Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 52
Một trận mưa lớn.
Có một nam tử anh tuấn, người mặc trường bào màu xanh ngọc, hai mắt vô thần, thần thức rất cuồng vọng mà phóng ra xung quanh.
Hắn mở bàn tay ra, tùy ý để giọt mưa dừng trong lòng bàn tay, rồi sau đó tinh tế vuốt ve, mỉm cười suy tính.
Chỉ chốc lát sau y phục hắn chấn động, đối hộ vệ phía sau nói:
"Hồi tông."
"Vâng, tông chủ."
Bách Nhẫn tông chủ trị môn hạ cực nghiêm, rõ ràng là đến bái phỏng Chính Dương Tiên Tông, nhưng mà không nói lời nào liền rời đi, cũng không một ai dám mở miệng nghi ngờ.
Hắn nhìn qua tâm tình rất sung sướng nhưng ánh mắt lạnh băng, trên mặt lại treo mỉm cười.
......!Phượng Tiên Quân, đã đến lúc rồi.
Mưa rơi dày đặc, đổ xuống như những nốt nhạc, giống như sao trời từ ngân hà hạ xuống.
Phượng Chiêu Minh khoanh chân ngồi ngay ngắn ở trên người Thanh Loan, trong tay nắm hai khối linh thạch màu trắng ngà, linh khí kéo dài không ngừng chui vào trong cơ thể hắn.
Không bao lâu, Phượng Chiêu Minh bỗng nhiên mở to đôi mắt, dường như lập tức có một luồng khí tức vô hình, ngang nhiên bắn ra bốn phía, bức cho linh khí xung quanh, chạy toán loạn.
Linh áp của Tiên quân đột nhiên phóng ra, linh lực tưng vọt.
Thanh Loan ở dưới kêu to, ngừng bay, quay đầu lại nhìn chủ nhân.
Phượng Chiêu Minh không nói một lời, thân hình lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Mạc dĩ sơn hà!
Đây là chiêu thức dịch chuyển nổi danh thiên hạ của Phượng Chiêu Minh tiên quân, không tu sĩ dưới tu vi xuất khiếu nào có thể tranh phong cùng hắn.
Giống như trước khi gặp Bồ Tri Chương tiên quân, dù thân thể Phượng Chiêu Minh chưa khôi phục, nhưng hắn không do dự, mà lập tức dùng chiêu mạnh nhất này.
Chẳng sợ phải trả một cái giá rất đắt.
Toàn nhân hắn cảm nhận được, hơi thở củaTiểu Tiên chủ đang dần yếu đi, nếu tiếp tục kéo dài, e rằng sẽ không kịp.
Phượng Chiêu Minh vừa muốn đứng lên, đã run rẩy hít vào một hơi, bước chân một loạn choạn một hồi, mới đứng vững.
Có máu tươi ào ạt từ khóe môi chảy xuống.
Hắn dường như vô giác, mi đoan nhíu chặt, ngửa đầu nhìn vách núi trơn nhẵn như được đao mài phía trước mặt, rồi sau đó nhanh chóng đi vào chín khúc Bát Quan, theo hơi thở mỏng manh của hài tử kia còn lưu lại, bước nhanh tìm, thân hình tấn mãnh, giống như quỷ mị.
Phượng Chiêu Minh chỉ có thể sử dụng niệm lực để tính ra hành tung của hài tử kia.
Nhưng đến không lâu trước đây có thể thấy được tướng mạo Tiểu Tiên chủ, chỉ có thể cảm giác được hơi thở của hắn, thậm chí còn không biết tên của hắn là gì.
Mà giờ phút này lần theo hơi thở Tiểu Tiên chủ lưu lại, Phượng Chiêu Minh gian nan cấp tốc hướng tới vách núi.
Hắn có thể cảm giác được, hài tử kia đang rơi xuống, cách mình càng ngày càng gần, chỉ là sinh cơ suy yếu, làm dường như thân thể bị trọng thương.
Phượng Chiêu Minh tính cách đạm nhiên, dù lòng nóng như lửa đốt, lại chỉ khẽ nhíu mày, trên mặt không một chút biểu tình.
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, đầm lầy rừng cây.
Cảm nhận được khí tức của Phượng Chiêu Minh, Bồ Tri Chương ngạc nhiên, cười khổ hai tiếng, lắc đầu.
Hắn với vội vàng, triệu tập đệ tử dưới tòa Bạch Tàng Tiên Tôn xem sơn, cùng Bồ Tri Chương đi tìm Tiểu tiên chủ.
Bởi vì Bồ Tri Chương chính là tu sĩ hóa thần, tốc độ di chuyển rất nhanh, đệ tử tu vi Kim Đan kia khó theo kịp, sau đành Bồ Tri Chương một tay nâng đối phương mà đi.
Mộc Môn Thất kinh sợ, nói: "Bồ Tri Chương tiên quân......"
"Thời gian cấp bách, chớ có nhiều lời," Bồ Tri Chương ngôn ngữ ôn hòa, nói: "Lần này bảo ngươi theo ta tìm Tiểu tiên chủ, chính là bởi vì ngươi có đơn mộc thể chất, ở chín khúc Bát Quan rất hữu dụng.
Kế tiếp, ta đem khí tức của Tiểu Tiên chủ mà Phượng Chiêu Minh tiên quân đã truyền đến ta, truyền lại cho ngươi, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ."
Mộc Môn Thất biểu tình nghiêm túc, nói: "Dạ!"
Đợi hắn thấy rõ thiếu niên mười mấy tuổi hiện lên trong đầu kia, Mộc Môn Thất thình lình trợn to hai mắt, a! một tiếng, nói: "Người này......!Ta đã thấy người này!"
Vách núi Kình Thiên Chi Trụ, có một hồng y nữ tử, thả người từ chín khúc Bát Quan nhảy xuống.
Khuôn mặt nàng căng thẳng, tơ từ trong miệng không ngừng phun ra, phòng bị công kích của Bất Lạc Hung Diên.
Liền nghe được hung diều tiếng kêu to êm tai, nhưng mà mồm vẫn cứ đóng mở, lại tản ra mùi hôi tanh.
Hồng y nữ tử cấp tốc hạ xuống, càng xuống phía dưới, biểu tình của nàng càng sinh động, khuôn mặt tái nhợt đến kì lạ thậm chí còn lộ ra chút ửng hồng nữ tính.
Thần thức nàng mở rộng là thần thức tu sĩ xuất khiếu cường đại, có thể giúp nàng cảm nhận được động tĩnh từ nơi rất xa.
Không bao lâu, liền nghe được có một tu sĩ Nguyên Anh, miệng phun ác ngôn:
"Tặc tiểu tử, ngươi dám can đảm như thế? Dù ngươi có đem Chước Hỏa Lệnh nuốt vào, ta cũng sẽ rạch bụng ngươi, đem vật đó lấy ra!"
Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, không chút nào để ý tới, biểu tình hung ác.
Nghe được thanh âm Thiên Tình, hồng y nữ tử cả người run rẩy, không thể kìm được mà thở dốc dồn dập, nàng mừng rỡ như điên, lẩm bẩm nói:
"Tiểu công gia."
Thiên Tình giơ tay lên một cách phẫn nộ, trên đó có gân xanh nổi lên, đem vật chí dương nhất thiên hạ Chước Hỏa Lệnh, nuốt vào trong bụng.
"Không!"
Hồng y nữ tử biểu tình khẩn trương, biết rõ không thể đụng vào, nhưng vẫn duỗi tay về phía trước, như muốn nắm lấy bàn tay rắn chắc của Thiên Tình.
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, chín khúc Bát Quan.
Có mười mấy người mặc thanh bào dành cho đệ tử, sau lưng đeo cự kiếm, tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau, mở miệng thảo luận.
"......!Nghe nói, lần này tám vị tiên quân của Chính Dương Tiên Tông trừ bỏ ra ngoài du ngoạn, toàn bộ đều xuống núi, không màng chức trách hộ sơn, chỉ muốn tìm Tiểu tiên chủ."
"Tiểu tiên chủ? Trong truyền thuyết, lấy cốt của Đông Côn Tiên chủ làm xương sống lưng, lấy huyết nhục của Lam Thu Quế tiên tử làm thịt, nhưng hài tử sinh ra lại không ở nơi nào?"
"Đúng vậy, tình hình này có lẻ, Chính Dương Tiên Tông tựa hồ đã tính ra tin tức có liên quan đến Tiểu tiên chủ, nên lúc này mới huynh động nhân lực toàn bộ tiên tông phong sơn Kình Thiên Chi Trụ."
Mười mấy người này mặc thanh bào, lưng đeo cự kiếm, đúng là đệ tử của Khai Nguyên Kiếm Tông sau khi đối mặt với Trăm muỗi vương, may mắn may mắn sống sort giờ đang xuống núi.
Lúc bọn họ tới, khí phách hăng hái, lại không nghĩ đến gặp đầm lầy muỗi vương, tổn thương quá nửa, tình cảnh cực kỳ bi thảm.
May mà gặp đệ tử thủ sơn của Chính Dương Tiên Tông, không chỉ giúp bọn họ chạy thoát, còn dẫn bọn họ tới chín khúc Bát Quan, để tránh lại chịu công kích của hung muỗi.
Chỉ là mới vừa đến lối vào của chín khúc Bát Quan, đệ tử thủ sơn kia liền nhận được truyền lệnh Tiên Tôn, bảo tức tốc phong sơn.
Mấy đệ tử Khai Nguyên Kiếm Tông này ngồi ở lối vào, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng hung muỗi ong ong, sợ tới mức trong lòng phát hoảng.
Sau khi cân nhắc kỹ, vẫn nên tiến vào chín khúc Bát Quan-tiên sơn kỳ quan trong truyền thuyết thì hơn.
Vốn tưởng rằng chỉ cần đi không xa, sau đó men theo đường cũ phản là có thể trở về.
Nhưng nơi này địa thế quá phức tạp, mười mấy đệ tử may mắn sống sót này lại bị lạc đường.
Vì thế không dám tiếp tục đi về phía trước đành ngừng lại, chờ cứu viện.
Vừa chờ, vừa về chuyện Chính Dương Tiên Tông tìm Tiểu tiên chủ.
Dù sao cũng chỉ là thiếu niên, tuy rằng mới vừa rồi tâm tình còn lo lắng, nhưng tới bây giờ lại kích động hẳn lên.
Có đệ tử tính cách ngay thẳng nói:
"Bạch Tàng Tiên Tôn hạ lệnh phong sơn, điều này chứng minh Tiểu tiên chủ lúc này đang ở trên Kình Thiên Chi Trụ.
Nói không chừng, còn lẫn trong đám chúng ta."
Có đệ tử da mặt mỏng, nhất thời đỏ mặt, mắng: "Phi, Tiểu tiên chủ, có phụ thân là người của Vọng Ta nhất tộc.
Mà Vọng Ta nhất tộc quyền cao chức trọng, hậu duệ quý tộc, không thể với tới, sao......!có thể là chúng ta?"
"Không có khả năng là ngươi, nhưng có khả năng là người khác.
Tính lên, Tiểu tiên chủ năm nay cũng chỉ có mười lăm, ta cũng vừa tròn mười lăm tuổi."
"Lời này có lý, chúng ta đều mười lăm tuổi, còn có không ít người không cha không mẹ, chỉ có thể dựa vào tông môn."
"Toàn bộ trên dưới Kình Thiên Chi Trụ, không kể ngoài tiên tông, người nào có thể so với đệ tử nhiều thiên tư như Khai Nguyên Kiếm Tông?"
Nói xong mấy câu này, mười mấy đệ tử cũng cảm thấy hi vọng dạt dào, tuy rằng biết việc này cũng quá mức may mắn, thật không có khả năng, nhưng vẫn sau ôm một tia may mắn.
Đang nói, bỗng nhiên linh khí xung quanh chạy tứ tán, linh sóng chấn động.
Mọi người chỉ cảm thấy có cổ linh áp cường đại, gào thét truyền đến.
Linh áp này quá bức người, từ xa truyền đến, giống như liệt phong thổi vào mặt, khiến gò má ai cũng đau đớn, không thể không giơ tay che mặt.
Có người híp mắt, thì thấy một nam tử tướng mạo cao nhã, trên mặt mi trình đỏ thắm, giống như nửa mặt của cá âm dương đang từ từ bước đến.
Mấy tu sĩ này sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy người khi đi đường giống như đi trong sân vắng tản bộ, lại chứa khí thế khuynh đảo thiên như, súc địa thành thốn, hành tốc cực nhanh.
Chỉ vừa liếc mắt một cái, đã khiến chúng đệ tử đương ngồi ngốc kia trái tim thình thịch liên hồi.
Nếu......!Nếu đoán không sai, nam tử này, hẳn là tiên quân đứng đầu Chính Dương Tiên Tông, Phượng Chiêu Minh.
Không sai, linh áp lạnh thấu xương như vậy, khẳng định chỉ có Phượng Tiên Quân mới có mà thôi.
Lại không biết, vì sao tiên quân đột nhiên đi vào nơi này?
Chẳng lẽ?
Đệ tử kia miệng lưỡi khô khốc, cầm lòng không được mà nuốt nước miếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ Tiểu tiên chủ, thật sự là một trong mười mấy người ở đây?
Hắn trơ mắt nhìn Phượng Chiêu Minh đi nhanh về phía bên này, tim đập càng lúc càng nhanh, khẩn trương đã tới cực hạn rồi.
Phượng Chiêu Minh tiên quân thế nhưng lập tức đi về phía mình!
Trái tim đệ tử kia vui mừng muốn vỡ ra, hắn năm nay vừa đúng mười lăm, không cha không mẹ, chẳng lẽ chính là mình......!
Hơi thở Tiên quân như liệt phong thổi vào mặt, khiến người ta có cảm giác đau đớn như đao cắt, đệ tử kia lại càng thêm kích động, so với năm đó bị Khai Nguyên Kiếm Tông lựa chọn trở thành đệ tử tông môn, còn muốn hưng phấn gấp vạn lần.
Phượng Chiêu Minh biểu tình đạm mạc, tu sĩ hóa thần dịch chuyển với tốc độ không phải là chậm, trong nháy mắt liền cách mười mấy đệ tử đó thật gần.
Chẳng lẽ......!
Đệ tử kiếm tông mắt thấy Phượng Chiêu Minh tiên quân đi đến trước mặt mình, làm hắn cơ hồ muốn ngất xỉu.
Đúng lúc này, Phượng Chiêu Minh tiên quân không nói một lời, nhẹ nhàng bước qua đệ tử Khai Nguyên Kiếm Tông.
Tròng mắt Tiên quân cũng chưa từng đảo qua bọn họ một chút, tựa như không có nhìn thấy bọn họ, càng không thèm nói câu khách sáo nào, chỉ có gió lạnh thổi qua.
Biểu tình trên mặt đệ tử kia từ vui sướng chuyển thành cứng đờ, xấu hổ mà trừu trừu khóe miệng, quay đầu nhìn theo bóng dáng rời đi của tiên quân.
Có chút thất vọng thở dài, lẩm bẩm nói:
"Ta đã biết......!chuyện tốt như vậy, sao dễ dàng rơi đầu chúng ta được?"
Tôn Như Uy nhìn thấy Thiên Tình vì muốn chết đến mức dám đem Viêm Chước Hỏa Lệnh nuốt vào trong bụng, hắn đại kinh thất sắc, đồng thời tức sùi bọt mép, hận không thể đem Thiên Tình nghiền thành tro bụi.
Phải biết, Viêm Chước Hỏa Lệnh là từ Viêm nhị hạc luyện hóa mà thành, chí dương đến viêm (bốc cháy), tu sĩ cấp thấp bình thường, chỉ cần chạm sơ qua, liền sẽ hóa thành tro tàn.
Dù có là tu sĩ cấp cao, cũng tuyệt không một ai dám can đảm đem nó bỏ vào miệng.
Hành động này của Thiên Tình, không thể nghi ngờ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*.
* Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: người trước, kẻ sau không ai bằng
Ý chí của Thiên Tình vừa kiên định lại vừa hung ác như vậy.
Chước hỏa lệnh này chứa đựng ý chí của tiên hạc, nên khi bị bắt lấy Thiên Tình, ban đầu còn có chút không tình nguyện, giống bị ngoan đồng bắt lấy chuồn chuồn, vùng vẫy muốn thoát ra.
Nhưng lúc Thiên Tình đem này lệnh bài để vào trong miệng, trên Chước hỏa lệnh bài có phù văn tiên hạc, bỗng nhiên giãn cự cánh ra, vươn cái cổ dài, đứng thẳng một chân, mỏ hạc tách ra, tựa như đang múa, thoáng hiện ánh sang màu đỏ đậm.
Lộc cộc một tiếng, thiếu niên đem này lệnh bài to bằng ba ngón tay, hung hăng nhét vào yết hầu.
Tôn Như Uy tức muốn hộc máu.
Không sai, trong tay hắn còn có vô số thủ đoạn tra tấn, nhưng chúng đều vô dụng nếu Thiên Tình đã muốn tìm chết.
Chính là mặc dù hắn đã rộng lượng như vậy, thằng nhãi ranh Thiên Tình này, vẫn cố tình đối nghịch với mình.
Hắn vốn tưởng rằng, gặp được Thiên Tình, chính là vận may của bản thân.
Hiện tại xem ra không hề sai, chỉ là hết thảy, đều bởi vì Thiên Tình chết mà hóa thành bọt nước.
Nghĩ đến chính mình bức tử Tiểu tiên chủ, tội ác tày trời, sau này không chỉ chịu đựng sự truy lùng của Tiên Tôn, còn phải mặt với người có chiến lực đệ nhất Chính Ngô Châu nhân Phượng Chiêu Minh tiên quân thì khó thoát khỏi cái chết.
Bất quá, có Tiểu Tiên chủ chôn cùng cũng không uổng cuộc đời này!
Nghĩ đến đây, hai mắt Tôn Như Uy đỏ đậm, hướng người đánh xuống, cả giận nói:
"Ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả, để giải mối hận trong lòng của ta!"
Nhưng mà, đúng lúc này, phía sau Tôn Như Uy bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ phẫn nộ đến cực điểm, nàng hừ một tiếng, rít gào nói: "Làm càn!"
Thanh âm này giống như sấm vang, lan khắp thiên địa, lại thêm dãy núi hưởng ứng, khiến con người ta đinh tai nhức óc.
Mồ hôi lạnh sau lưng Tôn Như Uy lập tức trào ra ướt vạt áo, cảm giác cái chết càng lúc càng gần, nó cứ quanh quẩn trong lòng.
Cổ hắn cứng đờ không dám quay đầu lại, sau khi cảm nhận được linh áp khủng khiếp sau lưng, vội vàng hạ xuống chạy trốn.
Nhưng mà không biết vì sao thân hình Tôn Như Uy chợt ngừng lại, dường như dính lại giữa không trung, không thể động đậy.
"Đây là cái gì?!"
Tôn Như Uy gào rống, liên tục giơ kiếm, phách chém bốn phía.
Thì ra, xung quanh hắn không biết khi nào, một vòng tơ dính như mạng nhện đang quấn chặt lấy Tôn Như Uy.
Mà hắn như loài côn trùng đang hấp hối giãy giụa, bất luận tay chân giẫy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra.
Đúng lúc này, có một hồng y nữ tử, từ trên hạ xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tôn Như Uy một cái, vội vàng đuổi theo Thiên Tình.
Nàng lao xuống rất khó khăn, cuồng phong gào thét, khiến y phục, tóc đen đều bay theo hướng ngược lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Khi nhìn đến Thiên Tình, trên mặt lộ ra biểu tình vội vàng.
Nàng liên tục phun ra tơ nhện trong miệng, từng chiêu xuất ra đều độc ác, như điên như cuồng, đem Bất Lạc Hung Diên xung quanh Thiên Tình đánh đi.
Không hề có phong thái tiêu sái mà tu sĩ nên có.
Thân hình nữ tử rơi xuống, thực mau, liền đến bên cạnh Thiên Tình.
Nàng nhìn thấy Thiên Tình mình đầy thương tích, bộ dáng gầy gầy, không khỏi cả người run rẩy, gần như phát điên.
Nữ tử dừng một chút, duỗi thẳng cánh tay, đem Thiên Tình chặt chẽ ôm vào trong ngực.
"......!Hảo hài tử."
Hồng y nữ tử thỏa mãn mà dùng gương mặt dán vào Thiên Tình, biểu tình điên cuồng đã biến mất.
Thanh âm mềm nhẹ, giống như âm thanh từ mẫu thân vang lên: "Không có việc gì."
"Uyển nương tới......!Không có việc gì.".