Dụ Tội
Chương 252: H
Yêu cầu của Hạ Vân Phong rất đơn giản, Hoằng Dạ cũng hiểu Hạ Vân Phong không muốn đi ra ngoài, mà là muốn một mình cùng hắn ở một chỗ Cho dù hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, cái gì cũng không làm, im lặng trải qua một ngày cũng là chuyện phi thường hạnh phúc, cho nên Hoằng Dạ trực tiếp đem Hạ Vân Phong ôm ra phòng, ôm trở về phòng hắn.
Bởi vì ở trong phòng Hoằng Dạ nghỉ ngơi mới không có người đến quấy rầy, Hoằng Dạ chậm rãi đóng cửa lại. Hạ Vân Phong miễn cưỡng vươn tay đem cửa khóa lại.
Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong vào phòng, hai người hôn nhau không hề tách ra. Cho dù đầu lưỡi đã sắp tê liệt, không khí cũng từng chút một bị lấy đi, hai người cũng không muốn rời nhau một chút nào.
“Đừng chỉ ôm ta, ngươi không thấy phiền sao?” Hạ Vân Phong lo lắng Hoằng Dạ mệt, bảo Hoằng Dạ đặt y lên bàn. Y cứ như vậy quấn khăn tắm ngồi ở bên cạnh bàn.
“Mấy ngày hôm trước ta làm một bộ áo ngủ, vẫn không có cơ hội tặng cho ngươi. Không bằng hôm nay thử xem, thế nào?” Hoằng Dạ mọi việc đều sẽ tôn trọng ý kiến của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong vươn tay sờ mặt hắn, Hoằng Dạ luôn tặng quà cho y, y còn chưatừng tặng Hoằng Dạ cái gì. Y cảm động gật gật đầu, chuẩn bị mặc thử bộ đồ mới mà Hoằng Dạ vì y làm.
“Ngươi gật đầu chính là đáp ứng?” Hoằng Dạ hỏi y lại một lần nữa giống như xác nhận, hắn muốn Hạ Vân Phong chính mồm trả lời khẳng định, mà không phải tùy tiện gật gật đầu như vậy.
“Lấy ra đi.” Hạ Vân Phong đáp ứng, bảo Hoằng Dạ đi lấy áo ngủ ra, y thử xem……
Nhưng Hoằng Dạ lại không cử động, không có ý tứ đi lấy quần áo, ngược lại là cầm tay Hạ Vân Phong, bộ dáng có chút u buồn, hắn lại hỏi Hạ Vân Phong một lần nữa.
“Quần áo có phải còn chưa làm xong hay không?” Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ ấp a ấp úng, khiến y tưởng quần áo còn chưa may xong, nhưng quay ra nhìn thì thấy Hoằng Dạ lắc đầu.
“Mặc kệ áo ngủ nhìn được hay không, hay ngươi có thích hay không, dù sao ngươi cũng không cần giận.” Hoằng Dạ nắm tay y, vô cùng thân thiết hôn thân ngón tay y, hơi thở của Hoằng Dạ làm cho đầu ngón tay y run lên.
“Ta như thế nào lại giận, thích còn không kịp.” Hạ Vân Phong vươn tay sờ sau gáy Hoằng Dạ, động tác của y có thể nói là rất chậm, lại tràn ngập tình yêu, tình thương của cha……
Quà nhi tử tặng cho y, y đều phi thường thích, hơn nữa đều giữ rất cẩn thận.
“Ta đây đi lấy.” Hoằng Dạ hôn y một ngụm rồi mới đến mở ngăn tủ ra cầm áo ngủ đã may xong đến cho Hạ Vân Phong. Hắn đưa cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong xem……
Áo Hoằng Dạ làm cho Hạ Vân Phong không khác lắm so với kiện áo ngủ tối hôm qua của Hạ Vân Phong, bất quá so với kiện tối hôm qua còn mỏng hơn, là màu xanh nhạt, nhìn qua thực nhẹ nhàng khoan khoái.
Rất ngắn.
Lại còn trong suốt……
Ở nhà căn bản là không thể mặc vì quá lộ liễu, nhưng có thể chỉ mặc cho một mình Hoằng Dạ xem……
Hơn nữa Hoằng Dạ cũng có một bộ, chẳng qua bộ kia của Hoằng Dạ nhiều vải hơn rất nhiều, kiểu dáng cũng thực bình thường. Hoằng Dạ mặc bộ kia của mình trước, nhìn qua rất mát mẻ.
Sau đó lại thay Hạ Vân Phong mặc bộ ít vải này, Hạ Vân Phong mặc xong nhìn qua đặc biệt mê người (=..=), tất cả đều như ẩn như hiện, cùng bộ của Hoằng Dạ kia là áo cặp tình nhân.
Hoằng Dạ không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại mặc, hơn nữa mặc vào sau cũng không có phản cảm, chỉ lười biếng nói hai chữ: “Thoải mái.” Chất liệu áo này mặc ở trên người thực mềm mại.
Mặc cũng không khác gì với không mặc.
Hơn nữa thực mát mẻ.
Mùa hè ở trong phòng đóng cửa lại mặc loại áo này Hạ Vân Phong cũng không phản cảm, dù sao cũng đã đóng cửa, cũng sẽ không có người ngoài nhìn thấy, y cũng chỉ mặc cho Hoằng Dạ xem.
Áo ngủ kia là đo theo kích thước thân hình của Hạ Vân Phong mà làm ra……
Chất liệu thổ cẩm màu xanh nhạt kia vừa mỏng lại trong suốt, vật liệu này rất quý lại khan hiếm, sờ lên mịn màng và thoải mái.
Chỉ cần Hạ Vân Phong hơi động một chút, áo ngủ ngắn ngủn kia liền theo đùi Hạ Vân Phong bị kéo lên trên……
Trực tiếp khiến cho hôn ngân trên đùi Hạ Vân Phong hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ vươn tay thay Hạ Vân Phong sửa sang lại áo ngủ một chút, tay hắn theo sườn thắt lưng Hạ Vân Phong trượt đến trên đùi Hạ Vân Phong, sau đó ngón tay nắm áo ngủ đẩy lên trên.
“Làn da bảo dưỡng rất khá.” Hoằng Dạ khích lệ y thực biết chăm sóc, bởi vì làn da Hạ Vân Phong sờ lên, so với mấy người mẫu hơi nộn kia còn tốt hơn gấp trăm lần, khá mịn màng và mềm dẻo.
Không phải cái loại non mịn mềm mại của nữ nhân, mà là tràn ngập mị lực nam nhân, rắn chắc, dẻo dai.
“Là nhờ ngươi thỉnh thoảng mua thuốc bổ cho ta.” Tuy rằng Hạ Vân Phong cũng tự mua nhiều thuốc bổ đến nỗi uống không hết, nhưng những thứ nhi tử mua cho y,y đều cố gắng sắc uống hết. Ít nhiều cũng bồi bổ thân mình.
“Uống thuốc bổ cũng sẽ không uống đến mịn màng như vậy, ngươi đây chính là trời sinh.” Hoằng Dạ đem áo ngủ y tuột xuống eo, sau đó hai tay ôm thắt lưngHạ Vân Phong, bụng dưới để sát Hạ Vân Phong.
Hai tay Hạ Vân Phong miễn cưỡng khoác lên bên thắt lưng của Hoằng Dạ, lúc Hoằng Dạ ôm y xuống bàn, y cũng không phản kháng, chỉ là tùy ý Hoằng Dạ ôm.
Bên ngoài quá nóng.
Hạ Vân Phong không muốn đi ra ngoài, y thầm muốn cùng nhi tử của mình yên lặng ở một chỗ. Điều hòa trong phòng chỉnh nhiệt độ thích hợp sẽ không làm cho y cảm thấy nóng bức mà ngược lại rất thoải mái.
Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong đến trên giường, Hoằng Dạ ngồi dựa vào ở đầu giường, Hạ Vân Phong liền nghiêng thân ngồi ở trên đùi hắn, cho nên Hạ Vân Phong cao hơn hắn một đoạn……
“Ngươi ôm ta như vậy có mệt hay không?” Hạ Vân Phong biết mình không nhẹ, một bàn tay y khoác lên vai Hoằng Dạ, một bàn tay ấn ở trên đùi……
Y động tác lười biếng, mềm nhũn, nhưng ngoài ý muốn lại có vẻ thực ôn nhu……
“Có hơi mệt.” hai mắt Hoằng Dạ nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn đang quan sát vẻ biến hóa trên mặt Hạ Vân Phong. Nhưng ngay khi Hạ Vân Phong muốn từ trên đùi hắn tụt xuống, hắn lại ôm sát Hạ Vân Phong: “Mệt cũng muốn ôm, ôm không buông.” Hắn chôn đầu ở trong ngực Hạ Vân Phong, hít lấy khí tức trên người Hạ Vân Phong.
Hắn căn bản là không phiền lụy, hắn chẳng qua chỉ muốn nhìn xem phản ứng của Hạ Vân Phong, mặc kệ hắn có mệt hay không, Hạ Vân Phong từ thủy tới chung đều thực nhu thuận để cho hắn ôm.
Thẳng đến khi Hoằng Dạ đặt y nằm xuống giường, Hoằng Dạ làm cho Hạ Vân Phong dựa vào một bên tường kia ngủ. Hắn không chút hoang mang dán lên người Hạ Vân Phong, chăn trên thân hai người thực mềm mại……
Tựa như hoàn toàn không có cách trở bọn họ, xúc cảm cùng nhiệt độ kia đều phi thường rõ ràng, hơi thở của hai người không ngừng giao hòa, Hoằng Dạ liền cứ như vậy im lặng nhìn y……
Hơi thở của Hạ Vân Phong nóng rực phập phồng không ngừng, y tận lực khống chế hô hấp của mình, nhưng hơi thở của y đã tiết lộ tâm tình y, Hoằng Dạ giống như biết y đang nghĩ gì.
Bình tĩnh hôn đôi môi của y……
“Mệt thì nghỉ ngơi đi.” Hạ Vân Phong một bên đáp lại nụ hôn của hắn, một bên hàm hồ tỏ vẻ: “Không cần miễn cưỡng, ta sẽ không quấy rầy ngươi.” Y sẽ an tĩnh cùng Hoằng Dạ.
“Không mệt.” Hoằng Dạ hết sức tự nhiên, hắn nhẹ nhàng mà cắn môi dưới của Hạ Vân Phong: “Vừa rồi là ta nói bừa, muốn nhìn một chút ngươi sẽ có phản ứng gì mà thôi.” Hắn nói xong lại hôn chặt Hạ Vân Phong, nụ hôn khăng khít như vậy, chặt chẽ như vậy làm cho Hạ Vân Phong phát ra âm thanh hừ nhẹ ái muội, miễn cưỡng mềm mại, thật giống như đang bị người cưỡng ép.
Nhưng lại bị khiến cho thực thoải mái, hai người cứ như hôn thế nào cũng không đủ, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này, đầu lưỡi mềm mại nóng ướt thật sâu dây dưa.
Đôi môi Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ đều có chút phiếm hồng, giờ ăn trưa họ không đi ra ngoài, trừ thời gian ăn cơm tối ra, hai người không lúc nào là không ôm nhau.
Vuốt ve.
Ôm hôn.
Thấp giọng thân mật nói chuyện với nhau, dù sao hôm nay cũng không cần nghĩ ngợi gì, chỉ cần hưởng thụ thời gian tốt đẹp là có thể rồi, không có sự cách trở thân phận cùng sự quấy nhiễu của bên ngoài.
Lúc chạng vạng.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên bàn lười biếng đị uống trà, áo ngủ trên người y rất nhẹ phiêu dật. Hoằng Dạ ngồi ở trên ghế đối diện y, đang dựa vào ghế đánh giá y.
Đôi môi bị hôn đến phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong nhấp mấy miếng trà xong y đặt chén trà xuống, nhưng nước trà không cẩn thận nhỏ vào trên đùi y, y muốn xoay người đi lấy khăn tay……
Lại cảm giác được đôi môi mềm mại bao trùm lên chân y, nơi bị nước trà làm ướt kia đều bị Hoằng Dạ duyệt hôn, dấu vết bị ướt này đều bị hút khô.
Toàn bộ quá trình, Hạ Vân Phong đều yếu đuối dựa vào trên bàn, hai chân bị Hoằng Dạ tách ra. Y nhìn thấy Hoằng Dạ đứng lên, một bàn tay chống mặt bàn bên thắt lưng y, một bàn tay nắm chân y……
Hoằng Dạ đang cúi đầu thưởng thức tư thái lười biếng của y, ánh hoàng hôn chiếu vào trong phòng. Ánh sáng cam kia bao phủ thân thể hai người, áo ngủ trên người Hạ Vân Phong tựa như tấm màn mỏng trong suốt.
Hạ Vân Phong thong thả nâng người, nửa nằm ở trên bàn trầm ổn nhìn lại Hoằng Dạ: “Đang nhìn cái gì?” Y hơi giật giật môi, ngữ khí cũng lộ ra vài phần lười biếng.
“Nhìn ngươi mặc một thân quần áo này thật là đẹp mắt, sờ lên cũng thực thoải mái.” Hoằng Dạ vừa nói vừa không dấu vết đè lên y, làm cho sườn trong chân Hạ Vân Phong cảm giác rõ ràng độ ấm của hắn.
Thân thể hai người vốn tựa vào nhau rất sát.
Hoằng Dạ nhẹ nhàng đè y một cái, thân thể mẫn cảm của y liền run rẩy.
Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ dán vào y, nhiệt độ kia khá là kinh người……
Y biết Hoằng Dạ đã có cảm giác rồi,
Cho nên y hơi ngửa người xuống, không động nữa……
Một chân Hạ Vân Phong tự nhiên đạp trên sàn, mặt chân khác miễn cưỡng dẫm trên ghế, chân y tự nhiên mở rộng, Hoằng Dạ liền đặt mình ở giữa hai chân y……
Ái muội đè nén y……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ đang dần dần tạo áp lực với y, hơi thở y cũng thoáng chút hỗn loạn. Y nhìn thấy hai mắt thâm sâu bình ổn kia của Hoằng Dạ khóa trụ tầm mắt y……
Trong mâu quang mê người kia của Hoằng Dạ, ảnh ngược ra tư thái hầu như lộ ra trần trụi của y, ái muội đến mức làm cho Hạ Vân Phong có chút thở không nổi, hơn nữa Hoằng Dạ đang niết chân y……
Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, đem y bế đứng lên, để y ngồi ở trên bàn. Tư thế như vậy khiến cho Hạ Vân Phong tự nhiên lui ra sau, thân thể hai người kề sát không có một khe hở.
“Còn có khí lực không?” Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, hỏi y còn có thể tiếp tục được hay không, bởi vì hắn đột nhiên rất muốn, nhìn cái dạng này của Hạ Vân Phong, hắn nhịn không được.
Quần áo xuyên thấu……
Cái nên lộ đều đã lộ ra hết……
Hắn cũng nhìn xem thực đã nghiền, trong ánh hoàng hôn bao phủ, làn da Hạ Vân Phong bịt kín một tầng sắc thái mê người, ánh sáng màu khỏe mạnh lại mê người kia làm cho lòng người rục rịch.
“Còn có khí lực.” Hạ Vân Phong gật đầu tỏ vẻ còn có thể, khi y nói chuyện hơi thở đã ươn ướt đôi môi Hoằng Dạ, y im lặng cảm thụ hơi thở Hoằng Dạ.
Mùi vị kia rất dễ chịu.
Ánh mắt Hạ Vân Phong ở trên mặt hắn thong thả nhìn qua, lúc Hoằng Dạ tiến lại thân mật hôn y, y cũng không có tránh đi. Hoằng Dạ hôn hai má y, mũi y……
Sau đó mới đến đôi môi……
Rất nhanh……
Hạ Vân Phong liền cảm nhận được Hoằng Dạ đem y ôm xuống dưới bàn, hai người ôm nhau ngồi ở trên ghế. Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, tư thế thay đổi khiến cho chỗ gắn kết giữa hai người càng thêm chặt chẽ và thâm sâu.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng trước mặt cũng nóng đến cực điểm, Hạ Vân Phong vượt qua một ngày tốt đẹp, sự săn sóc cùng ôn hòa của Hoằng Dạ đã trấn an trái tim đang bị thương của y.
Làm cho thể xác và tinh thần y đều dần dần cảm thấy vui vẻ.
Trong phòng.
Ghế dựa “Chi dát chi dát” rung xen lẫn âm thanh va chạm thanh thúy, âm thanh kia lúc nhanh lúc chậm, xuyên thấu qua khe cửa hờ khép kia có thể mơ hồ nhìn thấy……
Trong căn phòng bị ánh chiều tà bao phủ kia……
Một nam nhân thành thục thần thái lười biếng đang khóa ngồi ở trên người thanh niên, thanh niên kia là khuôn mặt thường xuyên xuất hiện ở trên trang bìa của các tạp chí lớn, trên khuôn mặt tuấn tú nhiễm mồ hôi tinh mịn, ngực hắn cũng bị mồ hôi làm ướt, ngực hắn cùng ngực nam nhân mà hắn ôm cũng đều chảy ra mồ hôi ướt át……
Hai người vong tình ôm hôn, ghế dựa rắn chắc ở dưới thân hai người theo tần suất chuyển động của hai người mà phát ra âm thanh nhỏ vụn, ái muội làm mê lòng người.
Tiếng “Chi dát”“Chi dát” kia mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới thong thả đình chỉ. Thời điểm Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong từ phòng đi ra đã là chín giờ hơn.
Hạ Vân Phong sai đầu bếp phòng bếp làm chút thức ăn riêng cho bọn họ, bọn họ không có đến nhà ăn ăn cơm mà là ăn ở trong lễ đường nhỏ phía sau miếu. Hạ Vân Phong sai người làm món mà Hoằng Dạ thích ăn.
“Ngươi ăn ít cơm Tây lại, mấy thứ đó không có dinh dưỡng lại không ngon miệng.” Hạ Vân Phong bảo hắn ăn món ăn Trung nhiều chút, không cần ăn mấy thứ không có dinh dưỡng kia, hắn biết Hoằng Dạ cũng thực thích món ăn Trung Quốc.
“Muốn ăn canh hay không?” Hoằng Dạ đang ăn canh, hắn uống hai hớp sau, liền đem thìa đưa tới bên môi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong hé miệng tiếp nhận thìa canh Hoằng Dạ đút.
Thực thơm……
Canh rất ngon……
Hạ Vân Phong sau khi uống xong Hoằng Dạ lại đút y mấy muỗng nữa, áo ngủ trên thân hai người cũng chưa đổi, bởi vì đêm đã khuya cũng sẽ không có người nào ra vào Bắc đường.
Đêm nay hai người không có lúc nào là không ở cùng một chỗ, buổi tối hai người lại về phòng Hạ Vân Phong ôm nhau, Hoằng Dạ từ phía sau ôm thắt lưng Hạ Vân Phong……
Hai người vừa xong một nụ hôn chúc ngủ ngon thực lâu dài.
Hoằng Dạ thích nằm úp ngủ, hắn nửa đè lên Hạ Vân Phong ngủ thật ngon……
Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ vượt qua cả một ngày ngọt ngào, ngày hôm sau Hoằng Dạ đã đi ra ngoài làm việc rất sớm. Hạ Vân Phong ở nhà ngủ cả ngày, buổi tối vẫn như bình thưòng đi xem nhi tử ngủ chưa.
Y gõ cửa phòng Hình Liệt.
Nhưng cửa lại tự mở ra……
Hạ Vân Phong đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng hắn đang sáng, nhưng lại không nhìn thấy người đâu, Hạ Vân Phong tiến vào bên trong hai bước, nhìn thấy ở cửa phòng tắm quần áo nằm rải rác……
Có nội y nữ nhân……
Y nghe được trong phòng tắm có tiếngHình Liệt và Mĩ Mi nói chuyện với nhau, Hạ Vân Phong sắc mặt khó coi chống quải trượng rời khỏi phòng Hình Liệt. Y vừa mới bước ra cửa liền thấy Ngao Dương……
“Sắc mặt khó coi như vậy, gặp quỷ sao?” Ngao Dương ngăn Hạ Vân Phong lại, không cho Hạ Vân Phong đi.
Ngao Dương bản năng hướng bên trong phòng nhìn thoáng qua……
Mơ hồ nghe được tiếng nam nữ nói chuyện với nhau trong phòng, nhìn nhìn lại sắc mặt khó coi kia của Hạ Vân Phong……
Sau đó……
Ngao Dương lãnh đạm trào phúng Hạ Vân Phong hai câu: “Ngươi cũng không tự nhìn lại mình, ngươi có tư cách gì ghen.” Hắn khinh miệt đánh giá Hạ Vân Phong……
Trong mắt kia tràn ngập hèn mọn cùng xem thường……
“Tránh ra.” Tay chống quải trượng của Hạ Vân Phong có chút run rẩy, đối mặt Ngao Dương trực tiếp coi rẻ, y thực không thoải mái……
“Ngươi bất quá là đồ ta chơi đùa không cần nữa, ta thực xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của ngươi.” đôi mắt lạnh lùng kia của Ngao Dương khóa chặt tầm mắt ẩn hàm thâm đau của Hạ Vân Phong……
Bởi vì ở trong phòng Hoằng Dạ nghỉ ngơi mới không có người đến quấy rầy, Hoằng Dạ chậm rãi đóng cửa lại. Hạ Vân Phong miễn cưỡng vươn tay đem cửa khóa lại.
Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong vào phòng, hai người hôn nhau không hề tách ra. Cho dù đầu lưỡi đã sắp tê liệt, không khí cũng từng chút một bị lấy đi, hai người cũng không muốn rời nhau một chút nào.
“Đừng chỉ ôm ta, ngươi không thấy phiền sao?” Hạ Vân Phong lo lắng Hoằng Dạ mệt, bảo Hoằng Dạ đặt y lên bàn. Y cứ như vậy quấn khăn tắm ngồi ở bên cạnh bàn.
“Mấy ngày hôm trước ta làm một bộ áo ngủ, vẫn không có cơ hội tặng cho ngươi. Không bằng hôm nay thử xem, thế nào?” Hoằng Dạ mọi việc đều sẽ tôn trọng ý kiến của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong vươn tay sờ mặt hắn, Hoằng Dạ luôn tặng quà cho y, y còn chưatừng tặng Hoằng Dạ cái gì. Y cảm động gật gật đầu, chuẩn bị mặc thử bộ đồ mới mà Hoằng Dạ vì y làm.
“Ngươi gật đầu chính là đáp ứng?” Hoằng Dạ hỏi y lại một lần nữa giống như xác nhận, hắn muốn Hạ Vân Phong chính mồm trả lời khẳng định, mà không phải tùy tiện gật gật đầu như vậy.
“Lấy ra đi.” Hạ Vân Phong đáp ứng, bảo Hoằng Dạ đi lấy áo ngủ ra, y thử xem……
Nhưng Hoằng Dạ lại không cử động, không có ý tứ đi lấy quần áo, ngược lại là cầm tay Hạ Vân Phong, bộ dáng có chút u buồn, hắn lại hỏi Hạ Vân Phong một lần nữa.
“Quần áo có phải còn chưa làm xong hay không?” Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ ấp a ấp úng, khiến y tưởng quần áo còn chưa may xong, nhưng quay ra nhìn thì thấy Hoằng Dạ lắc đầu.
“Mặc kệ áo ngủ nhìn được hay không, hay ngươi có thích hay không, dù sao ngươi cũng không cần giận.” Hoằng Dạ nắm tay y, vô cùng thân thiết hôn thân ngón tay y, hơi thở của Hoằng Dạ làm cho đầu ngón tay y run lên.
“Ta như thế nào lại giận, thích còn không kịp.” Hạ Vân Phong vươn tay sờ sau gáy Hoằng Dạ, động tác của y có thể nói là rất chậm, lại tràn ngập tình yêu, tình thương của cha……
Quà nhi tử tặng cho y, y đều phi thường thích, hơn nữa đều giữ rất cẩn thận.
“Ta đây đi lấy.” Hoằng Dạ hôn y một ngụm rồi mới đến mở ngăn tủ ra cầm áo ngủ đã may xong đến cho Hạ Vân Phong. Hắn đưa cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong xem……
Áo Hoằng Dạ làm cho Hạ Vân Phong không khác lắm so với kiện áo ngủ tối hôm qua của Hạ Vân Phong, bất quá so với kiện tối hôm qua còn mỏng hơn, là màu xanh nhạt, nhìn qua thực nhẹ nhàng khoan khoái.
Rất ngắn.
Lại còn trong suốt……
Ở nhà căn bản là không thể mặc vì quá lộ liễu, nhưng có thể chỉ mặc cho một mình Hoằng Dạ xem……
Hơn nữa Hoằng Dạ cũng có một bộ, chẳng qua bộ kia của Hoằng Dạ nhiều vải hơn rất nhiều, kiểu dáng cũng thực bình thường. Hoằng Dạ mặc bộ kia của mình trước, nhìn qua rất mát mẻ.
Sau đó lại thay Hạ Vân Phong mặc bộ ít vải này, Hạ Vân Phong mặc xong nhìn qua đặc biệt mê người (=..=), tất cả đều như ẩn như hiện, cùng bộ của Hoằng Dạ kia là áo cặp tình nhân.
Hoằng Dạ không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại mặc, hơn nữa mặc vào sau cũng không có phản cảm, chỉ lười biếng nói hai chữ: “Thoải mái.” Chất liệu áo này mặc ở trên người thực mềm mại.
Mặc cũng không khác gì với không mặc.
Hơn nữa thực mát mẻ.
Mùa hè ở trong phòng đóng cửa lại mặc loại áo này Hạ Vân Phong cũng không phản cảm, dù sao cũng đã đóng cửa, cũng sẽ không có người ngoài nhìn thấy, y cũng chỉ mặc cho Hoằng Dạ xem.
Áo ngủ kia là đo theo kích thước thân hình của Hạ Vân Phong mà làm ra……
Chất liệu thổ cẩm màu xanh nhạt kia vừa mỏng lại trong suốt, vật liệu này rất quý lại khan hiếm, sờ lên mịn màng và thoải mái.
Chỉ cần Hạ Vân Phong hơi động một chút, áo ngủ ngắn ngủn kia liền theo đùi Hạ Vân Phong bị kéo lên trên……
Trực tiếp khiến cho hôn ngân trên đùi Hạ Vân Phong hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ vươn tay thay Hạ Vân Phong sửa sang lại áo ngủ một chút, tay hắn theo sườn thắt lưng Hạ Vân Phong trượt đến trên đùi Hạ Vân Phong, sau đó ngón tay nắm áo ngủ đẩy lên trên.
“Làn da bảo dưỡng rất khá.” Hoằng Dạ khích lệ y thực biết chăm sóc, bởi vì làn da Hạ Vân Phong sờ lên, so với mấy người mẫu hơi nộn kia còn tốt hơn gấp trăm lần, khá mịn màng và mềm dẻo.
Không phải cái loại non mịn mềm mại của nữ nhân, mà là tràn ngập mị lực nam nhân, rắn chắc, dẻo dai.
“Là nhờ ngươi thỉnh thoảng mua thuốc bổ cho ta.” Tuy rằng Hạ Vân Phong cũng tự mua nhiều thuốc bổ đến nỗi uống không hết, nhưng những thứ nhi tử mua cho y,y đều cố gắng sắc uống hết. Ít nhiều cũng bồi bổ thân mình.
“Uống thuốc bổ cũng sẽ không uống đến mịn màng như vậy, ngươi đây chính là trời sinh.” Hoằng Dạ đem áo ngủ y tuột xuống eo, sau đó hai tay ôm thắt lưngHạ Vân Phong, bụng dưới để sát Hạ Vân Phong.
Hai tay Hạ Vân Phong miễn cưỡng khoác lên bên thắt lưng của Hoằng Dạ, lúc Hoằng Dạ ôm y xuống bàn, y cũng không phản kháng, chỉ là tùy ý Hoằng Dạ ôm.
Bên ngoài quá nóng.
Hạ Vân Phong không muốn đi ra ngoài, y thầm muốn cùng nhi tử của mình yên lặng ở một chỗ. Điều hòa trong phòng chỉnh nhiệt độ thích hợp sẽ không làm cho y cảm thấy nóng bức mà ngược lại rất thoải mái.
Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong đến trên giường, Hoằng Dạ ngồi dựa vào ở đầu giường, Hạ Vân Phong liền nghiêng thân ngồi ở trên đùi hắn, cho nên Hạ Vân Phong cao hơn hắn một đoạn……
“Ngươi ôm ta như vậy có mệt hay không?” Hạ Vân Phong biết mình không nhẹ, một bàn tay y khoác lên vai Hoằng Dạ, một bàn tay ấn ở trên đùi……
Y động tác lười biếng, mềm nhũn, nhưng ngoài ý muốn lại có vẻ thực ôn nhu……
“Có hơi mệt.” hai mắt Hoằng Dạ nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn đang quan sát vẻ biến hóa trên mặt Hạ Vân Phong. Nhưng ngay khi Hạ Vân Phong muốn từ trên đùi hắn tụt xuống, hắn lại ôm sát Hạ Vân Phong: “Mệt cũng muốn ôm, ôm không buông.” Hắn chôn đầu ở trong ngực Hạ Vân Phong, hít lấy khí tức trên người Hạ Vân Phong.
Hắn căn bản là không phiền lụy, hắn chẳng qua chỉ muốn nhìn xem phản ứng của Hạ Vân Phong, mặc kệ hắn có mệt hay không, Hạ Vân Phong từ thủy tới chung đều thực nhu thuận để cho hắn ôm.
Thẳng đến khi Hoằng Dạ đặt y nằm xuống giường, Hoằng Dạ làm cho Hạ Vân Phong dựa vào một bên tường kia ngủ. Hắn không chút hoang mang dán lên người Hạ Vân Phong, chăn trên thân hai người thực mềm mại……
Tựa như hoàn toàn không có cách trở bọn họ, xúc cảm cùng nhiệt độ kia đều phi thường rõ ràng, hơi thở của hai người không ngừng giao hòa, Hoằng Dạ liền cứ như vậy im lặng nhìn y……
Hơi thở của Hạ Vân Phong nóng rực phập phồng không ngừng, y tận lực khống chế hô hấp của mình, nhưng hơi thở của y đã tiết lộ tâm tình y, Hoằng Dạ giống như biết y đang nghĩ gì.
Bình tĩnh hôn đôi môi của y……
“Mệt thì nghỉ ngơi đi.” Hạ Vân Phong một bên đáp lại nụ hôn của hắn, một bên hàm hồ tỏ vẻ: “Không cần miễn cưỡng, ta sẽ không quấy rầy ngươi.” Y sẽ an tĩnh cùng Hoằng Dạ.
“Không mệt.” Hoằng Dạ hết sức tự nhiên, hắn nhẹ nhàng mà cắn môi dưới của Hạ Vân Phong: “Vừa rồi là ta nói bừa, muốn nhìn một chút ngươi sẽ có phản ứng gì mà thôi.” Hắn nói xong lại hôn chặt Hạ Vân Phong, nụ hôn khăng khít như vậy, chặt chẽ như vậy làm cho Hạ Vân Phong phát ra âm thanh hừ nhẹ ái muội, miễn cưỡng mềm mại, thật giống như đang bị người cưỡng ép.
Nhưng lại bị khiến cho thực thoải mái, hai người cứ như hôn thế nào cũng không đủ, không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này, đầu lưỡi mềm mại nóng ướt thật sâu dây dưa.
Đôi môi Hạ Vân Phong và Hoằng Dạ đều có chút phiếm hồng, giờ ăn trưa họ không đi ra ngoài, trừ thời gian ăn cơm tối ra, hai người không lúc nào là không ôm nhau.
Vuốt ve.
Ôm hôn.
Thấp giọng thân mật nói chuyện với nhau, dù sao hôm nay cũng không cần nghĩ ngợi gì, chỉ cần hưởng thụ thời gian tốt đẹp là có thể rồi, không có sự cách trở thân phận cùng sự quấy nhiễu của bên ngoài.
Lúc chạng vạng.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên bàn lười biếng đị uống trà, áo ngủ trên người y rất nhẹ phiêu dật. Hoằng Dạ ngồi ở trên ghế đối diện y, đang dựa vào ghế đánh giá y.
Đôi môi bị hôn đến phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong nhấp mấy miếng trà xong y đặt chén trà xuống, nhưng nước trà không cẩn thận nhỏ vào trên đùi y, y muốn xoay người đi lấy khăn tay……
Lại cảm giác được đôi môi mềm mại bao trùm lên chân y, nơi bị nước trà làm ướt kia đều bị Hoằng Dạ duyệt hôn, dấu vết bị ướt này đều bị hút khô.
Toàn bộ quá trình, Hạ Vân Phong đều yếu đuối dựa vào trên bàn, hai chân bị Hoằng Dạ tách ra. Y nhìn thấy Hoằng Dạ đứng lên, một bàn tay chống mặt bàn bên thắt lưng y, một bàn tay nắm chân y……
Hoằng Dạ đang cúi đầu thưởng thức tư thái lười biếng của y, ánh hoàng hôn chiếu vào trong phòng. Ánh sáng cam kia bao phủ thân thể hai người, áo ngủ trên người Hạ Vân Phong tựa như tấm màn mỏng trong suốt.
Hạ Vân Phong thong thả nâng người, nửa nằm ở trên bàn trầm ổn nhìn lại Hoằng Dạ: “Đang nhìn cái gì?” Y hơi giật giật môi, ngữ khí cũng lộ ra vài phần lười biếng.
“Nhìn ngươi mặc một thân quần áo này thật là đẹp mắt, sờ lên cũng thực thoải mái.” Hoằng Dạ vừa nói vừa không dấu vết đè lên y, làm cho sườn trong chân Hạ Vân Phong cảm giác rõ ràng độ ấm của hắn.
Thân thể hai người vốn tựa vào nhau rất sát.
Hoằng Dạ nhẹ nhàng đè y một cái, thân thể mẫn cảm của y liền run rẩy.
Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ dán vào y, nhiệt độ kia khá là kinh người……
Y biết Hoằng Dạ đã có cảm giác rồi,
Cho nên y hơi ngửa người xuống, không động nữa……
Một chân Hạ Vân Phong tự nhiên đạp trên sàn, mặt chân khác miễn cưỡng dẫm trên ghế, chân y tự nhiên mở rộng, Hoằng Dạ liền đặt mình ở giữa hai chân y……
Ái muội đè nén y……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ đang dần dần tạo áp lực với y, hơi thở y cũng thoáng chút hỗn loạn. Y nhìn thấy hai mắt thâm sâu bình ổn kia của Hoằng Dạ khóa trụ tầm mắt y……
Trong mâu quang mê người kia của Hoằng Dạ, ảnh ngược ra tư thái hầu như lộ ra trần trụi của y, ái muội đến mức làm cho Hạ Vân Phong có chút thở không nổi, hơn nữa Hoằng Dạ đang niết chân y……
Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, đem y bế đứng lên, để y ngồi ở trên bàn. Tư thế như vậy khiến cho Hạ Vân Phong tự nhiên lui ra sau, thân thể hai người kề sát không có một khe hở.
“Còn có khí lực không?” Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, hỏi y còn có thể tiếp tục được hay không, bởi vì hắn đột nhiên rất muốn, nhìn cái dạng này của Hạ Vân Phong, hắn nhịn không được.
Quần áo xuyên thấu……
Cái nên lộ đều đã lộ ra hết……
Hắn cũng nhìn xem thực đã nghiền, trong ánh hoàng hôn bao phủ, làn da Hạ Vân Phong bịt kín một tầng sắc thái mê người, ánh sáng màu khỏe mạnh lại mê người kia làm cho lòng người rục rịch.
“Còn có khí lực.” Hạ Vân Phong gật đầu tỏ vẻ còn có thể, khi y nói chuyện hơi thở đã ươn ướt đôi môi Hoằng Dạ, y im lặng cảm thụ hơi thở Hoằng Dạ.
Mùi vị kia rất dễ chịu.
Ánh mắt Hạ Vân Phong ở trên mặt hắn thong thả nhìn qua, lúc Hoằng Dạ tiến lại thân mật hôn y, y cũng không có tránh đi. Hoằng Dạ hôn hai má y, mũi y……
Sau đó mới đến đôi môi……
Rất nhanh……
Hạ Vân Phong liền cảm nhận được Hoằng Dạ đem y ôm xuống dưới bàn, hai người ôm nhau ngồi ở trên ghế. Hạ Vân Phong khóa ngồi ở trên người hắn, tư thế thay đổi khiến cho chỗ gắn kết giữa hai người càng thêm chặt chẽ và thâm sâu.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng trước mặt cũng nóng đến cực điểm, Hạ Vân Phong vượt qua một ngày tốt đẹp, sự săn sóc cùng ôn hòa của Hoằng Dạ đã trấn an trái tim đang bị thương của y.
Làm cho thể xác và tinh thần y đều dần dần cảm thấy vui vẻ.
Trong phòng.
Ghế dựa “Chi dát chi dát” rung xen lẫn âm thanh va chạm thanh thúy, âm thanh kia lúc nhanh lúc chậm, xuyên thấu qua khe cửa hờ khép kia có thể mơ hồ nhìn thấy……
Trong căn phòng bị ánh chiều tà bao phủ kia……
Một nam nhân thành thục thần thái lười biếng đang khóa ngồi ở trên người thanh niên, thanh niên kia là khuôn mặt thường xuyên xuất hiện ở trên trang bìa của các tạp chí lớn, trên khuôn mặt tuấn tú nhiễm mồ hôi tinh mịn, ngực hắn cũng bị mồ hôi làm ướt, ngực hắn cùng ngực nam nhân mà hắn ôm cũng đều chảy ra mồ hôi ướt át……
Hai người vong tình ôm hôn, ghế dựa rắn chắc ở dưới thân hai người theo tần suất chuyển động của hai người mà phát ra âm thanh nhỏ vụn, ái muội làm mê lòng người.
Tiếng “Chi dát”“Chi dát” kia mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây mới thong thả đình chỉ. Thời điểm Hoằng Dạ ôm Hạ Vân Phong từ phòng đi ra đã là chín giờ hơn.
Hạ Vân Phong sai đầu bếp phòng bếp làm chút thức ăn riêng cho bọn họ, bọn họ không có đến nhà ăn ăn cơm mà là ăn ở trong lễ đường nhỏ phía sau miếu. Hạ Vân Phong sai người làm món mà Hoằng Dạ thích ăn.
“Ngươi ăn ít cơm Tây lại, mấy thứ đó không có dinh dưỡng lại không ngon miệng.” Hạ Vân Phong bảo hắn ăn món ăn Trung nhiều chút, không cần ăn mấy thứ không có dinh dưỡng kia, hắn biết Hoằng Dạ cũng thực thích món ăn Trung Quốc.
“Muốn ăn canh hay không?” Hoằng Dạ đang ăn canh, hắn uống hai hớp sau, liền đem thìa đưa tới bên môi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong hé miệng tiếp nhận thìa canh Hoằng Dạ đút.
Thực thơm……
Canh rất ngon……
Hạ Vân Phong sau khi uống xong Hoằng Dạ lại đút y mấy muỗng nữa, áo ngủ trên thân hai người cũng chưa đổi, bởi vì đêm đã khuya cũng sẽ không có người nào ra vào Bắc đường.
Đêm nay hai người không có lúc nào là không ở cùng một chỗ, buổi tối hai người lại về phòng Hạ Vân Phong ôm nhau, Hoằng Dạ từ phía sau ôm thắt lưng Hạ Vân Phong……
Hai người vừa xong một nụ hôn chúc ngủ ngon thực lâu dài.
Hoằng Dạ thích nằm úp ngủ, hắn nửa đè lên Hạ Vân Phong ngủ thật ngon……
Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ vượt qua cả một ngày ngọt ngào, ngày hôm sau Hoằng Dạ đã đi ra ngoài làm việc rất sớm. Hạ Vân Phong ở nhà ngủ cả ngày, buổi tối vẫn như bình thưòng đi xem nhi tử ngủ chưa.
Y gõ cửa phòng Hình Liệt.
Nhưng cửa lại tự mở ra……
Hạ Vân Phong đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng hắn đang sáng, nhưng lại không nhìn thấy người đâu, Hạ Vân Phong tiến vào bên trong hai bước, nhìn thấy ở cửa phòng tắm quần áo nằm rải rác……
Có nội y nữ nhân……
Y nghe được trong phòng tắm có tiếngHình Liệt và Mĩ Mi nói chuyện với nhau, Hạ Vân Phong sắc mặt khó coi chống quải trượng rời khỏi phòng Hình Liệt. Y vừa mới bước ra cửa liền thấy Ngao Dương……
“Sắc mặt khó coi như vậy, gặp quỷ sao?” Ngao Dương ngăn Hạ Vân Phong lại, không cho Hạ Vân Phong đi.
Ngao Dương bản năng hướng bên trong phòng nhìn thoáng qua……
Mơ hồ nghe được tiếng nam nữ nói chuyện với nhau trong phòng, nhìn nhìn lại sắc mặt khó coi kia của Hạ Vân Phong……
Sau đó……
Ngao Dương lãnh đạm trào phúng Hạ Vân Phong hai câu: “Ngươi cũng không tự nhìn lại mình, ngươi có tư cách gì ghen.” Hắn khinh miệt đánh giá Hạ Vân Phong……
Trong mắt kia tràn ngập hèn mọn cùng xem thường……
“Tránh ra.” Tay chống quải trượng của Hạ Vân Phong có chút run rẩy, đối mặt Ngao Dương trực tiếp coi rẻ, y thực không thoải mái……
“Ngươi bất quá là đồ ta chơi đùa không cần nữa, ta thực xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của ngươi.” đôi mắt lạnh lùng kia của Ngao Dương khóa chặt tầm mắt ẩn hàm thâm đau của Hạ Vân Phong……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân