Dụ Tội
Chương 217
Bất quá Ngao Dương chỉ cắn y một cái, lại buông y ra, sau đó đứng dậy đem y kéo đứng lên: “Đứng vững.” Áo lông trên người Hạ Vân Phong rất dầy, thực ấm áp.
Sờ lên thực thoải mái.
Nhưng Hạ Vân Phong bị Ngao Dương ôm chưa đi được hai bước, Ngao Dương lại đột nhiên duỗi tay đem y đẩy ngã, cả người y đều ngã sấp xuống ở trong tuyết, y không mang bao tay nên mu bàn tay bị lạnh có chút phiếm hồng.
“Ngươi cho ta là ngu ngốc a, ta tin ngươi liền khẳng định không lấy hàng được.” Ngao Dương đứng ở trước mặt y, hắn đẩy y để trả thù vì vừa rồi bị va chạm vào trên cây kia (đồ thù vặt =.,=)……
Hạ Vân Phong tự mình đỡ cây đứng lên: “Không tin cũng được.”
Ngao Dương tựa hồ đang tự hỏi.
Một lát sau nhi.
Ngao Dương mới đi lại đây đỡ lấy y: “Nếu ngươi dám gạt ta, ngươi sẽ biết hậu quả.” Hắn cảnh cáo Hạ Vân Phong, hắn hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận Hạ Vân Phong, bởi vì……
Hắn có năng lực chống lại Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong bảo phu thuyền lại đây đem ba thuộc hạ kia đưa ra bên ngoài gặp bác sĩ, y lại muốn cầu Ngao Dương: “Ngươi ôm ta trở về.” Y không muốn đi nữa, vừa rồi bị té như vậy y có chút mệt mỏi.
“Tự mình đi.” Ngao Dương đi phía trước, không để ý tới y.
“Lô hàng đó, ta sẽ không trả lại cho ngươi.” Hạ Vân Phong cũng trực tiếp nói.
“Ta đây sẽ không cần nữa.” Ngao Dương cũng không để ý.
“Vậy nếu ngươi không cần lô hàng này, ta liền đem hàng ném.” Hạ Vân Phong lười biếng cười.
Chẳng được bao lâu.
Ngao Dương đã vòng trở lại……
Trực tiếp đem y bế đứng lên, ôm y hướng vể nhà.
“Ta biết ngươi không cần lô hàng kia, nếu có thể thoải mái lấy lại, ngươi có thể sẽ cần.” Hạ Vân Phong biết nếu Ngao Dương muốn từ biên cảnh chuyển hàng lại đây phải cần một đoạn thời gian và rất nguy hiểm, nếu có thể lấy lại lô hàng kia, Ngao Dương hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu lấy không được vậy đương nhiên là từ bỏ.
Nhưng Ngao Dương lại đem y một lần nữa ném xuống đất: “Ta hận nhất người khác tự cho là đúng.” Cùng lắm thì không cần lô hàng kia, hắn cũng sẽ không để cho Hạ Vân Phong đắc ý như vậy.
Ngao Dương đi phía trước vài bước, Hạ Vân Phong mới ra tiếng: “Ngươi không tin ta thì quên đi.”
Ngao Dương không tin.
Hạ Vân Phong vỗ vỗ tuyết trên vai liền hướng trong rừng đi, y muốn đi tìm nhi tử, y còn chưa đi xa Ngao Dương liền theo lại đây, Ngao Dương liền tiến lên ôm lấy y.
Ngao Dương đem y ôm đến bên trong rừng bạch dương, đem để tựa ở trên cây: “Ta cũng sớm nói qua, lô hàng kia ta từ bỏ.” Hắn cơ hồ là đối với Hạ Vân Phong mà rống……
Hạ Vân Phong biết không có biện pháp với Ngao Dương: “Không cần cũng được.” Không cần rống (=..= nó bị điên đó thúc)……
Y còn chưa có điếc.
Sau đó.
Ngao Dương cường thế tới gần y, duỗi tay sờ vào quần áo thật dày của y: “Nếu ngươi muốn lô hàng này như vậy, nơi đó của ta còn nhiều hàng, ngươi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
“Muốn bao nhiêu có bao nhiêu?” Hạ Vân Phong hỏi thử.
Ngao Dương gật đầu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang ở tự hỏi, Ngao Dương thân thủ nhéo nhéo thắt lưng y: “Ngươi bình thường lấy mấy loại bột trắng đó đều là thứ phẩm, chỉ ở bên ta kia mới có hàng tốt nhất.”
Hạ Vân Phong dang tay đánh hắn một cái tát.
Lập tức.
Ngao Dương đã bị đánh nghiêng đầu, năm dấu ngón tay rõ ràng kia, khắc ở trên khuôn mặt tuấn tú……
“Ngươi làm cái gì không tốt, ngươi thế nhưng làm cái này.” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương thật sự hết thuốc chữa, thân thủ hất tay Ngao Dương ra, xoay người liền hướng ở chỗ sâu trong rừng cây đi.
Ngao Dương sờ sờ mặt mình.
Mẹ nó.
Nam nhân này thế nhưng đánh hắn……
Hắn nghĩ đi theo Hạ Vân Phong một đoạn đường, nhìn thấy Hạ Vân Phong chuẩn bị lên núi, hắn mới tiến lên ôm lấy Hạ Vân Phong toàn thân lông xù, hắn không cho Hạ Vân Phong đi lên.
“Buông tay.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng ra tiếng mệnh lệnh hắn.
“Ngươi đi đâu?” cằm Ngao Dương để ở đầu vai y, hai tay đều cho vào trong quần áo Hạ Vân Phong để sưởi ấm, mò thân thể mẫn cảm của Hạ Vân Phong khiến y có chút run lên. Thư hương môn đệ (T.T?)
Hạ Vân Phong bắt lấy hai tay Ngao Dương, lười biếng tỏ vẻ: “Đi tìm Hoằng Dạ cùng Hạ Đông.” Bọn họ còn chưa có trở về.
“Không được đi.”
Hai người lăn ngã ở trên tuyết, Ngao Dương trực tiếp cưỡi ở trên người y: “Ta làm những cái này lại làm sao? Chẳng lẽ ngươi hôm nay mới biết được ta làm cái này, ngươi thế nhưng còn có mặt mũi đánh ta?” Ngao Dương không phục lắm, bản thân Hạ Vân Phong lúc đó chẳng phải cũng hỗn hắc đạo, còn dám đúng lý hợp tình chỉ trích hắn như vậy.
“Ngươi còn không phải giống nhau, vì lô hàng kia còn đối đãi ta……”
“Ngươi không cần đề cập lô hàng kia với ta, nhắc tới ta liền hỏa đại, còn thì còn, không muốn đổi cho ta, cũng đừng đàm điều kiện với ta.” Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong căn bản là đang đùa giỡn hắn.
“……” Hạ Vân Phong có chút suyễn……
Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương hắc bạch lưỡng đạo đều làm được, y hiện tại không có lời nào để phản bác, bởi vì bản thân y đã là tấm gương không tốt, y hơi suyễn.
Không khí trong trời tuyết có chút loãng……
Y không hy vọng nhi tử đi con đường xưa của y, y thong thả nâng mắt lên, miễn cưỡng nhìn về phía nhi tử: “Ta là đánh cho ngươi tỉnh, ngươi còn trẻ, có tiền đồ rộng lớn phía trước.” Hạ Vân Phong muốn đẩy Ngao Dương ra, nhưng bị Ngao Dương khấu té trên mặt đất.
“Chuyện của ta, ngươi đừng quản nhiều như vậy.” Ngao Dương đè nén y, chế trụ hai tay của y, không cho y lộn xộn.
Khí lực Ngao Dương rất lớn.
Y đánh không lại.
Vài lần đều bị khấu trở lại.
Hạ Vân Phong bị Ngao Dương khiêng lên, cả người y đã bị Ngao Dương khiêng ở trên vai.
“Ngươi buông, bỏ ta xuống, ngươi muốn khiêng ta đi đâu?” giọng nói lười biếng của Hạ Vân Phong không có khí lực gì……
Ngao Dương khiêng y đi phía về trước.
Trong lòng Hạ Vân Phong có cổ dự cảm không tốt……
Rất nhanh.
Y chợt nge thấy âm thanh cười lạnh của Ngao Dương: “Đem ngươi chôn.” Lập tức Ngao Dương liền đem y ném vào trong cái hố to kia……
Hạ Vân Phong không kịp phòng bị, bị ngã ngồi ở bên trong, y vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy Ngao Dương đứng ở bên hố, tháo dây lưng, cởi khóa kéo ra……
Lập tức……
Y liền cảm giác được một cỗ chất lỏng lại nóng lại nhiệt tạt ở tại trên cổ y, nhất thời y ngây ngẩn cả người, chỉ có thể thong thả ngẩng đầu, đáy mắt lười biếng kia tràn đầy vẻ kinh ngạc……
Cổ nhiệt lưu kia không ngừng xâm nhập vào cổ y, âm thanh sóng nhiệt lạch cạch lạch cạch kia ở trên cổ y, áp lực khiến cho tim Hạ Vân Phong đập nhanh đến mức muốn đình chỉ……
Ngao Dương thế nhưng tiểu tiện ở trên người y (TMD thằng mất dạy, vô pháp vô thiên >x
Y hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Từ cổ đến ngực y đều bị chất lỏng nóng bỏng làm ướt, xúc cảm dòng nhiệt lưu kia xẹt qua làn da phá lệ rõ ràng, tuy hố cũng có chút lớn nhưng y tránh cũng tránh không khỏi.
Hiện tại toàn thân cao thấp của y đều là mùi của Ngao Dương, gió lạnh thổi qua một trận âm lãnh cùng ẩm ướt, ngón tay y đều bị lạnh đến có chút trắng bệch, luồng nóng ấm trước đó giờ đã bị hàn khí thay thế.
Y nghe được tiếng Ngao Dương khóa lại dây kéo.
Trong đêm khuya.
Tiếng gió lạnh gào thét cũng phá lệ rõ ràng……
Tuyết dừng ở đầu vai Hạ Vân Phong, lạnh thấu xương, cái hố đã quá đầu Hạ Vân Phong, chỉ bằng sức lực của mình căn bản là tự lên không được.
Sắc mặt Hạ Vân Phong so với dĩ vãng càng thêm tái nhợt, vẻ mặt phức tạp và trong con ngươi của y tràn đầy hỗn loạn, hành động của Ngao Dương làm y hết sức khiếp sợ, chưa từng có người dám đối với y làm ra loại hành động này, Ngao Dương thật là quyết tâm, không cần có quan hệ gì với y, hoàn toàn không để ý cảm thụ cùng tâm tình y, vũ nhục y như vậy.
Y chỉ mỏi mệt nói: “Kéo ta đi lên.”
“Ngươi nằm mơ đi, muốn đi lên? Không có cửa đâu.” Ngao Dương bắt đầu đẩy đất lấp hố, hướng bên trong hố đẩy đất xuống, tất cả đất cát đều hất ở tại trên người Hạ Vân Phong.
“Ngươi chán ghét ta như vậy?” Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một cỗ tuyệt vọng thê lương thẩm thấu toàn thân……
Ngao Dương muốn chôn sống y……
“Nếu chán ghét ta như vậy, ngươi vì sao còn muốn tiếp tục ở tại chỗ này?” Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn Ngao Dương, y thử trèo lên hố vài lần, nhưng lại không được.
Ngao Dương lại không giúp y.
“Ta hận không thể giết chết ngươi, ngươi nghĩ rằng ta muốn ở lại địa phương đến chim cũng không sinh trứng (= khỉ ho cò gáy) này sao? Chờ ta đem ngươi chôn sau, ngày mai ta liền rời đi địa phương rách nát quỷ quái này.” Ngao Dương đem đất cát đều đẩy xuống, hắn hoàn toàn không để ý tới Hạ Vân Phong, cũng không nghe Hạ Vân Phong nói, chỉ một mực đem đất lấp hố.
Nửa giờ sau.
Toàn thân Hạ Vân Phong đều bị chôn dưới đất, chỉ còn cái đầu lộ ở bên ngoài, hô hấp của y thực khó khăn, lớp đất khiến ngực y thực trầm, y khó chịu giống như ngay cả sức lực để hô hấp đều mất đi.
Y nhìn thấy Ngao Dương đứng lên chuẩn bị đi trở về, y gian nan giật giật môi: “Ngươi phải đi rồi sao?” giọng nói kia rất nhẹ, rất chậm, có vẻ hơi phiêu phiêu.
Ngao Dương căn bản là không trả lời, liền trực tiếp ly khai.
Hạ Vân Phong không có ra tiếng giữ lại, y chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Ngao Dương biến mất ở trong gió tuyết mờ mịt, hoàn toàn tiêu sái ra khỏi tầm mắt y……
Cằm y để lên mặt đất, thong thả trừng mắt nhìn, lông mi ở trong gió tuyết nhẹ nhàng run run che lại đáy mắt y.
Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn.
Sắc mặt y càng ngày càng tái nhợt, tay chân cũng càng ngày càng lạnh như băng, hô hấp cũng càng ngày càng chậm lại……
Khi y lại mở mắt ra, là ở trong phòng của biệt thự, y đang nằm ở trên giường lớn mềm mại thoải mái, y thong thả kéo chăn ra nhìn thấy quần áo trên người mình đều đã đổi qua.
Hơn nữa……
Cũng đều gọn gàng, sạch sẽ……
Y vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Ngao Dương ngủ ở bên cạnh y, y vừa định xuống giường, liền cảm giác được một cỗ lực mạnh mẽ kéo y một cái, khoảng cách cả hai càng gần thêm.
Tay Ngao Dương khoát lên trên lưng y không cho y đi, nhắm mắt, buồn ngủ nồng đậm ra tiếng: “Đi nơi nào?” Hắn vẫn như trước nhắm mắt không có tỉnh, tiếp tục ngủ.
Hạ Vân Phong không ra tiếng.
Y miễn cưỡng nháy mắt, nghiêng đầu vô lực nhìn chằm chằm Ngao Dương, sắc mặt y thực kém, bởi vì y không có quên tối hôm qua Ngao Dương đã đối đãi y như thế nào……
Ngao Dương tựa hồ biết y suy nghĩ cái gì, hắn nói với Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm, bọn họ không có nhìn thấy bộ dạng tối hôm qua của ngươi, bọn họ đều khuya tối hôm qua mới trở về.”
Hạ Vân Phong bất động.
Y nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở y thực thong thả, trên giường phi thường ấm áp, nếu không phải Ngao Dương ngủ ở bên y, y thoải mái đến không muốn xuống giường.
Ngao Dương lại duỗi tay ôm sát y một chút, hơi thở ấm áp đều chiếu vào trên cổ y: “Bộ dạng chật vật của ngươi, cũng chỉ có ta nhìn thấy, không hơn, ngươi vẫn là Vân gia.”
“……”
“Bất quá ngươi đừng nghĩ đấu với ta, ngươi đấu không lại ta.” tay Ngao Dương theo thắt lưng y đụng đến trên vai y, lại thong thả sờ lên hai má nóng bỏng của Hạ Vân Phong.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Hạ Vân Phong, nhắc nhở y: “Ngươi có biết vì sao, nhiều năm qua như vậy, ngươi muốn lấy hàng ở biên cảnh, nhưng bọn họ cũng không bán cho ngươi hay không?”
Vốn không biết.
Nhưng hiện tại đã biết.
Hạ Vân Phong không cần trả lời, Ngao Dương đã chỉ rõ rồi.
Bởi vì hàng này, đều là từ Ngao Dương nơi đó mà ra, Hạ Vân Phong chỉ trầm ổn nhìn chằm chằm nhi tử mình một hồi lâu nhi, nhìn thấy Ngao Dương mở hai mắt……
Y mới thong thả dời tầm mắt đi.
Nhưng mặt y lập tức lại bị Ngao Dương cấp quay trở lại……
Y nhắm mắt không nhìn Ngao Dương, nhưng cảm giác được hơi thở của Ngao Dương ngay tại bên môi y: “Như thế nào vừa ngủ dậy ngươi trở thành câm điếc rồi, tối hôm qua cả một đêm ngươi nói không ngừng.”
Ngón tay hắn nắm bắt cằm Hạ Vân Phong, ái muội nhu lộng càng dưới của Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong hé miệng, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi ướt đỏ trong miệng kia của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong trong lòng lạnh lẽo, y miễn cưỡng bắt lấy tay Ngao Dương, động tác của y rất nhẹ, thực thong thả, trên tay bị phỏng kia của y còn quấn băng vải……
Ngao Dương không ngăn cản y.
Ngao Dương đem băng vải quấn trên tay Hạ Vân Phong cấp tháo ra, trên tay Hạ Vân Phong vẫn bóng loáng như trước, không có để lại sẹo, cũng không có dấu vết bị phỏng gì……
“Ngươi đúng là đồ dối trá.” Ngao Dương bỏ tay y ra, cảm thấy nam nhân này đúng là lão già dối trá, rõ ràng đã tốt lên rồi còn quấn băng vải giả đáng thương.
Hạ Vân Phong chỉ nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ, y lười đến cực điểm nghiêng đầu, thân thể mềm đến nỗi ôm đều ôm không thẳng được (=..=), y cảm giác được Ngao Dương đem băng vải còn lại trên người cũng dỡ xuống, miệng vết thương đã tốt rồi, kỳ thật chỉ là một lỗ hổng nho nhỏ mà thôi, chỉ cần dán băng dán là có thể rồi, Hạ Vân Phong lại quấn băng vải. (=..=)
Lúc này.
Ngao Dương càng thêm cho rằng y là kẻ nói dối……
“Thương trên người ngươi đều đã tốt không sai biệt lắm rồi.” Tay Ngao Dương theo bắp chân Hạ Vân Phong, đụng đến trên đùi, hắn đem áo ngủ Hạ Vân Phong vén lên.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương không có mặc quần lót cho y……
Ngao Dương đem quần áo Hạ Vân Phong kéo đến ngực, chăn vẫn là đắp ở trên người Hạ Vân Phong, hắn cúi đầu đánh giá thân thể Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cảm giác được khí tức của Ngao Dương vẫn dừng lại ở cần cổ y, chóp mũi Ngao Dương để ở trên cằm y: “Đêm qua lúc bọn họ trở về, ta nói ngươi ngủ.”
Sau đó thì sao……
“Tối hôm qua ta ở trong này qua đêm, bọn họ cũng không biết.” Ngao Dương đang cười, cũng không biết hắn đang cười cái gì (ai biết được ta tôn sư phụ =..=).
Rốt cuộc muốn nói cái gì……
“Ngày hôm qua ta ở trên người ngươi làm ký hiệu.” Ngao Dương vươn tay vuốt ve cổ Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong nhắm mắt lại, thong thả hất tay Ngao Dương ra.
Ngao Dương dán tại bên tai y nửa thật nửa giả nói với y: “Còn có ký hiệu vô hình.”
Y không để ý tới Ngao Dương.
Chỉ nhắm mắt im lặng nghỉ ngơi.
Nhưng rất nhanh.
Y liền cảm giác được Ngao Dương sờ bụng y: “Tối hôm qua ngươi nói, ngươi muốn đứa nhỏ.” Y liền rõ ràng nghe được tiếng Ngao Dương ở bên tai y vững vàng vang lên……
Hạ Vân Phong lười biếng mở hai mắt thủy chung xen lẫn vẻ mặt lười biếng kia, vừa vặn nhìn thấy Ngao Dương chính đang thong thả nâng mắt lên nhìn y, ánh mắt hai người giao nhau……
Ai cũng đều không có né tránh, thật giống như đang ở nhìn trộm đáy mắt của nhau, bình tĩnh đến không có một chút nào dao động……
Hạ Vân Phong hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua nói cái gì……
Ngao Dương thấy y không nói lời nào, ngược lại thấp giọng nở nụ cười: “Cho nên ta liền gieo.” Ngao Dương rõ ràng là đang cười nhạo y……
Sờ lên thực thoải mái.
Nhưng Hạ Vân Phong bị Ngao Dương ôm chưa đi được hai bước, Ngao Dương lại đột nhiên duỗi tay đem y đẩy ngã, cả người y đều ngã sấp xuống ở trong tuyết, y không mang bao tay nên mu bàn tay bị lạnh có chút phiếm hồng.
“Ngươi cho ta là ngu ngốc a, ta tin ngươi liền khẳng định không lấy hàng được.” Ngao Dương đứng ở trước mặt y, hắn đẩy y để trả thù vì vừa rồi bị va chạm vào trên cây kia (đồ thù vặt =.,=)……
Hạ Vân Phong tự mình đỡ cây đứng lên: “Không tin cũng được.”
Ngao Dương tựa hồ đang tự hỏi.
Một lát sau nhi.
Ngao Dương mới đi lại đây đỡ lấy y: “Nếu ngươi dám gạt ta, ngươi sẽ biết hậu quả.” Hắn cảnh cáo Hạ Vân Phong, hắn hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận Hạ Vân Phong, bởi vì……
Hắn có năng lực chống lại Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong bảo phu thuyền lại đây đem ba thuộc hạ kia đưa ra bên ngoài gặp bác sĩ, y lại muốn cầu Ngao Dương: “Ngươi ôm ta trở về.” Y không muốn đi nữa, vừa rồi bị té như vậy y có chút mệt mỏi.
“Tự mình đi.” Ngao Dương đi phía trước, không để ý tới y.
“Lô hàng đó, ta sẽ không trả lại cho ngươi.” Hạ Vân Phong cũng trực tiếp nói.
“Ta đây sẽ không cần nữa.” Ngao Dương cũng không để ý.
“Vậy nếu ngươi không cần lô hàng này, ta liền đem hàng ném.” Hạ Vân Phong lười biếng cười.
Chẳng được bao lâu.
Ngao Dương đã vòng trở lại……
Trực tiếp đem y bế đứng lên, ôm y hướng vể nhà.
“Ta biết ngươi không cần lô hàng kia, nếu có thể thoải mái lấy lại, ngươi có thể sẽ cần.” Hạ Vân Phong biết nếu Ngao Dương muốn từ biên cảnh chuyển hàng lại đây phải cần một đoạn thời gian và rất nguy hiểm, nếu có thể lấy lại lô hàng kia, Ngao Dương hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu lấy không được vậy đương nhiên là từ bỏ.
Nhưng Ngao Dương lại đem y một lần nữa ném xuống đất: “Ta hận nhất người khác tự cho là đúng.” Cùng lắm thì không cần lô hàng kia, hắn cũng sẽ không để cho Hạ Vân Phong đắc ý như vậy.
Ngao Dương đi phía trước vài bước, Hạ Vân Phong mới ra tiếng: “Ngươi không tin ta thì quên đi.”
Ngao Dương không tin.
Hạ Vân Phong vỗ vỗ tuyết trên vai liền hướng trong rừng đi, y muốn đi tìm nhi tử, y còn chưa đi xa Ngao Dương liền theo lại đây, Ngao Dương liền tiến lên ôm lấy y.
Ngao Dương đem y ôm đến bên trong rừng bạch dương, đem để tựa ở trên cây: “Ta cũng sớm nói qua, lô hàng kia ta từ bỏ.” Hắn cơ hồ là đối với Hạ Vân Phong mà rống……
Hạ Vân Phong biết không có biện pháp với Ngao Dương: “Không cần cũng được.” Không cần rống (=..= nó bị điên đó thúc)……
Y còn chưa có điếc.
Sau đó.
Ngao Dương cường thế tới gần y, duỗi tay sờ vào quần áo thật dày của y: “Nếu ngươi muốn lô hàng này như vậy, nơi đó của ta còn nhiều hàng, ngươi muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
“Muốn bao nhiêu có bao nhiêu?” Hạ Vân Phong hỏi thử.
Ngao Dương gật đầu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong đang ở tự hỏi, Ngao Dương thân thủ nhéo nhéo thắt lưng y: “Ngươi bình thường lấy mấy loại bột trắng đó đều là thứ phẩm, chỉ ở bên ta kia mới có hàng tốt nhất.”
Hạ Vân Phong dang tay đánh hắn một cái tát.
Lập tức.
Ngao Dương đã bị đánh nghiêng đầu, năm dấu ngón tay rõ ràng kia, khắc ở trên khuôn mặt tuấn tú……
“Ngươi làm cái gì không tốt, ngươi thế nhưng làm cái này.” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương thật sự hết thuốc chữa, thân thủ hất tay Ngao Dương ra, xoay người liền hướng ở chỗ sâu trong rừng cây đi.
Ngao Dương sờ sờ mặt mình.
Mẹ nó.
Nam nhân này thế nhưng đánh hắn……
Hắn nghĩ đi theo Hạ Vân Phong một đoạn đường, nhìn thấy Hạ Vân Phong chuẩn bị lên núi, hắn mới tiến lên ôm lấy Hạ Vân Phong toàn thân lông xù, hắn không cho Hạ Vân Phong đi lên.
“Buông tay.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng ra tiếng mệnh lệnh hắn.
“Ngươi đi đâu?” cằm Ngao Dương để ở đầu vai y, hai tay đều cho vào trong quần áo Hạ Vân Phong để sưởi ấm, mò thân thể mẫn cảm của Hạ Vân Phong khiến y có chút run lên. Thư hương môn đệ (T.T?)
Hạ Vân Phong bắt lấy hai tay Ngao Dương, lười biếng tỏ vẻ: “Đi tìm Hoằng Dạ cùng Hạ Đông.” Bọn họ còn chưa có trở về.
“Không được đi.”
Hai người lăn ngã ở trên tuyết, Ngao Dương trực tiếp cưỡi ở trên người y: “Ta làm những cái này lại làm sao? Chẳng lẽ ngươi hôm nay mới biết được ta làm cái này, ngươi thế nhưng còn có mặt mũi đánh ta?” Ngao Dương không phục lắm, bản thân Hạ Vân Phong lúc đó chẳng phải cũng hỗn hắc đạo, còn dám đúng lý hợp tình chỉ trích hắn như vậy.
“Ngươi còn không phải giống nhau, vì lô hàng kia còn đối đãi ta……”
“Ngươi không cần đề cập lô hàng kia với ta, nhắc tới ta liền hỏa đại, còn thì còn, không muốn đổi cho ta, cũng đừng đàm điều kiện với ta.” Ngao Dương cảm thấy Hạ Vân Phong căn bản là đang đùa giỡn hắn.
“……” Hạ Vân Phong có chút suyễn……
Hạ Vân Phong cũng biết Ngao Dương hắc bạch lưỡng đạo đều làm được, y hiện tại không có lời nào để phản bác, bởi vì bản thân y đã là tấm gương không tốt, y hơi suyễn.
Không khí trong trời tuyết có chút loãng……
Y không hy vọng nhi tử đi con đường xưa của y, y thong thả nâng mắt lên, miễn cưỡng nhìn về phía nhi tử: “Ta là đánh cho ngươi tỉnh, ngươi còn trẻ, có tiền đồ rộng lớn phía trước.” Hạ Vân Phong muốn đẩy Ngao Dương ra, nhưng bị Ngao Dương khấu té trên mặt đất.
“Chuyện của ta, ngươi đừng quản nhiều như vậy.” Ngao Dương đè nén y, chế trụ hai tay của y, không cho y lộn xộn.
Khí lực Ngao Dương rất lớn.
Y đánh không lại.
Vài lần đều bị khấu trở lại.
Hạ Vân Phong bị Ngao Dương khiêng lên, cả người y đã bị Ngao Dương khiêng ở trên vai.
“Ngươi buông, bỏ ta xuống, ngươi muốn khiêng ta đi đâu?” giọng nói lười biếng của Hạ Vân Phong không có khí lực gì……
Ngao Dương khiêng y đi phía về trước.
Trong lòng Hạ Vân Phong có cổ dự cảm không tốt……
Rất nhanh.
Y chợt nge thấy âm thanh cười lạnh của Ngao Dương: “Đem ngươi chôn.” Lập tức Ngao Dương liền đem y ném vào trong cái hố to kia……
Hạ Vân Phong không kịp phòng bị, bị ngã ngồi ở bên trong, y vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy Ngao Dương đứng ở bên hố, tháo dây lưng, cởi khóa kéo ra……
Lập tức……
Y liền cảm giác được một cỗ chất lỏng lại nóng lại nhiệt tạt ở tại trên cổ y, nhất thời y ngây ngẩn cả người, chỉ có thể thong thả ngẩng đầu, đáy mắt lười biếng kia tràn đầy vẻ kinh ngạc……
Cổ nhiệt lưu kia không ngừng xâm nhập vào cổ y, âm thanh sóng nhiệt lạch cạch lạch cạch kia ở trên cổ y, áp lực khiến cho tim Hạ Vân Phong đập nhanh đến mức muốn đình chỉ……
Ngao Dương thế nhưng tiểu tiện ở trên người y (TMD thằng mất dạy, vô pháp vô thiên >x
Y hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Từ cổ đến ngực y đều bị chất lỏng nóng bỏng làm ướt, xúc cảm dòng nhiệt lưu kia xẹt qua làn da phá lệ rõ ràng, tuy hố cũng có chút lớn nhưng y tránh cũng tránh không khỏi.
Hiện tại toàn thân cao thấp của y đều là mùi của Ngao Dương, gió lạnh thổi qua một trận âm lãnh cùng ẩm ướt, ngón tay y đều bị lạnh đến có chút trắng bệch, luồng nóng ấm trước đó giờ đã bị hàn khí thay thế.
Y nghe được tiếng Ngao Dương khóa lại dây kéo.
Trong đêm khuya.
Tiếng gió lạnh gào thét cũng phá lệ rõ ràng……
Tuyết dừng ở đầu vai Hạ Vân Phong, lạnh thấu xương, cái hố đã quá đầu Hạ Vân Phong, chỉ bằng sức lực của mình căn bản là tự lên không được.
Sắc mặt Hạ Vân Phong so với dĩ vãng càng thêm tái nhợt, vẻ mặt phức tạp và trong con ngươi của y tràn đầy hỗn loạn, hành động của Ngao Dương làm y hết sức khiếp sợ, chưa từng có người dám đối với y làm ra loại hành động này, Ngao Dương thật là quyết tâm, không cần có quan hệ gì với y, hoàn toàn không để ý cảm thụ cùng tâm tình y, vũ nhục y như vậy.
Y chỉ mỏi mệt nói: “Kéo ta đi lên.”
“Ngươi nằm mơ đi, muốn đi lên? Không có cửa đâu.” Ngao Dương bắt đầu đẩy đất lấp hố, hướng bên trong hố đẩy đất xuống, tất cả đất cát đều hất ở tại trên người Hạ Vân Phong.
“Ngươi chán ghét ta như vậy?” Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một cỗ tuyệt vọng thê lương thẩm thấu toàn thân……
Ngao Dương muốn chôn sống y……
“Nếu chán ghét ta như vậy, ngươi vì sao còn muốn tiếp tục ở tại chỗ này?” Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn Ngao Dương, y thử trèo lên hố vài lần, nhưng lại không được.
Ngao Dương lại không giúp y.
“Ta hận không thể giết chết ngươi, ngươi nghĩ rằng ta muốn ở lại địa phương đến chim cũng không sinh trứng (= khỉ ho cò gáy) này sao? Chờ ta đem ngươi chôn sau, ngày mai ta liền rời đi địa phương rách nát quỷ quái này.” Ngao Dương đem đất cát đều đẩy xuống, hắn hoàn toàn không để ý tới Hạ Vân Phong, cũng không nghe Hạ Vân Phong nói, chỉ một mực đem đất lấp hố.
Nửa giờ sau.
Toàn thân Hạ Vân Phong đều bị chôn dưới đất, chỉ còn cái đầu lộ ở bên ngoài, hô hấp của y thực khó khăn, lớp đất khiến ngực y thực trầm, y khó chịu giống như ngay cả sức lực để hô hấp đều mất đi.
Y nhìn thấy Ngao Dương đứng lên chuẩn bị đi trở về, y gian nan giật giật môi: “Ngươi phải đi rồi sao?” giọng nói kia rất nhẹ, rất chậm, có vẻ hơi phiêu phiêu.
Ngao Dương căn bản là không trả lời, liền trực tiếp ly khai.
Hạ Vân Phong không có ra tiếng giữ lại, y chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Ngao Dương biến mất ở trong gió tuyết mờ mịt, hoàn toàn tiêu sái ra khỏi tầm mắt y……
Cằm y để lên mặt đất, thong thả trừng mắt nhìn, lông mi ở trong gió tuyết nhẹ nhàng run run che lại đáy mắt y.
Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn.
Sắc mặt y càng ngày càng tái nhợt, tay chân cũng càng ngày càng lạnh như băng, hô hấp cũng càng ngày càng chậm lại……
Khi y lại mở mắt ra, là ở trong phòng của biệt thự, y đang nằm ở trên giường lớn mềm mại thoải mái, y thong thả kéo chăn ra nhìn thấy quần áo trên người mình đều đã đổi qua.
Hơn nữa……
Cũng đều gọn gàng, sạch sẽ……
Y vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Ngao Dương ngủ ở bên cạnh y, y vừa định xuống giường, liền cảm giác được một cỗ lực mạnh mẽ kéo y một cái, khoảng cách cả hai càng gần thêm.
Tay Ngao Dương khoát lên trên lưng y không cho y đi, nhắm mắt, buồn ngủ nồng đậm ra tiếng: “Đi nơi nào?” Hắn vẫn như trước nhắm mắt không có tỉnh, tiếp tục ngủ.
Hạ Vân Phong không ra tiếng.
Y miễn cưỡng nháy mắt, nghiêng đầu vô lực nhìn chằm chằm Ngao Dương, sắc mặt y thực kém, bởi vì y không có quên tối hôm qua Ngao Dương đã đối đãi y như thế nào……
Ngao Dương tựa hồ biết y suy nghĩ cái gì, hắn nói với Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm, bọn họ không có nhìn thấy bộ dạng tối hôm qua của ngươi, bọn họ đều khuya tối hôm qua mới trở về.”
Hạ Vân Phong bất động.
Y nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở y thực thong thả, trên giường phi thường ấm áp, nếu không phải Ngao Dương ngủ ở bên y, y thoải mái đến không muốn xuống giường.
Ngao Dương lại duỗi tay ôm sát y một chút, hơi thở ấm áp đều chiếu vào trên cổ y: “Bộ dạng chật vật của ngươi, cũng chỉ có ta nhìn thấy, không hơn, ngươi vẫn là Vân gia.”
“……”
“Bất quá ngươi đừng nghĩ đấu với ta, ngươi đấu không lại ta.” tay Ngao Dương theo thắt lưng y đụng đến trên vai y, lại thong thả sờ lên hai má nóng bỏng của Hạ Vân Phong.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Hạ Vân Phong, nhắc nhở y: “Ngươi có biết vì sao, nhiều năm qua như vậy, ngươi muốn lấy hàng ở biên cảnh, nhưng bọn họ cũng không bán cho ngươi hay không?”
Vốn không biết.
Nhưng hiện tại đã biết.
Hạ Vân Phong không cần trả lời, Ngao Dương đã chỉ rõ rồi.
Bởi vì hàng này, đều là từ Ngao Dương nơi đó mà ra, Hạ Vân Phong chỉ trầm ổn nhìn chằm chằm nhi tử mình một hồi lâu nhi, nhìn thấy Ngao Dương mở hai mắt……
Y mới thong thả dời tầm mắt đi.
Nhưng mặt y lập tức lại bị Ngao Dương cấp quay trở lại……
Y nhắm mắt không nhìn Ngao Dương, nhưng cảm giác được hơi thở của Ngao Dương ngay tại bên môi y: “Như thế nào vừa ngủ dậy ngươi trở thành câm điếc rồi, tối hôm qua cả một đêm ngươi nói không ngừng.”
Ngón tay hắn nắm bắt cằm Hạ Vân Phong, ái muội nhu lộng càng dưới của Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong hé miệng, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi ướt đỏ trong miệng kia của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong trong lòng lạnh lẽo, y miễn cưỡng bắt lấy tay Ngao Dương, động tác của y rất nhẹ, thực thong thả, trên tay bị phỏng kia của y còn quấn băng vải……
Ngao Dương không ngăn cản y.
Ngao Dương đem băng vải quấn trên tay Hạ Vân Phong cấp tháo ra, trên tay Hạ Vân Phong vẫn bóng loáng như trước, không có để lại sẹo, cũng không có dấu vết bị phỏng gì……
“Ngươi đúng là đồ dối trá.” Ngao Dương bỏ tay y ra, cảm thấy nam nhân này đúng là lão già dối trá, rõ ràng đã tốt lên rồi còn quấn băng vải giả đáng thương.
Hạ Vân Phong chỉ nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ, y lười đến cực điểm nghiêng đầu, thân thể mềm đến nỗi ôm đều ôm không thẳng được (=..=), y cảm giác được Ngao Dương đem băng vải còn lại trên người cũng dỡ xuống, miệng vết thương đã tốt rồi, kỳ thật chỉ là một lỗ hổng nho nhỏ mà thôi, chỉ cần dán băng dán là có thể rồi, Hạ Vân Phong lại quấn băng vải. (=..=)
Lúc này.
Ngao Dương càng thêm cho rằng y là kẻ nói dối……
“Thương trên người ngươi đều đã tốt không sai biệt lắm rồi.” Tay Ngao Dương theo bắp chân Hạ Vân Phong, đụng đến trên đùi, hắn đem áo ngủ Hạ Vân Phong vén lên.
Hạ Vân Phong biết Ngao Dương không có mặc quần lót cho y……
Ngao Dương đem quần áo Hạ Vân Phong kéo đến ngực, chăn vẫn là đắp ở trên người Hạ Vân Phong, hắn cúi đầu đánh giá thân thể Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cảm giác được khí tức của Ngao Dương vẫn dừng lại ở cần cổ y, chóp mũi Ngao Dương để ở trên cằm y: “Đêm qua lúc bọn họ trở về, ta nói ngươi ngủ.”
Sau đó thì sao……
“Tối hôm qua ta ở trong này qua đêm, bọn họ cũng không biết.” Ngao Dương đang cười, cũng không biết hắn đang cười cái gì (ai biết được ta tôn sư phụ =..=).
Rốt cuộc muốn nói cái gì……
“Ngày hôm qua ta ở trên người ngươi làm ký hiệu.” Ngao Dương vươn tay vuốt ve cổ Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong nhắm mắt lại, thong thả hất tay Ngao Dương ra.
Ngao Dương dán tại bên tai y nửa thật nửa giả nói với y: “Còn có ký hiệu vô hình.”
Y không để ý tới Ngao Dương.
Chỉ nhắm mắt im lặng nghỉ ngơi.
Nhưng rất nhanh.
Y liền cảm giác được Ngao Dương sờ bụng y: “Tối hôm qua ngươi nói, ngươi muốn đứa nhỏ.” Y liền rõ ràng nghe được tiếng Ngao Dương ở bên tai y vững vàng vang lên……
Hạ Vân Phong lười biếng mở hai mắt thủy chung xen lẫn vẻ mặt lười biếng kia, vừa vặn nhìn thấy Ngao Dương chính đang thong thả nâng mắt lên nhìn y, ánh mắt hai người giao nhau……
Ai cũng đều không có né tránh, thật giống như đang ở nhìn trộm đáy mắt của nhau, bình tĩnh đến không có một chút nào dao động……
Hạ Vân Phong hoàn toàn không nhớ rõ tối hôm qua nói cái gì……
Ngao Dương thấy y không nói lời nào, ngược lại thấp giọng nở nụ cười: “Cho nên ta liền gieo.” Ngao Dương rõ ràng là đang cười nhạo y……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân