Dụ Tội
Chương 236: H
Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong sai người đem tiền kiểm kê xong liền trở về ngủ, cục cưng thì để cho Ngao Dương ẫm. Y cũng biết Ngao Dương chưa gặp qua cục cưng, hiện tại gặp mặt rồi khẳng định là rất cao hứng.
Y có thể lý giải cái loại tâm tình tìm lại được sau khi bị mất này.
Y biết, Ngao Dương kỳ thật vẫn thực chán ghét y, cho dù Ngao Dương đáp ứng không truy cứu, cảm giác chán ghét xâm nhập cốt tủy mà Ngao Dương đối với y, y vẫn có thể cảm giác được.
Chỉ có điều Ngao Dương không thể ôm cục cưng đi, cho dù Ngao Dương cứ vậy mà ôm cục cưng đi, cảnh vệ cũng sẽ ngăn hắn lại, không cho hắn rời đi, cho nên y thực yên tâm ngủ một giấc.
Y nằm xuống thì ngủ rất lâu, ngủ suốt hai ngày.
Y vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Ngao Dương mặc áo ngủ nằm ở bên cạnh mình, Ngao Dương đang diện vô biểu tình theo dõi y, vẻ mặt bí hiểm thưởng thức mặt dây chuyền mà y đeo……
Đó là đồng tâm khóa mà Ngao Dương đưa cho y, lúc trước Ngao Dương đem ném nó vào thùng rác, là y đi bới thùng rác lên mới lượm được trở về, y cũng không có không thích quà mà nhi tử tặng.
Y ngủ hai ngày, ngủ thật thoải mái.
Vừa tỉnh dậy cũng không nghĩ động, lại miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi, y nhắm mắt lại hỏi tình hình cục cưng, Ngao Dương nói với y cục cưng hiện tại được bà vú chăm.
Dù sao.
Bản thân Ngao Dương cũng sẽ không chăm đứa nhỏ.
Y hỏi Ngao Dương vì sao muốn ly hôn, Ngao Dương nói với y nữ nhân kia không còn giá trị lợi dụng nữa, y cảm thấy nhi tử mình thực đáng sợ. Những chuyện xấu xa, lòng lang dạ sói, tất cả y đều thấy được trên người Ngao Dương.
Hiện tại y muốn hàn gắn mối quan hệ giữa y cùng Ngao Dương, tuy rằng biết là rất khó, bất quá y nguyện ý cố gắng thử……
Y cảm giác được hơi thở Ngao Dương đang đến gần, y thong thả mở hai mắt.
Lúc này —
Liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia của Ngao Dương……
Lập tức liền nghe Ngao Dương mở miệng nói với y: “Ta thật lâu không có làm rồi, lại không muốn đi gọi tiểu thư.” Người bên ngoài, không quá sạch sẽ……
Hơn nữa hiện tại trước mắt, có sẵn người có thể giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý……
Y biết Ngao Dương nghĩ muốn cái gì.
Rất nhanh.
Y liền cảm giác được thân thể Ngao Dương nhích lại gần, đôi môi dán lên má y: “Lần trước chưa có làm đến cuối cùng, lần này bù lại cho ta.” Hắn một bên hôn má y, một bên vươn tay trượt vào trong áo ngủ y, ái muội nhu vuốt thân thể mềm mại của nam nhân.
Hạ Vân Phong bán híp mắt, mềm nhũn nằm ở trên giường: “Không có loại quy tắc này.” Vừa tỉnh ngủ nên nói chuyện cũng chậm, nháy mắt lại càng chậm, hơi thở lười biếng không hề biến mất trong mắt kia nồng đậm vô cùng……
Động tác của Ngao Dương dừng lại.
Lập tức, đôi môi Ngao Dương rời khỏi má Hạ Vân Phong.
Đôi môi Ngao Dương cùng má Hạ Vân Phong vẫn duy trì khoảng cách nhất định, Ngao Dương cũng thực bất mãn tỏ ý: “Quy tắc là do ta định.” Hai tay của hắn lại sờ càng thêm dùng sức, nắm địa phương mẫn cảm trên thân thể Hạ Vân Phong……
Hắn định đoạt……
Hạ Vân Phong không có động tác gì cản trở, y lười biếng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cảm giác được tay Ngao Dương ở trên người mình sờ, y cũng không phản đối ra tiếng.
Tuy rằng động tác Ngao Dương thô lỗ, nhưng lại làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy thực thoải mái……
Thật giống như đang mát xa.
Y ngủ lâu như vậy, bị sờ một cái như vậy, xương cốt đều tê dại.
Trong miệng y thở ra hơi thở thực thoải mái, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp kia phun ở trên môi Ngao Dương, hơi thở hai người ở trong bất tri bất giác hòa vào nhau, ánh mắt Ngao Dương dừng ở trên môi y……
Chính là……
Ánh mắt Ngao Dương có chút lãnh đạm……
Ngao Dương rất rõ ràng, Hạ Vân Phong không thích quá thô bạo, nếu cứng rắn muốn làm, đối với ai cũng không tốt, so với dùng sức mạnh, hắn càng thích Hạ Vân Phong phối hợp.
Bằng không giống như đang gian thi (= xxoo vs xác chết), một chút ý tứ cũng đều không có.
Cho nên.
Hắn lại chịu đựng tâm tình khó chịu, hôn hai má Hạ Vân Phong hai cái: “Hôm nay ngươi thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác rất có khẩu vị (ý ca nói thúc rất ngon miệng =..=).” Hắn dán ở bên tai Hạ Vân Phong nói thực ái muội……
Thực buồn nôn……
Nhưng Ngao Dương cảm thấy mình nói không quá thỏa đáng, không thể đả động được Hạ Vân Phong, cho nên lại sửa miệng: “Ta muốn “ôm” ngươi.” Ngao Dương nửa thật nửa giả nói……
Hắn nói thực êm tai.
Bất quá, ánh mắt nhìn Hạ Vân Phong lại không có vẻ tốt đẹp như vậy, đáy mắt hắn trừ bỏ lạnh lùng cùng nhè nhẹ trào phúng, trong đó còn xen lẫn một chút dục niệm ở ngoài……
Tìm không thấy chân tình trong mắt hắn……
Đáng tiếc Hạ Vân Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, không có cơ hội thưởng thức đến khuôn mặt cùng ngữ khí trái ngược nhưng kết hợp một cách tuyệt diệu trên khuôn mặt kia, nếu hắn có thể đi đóng phim……
Ngôi vị ảnh đế không chừng là của hắn……
Ngay khi Ngao Dương thong thả cởi bỏ vạt áo bên hông Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong mới chậm rãi mở to mắt……
Giờ phút này.
Ánh mắt Ngao Dương ở trên người y lưu luyến, ánh sáng trong đôi mắt hắc sắc kia thập phần ổn định, một chút màu sắc kia ở trong mắt Hạ Vân Phong xem ra, phi thường mê người……
Màu da Hạ Vân Phong có chút tái nhợt, tứ chi thon dài, cân xứng, đặc thù nam tính giữa hai chân y dưới sự phủ vuốt, nhu lộng của Ngao Dương lúc nãy cũng đã dần dần ngẩng đầu lên……
Hạ Vân Phong không dấu vết nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở y hơi phát ra một tiếng “Ân” nặng nề, âm thanh kia nghe vào tai, có thể biết là y thực thoải mái.
Tựa hồ đang hưởng thụ.
Ngao Dương đứng dậy thay Hạ Vân Phong cởi áo ngủ, đem áo ngủ Hạ Vân Phong ném ra khỏi giường.
Tấm màn xung quanh đều vén lên.
Hắn nhìn Ngao Dương cũng tự mình cởi áo ngủ ra, dáng người nhi tử tốt lắm, thắt lưng mạnh mẽ hữu lực gắt gao dán ở bụng dưới mẫn cảm của y, cọ xát qua lại……
Hai người đều nằm nghiêng thân mặt đối mặt, bởi vì thời tiết quá nóng cho nên lúc Hạ Vân Phong ngủ cũng không có chăn cho nên cảm giác được độ ấm truyền đến từ thân thể nhi tử.
Cái loại cảm giác quen thuộc này khiến cho tâm Hạ Vân Phong chấn động, y nhìn Ngao Dương liếc mắt một cái, phát hiện Ngao Dương chính đang cúi đầu hôn môi xương quai xanh của y, hai tay Ngao Dương còn ôm sát y.
Phủ vuốt mẫn cảm trên thân thể y, hơn nữa hôm nay Ngao Dương thực khác thường ghé vào lỗ tai y thấp giọng mà ái muội nói chuyện, khiến cho thân thể Hạ Vân Phong trở nên mềm nhũn.
Hơn nữa liền có thể đi vào thực thuận lợi, tại một khắc cảm giác được sự tồn tại của nhau kia, hai bên đều có loại cảm giác hít thở không thông khó nói thành lời……
Hạ Vân Phong là bị đâm vào đến trướng……
Mà Ngao Dương bị xúc cảm chặt chẽ mà mềm dẻo kia hoàn toàn hấp dẫn……
Khiến mọi người đều bất đồng trình độ hút không khí.
“Như thế nào lại chật như vậy.” Ngao Dương muốn thấp giọng mắng, nhưng lo lắng đến Hạ Vân Phong thật vất vả mới thả lỏng, không muốn phá hư không khí cùng cảm xúc.
Theo lý thuyết, một năm này bên cạnh Hạ Vân Phong có không ít nam nhân, vì sao lại chật như vậy, loại cảm giác này so với xúc cảm tuyệt vời trong trí nhớ kia của hắn còn tốt hơn mấy trăm lần.
Ngao Dương thực hối hận ngày đó không thượng, không công lãng phí vài ngày.
Hơn nữa.
Còn không cần đến đồ bôi trơn, tuy rằng lúc đi vào có điểm khó khăn, nhưng chỉ cần làm trong chốc lát, bên trong vừa nóng lại vừa trơn ướt, chỉ cần Ngao Dương nói một chút lời dễ nghe, bên trong Hạ Vân Phong liền càng chật thêm.
Thực tiêu hồn……
Rất nhanh.
Giường lớn liền chấn động từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, mới đầu Hạ Vân Phong bị đi vào thật sự khó chịu……
Thực trướng……
Lại thực mẫn cảm, thực ngứa……
Nhưng rất nhanh đã bị động dẫn cường thế mà hữu lực kia khiến cho thực thoải mái, thời điểm Ngao Dương cùng y làm, mới đầu sẽ để y thích ứng trước, sau đó sẽ nhanh hơn……
Dùng sức……
Hung hăng ……
Hung hăng ……
Thô lỗ nhu lộng chân y……
Nhưng Ngao Dương rất có kỹ xảo, hơn nữa kinh nghiệm thực phong phú, còn biết rõ chạm như thế nào để có thể khiến cho Hạ Vân Phong thoải mái. Sau một năm xa cách, thân thể bọn họ liền rất nhanh lại quen thuộc.
Hạ Vân Phong ngẫu nhiên sẽ phát ra âm thanh ân hừ miễn cưỡng, hơn nữa hừ rất nhẹ.
Ngao Dương ổn định một chân đặt ở bên hông hắn kia của Hạ Vân Phong, hơn nữa đè nén Hạ Vân Phong, không cho Hạ Vân Phong lộn xộn: “Cảm giác như thế nào?” Hắn dán lên mặt Hạ Vân Phong hôn hôn.
Thực thô……
Quá lớn, hơn nữa không ngừng đỉnh y……
“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương quá nhanh, chống đỡ đến mức y cũng sắp phóng ra, y nằm bán híp mắt tiếp tục cảm giác sự xâm nhập cùng đỉnh động của nhi tử.
“Chậm một chút?” Ngao Dương giống như nghe được một chuyện cười, lúc này liền lộ ra biểu tình “Ngươi muốn thế nào”, nhưng nhìn thấy Hạ Vân Phong bán híp mắt nhìn hắn, hắn lại muốn cho Hạ Vân Phong tự nguyện, hắn thay đổi một loại ngữ khí hơi chút khách khí nói với y, “Như vậy sẽ càng không thoải mái, nhanh một chút có vẻ tốt hơn.”
“……”
“Như vậy ta có vẻ thích, ngươi cũng có thể thoải mái.” Ngao Dương xoay người đè nén, hai tay cùng sử dụng mở chân y ra, hắn nâng thân quỳ gối trên giường, nhấc thắt lưng Hạ Vân Phong lên, rồi bắt đầu luật động càng thêm mãnh liệt……
Ngao Dương từ trên cao nhìn chăm chú vào y, làm cho y có loại cảm giác nhi tử đang nhìn kỹ y, nhưng y lười không muốn động, hơn nữa động tác cùng xâm nhập của Ngao Dương làm cho chân y bởi vì mãnh liệt mà hơi run run.
Thắt lưng y đều hoàn toàn nhũn ra và tê rần……
Toàn thân y đều đang nóng lên, ngay cả hai má cùng hô hấp cũng trở nên nóng bỏng, nhưng Ngao Dương lại vẫn nhìn y, khiến cho y lười biếng nghiêng đầu, không nhìn nhi tử……
Bởi vì ánh mắt Ngao Dương có đôi khi sẽ kìm lòng không đậu lộ ra một loại đạm mạc……
Cho nên Hạ Vân Phong nhắm mắt không nhìn dáng vẻ của hắn, cũng chỉ cảm giác nhiệt tình từ tứ chi, y thong thả khép kín hai mắt, hai tay cầm lấy sàng đan dưới thân……
Cảm giác được Ngao Dương xâm chiếm càng ngày càng cường thế, miệng y phát ra âm thanh “Ân hừ” thành thục mà trầm thấp.
Tựa hồ thực thoải mái.
Tựa hồ thực hưởng thụ.
Ngao Dương đem y ôm đứng lên, để cho y khóa ngồi ở trên người mình, hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, từ từ ấn Hạ Vân Phong xuống, hắn còn không ngừng khích lệ Hạ Vân Phong.
Muốn Hạ Vân Phong càng thêm chủ động.
Nhưng hắn phát hiện Hạ Vân Phong vẫn từ từ nhắm hai mắt, tuy rằng biểu tình trên mặt cũng là lười biếng trước sau như một, chỉ có trên mặt, trên người nam nhân đều bởi vì vận động kịch liệt mà toát ra mồ hôi.
“Ngao Dương.“ Y cúi đầu, vừa lúc đối diện Ngao Dương.
Miệng y thường thường kêu tên Ngao Dương, Ngao Dương nghe được nhíu mày, lúc Ngao Dương nghe được y kêu mình, trong lòng thế nhưng nhảy bang bang. (=..= búi rúi rùi)
Ngao Dương cố gắng ngăn chặn loại ảo giác rối loạn này……
Cảm giác mãnh liệt khiến cho Ngao Dương không ức chế được phát ra tiếng gầm nhẹ……
“Gọi ta làm cái gì, có chuyện thì nói……“ chóp mũi Ngao Dương như có như không đụng tới cái cằm của y, hai tay của y vòng qua cổ Ngao Dương, cảnh này khiến Ngao Dương nhịn không được nhìn y thêm vài lần.
Bởi vì y vẫn gọi tên hắn……
Nhưng cái gì cũng không nói.
Cũng chỉ gọi tên hắn mà thôi……
Hạ Vân Phong hiện tại chỉ nhắm mắt lại cảm giác nhi tử “ôm” y, cổ cảm giác mãnh liệt kia, còn có cảm giác lại tê lại ngứa kia đi khắp toàn thân, khiến cho y không ngừng ở bên cạnh đỉnh núi bồi hồi.
Buổi tối này Ngao Dương làm rất nhiều lần, còn thay đổi rất nhiều tư thế, từ trên giường đến dưới sàn, lại đến phòng tắm, Hạ Vân Phong bị hắn vừa ôm vừa sờ sau đó lại hôn lại “làm”.
Ngao Dương dùng rất nhiều cách thức.
Chẳng những dùng cái kia, còn dùng tay thỏa mãn Hạ Vân Phong, luân phiên không chút nào gián đoạn, Hạ Vân Phong thiếu chút nữa phát ra âm thanh khóc nức nở, cả buổi tối đều bị nhồi vào.
Vài lần y bảo Ngao Dương lấy ra, Ngao Dương cũng chỉ lấy ra trong chốc lát, qua một lát lại quên. (ko hiểu sao chỗ này lại là “quên” =.,=)
Ngao Dương đối đãi y hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, ở trên giường nói chuyện còn hơi chút dễ nghe, làm xong thì cái gì cũng đều nói ra, Hạ Vân Phong cũng sẽ không để ý.
Hạ Vân Phong suy nghĩ một chút, y ở nơi này, mấy nhi tử đều đã thay phiên nhau lại đây, này căn bản là không phải biện pháp, nếu không gặp thì còn được, gặp lại rồi khó tránh được có tranh chấp.
Gần đây việc làm ăn của Bắc đường thực thuận lợi, hơn nữa Hạ Đông cũng quay về Hạ thị làm, Hạ thị cũng phát triển không tồi, cho nên chuyện làm ăn y không cần lo lắng, hơn nữa cục cưng cũng trở về rồi, y cũng an tâm.
Hôm nay.
Y sa thải người hầu trong nhà, bảo mấy cảnh vệ cũng đều quay về Bắc đường làm việc, nơi này của y tạm thời không cần người, trong nhà cũng chỉ có vú em không bị đuổi việc.
Bởi vì cục cưng từ nhỏ đều là vú em chăm sóc, một chút cũng không rời.
Ngao Dương từ bên ngoài bàn chuyện làm ăn xong trở về, liền nhìn thấy trong nhà lạnh lẽo, vắng vẻ, trong phòng khách còn đặt hai vali da, thế này thấy là muốn chuyển nhà rồi……
Hạ Vân Phong mới từ trên lầu xuống liền nhìn thấy Ngao Dương sắc mặt âm trầm lên lầu, Ngao Dương nhìn thấy y sau liền chất vấn y: “Muốn thừa dịp lúc ta không ở, đem con ta mang đi?”
Ngao Dương thực sinh khí, còn kém chút không cùng Hạ Vân Phong động thủ, bởi vì lúc Ngao Dương trở về, không có nhìn thấy nhi tử cùng vú em, trong nhà cũng chỉ có một mình Hạ Vân Phong.
Y nhìn bộ dáng Ngao Dương tức giận như vậy, y tâm bình khí hòa giải thích cho Ngao Dương nghe: “Ta đang đợi ngươi trở về, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Nhìn thấy Ngao Dương chớp mắt nhìn chăm chú vào y.
Y đi đến trước mặt Ngao Dương ngừng lại, y nói với nhi tử: “Ta sẽ không bỏ lại ngươi.” Y không có tính đi một mình, y đúng là đang chờ nhi tử mình.
Trước đó Hạ Vân Phong đem vú em cùng cục cưng an bài sẵn, lái xe vào nhà thay Hạ Vân Phong chuyển hành lý. Hạ Vân Phong và Ngao Dương cùng nhau về tới nhà, trong nhà hết thảy đều đã an bài tốt.
Y cũng gọi điện thoại cho mấy nhi tử khác, bảo bọn họ hôm nay tất cả đều trở về đây ở. Y cũng nói Ngao Dương cũng sẽ cùng y trở về nhà, mấy huynh đệ đều không có phản đối, ngược lại đều rất hào phóng đáp ứng……
Bất quá.
Hạ Vân Phong cảm thấy vú em ở trong nhà không có tiện, mấy nhi tử của y đều huyết khí phương cương, nên để cho vú em cùng người hầu trụ với nhau, mỗi ngày lại đây chăm đứa nhỏ là có thể rồi.
Đứa nhỏ sẽ ở trong phòng Ngao Dương.
Buổi chiều.
Nhi tử đều lục tục chuyển về nhà, tay bắt mặt mừng, đều lễ phép chào hỏi nhau, mà Hạ Vân Phong cũng thực cao hứng, y bảo mọi người đem đồ đạc cất lên hết sau thì đến phòng khách.
Y đã đặt sẵn chỗ, bảo nhi tử đều đi thay quần áo, bọn họ người một nhà đã lâu không có cùng nhau ăn cơm rồi.
Đêm đó, Hạ Vân Phong ở gian khách quý của nhà hàng, nhi tử đều đến đông đủ rồi, y mới mở miệng: “Đêm nay trừ bỏ người một nhà chúng ta ăn cơm ra, ta còn có một việc quan trọng muốn tuyên bố.”
Mấy nhi tử biểu tình khác nhau cùng đợi Hạ Vân Phong nói.
Hạ Vân Phong một bên miễn cưỡng hút thuốc, một bên bất động thanh sắc lưu ý vẻ mặt của các nhi tử: “Các ngươi đều là con ta, ta hy vọng các ngươi trở về giúp ta làm việc.” Y cảm thấy hiện tại đã đến lúc rồi……
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong sai người đem tiền kiểm kê xong liền trở về ngủ, cục cưng thì để cho Ngao Dương ẫm. Y cũng biết Ngao Dương chưa gặp qua cục cưng, hiện tại gặp mặt rồi khẳng định là rất cao hứng.
Y có thể lý giải cái loại tâm tình tìm lại được sau khi bị mất này.
Y biết, Ngao Dương kỳ thật vẫn thực chán ghét y, cho dù Ngao Dương đáp ứng không truy cứu, cảm giác chán ghét xâm nhập cốt tủy mà Ngao Dương đối với y, y vẫn có thể cảm giác được.
Chỉ có điều Ngao Dương không thể ôm cục cưng đi, cho dù Ngao Dương cứ vậy mà ôm cục cưng đi, cảnh vệ cũng sẽ ngăn hắn lại, không cho hắn rời đi, cho nên y thực yên tâm ngủ một giấc.
Y nằm xuống thì ngủ rất lâu, ngủ suốt hai ngày.
Y vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Ngao Dương mặc áo ngủ nằm ở bên cạnh mình, Ngao Dương đang diện vô biểu tình theo dõi y, vẻ mặt bí hiểm thưởng thức mặt dây chuyền mà y đeo……
Đó là đồng tâm khóa mà Ngao Dương đưa cho y, lúc trước Ngao Dương đem ném nó vào thùng rác, là y đi bới thùng rác lên mới lượm được trở về, y cũng không có không thích quà mà nhi tử tặng.
Y ngủ hai ngày, ngủ thật thoải mái.
Vừa tỉnh dậy cũng không nghĩ động, lại miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi, y nhắm mắt lại hỏi tình hình cục cưng, Ngao Dương nói với y cục cưng hiện tại được bà vú chăm.
Dù sao.
Bản thân Ngao Dương cũng sẽ không chăm đứa nhỏ.
Y hỏi Ngao Dương vì sao muốn ly hôn, Ngao Dương nói với y nữ nhân kia không còn giá trị lợi dụng nữa, y cảm thấy nhi tử mình thực đáng sợ. Những chuyện xấu xa, lòng lang dạ sói, tất cả y đều thấy được trên người Ngao Dương.
Hiện tại y muốn hàn gắn mối quan hệ giữa y cùng Ngao Dương, tuy rằng biết là rất khó, bất quá y nguyện ý cố gắng thử……
Y cảm giác được hơi thở Ngao Dương đang đến gần, y thong thả mở hai mắt.
Lúc này —
Liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia của Ngao Dương……
Lập tức liền nghe Ngao Dương mở miệng nói với y: “Ta thật lâu không có làm rồi, lại không muốn đi gọi tiểu thư.” Người bên ngoài, không quá sạch sẽ……
Hơn nữa hiện tại trước mắt, có sẵn người có thể giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý……
Y biết Ngao Dương nghĩ muốn cái gì.
Rất nhanh.
Y liền cảm giác được thân thể Ngao Dương nhích lại gần, đôi môi dán lên má y: “Lần trước chưa có làm đến cuối cùng, lần này bù lại cho ta.” Hắn một bên hôn má y, một bên vươn tay trượt vào trong áo ngủ y, ái muội nhu vuốt thân thể mềm mại của nam nhân.
Hạ Vân Phong bán híp mắt, mềm nhũn nằm ở trên giường: “Không có loại quy tắc này.” Vừa tỉnh ngủ nên nói chuyện cũng chậm, nháy mắt lại càng chậm, hơi thở lười biếng không hề biến mất trong mắt kia nồng đậm vô cùng……
Động tác của Ngao Dương dừng lại.
Lập tức, đôi môi Ngao Dương rời khỏi má Hạ Vân Phong.
Đôi môi Ngao Dương cùng má Hạ Vân Phong vẫn duy trì khoảng cách nhất định, Ngao Dương cũng thực bất mãn tỏ ý: “Quy tắc là do ta định.” Hai tay của hắn lại sờ càng thêm dùng sức, nắm địa phương mẫn cảm trên thân thể Hạ Vân Phong……
Hắn định đoạt……
Hạ Vân Phong không có động tác gì cản trở, y lười biếng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cảm giác được tay Ngao Dương ở trên người mình sờ, y cũng không phản đối ra tiếng.
Tuy rằng động tác Ngao Dương thô lỗ, nhưng lại làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy thực thoải mái……
Thật giống như đang mát xa.
Y ngủ lâu như vậy, bị sờ một cái như vậy, xương cốt đều tê dại.
Trong miệng y thở ra hơi thở thực thoải mái, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp kia phun ở trên môi Ngao Dương, hơi thở hai người ở trong bất tri bất giác hòa vào nhau, ánh mắt Ngao Dương dừng ở trên môi y……
Chính là……
Ánh mắt Ngao Dương có chút lãnh đạm……
Ngao Dương rất rõ ràng, Hạ Vân Phong không thích quá thô bạo, nếu cứng rắn muốn làm, đối với ai cũng không tốt, so với dùng sức mạnh, hắn càng thích Hạ Vân Phong phối hợp.
Bằng không giống như đang gian thi (= xxoo vs xác chết), một chút ý tứ cũng đều không có.
Cho nên.
Hắn lại chịu đựng tâm tình khó chịu, hôn hai má Hạ Vân Phong hai cái: “Hôm nay ngươi thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác rất có khẩu vị (ý ca nói thúc rất ngon miệng =..=).” Hắn dán ở bên tai Hạ Vân Phong nói thực ái muội……
Thực buồn nôn……
Nhưng Ngao Dương cảm thấy mình nói không quá thỏa đáng, không thể đả động được Hạ Vân Phong, cho nên lại sửa miệng: “Ta muốn “ôm” ngươi.” Ngao Dương nửa thật nửa giả nói……
Hắn nói thực êm tai.
Bất quá, ánh mắt nhìn Hạ Vân Phong lại không có vẻ tốt đẹp như vậy, đáy mắt hắn trừ bỏ lạnh lùng cùng nhè nhẹ trào phúng, trong đó còn xen lẫn một chút dục niệm ở ngoài……
Tìm không thấy chân tình trong mắt hắn……
Đáng tiếc Hạ Vân Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, không có cơ hội thưởng thức đến khuôn mặt cùng ngữ khí trái ngược nhưng kết hợp một cách tuyệt diệu trên khuôn mặt kia, nếu hắn có thể đi đóng phim……
Ngôi vị ảnh đế không chừng là của hắn……
Ngay khi Ngao Dương thong thả cởi bỏ vạt áo bên hông Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong mới chậm rãi mở to mắt……
Giờ phút này.
Ánh mắt Ngao Dương ở trên người y lưu luyến, ánh sáng trong đôi mắt hắc sắc kia thập phần ổn định, một chút màu sắc kia ở trong mắt Hạ Vân Phong xem ra, phi thường mê người……
Màu da Hạ Vân Phong có chút tái nhợt, tứ chi thon dài, cân xứng, đặc thù nam tính giữa hai chân y dưới sự phủ vuốt, nhu lộng của Ngao Dương lúc nãy cũng đã dần dần ngẩng đầu lên……
Hạ Vân Phong không dấu vết nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở y hơi phát ra một tiếng “Ân” nặng nề, âm thanh kia nghe vào tai, có thể biết là y thực thoải mái.
Tựa hồ đang hưởng thụ.
Ngao Dương đứng dậy thay Hạ Vân Phong cởi áo ngủ, đem áo ngủ Hạ Vân Phong ném ra khỏi giường.
Tấm màn xung quanh đều vén lên.
Hắn nhìn Ngao Dương cũng tự mình cởi áo ngủ ra, dáng người nhi tử tốt lắm, thắt lưng mạnh mẽ hữu lực gắt gao dán ở bụng dưới mẫn cảm của y, cọ xát qua lại……
Hai người đều nằm nghiêng thân mặt đối mặt, bởi vì thời tiết quá nóng cho nên lúc Hạ Vân Phong ngủ cũng không có chăn cho nên cảm giác được độ ấm truyền đến từ thân thể nhi tử.
Cái loại cảm giác quen thuộc này khiến cho tâm Hạ Vân Phong chấn động, y nhìn Ngao Dương liếc mắt một cái, phát hiện Ngao Dương chính đang cúi đầu hôn môi xương quai xanh của y, hai tay Ngao Dương còn ôm sát y.
Phủ vuốt mẫn cảm trên thân thể y, hơn nữa hôm nay Ngao Dương thực khác thường ghé vào lỗ tai y thấp giọng mà ái muội nói chuyện, khiến cho thân thể Hạ Vân Phong trở nên mềm nhũn.
Hơn nữa liền có thể đi vào thực thuận lợi, tại một khắc cảm giác được sự tồn tại của nhau kia, hai bên đều có loại cảm giác hít thở không thông khó nói thành lời……
Hạ Vân Phong là bị đâm vào đến trướng……
Mà Ngao Dương bị xúc cảm chặt chẽ mà mềm dẻo kia hoàn toàn hấp dẫn……
Khiến mọi người đều bất đồng trình độ hút không khí.
“Như thế nào lại chật như vậy.” Ngao Dương muốn thấp giọng mắng, nhưng lo lắng đến Hạ Vân Phong thật vất vả mới thả lỏng, không muốn phá hư không khí cùng cảm xúc.
Theo lý thuyết, một năm này bên cạnh Hạ Vân Phong có không ít nam nhân, vì sao lại chật như vậy, loại cảm giác này so với xúc cảm tuyệt vời trong trí nhớ kia của hắn còn tốt hơn mấy trăm lần.
Ngao Dương thực hối hận ngày đó không thượng, không công lãng phí vài ngày.
Hơn nữa.
Còn không cần đến đồ bôi trơn, tuy rằng lúc đi vào có điểm khó khăn, nhưng chỉ cần làm trong chốc lát, bên trong vừa nóng lại vừa trơn ướt, chỉ cần Ngao Dương nói một chút lời dễ nghe, bên trong Hạ Vân Phong liền càng chật thêm.
Thực tiêu hồn……
Rất nhanh.
Giường lớn liền chấn động từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, mới đầu Hạ Vân Phong bị đi vào thật sự khó chịu……
Thực trướng……
Lại thực mẫn cảm, thực ngứa……
Nhưng rất nhanh đã bị động dẫn cường thế mà hữu lực kia khiến cho thực thoải mái, thời điểm Ngao Dương cùng y làm, mới đầu sẽ để y thích ứng trước, sau đó sẽ nhanh hơn……
Dùng sức……
Hung hăng ……
Hung hăng ……
Thô lỗ nhu lộng chân y……
Nhưng Ngao Dương rất có kỹ xảo, hơn nữa kinh nghiệm thực phong phú, còn biết rõ chạm như thế nào để có thể khiến cho Hạ Vân Phong thoải mái. Sau một năm xa cách, thân thể bọn họ liền rất nhanh lại quen thuộc.
Hạ Vân Phong ngẫu nhiên sẽ phát ra âm thanh ân hừ miễn cưỡng, hơn nữa hừ rất nhẹ.
Ngao Dương ổn định một chân đặt ở bên hông hắn kia của Hạ Vân Phong, hơn nữa đè nén Hạ Vân Phong, không cho Hạ Vân Phong lộn xộn: “Cảm giác như thế nào?” Hắn dán lên mặt Hạ Vân Phong hôn hôn.
Thực thô……
Quá lớn, hơn nữa không ngừng đỉnh y……
“Chậm một chút.” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương quá nhanh, chống đỡ đến mức y cũng sắp phóng ra, y nằm bán híp mắt tiếp tục cảm giác sự xâm nhập cùng đỉnh động của nhi tử.
“Chậm một chút?” Ngao Dương giống như nghe được một chuyện cười, lúc này liền lộ ra biểu tình “Ngươi muốn thế nào”, nhưng nhìn thấy Hạ Vân Phong bán híp mắt nhìn hắn, hắn lại muốn cho Hạ Vân Phong tự nguyện, hắn thay đổi một loại ngữ khí hơi chút khách khí nói với y, “Như vậy sẽ càng không thoải mái, nhanh một chút có vẻ tốt hơn.”
“……”
“Như vậy ta có vẻ thích, ngươi cũng có thể thoải mái.” Ngao Dương xoay người đè nén, hai tay cùng sử dụng mở chân y ra, hắn nâng thân quỳ gối trên giường, nhấc thắt lưng Hạ Vân Phong lên, rồi bắt đầu luật động càng thêm mãnh liệt……
Ngao Dương từ trên cao nhìn chăm chú vào y, làm cho y có loại cảm giác nhi tử đang nhìn kỹ y, nhưng y lười không muốn động, hơn nữa động tác cùng xâm nhập của Ngao Dương làm cho chân y bởi vì mãnh liệt mà hơi run run.
Thắt lưng y đều hoàn toàn nhũn ra và tê rần……
Toàn thân y đều đang nóng lên, ngay cả hai má cùng hô hấp cũng trở nên nóng bỏng, nhưng Ngao Dương lại vẫn nhìn y, khiến cho y lười biếng nghiêng đầu, không nhìn nhi tử……
Bởi vì ánh mắt Ngao Dương có đôi khi sẽ kìm lòng không đậu lộ ra một loại đạm mạc……
Cho nên Hạ Vân Phong nhắm mắt không nhìn dáng vẻ của hắn, cũng chỉ cảm giác nhiệt tình từ tứ chi, y thong thả khép kín hai mắt, hai tay cầm lấy sàng đan dưới thân……
Cảm giác được Ngao Dương xâm chiếm càng ngày càng cường thế, miệng y phát ra âm thanh “Ân hừ” thành thục mà trầm thấp.
Tựa hồ thực thoải mái.
Tựa hồ thực hưởng thụ.
Ngao Dương đem y ôm đứng lên, để cho y khóa ngồi ở trên người mình, hắn ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, từ từ ấn Hạ Vân Phong xuống, hắn còn không ngừng khích lệ Hạ Vân Phong.
Muốn Hạ Vân Phong càng thêm chủ động.
Nhưng hắn phát hiện Hạ Vân Phong vẫn từ từ nhắm hai mắt, tuy rằng biểu tình trên mặt cũng là lười biếng trước sau như một, chỉ có trên mặt, trên người nam nhân đều bởi vì vận động kịch liệt mà toát ra mồ hôi.
“Ngao Dương.“ Y cúi đầu, vừa lúc đối diện Ngao Dương.
Miệng y thường thường kêu tên Ngao Dương, Ngao Dương nghe được nhíu mày, lúc Ngao Dương nghe được y kêu mình, trong lòng thế nhưng nhảy bang bang. (=..= búi rúi rùi)
Ngao Dương cố gắng ngăn chặn loại ảo giác rối loạn này……
Cảm giác mãnh liệt khiến cho Ngao Dương không ức chế được phát ra tiếng gầm nhẹ……
“Gọi ta làm cái gì, có chuyện thì nói……“ chóp mũi Ngao Dương như có như không đụng tới cái cằm của y, hai tay của y vòng qua cổ Ngao Dương, cảnh này khiến Ngao Dương nhịn không được nhìn y thêm vài lần.
Bởi vì y vẫn gọi tên hắn……
Nhưng cái gì cũng không nói.
Cũng chỉ gọi tên hắn mà thôi……
Hạ Vân Phong hiện tại chỉ nhắm mắt lại cảm giác nhi tử “ôm” y, cổ cảm giác mãnh liệt kia, còn có cảm giác lại tê lại ngứa kia đi khắp toàn thân, khiến cho y không ngừng ở bên cạnh đỉnh núi bồi hồi.
Buổi tối này Ngao Dương làm rất nhiều lần, còn thay đổi rất nhiều tư thế, từ trên giường đến dưới sàn, lại đến phòng tắm, Hạ Vân Phong bị hắn vừa ôm vừa sờ sau đó lại hôn lại “làm”.
Ngao Dương dùng rất nhiều cách thức.
Chẳng những dùng cái kia, còn dùng tay thỏa mãn Hạ Vân Phong, luân phiên không chút nào gián đoạn, Hạ Vân Phong thiếu chút nữa phát ra âm thanh khóc nức nở, cả buổi tối đều bị nhồi vào.
Vài lần y bảo Ngao Dương lấy ra, Ngao Dương cũng chỉ lấy ra trong chốc lát, qua một lát lại quên. (ko hiểu sao chỗ này lại là “quên” =.,=)
Ngao Dương đối đãi y hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, ở trên giường nói chuyện còn hơi chút dễ nghe, làm xong thì cái gì cũng đều nói ra, Hạ Vân Phong cũng sẽ không để ý.
Hạ Vân Phong suy nghĩ một chút, y ở nơi này, mấy nhi tử đều đã thay phiên nhau lại đây, này căn bản là không phải biện pháp, nếu không gặp thì còn được, gặp lại rồi khó tránh được có tranh chấp.
Gần đây việc làm ăn của Bắc đường thực thuận lợi, hơn nữa Hạ Đông cũng quay về Hạ thị làm, Hạ thị cũng phát triển không tồi, cho nên chuyện làm ăn y không cần lo lắng, hơn nữa cục cưng cũng trở về rồi, y cũng an tâm.
Hôm nay.
Y sa thải người hầu trong nhà, bảo mấy cảnh vệ cũng đều quay về Bắc đường làm việc, nơi này của y tạm thời không cần người, trong nhà cũng chỉ có vú em không bị đuổi việc.
Bởi vì cục cưng từ nhỏ đều là vú em chăm sóc, một chút cũng không rời.
Ngao Dương từ bên ngoài bàn chuyện làm ăn xong trở về, liền nhìn thấy trong nhà lạnh lẽo, vắng vẻ, trong phòng khách còn đặt hai vali da, thế này thấy là muốn chuyển nhà rồi……
Hạ Vân Phong mới từ trên lầu xuống liền nhìn thấy Ngao Dương sắc mặt âm trầm lên lầu, Ngao Dương nhìn thấy y sau liền chất vấn y: “Muốn thừa dịp lúc ta không ở, đem con ta mang đi?”
Ngao Dương thực sinh khí, còn kém chút không cùng Hạ Vân Phong động thủ, bởi vì lúc Ngao Dương trở về, không có nhìn thấy nhi tử cùng vú em, trong nhà cũng chỉ có một mình Hạ Vân Phong.
Y nhìn bộ dáng Ngao Dương tức giận như vậy, y tâm bình khí hòa giải thích cho Ngao Dương nghe: “Ta đang đợi ngươi trở về, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Nhìn thấy Ngao Dương chớp mắt nhìn chăm chú vào y.
Y đi đến trước mặt Ngao Dương ngừng lại, y nói với nhi tử: “Ta sẽ không bỏ lại ngươi.” Y không có tính đi một mình, y đúng là đang chờ nhi tử mình.
Trước đó Hạ Vân Phong đem vú em cùng cục cưng an bài sẵn, lái xe vào nhà thay Hạ Vân Phong chuyển hành lý. Hạ Vân Phong và Ngao Dương cùng nhau về tới nhà, trong nhà hết thảy đều đã an bài tốt.
Y cũng gọi điện thoại cho mấy nhi tử khác, bảo bọn họ hôm nay tất cả đều trở về đây ở. Y cũng nói Ngao Dương cũng sẽ cùng y trở về nhà, mấy huynh đệ đều không có phản đối, ngược lại đều rất hào phóng đáp ứng……
Bất quá.
Hạ Vân Phong cảm thấy vú em ở trong nhà không có tiện, mấy nhi tử của y đều huyết khí phương cương, nên để cho vú em cùng người hầu trụ với nhau, mỗi ngày lại đây chăm đứa nhỏ là có thể rồi.
Đứa nhỏ sẽ ở trong phòng Ngao Dương.
Buổi chiều.
Nhi tử đều lục tục chuyển về nhà, tay bắt mặt mừng, đều lễ phép chào hỏi nhau, mà Hạ Vân Phong cũng thực cao hứng, y bảo mọi người đem đồ đạc cất lên hết sau thì đến phòng khách.
Y đã đặt sẵn chỗ, bảo nhi tử đều đi thay quần áo, bọn họ người một nhà đã lâu không có cùng nhau ăn cơm rồi.
Đêm đó, Hạ Vân Phong ở gian khách quý của nhà hàng, nhi tử đều đến đông đủ rồi, y mới mở miệng: “Đêm nay trừ bỏ người một nhà chúng ta ăn cơm ra, ta còn có một việc quan trọng muốn tuyên bố.”
Mấy nhi tử biểu tình khác nhau cùng đợi Hạ Vân Phong nói.
Hạ Vân Phong một bên miễn cưỡng hút thuốc, một bên bất động thanh sắc lưu ý vẻ mặt của các nhi tử: “Các ngươi đều là con ta, ta hy vọng các ngươi trở về giúp ta làm việc.” Y cảm thấy hiện tại đã đến lúc rồi……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân