Đứa Con Của Tạo Hóa
Chương 205: Dừng bước
Vô Danh sau khi bị thanh loan đao thứ hai kia làm tổn thương thức hải thì hắn vẫn đứng yên trờ đợi, chờ đợi đợt công kích tiếp theo. Mặc dù thức hải của hắn đã bị tổn thương, nhưng đây chỉ là một vệt thương nhỏ, không có quá nhiều ảnh hưởng đối với hắn, hắn vẫn có thể tiếp tục chịu đợt công kích tiếp theo.
Vô Danh trong lúc trờ đợi lần công kích tiếp theo thì hắn cũng đã dựng sẵn từng tầng phòng ngự bằng thần niệm chồng lên nhau. Cũng trong lúc này mà hắn phát hiện ra một điều, điều này khiến cho tim của hắn đập thình thịch.
Vô Danh nhận ra rằng sau mỗi đợt công kích của thanh loan đao kia thì thần niệm của hắn giống như được rèn giũa qua một lần vậy. Tốc độ ngưng tụ thần niệm thành tấm màn chắn rõ ràng đã nhanh hơn trước rất nhiều, đồng thời cũng dày hơn lần trước. Ngoài ra Vô Danh còn cảm thấy thần niệm của hắn đang từ từ mạnh lên. Có thể làm cho thần niệm của bản thân mạnh lên quả thực là một cái kinh hỉ thật lớn.
Trước mặt của Vô Danh lại một lần nữa lóe lên ba điểm tinh quang sau đó lại hướng thẳng về phía mi tâm của hắn đánh tới. Vô Danh lần này lại một lần nữa đứng yên cho ba thanh loan đao kia đánh vào.
Sau khi những thanh loan đao này tiến vào thức hải của Vô Danh rồi công kích lên đó thì cũng bị những tầng phòng ngự của Vô Danh chặn lại, tuy nhiên sức mạnh của những thanh loan đao càng lúc càng lớn, những tấm màn chắn của Vô Danh vẫn chưa thể hoàn toàn cản lại được toàn bộ ba thanh loan đao đó.
Vô Danh lại một lần nữa phun ra một ngụm máu, hắn vẫn chỉ yên lặng cảm ngộ ý cảnh trong đó rồi lại tiếp tục chờ đợi đợt công kích tiếp theo. Nói thì chậm nhưng thực ra những quá trình này diễn ra cũng hết sức nhanh chóng và liền mạch, sau khi đợt tấn công thứ ba vừa mới qua đi được vài giây thì đợt tấn công thứ tư đã xuất hiện rồi.
Bốn điểm tinh quang lóe lên sau đó là bốn dải hổng mang tấn công tới phía của Vô Danh. Sau mỗi một lần như vậy thì Vô Danh lại phun ra một ngụm máu tươi, thức hải của hắn đang dần dần bị thương nặng hơn, thế nhưng Vô Danh cũng không hề quan tâm, hắn không để cho việc thức hải bị tổn thương ảnh hưởng tới tinh thần của hắn. Vô Danh vẫn cứ tiếp tục chịu thương như vậy, bởi vì chỉ có tiếp tục chịu tổn thương thì hắn mới có thể cảm ngộ được ý cảnh trong đó nhiều hơn một chút.
Đợt tấn công thứ năm, thứ sáu lại tiếp tục qua đi, mỗi một lần như vậy Vô Danh đều phun ra một ngụm máu, khuôn mặt của hắn cũng vì thế mà trở nên tái nhợt, tuy nhiên hắn vẫn còn rất cố chấp, hắn vẫn muốn tiếp tục chịu đựng, hắn sẽ không để thức hải bị tổn thương mà lại ảnh hưởng tới tinh thần của bản thân dù cho đó là điều chắc chắn xảy ra.
Tuy nhiên, những thứ quá tuyệt đối thì cũng sẽ không còn đúng nữa. Mặc dù việc thức hải tổn thương sẽ ảnh hưởng tới tinh thần, nhưng một tu sĩ thông minh sẽ biết cách khống chế nó, sẽ biến nó thành điểm mạnh của chính bản thân mình. Có những điều mà không phải lúc nào cũng ở trong vùng an toàn mới có thể tìm ra, mà ngược lại chính là trong hiểm cảnh ta mới có thể nhận ra những điều có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Không có bất kì thiên tài nào sinh ra trong sự an toàn, mà ngược lại trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất khó khăn nhất lại chính là lúc mà các thiên tài được sinh ra, hay cũng có thể nói thiên tài là những người biết mượn nghịch cảnh để đẩy chính bản thân mình vọt lên.
Sau khi đợt tấn công thứ tám đã qua đi, từ trong đầu của Vô Danh truyền tới những đợt đau nhức kinh khủng, đầu của hắn giống như có ai đó cầm búa đập vào vậy. Vô Danh lúc này cảm thấy từng đợt choáng váng và tê dại, hắn còn thấy bản thân giống như đã mất đi cảm giác, hắn thực sự không thấy đầu của mình tồn tại nữa, thứ duy nhất còn sót lại chính là một tia ý niệm cứng cỏi.
Vô Danh biết đây chính là cực hạn của bản thân rồi, nếu tiếp tục như vậy thì thức hải của bản thân chắc chắn sẽ vỡ nát, thức hải không phải là nơi có thể đem ra đùa, chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ để lấy đi tính mạng.
Mặc dù thức hải đã chịu nhiều tổn thương thế nhưng Vô Danh cũng đã đạt được những thành công khác. Hắn sơ bộ đã có thể nắm vững cách ngưng tụ những bức tường phòng ngự bằng thần niệm, những bức tường này hết sức chắc chắn, nó không còn là những tấm màn chắn do thần niệm chồng lên nhau nữa rồi, nó là sự ngưng tụ của thần niệm tạo nên một bức tường vững chắc.
Vô Danh trong lúc chịu đựng từng đợt tấn công liên tiếp thì cũng sực nhớ ra một thứ, đó chính là Hàn Tủy Vạn Niên Châu. Mặc dù Hàn Tủy Vạn Niên không còn tác dụng cho hắn cô đọng thần niệm nữa, nhưng mà hiệu quả chữa trị thức hải của nó thì chắc chắn là vẫn còn.
Vô Danh lập tức lấy ra Hàn Tủy Vạn Niên Châu sau đó lại điên cuồng hấp thu Hàn Tủy Vạn Niên ở trong đó. Bởi vì Vô Cực Quyết của Vô Danh liên tục vận chuyển ở mức tối đa, cho nên sau khi Hàn Tủy Vạn Niên bị hắn hút vào thì ngay lập tức được đưa tới Nê Hoàn cung. Bởi vì có Hàn Tủy Vạn Niên chảy qua, thức hải của Vô Danh cũng dẫn dần hồi phục lại một cách từ từ.
Từng đợt mát lạnh truyền tới xoa dịu đi vết thương khiến cho Vô Danh cảm thấy cực kỳ thoải mái. Đã có Hàn Tủy Vạn Niên Châu chữa trị thức hải, Vô Danh lại tiếp tục đón nhận đợt công kích tiếp theo.
Qua nhiều đợt tấn công như vậy, thần niệm của Vô Danh cũng theo đó mà trở nên mạnh mẽ hơn, hắn cũng đã ngưng tụ được những bức tường phòng ngự bằng thần niệm một cách kiên cố nhất.
Sau một ngày đứng ở bậc thang thứ bảy mươi thì Vô Danh lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bảy mươi mốt. Lần này những điểm tinh quang lóe lên càng nhiều hơn trước, tuy nhiên Vô Danh vẫn không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui vẻ đón nhận.
Sau một ngày rưỡi đứng ở bậc thang thứ bảy mươi mốt, Vô Danh lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bảy mươi hai. Sau hai ngày nữa hắn bước lên tới bậc thang thứ bảy mươi ba. Mỗi một lần bước lên bậc thang tiếp theo thì hắn cũng lại phải thổ ra mấy ngụm máu tươi, chính vì thế mà thân hình của hắn trở nên gầy gộc. Nhưng dưới sự hỗ trợ của đan dược thì thân thể hắn nhanh chóng lại được bù đắp lại.
………
Vũ Thủy Yên sau khi không ngừng nỗ lực bước lên bậc thang thứ hai mươi hai thì cuối cùng nàng cũng có thể trụ vững tại đó. Nhưng để có thể đứng được bên trên bậc thang thứ hai mươi hai này thì trước đó Vũ Thủy Yên đã phải trả giá rất nhiều.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, tóc cũng đã thưa đi nhiều, thân hình cũng trở nên gầy gộc, không biết để có thể bước tới bậc thang thứ hai mươi hai này thì Vũ Thủy Yên đã phải phun ra bao nhiêu ngụm máu, phải bị bậc thang thứ hai mươi hai quét xuống bao nhiều lần.
Tuy nhiên, để có thể bước lên bậc thang tiếp theo thì Vũ Thủy Yên cảm thấy tất cả những gì nàng bỏ ra đều hết sức xứng đáng. Đôi mắt của Vũ Thủy Yên cũng không còn là đôi mắt ngây thơ ngày trước nữa rồi, mà thay vào đó chính là một sự kiên định, là quyết tiến không lùi. ( nhưng mệt quá thì nghỉ..hắc hắc.)
Dưới những đợt tấn công liên tiếp của những luồng sát khí, quần áo của Vũ Thủy Yên cũng vì thế mà bay phần phật, nếu như nhìn kĩ có thể thấy màu sắc trên vải đã bạc đi rất nhiều rồi, sợi vải đã sơ xác đi rồi. Nếu như có thể nhìn xuyên lớp y phục này của Vũ Thủy Yên thì có thể thấy tại từng lỗ chân lông của nàng cũng đang không ngừng chảy máu, chính vì thế mà đã nhuộm đỏ cả y phục. Từ xa nhìn vào sẽ thấy thân hình gầy gộc của Vũ Thủy Yên đáng thương tới mức nào, cảm giác như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi nàng bay đi mất vậy.
- Phốc!
Vũ Thủy Yên lại phun ra một ngụm máu nữa, sau đó đôi chân lại tiếp tục bước về phía trước. Vũ Thủy Yên bước từng bước chậm rãi, mỗi bước chỉ cách nhau có vài phân, giống như có một thứ gì đó đang đè nặng lên trên cơ thể nàng khiến cho nàng rất khó khăn để bước tiếp.
Đúng lúc này giống như có một tiếng răng rắc vang lên, bước chân của Vũ Thủy Yên bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng đã hoàn toàn cảm ngộ được ý cảnh ở bậc thang thứ hai mươi hai. Vũ Thủy Yên tiếp tục bước lên bậc thang thứ hai mươi ba, mục tiêu của nàng chính là bậc thang thứ hai mươi bảy, chính là cảnh giới đao đạo “nhập môn”. Khoảng cách tới bậc thang thứ hai mươi bảy cũng chỉ còn có năm bậc thang nữa thôi.
- Phốc!!!
Dù chỉ còn lại năm bậc thang, nhưng năm bậc thang này lại không hề dễ dàng chút nào. Vũ Thủy Yên vừa mới bước tới bậc thang thứ hai mươi ba thì đã không chịu nổi dù chỉ một chút, ngay lập tức cơ thể nàng bị quét bay xuống phía dưới. Tuy nhiên với ý chí kiên định quyết tiến không lùi của Vũ Thủy Yên thì chắc chắn nàng sẽ không vì thế mà bỏ cuộc. Vũ Thủy Yên lại một lần nữa gượng dậy rồi bước lên bậc thang tiếp theo.
Thế nhưng kết quả cũng lại là như vậy, Vũ Thủy Yên năm lần bảy lượt bị bậc thang thứ hai mươi ba quét xuống, sau đó lại hết lần này tới lần khác bò dậy cố gắng bước lên bậc thang thứ hai mươi ba.
- Bịch…bịch..bịch…
Thân hình của Vũ Thủy Yên giống như diều đứt dây bị quét bay xuống bậc thang thứ mười một. Lần này nàng không có gắng gượng bò dậy như lần trước, mà ngược lại một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt lăn xuống. Hai tay nàng không ngừng nện xuống đất giống như tự trách mình, hơi thở có chút dồn dập.
- Phù…
Hơi thở dồn dập đau đớn của Vũ Thủy Yên bỗng trở nên giãn ra sau đó thưa dần, cuối cùng là một tiếng thở dài. Vũ Thủy Yên tứ chi vô lực nằm gục trên bậc thang thứ mười một, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy xuống.
Vô Danh trong lúc trờ đợi lần công kích tiếp theo thì hắn cũng đã dựng sẵn từng tầng phòng ngự bằng thần niệm chồng lên nhau. Cũng trong lúc này mà hắn phát hiện ra một điều, điều này khiến cho tim của hắn đập thình thịch.
Vô Danh nhận ra rằng sau mỗi đợt công kích của thanh loan đao kia thì thần niệm của hắn giống như được rèn giũa qua một lần vậy. Tốc độ ngưng tụ thần niệm thành tấm màn chắn rõ ràng đã nhanh hơn trước rất nhiều, đồng thời cũng dày hơn lần trước. Ngoài ra Vô Danh còn cảm thấy thần niệm của hắn đang từ từ mạnh lên. Có thể làm cho thần niệm của bản thân mạnh lên quả thực là một cái kinh hỉ thật lớn.
Trước mặt của Vô Danh lại một lần nữa lóe lên ba điểm tinh quang sau đó lại hướng thẳng về phía mi tâm của hắn đánh tới. Vô Danh lần này lại một lần nữa đứng yên cho ba thanh loan đao kia đánh vào.
Sau khi những thanh loan đao này tiến vào thức hải của Vô Danh rồi công kích lên đó thì cũng bị những tầng phòng ngự của Vô Danh chặn lại, tuy nhiên sức mạnh của những thanh loan đao càng lúc càng lớn, những tấm màn chắn của Vô Danh vẫn chưa thể hoàn toàn cản lại được toàn bộ ba thanh loan đao đó.
Vô Danh lại một lần nữa phun ra một ngụm máu, hắn vẫn chỉ yên lặng cảm ngộ ý cảnh trong đó rồi lại tiếp tục chờ đợi đợt công kích tiếp theo. Nói thì chậm nhưng thực ra những quá trình này diễn ra cũng hết sức nhanh chóng và liền mạch, sau khi đợt tấn công thứ ba vừa mới qua đi được vài giây thì đợt tấn công thứ tư đã xuất hiện rồi.
Bốn điểm tinh quang lóe lên sau đó là bốn dải hổng mang tấn công tới phía của Vô Danh. Sau mỗi một lần như vậy thì Vô Danh lại phun ra một ngụm máu tươi, thức hải của hắn đang dần dần bị thương nặng hơn, thế nhưng Vô Danh cũng không hề quan tâm, hắn không để cho việc thức hải bị tổn thương ảnh hưởng tới tinh thần của hắn. Vô Danh vẫn cứ tiếp tục chịu thương như vậy, bởi vì chỉ có tiếp tục chịu tổn thương thì hắn mới có thể cảm ngộ được ý cảnh trong đó nhiều hơn một chút.
Đợt tấn công thứ năm, thứ sáu lại tiếp tục qua đi, mỗi một lần như vậy Vô Danh đều phun ra một ngụm máu, khuôn mặt của hắn cũng vì thế mà trở nên tái nhợt, tuy nhiên hắn vẫn còn rất cố chấp, hắn vẫn muốn tiếp tục chịu đựng, hắn sẽ không để thức hải bị tổn thương mà lại ảnh hưởng tới tinh thần của bản thân dù cho đó là điều chắc chắn xảy ra.
Tuy nhiên, những thứ quá tuyệt đối thì cũng sẽ không còn đúng nữa. Mặc dù việc thức hải tổn thương sẽ ảnh hưởng tới tinh thần, nhưng một tu sĩ thông minh sẽ biết cách khống chế nó, sẽ biến nó thành điểm mạnh của chính bản thân mình. Có những điều mà không phải lúc nào cũng ở trong vùng an toàn mới có thể tìm ra, mà ngược lại chính là trong hiểm cảnh ta mới có thể nhận ra những điều có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Không có bất kì thiên tài nào sinh ra trong sự an toàn, mà ngược lại trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất khó khăn nhất lại chính là lúc mà các thiên tài được sinh ra, hay cũng có thể nói thiên tài là những người biết mượn nghịch cảnh để đẩy chính bản thân mình vọt lên.
Sau khi đợt tấn công thứ tám đã qua đi, từ trong đầu của Vô Danh truyền tới những đợt đau nhức kinh khủng, đầu của hắn giống như có ai đó cầm búa đập vào vậy. Vô Danh lúc này cảm thấy từng đợt choáng váng và tê dại, hắn còn thấy bản thân giống như đã mất đi cảm giác, hắn thực sự không thấy đầu của mình tồn tại nữa, thứ duy nhất còn sót lại chính là một tia ý niệm cứng cỏi.
Vô Danh biết đây chính là cực hạn của bản thân rồi, nếu tiếp tục như vậy thì thức hải của bản thân chắc chắn sẽ vỡ nát, thức hải không phải là nơi có thể đem ra đùa, chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ để lấy đi tính mạng.
Mặc dù thức hải đã chịu nhiều tổn thương thế nhưng Vô Danh cũng đã đạt được những thành công khác. Hắn sơ bộ đã có thể nắm vững cách ngưng tụ những bức tường phòng ngự bằng thần niệm, những bức tường này hết sức chắc chắn, nó không còn là những tấm màn chắn do thần niệm chồng lên nhau nữa rồi, nó là sự ngưng tụ của thần niệm tạo nên một bức tường vững chắc.
Vô Danh trong lúc chịu đựng từng đợt tấn công liên tiếp thì cũng sực nhớ ra một thứ, đó chính là Hàn Tủy Vạn Niên Châu. Mặc dù Hàn Tủy Vạn Niên không còn tác dụng cho hắn cô đọng thần niệm nữa, nhưng mà hiệu quả chữa trị thức hải của nó thì chắc chắn là vẫn còn.
Vô Danh lập tức lấy ra Hàn Tủy Vạn Niên Châu sau đó lại điên cuồng hấp thu Hàn Tủy Vạn Niên ở trong đó. Bởi vì Vô Cực Quyết của Vô Danh liên tục vận chuyển ở mức tối đa, cho nên sau khi Hàn Tủy Vạn Niên bị hắn hút vào thì ngay lập tức được đưa tới Nê Hoàn cung. Bởi vì có Hàn Tủy Vạn Niên chảy qua, thức hải của Vô Danh cũng dẫn dần hồi phục lại một cách từ từ.
Từng đợt mát lạnh truyền tới xoa dịu đi vết thương khiến cho Vô Danh cảm thấy cực kỳ thoải mái. Đã có Hàn Tủy Vạn Niên Châu chữa trị thức hải, Vô Danh lại tiếp tục đón nhận đợt công kích tiếp theo.
Qua nhiều đợt tấn công như vậy, thần niệm của Vô Danh cũng theo đó mà trở nên mạnh mẽ hơn, hắn cũng đã ngưng tụ được những bức tường phòng ngự bằng thần niệm một cách kiên cố nhất.
Sau một ngày đứng ở bậc thang thứ bảy mươi thì Vô Danh lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bảy mươi mốt. Lần này những điểm tinh quang lóe lên càng nhiều hơn trước, tuy nhiên Vô Danh vẫn không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui vẻ đón nhận.
Sau một ngày rưỡi đứng ở bậc thang thứ bảy mươi mốt, Vô Danh lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bảy mươi hai. Sau hai ngày nữa hắn bước lên tới bậc thang thứ bảy mươi ba. Mỗi một lần bước lên bậc thang tiếp theo thì hắn cũng lại phải thổ ra mấy ngụm máu tươi, chính vì thế mà thân hình của hắn trở nên gầy gộc. Nhưng dưới sự hỗ trợ của đan dược thì thân thể hắn nhanh chóng lại được bù đắp lại.
………
Vũ Thủy Yên sau khi không ngừng nỗ lực bước lên bậc thang thứ hai mươi hai thì cuối cùng nàng cũng có thể trụ vững tại đó. Nhưng để có thể đứng được bên trên bậc thang thứ hai mươi hai này thì trước đó Vũ Thủy Yên đã phải trả giá rất nhiều.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, tóc cũng đã thưa đi nhiều, thân hình cũng trở nên gầy gộc, không biết để có thể bước tới bậc thang thứ hai mươi hai này thì Vũ Thủy Yên đã phải phun ra bao nhiêu ngụm máu, phải bị bậc thang thứ hai mươi hai quét xuống bao nhiều lần.
Tuy nhiên, để có thể bước lên bậc thang tiếp theo thì Vũ Thủy Yên cảm thấy tất cả những gì nàng bỏ ra đều hết sức xứng đáng. Đôi mắt của Vũ Thủy Yên cũng không còn là đôi mắt ngây thơ ngày trước nữa rồi, mà thay vào đó chính là một sự kiên định, là quyết tiến không lùi. ( nhưng mệt quá thì nghỉ..hắc hắc.)
Dưới những đợt tấn công liên tiếp của những luồng sát khí, quần áo của Vũ Thủy Yên cũng vì thế mà bay phần phật, nếu như nhìn kĩ có thể thấy màu sắc trên vải đã bạc đi rất nhiều rồi, sợi vải đã sơ xác đi rồi. Nếu như có thể nhìn xuyên lớp y phục này của Vũ Thủy Yên thì có thể thấy tại từng lỗ chân lông của nàng cũng đang không ngừng chảy máu, chính vì thế mà đã nhuộm đỏ cả y phục. Từ xa nhìn vào sẽ thấy thân hình gầy gộc của Vũ Thủy Yên đáng thương tới mức nào, cảm giác như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi nàng bay đi mất vậy.
- Phốc!
Vũ Thủy Yên lại phun ra một ngụm máu nữa, sau đó đôi chân lại tiếp tục bước về phía trước. Vũ Thủy Yên bước từng bước chậm rãi, mỗi bước chỉ cách nhau có vài phân, giống như có một thứ gì đó đang đè nặng lên trên cơ thể nàng khiến cho nàng rất khó khăn để bước tiếp.
Đúng lúc này giống như có một tiếng răng rắc vang lên, bước chân của Vũ Thủy Yên bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng đã hoàn toàn cảm ngộ được ý cảnh ở bậc thang thứ hai mươi hai. Vũ Thủy Yên tiếp tục bước lên bậc thang thứ hai mươi ba, mục tiêu của nàng chính là bậc thang thứ hai mươi bảy, chính là cảnh giới đao đạo “nhập môn”. Khoảng cách tới bậc thang thứ hai mươi bảy cũng chỉ còn có năm bậc thang nữa thôi.
- Phốc!!!
Dù chỉ còn lại năm bậc thang, nhưng năm bậc thang này lại không hề dễ dàng chút nào. Vũ Thủy Yên vừa mới bước tới bậc thang thứ hai mươi ba thì đã không chịu nổi dù chỉ một chút, ngay lập tức cơ thể nàng bị quét bay xuống phía dưới. Tuy nhiên với ý chí kiên định quyết tiến không lùi của Vũ Thủy Yên thì chắc chắn nàng sẽ không vì thế mà bỏ cuộc. Vũ Thủy Yên lại một lần nữa gượng dậy rồi bước lên bậc thang tiếp theo.
Thế nhưng kết quả cũng lại là như vậy, Vũ Thủy Yên năm lần bảy lượt bị bậc thang thứ hai mươi ba quét xuống, sau đó lại hết lần này tới lần khác bò dậy cố gắng bước lên bậc thang thứ hai mươi ba.
- Bịch…bịch..bịch…
Thân hình của Vũ Thủy Yên giống như diều đứt dây bị quét bay xuống bậc thang thứ mười một. Lần này nàng không có gắng gượng bò dậy như lần trước, mà ngược lại một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt lăn xuống. Hai tay nàng không ngừng nện xuống đất giống như tự trách mình, hơi thở có chút dồn dập.
- Phù…
Hơi thở dồn dập đau đớn của Vũ Thủy Yên bỗng trở nên giãn ra sau đó thưa dần, cuối cùng là một tiếng thở dài. Vũ Thủy Yên tứ chi vô lực nằm gục trên bậc thang thứ mười một, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy xuống.
Tác giả :
Ẩn Cư Sĩ