Dụ Tội
Chương 36
Từ chương này ta sẽ cho mí anh gọi Hạ thúc là “ba”
Hạ Vân Phong nhớ đến chuyện tối qua, y nhìn Ngao Dương, lại nhìn Hình Liệt, y quay đầu lại, thong thả hỏi Ngao Dương:“Tối qua lúc ta ngủ, có ai đến không?”
Ngao Dương quay đầu, do dự nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái, Hình Liệt “Phốc” một tiếng bật cười, Ngao Dương lập tức liền lắc đầu:“Không……” Hắn nói xong liền cúi đầu rửa mặt.
Hạ Vân Phong quay đầu nhìn về phía Hình Liệt:“Ngươi có gì muốn nói với ta không, không nói thì đi ra ngoài chờ.” Ánh mắt của y rất lười, một thân áo ngủ bằng bông màu sắc thuần trắng thật dễ khiến người chú ý.
“Lãnh đạm như vậy.” Hình Liệt tiến lên một bước, hắn nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Hạ Vân Phong, trên môi Hạ Vân Phong, không nhẹ không nặng hôn một cái,“Muốn cho ngươi nhiệt tình, thật sự có chút khó khăn.” Ngón tay hắn lướt qua môi dưới của Hạ Vân Phong, hắn sờ soạng Hạ Vân Phong một phen, mới lui ra ngoài cửa chờ. Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày, bởi vì Ngao Dương đang theo dõi y.
“Hắn…… Hắn vì sao hôn miệng ngươi……” Ngao Dương cúi đầu, đếm ngón tay, biểu hiện có chút bất an, tựa hồ bị động tác của Hình Liệt dọa sợ.
Rơi vào đường cùng Hạ Vân Phong đành phải mặt không đổi sắc nói cho Ngao Dương:“Bởi vì miệng của ba đau, hôn môi có thể giảm đau.” lý do vớ vẩn này do Hạ Vân Phong nghĩ ra, y không nghĩ ở trước mặt con trai lưu lại ấn tượng xấu. (thúc lừa tiểu hài từ sao?==)
Ngao Dương không nói nữa, dường như tin tưởng lời nói dối của Hạ Vân Phong, con ngươi xinh đẹp của Ngao Dương xoay tròn đảo quanh theo bóng dáng Hạ Vân Phong…… Ba đêm liền Hạ Vân Phong đều mơ thấy “Mộng” kỳ quái, mộng cùng hiện thực y có chút phân không rõ ràng lắm, y rất lo lắng buổi tối nằm mơ rên rỉ ra tiếng bị Ngao Dương nghe được.
Vì thế, y hỏi Ngao Dương rất nhiều lần, buổi tối có nghe thấy y phát ra âm thanh kỳ quái hay không, mỗi lần hỏi Ngao Dương, Ngao Dương đều lắc đầu, hơn nữa tự mình làm chuyện của mình, Hạ Vân Phong cảm thấy bản thân mau bị “Xuân mộng” làm muốn điên rồi……
Y đã muốn coi như là người trung niên rồi, sao lại còn mơ thấy cái loại mộng này, Hạ Vân Phong có chút hậm hực ngồi ở bên giường nâng cái tẩu hút thuốc, vẫn là bộ dáng nhất phái hưu nhàn như thường ngày.
Nhìn thấy Ngao Dương ngồi cạnh y xem TV, y cai đầu đặt trên đùi Ngao Dương, lười biếng hút thuốc cũng hỏi Ngao Dương:“Ngao Dương, mấy ngày nay lúc nửa đêm, ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không?” (hỏi gì hỏi quài =”=)
Ngao Dương thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Vân Phong, lại còn gật đầu:“Ân……”
Hạ Vân Phong chậm rãi ngồi dậy, hai chân bắt chéo, một tay lười biếng nâng tẩu thuốc, y mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi:“Nghe được âm thanh gì?”
“Ngươi nói mớ……” Ngao Dương cúi đầu vân vê ngón tay mình, có chút cẩn thận nhìn Hạ Vân Phong, giọng điệu có chút trẻ con.
Hạ Vân Phong ngừng lại rồi hô hấp, nhìn sường mặt anh tuấn của hắn:“Ta đã nói những gì?” Y hy vọng ban đêm không có “Mộng xuân” nói ra……
“Ngươi nói, lại đến, không đủ……”
Hạ Vân Phong sắc mặt thay đổi, con ngươi lười biếng nhìn chằm chằm Ngao Dương:“Trừ bỏ này đó, ta còn nói cái gì?” khói thuốc bên miệng trở nên có chút mị nhãn, thản nhiên lượn lờ giữa hai người.
Ngao Dương ho khan một tiếng……
Cẩn thận tỏ vẻ:“Còn muốn, thật thoải mái, sâu thêm một chút……” Hắn nói xong, nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, đưa tay cầm lấy dây lưng của Hạ Vân Phong, quấn quanh ngón tay mình.
Hạ Vân Phong giống như thình lình bị sét đánh trúng, sửng sốt một lúc, đến lúc lấy lại tinh thân lại bị khói thuốc làm sặc.
Y “Nằm mơ” thế nhưng đem không nên nói tất cả đều nói, không biết có phải do lâu lắm y không được phát tiết, hơn nữa trước đó không lâu bị Hình Liệt như vậy nhất lộng, khiến y trở nên có chút kỳ quái, y cảm thấy chính mình nên đi tìm nữ nhân tả tả hỏa mới được.
Sau khi trả lời Hạ Vân Phong xong, Ngao Dương lại xoay người sang chỗ khác chính mình chơi chính mình, Hạ Vân Phong sờ sờ tay hắn, mái tóc của hắn rất mềm, rất mượt, rất thoải mái……
Đêm nay.
Trên thuyền có một bữa tiệc hoành tráng, Hạ Vân Phong cũng đáp ứng lời mời tham dự, lần đầu tiên y mang theo Ngao Dương tham dự bữa dạ tiệc chính thức.
Hạ Vân Phong nhớ đến chuyện tối qua, y nhìn Ngao Dương, lại nhìn Hình Liệt, y quay đầu lại, thong thả hỏi Ngao Dương:“Tối qua lúc ta ngủ, có ai đến không?”
Ngao Dương quay đầu, do dự nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái, Hình Liệt “Phốc” một tiếng bật cười, Ngao Dương lập tức liền lắc đầu:“Không……” Hắn nói xong liền cúi đầu rửa mặt.
Hạ Vân Phong quay đầu nhìn về phía Hình Liệt:“Ngươi có gì muốn nói với ta không, không nói thì đi ra ngoài chờ.” Ánh mắt của y rất lười, một thân áo ngủ bằng bông màu sắc thuần trắng thật dễ khiến người chú ý.
“Lãnh đạm như vậy.” Hình Liệt tiến lên một bước, hắn nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Hạ Vân Phong, trên môi Hạ Vân Phong, không nhẹ không nặng hôn một cái,“Muốn cho ngươi nhiệt tình, thật sự có chút khó khăn.” Ngón tay hắn lướt qua môi dưới của Hạ Vân Phong, hắn sờ soạng Hạ Vân Phong một phen, mới lui ra ngoài cửa chờ. Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày, bởi vì Ngao Dương đang theo dõi y.
“Hắn…… Hắn vì sao hôn miệng ngươi……” Ngao Dương cúi đầu, đếm ngón tay, biểu hiện có chút bất an, tựa hồ bị động tác của Hình Liệt dọa sợ.
Rơi vào đường cùng Hạ Vân Phong đành phải mặt không đổi sắc nói cho Ngao Dương:“Bởi vì miệng của ba đau, hôn môi có thể giảm đau.” lý do vớ vẩn này do Hạ Vân Phong nghĩ ra, y không nghĩ ở trước mặt con trai lưu lại ấn tượng xấu. (thúc lừa tiểu hài từ sao?==)
Ngao Dương không nói nữa, dường như tin tưởng lời nói dối của Hạ Vân Phong, con ngươi xinh đẹp của Ngao Dương xoay tròn đảo quanh theo bóng dáng Hạ Vân Phong…… Ba đêm liền Hạ Vân Phong đều mơ thấy “Mộng” kỳ quái, mộng cùng hiện thực y có chút phân không rõ ràng lắm, y rất lo lắng buổi tối nằm mơ rên rỉ ra tiếng bị Ngao Dương nghe được.
Vì thế, y hỏi Ngao Dương rất nhiều lần, buổi tối có nghe thấy y phát ra âm thanh kỳ quái hay không, mỗi lần hỏi Ngao Dương, Ngao Dương đều lắc đầu, hơn nữa tự mình làm chuyện của mình, Hạ Vân Phong cảm thấy bản thân mau bị “Xuân mộng” làm muốn điên rồi……
Y đã muốn coi như là người trung niên rồi, sao lại còn mơ thấy cái loại mộng này, Hạ Vân Phong có chút hậm hực ngồi ở bên giường nâng cái tẩu hút thuốc, vẫn là bộ dáng nhất phái hưu nhàn như thường ngày.
Nhìn thấy Ngao Dương ngồi cạnh y xem TV, y cai đầu đặt trên đùi Ngao Dương, lười biếng hút thuốc cũng hỏi Ngao Dương:“Ngao Dương, mấy ngày nay lúc nửa đêm, ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không?” (hỏi gì hỏi quài =”=)
Ngao Dương thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hạ Vân Phong, lại còn gật đầu:“Ân……”
Hạ Vân Phong chậm rãi ngồi dậy, hai chân bắt chéo, một tay lười biếng nâng tẩu thuốc, y mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi:“Nghe được âm thanh gì?”
“Ngươi nói mớ……” Ngao Dương cúi đầu vân vê ngón tay mình, có chút cẩn thận nhìn Hạ Vân Phong, giọng điệu có chút trẻ con.
Hạ Vân Phong ngừng lại rồi hô hấp, nhìn sường mặt anh tuấn của hắn:“Ta đã nói những gì?” Y hy vọng ban đêm không có “Mộng xuân” nói ra……
“Ngươi nói, lại đến, không đủ……”
Hạ Vân Phong sắc mặt thay đổi, con ngươi lười biếng nhìn chằm chằm Ngao Dương:“Trừ bỏ này đó, ta còn nói cái gì?” khói thuốc bên miệng trở nên có chút mị nhãn, thản nhiên lượn lờ giữa hai người.
Ngao Dương ho khan một tiếng……
Cẩn thận tỏ vẻ:“Còn muốn, thật thoải mái, sâu thêm một chút……” Hắn nói xong, nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, đưa tay cầm lấy dây lưng của Hạ Vân Phong, quấn quanh ngón tay mình.
Hạ Vân Phong giống như thình lình bị sét đánh trúng, sửng sốt một lúc, đến lúc lấy lại tinh thân lại bị khói thuốc làm sặc.
Y “Nằm mơ” thế nhưng đem không nên nói tất cả đều nói, không biết có phải do lâu lắm y không được phát tiết, hơn nữa trước đó không lâu bị Hình Liệt như vậy nhất lộng, khiến y trở nên có chút kỳ quái, y cảm thấy chính mình nên đi tìm nữ nhân tả tả hỏa mới được.
Sau khi trả lời Hạ Vân Phong xong, Ngao Dương lại xoay người sang chỗ khác chính mình chơi chính mình, Hạ Vân Phong sờ sờ tay hắn, mái tóc của hắn rất mềm, rất mượt, rất thoải mái……
Đêm nay.
Trên thuyền có một bữa tiệc hoành tráng, Hạ Vân Phong cũng đáp ứng lời mời tham dự, lần đầu tiên y mang theo Ngao Dương tham dự bữa dạ tiệc chính thức.
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân