Dựa Vào Lão Tử Là Công
Chương 22
Sớm đã thành thói quen
Tới thời khắc tan tầm, thiết kế sư Lam đảo cơ hồ đều ở lại tăng ca, không có người nào đúng giờ tan tầm.
Hạ Vũ đối diện máy tính rối rắm cắn ngón trỏ , chỉ nghe An Dật đột nhiên đứng dậy vỗ bàn công tác.
“Lão tử phải kêu ngoại mại!” An Dật khí thế hào hùng quát, “Bằng không ca đêm nay ta thêm không nổi nữa!”
Bên cạnh Cường Thuỵ người Mĩ Quốc dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn an ủi nói: “An Dật ngươi bình tĩnh bình tĩnh. . . . . .”
An Dật có chút phát điên gãi đầu, hận không thể làm nổ cái máy tính này mới giải hận: “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Con mẹ nó hộ khách này hãm hại cha ! Ta thật muốn kéo hắn vô sổ đen!”
Lúc này Hạ Vũ mở miệng hỏi y: “Là khách phục quản lí giới thiệu chuyện CASE kia?”
An Dật suy sút gật đầu: “Mẹ nó, đều sửa lại ba mươi sáu bản, a uy! Y thực coi ta là siêu nhân a!”
Hạ Vũ thấu qua máy tính của An Dật về nội dung cuộc nói chuyện trên QQ, sau khi xem xong thần tình đều là đồng tình: “Gặp được hộ khách bới móc như vậy ta thật sự là đáng thương ngươi a,An tiểu miêu.”
An Dật vẻ mặt phẫn hận: “Ta muốn tìm Trần tổng giám kháng nghị! Cái CASE này ta phải trả lại cho khách phục quản lí!”
“Ngươi nói nhiều như vậy nếu có tìm tổng giám, ngươi cũng không có hành động như vậy.” Hạ Vũ bĩu môi , “Ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi, cẩn thận đi tầng 9 lạc đường tìm không ra . Nếu ngươi lạc đường , ta sẽ dán thông báo tìm ngươi a ~”
“Ngươi ít nguyền rủa ta!” An Dật bất mãn nói lầm bầm, “Tiểu Trương! Đem ngoại mại đan tử cho ta, ta phải kêu ngoại mại, hôm nay không thu phục bà tám này, ta sẽ không về nhà!”
Hạ Vũ thổi một tiếng líu lo: “An Tiểu Dật, quả nhiên có dũng khí! Ngươi sử xuất mỹ nam kế, hộ khách này khẳng định lập tức liền thu phục ~”
An Dật tức giận trở mình một chút xem thường: “Tới địa ngục đi, ca rất có nguyên tắc . Cái loại mặt hàng này ta xem không hơn mắt.”
Hạ Vũ chọn chọn mi: “Nga? Ngươi lại biết nàng là mặt hàng gì ?”
An Dật thở dài: “Lần trước định hẹn ngày nói qua , nếu không phải vì một vạn hai thiết kế phí kia, ta mới mặc kệ.”
Hạ Vũ ha hả cười vài tiếng, sau đó tiếng chuông di động vừa vặn vang lên.
Xuất ra di động dĩ nhiên là số Tiếu Kiệt ngoại tinh nhân, Hạ Vũ không nghĩ muốn tiếp.
“Ngươi làm gì không tiếp điện thoại?” An Dật tò mò hỏi.
Hạ Vũ nhún nhún vai: “Ngoại tinh nhân gọi tới , phỏng chừng là muốn phái UFO tới đón ta lên Hoả Tinh.”
An Dật ra vẻ kinh ngạc: “Ải du ~ đãi ngộ rất thượng đẳng a. Ngươi thành thật nói rõ có phải hay không đã cùng y làm gì mờ ám ?”
Hạ Vũ bạch liễu tha nhất nhãn: “Ta đã cùng y tiến hành qua khắc nhân sinh trao đổi , ngươi tin hay không tin?”
An Dật thế nhưng còn thật sự gật đầu: “Ta tin.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếng chuông cứ kêu, mới vừa ngừng không có hai ba giây, lại bắt đầu vang lên.
Hạ Vũ thật sự bất đắc dĩ, đành phải bắt điện thoại.
“Uy?”ngữ khí Hạ Vũ thật sự không tính là khách khí.
Sau đó Tiếu Kiệt dùng từ tính vốn biết lên tiếng, vẫn như cũ dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn phát âm hỏi: “Khi nào thì tan tầm?”
Hạ Vũ nghĩ thầm quả nhiên là hỏi vấn đề này a, vì thế thực rõ ràng đáp: “Ta phải tăng ca.”
“Tăng ca tới khi nào?” Tiếu Kiệt thật cũng bình tĩnh.
Hạ Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Không có xác định, trên tay ta còn có vài món CASE phải bận việc.”
Chỉ nghe Tiếu Kiệt ngữ khí ôn nhu : “Không vội , ta sợ ngươi thân thể kháng* không được.”
* kháng : chống đỡ
Vừa nghe lời này, Hạ Vũ cảm thấy bất mãn: “Ngươi nghĩ nhiều lắm, cơ thể của ta khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh, không có gì kháng không được .”
Tiếu Kiệt cười: “Ta còn nghĩ đến tối hôm qua sẽ đem ngươi gây sức ép, xem ra thân thể của ngươi so với tưởng tượng của ta hoàn hảo a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt tiếp tục nói: “Nếu tan tầm liền gọi điện thoại cho ta.”
Hạ Vũ không hề nghĩ ngợi liền lập tức hỏi lại: “Vì cái gì?”
Tiếu Kiệt nói: “Chẳng lẽ ngươi phải chen chúc tàu điện ngầm trở về?”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Cố định đau thương quay về nhà Tiếu Kiệt bên kia, phải chuyển mấy trạm, thực bi ai.
Treo điện thoại , An Dật đến gần hỏi: “Quả thật là tới đón ngươi tan tầm về nhà ?”
Hạ Vũ buồn bực gật gật đầu: “Đúng vậy. . . . . . Y một người ở Hoả Tinh rất tịch mịch .”
An Dật nhếch miệng cười: “Vậy ngươi tan tầm sớm một chút rồi lên Hoả Tinh đi.”
Hạ Vũ liếc y: “Ta như thế nào cảm giác ngươi vui sướng khi người gặp họa a?”
An Dật vội vàng một bên chọn mi một bên lắc đầu, cười gian nói: “Nào có, đây là ảo giác của ngươi.”
Hạ Vũ cùng An Dật hai người ở công ty làm ca đêm chạy đến hơn mười một giờ, mới quyết định tan tầm về nhà.
Lúc này đuổi tới trạm tàu ngầm đã không còn kịp rồi, An Dật vì thế thống khổ tru như sói .
Nghĩ muốn bắt xe nhưng mà tổn thất tiền mặt, y còn xúc động muốn rơi lệ.
Hai người vào thang máy, An Dật đề nghị tính nói: “Nếu không Hạ đại nhân ngươi kêu ngoại tinh nhân nhà ngươi hảo tâm đưa ta một đoạn đường đi.”
An Dật vừa nói như vậy, Hạ Vũ lúc này mới nhớ tới phải gọi điện thoại trước cho y.Vì thế liền bấm số điện thoại di động Tiếu Kiệt.
Vang một hồi, Tiếu Kiệt liền nhấc máy : “Trời mưa thiên ngươi tan tầm ?”
Hạ Vũ đáp: “Ách, ta đã ở trong thang máy . Ngươi đại khái phải bao lâu đến công ty của ta?”
Tiếu Kiệt: “Ta đã ở cửa công ty của ngươi .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Quả nhiên, hai người bọn họ vừa đi ra công ty liền thấy một chiếc Porsche.
Lúc này bên ngoài đã rơi chút tuyết, theo mặt trên chiếc Porsche tuyết đọng lại, hẳn là đứng ở nơi này một đoạn thời gian lâu .
An Dật cùng Hạ Vũ đi tới bên cạnh chiếc Porsche, Tiếu Kiệt đem cửa kính xe xuống, nói: “Các ngươi lên xe đi, bên ngoài lạnh .”
An Dật vừa nghe lập tức hai mắt tỏa sáng: “Ngoại tinh nhân, ngươi đồng ý đưa ta đi một đoạn đường?”
Tiếu Kiệt sửng sốt một chút: “Ngoại tinh nhân?” Nói xong còn ngắm Hạ Vũ liếc mắt một cái, chẳng qua người sau ở giả ngu ngốc lăng.
An Dật không phản ứng nghi hoặc của Tiếu Kiệt, phi thường không khách khí dẫn đầu mở cửa sau chiếc Porsche ra, lập tức ngồi xuống: “Cám ơn a, thay ta tiết kiệm một chút tiền xe .”
Tiếu Kiệt chọn chọn mi, chưa nói cái gì, mà trong lòng còn đang suy nghĩ, như thế nào bằng hữu trời mưa thiên cùng hắn tính tình giống nhau, đều là vắt chày ra nước vắt cổ chày ra nước a?
Đương nhiên, An Dật da mặt dầy tự nhiên là không sợ Tiếu Kiệt suy nghĩ cái gì .
Hạ Vũ nhìn An Dật đã lên xe , đành phải đi theo ngồi bên cạnh An Dật.
Ngồi ở trong xe sang trọng, An Dật một trận kích động cảm khái: “Ai, ta cũng muốn có người đưa tiễn a.”
Hạ Vũ tức giận hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm : “Ta không ngại đem cơ hội này tặng cho ngươi.”
An Dật ra vẻ vẻ mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc a, vị này dễ nhìn không thu ta a ~”
Nghe được An Dật nói như vậy, Tiếu Kiệt nghi hoặc nói: “Ngươi cũng là G. A. Y?”
An Dật giả trang đáng yêu cười nói: “Ngượng ngùng, dễ nhìn ngươi phải thất vọng ~ ta thuần khiết thẳng nam ~”
Tiếu Kiệt tiếp tục nghi hoặc: “Thẳng nam? Cái gì là thẳng nam?”
An Dật kinh ngạc nhìn về phía Hạ Vũ, trong mắt tràn ngập mờ mịt.
Hạ Vũ đành phải bất đắc dĩ giải thích: “A Dật, ngươi đừng cùng y nói nhiều như vậy. Bằng không ngươi sẽ hỏng mất , y cùng chúng ta không cùng thế giới .”
An Dật vừa định mở miệng, lại bị Tiếu Kiệt đánh gãy: “Trời mưa thiên, đừng cho là ta không biết ngươi đang nói bậy ta.”
Hạ Vũ ha hả cười gượng một tiếng: “Tiếu thiếu gia, ngươi hiểu lầm . Ta đây là ở khen ngợi ngươi.”
Tiếu Kiệt thực bình tĩnh nói: “Có thể được ngươi khen ngợi thật sự là vinh hạnh của ta ~”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ cùng An Dật hai người nhịn không được ở trong lòng nghĩ thầm , vị bạn thân này thật đúng là tưởng đang khen ngợi y? Muốn hay không sống ngoài không gian vũ trụ a?
“A Vũ, y quả nhiên có lối suy nghĩ thực không giống người thường.” An Dật tiến đến bên tai Hạ Vũ nhỏ giọng nói.
Hạ Vũ không cho là đúng nhún nhún vai: “Ta sớm đã thành thói quen.”
Ngồi ở cánh lái ,Tiếu Kiệt thông qua kính chiếu nhìn An Dật cư nhiên có thể tự nhiên tới gần Hạ Vũ , nhưng không có bị Hạ Vũ đẩy ra, lập tức bất động thanh sắc đem ánh mắt trầm xuống .
Mà ngồi ở phía sau hai vị dễ nhìn hoàn toàn không biết lão huynh lái xe đang biến sắc mặt .
Tới thời khắc tan tầm, thiết kế sư Lam đảo cơ hồ đều ở lại tăng ca, không có người nào đúng giờ tan tầm.
Hạ Vũ đối diện máy tính rối rắm cắn ngón trỏ , chỉ nghe An Dật đột nhiên đứng dậy vỗ bàn công tác.
“Lão tử phải kêu ngoại mại!” An Dật khí thế hào hùng quát, “Bằng không ca đêm nay ta thêm không nổi nữa!”
Bên cạnh Cường Thuỵ người Mĩ Quốc dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn an ủi nói: “An Dật ngươi bình tĩnh bình tĩnh. . . . . .”
An Dật có chút phát điên gãi đầu, hận không thể làm nổ cái máy tính này mới giải hận: “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Con mẹ nó hộ khách này hãm hại cha ! Ta thật muốn kéo hắn vô sổ đen!”
Lúc này Hạ Vũ mở miệng hỏi y: “Là khách phục quản lí giới thiệu chuyện CASE kia?”
An Dật suy sút gật đầu: “Mẹ nó, đều sửa lại ba mươi sáu bản, a uy! Y thực coi ta là siêu nhân a!”
Hạ Vũ thấu qua máy tính của An Dật về nội dung cuộc nói chuyện trên QQ, sau khi xem xong thần tình đều là đồng tình: “Gặp được hộ khách bới móc như vậy ta thật sự là đáng thương ngươi a,An tiểu miêu.”
An Dật vẻ mặt phẫn hận: “Ta muốn tìm Trần tổng giám kháng nghị! Cái CASE này ta phải trả lại cho khách phục quản lí!”
“Ngươi nói nhiều như vậy nếu có tìm tổng giám, ngươi cũng không có hành động như vậy.” Hạ Vũ bĩu môi , “Ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi, cẩn thận đi tầng 9 lạc đường tìm không ra . Nếu ngươi lạc đường , ta sẽ dán thông báo tìm ngươi a ~”
“Ngươi ít nguyền rủa ta!” An Dật bất mãn nói lầm bầm, “Tiểu Trương! Đem ngoại mại đan tử cho ta, ta phải kêu ngoại mại, hôm nay không thu phục bà tám này, ta sẽ không về nhà!”
Hạ Vũ thổi một tiếng líu lo: “An Tiểu Dật, quả nhiên có dũng khí! Ngươi sử xuất mỹ nam kế, hộ khách này khẳng định lập tức liền thu phục ~”
An Dật tức giận trở mình một chút xem thường: “Tới địa ngục đi, ca rất có nguyên tắc . Cái loại mặt hàng này ta xem không hơn mắt.”
Hạ Vũ chọn chọn mi: “Nga? Ngươi lại biết nàng là mặt hàng gì ?”
An Dật thở dài: “Lần trước định hẹn ngày nói qua , nếu không phải vì một vạn hai thiết kế phí kia, ta mới mặc kệ.”
Hạ Vũ ha hả cười vài tiếng, sau đó tiếng chuông di động vừa vặn vang lên.
Xuất ra di động dĩ nhiên là số Tiếu Kiệt ngoại tinh nhân, Hạ Vũ không nghĩ muốn tiếp.
“Ngươi làm gì không tiếp điện thoại?” An Dật tò mò hỏi.
Hạ Vũ nhún nhún vai: “Ngoại tinh nhân gọi tới , phỏng chừng là muốn phái UFO tới đón ta lên Hoả Tinh.”
An Dật ra vẻ kinh ngạc: “Ải du ~ đãi ngộ rất thượng đẳng a. Ngươi thành thật nói rõ có phải hay không đã cùng y làm gì mờ ám ?”
Hạ Vũ bạch liễu tha nhất nhãn: “Ta đã cùng y tiến hành qua khắc nhân sinh trao đổi , ngươi tin hay không tin?”
An Dật thế nhưng còn thật sự gật đầu: “Ta tin.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếng chuông cứ kêu, mới vừa ngừng không có hai ba giây, lại bắt đầu vang lên.
Hạ Vũ thật sự bất đắc dĩ, đành phải bắt điện thoại.
“Uy?”ngữ khí Hạ Vũ thật sự không tính là khách khí.
Sau đó Tiếu Kiệt dùng từ tính vốn biết lên tiếng, vẫn như cũ dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn phát âm hỏi: “Khi nào thì tan tầm?”
Hạ Vũ nghĩ thầm quả nhiên là hỏi vấn đề này a, vì thế thực rõ ràng đáp: “Ta phải tăng ca.”
“Tăng ca tới khi nào?” Tiếu Kiệt thật cũng bình tĩnh.
Hạ Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Không có xác định, trên tay ta còn có vài món CASE phải bận việc.”
Chỉ nghe Tiếu Kiệt ngữ khí ôn nhu : “Không vội , ta sợ ngươi thân thể kháng* không được.”
* kháng : chống đỡ
Vừa nghe lời này, Hạ Vũ cảm thấy bất mãn: “Ngươi nghĩ nhiều lắm, cơ thể của ta khỏe mạnh đến không thể khỏe mạnh, không có gì kháng không được .”
Tiếu Kiệt cười: “Ta còn nghĩ đến tối hôm qua sẽ đem ngươi gây sức ép, xem ra thân thể của ngươi so với tưởng tượng của ta hoàn hảo a.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Tiếu Kiệt tiếp tục nói: “Nếu tan tầm liền gọi điện thoại cho ta.”
Hạ Vũ không hề nghĩ ngợi liền lập tức hỏi lại: “Vì cái gì?”
Tiếu Kiệt nói: “Chẳng lẽ ngươi phải chen chúc tàu điện ngầm trở về?”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Cố định đau thương quay về nhà Tiếu Kiệt bên kia, phải chuyển mấy trạm, thực bi ai.
Treo điện thoại , An Dật đến gần hỏi: “Quả thật là tới đón ngươi tan tầm về nhà ?”
Hạ Vũ buồn bực gật gật đầu: “Đúng vậy. . . . . . Y một người ở Hoả Tinh rất tịch mịch .”
An Dật nhếch miệng cười: “Vậy ngươi tan tầm sớm một chút rồi lên Hoả Tinh đi.”
Hạ Vũ liếc y: “Ta như thế nào cảm giác ngươi vui sướng khi người gặp họa a?”
An Dật vội vàng một bên chọn mi một bên lắc đầu, cười gian nói: “Nào có, đây là ảo giác của ngươi.”
Hạ Vũ cùng An Dật hai người ở công ty làm ca đêm chạy đến hơn mười một giờ, mới quyết định tan tầm về nhà.
Lúc này đuổi tới trạm tàu ngầm đã không còn kịp rồi, An Dật vì thế thống khổ tru như sói .
Nghĩ muốn bắt xe nhưng mà tổn thất tiền mặt, y còn xúc động muốn rơi lệ.
Hai người vào thang máy, An Dật đề nghị tính nói: “Nếu không Hạ đại nhân ngươi kêu ngoại tinh nhân nhà ngươi hảo tâm đưa ta một đoạn đường đi.”
An Dật vừa nói như vậy, Hạ Vũ lúc này mới nhớ tới phải gọi điện thoại trước cho y.Vì thế liền bấm số điện thoại di động Tiếu Kiệt.
Vang một hồi, Tiếu Kiệt liền nhấc máy : “Trời mưa thiên ngươi tan tầm ?”
Hạ Vũ đáp: “Ách, ta đã ở trong thang máy . Ngươi đại khái phải bao lâu đến công ty của ta?”
Tiếu Kiệt: “Ta đã ở cửa công ty của ngươi .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Quả nhiên, hai người bọn họ vừa đi ra công ty liền thấy một chiếc Porsche.
Lúc này bên ngoài đã rơi chút tuyết, theo mặt trên chiếc Porsche tuyết đọng lại, hẳn là đứng ở nơi này một đoạn thời gian lâu .
An Dật cùng Hạ Vũ đi tới bên cạnh chiếc Porsche, Tiếu Kiệt đem cửa kính xe xuống, nói: “Các ngươi lên xe đi, bên ngoài lạnh .”
An Dật vừa nghe lập tức hai mắt tỏa sáng: “Ngoại tinh nhân, ngươi đồng ý đưa ta đi một đoạn đường?”
Tiếu Kiệt sửng sốt một chút: “Ngoại tinh nhân?” Nói xong còn ngắm Hạ Vũ liếc mắt một cái, chẳng qua người sau ở giả ngu ngốc lăng.
An Dật không phản ứng nghi hoặc của Tiếu Kiệt, phi thường không khách khí dẫn đầu mở cửa sau chiếc Porsche ra, lập tức ngồi xuống: “Cám ơn a, thay ta tiết kiệm một chút tiền xe .”
Tiếu Kiệt chọn chọn mi, chưa nói cái gì, mà trong lòng còn đang suy nghĩ, như thế nào bằng hữu trời mưa thiên cùng hắn tính tình giống nhau, đều là vắt chày ra nước vắt cổ chày ra nước a?
Đương nhiên, An Dật da mặt dầy tự nhiên là không sợ Tiếu Kiệt suy nghĩ cái gì .
Hạ Vũ nhìn An Dật đã lên xe , đành phải đi theo ngồi bên cạnh An Dật.
Ngồi ở trong xe sang trọng, An Dật một trận kích động cảm khái: “Ai, ta cũng muốn có người đưa tiễn a.”
Hạ Vũ tức giận hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm : “Ta không ngại đem cơ hội này tặng cho ngươi.”
An Dật ra vẻ vẻ mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc a, vị này dễ nhìn không thu ta a ~”
Nghe được An Dật nói như vậy, Tiếu Kiệt nghi hoặc nói: “Ngươi cũng là G. A. Y?”
An Dật giả trang đáng yêu cười nói: “Ngượng ngùng, dễ nhìn ngươi phải thất vọng ~ ta thuần khiết thẳng nam ~”
Tiếu Kiệt tiếp tục nghi hoặc: “Thẳng nam? Cái gì là thẳng nam?”
An Dật kinh ngạc nhìn về phía Hạ Vũ, trong mắt tràn ngập mờ mịt.
Hạ Vũ đành phải bất đắc dĩ giải thích: “A Dật, ngươi đừng cùng y nói nhiều như vậy. Bằng không ngươi sẽ hỏng mất , y cùng chúng ta không cùng thế giới .”
An Dật vừa định mở miệng, lại bị Tiếu Kiệt đánh gãy: “Trời mưa thiên, đừng cho là ta không biết ngươi đang nói bậy ta.”
Hạ Vũ ha hả cười gượng một tiếng: “Tiếu thiếu gia, ngươi hiểu lầm . Ta đây là ở khen ngợi ngươi.”
Tiếu Kiệt thực bình tĩnh nói: “Có thể được ngươi khen ngợi thật sự là vinh hạnh của ta ~”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ cùng An Dật hai người nhịn không được ở trong lòng nghĩ thầm , vị bạn thân này thật đúng là tưởng đang khen ngợi y? Muốn hay không sống ngoài không gian vũ trụ a?
“A Vũ, y quả nhiên có lối suy nghĩ thực không giống người thường.” An Dật tiến đến bên tai Hạ Vũ nhỏ giọng nói.
Hạ Vũ không cho là đúng nhún nhún vai: “Ta sớm đã thành thói quen.”
Ngồi ở cánh lái ,Tiếu Kiệt thông qua kính chiếu nhìn An Dật cư nhiên có thể tự nhiên tới gần Hạ Vũ , nhưng không có bị Hạ Vũ đẩy ra, lập tức bất động thanh sắc đem ánh mắt trầm xuống .
Mà ngồi ở phía sau hai vị dễ nhìn hoàn toàn không biết lão huynh lái xe đang biến sắc mặt .
Tác giả :
Hi Ngôn Phỉ Ngữ