Dụ Tội
Chương 56
Người thanh niên này đang thổ lộ với y?
Hạ Vân Phong mặt không đổi sắc nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong đối nhân đối sự đều rất bình tĩnh, y thản nhiên nhìn Hoằng Dạ, sắc thái nơi đáy mắt Hạ Vân Phong, trở nên khó hiểu.
“Nếu ta nói không có hứng thú, ta có thể xuống xe?”
Hoằng Dạ ấn chặt cửa xe, gọn gàng dứt khoát lắc đầu:“Nếu ngươi nói không có hứng thú, vậy ngươi không thể xuống xe.” Hắn thẳng thắn, hoàn toàn không đem thân phận của Hạ Vân Phong để vào mắt, không giống cấp dưới đang nói chuyện với ông chủ, coi bộ giống đang bả cái bô hơn ().
“Ngươi uy hiếp ta, hay nói đúng hơn, ngươi định dùng sức mạnh?” Hạ Vân Phong dùng ánh mắt lười biếng thản nhiên nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, đôi môi y hàm chứa miệng chai, nhẹ nhàng uống một hớp bia. “Ta làm sao dám uy hiếp ngươi, lại làm sao dám dùng sức mạnh với ngươi, ta hiện tại là đang hỏi ý kiến ngươi.” Hoằng Dạ bình tĩnh ứng đối nan đề mà Hạ Vân Phong vứt cho hắn.
“Vậy nếu ta nói có thể, ngươi sẽ làm thế nào?” Hạ Vân Phong thong thả đặt giả thuyết, bên môi y lộ vẻ tươi cười pha chút lười biếng, đôi mắt khiến người không thể nhìn thấu đang quan sát Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ thản nhiên nở nụ cười:“Nếu ngươi đáp ứng ta, vậy đêm nay cũng đừng xuống xe nữa.” Hoằng Dạ đưa tay tiếp nhận chai bia trong tay Hạ Vân Phong, chậm rãi uống mấy hớp, bia làm ẩm ướt đôi môi Hoằng Dạ, đôi mắt sáng ngời của Hoằng Dạ trắng đen rõ ràng (ý nói tròng trắng ra tròng trắng, tròng đen ra tròng đen), lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào vẻ mặt có vẻ mệt mỏi của Hạ Vân Phong, ánh mắt của hắn có một loại cảm xúc mãnh liệt không thể nói rõ, nhưng phi thường trực tiếp.
Làm cho Hạ Vân Phong có một chút tâm động nho nhỏ, y cảm thấy Hoằng Dạ rất thản nhiên, nhưng y không cảm thấy hai người có tuổi đời cách biệt nhiều như bọn họ, sẽ có kết quả lý tường gì. Ánh mắt của Hạ Vân Phong chậm rãi dừng trên môi Hoằng Dạ:“Người trẻ tuổi thời nay, đều giống ngươi trực tiếp như vậy sao?”
“Người biết tôn trọng trưởng bối giống ta thế này, rất khó tìm.” Ánh mắt Hoằng Dạ ở trên mặt Hạ Vân Phong chậm rãi bồi hồi, giữa hai người tràn ngập hơi thở ái muội nói không nên lời.
Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, cảm thấy Hoằng Dạ rất hiểu chuyện, lại rất hào hoa, y đã có chút động tâm, đích xác loại thanh niên hoàn mỹ lại khôi hài, còn thân thiết như vậy rất khó tìm. (ây nha nha, trái tim đại thúc bắt đầu rục rịch rồi)
Hạ Vân Phong hoài nghi vận tốt của chính mình, y chậm rãi mở miệng:“Ta cần chút thời gian suy nghĩ.”
Hoằng Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn y, hắn biết Hạ Vân Phong không chối bỏ hắn, hắn đưa trả chai bia lại cho Hạ Vân Phong, lái xe đưa Hạ Vân Phong về nhà, dọc theo đường đi Hạ Vân Phong cũng chưa nói chuyện, Hoằng Dạ cũng không quấy rầy y nghỉ ngơi, ngôi biệt thự trên đỉnh núi mà Hạ Vân Phong đang ở là ngôi biệt thự xa hoa nhất Bắc khu, Hoằng Dạ đem xe dừng trước biệt thự.
Hoằng Dạ xuống xe mở cửa cho y, Hạ Vân Phong thật sự rất hài lòng, hôm nay Hoằng Dạ mời y ăn cơm, còn làm bạn cùng y ngắm cảnh đêm, còn trò chuyện cùng nhau tán gẫu, đã rất lâu rồi Hạ Vân Phong không được trò chuyện thoải mái như vậy.
Những kẻ bên cạnh Hạ Vân Phong đều có mục đích riêng, điều này khiến y không thể bày tỏ nổi phiền muộn trong lòng cùng ai, trừ bỏ những cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngẫu nhiên của y và Hạ Đông, Hạ Vân Phong sẽ không cùng những người trẻ tuổi khác hẹn hò như đêm nay.
Không thể phủ nhận.
Từ trên người Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong bắt gặp rất nhiều kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng), càng làm cho Hạ Vân Phong cảm giác được phi thường mới mẻ chính là, người thanh niên này thế nhưng thổ lộ với y, dù sao y cũng đã muốn hơn ba mươi rồi, nếu không phải y có loại địa vị cùng thân phận này như ngày nay, y căn bản sẽ không phải lựa chọn.
“Đến rồi, đêm nay đến đây thôi.” Hạ Vân Phong xuống xe sau, đi được vài bước, lại dừng lại cước bộ, nhìn sang Hoằng Dạ đang ở bên cạnh,“Mấy hôm nữa đến nhà ngươi, làm một bộ Đường trang mới cho ta……”
—
Hạ thúc tưởng niệm mọi người
Tiền giấy đến đây nào
Hạ Vân Phong mặt không đổi sắc nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong đối nhân đối sự đều rất bình tĩnh, y thản nhiên nhìn Hoằng Dạ, sắc thái nơi đáy mắt Hạ Vân Phong, trở nên khó hiểu.
“Nếu ta nói không có hứng thú, ta có thể xuống xe?”
Hoằng Dạ ấn chặt cửa xe, gọn gàng dứt khoát lắc đầu:“Nếu ngươi nói không có hứng thú, vậy ngươi không thể xuống xe.” Hắn thẳng thắn, hoàn toàn không đem thân phận của Hạ Vân Phong để vào mắt, không giống cấp dưới đang nói chuyện với ông chủ, coi bộ giống đang bả cái bô hơn ().
“Ngươi uy hiếp ta, hay nói đúng hơn, ngươi định dùng sức mạnh?” Hạ Vân Phong dùng ánh mắt lười biếng thản nhiên nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, đôi môi y hàm chứa miệng chai, nhẹ nhàng uống một hớp bia. “Ta làm sao dám uy hiếp ngươi, lại làm sao dám dùng sức mạnh với ngươi, ta hiện tại là đang hỏi ý kiến ngươi.” Hoằng Dạ bình tĩnh ứng đối nan đề mà Hạ Vân Phong vứt cho hắn.
“Vậy nếu ta nói có thể, ngươi sẽ làm thế nào?” Hạ Vân Phong thong thả đặt giả thuyết, bên môi y lộ vẻ tươi cười pha chút lười biếng, đôi mắt khiến người không thể nhìn thấu đang quan sát Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ thản nhiên nở nụ cười:“Nếu ngươi đáp ứng ta, vậy đêm nay cũng đừng xuống xe nữa.” Hoằng Dạ đưa tay tiếp nhận chai bia trong tay Hạ Vân Phong, chậm rãi uống mấy hớp, bia làm ẩm ướt đôi môi Hoằng Dạ, đôi mắt sáng ngời của Hoằng Dạ trắng đen rõ ràng (ý nói tròng trắng ra tròng trắng, tròng đen ra tròng đen), lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào vẻ mặt có vẻ mệt mỏi của Hạ Vân Phong, ánh mắt của hắn có một loại cảm xúc mãnh liệt không thể nói rõ, nhưng phi thường trực tiếp.
Làm cho Hạ Vân Phong có một chút tâm động nho nhỏ, y cảm thấy Hoằng Dạ rất thản nhiên, nhưng y không cảm thấy hai người có tuổi đời cách biệt nhiều như bọn họ, sẽ có kết quả lý tường gì. Ánh mắt của Hạ Vân Phong chậm rãi dừng trên môi Hoằng Dạ:“Người trẻ tuổi thời nay, đều giống ngươi trực tiếp như vậy sao?”
“Người biết tôn trọng trưởng bối giống ta thế này, rất khó tìm.” Ánh mắt Hoằng Dạ ở trên mặt Hạ Vân Phong chậm rãi bồi hồi, giữa hai người tràn ngập hơi thở ái muội nói không nên lời.
Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, cảm thấy Hoằng Dạ rất hiểu chuyện, lại rất hào hoa, y đã có chút động tâm, đích xác loại thanh niên hoàn mỹ lại khôi hài, còn thân thiết như vậy rất khó tìm. (ây nha nha, trái tim đại thúc bắt đầu rục rịch rồi)
Hạ Vân Phong hoài nghi vận tốt của chính mình, y chậm rãi mở miệng:“Ta cần chút thời gian suy nghĩ.”
Hoằng Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn y, hắn biết Hạ Vân Phong không chối bỏ hắn, hắn đưa trả chai bia lại cho Hạ Vân Phong, lái xe đưa Hạ Vân Phong về nhà, dọc theo đường đi Hạ Vân Phong cũng chưa nói chuyện, Hoằng Dạ cũng không quấy rầy y nghỉ ngơi, ngôi biệt thự trên đỉnh núi mà Hạ Vân Phong đang ở là ngôi biệt thự xa hoa nhất Bắc khu, Hoằng Dạ đem xe dừng trước biệt thự.
Hoằng Dạ xuống xe mở cửa cho y, Hạ Vân Phong thật sự rất hài lòng, hôm nay Hoằng Dạ mời y ăn cơm, còn làm bạn cùng y ngắm cảnh đêm, còn trò chuyện cùng nhau tán gẫu, đã rất lâu rồi Hạ Vân Phong không được trò chuyện thoải mái như vậy.
Những kẻ bên cạnh Hạ Vân Phong đều có mục đích riêng, điều này khiến y không thể bày tỏ nổi phiền muộn trong lòng cùng ai, trừ bỏ những cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngẫu nhiên của y và Hạ Đông, Hạ Vân Phong sẽ không cùng những người trẻ tuổi khác hẹn hò như đêm nay.
Không thể phủ nhận.
Từ trên người Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong bắt gặp rất nhiều kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng), càng làm cho Hạ Vân Phong cảm giác được phi thường mới mẻ chính là, người thanh niên này thế nhưng thổ lộ với y, dù sao y cũng đã muốn hơn ba mươi rồi, nếu không phải y có loại địa vị cùng thân phận này như ngày nay, y căn bản sẽ không phải lựa chọn.
“Đến rồi, đêm nay đến đây thôi.” Hạ Vân Phong xuống xe sau, đi được vài bước, lại dừng lại cước bộ, nhìn sang Hoằng Dạ đang ở bên cạnh,“Mấy hôm nữa đến nhà ngươi, làm một bộ Đường trang mới cho ta……”
—
Hạ thúc tưởng niệm mọi người
Tiền giấy đến đây nào
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân