Đưa Tôi Đi Ngắm Mùa Đông
Chương 7: Trở lại Thâm Quyến
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
được biên dịch và hiệu chỉnh bởi Tiểu (Hủ) Nam.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
“Tiểu Thất, em thấy biển có đẹp không?” Tống Ứng Sinh thình lình xuất hiện từ phía sau.
Tôi run lên, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cũng là chuyện này, năm đó Vũ đã từng hỏi tôi y như vậy
“Đẹp.” Tôi chưa thể nghĩ được câu trả lời khác.
○◦¦∞♥♥ ∞¦◦○
Lúc ngồi máy bay tới Thâm Quyến, lòng tôi mỗi lúc một cồn cào, ngực đau từng cơn quặn thắt.
Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình sẽ trở lại nơi này, thành phố tràn ngập tiền tài cùng tội ác, nó cho tôi rất nhiều ký ức ngọt ngào để mang theo, và cũng tặng kèm với đó là những nỗi đau, đau tới trí mạng không thể nào lành lặn được. Giờ phút này, tôi không biết trong lòng mình đang yêu hay hận, chỉ có thể khẳng định một điều duy nhất là trong tôi luôn có một nỗi đau xót không thể xóa nhòa trong ngày một ngày hai.
Tôi cố gắng làm cho đầu óc mình thảnh thơi, tránh tuyệt đối không được cho nước mắt rơi xuống. Nhưng những chuyện xưa cũ ấy đã cắm rễ tận trong tâm khảm của tôi, không thể nào trốn tránh chúng được. Bởi vậy, chỉ còn có thể để cho mọi thứ diễn ra tự nhiên, buông trôi suy nghĩ theo cảm xúc.
Vũ, em đã trở về.
Tống Ứng Sinh vẫn nhìn tôi, trong ánh mắt ôn hòa kia có một thứ gì đó tôi không thể giải thích được, một lúc lâu sau, tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi né tránh ánh mắt đó bằng cách xoay người nhìn ra cửa sổ, ngoài kia là một vùng biển xanh, sâu thăm thẳm.
Chúng tôi ở trong một khách sạn xinh đẹp ngay bên bờ biển thơ mộng, Tống Tống vui sướng nhảy tưng tưng suốt dọc đường đi. Nó cũng rất thích biển giống tôi, chỉ cần nhìn thấy biển thôi là mắt nó sáng lên, vỗ tay hoan hô nửa ngày trời.
Dĩ nhiên tôi cũng vậy, chỉ có điều không biểu hiện ra thành hành động mà thôi. Về đây rồi tôi mới bình tâm nghĩ lại, trong cuộc đời mình, có rất nhiều chuyện liên quan tới biển. Vui có mà không vui cũng có.
“Tiểu Thất, em thấy biển có đẹp không?” Tống Ứng Sinh thình lình xuất hiện từ phía sau.
Tôi run lên, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cũng là chuyện này, năm đó Vũ đã từng hỏi tôi y như vậy
“Đẹp.” Tôi chưa thể nghĩ được câu trả lời khác.
Anh ta mỉm cười, đưa một ly rượu cho tôi “Vì khung cảnh tuyệt vời này, chúng ta cạn một ly.”
Tôi tiếp nhận, chạm ly cùng với Tống Ứng Sinh rồi uống một hơi cạn sạch. Trong lúc này, và tại nơi đây, quả thực tôi rất cần một ly rượu để trấn an nội tâm trống rỗng của mình.
Tống Ứng Sinh có phần kinh ngạc, rót tiếp cho tôi một ly “Không ngờ tửu lượng của em lại tốt như vậy.”
Tôi cười khẽ, từ chối đưa ra ý kiến, xoay người hướng mặt về phía biển rộng. Một bồi bàn từng làm trong vũ trường như tôi, nếu không biết uống rượu thử hỏi có thể sống yên ổn được không?
Sau khi Tống Tống ngủ, tôi nói với Tống Ứng Sinh muốn đi ra ngoài một chút. Tôi rất muốn biết sau ba năm xa cách, nơi này có thay đổi gì hay không?
Tắm rửa sạch sẽ, áo sơ mi trắng, quần bò, nhìn vào gương, tôi tự giễu chính mình “Chỉ biết rằng ba năm qua mình đã già đi rất nhiều.”
Khi vũ trường Working xa hoa mỹ lệ, lóng lánh ánh đèn màu ở ngay trước mắt tôi lại thấy hoảng sợ. Tôi chỉ muốn đi dạo vòng quanh chứ không hề có ý định quay lại đây. Vậy mà hai chân, cứ như là theo phản xạ, nó dẫn tôi tới đây lúc nào không hay. Thì ra tâm trạng của tôi vẫn có liên quan mật thiết với nơi này, và sợi dây liên hệ đó có vẻ vẫn chưa đứt đoạn.
Đẩy cửa ra, màng nhĩ bị rung động bởi thứ âm thanh ồn ào tạp nham bên trong. Cảnh tượng không thay đổi nhiều lắm, một đám đông lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc. Nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt, mặc dù ở một góc nào đó cũng có những linh hồn tịch mịch hư không đang khóc lóc, than thở.
Working vẫn được bài trí như cũ, chỉ có diện tích sàn nhảy là được mở rộng thêm một chút. Có điều, cảnh còn người mất, những người cùng làm chung với tôi ở đây năm đó, có lẽ tới giờ phút này đã chẳng còn ai. Nơi mua vui thời hiện đại là thế, không cần phải ký khế ước bán mình, ưng thuận thì đến, không thích thì đi, tiền chao cháo múc, không ai nợ ai gì cả.
Tôi ngồi xuống ở quầy bar, gọi một ly Vodka. Người pha chế cũng là người lạ, nếu tôi nhớ không lầm thì cứ ba tháng ở đây lại đổi bartender một lần. Người quản lý ở đây nói, chỉ có một loại khẩu vị, uống mãi khách họ cũng chán. Lúc mới tới đây tôi cũng làm một bartender sau mới chuyển qua làm bồi bàn uống rượu, nói chuyện với khách.
Tôi chỉ muốn ngồi ở đây trong chốc lát, cảm thụ một chút tâm tình hòa niệm những ngày tháng đã qua. Nhưng ở chỗ là điểm bắt đầu của những hành trình “tình một đêm” như vũ trường này thì khó mà có được một không gian tĩnh lặng, chỉ ít lâu sau, có người bước lại gần tôi.
Là hai người đàn ông cao lớn, nhìn qua trông giống anh em một nhà. Cả hai đều có khuôn mặt ưa nhìn và làn da màu đồng khỏe khoắn, cánh tay rắn chắc, đường cong trước ngực như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ nhạt tản ra mùi vị nam tính rất đặc trưng. Những người đàn ông như vậy luôn làm cho người khác phải thốt lên những lời ngợi khen trầm trồ tán thưởng.
Bề ngoài của tôi thì không xuất chúng gì, dùng từ ngữ hoa mỹ mà nói thì là không đến nỗi tệ, vậy mà lần nào cũng gặp được mấy kẻ như thế này. Có nên vui mừng không nhỉ? Vũ thường nói mặc dù không có được ngoại hình nổi bật nhưng trên người tôi lại có khí chất độc nhất vô nhị, đủ để hấp dẫn bất cứ đối tượng nào.
Bọn họ tới gần quầy bar, mỗi người ngồi một bên. Gọi một ly “Mỹ nhân phượng hoàng” đưa tới trước mặt tôi “Người đẹp, uống giúp bọn anh một ly này, bọn anh mời.”
Lời nói ngả ngớn đến khó chịu, những người này ban ngày vẫn giấu diếm con người thật của chính mình. Đêm xuống, tại những nơi xa hoa trụy lạc, họ chôn vùi xúc cảm chân thật, dùng ngoại hình đẹp mã để đổi lấy thứ tình cảm phóng túng mãnh liệt cùng sự thỏa mãn của nhục dục theo bản năng.
Tôi cười nhẹ nhàng, nâng ly lên, uống không còn một giọt, chẳng thèm nói lời nào.
Thấy tôi như vậy, nghĩ rằng cá đã cắn câu, hai người họ bắt đầu động thủ không kiêng nể. Một người đưa tay sờ mông, người kia ôm lấy eo. Tôi cũng mặc kệ, để yên cho bọn họ dính vào.
Tôi ra hiệu với bartender, nhờ cậu ta pha ba ly Vodka. Tôi uống cạn một ly, sau đó bưng hai ly còn lại lên “Rượu coktail rất nhạt, hơn nữa tôi cũng không phải người đẹp nên ly rượu kia không thích hợp với tôi. Tôi thích thứ này, đủ độ mạnh. Bây giờ, tới lượt tôi mời các anh uống.”
Tiếp theo, tôi hất thẳng hai ly rượu vào hai khuôn mặt bảnh bao kia, bọn họ chưa kịp phản ứng tôi đã quay đầu bước đi.
Gặp phải tôi, chỉ có thể trách số bọn chúng không may.
Có vài giọt rượu rơi trên người. Tôi sửa sang lại quần áo. Đến Working, uống rượu, ngây người một lúc, như vậy là đã đủ rồi.
“Tiểu Thất?” Lúc đi gần đến cửa, có người cất tiếng gọi. Nhìn lại, một người đàn ông đang cười với tôi. Miệng tôi há to theo phản xạ, trời ạ là … anh Tử Phong!
Tôi hưng phấn chạy ù tới, nhào vào lồng ngực của anh. Hai chúng tôi đều vui vẻ, cười ha hả một tràng.
“Mới nhìn thoáng qua, anh cảm thấy có phần giống mày nhưng mà không dám chắc lắm. Thử gọi một tiếng coi sao, không ngờ là mày thật.” Anh Tử Phong ôm chặt lấy tôi, có thể thấy, anh vui mừng còn hơn cả tôi nữa ấy chứ.
Anh Tử Phong là một người bạn tốt, một người anh và cũng là ân nhân của tôi. Năm đó, khi bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc tới Thâm Quyến, chính anh Tử Phong là người đã cưu mang tôi, giới thiệu tôi tới Working làm việc. Lúc đó, anh là callboy ở vũ trường này, nhưng sau đó không lâu đã hoàn lương, mở hai cửa hàng bán quần áo, đúng thời cơ nên công việc làm ăn rất tốt.
Lúc ấy, anh bận bịu công việc mới, chúng tôi ít khi gặp mặt. Sau đó, Vũ lại qua đời, tôi đi khỏi Thâm Quyến nên hai người mất liên lạc.
Tôi không thể ngờ rằng sau ba năm, trở về nơi này mà vẫn có thể gặp lại anh Tử Phong được, có lẽ là do trời định, chúng tôi thật sự có duyên nợ cùng nhau.
Chúng tôi tìm một góc khá tĩnh lặng và ngồi xuống, gọi một chai Scotland Whiskey. Đã lâu ngày hai anh em chưa có dịp nâng cốc tâm sự.
Mở miệng ra là anh Tử Phong đã trách cứ tôi “Mày cứ như là chết rồi ý, biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy không thèm ngó ngàng gì tới anh em bạn bè cả. Ngay cả một cú điện thoại thôi cũng không có, anh còn tưởng mày bị bắt cóc rồi ấy chứ!”
Tôi cười cười bất đắc dĩ. Đúng là chưa chết nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng. Mấy năm nay, sau khi Vũ đi rồi, tôi cũng không nhớ nổi mình đã sống như thế nào.
Anh Tử Phong nhìn nụ cười thê lương của tôi thì cũng hiểu được tôi đã phải trải qua những gì, anh thở dài “Tiểu Thất à, đã ba năm rồi, em còn chưa quên được sao?”
Quên? Anh bảo em phải quên như thế nào đây?
Tôi nhấc chai rượu lên, rót đầy cho anh Tử Phong một ly, rồi tự rót cho mình ly tương tự. Đưa ly rượu lên “Anh Phong, anh em mình đã lâu không gặp, nên vui mừng mới phải. Chuyện trước kia em không muốn nhắc tới nữa. Nào, cạn ly này, xem như đây là em trai đền tội chểnh mảng với anh suốt thời gian qua.”
“Được, cạn.” Hai anh em chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười sang sảng.
Chúng tôi đều là những người đàn ông phóng khoáng, rạch ròi, chân thành tha thiết kết bái với nhau, chưa bao giờ câu nệ hay muốn làm cho đối phương phải khó xử.
Uống rượu, anh Tử Phong hỏi tôi “Mấy năm qua mày sống thế nào?”
“Em?” Tôi cười khẽ. “Em về quê, đi học bổ túc rồi thi vào đại học. Hai năm gần đây sống cuộc sống của một sinh viên bình thường.”
“Được, thằng này khá.” Anh Phong tán thưởng “Anh nhớ mày vẫn luôn muốn được đi học tiếp mà, cuối cùng cũng đã thực hiện được rồi.”
“Đúng vậy. Đây chính là mong muốn của Vũ, em nhất định phải thực hiện cho bằng được.” Không muốn nói nhiều tới Vũ, tôi lảng ngay sang chuyện khác “Còn anh, làm ăn có khá không? Chắc thành tỷ phú rồi hả?”
“Anh mày già rồi, ham hố chi đâu. Trời thương nên việc buôn bán rất thuận lợi, ngoài hai cửa hàng thời trang, anh còn mở thêm một quán ăn kiêm luôn quán Karaoke. Ngày nào cũng tất bật từ sáng tới tối nhưng mà vui lắm em ạ.”
Không ngoài dự đoán của tôi. Anh Tử Phong vốn là một người mạnh mẽ, dù phải lưu lạc chốn phong trần nhưng chưa bao giờ anh đầu hàng số phận, thành công mà hôm nay anh có được là điều tất yếu.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi “Sao anh vẫn tới đây? Anh vẫn còn sống một mình à?”
Anh Phong cười khổ “Không một mình thí mấy mình? Anh xuất thân như vậy, còn ai dám dờ tới nữa. Cho dù có người nào muốn tiến tới với anh cũng chỉ vì mấy cái cửa hiệu kia, thế giới này vốn dĩ vẫn là vậy.”
Thở dài thật lâu, anh nói tiếp “Anh cũng chỉ tới nơi này ngồi chơi một chút cho đỡ buồn. Sau khi ra ngoài rồi mới thấy xã hội bên ngoài có khi còn đen tối, phức tạp hơn cả chốn này. Thỉnh thoảng anh vẫn ghé lại, chuyện trò với một vài người bạn cũ để hâm lại chút ấm áp.”
“Anh còn có bạn làm ở đây à?”
“Ít lắm, đa phần chúng nó đều hoàn lương hết rồi, mỗi đứa một phương, chả biết sống chết thế nào.”
Tôi cảm thán “Anh có dở hơi không đấy, đã thoát khỏi đây rồi thì ai còn muốn quay lại như anh nữa?”
“Đúng vậy.”
Anh Tử Phong vớ lấy ly rượu “Nào, chúng ta uống, hôm nay không say không về?”
Chúng tôi cứ như vậy, từng ly rượu được rót ra rồi cạn sạch, không biết trong lòng anh Phong và cả tôi nữa đang hứng thú hay là mất hứng.
Tôi biết anh cũng chẳng vui vẻ hơn tôi là bao. Mấy năm này, cho dù sự nghiệp có tiến bộ vượt bậc nhưng chuyện tình cảm của anh vẫn chưa có dấu hiệu đi tới hồi kết. Chúng tôi đều là những người đã quá quen với sự tịch mịch, vì thế có thể thấu hiểu được nỗi khổ khó diễn tả đó.
được biên dịch và hiệu chỉnh bởi Tiểu (Hủ) Nam.
Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.
“Tiểu Thất, em thấy biển có đẹp không?” Tống Ứng Sinh thình lình xuất hiện từ phía sau.
Tôi run lên, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cũng là chuyện này, năm đó Vũ đã từng hỏi tôi y như vậy
“Đẹp.” Tôi chưa thể nghĩ được câu trả lời khác.
○◦¦∞♥♥ ∞¦◦○
Lúc ngồi máy bay tới Thâm Quyến, lòng tôi mỗi lúc một cồn cào, ngực đau từng cơn quặn thắt.
Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình sẽ trở lại nơi này, thành phố tràn ngập tiền tài cùng tội ác, nó cho tôi rất nhiều ký ức ngọt ngào để mang theo, và cũng tặng kèm với đó là những nỗi đau, đau tới trí mạng không thể nào lành lặn được. Giờ phút này, tôi không biết trong lòng mình đang yêu hay hận, chỉ có thể khẳng định một điều duy nhất là trong tôi luôn có một nỗi đau xót không thể xóa nhòa trong ngày một ngày hai.
Tôi cố gắng làm cho đầu óc mình thảnh thơi, tránh tuyệt đối không được cho nước mắt rơi xuống. Nhưng những chuyện xưa cũ ấy đã cắm rễ tận trong tâm khảm của tôi, không thể nào trốn tránh chúng được. Bởi vậy, chỉ còn có thể để cho mọi thứ diễn ra tự nhiên, buông trôi suy nghĩ theo cảm xúc.
Vũ, em đã trở về.
Tống Ứng Sinh vẫn nhìn tôi, trong ánh mắt ôn hòa kia có một thứ gì đó tôi không thể giải thích được, một lúc lâu sau, tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi né tránh ánh mắt đó bằng cách xoay người nhìn ra cửa sổ, ngoài kia là một vùng biển xanh, sâu thăm thẳm.
Chúng tôi ở trong một khách sạn xinh đẹp ngay bên bờ biển thơ mộng, Tống Tống vui sướng nhảy tưng tưng suốt dọc đường đi. Nó cũng rất thích biển giống tôi, chỉ cần nhìn thấy biển thôi là mắt nó sáng lên, vỗ tay hoan hô nửa ngày trời.
Dĩ nhiên tôi cũng vậy, chỉ có điều không biểu hiện ra thành hành động mà thôi. Về đây rồi tôi mới bình tâm nghĩ lại, trong cuộc đời mình, có rất nhiều chuyện liên quan tới biển. Vui có mà không vui cũng có.
“Tiểu Thất, em thấy biển có đẹp không?” Tống Ứng Sinh thình lình xuất hiện từ phía sau.
Tôi run lên, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cũng là chuyện này, năm đó Vũ đã từng hỏi tôi y như vậy
“Đẹp.” Tôi chưa thể nghĩ được câu trả lời khác.
Anh ta mỉm cười, đưa một ly rượu cho tôi “Vì khung cảnh tuyệt vời này, chúng ta cạn một ly.”
Tôi tiếp nhận, chạm ly cùng với Tống Ứng Sinh rồi uống một hơi cạn sạch. Trong lúc này, và tại nơi đây, quả thực tôi rất cần một ly rượu để trấn an nội tâm trống rỗng của mình.
Tống Ứng Sinh có phần kinh ngạc, rót tiếp cho tôi một ly “Không ngờ tửu lượng của em lại tốt như vậy.”
Tôi cười khẽ, từ chối đưa ra ý kiến, xoay người hướng mặt về phía biển rộng. Một bồi bàn từng làm trong vũ trường như tôi, nếu không biết uống rượu thử hỏi có thể sống yên ổn được không?
Sau khi Tống Tống ngủ, tôi nói với Tống Ứng Sinh muốn đi ra ngoài một chút. Tôi rất muốn biết sau ba năm xa cách, nơi này có thay đổi gì hay không?
Tắm rửa sạch sẽ, áo sơ mi trắng, quần bò, nhìn vào gương, tôi tự giễu chính mình “Chỉ biết rằng ba năm qua mình đã già đi rất nhiều.”
Khi vũ trường Working xa hoa mỹ lệ, lóng lánh ánh đèn màu ở ngay trước mắt tôi lại thấy hoảng sợ. Tôi chỉ muốn đi dạo vòng quanh chứ không hề có ý định quay lại đây. Vậy mà hai chân, cứ như là theo phản xạ, nó dẫn tôi tới đây lúc nào không hay. Thì ra tâm trạng của tôi vẫn có liên quan mật thiết với nơi này, và sợi dây liên hệ đó có vẻ vẫn chưa đứt đoạn.
Đẩy cửa ra, màng nhĩ bị rung động bởi thứ âm thanh ồn ào tạp nham bên trong. Cảnh tượng không thay đổi nhiều lắm, một đám đông lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc. Nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt, mặc dù ở một góc nào đó cũng có những linh hồn tịch mịch hư không đang khóc lóc, than thở.
Working vẫn được bài trí như cũ, chỉ có diện tích sàn nhảy là được mở rộng thêm một chút. Có điều, cảnh còn người mất, những người cùng làm chung với tôi ở đây năm đó, có lẽ tới giờ phút này đã chẳng còn ai. Nơi mua vui thời hiện đại là thế, không cần phải ký khế ước bán mình, ưng thuận thì đến, không thích thì đi, tiền chao cháo múc, không ai nợ ai gì cả.
Tôi ngồi xuống ở quầy bar, gọi một ly Vodka. Người pha chế cũng là người lạ, nếu tôi nhớ không lầm thì cứ ba tháng ở đây lại đổi bartender một lần. Người quản lý ở đây nói, chỉ có một loại khẩu vị, uống mãi khách họ cũng chán. Lúc mới tới đây tôi cũng làm một bartender sau mới chuyển qua làm bồi bàn uống rượu, nói chuyện với khách.
Tôi chỉ muốn ngồi ở đây trong chốc lát, cảm thụ một chút tâm tình hòa niệm những ngày tháng đã qua. Nhưng ở chỗ là điểm bắt đầu của những hành trình “tình một đêm” như vũ trường này thì khó mà có được một không gian tĩnh lặng, chỉ ít lâu sau, có người bước lại gần tôi.
Là hai người đàn ông cao lớn, nhìn qua trông giống anh em một nhà. Cả hai đều có khuôn mặt ưa nhìn và làn da màu đồng khỏe khoắn, cánh tay rắn chắc, đường cong trước ngực như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ nhạt tản ra mùi vị nam tính rất đặc trưng. Những người đàn ông như vậy luôn làm cho người khác phải thốt lên những lời ngợi khen trầm trồ tán thưởng.
Bề ngoài của tôi thì không xuất chúng gì, dùng từ ngữ hoa mỹ mà nói thì là không đến nỗi tệ, vậy mà lần nào cũng gặp được mấy kẻ như thế này. Có nên vui mừng không nhỉ? Vũ thường nói mặc dù không có được ngoại hình nổi bật nhưng trên người tôi lại có khí chất độc nhất vô nhị, đủ để hấp dẫn bất cứ đối tượng nào.
Bọn họ tới gần quầy bar, mỗi người ngồi một bên. Gọi một ly “Mỹ nhân phượng hoàng” đưa tới trước mặt tôi “Người đẹp, uống giúp bọn anh một ly này, bọn anh mời.”
Lời nói ngả ngớn đến khó chịu, những người này ban ngày vẫn giấu diếm con người thật của chính mình. Đêm xuống, tại những nơi xa hoa trụy lạc, họ chôn vùi xúc cảm chân thật, dùng ngoại hình đẹp mã để đổi lấy thứ tình cảm phóng túng mãnh liệt cùng sự thỏa mãn của nhục dục theo bản năng.
Tôi cười nhẹ nhàng, nâng ly lên, uống không còn một giọt, chẳng thèm nói lời nào.
Thấy tôi như vậy, nghĩ rằng cá đã cắn câu, hai người họ bắt đầu động thủ không kiêng nể. Một người đưa tay sờ mông, người kia ôm lấy eo. Tôi cũng mặc kệ, để yên cho bọn họ dính vào.
Tôi ra hiệu với bartender, nhờ cậu ta pha ba ly Vodka. Tôi uống cạn một ly, sau đó bưng hai ly còn lại lên “Rượu coktail rất nhạt, hơn nữa tôi cũng không phải người đẹp nên ly rượu kia không thích hợp với tôi. Tôi thích thứ này, đủ độ mạnh. Bây giờ, tới lượt tôi mời các anh uống.”
Tiếp theo, tôi hất thẳng hai ly rượu vào hai khuôn mặt bảnh bao kia, bọn họ chưa kịp phản ứng tôi đã quay đầu bước đi.
Gặp phải tôi, chỉ có thể trách số bọn chúng không may.
Có vài giọt rượu rơi trên người. Tôi sửa sang lại quần áo. Đến Working, uống rượu, ngây người một lúc, như vậy là đã đủ rồi.
“Tiểu Thất?” Lúc đi gần đến cửa, có người cất tiếng gọi. Nhìn lại, một người đàn ông đang cười với tôi. Miệng tôi há to theo phản xạ, trời ạ là … anh Tử Phong!
Tôi hưng phấn chạy ù tới, nhào vào lồng ngực của anh. Hai chúng tôi đều vui vẻ, cười ha hả một tràng.
“Mới nhìn thoáng qua, anh cảm thấy có phần giống mày nhưng mà không dám chắc lắm. Thử gọi một tiếng coi sao, không ngờ là mày thật.” Anh Tử Phong ôm chặt lấy tôi, có thể thấy, anh vui mừng còn hơn cả tôi nữa ấy chứ.
Anh Tử Phong là một người bạn tốt, một người anh và cũng là ân nhân của tôi. Năm đó, khi bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc tới Thâm Quyến, chính anh Tử Phong là người đã cưu mang tôi, giới thiệu tôi tới Working làm việc. Lúc đó, anh là callboy ở vũ trường này, nhưng sau đó không lâu đã hoàn lương, mở hai cửa hàng bán quần áo, đúng thời cơ nên công việc làm ăn rất tốt.
Lúc ấy, anh bận bịu công việc mới, chúng tôi ít khi gặp mặt. Sau đó, Vũ lại qua đời, tôi đi khỏi Thâm Quyến nên hai người mất liên lạc.
Tôi không thể ngờ rằng sau ba năm, trở về nơi này mà vẫn có thể gặp lại anh Tử Phong được, có lẽ là do trời định, chúng tôi thật sự có duyên nợ cùng nhau.
Chúng tôi tìm một góc khá tĩnh lặng và ngồi xuống, gọi một chai Scotland Whiskey. Đã lâu ngày hai anh em chưa có dịp nâng cốc tâm sự.
Mở miệng ra là anh Tử Phong đã trách cứ tôi “Mày cứ như là chết rồi ý, biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy không thèm ngó ngàng gì tới anh em bạn bè cả. Ngay cả một cú điện thoại thôi cũng không có, anh còn tưởng mày bị bắt cóc rồi ấy chứ!”
Tôi cười cười bất đắc dĩ. Đúng là chưa chết nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng. Mấy năm nay, sau khi Vũ đi rồi, tôi cũng không nhớ nổi mình đã sống như thế nào.
Anh Tử Phong nhìn nụ cười thê lương của tôi thì cũng hiểu được tôi đã phải trải qua những gì, anh thở dài “Tiểu Thất à, đã ba năm rồi, em còn chưa quên được sao?”
Quên? Anh bảo em phải quên như thế nào đây?
Tôi nhấc chai rượu lên, rót đầy cho anh Tử Phong một ly, rồi tự rót cho mình ly tương tự. Đưa ly rượu lên “Anh Phong, anh em mình đã lâu không gặp, nên vui mừng mới phải. Chuyện trước kia em không muốn nhắc tới nữa. Nào, cạn ly này, xem như đây là em trai đền tội chểnh mảng với anh suốt thời gian qua.”
“Được, cạn.” Hai anh em chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười sang sảng.
Chúng tôi đều là những người đàn ông phóng khoáng, rạch ròi, chân thành tha thiết kết bái với nhau, chưa bao giờ câu nệ hay muốn làm cho đối phương phải khó xử.
Uống rượu, anh Tử Phong hỏi tôi “Mấy năm qua mày sống thế nào?”
“Em?” Tôi cười khẽ. “Em về quê, đi học bổ túc rồi thi vào đại học. Hai năm gần đây sống cuộc sống của một sinh viên bình thường.”
“Được, thằng này khá.” Anh Phong tán thưởng “Anh nhớ mày vẫn luôn muốn được đi học tiếp mà, cuối cùng cũng đã thực hiện được rồi.”
“Đúng vậy. Đây chính là mong muốn của Vũ, em nhất định phải thực hiện cho bằng được.” Không muốn nói nhiều tới Vũ, tôi lảng ngay sang chuyện khác “Còn anh, làm ăn có khá không? Chắc thành tỷ phú rồi hả?”
“Anh mày già rồi, ham hố chi đâu. Trời thương nên việc buôn bán rất thuận lợi, ngoài hai cửa hàng thời trang, anh còn mở thêm một quán ăn kiêm luôn quán Karaoke. Ngày nào cũng tất bật từ sáng tới tối nhưng mà vui lắm em ạ.”
Không ngoài dự đoán của tôi. Anh Tử Phong vốn là một người mạnh mẽ, dù phải lưu lạc chốn phong trần nhưng chưa bao giờ anh đầu hàng số phận, thành công mà hôm nay anh có được là điều tất yếu.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi “Sao anh vẫn tới đây? Anh vẫn còn sống một mình à?”
Anh Phong cười khổ “Không một mình thí mấy mình? Anh xuất thân như vậy, còn ai dám dờ tới nữa. Cho dù có người nào muốn tiến tới với anh cũng chỉ vì mấy cái cửa hiệu kia, thế giới này vốn dĩ vẫn là vậy.”
Thở dài thật lâu, anh nói tiếp “Anh cũng chỉ tới nơi này ngồi chơi một chút cho đỡ buồn. Sau khi ra ngoài rồi mới thấy xã hội bên ngoài có khi còn đen tối, phức tạp hơn cả chốn này. Thỉnh thoảng anh vẫn ghé lại, chuyện trò với một vài người bạn cũ để hâm lại chút ấm áp.”
“Anh còn có bạn làm ở đây à?”
“Ít lắm, đa phần chúng nó đều hoàn lương hết rồi, mỗi đứa một phương, chả biết sống chết thế nào.”
Tôi cảm thán “Anh có dở hơi không đấy, đã thoát khỏi đây rồi thì ai còn muốn quay lại như anh nữa?”
“Đúng vậy.”
Anh Tử Phong vớ lấy ly rượu “Nào, chúng ta uống, hôm nay không say không về?”
Chúng tôi cứ như vậy, từng ly rượu được rót ra rồi cạn sạch, không biết trong lòng anh Phong và cả tôi nữa đang hứng thú hay là mất hứng.
Tôi biết anh cũng chẳng vui vẻ hơn tôi là bao. Mấy năm này, cho dù sự nghiệp có tiến bộ vượt bậc nhưng chuyện tình cảm của anh vẫn chưa có dấu hiệu đi tới hồi kết. Chúng tôi đều là những người đã quá quen với sự tịch mịch, vì thế có thể thấu hiểu được nỗi khổ khó diễn tả đó.
Tác giả :
Mê Vụ Tuyết Sinh