề vào lối.
Tôi ngẩng cao đầu, môi trên dứt khoát không run, gương mặt không biểu lộ gì. Không có gì để cậu sợ mà chạy mất.
- Vâng, - cậu đáp.
Thận trọng. Dè chừng. Dòm chừng tôi rất kỹ. Chắc chỉ chờ tôi cáo buộc cậu đã quyến rũ mẹ tôi.
- Em đi gọi gì đó uống đã, - cậu nói.
- Ừ, - tôi cười tươi rói, mỗi xăng ti mét trên người tôi đều trông hoàn toàn bình thường và thoải mái (tôi hy vọng thế). Cậu đi lại phía quầy nước.
Tôi chờ.
Và chờ.
Ôi trời ơi, tôi buồn bã nghĩ thầm, chắc là chạy mất dép rồi. Chắc cậu ta chẳng muốn liên quan dính dáng gì đến tôi nữa. Có vẻ như tôi đã quen gây nên những cảnh thế này rồi.
Có lẽ cậu ta đang vùng vẫy trong cái khung cửa sổ bé tẹo trong nhà vệ sinh nam, cố thoát ra ngoài bằng cái ngõ sau đầy những thùng rác bốc mùi, những vỏ chai rượu vứt la liệt.
Tôi bỏ cuốn sách vào giỏ (tôi đã mừng đến độ quên cả che đi cái bìa cuốn sách không ra gì lúc cậu đến), rồi cột lại dây đeo em bé, đặt Kate vào trong, ít ra thì tôi cũng đã cố thử xem sao.
Tôi mừng vì điều đó.
Tôi vẫn không có được thứ mình muốn, nhưng ít ra tôi đã có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Tôi đã cố gắng sửa chữa mọi rắc rối, tôi đã cố để chuyện gì đó phải diễn ra.
Tôi đã không cho phép mình làm một nạn nhân bát hạnh, chỉ chờ cuộc sống xảy đến như thế nào thì đến.
Tôi đã tập kiểm soát nó.
Không đi đến đâu, nhưng đã sao?
Điều quan trọng là tôi đã nỗ lực.
Và lần sau nếu gặp được một người đàn ông dễ mến, tôi sẽ không xử sự như một đứa con gái nông nổi, tự cho người ấy là bạn trai mình và nghi ngờ tất cả những phụ nữ khác đều đang thèm muốn anh ấy. Tôi vừa sẵn sàng ra về thì cậu vui vẻ bước lại, cầm theo khay cà phê và bánh.
Quân tệ bạc!
Tôi đã phải cố ra vẻ người lớn, chín chắn, khôn ngoan để rồi không được việc quái gì cả.
Tôi vừa đang cảm thấy rất ổn, buồn nhưng học hỏi thêm được nhiều từ những sai lầm của mình thì cậu ta lại quay lại phá hỏng hết tất cả.
Vẻ trầm ngâm, nội tâm, lạc quan hay ho kia đã tan tành như mây khói.
Tên ích kỷ đáng ghét!
Tôi đã định bảo cậu biến đi, để cho tôi được yên. Còn chưa đầy năm phút trước tôi đã chấp nhận mất cậu, vậy giờ tôi phải làm gì với cậu đây?
Vui vẻ ngồi lại chơi với cậu?
Điên à?
- Xin lỗi em đi hơi lâu. Cô thu ngân có chuyện bực nên... mà này... chị đi đâu đấy?
Trông cậu ngạc nhiên tột độ.
Rồi giận dữ.
- Xin lỗi, - tôi xấu hổ lí nhí.
Nếu trước đây cậu đã có đầy đủ lý do để nghĩ tôi là đứa chỉ giỏi bị kích động thì việc này đúng là đã khẳng định tôi là một con mụ chuyên nổi cơn tam bành đáng kinh tởm.
- Sao chị lại đi? - cậu hỏi, giọng nghe vừa giận dữ vừa như bị xúc phạm. - Em xin lỗi đã đi lâu quá. Nhưng em nghĩ chị sẽ đợi.
- Tôi cứ nghĩ cậu đi luôn rồi, - tôi vẫn lí nhí.
- Nhưng tại sao chứ? - cậu giận sôi lên. - Sao lại phải bỏ đi?
- Tôi không biết nữa, - tôi đáp, hổ thẹn đến mức thấy buồn nôn.
Ôi, lần này mày đã làm rối tung mọi thứ lên thật rồi.
- Chị nghe đây! - cậu dập cái khay lên bàn, khiến cà phê văng tung tóe khắp nơi. Tôi giật bắn mình vì sợ.
- Ngồi xuống! - cậu ấn vai tôi, đẩy tôi ngồi thụp trở lại xuống ghế.
Lạy Chúa! tôi kinh hoàng nghĩ. Làm ơn bình tĩnh lại!
- Ôi, xin lỗi Kate, - cậu giật mình. Cái khuôn mặt nhỏ xíu của con bé chắc là ngạc nhiên lắm trước sự thay đổi đột ngột này.
- Chuyện quỷ tha ma bắt gì đang diễn ra đây? - cậu đã quay lại với cơn giận dữ.
- Cậu hỏi thế là sao? - tôi nói trong cổ họng.
Rõ ràng cậu đang cố hết sức kiềm chế cơn giận như nước sôi lửa bỏng. Trông càng sợ.
- Sao chị lại cư xử với tôi như thế? - cậu tra hỏi, mặt rướn sát mặt tôi.
Tôi không tin nổi tai mắt mình.
Cái cậu Adam hiền hậu, giàu lòng cảm thông đã biến đi đâu mất rồi?
Thay vào đó là cái con người dữ tợn nào thế này?
- Như là sao? - tôi như bị hớp hồn. Tôi sợ cậu, nhưng giống như một con thỏ bị những ánh đèn pha của xe đi đường chiếu vào, tôi không tài nào dứt ra được cái đôi mắt xanh biếc đang giận dữ kia.
- Như thể tôi là một tên hạ lưu.
- Đâu có, - tôi ngạc nhiên phản đối.
Đúng là không có mà?
- Có đấy, chị đúng là đã cư xử khốn kiếp thế đấy, - cậu hét vào mặt tôi, mấy ngón tay ấn mạnh xuống vai tôi. - Thậm chí ngay từ lần đầu tiên gặp tôi rồi kia. Tôi gặp chị. Tôi thực sự rất quý chị. Tôi muốn gặp chị. Như thế có gì là sai?
- Không có gì sai, - tôi thì thầm.
- Vậy tại sao chị cư xử như thể tôi là một tên Sở khanh đốn mạt, và tại sao chị lại nghĩ tôi nhì nhằng với em gái chị, tại sao chị nghĩ tôi bỏ chị ngồi lại đây, nói cho tôi biết tại sao?
Mọi người ở các bàn xung quanh đã bắt đầu khoái chí liếc nhìn chúng tôi, nhưng Adam vẫn không để ý và tôi cũng không nghĩ nên cho cậu hay, ít nhất là trong khi cậu đang như thế này.
- Chị không thấy được như thế là xúc phạm đến thế nào sao?
- Không, - tôi gần như không dám nhìn cậu.
- À, có đấy!
Tôi không biết phải nói gì. Chỉ biết ngồi yên nhìn cậu, đôi mắt xanh thẳm của cậu xoáy vào tận cùng mắt tôi.
Đột nhiên tôi nhận ra mình đang gần cậu đến thế nào.
Hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau vài xăng ti.
Tôi thấy được từng sợi tóc của cậu, làn da hơi ngăm căng ra ôm lấy hai gò má đẹp tuyệt vời, hàm răng đều tăm tắp, đôi môi vô cùng quyến rũ...
Rồi đột nhiên cậu sững lại.
Mọi cơn thịnh nộ, mọi sự thô bạo dường như đã được giải phóng.
Chúng tôi ngồi bất động, tay cậu vẫn trên vai tôi. Cả hai nhìn nhau không chớp mắt. Tôi cảm nhận được rất rõ con người cậu, sự mạnh mẽ, và sự yếu đuối.
Sự căng thẳng giữa hai chúng tôi run lên bần bật trong cái sự bất động ấy.
Rồi cậu buông vai tôi, ngả người ra ghế. Hoàn toàn đuối sức, vô cùng, vô cùng mệt mỏi, cậu buông thõng hai tay.
- Adam! - tôi rụt rè, đánh liều lên tiếng.
Cậu thậm chí không thèm nhìn lên.
Cậu đang ngồi gục đầu.
Nên tôi được ngắm trọn mái tóc đen tuyệt đẹp của cậu.
- Adam, - tôi gọi lại lần nữa, rón rén đụng cánh tay cậu.
Cậu hơi đanh người phản ứng, nhưng không giật tay lại.
- Không phải tại cậu đâu, là tôi, - tôi ngượng ngập cố nói.
Cậu im lặng thêm một lúc.
- Nghĩa là sao? - cậu hỏi.
Ừm, ít ra là tôi nghĩ cậu hỏi thế. Cũng khó mà nghe được vì giọng cậu bị nghẹt lại do cái phần đầu đã gục xuống cả lồng ngực. Cậu gần như đang nói với cái áo của mình.
- Là, vấn đề nằm ở chỗ tôi, - tôi nói một cách khó khăn.
Nhưng tôi phải nói ra.
Tôi nợ cậu việc này.
Tôi đã khiến cậu nổi giận và điều tối thiểu tôi có thể làm được là nói cho cậu nghe trong đầu tôi đang nghĩ gì.
Cậu vừa nói thêm câu gì đó.
- Ờ... xin lỗi, Adam, nhưng tôi nghe chưa kịp, - tôi nói, giọng rất thành khẩn.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi.
Trông cậu vẫn còn nóng nảy, nhưng đẹp lạ lùng.
- Tôi hỏi chị có vấn đề gì? - cậu khó chịu lặp lại.
Tôi lại thấy thêm một luồng điện chạy dọc sống lưng vì sợ.
Tôi phải sửa chữa mọi chuyện thôi. Nhưng nói cho cậu nghe thật là khó khi cậu trông dữ tợn như thế này.
- Là vì tôi cảm thấy bất an và hoài nghi. Cậu không nói gì.
Chỉ ngồi nhìn tôi giận dữ.
- Cậu không làm gì sai cả, - tôi ngập ngừng nói tiếp.
Cậu gật đầu một cái thật sơ sài. Ừm, tôi nghĩ là cậu gật đầu.
Thấy rất giống vậy.
Dù gật rất sơ sài và khó chịu.
Dĩ nhiên, cũng có thể cậu chỉ ngúc ngoắc lại cái đầu thôi.
Nhưng như thế cũng đủ động viên tôi tiếp tục.
- Tôi nghĩ cậu bỏ đi vì không muốn nói chuyện với tôi.
- Tôi hiểu rồi, - cậu nói, nhưng không biểu lộ gì.
Tôi chỉ muốn thoi cho cậu một cú.
Nói gì, làm gì đó đi chứ, vì Chúa!
Nói với tôi là tôi vớ vẩn, nói với tôi là cậu vẫn luôn muốn gặp tôi.
Nhưng không.
Có thể cậu không thấy thích thú chuyện bị dẫn dụ đến đoạn phải ca ngợi tôi.
Công bằng thôi.
Có lẽ đã đến lúc tôi phải thôi dẫn dụ cậu.
Hay bất cứ ai theo kiểu ấy.
Nhưng đôi khi nó rất bản năng, như hít thở vậy.
Tôi cố gắng giải thích cho cậu hiểu.
- Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa sau cuộc điện thoại tối Chủ nhật. Tôi đã rất vô lý.
- Chị đã rất vô lý, - cậu tán thành.
- Nhưng tôi sợ, - tôi buồn bã nói.
- Sợ gì? - cậu hỏi, nghe không có vẻ hung tợn.
- Sợ, sợ... tất cả mọi thứ, - rồi tôi bật khóc. Tôi không cố tình đâu. Tôi thề mình không cố tình khóc.
Tôi kinh ngạc vì cái kiểu ướt át bất ngờ của mình không kém gì cậu.
- Xin lỗi, - tôi khụt khịt mũi. - Không phải tôi khóc để cậu phải nhẹ nhàng, từ tốn với tôi đâu.
- Tốt. Bởi vì chẳng ích gì đâu.
Tên tàn nhẫn, tôi thoáng nghĩ, nhưng rồi dẹp ngay cái ý nghĩ không đáng ấy khỏi đầu mình.
- Tôi chỉ nhẹ nhàng với phụ nữ đang khóc nếu họ dưới hai tuổi, - cậu nựng má Kate, thoáng mỉm cười.
- Ồ, - tôi liều cười, mặc dù vẫn đang khóc.
- Vậy chị sợ gì mà phải xử tệ với tôi? - lần này cậu hỏi nghe có vẻ dịu dàng.
- Thì, những chuyện thông thường thôi mà, - tôi cố thu hết can đảm, bình tĩnh nói.
- Ví dụ như?
- Yêu thương, lo lắng cho người ta rồi để mất họ; tự biến mình thành kẻ dại; bị tổn thương; khiến mọi người sợ hãi tránh xa; quá dửng dưng; quá tự phụ... - tôi nói liền một mạch. - Cậu muốn tôi kể tiếp không? Tôi có thể kể thêm nhiều giờ đồng hồ nữa.
- Không, thế được rồi. Nhưng chúng ta ai chẳng sợ những thứ ấy.
- Vậy sao? - tôi ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên, - cậu trấn an tôi. - Sao chị lại nghĩ mình khác biệt? Chị đâu có được cái độc quyền đó, biết không? Mà thôi, tôi đã làm gì để chị phải sợ?
- Vì tôi nghĩ cậu đang gài cho tôi với Helen phải thù ghét nhau.
- Nhưng tôi đã nói với chị là không phải thế, - cậu cáu tiết. - Và tôi đã nói với chị là tôi hiểu tại sao chị nghĩ như vậy, dù tôi không hề thích cái lối suy nghĩ ấy.
- Thôi, mà sao cậu lại tự ái thế? - tôi hỏi, bỗng quên mất nỗi khổ của bản thân. - Tôi tưởng đàn ông ai cũng thích mang cái vẻ bạt mạng, xốc nổi?
- Tôi thì chắc chắn không, - trông cậu buồn buồn, tư lự. Tôi biết trong đầu cậu lúc này không chỉ về tôi và Helen.
Có chuyện gì đã xảy ra với cậu?
Cậu cứ mang trong lòng nỗi u sầu gì thế? Tôi phải truy cho ra mới được.
Nhưng tôi phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
Tôi mạnh dạn nói tiếp: - Rồi sau khi nói chuyện điện thoại với cậu hôm Chủ nhật, tôi thấy mình hình như đã quá kích động, kiểu như chuyện bé xé ra to, làm cậu sợ, rồi cậu sẽ chẳng muốn gọi nữa, - tôi buột miệng nói ra một tràng rồi len lén ngó lên xem cậu phản ứng thế nào.
- Ừm...
Ôi nhanh lên, vì Chúa! tôi hoảng sợ nghĩ, các dây thần kinh của tôi sắp đứt hết rồi.
- Tôi đã không định gọi cho chị nữa.
- Ô.
Vậy là tôi đã đúng.
Điểm mười cho linh cảm của mình.
Điểm vài tỉ âm cho khả năng thẩm định thể trạng, tinh thần mình.
Tôi thấy như vừa bị một con ngựa đá vào bụng.
Thực ra cũng không đúng, vì tôi chưa từng bị ngựa đá vào bụng.
Bạn nghĩ tôi ngồi đây để nói với bạn tôi là một kẻ may mắn được ngựa đá vào bụng ư?
Câu trả lời chỉ có thể là không.
Nhưng tôi thấy y như hồi mười tuổi, lúc bị té từ trên bờ tường, bụng đập oạch xuống bãi cỏ cháy khô cong dưới cái nắng mùa hè, cứng như bê tông. Kinh hoàng và buồn nôn, như thể bị ai nắm hết cả hơi thở mà lôi ra.
Giờ tôi cảm thấy đúng như thế.
- Không phải vì tôi không muốn gọi chị, - cậu nói tiếp, không nhận ra tôi đang đau quặn bụng. - Mà vì tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn cả cho chị.
- Ý cậu là sao? - tôi hỏi lại, trong người nhẹ nhõm hẳn.
- Vì gần đây chị đã trải qua quá nhiều xáo động. Tôi không muốn làm chị phải thấy bức bối theo bất cứ nghĩa nào hay gây thêm bất cứ rắc rối nào cho chị.
Thiên thần!
- Cậu đâu có làm tôi thấy bức bối.
- Nhưng rõ ràng thế mà.
- Nhưng cậu không cố ý.
- Tôi biết. Chính vì thế nên khi nãy tôi mới nổi nóng, tôi xin lỗi, nhưng hễ cứ gặp tôi là dường như chị lại thấy bức bối, hoặc bực bội, hay thế nào ấy.
Cảm giác nhẹ nhõm như những con sóng, cứ thế vỗ tràn khắp người tôi.
- Tôi xin lỗi đã quá khó khăn. Nhưng...
Rồi tôi hít thật sâu.
Tôi sắp liều một phen đây.
Cứ nói toạc móng heo ra.
- Tôi thà được gặp cậu còn hơn không, - tôi nói, sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
- Thật không? - giọng cậu nghe tràn trề hy vọng, hăm hở và ngây ngô.
- Thật.
- Chắc không?
- Chắc.
- Chị tin tôi?
- Ôi Adam, - tôi nửa khóc nửa cười. - Tôi nói là tôi muốn gặp cậu. Không ai nói gì đến chuyện tin tưởng hết.
- Thôi được, - cậu cũng cười (không thấy có vẻ gì là khóc). - Nhưng chị có tin tôi không nếu tôi nói muốn gặp chị chứ không phải Helen?
- Có, - tôi nghiêm mặt. - Tôi tin.
- Rồi nếu cô thu ngân cãi với khách chuyện tiền trả lại, rồi nổi cơn tam bành, rồi cứ thế trút giận làm tôi phải đợi hàng tiếng đồng hồ mới mua được nước, chị sẽ không nghĩ tôi đã chuồn mất theo lối cửa sau chứ?
- Không. Không đâu.
- Vậy mình là bạn?
- Ừ. Mình là bạn, - tôi gật.
Mặc dù trong đầu tôi đang bảo: “Xin lỗi, bạn, cô nói bạn á? Tôi không nghĩ bạn bè thông thường lại làm những chuyện cô vẫn muốn làm với Adam. Laura nó là bạn cô, nhưng cô sẽ không xé tung áo nó ra mỗi khi gặp nó và nếu tôi nói sai thì cứ chỉnh tôi, chẳng phải đó chính xác là điều cô muốn làm với Adam sao?”
Im ngay! tôi lầm bầm với nó.
- Chị nói sao? - Adam hoảng hồn nhìn tôi, rõ ràng cậu đang nghĩ: “ôi trời ạ, không, cái bà này lại thế nữa rồi.”
- Không có gì, - tôi mỉm cười. - Không có gì.
- Vậy xem như mình đã giải tỏa hết hiểu lầm, khi nào thì tôi lại gặp chị được?
- Ồ, tôi cũng chưa biết nữa, - tôi đáp, ngượng nghịu, e lệ như con gái mới lớn.
- Tối Chủ nhật chị có làm gì không?
- Chắc là không, - tôi vờ suy nghĩ. Mặc dù cuốn sổ nhật trình của tôi lật mãi vẫn độc thấy trắng tinh, chẳng ra hình thù gì, giống như sa mạc Gobi.
- Vậy tôi nấu đãi chị bữa tối nhé?
- Hay quá.
- Tốt. Cuối tuần này Jenny và Andy đi chơi xa nên mình có chỗ để nấu nướng.
- Ồ.
Tôi là một phụ nữ từng trải.
Tôi biết quá rõ đến nhà một người đàn ông trong lúc những chủ nhân khác đều đi vắng để thưởng thức bữa tối tự tay chàng nấu có ý nghĩa hơn nhiều so với lời gợi ý đi mua ít thịt nướng sẵn với bánh gatô. Tuyệt vời.
Tôi không tin nổi vận may của mình.
- Được, Adam ạ. Thế hay quá.
Chúng tôi thống nhất giờ hẹn rồi cậu đưa Kate và tôi ra xe. Hai mẹ con lái xe về.
Tác giả :
Marian Keyes