Đứa Con Của Tạo Hóa
Chương 227: Không sợ đe dọa
Trong lúc mọi người đang âm ĩ nghị luận, có một cái âm thanh hùng hậu truyền ra, cắt đứt mọi người âm thanh ồn ào:
- Ngươi nói ngươi có cách mở ra tấm thạch môn này, vậy rốt cuộc là ngươi làm thế nào có thể mở ra, nếu như là giống như đám người kia ngạnh kháng công kích mở ra thạch môn mà nói, vậy sinh ý này của ngươi cũng không cần làm nữa, mọi người cùng nhau liều chết một lần mở ra thạch môn là được rồi.
- Đúng vậy, nếu như không phải có cách hay ho gì, vậy cũng không cần làm nữa.
Phía sau nghe thấy cái tu sĩ Nguyên Anh tầng hai kia nói thì cũng có nhiều người nói theo, hiển nhiên mọi người bây giờ cũng đang rất nghi ngờ, không biết là Vô Danh muốn làm như thế nào mở ra tấm thạch môn kia. Vô Danh thở dài một hơi nói:
- Ta nếu như đã muốn cùng mọi người làm sinh ý, vậy ta đương nhiên là không có ngu đầu đi ngạnh mở tấm thạch môn kia ra, ta chính là có cách của mình, không cần mọi người phải tốn sức động tay động chân. Ta cam đoan nếu như có người cùng ta làm sinh ý mà nói, vậy thì đến ngay tấm da ngươi cũng không bị mất miếng nào.
Vô Danh nói ra lời này khiến cho nhiều người cảm thấy tò mò, nếu như ngay cả một lớp da cũng không mất, vậy cách này đương nhiên sẽ là rất an toàn. Nếu thực sự mở ra được thạch môn mà nói, vậy thì chút sinh ý này không thể không làm rồi. Chỉ là bằng với lời nói miệng kia của Vô Danh, cũng không có ai dám chắc chắn cái gì, ai mà biết được lời của hắn nói là thật hay giả, nếu như là giả, vậy thì mỗi người ở đây cũng tương đương với óc heo, đều bị Vô Danh hắn lừa tới. Lúc này tu sĩ đầu tiên tới hỏi Vô Danh muốn làm cái gì sinh ý không nhịn được tò mò đứng ra nói:
- Vị bằng hữu này, ngươi nói cùng ngươi làm sinh ý, đến ngay cả lớp da cũng không mất, cái này có thật không.
Vô Danh vừa mới nghe Hà Nghi nói liền biết đám người này hiển nhiên là cũng chưa có tin lời của hắn nói, kỳ thật lời này mà để cho người khác nói hắn cũng là không mấy tin tưởng, bởi vì trận pháp bảo vệ thạch môn kia lợi hại như vậy, nếu không công kích mà nói vậy cũng vô pháp mở ra, muốn tìm một cái Vương Trận Sư mở ra trận pháp vậy thì cũng khó hơn lên trời. Vô Danh biết chỉ bằng lời nói này của hắn thì cũng khó mà thuyết phục được người khác tin tưởng, cho nên hắn chỉ có thể tận lực giải thích:
- Đúng vậy, ta chính là có cách an toàn mở ra thạch môn này, chắc chắn sẽ không cần mọi người xuất lực.
Hà Nghi vừa mới nghe Vô Danh nói, hai mắt của hắn liền sáng lên, Hà Nghi kích động nói:
- Vậy chẳng lẽ vị bằng hữu này là một Vương Trận Sư, nếu như huynh thật là một cái Vương Trận Sư mà nói, sinh ý này ta liền cùng huynh làm.
Những tu sĩ ở đây ai cũng đều rất rõ ràng, nếu như trận pháp kia không dùng tới phương pháp công kích mà nói vậy thì cũng đừng hòng mở ra, còn nếu như không dùng phương pháp công kích vậy thì chắc chắn là phải có người có đủ trình độ mở ra trận pháp kia, mà muốn mở ra được trận pháp đó vậy thì chắc chắn phải là một Vương Trận Sư. Hà Nghi cũng là trực tiếp đổi cách xưng hộ với Vô Danh, từ “vị bằng hữu này” thành “huynh”.
Vũ Thủy Yên ở một bên cũng là kinh ngạc không thôi, trình độ trận pháp của Vô Danh nàng biết rõ, rất là lợi hại, nếu như Vô Danh quả thực có thể mở ra thạch môn vậy thì chắc chắn là Vương Trận Sư. Vũ Thủy Yên hai mắt tỏa sáng nhìn Vô Danh nói:
- Vô Danh đại ca, huynh thật sự là một cái Vương Trận Sư sao??
Vô Danh nghe xong câu này trong lòng cũng là âm thầm lắc đầu, cô bé này thật không biết ý tứ gì cả. Hắn quả thực không phải là một cái Vương Trận Sư, hắn bất quá chỉ là một cái đại sư trận pháp cấp năm mà thôi.
Vô Danh cũng chỉ im lặng, hắn không có trả lời câu hỏi của Vũ Thủy Yên. Vũ Thủy Yên biết mình cũng đã nói nhiều rồi, nàng liền im lặng đứng ở bên cạnh Vô Danh không hỏi thêm câu nào. Nếu như Vô Danh đại ca thật sự có cách, vậy tự nhiên cũng là dụng ý của huynh ấy, nàng một cái tiểu nữ, làm gì hỏi nhiều như vậy.
Thật ra Vô Danh cũng không có trách gì Vũ Thủy Yên, cô bé này tự nhiên còn nhỏ, kinh nghiệm sống cũng là không có nhiều, chỉ vì một câu nói mà kích động hỏi hắn như vậy thì cũng không có gì lạ.
Thế nhưng căn bản sự việc cũng không phải đơn giản như vậy, Hà Nghi nói câu kia chính là để thăm dò, nếu như Vũ Thủy Yên hỏi hắn, vậy chẳng phải chính là lộ ra hắn không phải Vương Trận Sư hay sao. Đến lúc đó chắc chắn sẽ lại có rắc rối.
Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói của Hà Nghi làm cho kinh sợ, thiếu niên kia trước mắt cùng lắm là mười bảy tuổi, nếu thực là một cái Vương Trận Sư, vậy thì cũng quá mức dọa người rồi. Nếu không phải là một cái Vương Trận Sư mà nói, vậy cũng sẽ không thể tự tin như thế nói rằng không dùng phương pháp công kích mà mở ra được thạch môn.
- Nếu bằng hữu thật sự là một cái Vương Trận Sư, vậy sinh ý này ta cũng đồng ý cùng ngươi làm. Nhưng nếu như ngươi không phải một cái Vương Trận Sư, mà lại ở đây nói nhảm, vậy thì ta tin chắc rằng tất cả những người ở đây đều không có tha thứ cho hành động này của ngươi.
Một cái nam tử râu quai nón nhìn Vô Danh lạnh lùng nói, hắn nói xong cũng là nhìn chằm chằm vào nhẫn trự vật của Vô Danh. Vô Danh thấy ánh mắt của tên râu quai nón kia nhìn không rời nhẫn trữ vật của hắn thì hắn cũng liền tức giận, Khai Thiên Dạ Đao ở sau lưng lúc này cũng bị hắn lấy xuống, Vô Danh giọng nói cực kỳ băng hàn:
- Ta trước giờ còn không có sợ người đe dọa, nếu như ngươi muốn nhẫn trự vật của ta mà nói, vậy thì cứ việc tới, Vô Danh ta nguyện ý bồi tiếp. Còn nếu không dám, vậy thì cút sang một bên. Ta ở đây làm sinh ý, còn không có đến lượt ngươi tên lợn đen này đứng ra đe dọa.
- Ngươi...
Tên nam tử râu quai nón bị Vô Danh mắng thì tức giận ghê lắm, hắn rất muốn đứng lên một kiếm chém chết Vô Danh, thế nhưng nghĩ lại bản thân còn không có biết tu vi của người trước mặt ra sao, hắn cũng là không có dám đứng ra vọng động. Nam tử râu quai nón tức đến run người nhưng lại không dám làm gì, Vô Danh thấy thế thì liền cười lạnh:
- Làm sao, muốn đánh?? Tên nhát gan như ngươi, vừa nhìn là biết không có cái gì bản sự. Tu vi Nguyên Anh hẳn cũng là nhờ đan dược chồng chất lên. Nếu thật sự có bản sự mà nói, vậy cũng không đứng ở đây nói nhảm.
Nam tử râu quai nón vốn là tức điên lên rồi, nhưng hắn cũng là bị Vô Danh nói trúng tim đen, tu vi của hắn chính là nhờ đan dược chồng chất lên. Nhưng quan trọng hơn là ánh mắt băng hàn kia của Vô Danh nhìn hắn, để cho hắn cảm giác được chỉ cần hắn nói nhảm thêm một câu nữa, hắn liền mất mạng. Nam tử râu quai nón kiềm chế nội tâm nóng giận, chỉ biết đứng ngậm miệng ở một bên, mặt mũi cũng là không giấu đi đâu được. Thế nhưng là cũng không có ai dám đứng ra cười hắn, dù sao hắn cũng là một cái tu sĩ Nguyên Anh.
Vô Danh cười lạnh, tên lợn đen này thế mà cũng có thể ẩn nhẫn, nếu như tên lợn đen đó còn nói nhảm một câu nữa, hắn thực sự sẽ vung đao lấy mạng. Không có bản sự thì vẫn là không có bản sự, Nguyên Anh thì sao, nhặt lên cũng có cả một đống, chẳng lạ gì nếu như trong nắm cát còn có cả đống cứt, mấy tên như thế hắn còn không có coi trọng.
Đổi lại một tên khác mà nói, bị hắn mắng như vậy chắc chắn cũng sẽ là xông lên muốn bổ hắn một nhát, những tên như thế hắn cũng càng không coi trọng, cũng là một dạng ngu xuẩn mà thôi. Tên râu quai nón kia là bị hắn dọa sợ mà nhẫn, cũng không tính là cái gì. Đôi khi con người sống chính là tranh hơn nhau cái khẩu khí, không nhịn được cái khẩu khí này mà nói thì chắc chắn là sẽ động thủ. Có câu “thất phu bị nhục, tuốt kiếm tương đấu”, nếu thật sự làm vậy thì trên đời này cũng sẽ không có ngươi nữa, chỉ có ẩn nhẫn mới có thể thành đại sự. Tên râu quai nón coi như may mắn, cái mạng kia hôm nay hắn liền không có lấy xuống.
Mọi người ở đây thấy Vô Danh mắng cho tên nam tử râu quai nón kia không dám hé răng thì cũng là hít vào một ngụm khí lạnh. Mọi người ở đây đều biết, Vô Danh nói những lời kia cũng không phải chỉ nói cho mình tên râu quai nón nghe, mà là đồng thời nói cho toàn bộ mọi người ở đây nghe. Nếu như muốn tìm hắn kiếm chuyện thì hắn chẳng ngại gì ngắt cái đầu của ngươi xuống, hắn ở đây làm sinh ý cũng không có sợ bất cứ cái gì, không làm thì hắn liền một mình đi, không ai cản được hắn.
- Ngươi nói ngươi có cách mở ra tấm thạch môn này, vậy rốt cuộc là ngươi làm thế nào có thể mở ra, nếu như là giống như đám người kia ngạnh kháng công kích mở ra thạch môn mà nói, vậy sinh ý này của ngươi cũng không cần làm nữa, mọi người cùng nhau liều chết một lần mở ra thạch môn là được rồi.
- Đúng vậy, nếu như không phải có cách hay ho gì, vậy cũng không cần làm nữa.
Phía sau nghe thấy cái tu sĩ Nguyên Anh tầng hai kia nói thì cũng có nhiều người nói theo, hiển nhiên mọi người bây giờ cũng đang rất nghi ngờ, không biết là Vô Danh muốn làm như thế nào mở ra tấm thạch môn kia. Vô Danh thở dài một hơi nói:
- Ta nếu như đã muốn cùng mọi người làm sinh ý, vậy ta đương nhiên là không có ngu đầu đi ngạnh mở tấm thạch môn kia ra, ta chính là có cách của mình, không cần mọi người phải tốn sức động tay động chân. Ta cam đoan nếu như có người cùng ta làm sinh ý mà nói, vậy thì đến ngay tấm da ngươi cũng không bị mất miếng nào.
Vô Danh nói ra lời này khiến cho nhiều người cảm thấy tò mò, nếu như ngay cả một lớp da cũng không mất, vậy cách này đương nhiên sẽ là rất an toàn. Nếu thực sự mở ra được thạch môn mà nói, vậy thì chút sinh ý này không thể không làm rồi. Chỉ là bằng với lời nói miệng kia của Vô Danh, cũng không có ai dám chắc chắn cái gì, ai mà biết được lời của hắn nói là thật hay giả, nếu như là giả, vậy thì mỗi người ở đây cũng tương đương với óc heo, đều bị Vô Danh hắn lừa tới. Lúc này tu sĩ đầu tiên tới hỏi Vô Danh muốn làm cái gì sinh ý không nhịn được tò mò đứng ra nói:
- Vị bằng hữu này, ngươi nói cùng ngươi làm sinh ý, đến ngay cả lớp da cũng không mất, cái này có thật không.
Vô Danh vừa mới nghe Hà Nghi nói liền biết đám người này hiển nhiên là cũng chưa có tin lời của hắn nói, kỳ thật lời này mà để cho người khác nói hắn cũng là không mấy tin tưởng, bởi vì trận pháp bảo vệ thạch môn kia lợi hại như vậy, nếu không công kích mà nói vậy cũng vô pháp mở ra, muốn tìm một cái Vương Trận Sư mở ra trận pháp vậy thì cũng khó hơn lên trời. Vô Danh biết chỉ bằng lời nói này của hắn thì cũng khó mà thuyết phục được người khác tin tưởng, cho nên hắn chỉ có thể tận lực giải thích:
- Đúng vậy, ta chính là có cách an toàn mở ra thạch môn này, chắc chắn sẽ không cần mọi người xuất lực.
Hà Nghi vừa mới nghe Vô Danh nói, hai mắt của hắn liền sáng lên, Hà Nghi kích động nói:
- Vậy chẳng lẽ vị bằng hữu này là một Vương Trận Sư, nếu như huynh thật là một cái Vương Trận Sư mà nói, sinh ý này ta liền cùng huynh làm.
Những tu sĩ ở đây ai cũng đều rất rõ ràng, nếu như trận pháp kia không dùng tới phương pháp công kích mà nói vậy thì cũng đừng hòng mở ra, còn nếu như không dùng phương pháp công kích vậy thì chắc chắn là phải có người có đủ trình độ mở ra trận pháp kia, mà muốn mở ra được trận pháp đó vậy thì chắc chắn phải là một Vương Trận Sư. Hà Nghi cũng là trực tiếp đổi cách xưng hộ với Vô Danh, từ “vị bằng hữu này” thành “huynh”.
Vũ Thủy Yên ở một bên cũng là kinh ngạc không thôi, trình độ trận pháp của Vô Danh nàng biết rõ, rất là lợi hại, nếu như Vô Danh quả thực có thể mở ra thạch môn vậy thì chắc chắn là Vương Trận Sư. Vũ Thủy Yên hai mắt tỏa sáng nhìn Vô Danh nói:
- Vô Danh đại ca, huynh thật sự là một cái Vương Trận Sư sao??
Vô Danh nghe xong câu này trong lòng cũng là âm thầm lắc đầu, cô bé này thật không biết ý tứ gì cả. Hắn quả thực không phải là một cái Vương Trận Sư, hắn bất quá chỉ là một cái đại sư trận pháp cấp năm mà thôi.
Vô Danh cũng chỉ im lặng, hắn không có trả lời câu hỏi của Vũ Thủy Yên. Vũ Thủy Yên biết mình cũng đã nói nhiều rồi, nàng liền im lặng đứng ở bên cạnh Vô Danh không hỏi thêm câu nào. Nếu như Vô Danh đại ca thật sự có cách, vậy tự nhiên cũng là dụng ý của huynh ấy, nàng một cái tiểu nữ, làm gì hỏi nhiều như vậy.
Thật ra Vô Danh cũng không có trách gì Vũ Thủy Yên, cô bé này tự nhiên còn nhỏ, kinh nghiệm sống cũng là không có nhiều, chỉ vì một câu nói mà kích động hỏi hắn như vậy thì cũng không có gì lạ.
Thế nhưng căn bản sự việc cũng không phải đơn giản như vậy, Hà Nghi nói câu kia chính là để thăm dò, nếu như Vũ Thủy Yên hỏi hắn, vậy chẳng phải chính là lộ ra hắn không phải Vương Trận Sư hay sao. Đến lúc đó chắc chắn sẽ lại có rắc rối.
Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói của Hà Nghi làm cho kinh sợ, thiếu niên kia trước mắt cùng lắm là mười bảy tuổi, nếu thực là một cái Vương Trận Sư, vậy thì cũng quá mức dọa người rồi. Nếu không phải là một cái Vương Trận Sư mà nói, vậy cũng sẽ không thể tự tin như thế nói rằng không dùng phương pháp công kích mà mở ra được thạch môn.
- Nếu bằng hữu thật sự là một cái Vương Trận Sư, vậy sinh ý này ta cũng đồng ý cùng ngươi làm. Nhưng nếu như ngươi không phải một cái Vương Trận Sư, mà lại ở đây nói nhảm, vậy thì ta tin chắc rằng tất cả những người ở đây đều không có tha thứ cho hành động này của ngươi.
Một cái nam tử râu quai nón nhìn Vô Danh lạnh lùng nói, hắn nói xong cũng là nhìn chằm chằm vào nhẫn trự vật của Vô Danh. Vô Danh thấy ánh mắt của tên râu quai nón kia nhìn không rời nhẫn trữ vật của hắn thì hắn cũng liền tức giận, Khai Thiên Dạ Đao ở sau lưng lúc này cũng bị hắn lấy xuống, Vô Danh giọng nói cực kỳ băng hàn:
- Ta trước giờ còn không có sợ người đe dọa, nếu như ngươi muốn nhẫn trự vật của ta mà nói, vậy thì cứ việc tới, Vô Danh ta nguyện ý bồi tiếp. Còn nếu không dám, vậy thì cút sang một bên. Ta ở đây làm sinh ý, còn không có đến lượt ngươi tên lợn đen này đứng ra đe dọa.
- Ngươi...
Tên nam tử râu quai nón bị Vô Danh mắng thì tức giận ghê lắm, hắn rất muốn đứng lên một kiếm chém chết Vô Danh, thế nhưng nghĩ lại bản thân còn không có biết tu vi của người trước mặt ra sao, hắn cũng là không có dám đứng ra vọng động. Nam tử râu quai nón tức đến run người nhưng lại không dám làm gì, Vô Danh thấy thế thì liền cười lạnh:
- Làm sao, muốn đánh?? Tên nhát gan như ngươi, vừa nhìn là biết không có cái gì bản sự. Tu vi Nguyên Anh hẳn cũng là nhờ đan dược chồng chất lên. Nếu thật sự có bản sự mà nói, vậy cũng không đứng ở đây nói nhảm.
Nam tử râu quai nón vốn là tức điên lên rồi, nhưng hắn cũng là bị Vô Danh nói trúng tim đen, tu vi của hắn chính là nhờ đan dược chồng chất lên. Nhưng quan trọng hơn là ánh mắt băng hàn kia của Vô Danh nhìn hắn, để cho hắn cảm giác được chỉ cần hắn nói nhảm thêm một câu nữa, hắn liền mất mạng. Nam tử râu quai nón kiềm chế nội tâm nóng giận, chỉ biết đứng ngậm miệng ở một bên, mặt mũi cũng là không giấu đi đâu được. Thế nhưng là cũng không có ai dám đứng ra cười hắn, dù sao hắn cũng là một cái tu sĩ Nguyên Anh.
Vô Danh cười lạnh, tên lợn đen này thế mà cũng có thể ẩn nhẫn, nếu như tên lợn đen đó còn nói nhảm một câu nữa, hắn thực sự sẽ vung đao lấy mạng. Không có bản sự thì vẫn là không có bản sự, Nguyên Anh thì sao, nhặt lên cũng có cả một đống, chẳng lạ gì nếu như trong nắm cát còn có cả đống cứt, mấy tên như thế hắn còn không có coi trọng.
Đổi lại một tên khác mà nói, bị hắn mắng như vậy chắc chắn cũng sẽ là xông lên muốn bổ hắn một nhát, những tên như thế hắn cũng càng không coi trọng, cũng là một dạng ngu xuẩn mà thôi. Tên râu quai nón kia là bị hắn dọa sợ mà nhẫn, cũng không tính là cái gì. Đôi khi con người sống chính là tranh hơn nhau cái khẩu khí, không nhịn được cái khẩu khí này mà nói thì chắc chắn là sẽ động thủ. Có câu “thất phu bị nhục, tuốt kiếm tương đấu”, nếu thật sự làm vậy thì trên đời này cũng sẽ không có ngươi nữa, chỉ có ẩn nhẫn mới có thể thành đại sự. Tên râu quai nón coi như may mắn, cái mạng kia hôm nay hắn liền không có lấy xuống.
Mọi người ở đây thấy Vô Danh mắng cho tên nam tử râu quai nón kia không dám hé răng thì cũng là hít vào một ngụm khí lạnh. Mọi người ở đây đều biết, Vô Danh nói những lời kia cũng không phải chỉ nói cho mình tên râu quai nón nghe, mà là đồng thời nói cho toàn bộ mọi người ở đây nghe. Nếu như muốn tìm hắn kiếm chuyện thì hắn chẳng ngại gì ngắt cái đầu của ngươi xuống, hắn ở đây làm sinh ý cũng không có sợ bất cứ cái gì, không làm thì hắn liền một mình đi, không ai cản được hắn.
Tác giả :
Ẩn Cư Sĩ