Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà
Chương 31: Chuyện của Tùng
Vài hôm sau đến trường, vừa khi mới đặt mông vào chỗ ngồi thì chả biết Tùng chui ra từ đâu nữa đứng đối diện tôi nở một nụ cười ranh mãnh.
- Tao tưởng mày vẫn ốm? - "Tôi nghiêng đầu Tùng đang trong trạng thái tăng động".
- Đỡ rồi ha! - "Tuy nói vậy nhưng vẫn còn ho sặc sụa lấy vài cái ra".
- Vâng.
Tôi đáp lại, than vãn với giọng điệu chán ngắt mất vài phút thì Tùng cũng chịu ngồi vào bàn. Tùng bị ốm từ cái bữa mà rủ tôi đã coi phim nhưng kiên quyết không đi và đã cho Tùng nó leo cây đến hết ngày hôm ấy. Đúng là dở hơi hết mức, rõ ràng là ngay từ đầu tôi đã từ chối rồi vậy mà còn.
- Tuần sau là thi rồi đấy - "Tôi cần sấp giấy tập ôn thì mà thầy vừa phát với một tâm trạng lo lắng hết mức có thể".
- Thì sao?
- À tao quên mất mày thì ngu rồi, lo nghĩ gì đến thi cơ chứ! - "Tự nhiên tôi thấy mình cũng ngu ngu khi lại đi than với tên ngốc này".
- Xùy, mà tí đi ăn với tao không? tiết hai đi! - "Tùng xua tay với giọng khinh khỉnh".
- Mày đi chết mình đi, tao còn học nữa. Tao bỏ tiết với mày riết suốt rồi chả ôn được cái quái gì, giờ tao thấy đầu mình chắc toàn là đậu phụ mất.
Tôi đáp lại Tùng với một tràng dài những câu ca thán đến phát chán, Tùng thì vẫn kệ chỉ lấy hai tay véo vào má tôi rõ chi rất ư là đau. Làm tôi phải hét toáng lên trong sự giật mình của cả lớp.
- Mày bỏ hai tay ra không thì bảo?
- Vậy nhất định mày phải đi với tao.
- Ừ, lần cuối đấy!
Tôi biết mình chả bao thắng nổi lại được cái sự cứng đầu chết tiệt ấy của Tùng, khi chỉ vừa tan tiết đầu. Tùng nắm lấy tay tôi rồi hai đứa cùng chuồn ra khỏi trường một cách rất nhanh gọn, rồi Tùng dẫn tôi đi ăn ở trong một khu chợ cũng không xa trường là mấy cho lắm.
Khi hai đứa đang đi lòng vòng, tôi chợt thấy mẹ đang lấy hàng vào sạp, bụng tôi đánh thót lấy một cái. Tôi cầm chặt lấy tay Tùng, rồi cùng chạy như điên thật nhanh ra khỏi khu chợ. Khi dừng lại thì Tùng mới cáu gắt nhìn tôi rồi hỏi.
- Mày bị cái gì vậy?
- Mẹ tao bán hàng ở trong chợ.
- Mày sợ à? - "Tùng nghiêng đầu nhìn tôi trong điệu bộ sợ sệt".
- Mày thì biết cái gì? mẹ tao mà biết tao trốn học như này thì đời tao xong luôn từ đây!
- Hồi trước tao bỏ học vào tiệm nét suốt đó thôi!
- Thì sao?
- Mẹ tao bắt được, đánh tao ngay trong tiệm nét luôn.
- Thế sao bây giờ mẹ mày lại cho mày ăn chơi lêu lổng đến thế?
- Mẹ tao mất rồi, cái bà dì ghẻ bây giờ không được tính là mẹ tao. - "Tùng cười khanh khách nói"
Giọng tôi như nghẹn lại khi nghe đến lời nói ấy từ Tùng, tuy biết rằng mẹ Tùng đã mất, nhưng bây giờ thì tôi rõ tại sao Tùng lại đổ đốn đến thế này. Người mà Tùng cho là quan trọng nhất với mình đã ra đi rồi, cho nên mọi thứ còn lại bây giờ với Tùng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
- Này mày, về trường thôi!
- Mày lôi tao ra đây giờ lại muốn về luôn à?
- Tao tưởng mày muốn về trường?
- Thôi! - "Giọng tôi ngập ngừng, cười đáp lại"
Và rồi Tùng lại nắm lấy tay rồi, rồi kéo tôi chạy đi thật nhanh băng qua từng con phố, và quay lại trường chờ khi có tiếng trống thì chạy vụt vào thật nhanh. Hai đứa cứ vậy cho đến cả những ngày cận kề hôm thi học kì, dường như tôi đã chẳng còn xem việc học là chuyện quan trọng nữa.
- Tao tưởng mày vẫn ốm? - "Tôi nghiêng đầu Tùng đang trong trạng thái tăng động".
- Đỡ rồi ha! - "Tuy nói vậy nhưng vẫn còn ho sặc sụa lấy vài cái ra".
- Vâng.
Tôi đáp lại, than vãn với giọng điệu chán ngắt mất vài phút thì Tùng cũng chịu ngồi vào bàn. Tùng bị ốm từ cái bữa mà rủ tôi đã coi phim nhưng kiên quyết không đi và đã cho Tùng nó leo cây đến hết ngày hôm ấy. Đúng là dở hơi hết mức, rõ ràng là ngay từ đầu tôi đã từ chối rồi vậy mà còn.
- Tuần sau là thi rồi đấy - "Tôi cần sấp giấy tập ôn thì mà thầy vừa phát với một tâm trạng lo lắng hết mức có thể".
- Thì sao?
- À tao quên mất mày thì ngu rồi, lo nghĩ gì đến thi cơ chứ! - "Tự nhiên tôi thấy mình cũng ngu ngu khi lại đi than với tên ngốc này".
- Xùy, mà tí đi ăn với tao không? tiết hai đi! - "Tùng xua tay với giọng khinh khỉnh".
- Mày đi chết mình đi, tao còn học nữa. Tao bỏ tiết với mày riết suốt rồi chả ôn được cái quái gì, giờ tao thấy đầu mình chắc toàn là đậu phụ mất.
Tôi đáp lại Tùng với một tràng dài những câu ca thán đến phát chán, Tùng thì vẫn kệ chỉ lấy hai tay véo vào má tôi rõ chi rất ư là đau. Làm tôi phải hét toáng lên trong sự giật mình của cả lớp.
- Mày bỏ hai tay ra không thì bảo?
- Vậy nhất định mày phải đi với tao.
- Ừ, lần cuối đấy!
Tôi biết mình chả bao thắng nổi lại được cái sự cứng đầu chết tiệt ấy của Tùng, khi chỉ vừa tan tiết đầu. Tùng nắm lấy tay tôi rồi hai đứa cùng chuồn ra khỏi trường một cách rất nhanh gọn, rồi Tùng dẫn tôi đi ăn ở trong một khu chợ cũng không xa trường là mấy cho lắm.
Khi hai đứa đang đi lòng vòng, tôi chợt thấy mẹ đang lấy hàng vào sạp, bụng tôi đánh thót lấy một cái. Tôi cầm chặt lấy tay Tùng, rồi cùng chạy như điên thật nhanh ra khỏi khu chợ. Khi dừng lại thì Tùng mới cáu gắt nhìn tôi rồi hỏi.
- Mày bị cái gì vậy?
- Mẹ tao bán hàng ở trong chợ.
- Mày sợ à? - "Tùng nghiêng đầu nhìn tôi trong điệu bộ sợ sệt".
- Mày thì biết cái gì? mẹ tao mà biết tao trốn học như này thì đời tao xong luôn từ đây!
- Hồi trước tao bỏ học vào tiệm nét suốt đó thôi!
- Thì sao?
- Mẹ tao bắt được, đánh tao ngay trong tiệm nét luôn.
- Thế sao bây giờ mẹ mày lại cho mày ăn chơi lêu lổng đến thế?
- Mẹ tao mất rồi, cái bà dì ghẻ bây giờ không được tính là mẹ tao. - "Tùng cười khanh khách nói"
Giọng tôi như nghẹn lại khi nghe đến lời nói ấy từ Tùng, tuy biết rằng mẹ Tùng đã mất, nhưng bây giờ thì tôi rõ tại sao Tùng lại đổ đốn đến thế này. Người mà Tùng cho là quan trọng nhất với mình đã ra đi rồi, cho nên mọi thứ còn lại bây giờ với Tùng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
- Này mày, về trường thôi!
- Mày lôi tao ra đây giờ lại muốn về luôn à?
- Tao tưởng mày muốn về trường?
- Thôi! - "Giọng tôi ngập ngừng, cười đáp lại"
Và rồi Tùng lại nắm lấy tay rồi, rồi kéo tôi chạy đi thật nhanh băng qua từng con phố, và quay lại trường chờ khi có tiếng trống thì chạy vụt vào thật nhanh. Hai đứa cứ vậy cho đến cả những ngày cận kề hôm thi học kì, dường như tôi đã chẳng còn xem việc học là chuyện quan trọng nữa.
Tác giả :
Mưa