Du Y
Chương 51: Quay đầu
Phòng ở rung lắc ngả nghiêng một chút, sàn nhà nứt ra một cái khe, sau đó hết thảy chấn động dừng lại một cách quái gở. Khấu Đồng không biết lấy sức đâu ra mà đẩy văng Hoàng Cẩn Sâm, dùng tay bịt kín miệng, trong đôi mắt vốn đã khô chẳng hiểu sao lại long lanh ánh nước.
Một lúc lâu sau, hắn mới hít khí lạnh mà phun ra một câu: “Tiên sư anh…”
Hoàng Cẩn Sâm ra vẻ vô tội.
Khấu Đồng cũng không lấy cái tay đang che miệng xuống: “Chẳng phải tôi bảo anh dùng nước lạnh, nước lạnh sao?!”
Hoàng Cẩn Sâm dùng mũi chân đá chậu nước lạnh ra thật xa: “Làm sao tôi nỡ dùng nước lạnh tạt em chứ?”
“…” Khấu Đồng hung tợn lườm gã, “Thế mà anh nỡ cắn đầu lưỡi tôi à? Chảy máu rồi đây này, đờ phắc!”
“Hiu T^T…” Hoàng Cẩn Sâm cúi đầu cos cô vợ nhỏ, “Tại vì kích động quá thôi mà.”
Bên ngoài sớm đã thay đổi người tới phá cửa. Mạn Mạn cất giọng oanh vàng réo lên: “Dì bảo hai người khắc chế tí đi. Động đất rồi, nhịn một chút, chỉ cần phòng ở kim thương không ngã, dát giường ván giường vẫn chưa sập thì tí nữa vẫn lăn được tiếp mà.”
Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm hai mặt nhìn nhau, Khấu Đồng lấy đầu gối hích người kia một cái: “Oẳn tù tì, ai thua đi giải thích với bọn họ.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn một hồi rồi thấp giọng bảo: “Tôi thua.”
Sau đó gã vươn tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Khấu Đồng, kéo chăn trùm lên người hắn: “Nằm yên đi, vừa uống thuốc xong đừng để nhiễm lạnh.”
Gã ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại, chẳng mấy lâu sau ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện rì rầm.
Khấu Đồng cúi đầu thoáng liếc cánh tay mình, phát hiện ra bao nhiêu máu đều đã ngừng chảy cả, miệng vết thương thì vẫn còn đó nhưng dường như đang có dấu hiệu khép miệng rồi.
“Mất mặt quá.” Khấu Đồng cười khổ một tiếng, cảm thấy một sự giải thoát gần như sa ngã.
Con người sống thật không dễ, chỉ sợ phải cuồng loạn, phải trải qua mấy lần đau đến thấu tâm can, đến khắc vào xương, đến ghi vào máu, đến mức hạ xuống dấu vết sâu tận linh hồn, không chuyển thế đầu thai thì không thể xóa nhòa được, mới có thể tu luyện thành công.
Mãi nửa ngày trời, Hoàng Cẩn Sâm mới trấn an được mấy người ở bên ngoài, cũng chẳng biết gã dùng cách nào nữa. Vừa vào đến phòng, gã thấy Khấu Đồng nằm nghiêng quay lưng ra cửa, hơi hơi cuộn mình như đã ngủ rồi, vì thế lập tức nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận đi qua. Gã ngồi xuống bên mé giường vươn tay dò xét cái trán của Khấu Đồng một chút, cảm thấy cơn sốt đã lùi gần hết rồi.
Đột nhiên, Khấu Đồng bắt được cổ tay gã. Hoàng Cẩn Sâm bấy giờ mới phát hiện mắt hắn đang mở rất to.
“Nhị Béo, anh muốn thượng tôi?” Khấu Đồng quét mắt nhìn gã, lông mi tựa hồ vẫn còn ướt sũng, khóe mắt của hắn dài mảnh y như được người ta dùng một nét bút phác ra.
Nhị Béo không chống đỡ nổi sự dụ hoặc của mĩ sắc, không có tiền đồ gật lấy gật để.
Khấu Đồng hỏi: “Trái lại có được không?”
Nhị Béo đánh giá cái thân còi đang phơi thây trên giường của bác sĩ Khấu, rối rắm hai giây, cảm thấy việc này có độ khó hơi bị cao đó ~
Nhưng mà còn chưa đợi gã trả lời, Khấu Đồng đã trở mình nằm thẳng ra, cười cười, sảng khoái gọi: “Thôi, anh đến đây đi.”
Hoàng Cẩn Sâm nấc cụt một phát, cọ cọ dụi dụi bên người hắn: “Thật… thật á hả?”
Khấu Đồng dài giọng hừ một tiếng từ trong khoang mũi: “Ừm?”
Hoàng Cẩn Sâm bị tiếng ừm giọng mũi này của hắn làm cho mũi nóng ran lên. Tên này là người sao? Còn là người sao ? Nhị Béo đau khổ hò hét chạy loạn trong lòng, giậm chân đấm ngực phát ra tiếng rú như sói tru, ánh mắt lập lòe ánh sáng xanh rờn của sói đói…
Nhưng mà gã chỉ tỏa sáng như đèn pin một tí, sau đó không còn động tĩnh gì khác.
Mãi một lúc sau, Hoàng Cẩn Sâm cả người cứng còng mới nằm xuống bên cạnh Khấu Đồng, ôm lấy hắn, dịu dàng hôn xuống thái dương của hắn rồi nâng tay tắt đèn đầu giường đi.
“Đừng nghịch, ngủ đi.” Gã nói, “Tôi không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Gã chầm chậm vỗ lưng Khấu Đồng như đang dỗ trẻ con, cảm thấy hô hấp của hắn từ từ ổn định… sau đó Khấu Đồng đột nhiên giật giật người, nghiêm trang hỏi: “Sao thế ? Anh bất lực à?”
Trên trán Hoàng Cẩn Sâm nổi lên hai cọng gân xanh hoạt bát vui vẻ đáng yêu. Gã nhéo một cái lên thắt lưng Khấu Đồng, hung tợn nói: “Câm miệng, ngủ!”
Khấu Đồng lặng yên nở một nụ cười, khép lại mí mắt càng ngày càng nặng.
Phù sinh như mộng, chuyện cũ hoang đường, ai mà biết được kết quả rồi sẽ ra sao? Trên thế giới này, sinh lão bệnh tử, bảy nổi ba chìm, thì ra đều chỉ vụt qua trong chớp mắt vô thường. Khó trách trên đời lắm kẻ sáng nay có rượu sáng nay say, sầu ngày mai để ngày mai tủi.
Sáng hôm sau Khấu Đồng vừa động thì Hoàng Cẩn Sâm đã tỉnh. Gã không mở mắt, chỉ nâng cánh tay đang vòng qua eo người ta lên thăm dò nhiệt độ trên trán đối phương, thấy cơn sốt đã lui, thân nhiệt của hắn khôi phục bình thường, bấy giờ gã mới yên tâm lật người, tỏ vẻ cấm dục một đêm quá vất vả, cần phải tiếp tục bổ sung giấc ngủ.
Đến lúc Hoàng Cẩn Sâm tinh thần sảng khoái rời giường thì nhận ra Khấu Đồng đã không còn ở trong phòng nữa. Hắn đã đổi tấm gương vỡ, còn lôi đâu về được một đống thảm trải sàn che kín vết nứt trên mặt đất từ bao giờ.
Khấu Đồng đang ở trong phòng sách thử mô hình, hai chân để trần vắt vẻo trên bàn, cặp kính chống phóng xạ gác trên sống mũi đậm mùi phát ngôn viên mặt người dạ thú, miệng ngậm thuốc lá, tạo hình mười phần đại thúc đáng khinh.
…Tuy rằng động tác đáng khinh, thế nhưng vẻ mặt lại dị thường nghiêm túc, đến cửa phòng bị mở ra mà hắn cũng không chú ý đến.
Hoàng Cẩn Sâm đứng ở cửa nhìn hắn một hồi, lại lặng lẽ đóng cửa lui ra. Kết quả vừa quay đầu lại thì thấy mẹ Khấu lấp ló ngay đằng sau mình với vẻ đầy nghiền ngẫm.
Hoàng Cẩn Sâm: “Dì ạ.”
“A… Ha ha.” Mẹ Khấu sắc mặt cổ quái đánh giá gã từ trên xuống dưới, ánh mắt thậm chí còn dạo một vòng quanh cái mông của gã, “Dậy rồi đấy à? Vừa dậy phải không? Vất vả cho cháu quá, có đói bụng không nào?”
Hoàng Cẩn Sâm ngây ngốc nhìn cô____ Dì à, dì nghĩ quá nhiều, hay là dì quá tin tưởng vào cậu con trai bảo bối của mình vậy?
Mẹ Khấu bị gã nhìn lại bằng ánh mắt không chút gợn sóng, đại khái cảm thấy không thể cứ trơ mặt ra thế mãi được, bèn oán giận một câu: “Thật là, thằng nhóc thối kia vừa sáng sớm mở mắt ra đã chạy đi mân mê máy tính máy teo, chả ôn nhu tí nào. Tương lai thể nào cũng biến thành trạch nam đáng khinh cho mà xem. Để đấy dì đi dạy bảo nó!”
Hoàng Cẩn Sâm cảm giác da mặt run lên một chút, vội vàng ngăn cô lại: “Cậu ấy có việc phải bận rộn mà… dì ơi… mình đừng làm phiền cậu ấy thì hơn.”
Biểu cảm của mẹ Khấu viết rõ dòng chữ “Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, thật đáng yêu thương”. Sau đó cô dứt khoát xoay người đi thẳng vào nhà bếp: “Cháu muốn ăn gì? Vào đây, tùy ý gọi đi!”
Hoàng Cẩn Sâm sờ mũi cười cười, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện người phụ nữ này là nhân vật chính trong câu chuyện mà Khấu Đồng kể đêm qua thì không làm sao cười nổi nữa. Gã quay đầu thoáng nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, trong lòng nghĩ… tương lai bọn họ đều sẽ rời khỏi nơi này mà đi ra ngoài, thế giới ở đây sẽ biến thành một nùi số liệu rác rưởi, như vậy trong lòng Khấu Đồng, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục sống vô tư và mạnh mẽ thế này phải không?
Nhạc mạc nhạc hề tâm tương tri, bi mạc bi hề sinh biệt ly.
[Có cái vui nào bằng hiểu lòng nhau, có nỗi đau nào bằng sống mà phải xa nhau.]
Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên dồn khí đan điền, hô to một tiếng: “Hà Hiểu Trí!”
Trong phòng Hà Hiểu Trí vang lên một hồi binh bùm chát, sau đó nó vội vàng thò đầu ra: “Dạ?”
Hoàng Cẩn Sâm khum đốt ngón tay gõ mặt gương, vẫy tay với nó:“Nhóc hiểu mà.”
“À.” Hà Hiểu Trí chậm rì xê ra đến nơi, chợt lầm bầm một câu, “Sao tui cứ thấy tui biến thành một cái pháp trận truyền tống thế nhờ?”
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng mắt nhìn nó, thằng ranh này gần đây không đòi chết đòi sống, cư nhiên còn dám tranh luận mặc cả với gã cơ đấy!
Hà Hiểu Trí lập tức nuốt những lời muốn nói trở về, ngoan ngoãn làm tốt công tác mở trận truyền tống đưa Hoàng Cẩn Sâm tới chỗ lão Điền.
Đợi người đi khuất bóng, mẹ Khấu mới cầm xẻng xào rau thò đầu ra vẫy tay với Hà Hiểu Trí: “Nè nè.”
Hà Hiểu Trí: “?”
Mẹ Khấu xoắn ngón tay ngượng ngùng hỏi: “Sao lại chạy mất nhở? Con có cảm thấy dì nói rõ ràng quá không? Có phải nói trắng trợn quá làm nó thẹn thùng không?”
Hà Hiểu Trí lặng thinh một lúc: “Hẳn là… không có… đâu nhỉ?”
…Dì ơi… dì thực sự là nghĩ nhiều quá rồi.
Diêu Thạc nghe động tĩnh nhưng không đi ra. Ông chỉ ngồi ngay ngắn ở đó nhìn khẩu súng nước nhỏ đặt trước mặt. Khẩu súng này là Khấu Đồng cho ông ta, nghe nói chính là vũ khí chủ chốt để phá bỏ quy tắc của lá bài Người Yêu đấy.
Khấu Đồng nói thế này: “Ngài xem, vật nhỏ thế này kì thực cũng có tác dụng của mình đó. Ngài cầm lấy đi, lúc nhớ người nhà có thể lấy ra mà ngắm. Tôi sẽ mau chóng đưa mọi người ra ngoài thôi.”
Diêu Thạc im lặng không nói gì nhận lấy khẩu súng nước. Nhìn tên đàn ông chỉ qua một đêm đã vui vẻ trở lại như thể lại chuẩn bị xong xuôi để tiếp tục họa hại nhân gian, ông nghĩ bụng, có phải trên thế giới luôn có một loại người cao quý lãnh diễm như vậy hay không? Rõ ràng chuyện của mình còn chưa lo liệu xong xuôi, cả người máu tươi đầm đìa, thế mà vẫn muốn làm chúa cứu thế cho người khác.
Vì thế, ông ta mặt không đổi sắc đóng sầm cửa trước khuôn mặt như mèo chiêu tài của bác sĩ Khấu, sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân cầm khẩu súng bắn nước nhỏ bé yếu ớt mà có sức mạnh khó tin nọ, châm một điếu thuốc, thản nhiên lặng im.
Hoàng Cẩn Sâm ngựa quen đường cũ tới chỗ lão Điền, tự nhiên như ruồi tự vào nhà gỗ, tự rót trà uống.
Lão Điền: “Đến đấy hả?”
“Vâng.” Hoàng Cẩn Sâm nói, “Bà xã nhà cháu dọa cháu hết hồn một bữa, cháu qua đây thở phào mấy miếng, nghỉ ngơi lại sức đây.”
Lão Điền lặng yên chờ gã nói tiếp.
“Cháu thấy cậu ấy rơi nước mắt thì choáng hết cả người, chẳng còn biện pháp nào cả.” Hoàng Cẩn Sâm thở dài, “Hôm nay gặp cậu ấy còn không biết phải nói cái gì mới tốt đây này.”
Lão Điền nghe xong, bật cười: “Nói nhảm.”
“Sao lại là nói nhảm?” Hoàng Cẩn Sâm cau mày.
“Con người vừa sinh ra đã khóc oa oa là vì nó phải chen chúc trong sản đạo. Cậu nghĩ xem, trẻ con lúc mới sinh có cái đầu to như vậy thì lúc sinh ra chịu bao nhiêu khổ?”
“Ai mà biết được?” Hoàng Cẩn Sâm cười thành tiếng, “Quên hết rồi được chưa… mà cái này thì liên quan gì?”
“Như nhau cả.” Lão Điền nói, “Lúc sinh ra cậu chịu khổ, lớn lên chịu khổ, về già còn phải chịu khổ, tương lai có một ngày đùng cái lăn ra chết thì không biết ai mới là người chịu khổ.”
Lão Điền nhìn Hoàng Cẩn Sâm: “Một đời đối tốt với ai đến mức nào cũng không thể biến thành người đó được. Trừ phi cậu cắt khúc người ta ra cho vào một nồi, nấu lên ăn, không thì cho dù cậu có ở bên nó cả đời, cũng vẫn có một số thời điểm nó là nó mà cậu là cậu.”
Hoàng Cẩn Sâm yên lặng uống nước, không biết có phải đang suy xét cái đề nghị cắt khúc ra cho vào nồi nấu lên ăn kia hay không.
“Nó trầy da, cậu đau lòng cũng chỉ có thể là đau lòng suông, không thể nào đau thay nó được.” Lão Điền bâng quơ nói, “Chung quy rồi sẽ có sinh ly tử biệt, đến thời điểm đó, cậu sẽ phát hiện ra đời người ngắn ngủi vô cùng.”
“Cho nên?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Mọi chuyện đều cần hiểu rõ thì cậu sẽ chẳng hiểu rõ được chuyện gì đâu.” Lão Điền nói, “Sống ngày nào biết ngày đó, khi nó không qua được một rào cản, nếu cậu trọng tình trọng nghĩa thì có thể kéo nó một cái hoặc đứng bên cạnh chờ, chứ không thể nhảy qua thay nó. Chờ nó qua được rồi, cậu cũng đừng quay đầu lại, đừng để ở trong lòng.”
“Đừng quay đầu.” Lão Điền buông câu nhẹ bẫng, “Người chưa già thì chớ quay đầu. Trong lòng cậu biết vừa quay đầu lại thì người cũ việc xưa đều chẳng còn, nhưng trên tình cảm thì mãi không chịu tin tưởng. Thế thì đừng nhìn nữa, chính mình hiểu rõ trong lòng là được rồi. Con người sống trên đời đừng thở dài nhiều, thở dài nhiều là giảm phúc đấy.”
Một lúc lâu sau, hắn mới hít khí lạnh mà phun ra một câu: “Tiên sư anh…”
Hoàng Cẩn Sâm ra vẻ vô tội.
Khấu Đồng cũng không lấy cái tay đang che miệng xuống: “Chẳng phải tôi bảo anh dùng nước lạnh, nước lạnh sao?!”
Hoàng Cẩn Sâm dùng mũi chân đá chậu nước lạnh ra thật xa: “Làm sao tôi nỡ dùng nước lạnh tạt em chứ?”
“…” Khấu Đồng hung tợn lườm gã, “Thế mà anh nỡ cắn đầu lưỡi tôi à? Chảy máu rồi đây này, đờ phắc!”
“Hiu T^T…” Hoàng Cẩn Sâm cúi đầu cos cô vợ nhỏ, “Tại vì kích động quá thôi mà.”
Bên ngoài sớm đã thay đổi người tới phá cửa. Mạn Mạn cất giọng oanh vàng réo lên: “Dì bảo hai người khắc chế tí đi. Động đất rồi, nhịn một chút, chỉ cần phòng ở kim thương không ngã, dát giường ván giường vẫn chưa sập thì tí nữa vẫn lăn được tiếp mà.”
Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm hai mặt nhìn nhau, Khấu Đồng lấy đầu gối hích người kia một cái: “Oẳn tù tì, ai thua đi giải thích với bọn họ.”
Hoàng Cẩn Sâm nhìn hắn một hồi rồi thấp giọng bảo: “Tôi thua.”
Sau đó gã vươn tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Khấu Đồng, kéo chăn trùm lên người hắn: “Nằm yên đi, vừa uống thuốc xong đừng để nhiễm lạnh.”
Gã ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại, chẳng mấy lâu sau ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện rì rầm.
Khấu Đồng cúi đầu thoáng liếc cánh tay mình, phát hiện ra bao nhiêu máu đều đã ngừng chảy cả, miệng vết thương thì vẫn còn đó nhưng dường như đang có dấu hiệu khép miệng rồi.
“Mất mặt quá.” Khấu Đồng cười khổ một tiếng, cảm thấy một sự giải thoát gần như sa ngã.
Con người sống thật không dễ, chỉ sợ phải cuồng loạn, phải trải qua mấy lần đau đến thấu tâm can, đến khắc vào xương, đến ghi vào máu, đến mức hạ xuống dấu vết sâu tận linh hồn, không chuyển thế đầu thai thì không thể xóa nhòa được, mới có thể tu luyện thành công.
Mãi nửa ngày trời, Hoàng Cẩn Sâm mới trấn an được mấy người ở bên ngoài, cũng chẳng biết gã dùng cách nào nữa. Vừa vào đến phòng, gã thấy Khấu Đồng nằm nghiêng quay lưng ra cửa, hơi hơi cuộn mình như đã ngủ rồi, vì thế lập tức nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận đi qua. Gã ngồi xuống bên mé giường vươn tay dò xét cái trán của Khấu Đồng một chút, cảm thấy cơn sốt đã lùi gần hết rồi.
Đột nhiên, Khấu Đồng bắt được cổ tay gã. Hoàng Cẩn Sâm bấy giờ mới phát hiện mắt hắn đang mở rất to.
“Nhị Béo, anh muốn thượng tôi?” Khấu Đồng quét mắt nhìn gã, lông mi tựa hồ vẫn còn ướt sũng, khóe mắt của hắn dài mảnh y như được người ta dùng một nét bút phác ra.
Nhị Béo không chống đỡ nổi sự dụ hoặc của mĩ sắc, không có tiền đồ gật lấy gật để.
Khấu Đồng hỏi: “Trái lại có được không?”
Nhị Béo đánh giá cái thân còi đang phơi thây trên giường của bác sĩ Khấu, rối rắm hai giây, cảm thấy việc này có độ khó hơi bị cao đó ~
Nhưng mà còn chưa đợi gã trả lời, Khấu Đồng đã trở mình nằm thẳng ra, cười cười, sảng khoái gọi: “Thôi, anh đến đây đi.”
Hoàng Cẩn Sâm nấc cụt một phát, cọ cọ dụi dụi bên người hắn: “Thật… thật á hả?”
Khấu Đồng dài giọng hừ một tiếng từ trong khoang mũi: “Ừm?”
Hoàng Cẩn Sâm bị tiếng ừm giọng mũi này của hắn làm cho mũi nóng ran lên. Tên này là người sao? Còn là người sao ? Nhị Béo đau khổ hò hét chạy loạn trong lòng, giậm chân đấm ngực phát ra tiếng rú như sói tru, ánh mắt lập lòe ánh sáng xanh rờn của sói đói…
Nhưng mà gã chỉ tỏa sáng như đèn pin một tí, sau đó không còn động tĩnh gì khác.
Mãi một lúc sau, Hoàng Cẩn Sâm cả người cứng còng mới nằm xuống bên cạnh Khấu Đồng, ôm lấy hắn, dịu dàng hôn xuống thái dương của hắn rồi nâng tay tắt đèn đầu giường đi.
“Đừng nghịch, ngủ đi.” Gã nói, “Tôi không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Gã chầm chậm vỗ lưng Khấu Đồng như đang dỗ trẻ con, cảm thấy hô hấp của hắn từ từ ổn định… sau đó Khấu Đồng đột nhiên giật giật người, nghiêm trang hỏi: “Sao thế ? Anh bất lực à?”
Trên trán Hoàng Cẩn Sâm nổi lên hai cọng gân xanh hoạt bát vui vẻ đáng yêu. Gã nhéo một cái lên thắt lưng Khấu Đồng, hung tợn nói: “Câm miệng, ngủ!”
Khấu Đồng lặng yên nở một nụ cười, khép lại mí mắt càng ngày càng nặng.
Phù sinh như mộng, chuyện cũ hoang đường, ai mà biết được kết quả rồi sẽ ra sao? Trên thế giới này, sinh lão bệnh tử, bảy nổi ba chìm, thì ra đều chỉ vụt qua trong chớp mắt vô thường. Khó trách trên đời lắm kẻ sáng nay có rượu sáng nay say, sầu ngày mai để ngày mai tủi.
Sáng hôm sau Khấu Đồng vừa động thì Hoàng Cẩn Sâm đã tỉnh. Gã không mở mắt, chỉ nâng cánh tay đang vòng qua eo người ta lên thăm dò nhiệt độ trên trán đối phương, thấy cơn sốt đã lui, thân nhiệt của hắn khôi phục bình thường, bấy giờ gã mới yên tâm lật người, tỏ vẻ cấm dục một đêm quá vất vả, cần phải tiếp tục bổ sung giấc ngủ.
Đến lúc Hoàng Cẩn Sâm tinh thần sảng khoái rời giường thì nhận ra Khấu Đồng đã không còn ở trong phòng nữa. Hắn đã đổi tấm gương vỡ, còn lôi đâu về được một đống thảm trải sàn che kín vết nứt trên mặt đất từ bao giờ.
Khấu Đồng đang ở trong phòng sách thử mô hình, hai chân để trần vắt vẻo trên bàn, cặp kính chống phóng xạ gác trên sống mũi đậm mùi phát ngôn viên mặt người dạ thú, miệng ngậm thuốc lá, tạo hình mười phần đại thúc đáng khinh.
…Tuy rằng động tác đáng khinh, thế nhưng vẻ mặt lại dị thường nghiêm túc, đến cửa phòng bị mở ra mà hắn cũng không chú ý đến.
Hoàng Cẩn Sâm đứng ở cửa nhìn hắn một hồi, lại lặng lẽ đóng cửa lui ra. Kết quả vừa quay đầu lại thì thấy mẹ Khấu lấp ló ngay đằng sau mình với vẻ đầy nghiền ngẫm.
Hoàng Cẩn Sâm: “Dì ạ.”
“A… Ha ha.” Mẹ Khấu sắc mặt cổ quái đánh giá gã từ trên xuống dưới, ánh mắt thậm chí còn dạo một vòng quanh cái mông của gã, “Dậy rồi đấy à? Vừa dậy phải không? Vất vả cho cháu quá, có đói bụng không nào?”
Hoàng Cẩn Sâm ngây ngốc nhìn cô____ Dì à, dì nghĩ quá nhiều, hay là dì quá tin tưởng vào cậu con trai bảo bối của mình vậy?
Mẹ Khấu bị gã nhìn lại bằng ánh mắt không chút gợn sóng, đại khái cảm thấy không thể cứ trơ mặt ra thế mãi được, bèn oán giận một câu: “Thật là, thằng nhóc thối kia vừa sáng sớm mở mắt ra đã chạy đi mân mê máy tính máy teo, chả ôn nhu tí nào. Tương lai thể nào cũng biến thành trạch nam đáng khinh cho mà xem. Để đấy dì đi dạy bảo nó!”
Hoàng Cẩn Sâm cảm giác da mặt run lên một chút, vội vàng ngăn cô lại: “Cậu ấy có việc phải bận rộn mà… dì ơi… mình đừng làm phiền cậu ấy thì hơn.”
Biểu cảm của mẹ Khấu viết rõ dòng chữ “Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, thật đáng yêu thương”. Sau đó cô dứt khoát xoay người đi thẳng vào nhà bếp: “Cháu muốn ăn gì? Vào đây, tùy ý gọi đi!”
Hoàng Cẩn Sâm sờ mũi cười cười, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện người phụ nữ này là nhân vật chính trong câu chuyện mà Khấu Đồng kể đêm qua thì không làm sao cười nổi nữa. Gã quay đầu thoáng nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, trong lòng nghĩ… tương lai bọn họ đều sẽ rời khỏi nơi này mà đi ra ngoài, thế giới ở đây sẽ biến thành một nùi số liệu rác rưởi, như vậy trong lòng Khấu Đồng, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục sống vô tư và mạnh mẽ thế này phải không?
Nhạc mạc nhạc hề tâm tương tri, bi mạc bi hề sinh biệt ly.
[Có cái vui nào bằng hiểu lòng nhau, có nỗi đau nào bằng sống mà phải xa nhau.]
Hoàng Cẩn Sâm đột nhiên dồn khí đan điền, hô to một tiếng: “Hà Hiểu Trí!”
Trong phòng Hà Hiểu Trí vang lên một hồi binh bùm chát, sau đó nó vội vàng thò đầu ra: “Dạ?”
Hoàng Cẩn Sâm khum đốt ngón tay gõ mặt gương, vẫy tay với nó:“Nhóc hiểu mà.”
“À.” Hà Hiểu Trí chậm rì xê ra đến nơi, chợt lầm bầm một câu, “Sao tui cứ thấy tui biến thành một cái pháp trận truyền tống thế nhờ?”
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng mắt nhìn nó, thằng ranh này gần đây không đòi chết đòi sống, cư nhiên còn dám tranh luận mặc cả với gã cơ đấy!
Hà Hiểu Trí lập tức nuốt những lời muốn nói trở về, ngoan ngoãn làm tốt công tác mở trận truyền tống đưa Hoàng Cẩn Sâm tới chỗ lão Điền.
Đợi người đi khuất bóng, mẹ Khấu mới cầm xẻng xào rau thò đầu ra vẫy tay với Hà Hiểu Trí: “Nè nè.”
Hà Hiểu Trí: “?”
Mẹ Khấu xoắn ngón tay ngượng ngùng hỏi: “Sao lại chạy mất nhở? Con có cảm thấy dì nói rõ ràng quá không? Có phải nói trắng trợn quá làm nó thẹn thùng không?”
Hà Hiểu Trí lặng thinh một lúc: “Hẳn là… không có… đâu nhỉ?”
…Dì ơi… dì thực sự là nghĩ nhiều quá rồi.
Diêu Thạc nghe động tĩnh nhưng không đi ra. Ông chỉ ngồi ngay ngắn ở đó nhìn khẩu súng nước nhỏ đặt trước mặt. Khẩu súng này là Khấu Đồng cho ông ta, nghe nói chính là vũ khí chủ chốt để phá bỏ quy tắc của lá bài Người Yêu đấy.
Khấu Đồng nói thế này: “Ngài xem, vật nhỏ thế này kì thực cũng có tác dụng của mình đó. Ngài cầm lấy đi, lúc nhớ người nhà có thể lấy ra mà ngắm. Tôi sẽ mau chóng đưa mọi người ra ngoài thôi.”
Diêu Thạc im lặng không nói gì nhận lấy khẩu súng nước. Nhìn tên đàn ông chỉ qua một đêm đã vui vẻ trở lại như thể lại chuẩn bị xong xuôi để tiếp tục họa hại nhân gian, ông nghĩ bụng, có phải trên thế giới luôn có một loại người cao quý lãnh diễm như vậy hay không? Rõ ràng chuyện của mình còn chưa lo liệu xong xuôi, cả người máu tươi đầm đìa, thế mà vẫn muốn làm chúa cứu thế cho người khác.
Vì thế, ông ta mặt không đổi sắc đóng sầm cửa trước khuôn mặt như mèo chiêu tài của bác sĩ Khấu, sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân cầm khẩu súng bắn nước nhỏ bé yếu ớt mà có sức mạnh khó tin nọ, châm một điếu thuốc, thản nhiên lặng im.
Hoàng Cẩn Sâm ngựa quen đường cũ tới chỗ lão Điền, tự nhiên như ruồi tự vào nhà gỗ, tự rót trà uống.
Lão Điền: “Đến đấy hả?”
“Vâng.” Hoàng Cẩn Sâm nói, “Bà xã nhà cháu dọa cháu hết hồn một bữa, cháu qua đây thở phào mấy miếng, nghỉ ngơi lại sức đây.”
Lão Điền lặng yên chờ gã nói tiếp.
“Cháu thấy cậu ấy rơi nước mắt thì choáng hết cả người, chẳng còn biện pháp nào cả.” Hoàng Cẩn Sâm thở dài, “Hôm nay gặp cậu ấy còn không biết phải nói cái gì mới tốt đây này.”
Lão Điền nghe xong, bật cười: “Nói nhảm.”
“Sao lại là nói nhảm?” Hoàng Cẩn Sâm cau mày.
“Con người vừa sinh ra đã khóc oa oa là vì nó phải chen chúc trong sản đạo. Cậu nghĩ xem, trẻ con lúc mới sinh có cái đầu to như vậy thì lúc sinh ra chịu bao nhiêu khổ?”
“Ai mà biết được?” Hoàng Cẩn Sâm cười thành tiếng, “Quên hết rồi được chưa… mà cái này thì liên quan gì?”
“Như nhau cả.” Lão Điền nói, “Lúc sinh ra cậu chịu khổ, lớn lên chịu khổ, về già còn phải chịu khổ, tương lai có một ngày đùng cái lăn ra chết thì không biết ai mới là người chịu khổ.”
Lão Điền nhìn Hoàng Cẩn Sâm: “Một đời đối tốt với ai đến mức nào cũng không thể biến thành người đó được. Trừ phi cậu cắt khúc người ta ra cho vào một nồi, nấu lên ăn, không thì cho dù cậu có ở bên nó cả đời, cũng vẫn có một số thời điểm nó là nó mà cậu là cậu.”
Hoàng Cẩn Sâm yên lặng uống nước, không biết có phải đang suy xét cái đề nghị cắt khúc ra cho vào nồi nấu lên ăn kia hay không.
“Nó trầy da, cậu đau lòng cũng chỉ có thể là đau lòng suông, không thể nào đau thay nó được.” Lão Điền bâng quơ nói, “Chung quy rồi sẽ có sinh ly tử biệt, đến thời điểm đó, cậu sẽ phát hiện ra đời người ngắn ngủi vô cùng.”
“Cho nên?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Mọi chuyện đều cần hiểu rõ thì cậu sẽ chẳng hiểu rõ được chuyện gì đâu.” Lão Điền nói, “Sống ngày nào biết ngày đó, khi nó không qua được một rào cản, nếu cậu trọng tình trọng nghĩa thì có thể kéo nó một cái hoặc đứng bên cạnh chờ, chứ không thể nhảy qua thay nó. Chờ nó qua được rồi, cậu cũng đừng quay đầu lại, đừng để ở trong lòng.”
“Đừng quay đầu.” Lão Điền buông câu nhẹ bẫng, “Người chưa già thì chớ quay đầu. Trong lòng cậu biết vừa quay đầu lại thì người cũ việc xưa đều chẳng còn, nhưng trên tình cảm thì mãi không chịu tin tưởng. Thế thì đừng nhìn nữa, chính mình hiểu rõ trong lòng là được rồi. Con người sống trên đời đừng thở dài nhiều, thở dài nhiều là giảm phúc đấy.”
Tác giả :
Priest