Dưa Hấu Ngọt Ngào Nhất
Chương 40
Kevin cuối cùng cũng thương lượng xong bộ phim điện ảnh của Lý đạo.
Phim điện ảnh tên là (Trường Ca Truyền), được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, kế hoạch quay phim trong khoảng 3 tháng, trùng với thời gian quay show thực tế.
Tiểu thịt tươi vừa nhận được kịch bản đã đi tìm ảnh đế, muốn cùng người ta cùng nhau nghiên cứu kịch bản.
Ảnh đế lúc trước cũng đã nghe qua về tiểu thuyết này, IP khá là lớn, nghe nói còn mời đoàn làm phim nước ngoài về quay, kịch bản cũng là do Lý đạo tự mình chấp bút. Có thể đoán được, Hành Nhất Duệ nếu có thể diễn tốt bộ phim này chắc chắn có thể thu về cả danh cả lợi.
Ảnh đế liếc nhìn kịch bản: "Cậu diễn vai nào?"
Tiểu thịt tươi: "Một giao nhân (thuồng luồng), một con giao nhân bị loài người bắt được. "Em" không biết nói tiếng người, nhưng mà ca hát rất hay, vì vậy được đặt cho cái tên "Trường Ca"".
Trường Ca bị loài người bắt được, đem dâng cho nữ vương, ngày đêm ca hát. Nữ vương dần dần bị tiếng ca ảnh hưởng, trở nên hung tàn cuồng bạo, phát động chiến tranh xâm lược nước láng giềng. Thanh mai trúc mã của nữ vương là nam thần tướng quân vì ngăn cản tình thế này, không còn cách nào khác phải liên minh với hoàng tử nước láng giềng, thề giết chết giao nhân, trả lại sự hòa bình cho đất nước.
Ảnh đế: "Thế nên cậu chính là cái đồ lam nhan họa thủy."
"Đúng vậy." Tiểu thịt tươi cười nói, "Nhưng mà năng lực của em cũng chỉ hữu dụng với người yêu thích em. Với người không yêu em, em có hát cũng không mê hoặc được."
Ảnh đế gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Có khả năng nhìn rõ bản chất bình hoa di động của tiểu thịt tươi, Lý đạo cho hắn diễn vai này vừa không phải nói nhiều lại vừa có nhiều cảnh, đúng là an bài riêng cho Hành Nhất Duệ.
Không nhiều lời thoại rất tốt, đỡ phải học thuộc lòng.
Ảnh đế cuộn kịch bản lại, chỉ vào khoảng trống giữa phòng khách, nói: "Qua kia diễn thử giao nhân bị bắt, nhanh."
Tiểu thịt tươi bị phong cách bá đạo này làm cho có chút lo lắng: "Anh cho em suy nghĩ một tý, suy nghĩ một tý."
Hắn nằm xuống đất, khép hai chân lại giả vờ làm đuôi cá, nhắm mắt lẳng lặng trầm tư một lát, sau đó làm dấu OK với ảnh đế.
Ảnh đế ngồi trên ghế salon, hơi nghiêng người về phía trước, biểu tình nghiêm túc: "Action."
Sau đó...
Hắn thấy Hành Nhất Duệ ở trên mặt đất giãy đành đạch, lấy eo làm điểm tựa cong người giơ chân và nửa người trên lên, hai cánh tay như người sắp chết đuối quơ cào vật lộn, mắt trợn ngược mồm há hốc, trông như một con cá mắm sắp bị nướng khô.
Xấu không thể tả.
Ảnh đế: "Cậu đang diễn cái loại giao nhân gì thế?"
Tiểu thịt tươi sững sờ, dừng mọi động tác: "Dạ?"
"Tôi thấy trông y như một con cá thu ấy." Ảnh đế bình luận, "Cá thu ngộ độc cồn."
"..."
Ảnh đế: "Có lẽ không đủ chân thật cậu sẽ không nhập vai được, thế này đi, tôi trói cậu vào nhá."
Hắn tìm cái dây xích của Momo, đem tiểu thịt tươi vững vàng trói chặt lại. Đồng thời không biết từ đâu lấy ra áp phích quảng cáo cỡ khổ a3, show ra cho tiểu thịt tươi xem.
"Đây là quảng cáo của tôi hồi còn nhỏ, lúc đó chưa nổi, in ít lắm, giờ ở trên thị trường có cầu cũng không thấy đâu, tấm này tôi kí tên rồi, chỉ có một tấm duy nhất mà thôi, không có nhiều hơn đâu." Ảnh đế nhếch mép, "Trong vòng một phút cậu cởi dây trói tôi liền cho cậu, giãy không ra tôi sẽ xé nó. Bắt đầu."
Tiểu thịt tươi giống như phát điên giãy dụa.
Hắn lần đầu tiên phát hiện ra, tự do đáng quý như thế nào, mất đi tự do đánh đổi là vô cùng đáng sợ!
A a a a a! Áp phích quảng cáo của tôi! Áp phích quảng cáo bản limited của tôi!
Mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi đi, Hành Nhất Duệ gấp đến nỗi vã mồ hôi, cuối cùng còn có 10s, hắn thấy thật sự thoát không nổi, vội cầu xin.
"Anh!! Không được, xin anh!! Em cảm nhận được rồi, em nhớ kỹ cảm xúc này rồi, anh thả em ra đi!" Muốn làm gì hắn cũng được, nhưng không được động đến áp phích quảng cáo của hắn đâu!!!
Ảnh đế vẫn không chịu buông tấm áp phích ra: "Nhớ kỹ sự tuyệt vọng không còn đường lui lúc này chưa?"
Tiểu thịt tươi vội vã gật đầu liên tục: "Nhớ kỹ rồi!"
Ảnh đế cởi trói cho hắn, tiểu thịt tươi ngay lập tức vồ lấy bảo bối của mình xem có bị hao tổn gì không, bị ảnh đế tạt cho một gáo nước lạnh.
"Tôi có nói cho cậu sao? Tôi đã nói cởi trói được trong vòng 1 phút mới cho cậu, giờ thất bại rồi, không cho nữa."
Hành Nhất Duệ đang cao hứng bỗng chốc mất hết sức lực, cả người đều cảm thấy không ổn.
Phim điện ảnh tên là (Trường Ca Truyền), được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, kế hoạch quay phim trong khoảng 3 tháng, trùng với thời gian quay show thực tế.
Tiểu thịt tươi vừa nhận được kịch bản đã đi tìm ảnh đế, muốn cùng người ta cùng nhau nghiên cứu kịch bản.
Ảnh đế lúc trước cũng đã nghe qua về tiểu thuyết này, IP khá là lớn, nghe nói còn mời đoàn làm phim nước ngoài về quay, kịch bản cũng là do Lý đạo tự mình chấp bút. Có thể đoán được, Hành Nhất Duệ nếu có thể diễn tốt bộ phim này chắc chắn có thể thu về cả danh cả lợi.
Ảnh đế liếc nhìn kịch bản: "Cậu diễn vai nào?"
Tiểu thịt tươi: "Một giao nhân (thuồng luồng), một con giao nhân bị loài người bắt được. "Em" không biết nói tiếng người, nhưng mà ca hát rất hay, vì vậy được đặt cho cái tên "Trường Ca"".
Trường Ca bị loài người bắt được, đem dâng cho nữ vương, ngày đêm ca hát. Nữ vương dần dần bị tiếng ca ảnh hưởng, trở nên hung tàn cuồng bạo, phát động chiến tranh xâm lược nước láng giềng. Thanh mai trúc mã của nữ vương là nam thần tướng quân vì ngăn cản tình thế này, không còn cách nào khác phải liên minh với hoàng tử nước láng giềng, thề giết chết giao nhân, trả lại sự hòa bình cho đất nước.
Ảnh đế: "Thế nên cậu chính là cái đồ lam nhan họa thủy."
"Đúng vậy." Tiểu thịt tươi cười nói, "Nhưng mà năng lực của em cũng chỉ hữu dụng với người yêu thích em. Với người không yêu em, em có hát cũng không mê hoặc được."
Ảnh đế gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Có khả năng nhìn rõ bản chất bình hoa di động của tiểu thịt tươi, Lý đạo cho hắn diễn vai này vừa không phải nói nhiều lại vừa có nhiều cảnh, đúng là an bài riêng cho Hành Nhất Duệ.
Không nhiều lời thoại rất tốt, đỡ phải học thuộc lòng.
Ảnh đế cuộn kịch bản lại, chỉ vào khoảng trống giữa phòng khách, nói: "Qua kia diễn thử giao nhân bị bắt, nhanh."
Tiểu thịt tươi bị phong cách bá đạo này làm cho có chút lo lắng: "Anh cho em suy nghĩ một tý, suy nghĩ một tý."
Hắn nằm xuống đất, khép hai chân lại giả vờ làm đuôi cá, nhắm mắt lẳng lặng trầm tư một lát, sau đó làm dấu OK với ảnh đế.
Ảnh đế ngồi trên ghế salon, hơi nghiêng người về phía trước, biểu tình nghiêm túc: "Action."
Sau đó...
Hắn thấy Hành Nhất Duệ ở trên mặt đất giãy đành đạch, lấy eo làm điểm tựa cong người giơ chân và nửa người trên lên, hai cánh tay như người sắp chết đuối quơ cào vật lộn, mắt trợn ngược mồm há hốc, trông như một con cá mắm sắp bị nướng khô.
Xấu không thể tả.
Ảnh đế: "Cậu đang diễn cái loại giao nhân gì thế?"
Tiểu thịt tươi sững sờ, dừng mọi động tác: "Dạ?"
"Tôi thấy trông y như một con cá thu ấy." Ảnh đế bình luận, "Cá thu ngộ độc cồn."
"..."
Ảnh đế: "Có lẽ không đủ chân thật cậu sẽ không nhập vai được, thế này đi, tôi trói cậu vào nhá."
Hắn tìm cái dây xích của Momo, đem tiểu thịt tươi vững vàng trói chặt lại. Đồng thời không biết từ đâu lấy ra áp phích quảng cáo cỡ khổ a3, show ra cho tiểu thịt tươi xem.
"Đây là quảng cáo của tôi hồi còn nhỏ, lúc đó chưa nổi, in ít lắm, giờ ở trên thị trường có cầu cũng không thấy đâu, tấm này tôi kí tên rồi, chỉ có một tấm duy nhất mà thôi, không có nhiều hơn đâu." Ảnh đế nhếch mép, "Trong vòng một phút cậu cởi dây trói tôi liền cho cậu, giãy không ra tôi sẽ xé nó. Bắt đầu."
Tiểu thịt tươi giống như phát điên giãy dụa.
Hắn lần đầu tiên phát hiện ra, tự do đáng quý như thế nào, mất đi tự do đánh đổi là vô cùng đáng sợ!
A a a a a! Áp phích quảng cáo của tôi! Áp phích quảng cáo bản limited của tôi!
Mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi đi, Hành Nhất Duệ gấp đến nỗi vã mồ hôi, cuối cùng còn có 10s, hắn thấy thật sự thoát không nổi, vội cầu xin.
"Anh!! Không được, xin anh!! Em cảm nhận được rồi, em nhớ kỹ cảm xúc này rồi, anh thả em ra đi!" Muốn làm gì hắn cũng được, nhưng không được động đến áp phích quảng cáo của hắn đâu!!!
Ảnh đế vẫn không chịu buông tấm áp phích ra: "Nhớ kỹ sự tuyệt vọng không còn đường lui lúc này chưa?"
Tiểu thịt tươi vội vã gật đầu liên tục: "Nhớ kỹ rồi!"
Ảnh đế cởi trói cho hắn, tiểu thịt tươi ngay lập tức vồ lấy bảo bối của mình xem có bị hao tổn gì không, bị ảnh đế tạt cho một gáo nước lạnh.
"Tôi có nói cho cậu sao? Tôi đã nói cởi trói được trong vòng 1 phút mới cho cậu, giờ thất bại rồi, không cho nữa."
Hành Nhất Duệ đang cao hứng bỗng chốc mất hết sức lực, cả người đều cảm thấy không ổn.
Tác giả :
Biên Tưởng